Chương 1

Chiếc trực thăng bốc Sơn từ vùng hành quân đáp xuống sân cỏ trước Bộ Tư lịnh Sư đoàn bộ binh. Sơn nhảy xuống, vội vã bước vô phòng họp.Chàng chợt nghe tiếng nói quen thuộc của vị Tư lịnh:

- "Sơn, chú vào đây." Sơn làm động tác chào kính. Sau cái bắt tay, vị Tư lịnh thân mật nói tiếp:

- " Khu chiến thuật sẽ tặng cho đơn vị chú một món quà đắc giá." Ông ta liền nheo mắt, ra vẽ bí mật, cười cười... Chàng cũng đoán biết món quà bí mật nầy là thế nào rồi!Thì cũng chắc là món quà overlay - kế hoạch hành quân, giải tỏa áp lực địch cho một đồn địa phương quân, nghĩa quân, hay tiếp viện cho một đơn vị bạn đang chạm địch nặng, chớ gì!? Sơn vẫn còn trong tư thế đứng nghiêm, chờ nhận lịnh tiếp. Vị Tư lịnh cười xòa, rồi vui vẻ kéo chàng đến đứng trước tấm bản đồ trận liệt, choán gần hết gian phòng hội Trung tâm hành quân. Hai tiểu đoàn trưởng bạn cũng đang có mặt.. Ngay trong buổi chiều nay, đơn vị chàng thay đổi vùng hoạt động, được trực thăng vận khẩn cấp nhảy xuống vùng mặt trận mới.Gọi là mới, nhưng đối với chàng lại quá quen thuộc. Đơn vị Sơn đã lặn lội vào đây, chà đi xát lại nhẵn thính, trong những lần hành quân " tìm và diệt địch" trước đây. Mắt vừa lướt mắt nhanh lên tấm bản đồ, còn trí nhớ thì lục soát lại địa thế, Sơn như thấy rõ trước mắt, từng đặc điểm của địa hình, thế đất: từ vuông tre gai dày mịt, cho đến bến đò cây bần - thân cây mọc ve ra bờ sông cái, và nhiều cành lá quằn xuống, chìm sâu dưới mực nước. Dòng sông đục màu phù sa, nước cuồn cuộn gối sóng, mang theo những về lục bình, cỏ rác chảy xiết ra láng biển. Dĩ nhiên, chàng càng biết rõ khả năng tác chiến của địch.Và, thói quen điều quân của Tư Nguyễn, tên giặc chỉ huy tiểu đoàn cơ động tỉnh D. 514. Tên Việt cộng Tiểu đoàn trưởng nầy cũng khá quỷ quyệt, chuyên lối đánh: bôn tập nhanh, ém quân kín, bất kỳ xuất ý, giở trò lén lút tập kích, càn lướt qua bộ chỉ huy đối phương, gây thiệt hạ đáng kể cho bộ phận đầu não đơn vị. Với ai sơ hở thì mới dễ bị mắc lừa hắn ta. Với chàng, thì không dễ dầu gì bị sập bẫy chúng nó.

- " Lần nầy - vị Tư lịnh lên tiếng, cắt đứt giòng suy nghĩ lan man của chàng - ngòai đơn vị cơ động tỉnh, địch còn tăng cường đại đội đặc công, lực lượng du kích, cọng với hai khẩu súng 120 ly. Trung đoàn Đồng Tháp, chủ lực miền, có khả năng vận động tham chiến. Chúng nó sẽ mở trận đánh công kiên vào đồn bót, và pháo kích vào thị trấn liên ranh hai tỉnh, trong mấy ngày lễ lớn sắp đến. Ta muốn chú ra tay trước, tấn công bất ngờ vào hang ổ tập trung của địch, để bẻ gãy ý đồ chúng nó đồng thời, tóm gọn hai khẩu pháo nầy, cho dân chúng tỉnh lỵ yên ổn vui chơi hội hè đình đám. Sư đoàn đang mở cuộc hành quân nghi binh và thăm dò, ở mạn bắc, để hổ trợ cho chú. Đây là tin tức tình báo chính xác. Đơn vị chú phải hoàn thành nhiệm vụ." Vị Tư lịnh nhấn mạnh câu nói sau cùng. Sắc và gọn. Trước khi chấm dứt phiên họp. Sơn đánh giá cao, tầm mức quan trọng của cuộc hành quân lần nầy. Thật có gì khó xử cho bằng, với trách nhiệm an ninh lãnh thổ Khu Chiến Thuật, mà vị Tư lịnh lại phải nghe báo cáo là địch pháo kích hay tấn công đồn bót quanh tỉnh lỵ, giữa những ngày hội lớn. Đơn vị chàng chạm địch là điều tất nhiên. Nhưng, việc then chốt là làm sao tìm cho bằng được hai khẩu súng 120 ly ở đâu đó, trong vùng mục tiêu ấn định. Chàng lục soát trí nhớ nhiều lần về những mục tiêu nghi ngờ, có thể. Trận đánh chỉ có thắng. Mà không được huề. Và, nhứt định không để vuột khỏi tay hai khẩu pháo quái qui? đó, lần đầu tiên mới nghe xuất hiện ở chiến trường Vùng 4. Chàng khẳng định, và, nhắc nhở mình như vậy!... Bóng đêm xuống nhanh! Một màn sương khói tơ lụa mong manh thoáng mờ lảng đảng, dệt thành mãng lưới rộng, nhẹ nhàng bao trùm lên cánh đồng đã gặt xong, chỉ còn trơ gốc ra. vàng cháy của mùa lúa Chiêm. Khai thác triệt để sự che giấu của địa hình địa vật thiên nhiên và nhân tạo, từ buội ô rô, cỏ lát, đến bờ ruộng, cơi rơm, đống ra. nằm rải rác trên cánh đồng, đơn vị Sơn dàn đội hình tác chiến, ứng dụng thế di chuyển chiến thuật "tam giác mũi trước", từng đứa con yểm trợ nhau, che kín cạnh sườn, im lặng truyền tin, và tiến nhanh, chiếm mục tiêu đầu cầu ở lùm dừa ven làng. Đơn vị trinh sát thám báo làm mũi nhọn tung thâm. Bổng đâu, hỏa lực nhiều loại súng của đối phương dòn dã rộ lên giàn chào đơn vị chàng. Địch cũng khá gian manh là chờ đến lúc đứa con đầu tiên Sơn vừa chạm bìa làng, chừng đó, chúng mới cho lịnh khai hỏa. Dù Sơn đã áp dụng đúng bài bản chiến thuật, và, cẩn thận điều quân, nhưng địch vẫn tề rụng hết mấy binh sĩ tiền sát xâm nhập. Đứa con thám báo đang vỗ mặt với địch. Sơn tức khắc ra lịnh cho đứa con nầy: dùng vủ khí cơ hữu trực xạ cầm chưn địch, để dí bẹp địch nằm tại chỗ. Hai đứa con khác, nhanh chóng dàn quân tiến lên, từ trắc diện, kẹp hông địch, căng địch, chẻ địch ra mà đánh. Đứa con thứ ba, điều động bọc vòng, tập hậu, phối họp với bạn, đánh dứt điểm. Đứa con thứ tư, trừ bị 1, chuẩn bị vào trận, ngay sau khi có lịnh. Đại đội chỉ huy, thành lập trừ bị 2, gọn nhẹ, sẵn sàng di chuyển. Toàn bộ các đứa con Sơn, thoăn thoắt xông lên, chờn vờn như từng đợt sóng, ào ào, cuồn cuộn cuốn sâu vào phòng tuyến địch, dưới sự yểm trợ tác xạ của các loại súng cộng đồng và cá nhân đơn vị. Chàng huấn luyện toàn bộ đơn vị biến thành những cơ phận liên hệ, ăn khớp, chạy đều, của một hệ thống bộ máy tác chiến di động, hư thực mà chớp nhoáng. Trăm người như một. Quan niệm chiến thuật của Sơn, là: "Dụ địch vào đất lạ, đẩy địch vào thế yếu, dồn địch vào nơi hiễm, dí địch vào chỗ chết." Kẻ nào tạo được và xử dụng được ưu thế tiến công, kẻ đó nắm chắc phần thắng. Chiến trường được thua, hơn kém, ngay trong giây phút đầu giao tranh đã phân thắng bại rồi. - " Kẻ thiện chiến đặt mình trên vị trí không thể bị thua trước, và không bỏ mất cái thua của địch." Một câu nói của binh gia Tôn Tử, chàng ứng dụng thuần thục vào những trận chiến áp đảo quân thù. Thuộc hạ chàng đang tiếp cận đối phương, bám chắc giao thông hào và hầm hố địch. Họ là những thuộc cấp can đảm, giỏi kỷ thuật tác chiến cá nhân, giàu kinh nghiệm xông pha trận mạc, biết tận dụng từng giây phút sơ hở của địch, khai triển lối đánh biệt kích thuần thục: chớp nhoáng thanh toán giặc bằng lựu đạn, lưởi lê, giành lấy từng tấc đất bờ mương, và, đè vật trói chúng nó trên vạt đất tuyến đầu. Tiếng súng đại liên của hai chiếc Cobra bao vùng trên không, đã kịp thời thi nhau nhã đạn, rãi dày những dây lửa xuống đất, phựt nổ dồn dập chan chát, kề sát sau lưng mục tiêu. Ông cố vấn Mỹ, to như con voi, đang chỏng mông, khum người núp bên đống ra., luống cuống ngọng nghịu gọi máy truyền tin. Vì dù ông ta mang cấp bực đại úy, nhưng chưa lần nào trực tiếp chạm địch ác liệt, chưa từng tận mắt thấy quân thù tròn méo như thế nào, như lần nầy. Ông ta vừa mới đổi về đơn vị chàng mấy hôm trước. Anh thiếu úy, sĩ quan tiền sát, ngồi xề xuống đám cỏ lát, bật nhỏ ánh đèn pin, lúi húi đọc tọa độ chỉ điểm, yêu cầu những tràng đạn pháo binh sư đoàn: tác xạ T.O.T. (Time On Target), bắn tập trung vào một dãy mục tiêu trong sâu, mục đích không cho địch rút chạy thoát về phía sau. Địch và ta đang quần thảo, thoắt ẩn thoắt hiện như bóng ma, nhảy múa trửng giởn với Thần Chết, trong vùng lửa đạn. Nhưng, các đứa con chàng hoàn tòan nắm thế thượng phong, dồn địch xuống vị trí bị động, "nắm tóc, nắm thắt lưng địch", dần chúng nó một mẻ tơi bời. Sơn nảy giờ vẫn đứng sừng sững giữa cánh đồng sâm sấp nước. Hai ống liên hợp vẫn áp sát mang tai. Chàng liên tục liên lạc hàng ngang hàng dọc - ra chỉ thị và gọi báo cáo - giữa đơn vị trực thuộc và thượng cấp, đang bay trên chiếc trực thăng C.N.C. (Command and Control) Tiếng động cơ máy bay khua rền, như muốn chọc thủng, phá tan bức màn đêm đen tối.Tiếng của vị Tư lịnh oang oang đều đều trong máy nói:

- " Cho tôi chuyển lời đến các đứa con của Hoàng Ân (ám danh đàm thọai của Sơn). Khá lắm. Cố gắng thêm chút nữa."

- " Trình 601. Đáp 5."

Cá tính chỉ huy của Người là, khi nghe đứa con nào chạm địch, Người tức tốc leo lên trực thăng, bay túc trực từ sáng đến chiều trên vùng trời, vì khi đã đụng giặc thì ít khi nào chấm dứt trận đánh trong ngày; và, ổ bánh mì thịt, bi đông nước, là xong hai bữa ăn của Người. Người theo dõi mặt trận, động viên khích lệ binh sĩ và tạo mọi điều kiện tối ưu - nhanh nhứt, sớm nhứt - yểm trợ đơn vị đang chạm địch. Người, chỉ làm một động tác chỉ huy là, trao đổi hoặc đề nghị đường lối hành động chiến thuật, chớ không bao giờ lấn át, ỷ thế, dành quyền điều động: ra lịnh, nạt nộ, mắng mỏ, đ... mẹ, đ... bà, như thường nghe thấy ở nhiều vị Tư lịnh đại đơn vị khác. Vì, Người quan niệm: "cấp chỉ huy dưới đất, mới là kẻ nắm rõ diễn tiến tình hình, hơn là người bay trên trời. Mình phải dành cho họ quyền ưu tiên chỉ huy và điều động. Mình còn phải thỏa mãn tức khắc mọi yêu cầu yễm trợ của họ. Và đồng thời, đừng làm rối trí họ, củng cố, hổ trợ cho họ mọi sự bình tỉnh sáng suốt nhất, để họ đưa ra quyết định đúng đắn, kịp thời,. giữa lúc mặt trận khẩn trương, diễn biến chiến thuật dồn dập, gay cấn, căng thẳng." Người, còn khẳng khái xác định: "cương vị của Vị Tư lịnh thực ra, chỉ điều động vài ba nhân viên ở Bộ tham mưu, còn kẻ cầm quân mới nắm sanh mạng - sống chết - cả ngàn người! Họ mới chính là yếu tố đem lại sự thành hay bại, ảnh hưởng toàn bộ cho sư đoàn... "

Sơn thích thú và hãnh diện được phục vụ dưới quyền của một vị Tư lịnh, biểu lộ tâm tình và phong cách chỉ huy tuyệt vời, từng trãi chiến đấu như thế đó:"Đại tá Nguyễn Khoa Nam." (#1)

Địch lại pháo kích dữ dội. Tiếng đạn départ của Pháo binh sư đoàn cũng bắt đầu phản pháo đáp lễ. Những miểng đạn giẹp và bén ngót như lưỡi dao, văng bắn tung tóe, tiện đứt ngon lành những cành cây, cày xới bùn sình, hất bung cơi rơm đống ra., bay khắp và bám đầy trên bộ chiến y người lính. Chợt, một viên đạn mồ côi bắn chéo, vụt qua, rát mặt chàng. Phản ứng tự nhiên, Sơn đưa tay sờ nắn mặt mũi mình. Mọi thứ đâu đó vẫn còn y nguyên, tại chỗ. Chàng buột miệng xì-nẹt, chưởi thề. Ống vố nhồi đầy thuốc (nhưng không châm lửa hút - thói quen của chàng) vẫn ngậm trệ trên môi. Đôi mắt chàng vẫn không quên mở lớn, đảo quanh quan sát, theo dõi diễn biến mặt trận. Từng cụm khói bốc cao, từng bựng lửa bừng cháy sáng, phản chiếu gương mặt góc cạnh, khắc khổ, của vị chỉ huy trẻ tuổi, sạm màu nắng gió, nhưng dạn dày chinh chiến.

Trời đang kéo thêm mây đen! Sơn lo nghĩ: bọn giặc ráng cầm cự để chờ đêm tối, lợi dụng bóng đen là "chém vè", hoặc tháo chạy. Nhưng, chàng buộc chúng nó phải nghinh chiến, tiếp chiến, mà không được tự do hành động là trì hoản hay đoạn chiến. Chúng nó không thể dễ dàng rút lui, tẩu thoát, lủi nhanh như đàn chuột được. Còn hai khẩu pháo?, chẳng lẽ Sơn để cho chúng nó vác chạy phoong phoong như vậy?! Đợt pháo kích dữ dội vừa rồi báo hiệu cho chàng biết, địch sắp sửa biến vào vùng đêm tối. Chàng quyết định: điều động toàn bộ lực lượng - kể cả ban tham mưu, nhà bếp, "tà lọt"... tung hết vào trận đánh. Đây là một quyết định chiến thuật táo bạo, chớp thời cơ. Một ván bài xả láng, "tố" đậm, đùa hết vốn liếng ra chiếu bạc. Nhưng chàng biết trước, đối thủ chắc chắn không dám "bắt" và, chạy làng.

Sơn ra lịnh: " Ba lô, súng nặng, người bị thương, và... soong chảo bỏ lại tại chỗ.Tất cả, lưởi lê tra nòng súng. Mở hết hỏa lực. Xung phong. Đánh thốc vào mục tiêu. Nghe rõ, thứ tự trả lời." Phần chàng - xốc lại ba lô, chuẩn bị chạy việt dã cùng với các đứa con.

... Ít phút sau, đơn vị chàng làm chủ toàn bộ mặt trận. Nhưng hai khẩu súng 120 ly quái qui? kia vẫn tăm tăm mù mù nơi nào. Dù chàng đã ra lịnh: chôm, chỉa, xâm, mò, và tìm kiếm kỹ càng, dưới ánh sáng của hàng trăm bó đuốc rơm, soi thủng màn đêm. Khai thác tù binh, cũng không cho tin tức gì hơn. Sơn chán nản, ngồi phịch trước mé hiên một căn nhà lá.

- " Đâu ông chỉ huy biểu anh em lính họ xôm mò hai bên mép bờ rạch trong vườn dừa thử coi. Nhớ là mép bờ rạch. Mấy ổng thường giấu súng đạn ở mấy chỗ đó."

Sơn giật thót người. Chàng quay phắt lại hướng phát ra tiếng nói người đàn bà mới vừa rồi.

Người đàn bà đã luống tuổi. Da mặt tuy bắt đầu có chút vết nhăn và sạm màu vì thời gian, nhưng vẫn lộ bày khá rõ ràng một sắc đẹp của thời con gái. Tiếng nói thanh thoát nhẹ nhàng, chứng tỏ người đàn bà nầy xuất thân từ tầng lớp gia giáo, có học. Chàng lân la hỏi chuyện.

Chú thích:

(1-) Cước chú: Nội dung, tình tiết, nhân vật trong câu chuyện đều có thật, xảy ra tại tỉnh Bến Tre. Nhưng vì, để tôn trọng người vắng mặt, tác giả xin được thay đổi tên riêng. Phần danh tánh, phong cách, hành vi... của đối phương dựa sát đúng theo sự hiểu biết của người viết, và tài liệu tham khảo tin cậy. Người viết còn là một nhân chứng, trực tiếp liên hệ đến câu chuyện kể nầy. * Những trang viết đầu tiên của câu chuyện, cố thiếu tứớng Nguyễn khoa Nam lúc ấy mang cấp bực đại tá. * Bài viết ghi lại nhiều câu nói, và từ ngữ cộng sản thường xử dụng, vì nhân vật chính, có một khoản thời gian hoạt động trong hàng ngũ đối phương.