Hoán Tân nghiến răng trù tính đánh cho cô vợ trẻ là Liễu Liễu một trận. Chủ ý đã quyết rồi, sớm muộn gì cũng phải đánh! Không đánh không được, mà đánh sớm hay hơn đánh muộn, đánh muộn bị động e lỡ việc. ý nghĩ đó nảy ra từ đêm hôm qua.

Hoán Tân ra cửa, nặng nhọc lê bước về phía cổng. Trăng tãi ánh sáng trên khuôn mặt đờ dẫn của anh. Con chó trắng nằm cạnh cổng ngó Hoán Tân chằm chằm. Lần này là lần thứ chín trong đêm nay nó thấy chủ ra cổng. Con chó trắng rất tinh. Qua vẻ mặt sa sầm của chủ, nó biết Hoán Tân có chuyện buồn bực trong lòng nên nằm im, không lên tiếng, mặc dù bụng nó phập phồng vì đói. Hoán Tân ra khỏi cổng lẳng lặng nhìn về phía thôn xóm trên sườn núi. Nhà nào nhà nấy đã tắt hết đèn đóm, chỉ còn thấy những mái nhà xây trong vòm hang đen ngòm ẩn hiện dưới ánh trăng. Xa gần vắng vẻ im lìm như không còn chút sức sống. Anh buông mình ngồi xuống hòn đá ngoài cổng, lặng lẽ cúi đầu hút thuốc.

Con chó trắng ngoe nguẩy đuôi sán đến, nằm phục trước mặt Hoán Tân, thè cái lưỡi đỏ chót liếm mu bàn chân anh.

- Bán đi, cậu cứ bán cháu đi! Nhiều ít gì cũng được một món đấy cậu ạ! - Hai mắt con chó trắng long lanh nhìn mặt chủ.

- Đâu có được! Vả lại, dù có bán cả mày đi cũng không góp đủ năm trăm bạc, vẫn phải vay cơ mà! -Hoán Tân trừng mắt liếc nhìn con vật.

- Vay? Cậu chẳng đi hỏi vay mấy bận đấy là gì? Ai cho cậu vay mới được chứ? - Con chó hực lên, lười nhác ngáp một cái.

- Không vay được số tiền ấy thì xưởng chế biến bột dong riềng của tao không thành. Khó thế đấy! Không ngờ năm trăm đồng bạc chắn ngang đường đi.

- Xóm núi bé tẹo này đâu có nhiều tiền, nhưng năm trăm đồng bạc làm gì chẳng góp được? Họ không muốn cho cậu vay đấy thôi!

- Tao biết chứ, chỉ không hiểu tại sao họ xem thường tao đến thế? Chẳng lẽ một thằng đàn ông đi bộ đội năm, sáu năm đàng hoàng như tao mà xù nợ được sao?

- Chính vì cậu xa làng năm, sáu năm nên mới quên mất lệ xưa của làng mình. Cậu lấy cái cô tân thời ấy về, cô cậu liếc mắt đưa tình cười cười nói nói, quấn quít bên nhau, nhưng người làng nhìn cô cậu mà gai cả mắt. Họ cho là cậu sợ vợ, để cho đàn bà cưỡi cổ, tất nhiên không coi cậu là chủ nhà. Cậu ở nhà còn không làm được chủ, chẳng trách người ta không cho cậu vay tiền.

- Thế à? Tao chạy mỏi cả cẳng, ai cũng nhìn tao cười, thoái thác là không có tiền. Mấy năm qua tục lệ làng mình vẫn chưa thay đổi sao?

- Đổi? Khó đấy!

- Vậy thì làm thế nào? Hay là bảo cô ấy đích thân hỏi vay vậy. Chỉ cần có năm trăm đồng bạc lấp chỗ còn trống là tao biến dong thành của quý, xưởng chế biến ăn nên làm ra, người làng nhìn tao khác ngay thôi mà!

- Chẳng có cách nào đâu cậu ạ. Dứt khoát phải như thế. Làng mình xưa nay đàn ông mới là người ngồi vào bàn. Cậu để vợ đi vay thì người ta càng không buồn nhướng mi mắt lên nhìn cậu.

- Thế thì mày bảo tao phải làm sao bây giờ?

- Làm sao à? Trừ phi cậu phải tỏ rõ là đàn ông chứ còn sao nữa? Giờ đây, Hoán Tân phải tỏ rõ là đàn ông, tỏ rõ thái độ phải đánh vợ. Quyết tâm đã hạ dứt khoát rồi, nhưng vừa hạ quyết tâm xong anh đã thấy xót xa trong lòng, khó mà chịu nổi. Anh thực sự không nỡ đánh Liễu Liễu. Hai tháng trước khi anh phục viên, cha mẹ Liễu Liễu không muốn anh đưa cô về quê cha đất tổ, cho là nơi hẻo lánh, phong tục cổ lỗ, khuyên vợ chồng anh lập nghiệp ngay ở ngoài đó. Nhưng hai vợ chồng cứ nhất định về quê, lại quyết chí mở một xưởng chế biến ở làng quê hiu quạnh có sản lượng cao về giống dong riềng. Để mở cái xưởng này, bao nhiêu của hồi môn của Liễu Liễu đều chui cả vào đó rồi, vậy mà vẫn còn thiếu năm trăm đồng bạc.

Nghe Hoán Tân đêm nay sẽ đánh vợ, mấy cụ già trong xóm chụm đầu vào nhau bàn tán:

- Một thằng đàn ông mà không túm cổ con vợ nện cho mấy cái thì làm sao có thể làm nên việc lớn?

- Mỳ phải cán mới thành, vợ phải đánh mới nên chứ!

- Nghe đồn con bé đó ở ngoài tỉnh lộng hành dữ lắm, bảo thằng chồng đái hai giọt là thằng ấy đố dám đái đến bạ Vì cớ làm sao? Lại chẳng phải thằng chồng nuông chiều vợ quen rồi mà ra như thế hay sao? Đến thằng đàn ông hèn mà chăn dê, sừng dê cũng mọc dài hơn nơi khác, lôi thôi là nó húc cho ấy chứ! ánh trăng mờ mờ toa? xuống núi nhỏ. Sau một hồi lừa kêu chó sủa, làng xóm lập tức im ắng trở lại. Mọi người thắp đèn dầu lên, vừa ăn cơm vừa dỏng tai nghe ngóng, chờ nghe thấy căn nhà vòm hang cổ lỗ bên kia con ngòi đối diện vang lên tiếng đánh đập và tiếng gào thét.

Cho đến lúc này, những tiếng ấy vẫn chưa vang lên. Người làng khá thất vọng. Người thở dài, cảm thấy Hoán Tân bỏ lỡ dịp đánh vợ kịp thời nhất để được lòng người nhất. Người lắc đầu, cho Hoán Tân là đồ bỏ như gỗ mục đến tận lõi. Đất lề quê thói, đến anh ta là mất cả thiêng.

Vành trăng cong cong lấp ló trên sườn núi, ánh trăng nhàn nhạt quyện với khói bếp lan toa? trên không trung khắp xóm, cả xóm thôn trở nên mờ ảo, huyền bí.

Đúng lúc đó, bên nhà Hoán Tân, tiếng gào thét, tiếng đánh đập dữ dội nổ ra như tiếng sét. Tiếng roi ăn vào thịt khiến con tim ai nấy run rẩy, tiếng gầm trầm lắng khiến mọi người sởn gai, thỉnh thoảng lại xen tiếng kêu cứu, van xin lanh lảnh, the thé của Liễu Liễu.

Tiếng vang động đó lan ra, truyền đi rất xạ Nhiều người đã chán ngán, nhưng các cụ già, nghe thấy mà lòng chợt hồ hởi, ai nấy mở miệng cười, cười rất khoái chí.

Trận đòn vẫn đang tiếp tục. Qua tiếng gầm của Hoán Tân truyền đến, người ta biết lý do anh đánh vợ là vì tối nay, lúc thu dọn mâm bát, Liễu Liễu làm vỡ một cái bát ăn cơm.

- Mày còn dám đập vỡ bát của ông nữa hay thôi, hả? - Hoán Tân vừa đánh vừa rít lên.

- Không dám ạ, không dám đánh vỡ nữa ạ! - Tiếng Liễu Liễu run run, yếu ớt.

- Từ nay về sau phải thế nào?

- Nghe lời anh ạ, việc gì cũng theo lời anh ạ!

- Hừ!

Trên nền trời giữa hai quả đồi, trăng lui dần, lui dần vào sau lưng đồi, xóm núi vụt tối thui.

Tiếng đánh đập, tiếng rên la thưa dần rồi im. Xóm núi nhỏ trở lại vẻ tĩnh mịch thường ngày.

Người trong xóm tắt hết củi lửa, chẳng mấy chốc đã vào giấc ngủ. Trên giường lò ấm áp trong nhà vòm hang, họ qua một đêm hết sức vừa ý, thanh thản.

Hôm sau trời vừa rạng, trước cửa nhà Hoán Tân đã nghe rần rần tiếng chân bước, tiếng cười nói oang oang. Con chó trắng nhanh chân chạy ra, thấy đều là người làng liền gâu gâu sủa rất thân mật, đuôi ve vẩy.

Hoán Tân khoác vội cái áo vải bước ra cửa. Mấy ông già giơ tay trước, cười hì hì bảo:

- Hoán Tân này, có ba chục đây, cầm lấy mà dùng!

- Còn đây năm chục nữa, đừng chê ít nhé!

- Người cùng xóm với nhau, các bác biết cháu gánh vác được việc lớn. Xưởng chế biến dong riềng ấy mà, cháu cứ làm tới đi, nhất định làm được đấy. Tạm góp cho cháu một trăm, đợi bán dê xong sẽ góp thêm nữa cho cháu.

o0o

Nước mắt vương trên hai má hồng hào, Hoán Tân ân cần mời thuốc những người đang đứng trước cửa, tiền nhét vào lưng cộm cả lên. Lúc ai nấy ra về, anh cẩn thận đếm đi đếm lại, vừa chẵn bảy trăm ba chục đồng.

Tối ngày hôm ấy trong xóm có tin đồn kể rằng tối hôm qua, trước khi Hoán Tân đánh vợ, có một cậu thanh niên đã núp sẵn ở xó cửa nhà Hoán Tân nên đã nhìn rõ màn đánh vợ nọ. Thật ra chẳng có chuyện đánh đấm gì ráo mà hai vợ chồng bảo nhau cuốn cái đệm lông dê trải trên giường thành một bó. Anh chồng cầm cái roi bằng cành liễu quất bó đệm một cái thì cô vợ vội vàng kêu thét lên, kêu xong, cả hai gục đầu xuống bưng miệng cười khùng khục. Hết cơn cười, cô vợ Ôm chầm lấy Hoán Tân hôn hít. Hoán Tân cũng hôn chụt một cái, tay trái ôm cứng lấy eo vợ, tay kia giơ thẳng cánh quất bó đệm lần nữa.

Nhưng chuyện này vừa chớm loang ra trong xóm thì đám thanh niên đã mau mắn bịt ngay được, bịt kín như bưng, khiến các cụ chẳng một ai hay biết...

Hết