Chương 1

Tịnh Đông soi gương rồi chán nản kêu lên ai oán:

− Chị Hoan ! Em không biết sao em lại có cái mũi xấu xí như vậy . Chẳng có một chút thẩm mỹ nào, nếu mà nó thon thả một chút như mũi của mẹ và cao cao một chút giống mãi của ba thì em sẽ là một người đẹp nhất thế giới và có thể hơn cả Cléopat để làm nên một trang sử nhớ đời

− Xuân Hoan mỉm cười chưa kịp lên tiếng thì Hạ Duy, em kế của Tịnh Đông đã phá lên cười, chế nhạo Đông:

− Trời đất ! Chị Đông ơi, chị Đông ! Chị có tài nói chuyện tiếu lâm khó tin mà có thật qúa . Em nghĩ ông trời cũng có ý sắp xếp tạo hình cho "cái nào thì vào với cái ấy" nó mới cân xứng hài hòa . Chị đừng có than tho8? vì cái mũi xẹp của chị nữa

− Tịnh Đông quay phắt lại, sừng sộ:

− Mũi tao không xẹp, mày

− Ậy ! Chị không nên chối bỏ sự thật . Để em bày cho chị một cách, nếu chị muốn có cái mũi đẹp mà không phải tốn tiền đến mỹ viện cũng dễ thôi

− Tịnh Đông chau mày rồi lắng tai tập trung nghe lời của Hạ Duy nói:

− Mày nói nghe coi

− Đơn giản thôi . Để em chỉ cho chị . Chỉ cần mỗi đêm trước khi đi ngủ, chị lấy cái kẹp mà mẹ thường kẹp quần áo, chị chịu khó kẹp vào sóng mũi của mình, bảo đảm trong vòng một tuần lễ, chị sẽ có chiếc mũi cao như ý

− Hứ ! Cái thằng khỉ gió . Mày "chơi" tao đó hả . Tao như thế này mà mày bảo lấy cái kẹp quần áo kẹp lên mũi hả ? Tao chưa đứt dây "thần kinh khôn" đâu mày

− Thì em có dám nói chị ngu bao giờ

− Mày chửi tao đó hả ?

− Đâu có . Đúng là làm ơn mắc oán

− Tao đâu có nhờ mày

− Ậy ! Rõ là lúc nãy chị bảo em chi chị kia mà . Thế mà nói xong, chị lại còn chửu em khỉ này khỉ no.

− Cho mày là khỉ là tốt với mày lắm rồi đó . Tao không hiểu tại sao lúc xưa ba mẹ sinh ra tao còn sanh thêm mày làm gì nữa

− Ậy ! Cái này gọi là nối dõi tông đường ấy mà . Không có em thì dòng họ Quang này sẽ chẳng còn ai để duy truyền những ưu điểm hơn người cho đời sau nữa

− Mắc ói qúa . Tao chỉ thấy mày hơn người ở chỗ láu cá láu tôm, tham ăn tục uống thì có . Đã thế, còn ăn nói lung tung, điên chẳng ra điên, khùng chẳng ra khùng

− Nè ! Dù sao em cũng là em của chị mà chị và em cùng dòng máu đó . Nếu em có khùng thì chị cũng "tưng tưng" chứ không thua kém em đâu . Mà không chừng còn hơn nữa đó, bởi vì chị lúc nào cũng muốn vượt trội hơn em trong mọi thứ mà . Phải không ? Hì hì

− mày...

− KHông phải sao ?

− Mày giỏi lắm, thằng qủy nho?

− Hạ Duy nhanh chóng nhảy thót sang một bên tránh bàn tay đầy móng nhọn của Tịnh Đông vừa cào tới:

− Ê ! Quân tử động ngôn bất động tay chân nghen

− Tao chả dại gì quân tử với cái thứ "ôn dịch" như mày

− Hạ Duy cứ như con "choi choi" nhảy từ chỗ này sang chỗ khác, miệng thì la oai oái, cố né bàn tay cào tới tấp của Tịnh Đông vào mặt mình trong tiếng cười của Xuân Hoan . Cô lớn tiếng nhắc Duy:

− Còn không biết ra ngoài, ở đó mà la làng la xóm . Cũng đáng đời em lắm . Con trai gì mà nhiều chuyện . Đúng là cái miệng hại cái thân

− Em có ngờ đâu chị Đông lại "cọp cái" như vậy

− Này thì cọp cái này ! Này cọp đực này !

− Tịnh Đông xong tới và cái "chiêu" cào mặt của nàng qủa là qúa lợi hại . Hạ Duy đã lãnh ngay một "chiêu" rất may chỉ trúng vào tay . Nếu không thì đã mang thẹo trên mặt rồi . Cậu chàng đau điếng đứng xuýt xoa liên hồi:

− Trời ơi ! Đau qúa . Đau qúa

− Kêu rồi cậu nhìn bà chị bằng cặp mắt "hình viên đạn", rồi co giò phóng vọt ra ngoài sân để né trận tấn công kế tiếp của Tịnh Đông

− Chị chờ đi . Lần này em không cắt móng tay nữa, hẹn hai tháng sau sẽ khiêu chiến với chị . Bà chằn !

− Mày còn dám .. Thằng nhóc con !

− Xuân Hoan thấy Duy đã biến ra sân bèn lên tiếng can thiệp:

− Thôi, đủ rồi . Có hai đứa mà náo loạn cả lên . May mà ba mẹ không có nhà

− Tịnh Đông vênh mặt lên đắc thắng trả lời chị:

− Cho nó một bài học nhớ đời

− Hoan chau mày cười, rồi nói:

− Lớn hết rồi mà suốt ngày cứ ầm ĩ . Vào nhà bắc nồi cơm đi . Chiều rồi kẻo mẹ về lại mắng cho bây giờ

Tịnh Đông chau mày nhăn nhó, chỉ vào mặt mình:

− Lại em sao ?

− Chẳng lẽ là chị ? Em định nạnh chị à ?

− Đâu có . Nhưng thằng Duy nó làm cũng được mà . Sao chị không sai nó ?

− Nó là đàn ông con trai, ai lại giao chuyện bếp núc cho nó chứ ?

− Đàn ông cũng là người, đàn ông cũng biết ăn mà

− Xuân Hoan chau mày nhìn Đông:

− Em là chị nó hay là em của nó sao chẳng có chút gì đáng mặt làm chị để cho nó nể nang hết vậy ?

− Nó có nể em bao giờ đâu

− Tự em cứ so đo ngang ngửa với nó, hỏi sao nó không như vậy

− Xuân Hoan lắc đầu khi thấy Tịnh Đông vùng vằng bỏ ra sau bếp . Nhà chỉ có ba chị em, Hạ Duy là con trai út nên được cha mẹ cưng chiều hơn, kể cả Xuân Hoan cũng thế . Duy có Tịnh Đông vì chỉ lớn hơn Duy có một tuổi, nên thường hay so đo, ganh tỵ với Hạ Duy, mặc dù năm nay cả hai đã lớn rồi, thế mà không khác với bọn trẻ con chút nào

− Buổi sáng hôm nay trời dường như trong xanh hơn mọi hôm . Hạ Duy nằm cuộn tròn trong chiếc chăn êm lười biếng chưa muốn rời khỏi chiếc giường ấm áp của mình, anh chàng nheo nheo mắt ngắm khoảng trời qua khung cửa sổ rồi gối tay dưới đầu bật môi huýt gió một điệu nhạc vui nhộn, âm thanh réo rắc vang lên khắp phòng, khiến cho anh chàng càng hứng chí lấy hơi huýt gió cho to hơn nữa

− Hạ Duy !

− Tiếng đập cửa ầm ầm đột ngột vang lớn cùng tiếng quát của Tịnh Đông khiến cho Duy giật mình "tắt đài"

− Mày dậy chưa thằng nhóc . Chín mười giờ rồi mà nằm ườn trong đó hả ?

− Duy nhún vai chậm chạp ngồi lên, lớn tiếng hét lại:

− Chị làm ơn đi . Em nằm trên giường chứ có nằm trên lưng chị đâu mà chị ầm ĩ như vậy

− Mày còn trả trao hả ? Có tin tao xối nước mày không ?

− Hạ Duy phóng xuống đất vừa khi Tịnh Đông xô cửa xông vào . Anh chàng hốt hoảng kêu lên nhìn Đông, thủ thế:

− Ê , ê ! Đừng có làm thiệt nghen . Em không giỡn đâu

− Đông chống nạnh đắc thắng:

− Thử coi mà "lì" cỡ nào

− Duy hạ giọng nhúng nhường:

− Dạ, em đâu có, chị để em đi đánh răng rửa mặt được không ?

− Cho mau, thằng nhóc

− Da.

− Năm phúc vệ sinh cho mày rồi xuống bếp làm công chuyện

− Hả ? Xuống bếp à ?

− Chẳng lẽ mày nghe không rõ ?

− Dạ, đâu có . À mà chị Hoan đâu chi.

− Mày định "viện binh" à ?

− Đông nheo mắt kéo lỗ tai cậu em xách lên, khi nghe Duy "vờ vịt" hỏi chị Xuân Hoan, nó láu cá chưa ? Cô nghiến răng gằn từng tiếng một

− Mày hỏi chị Hoan làm gì ?

− À .. Ờ .. thì tiện miệng hỏi vậy thôi, có gì đầu mà chị véo tai em đau qúa

− Chứ không phải mày định cầu cứu chị Hoan sao ? mày đừng tưởng chị ấy bênh mày thì mày có "trớn" làm tới nghen .Tao nói cho mày hay, hôm nay bố mẹ đi không có nhà, chị Hoan cũng đi luôn, chỉ có tao và mày đối mặt duy nhất trong căn nhà này thôi, không còn ai khác . Mày mà không nghe lời thì liệu hồn với tao

− Duy chấp tay nhìn lên trời lẩm bẩm:

− Sao nghe như có tiếng sấm động trong đầu

− Tịnh Đong suýt phì cười vì điệu bộ qủy quái của Duy . Cô cốc lên đầu Duy và quát:

− Mày sấm này . Đi đánh răng cho mau

− Duy vừa xoa đầu xuýt xoa, vừa thất thể vắt chiếc khăn tay đi vào toilette, rên ri?

− Người ta có chị mình cũng có chị, mà trời ơi... Sao mà qúa đổi đau

− Đau gì ?

− Đông nhìn theo quát lớn, khiến cho Duy co giò phóng lẹ qua khung cửa kêu lên:

− Thì đánh đầu đau đấy, chị còn hỏi

− Hứ !

− Tịnh Đông mím môi cười rồi mới chịu bỏ đi . Cô không hiểu tại sao mỗi lần hành xác được thằng em là cô lại nghe trong lòng vui đáo để . Hứ ! Nó tưởng nó là vua trong nhà này sao ? Cha cưng, mẹ chiều, cả chị Hoan cũng chiều nó, xem có tức không . Nếu như không có nó, thì tất cả những ưu tiên đó chắc dành phần cho cô rồi . Tại sao nó lại sinh ra đời để làm chi cho phiền như thế này chứ

− Hạ Duy xăng xái làm theo lời chỉ dạy của Tịnh Đông . Anh biết lúc này mình thất thế chẳng có hậu thuẫn nào ở nhà giúp đỡ anh, nếu anh mà làm trái ý chọn tức bà chị "chằn" này, ắt là sẽ bị "bầm dập" đáng kể châu thân, cho nên anh ngoan ngoãn cố lấy lòng bà ấy cho qua chuyện . Dù sao "một lần nhịn bằng chín lần lành lặn". Khiếp nhất là những cái móng tay dài vừa sắc của "bà ấy" chỉ thấy cũng đủ khiến cho người ta khiếp hãi sợ sệt rồi

− Duy !

− Dạ.

− Mày làm gì mà có một chỗ mày gọt hoài vậy ? Trời ơi ! Mày coi nè, cái củ khoai tây có còn gì không ?

− Hả ?

− Duy giật bắn người nhìn lại . Thì ra vì mãi mê suy nghĩ thay vì xoay củ khoai gọt cho đều hết vỏ, thì anh lại cứ nhè một chỗ mà đưa con dao bào bào . Củ khoai giờ thì qủa là chẳng còn gì để ăn được nữa . Anh gãi đầu lúng túng phân bua:

− Em... em lỡ tay, chị Ba đừng rầy, để em làm lại

− Hừ ! Mày liệu hồn đó . Làm thì cho ra làm, đừng tập cái thói cẩu thả tắc trách đó, nữa lớn chẳng nên trò trống gì đâu

− Xì ! Chị làm như lớn lắm vậy . Hở là chị lên lớp người ta . Có một củ khoai mà chửi đến tương lai người ta lận . Nghĩ thế, nhưng Hạ Duy không dám nói ra chỉ lén đưa mắt liếc xéo Tịnh Đông rồi nhỏ nhẹ đáp:

− Dạ, em biết . Em sẽ chú ý hơn, không làm hư khoai nữa

− Mày bỏ cái giọng điệu vờ vịt nhỏ nhẹ ấy đi nghen

− Trời ơi ! Chị Đông ơi ! Em nhận lỗi chị cũng mắng sao ?

− Nghe trong giọng nói của mày chẳng có chút thành tâm nào . Tao còn lại gì cái kiểu xin lỗi "đểu" của mày . Hừ ! Chị Ba mày không bị mày qua mặt đâu . Tao nói không phải thì tao mất cái gì cũng được . CHẳng phải mày đang mắng thầm trong bụng là tao làm như lớn lắm đụng chút là "lên lớp" mày chứ gì ?

− Hả ? Sao chị biết ?

− Trời ! Qủa là bà ấy qúa lợi hại . Chẳng lẽ bà ấy biết đọc cả suy nghĩ của người khác saoo ? Đã thế mình còn bị bà ấy làm cho giật mình tự thú nữa chứ

− Tịnh Đông khoái chí trước vẻ mặt ngơ ngác khâm phục của thằng em, cô nói:

− Hừ ! Dù cho tao có được sanh trước mày môt. ngày thì cũng hơn hẳn mày một ngày khôn, huống gì tao ra đời trước mày đến hơn một năm, chuyện gì mày làm tao lại không biết chứ ?

− Chà ! Gáy ghê chưa . Nghĩ thế, nhưng Duy không để lộ ra, anh thử xem bà chị của mình còn nói gì nữa không . Thì bất chợt lỗ tai anh lại bị xách lên một cách đau điếng cùng tiếng quát của Đông:

− Đừng có cho tao nổ nghe chưa thằng nhóc

− Trời ! Qủa thật bà ấy không phải là kẻ đoán mò, bà ấy lợi hại qúa, biết được cả suy nghĩ của mình . Và nghĩ xong, Duy lại nghe đầu mình đau điếng cùng tiếng quát khẽ của Đông

− Mày còn lộn xộn nữa hết ?

− Hạ Duy lấm lét nhìn chị xoa đầu rồi trả lời:

− Dạ hết . Em phục chị rồi . Mà sao em nghĩ gì chị cũng biết hết vậy ?

− Xì ! Thì tao là chị của mày mà

− Tịnh Đông mỉm cười đắc chí rồi quay đi . Thật ra, cũng không có gì là khó hiểu, bởi tình huống vừa rồi, cô cũng đã từng trải qua cùng Xuân Hoan . Lúc còn nhỏ, cô cũng đã từng bị chị Hoan xách tai và đe nẹt kiểu này, suy nghĩ của Duy là suy nghĩ của cô ngày đó . Chẳng có gì khó hiểu khi cô biết được tâm trạng và ý nghĩ của Duy rõ như vậy

− Làm việc đi nhóc

− Thế là kể từ lúc đó, Duy chăm chỉ làm việc không dám hó hé nửa lời . Duy xoa tay hít hà trước những dĩa thức ăn hấp dẫn trên bàn qua bàn tay chế biến tài tình của Tịnh Đông, mùi thơm của các loại thực phẩm như càng quyến rũ hơn, qủa là chị Ba của anh có tài nấu nướng rất khéo léo, mặc dù có "chằn" một chút, nhưng anh không thể không khâm phục trước những món ăn do chị ấy chế biến ra

− Chậc ! Chậc ! Thơm chịu không nổi

− Duy nhón tay bốc miếng mực chiên bỏ vào miệng nhai rồi hắn tít mắt lại nhai lấy nhai đê?

− Cốc

− Úi đau !

− Đàn ông mà ăn bốc vụng trộm vậy đó hả ?

− Đau qúa chị Đông . Hình như lúc nào chị cũng muốn đánh em thì phải

− Ai biểu mày hư

− Tại chị nấu ăn ngon qúa, nên em cầm lòng không nổi thôi

− Đừng vờ nịnh tao mày . Giày tao mới đánh bóng, không cần mày đánh tiếp đau ( hihihi)

− Em đâu có nịnh, em nói thật chứ bộ . Không ngon, em ăn vụng làm gì . Chị làm cách nào vậy ?

− Xì !

− Đông quay qua chỗ khác, mỉm cười . Nói sao thì câu nịnh của Hạ Duy cũng khiến cho cô thấy khoái chí . Cô dịu giọng nói:

− Muốn ăn ngon thì tự tay mà phải học nấu lấy mà ăn . Cũng chẳng có gì khó khăn cả, mày muốn biết thì để tao chỉ cho

− Da.

− Ngọt qúa há . Đúng là có ăn mà

− Dạ, thì cũng phải làm cho chị vui một chút, dù sao chị cũng nấu choem ăn mà, nịnh chị hay nói ngọt với chị cũng là điều tất nhiên thôi

− Xì ! Tao chưa thấy ai trơ tráo như mày

− Dạ . hì, hì . Có sao đâu, miễn sao chị chỉ dạy cho em là được rồi

− Nghe nè !

− Dạ.

− Hạ Duy ngồi thót lên chiếc ghế cạnh bàn và anh chàng cứ vờ như chăm chứ nghe Tịnh Đông nói nhưng bàn tay thì cứ bốc lia bốc lịa bỏ vào miệng nhai liên tục một c''ach khoái khẩu . Trong khi Tịnh Đông vô tình không để ý và cứ mải mê nói:

− Thức ăn không có gì khó cả, muốn làm món mực chiên thì phải lựa loại mực nang tươi, dày và con lớn

− Mực nang con lớn dày và tươi, rồi sao chị ? (giả nai ghê)

− Đem về rửa sạch, xắc miếng vuông bằng ba ngón tay, khía đều môt. bên mặt mực

− Dạ, em biết . Khía đọc và khía ngang nhưng không làm đứt miếng thịt

− Giỏi . Nãy giờ mới thấy mày nói một câu nghe có vẻ khôn khéo

− Dạ, tại chị không biết đó thôi, đó là một ưu điểm trong hàng ngàn ưu điểm của em đó

− Hừ ! Bốc phét . Nhhe nè !

− Dạ.

− Đem mực đã rửa sạch ướp một ít rượu

− Rượu à ?

− Ừ, đó là bí quyết làm cho miếng mực mềm khi đã chiên đó

− Dạ.

− Cho một chút tiên, chút muối và bột ngọt rồi nhúng mực vào bột, loại bột đã được nêm gia vị sẵn

− Dạ, em hiểu loại bột đã được pha chế đóng gói mà bây giờ ngườ ta dùng rất tiện

− Ừ . Kể ra mày cũng không đến nỗi ngu ngốc

− Đó là ưu điểm trong hàng ngày ưu điểm của em mà

− Xì ! Nhúng miếng mực vào bột khô cho đều hai bên miếng mực, rồi để dầu sôi thật sôi rồi bỏ mực vào chiên đến khi vàng thì mới vớt ra, mực sẽ vừa giòn vừa thơm

− Em biết . Điều đó em không phản đối, qủa thật là miếng mực rất ngon, ăn hoài không biết chán

− Hả ?

− Đến lúc đó, Đông mới nhìn lại thì hỡi ơi đĩa mực chỉ còn lại hai ba miếng chỏng chơ trên đĩa . Hạ Duy đã tận dụng thời cơ lúc cô đang mải mê giảng thuyết nó dã "xực" hết đĩa mực tự bao giờ rồi . Cô tức giận hét lên:

− Mày thật quá đáng mà

− Hạ Duy nhảy thót ra xa rồi trơ tráo nói:

− Em vẫn còn chừa cho chị đó

− Đông tức giận kêu lên:

− Mày...

− Ai biểu chị làm ngon qúa, em cầm lòng hổng đặng . Em không ăn cơm đâu, chị ăn một mình đi, em no rồi

Nói xong, Hạ Duy biến ra sau khong cửa, để mặc cho Tịnh Đông tức tối một mình.