văn án

Văn án

Tiêu Khải Phong, một nam nhân tiêu sái anh tuấn, ngọc thụ lâm phong không những thế còn là một luật sư cực kì nổi tiếng

Thế nhưng lại bị đối tác, đồng thời cũng là bạn tốt nhất Kiều Dịch Luân lừa, biến thành người vô sản, không nhà để về?

Không~~ nói cái gì cũng phải tìm thấy Dịch Luân cùng với nữ nhân phản bội Giang Tâm Linh kia,

Cho dù tìm không thấy, lấy lui làm tiến tìm em gái của Giang Tâm Linh trả thù cũng giống nhau!

May mắn, danh xưng “tình thánh” của anh không phải là hư danh,

Anh tự tiện quyết định ở lại nhà của cô, cô cũng giống như một tiểu bạch thỏ không dám nói một câu,

Đương nhiên, hành động của anh như vậy thực là vô sỉ,

Nhưng cũng thật kỳ quái, lòng dạ của cô cùng chị cô hoàn toàn không giống nhau,

Có thể nói cô chính là đại biểu của những người quá đơn thuần thành ra ngu ngốc,

Ý muốn báo thù của anh hừng hực như lửa khi gặp cô lại hoàn toàn vô dụng, chuyển thành ánh sáng của tình yêu,

Sau đó, mỗi lần chạm vào cô cũng có thể khơi lên ngọn lửa tình dục trong lòng anh……

Trời ơi, ai tới nói cho anh biết rốt cuộc là nên báo thù hay bỏ qua tất cả để yêu cô?

Mặc kệ, trước hết phải khiến cô yêu anh …………..

Mở đầu

“Ô ô ô ──”

“Ô ô ô ──”

Thật sự là bực mình quá! Rốt cuộc là ai đang khóc, muốn yên tĩnh cũng không được?

Trên cành cây, một bé trai mười tuổi đang nằm, vẻ mặt không kiên nhẫn chửi nhỏ một tiếng.

Thời gian này hàng năm, cậu không thích phải đến thăm bà nội ở miền nam bởi vì các bác luôn thích xem cậu như món đồ chơi tra tấn đến tra tấn đi, hơn nữa họ còn thích hôn cậu, đem nước miếng để lại đầy trên mặt cậu, thật là ghê muốn chết!

Còn có bà nội, mỗi lần thấy cậu liền thích hỏi đông hỏi tây, buồn cười nhất là cậu năm nay chỉ mới 12 tuổi, bà nội thế nhưng lại hỏi cậu đã có bạn gái chưa?

Ánh mắt nói lên bà là muốn giúp cậu tìm một cô dâu nuôi từ bé, thật sự là hù chết cậu !

Được rồi! Cậu biết người ở tuổi giống bà muốn ôm chắt cũng là chuyện bình thường, nhưng cậu năm nay cũng chỉ mới 12 tuổi thôi.

Cậu vốn định trốn vào phòng để khỏi ồn ào, thuận tiện ngủ một chút, nhưng cậu em họ 6 tuổi cứ cách 5 phút lại đến quấy rầy, cuối cùng cậu đành lén rời khỏi nhà, tùy tiện tìm một chỗ không người trong khu rừng nhỏ, một mình yên tĩnh.

Không ngờ vừa nhắm mắt chưa được 10 phút, dưới gốc cây lại truyền đến tiếng khóc không dứt khiến cho cậu bực mình.

“Ô ô ô ── ô ô ô ──”

Lại nữa! Lại khóc nữa!

Rốt cục không thể nhịn được nữa, cậu nhảy từ trên cành cây xuống, đi theo tiếng khóc, cách đó không xa cậu thấy một bé gái đáng thương đang ngồi khóc.

Cô bé vừa khóc vừa dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt.

“Uy!” Cậu không khách khí quát to một tiếng làm cho cô bé chú ý, lúc này cậu mới nhìn rõ, thì ra cô bé này khuôn mặt rất đáng yêu, nhưng nước mắt cùng nước mũi làm cho cô có vẻ lôi thôi.

Cô bé bị tiếng quát thô bạo của cậu làm cho giật mình, ngay cả nước mắt cũng quên lau, đôi mắt to, tròn mở lớn, mờ mịt nhìn cậu.

“Ngươi…… Ngươi nói chuyện với ta sao?” cô ngừng thở, đáng thương nhìn cậu, ánh mắt vô định.

“Nói thừa, người ở nơi này ngoại trừ ta còn lại là ngươi, ta không nói chuyện với ngươi chẳng lẽ nói với ma?” Cậu càng nói càng tức giận, đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô bé khóc đang khóc không ngừng,“Ngươi có biết ngươi thật đáng ghét không? Ta chỉ muốn ở trên cây ngủ một lúc, nhưng ngươi lại ở đây khóc không để ta yên, chẳng lẽ người nhà ngươi không dạy ngươi, quấy rầy người khác ngủ là không lễ phép?”

“Ách…… Đối…… Thực xin lỗi……” Cô gái nhỏ bị cậu mắng rụt hai vai lại, đôi mắt to đầy sợ hãi, bắt đầu khóc thút thít, hai tay bất an nắm vạt áo vò qua vò lại,“Cái kia…… Ta có thể đến nơi khác khóc……”

Cô xoay người rời đi, không ngờ lúc này phía sau lại truyền đến âm thanh thực bá đạo thực mãnh liệt,“Ta có nói cho ngươi rời đi sao? Ta còn chưa nói cho ngươi đi, ngươi không được đi!”

Cô gái nhỏ không dám phản kháng, quay người lại, miệng mím chặt, hốc mắt hồng hồng, ủy khuất nhìn cậu con trai, cao hơn mình một cái đầu, đang đứng trước mặt. Cậu trông thật đáng yêu nhưng thái độ lại rất dễ sợ.

“Uy, nói ta nghe vì sao ngươi khóc? Có phải ba mẹ ngươi đánh ngươi ?” Đại khái là, cô khóc rất thê thảm, khiến cho cậu hứng thú hơn là trở về trên cây ngủ tiếp, cậu nhịn không được mở miệng hỏi.

Cô ủy khuất lắc đầu,“Không phải!”

“Vậy vì sao ngươi khóc thảm thiết như vậy? Có biết khi ngươi khóc trông rất xấu xí hay không?” Cậu chán ghét, bĩu môi nói. Con gái đều là sinh vật đáng ghét, không có việc gì cũng khóc.

Nhìn thấy thái độ chán ghét quen thuộc, trên mặt cô gái nhỏ hiện lên sự bi thương, hai tay bất an xoay qua xoay lại, nước mắt không ngừng chảy xuống phía dưới.

“Hôm nay…… Hôm nay là sinh nhật của ta, nhưng là ba mẹ ta lại quên, không ở bên cạnh ta, ngay cả bánh sinh nhật cũng không có, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ tặng quà cho ta, ta thật đáng thương nha.” Tiếng cô bi thương,  nước mắt càng ngày càng nhiều rơi trên mặt đất,“Ta chỉ biết, ba mẹ đều ghét ta, bọn họ chỉ thích chị hai, ô ô ô……”

“Đừng khóc, bộ dáng ngươi khi  khóc thật xấu xí.”

Cậu tuyệt đối không thích làm ah hùng, càng không nhàn hạ, thoải mái biểu hiện tình yêu, nhưng nha đầu kia khóc làm cho cậu cảm thấy thật phiền, đơn giản chỉ là không có ai mừng sinh nhật với cô, cô cũng đã khóc thành như vậy, con gái thật phiền phức!

Nghĩ đến đây, cậu ngạo mạn hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay,“Lại đây!”

Cô gái nhỏ đang khóc, không hiểu nhìn cậu, cuối cùng vẫn là không dám phản kháng liền đi đến trước mặt cậu,“Làm chi?”

Cậu bé tháo sợi dây chuyền ở trên cổ đưa cho cô, sợi dây chuyền dùng dây tơ hồng bện thành dây thừng có gắn mặt đá ruby.

Chính xác mà nói đó không phải là một cái mặt dây chuyền mà là một cái nhẫn, được làm từ bạch kim tốt nhất, có gắn một viên đá ruby, xung quanh là đá quý tinh tế màu hồng, dưới ánh sáng mặt trời phát sáng lấp lánh.

“Cái này tặng cho ngươi, coi như là quà sinh nhật của ngươi đi.” Nói xong, cậu đem chuyền đeo vào cổ cô, uy nghiêm hạ lệnh,“Nhận được quà tặng rồi không được khóc nữa nha!”

Cậu! Cậu rốt cục có thể đem phiền toái này đưa ra ngoài!

Tối qua, bà nội thật lạ, thận trọng gọi cậu vào trước mặt, tiếp theo liền đem sợi dây ẻo lả này đeo vào trên cổ cậu, còn phiền toái nhắc nhở, chờ sau khi cậu lớn lên nhất định phải tự tay đeo sợi dây này cho cô gái cậu thích.

Có lầm không, chẳng lẽ trước khi cậu lớn đều phải đeo sợi dây này sao?

May mắn xuất hiện một người trước mặt giúp cậu xử lí cục nợ này, nếu bà nội hỏi, cậu chỉ cần nói đã đưa cho vợ tương lai, ha ha! Cậu bắt đầu chờ mong vẻ mặt tức giận của bà nội lâu!

Còn có, cậu làm tất cả là vì muốn vứt bỏ phiền toái, tuyệt đối không phải bởi vì đồng tình với tiểu quỷ xấu xí lấm lem nước mũi này.

“Quà tặng này thật quý, ngươi muốn tặng cho ta sao?” Bên tai truyền đến âm thanh yếu ớt…… Ách không, là tiếng nói rầu rĩ.

Cậu không kiên nhẫn nhún nhún vai nói ,“phải, phải !”

“Tiểu ca ca ngươi là người tốt nga, đây là lần đầu tiên ta nhận được quà sinh nhật. Đúng rồi, ta có thể gọi ngươi là tiểu ca ca không?”

“Tùy tiện ngươi!” Cậu bé không để ý lắm sự cảm kích của cô, tóm lại cô không khóc, cậu cũng đã bỏ được phiền toái, một công hai việc, bất kể cô muốn nghĩ là gì cũng được, dù sao về sau sẽ không gặp lại nữa.

“Từ giờ ta sẽ gọi ngươi là tiểu ca ca! Ngươi là người duy nhất trên thế giới tặng quà cho ta, tiểu ca ca……” Tiểu ca ca, tiểu ca ca,  trong lòng cô gái nhỏ luôn quanh quẩn danh xưng này.

Mà đoạn thời gian ấu thơ này luôn luôn ở trong lòng hai người…… Không phải là luôn luôn cất chứa trong lòng một người.