Chương 1
Nhè nhẹ đưa bút chì kẻ sơ viền mắt đen láy , dậm sơ một lượt phấn hồng thật nhạt trên đôi má vốn đã ửng đỏ no tròn , Đông Thảo lẩm bẩm : -Thật bực mình ghê đi ! Tiệc với tùng . Ông ta đi hay về mặc ông ta chớ , ảnh hưởng gì tới nhà này mà phải đến đó đón mừng . cũng tại cha mẹ mình nửa , hai ông bà thích thì cứ đi , cớ gì cứ buộc mình phải theo . Cha thì cứ một hai :" Đông Thảo phải đi dự tiệc đấy ". Mẹ lại :" Mẹ không muốn con vắng mặt tối nay ". À ! Bà còn dặn thêm nửa chớ :" Con nhớ trang điểm cẩn thận nhé ! Mẹ muốn con mẹ phải là một ngôi sao sáng chói của buổi tiệc tối nay ! Buông mạnh cây son xuống bàn phấn , Đông Thảo dùng dằng bước lại tủ quần áo . Hai cánh tủ lớn chật kín những bộ quần áo đầy màu sắc : từ màu trắng khiêm nhường đến những màu sậm khiêu kỳ nhất , từ chiếc áo dài đơn sơ đến những chiếc đầm , dài ngắn khác nhau , thế mà... Đông Thảo vẫn chưa chọn được chiếc nào vừa ý. Cuối cùng nàng quyết định sẽ mặc chiếc đầm trắng có những viền đăng ten cùng màu rủ mềm theo triền áo , trông khá xinh xắn. Mang chiếc áo rời khỏi tủ , ướm lên người , Đông Thảo bước lại chiếc gương lớn ở góc phòng , ngắm nghía . Cô buột miệng : - Ôi chao ! Một cô bé còn thích ô mai... Đông Thảo lắc đầu : - Không được ! Trẻ con quá. Cởi chiếc áo ra , Đông Thảo định máng lại chỗ cũ . Nhưng rồi sực nhớ buổi tiệc dự ngoài ý muốn , Đông Thảo khựng lại , chắt lưỡi : - Thôi , mặc kệ ! Càng con nít càng tốt , khỏi bị ai quấy rầy . Thâm tâm mình đã không thích đi kia mà Tiếng bà Vạn Phát - mẹ Đông Thảo - vẳng lên : - Thảo ơi ! Sửa soạn xong chưa con ? KhôNg khéo lại trể giờ mất ! Đông Thảo hét to lên : - Vâng . Mẹ Ơi ! Con xuống ngay đây nè ! Vội vã cài chiếc nơ trắng lên mái tóc den mượt mà , Đông Thảo chạy nhanh xuống lầu . Bà Vạn Phát kêu lên , vẻ phiền trách : - Thảo ! Sao con không đàng hoàng trong đi đứng chút nào vậy ? Con gái lớn rồi , buông ra là nhảy. Giật mình , Đông Thảo bước chậm lại , đánh trống lãng bằng câu nói nũng nịu : -Mẹ ! Mẹ xem con gái mẹ như thế này được chưa ? Bà Vạn Phát quên ngay sự bực dọc ngó con , mỉm cười vẻ hài lòng : - Ờ... Đâu , đứng ngay ngắn lại để mẹ ngắm kỹ xem nào ! - Quay qua chồng , bà gật gù - Anh xem , con gái chúng ta đẹp thật , phải không ? Chắc chắn đêm nay mọi người sẽ điêu đứng vì con bé. Đông Thảo giãy nảy : - Mẹ ! Mẹ cứ trêu con hoài , con chẳng thèm đi dự tiệc cho coi . Còn mẹ , bộ mẹ không đẹp sao ? Đông Thảo nháy mắt với mẹ , nàng nói tiếp : - Mẹ nhớ hôm mẹ dẫn con đi sắm đồ không ? Ông chủ shop cứ ngó mẹ trân trối và còn mời mọc :" Hai chị em vào mua đồ giùm anh đi !" Gián tiếp , ông ta khen mẹ trẻ và con thì đã già , con buồn ghê ! Bà Vạn Phát đỏ bừng mặt . Tâm lý chung của phụ nữ ai cũng thích được khen trẻ , khen đẹp , dù người khen là con mình . Liếc nhìn chồng thật nhanh , bà nạt ngang : - Thôi , đừng nói bậy bạ hoài vậy ! - Nhìn vào đồng hồ , bà hốt hoảng - Chết ! Đã sáu giờ bốn mươi lăm rồi . Nhanh lên , kẻo trễ. Ông Vạn Phát đến lúc này nới lên tiếng : - Vậy mà tôi cứ ngỡ hai mẹ con bà định ở nhà khỏi đi chớ . - Quay qua Đông Thảo - Còn cô , liệu mà nhõng nhẽo cho nhiều vào đi , mai mốt giỏi làm nũng với chồng đó ! Nói xong , ông bước nhanh ra cửa , Đông Thảo quên bẳng ngay lời mẹ dặn cô phóng nhanh theo , nắm lấy tay cha lắc lắc : - Ba ơi... ba à ! Con không lấy chồng đâu nha . Con ở hoài với ba mẹ , nhất định chẳng theo ai cả. Bà Vạn Phát giơ tay cốc nhẹ đầu Đông Thảo : - Cô nói thì phải nhớ lời đấy nhé. Đông Thảo hếch mũi : - Thưa mẹ ạ , rồi mẹ sẽ thấy. Ông Vạn Phát quay lại thúc hối : - Thôi , nhanh lên nào ! Chiếc xe du lịch màu trắng bạc lướt nhẹ trên phố . Ngồi một mình ở băng sau , Đông Thảo tha hồ vẩn vơ... Nhìn mẹ , Đông Thảo nghĩ thầm : " Mẹ còn trẻ thật ". Chiếc áo nhung màu đỏ thẫm bó sát người làm nổi bật làn da mịn màng , đường cong mềm mại tuyệt mỹ do khéo giữ gìn , dù mẹ đã quá bốn mươi . Nhất là ánh mắt , vẫn còn rực sáng vẻ quyến rũ của người phụ nữ một thời sắc nước hương trời . Đông Thảo đã thừa hưởng ở mẹ cặp mắt chết người này . Bởi thế , trong trường , ngoài tên " cúng cơm " Vũ Trần Đông Thảo , cô còn có biệt danh " Thảo mắt nhung ". Chính Xuân - người yêu của Thảo - cũng thường thì thầm : " Mắt em là một dòng sông Thuyền anh bơi lội trong dòng mắt em " Hơi chồm lên băng trước . Đông Thảo đưa tay vuốt nhẹ làn áo mẹ , nói nho nhỏ : - Mẹ Ơi ! Bao giờ mẹ không thích chiếc áo này nữa hả mẹ ? Bà Vạn Phát ngạc nhiên , quay lại nhìn Đông Thảo : - Để chi vậy Thảo ? A... Mẹ biết rồi , có phải con thích nó không ? Đông Thảo đỏ mặt thú nhận : - Vâng mẹ ạ . Thật đúng là mẹ nhất , nhất , nhất . Mẹ biết ý con hết trơn hà. - Thôi đi cô ơi , thích thì cứ nói tôi mua cho , đừng làm bộ khen thôi mãi. Lắc đầu nguẩy nguậy , Đông Thảo giả vờ chân thật : - Mẹ lúc nào cũng nghi ngờ con cả , hỏng thèm chơi với mẹ nữa đâu. Bà Vạn Phát bật cười :- Nào, nào, xem cái mặt giận dỗi kìa ! Cô ơi ! Cô biết cô mấy tuổi rồi không ? Đông Thảo mỉm cười : - Mới 19 chớ bao nhiêu mẹ. Bà Vạn Phát mắng yêu con - Mười mấy tuổi mà mẹ chả thấy con lớn chút nào hết, cứ vòi vĩnh ba mẹ mãi . Được rồi, chủ nhật này, mẹ sẽ đưa con lại chỗ cũ, cắt cho con một chiếc áo giống hệt . Sao, chịu chưa ? Mừng rỡ, Đông Thảo nhích lên định hôn mẹ, bỗng đụng tay ông Vạn Phát khiến tay lái hơi chuệnh choạng . Ông bực mình càu nhàu. - Hai mẹ con bà sao rắc rối quá ! Có ngồi im không nào, để tôi lái xe chứ. Bị ba rầy, Đông Thảo giận dỗi ngồi phệt xuống băng xe, suy nghĩ vẩn vơ . Không hiểu sao lúc này ba thường hay cáu gắt, bực dọc quá ? Hay là ở công ty có việc gì ? Thật ra, công việc của ba mẹ ra sao, Thảo ít bận tâm đến . Sinh ra và lớn lên trong một gia đình nức tiếng giàu có ở Sài Gòn này, cha Thảo hiện điều hành công ty xuất nhập khẩu hải sản, một công ty đang ăn nên làm ra, nhắc đến giám đốc Vũ Vạn Phát, ít ai không biết, cuộc sống vật chất được ưu đãi từ thuở nhỏ, nên Đông Thảo chưa hề biết nghèo khổ, thiếu thốn là gì . Hễ Đông Thảo muốn gì là ba mẹ đáp ứng ngay, từ quần áo, tiêu xài cho đến những phương tiện đi lại. Quần áo toàn vải vóc sang trọng, cắt may ở những hiệu nổi tiếng, vòng vàng sáng rực chẳng thiếu món gì . Lúc nhỏ đi học, có tài xế đưa đón , vào cấp III, Đông Thảo được ba mẹ thưởng chiếc Spacy bóng loáng. Sống trong nhung lụa cao sang thế, sao Đông Thảo rất giản dị, khiêm tốn từ ăn mặc đến nói năng, nên bạn bè cùng khoa cùng lớp rất thích chơi với cô. Đông Thảo chợt nhíu mày . Không hiểu sao gần đây, mỗi ngày đi làm, mẹ đều lấy xe cô, khiến Thảo phải đi quá giang Thanh Loan để đến trường . Thế xe mẹ đâu nhỉ ? Phải hỏi lại mẹ mới được ! Nhớ tới Thanh Loan, Đông Thảo thấy buồn bực ghê . Thảo và Loan chơi thân với nhau hồi cấp II, hiện đang cùng là sinh viên năm thứ nhất khoa ngoại ngữ của trường đại học Tổng Hợp . Thảo và Loan giống hệt như hai chị em sinh đôi . Tuy đôi lúc có giận hờn nhưng chỉ như những cơn mưa bóng mây tan nhanh và Loan là người luôn chịu lùi bước trước . Lẽ ra, giờ này Thảo đang cùng Loan vui chơi thỏa thích ở tiệc sinh nhật của Lan Trinh, bạn học cùng lớp, nhưng ba mẹ nàng đã quyết liệt, sự quyết liệt xưa nay chưa từng xảy ra, vì ông bà Vạn Phát luôn cưng chiều cô con gái duy nhất . Ông Vạn Phát nghiêm khắc : - Con còn thiếu gì dịp để dự sinh nhật bạn mình, năm nay không dự thì năm tới . Riêng buổi tiệc hôm nay... Mà thôi, con chỉ cần biết cơ hội không đến hai lần . Ba mẹ nhất định rồi, không được cãi lời ! Đông Thảo cố cãi bướng, vì Thảo nghĩ mẹ vẫn thường muốn cô vui kia mà. - Mẹ Ơi ! Con đã lỡ hứa rồi mà mẹ , mẹ xin ba giùm con đi nha mẹ ! Nha mẹ ! Nhưng bà Vạn Phát lại đồng tình với chồng : - Mẹ đã nói rồi, con phải đi thôi . Con biết không ? Được mời dự tiệc tối nay là cả vinh hạnh đó Đông Thảo rơm rớm nước mắt . Lỡ hẹn với Loan rồi sao đây, còn bạn bè nữa . Và Thảo nghe mắt hơi cay cay khi nghĩ rằng đêm nay Vĩnh Xuân sẽ buồn nhiều vì thiếu cô, mà điều đó Đông Thảo không muốn bao giờ . Thấy con muốn khóc, bà Vạn Phát vừa vỗ về, vừa nài nỉ : - Thôi, con hãy nghe ba mẹ đi Đông Thảo ! Mẹ chỉ xin con một lần này thôi. Thấy mẹ nài nỉ, Đông Thảo không giữ lòng được đành phải vâng lời . Vì Thảo vẫn được khen là hiếu thảo kia mà. Nghĩ tới lát nữa vào tiệc, Thảo sẽ tìm cách đối mặt với ông Thái Hoàng Đăng Huy nào đó, để xem ông ta là người như thế nào mà cha mẹ Thảo cũng như mọi người đều nể trọng, khi nhắc đến, và " kiểm tra " xem lời đồn đãi về một Đăng Huy coi đàn bà như món đồ trang sức là đúng thật không ? Nếu cần, Đông Thảo sẽ cho ông ta biết tay . Đông Thảo này là cỏ lạnh, cỏ mùa đông kia mà ! Bà Vạn Phát bỗng quay đầu lại, giọng nghiêm trang : - Đông Thảo ! Mẹ dặn con điều này, nếu đến đó có gặp gia đình Thái Hoàng Đăng Huy, con nhớ nói năng đàng hoàng lễ phép, đừng để người ta cười ba mẹ đấy ! Nghe mẹ dặn, không kiềm chế được, Đông Thảo bật cười khanh khách . Ông Vạn Phát chau mày nhìn con . Hoảng hồn, Đông Thảo giơ bàn tay lên bịt miệng lại . Đông Thảo bật cười vì chợt nhớ đến ban nãy khi nghĩ về Đăng Huy , thế mà giờ mẹ cô lại dặn dò này nọ... khiến Đông Thảo không thể nín cười được . Không nghe Đông Thảo trả lời chỉ nghe tiếng cười khúc khích nhưng cố nén, bà Vạn Phát bực mình , gay gắt : - Con làm cái trò gì vậy , Đông Thảo ? Đông Thảo ấp úng : - Dạ... dạ... đâu có gì mẹ. - Vậy chớ sao tự dưng con cười ---- Bà bực dọc --- Thật con gái gì mà lạ lùng, lúc nào cũng cười giỡn được cả . Con không thể thùy mẹ chút sao Thảo ? Đã lấy lại tính bướng bỉnh thường ngày, Đông Thảo chu môi, hếch mặt lên : - Con nhớ chuyện trong trường mà - Thật rõ trẻ con ! --- Bà Vạn Phát thở dài, giọng hơi rắn lại : ---- Mẹ dặn con những gì, con có nghe không ? - Dạ thưa mẹ, có ạ ! -- Đoạn Đông Thảo nói làu làu như trả bài --- Thưa mẹ, mẹ dặn : " Thảo này ! Khi đến nhà người ta nhớ đi đứng, ăn nói cẩn trọng , ư... a... coi trước ngó sau, đừng để người ta chê cười .. ư... a... ba mẹ không biết dạy con " . Hết Bà Vạn Phát phì cười, bà tặc lưỡi : - Hết nói nổi ! Không biết chừng nào con mới bỏ được tính lì lắc này. Ông Vạn Phát nãy giờ lặng thinh không góp chuyện, nhưng nét mặt thoáng cười trước hành động của hai mẹ con . Ông nhủ thầm : " Đúng là cả mẹ lẫn con đều là trẻ con ! " -- Chợt ông Vạn Phát nhíu mày " Biết rồi đây, trong gia đình này, có còn giữ mãi được tiếng cười hạnh phúc như hôm nay không ? " Một tiếng thở dài lặng lẽ, uất nghẹn...