--1-- Quyển 1 - Chương 1 - Đại thọ 80 tuổi

Đầu tháng bảy, tại Đại Côn quốc, ở Chung Phủ.

Chung Phủ hôm nay cửa chính rộng mở, bày ra tám trăm bàn đại yến, vô luận là bên trong hay bên ngoài cửa, thậm chí ở cả ngõ phố lúc này đều nhộn nhịp, chỉ cần là người quen thì có thể đi vào tham gia.

Hôm nay chính là một dịp quan trọng, Chung lão gia tử của Chung phủ, đại thọ tám mươi năm.

Chung lão gia tử là một nhân vật truyền kỳ, ông dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, phong hỏa năm mươi năm cuối cùng cũng gầy dựng được cơ nghiệp to lớn như thế này, trở thành một nhân vật thần thoại truyền kỳ.

Thậm chí, hoàng đề đại côn quốc tiền nhiệm cũng từng nâng cốc chung vui cùng với Chung lão gia tử.

Cả đời Chung lão gia tử không nhập sĩ mà là một thương nhân, tuy nhiên ở Đại Côn quốc, địa vị của ông lại vô cùng to lớn, trong vòng năm mươi năm, Chung lão gia tử kiếm được số tiền nhiều lắm, nhiều mà đến mức hoàng đế cũng phải đỏ cả con mắt, so với những thế gia nghìn năm kia cộng lại còn nhiều hơn.

Mà ngay cả Chung lão gia tử cũng không rõ mình có bao nhiêu tiền, bởi vì mỗi ngày đều có lượng lớn tiền bạc từ khắp nơi trở thành thứ sở hữu của Chung lão gia tử trên danh nghĩa.

Có lẽ trời trêu người, Chung lão gia tử lại không có một hậu tự nào, không có con cái, mặc dù đã qua có đến tám người thê thiếp nhưng lại không có một người có thể sinh cho Chung lão gia tử một đứa con. Có vẻ như ông trời cố ý muốn cho Chung lão gia tử phải lưu lại một sự tiếc nuối.

Thế nhưng Chung lão gia tử cũng không trách cứ thê thiếp của mình mà lại thu một lượng lớn nghĩa tử, bây giờ, số nghĩa tử của Chung lão gia tử đã không ít hơn một trăm người.

Chúng nghĩa tử được Chung lão gia tử truyền thụ đủ mọi loại kiến thức, duy trì cơ nghiệp to lớn này. Đối với chúng nghĩa tử, Chung lão gia tử đều vô cùng dụng tâm, từng nghĩa tử đều là kỳ tài luyện võ, bởi vì trước khi thu nhận, ông đã xem kỹ căn cốt của bọn họ.

Nghĩa tử cũng có nữ tử cho nên Chung lão gia tử tuy không có con gái nhưng lại không rất nhiều hậu bối.

Nghĩa tử ngày càng nhiều thì đối với gia nghiệp của Chung lão gia tử bọn họ cũng thêm phần kỳ vọng, giống như con cháu của hoàng đế vậy.

Sáng sớm ngày hôm nay, khách nhân đã đến chật nhà, ở Chung Phủ, tràn ngập không khí vui mừng.

Trong viện Chung phủ, có một tòa nhà năm tầng, giống như là một tòa bảo tháp, vô cùng to lớn.

Ở tầng cao nhất lúc này có một lão giả, giờ phút này, lão giả đang từ trên lầu nhìn về tân khách tứ phương đang đến.

Lão giả có mái tóc trắng xóa, lông mi và chòm râu cũng trắng, hai mắt hữu thần, khuôn mặt không giận mà tràn đầy uy nghiêm. Đây chính là Định Hải Thần Châm của Chung phủ, Chung Sơn.

Lão giả nhíu mày, tựa như là đang suy nghĩ điều gì đó.

Lúc này, ở phía sau lầu gác, một nam tử trung niên tướng mạo đôn hậu từ dưới lầu đi lên, mặc dù lão giả quay lưng về phía y nhưng nam tử này cũng vẫn khom người cúi chào.

- Nghĩa phụ, tiệc đã chuẩn bị xong, đang chờ người đến.

Trung niên nam tử đôn hậu nói.

Chung lão gia tử bị tiếng nói này cắt đứt thì nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía trung niên nam tử.

- Chung Thiên, tu vi của ngươi đã tới Hậu Thiên tầng thứ tám rồi sao?

Lão giả nhàn nhạt nói.

- Đúng thế nghĩa phụ, con đã đạt tới hậu thiên tầng thứ tám, nhưng năm nay đã năm mươi tuổi rồi, kiếp này xem như vô vọng đạt tới Tiên thiên.

- Ừ.

Chung lão gia tử gật gật đầu.

Sau đó, theo sự dẫn đường của Chung Sơn, ông đi xuống dưới lầu từ từ tiến vào yến khách trong đại sảnh.

Trong đại sảnh giờ phút này đã tràn đầy tân khách, có một nửa trong số đó chính là nghĩa tử của Chung Sơn, một nửa là những quan viên trọng yếu của Đại Côn quốc. Tuy nói Chung lão gia tử không phỉa là kẻ sĩ nhưng địa vị ở Đại Côn quốc vẫn rất cao, mặc dù không bằng tứ đại thế gia nghìn năm nhưng cũng không thua kém nhiều lắm.

Ở phía bắc đại sảnh có viết một chữ thọ to lớn, chính là ngự bút do đương kim hoàng đế mừng thọ cho Chung lão gia tử.

Giờ phút này, tất cả mọi người trong đại yến đều ngồi dậy, mọi người nghị luận xôn xao, tuy nhiên không ai đụng đến các món ăn trên bàn rượu.

- Chung lão thái gia đến.

Một hạ nhân đột nhiên hô lên.

Hạ nhân này vừa hô, đại sảnh đột nhiên yên tĩnh trở lại, ở bên ngoài cũng không còn người nói chuyện nữa.

Chỉ thấy Chung lão gia tử đầu tóc bạc trắng, dưới sự phục thị của nghĩa tử Chung Sơn mà tiến vào.

Lão gia tử tuy đã già nhưng tinh thần vẫn vô cùng tốt, khi đi đến chỗ ngồi trên mặt ông nở ra một nụ cười.

- Chư vị đến thăm, Chung mỗ vô cùng đa tạ.

Lão gia tử hướng về phía mọi người nói.

- Lão gia tử sao lại nói như vậy?

- Phải đến, phải đến.

- Phải đến phải đến.

….

Chúng tân khách đều khiêm tốn mà nói ra, Chung lão gia tử thấy vậy cũng khẽ gật gật đầu mà thôi.

- Tô Tinh thay mặt phụ hoàng cung chúc Chung lão gia tử Tùng Hạc duyên niên, phúc thọ an khang.

Một nam tử mặc áo màu tím lập tức đứng dậy, hướng về phía Chung lão gia tử nói.

Hiển nhiên, đây chính là một vị hoàng tử ở Đại Côn quốc.

- Triệu Lâm, thay mặt gia chủ cung chúc Chung lão gia tử Nhật Nguyệt đồng huy, Xuân thu bất lão.

- Tiền Tam, thay mặt gia chủ cung chúc Chung lão gia tử Nhật Nguyệt hưng thinh, Tùng Hạc trường xuân.

- Tôn Lập, thay mặt gia chủ cung chúc Chung lão gia tử Sự Sự thuận tâm, Thiên luân vĩnh hưởng.

- Lý Nho, thay mặt gia chủ cung chúc Chung lão gia tử Cát tường như ý, hậu phúc vô cương.

Bốn trung niên nam tử hướng về phía Chung lão gia tử nói.

- Ừ, hảo hảo, đa tạ bệ hạ cùng với tứ đại gia chủ, xin mời chư vị ngồi xuống.

Chung lão gia tử điềm đạm cười nói.

Mọi người đều ngồi xuống, sau đó chúng nghĩa tử của Chung lão gia tử đều tiến lên chúc thọ ông.

Đại yến suốt ba ngày, suốt thời gian ba ngày.

Trong thời gian đó, Chung lão gia tử chỉ lộ mặt ở ngày đầu, những ngày tiếp theo không có xuất hiện.

Ba ngày nay, toàn bộ nghĩa tử của Chung lão gia tử ở khắp nơi đều trở về mừng thọ nghĩa phụ của mình, có một số người định ngay lập tức trở về lo cho sự nghiệp gia tộc của mình nhưng liền bị Chung lão gia tử giữ lại.

Ba ngày sau khi đại yến đã tàn, ở trong một gian phòng nghị sự thuộc Chung phủ, một lão giả ngồi phía trên, trong tay cầm một quả cầu long nhãn, nhẹ nhàng vuốt ve, dường như đây là một vật mà Chung lão gia tử vô cùng tôn quý.

Một nén nhang sau, lão giả mới cho vào một cái túi rồi đeo ở trên ngực.

- Cho bọn họ vào đi.

Chung lão gia tử hướng về phía bên ngoài khẽ gọi.

- Dạ.

Ở ngoài truyền tới thanh âm của Chung Thiên.

Nhanh sau đó, dưới sự dẫn dắt của Chung Thiên, có bảy người đi vào, ba người trong đó cùng tuổi với y, khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi, còn bốn người khác thì trẻ hơn rất nhiều, chỉ khoảng ba mươi bốn mươi tuổi.

- Nghĩa phụ.

Tám người đi vào, đồng loạt bái kiến Chung lão gia tử.

- Ừ, ngồi xuống đi.

Chung lão gia tử nhàn nhạt nói.

- Tám người lập tức ngồi xuống.

- Chung Địa, Chung Huyền, Chung Hoàng, Chung Nhất, Chung Lục, Chung Thập Bát, Chung Thập Cửu, các ngươi bây giờ tu vi đã ổn định ở tầng thứ mười hậu thiên rồi phải không?

Chung lão gia tử hỏi.

- Đúng thế, nghĩa phụ.

Mọi người đều trả lời.

Chỉ có một nam tử hơi trẻ tuổi hơi kinh ngạc cất tiếng:

- Mười ngày trước, con vừa mới đạt tới tầng thứ mười hậu thiên, vốn định chuẩn bị khiến cho nghĩa phụ vui mừng, không ngờ nghĩa phụ lại sớm đã biết từ trước.

- Chung Thập Cửu, ba mươi hai tuổi con đã có thể đạt tới hậu thiên đỉnh phong quả là nỗi vui mừng cho ta.

Chung lão gia tử nhìn nghĩa tử này, trên khuôn mặt ông lộ nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ như đối với người con này vô cùng yêu thương.

- Nghĩa phụ quá khen rồi.

Chung thập nhất thẹn thùng nói.

- Ừm, các ngươi có biết tại sao hôm nay nghĩa phụ tìm các ngươi tới đây không?

- Chúng hài nhi không biết.

Mọi người đều lập tức lắc lắc đầu nói, đồng thời đều đưa một ánh mắt kỳ quái nhìn về phía nghĩa phụ, bọn họ thật sự không hiểu hôm nay tại sao nghĩa phụ lại gọi mình tới.

- Vài ngày sau chính là đại hội Long Môn, các ngươi hãy theo ta tới đó tham dự.

Chung lão gia tử nhàn nhạt nói.

- Đại hội Long Môn ư? Nghĩa phụ, người biết đại hội Long Môn tổ chức ở đâu sao? Chỉ có tứ đại thế gia và những người trong hoàng thất mới biết được đó!

Đồng thời, những người khác cũng đưa ánh mắt kích động nhìn về phía Chung lão gia tử.

Chung Thiên đôn hậu ở bên cạnh không hề cất lên một tiếng nào, tựa hồ như không vì chuyện này mà vui mừng.

- Không sai, vi phụ sẽ đem các con đến tham gia đại hội Long Môn, đến lúc đó, các anh tài đều tụ tập, không chỉ vậy mà còn là những người cấp bậc đều sau Hậu Thiên đỉnh phong, thậm chí, còn có cường giả Tiên Thiên, các con đi theo ta, được sự vừa ý của tiên môn nào, họ thu nhận làm đệ tử, từu nay về sau học tiên đạo, trường sinh bất tử.

Chung lão gia tử hướng về phía bọn họ nói.

- Nghĩa phụ.

Chúng nhân lập tức hưng phấn nói.

Trên đời này có thần tiên, tuy rằng một số người cho đó là mê tín nhưng Chung gia là một gia tộc lớn như vậy nên biết rằng thần tiên không phải là ảo tưởng mà là tồn tại thực. Chỉ là cho tới nay không tìm được pháp môn nên bọn họ không thể nào luyện tập được.

- Vi phụ mang các con đi tham gia đại hội Long Môn cũng là hy vọng các con có thể thoát khỏi sự nhiễu loạn của thế tục, tiến vào trong tiên môn. Nhưng mặt khác, vi phụ lại mong muốn các ngươi làm giúp cho một chuyện.

Hai mắt của Chung lão gia tử đột nhiên sáng lên.

- Nghĩa phụ người cứ nói, chỉ cần có thể làm được, chúng con nhất định sẽ làm.

Chung Thập Cửu lập tức cất tiếng.

Nhìn thấy người nghĩa tử này chưa nghe mình nói gì mà đã lập tức vỗ ngực cam đoan, Chung lão gia tử thầm cảm thấy hài lòng trong người.

- Ừ, mọi chuyện cũng không khó lắm, chỉ cần các ngươi bái nhập được vào tiên môn nào đó, hy vọng có thể lấy được một quả “phá cấm đan” từ các trưởng bối hoặc sư phó tiên môn cho ta là được.

Chung lão gia tử hơi hưng phấn nói.

Mọi người đều gật đầu.

- Nghĩa phụ, phá cấm đan là vật gì?

Chỉ có Chung Thiên nghi ngờ hỏi.

- Phá cấm đan là một vật ở trong tiên môn, cũng không phải là đan dược quá ư tốt gì cho lắm, nhưng công hiệu là có thể giúp người ta có thể phá giải cực hạn Hậu Thiên. Tuy nhiên nó cần phải có kim đan ngoài thế giới loài người mới có thể luyện chế ra. Các con đi vào trong tiên môn, học tập bí pháp tiên gia, căn bản không cần thứ này, bởi vậy nó ít có. Năm đó, ta dùng toàn bộ gia sản mong muốn có thể đổi với đạo nhân kia nhưng đạo nhân đó chẳng thèm ngó tới, tất cả mọi thứ ở thế tục, trong mắt bọn họ cũng chẳng khác gì nhau.

Chung lão gia tử thổn thức một hồi nói.

Nghe thấy lời nói của Chung lão gia tử, mọi người thầm cảm thán. Quả thực trước kia người ta còn cảm thấy hứng thú với gia sản này, nhưng so với mưu cầu trường sinh bất tử, thì những gia sản này đáng là gì? Cái gì cũng không bằng.

- Nghĩa phụ, người muốn dùng Phá cấm đan để đột phá đến Tiên Thiên?

Chung Thiên tiến tới hỏi.

- Các con đều là con của ta cho nên ta cũng không nói dối. Đúng là vi phụ tu hành tương đối trễ nhưng nhờ một lượng tiền lớn mua được linh dược cho nên có thể tu luyện đến mức giống như các con. Tuy nhiên sau này thì không thể tiến thêm một bước nào nữa, vi phụ hiện nay đã tám mươi lăm tuổi cho nên hoàn toàn không có khả năng đột phá. Lần đại hội Long Môn năm mươi năm này ta hy vọng các con không làm cho ta cảm thấy thất vọng.

- Nghĩa phụ yên tâm, chỉ cần chúng con được các vị tiên trưởng nhắm chúng thì cho dù không thể tiến vào trong Tiên Môn cũng nhất định sẽ kiếm một đan dược cho nghĩa phụ.

Chung Thập Cửu lập tức nói.

- Ừ.

Chung lão gia tử lập tức gật đầu, trong mắt ông hiện ra một vẻ cảm động.

- Nghĩa phụ, con….

Chung Thiên hơi do dự nói, dù sao Chung Thiên cũng chỉ có tu vi tầng thứ tám Hậu Thiên.

Nhìn thần sắc phức tạp của đứa con lớn này, Chung Sơn cười cười nói:

- Các con chuẩn bị đi, ba ngày sau chúng ta bắt đầu lên đường, Chung Thiên cũng đi với ta, thiếu con phục thị, ta có cảm giác thiếu tự nhiên.

- Dạ.

Chúng nhân lập tức đáp lời, trên khuôn mặt Chung Thiên cũng lộ ra vẻ hưng phấn, Chung Thiên tự biết mình không có khả năng được nhắm trúng, thế nhưng những phong cảnh hoành tráng ở đại hội Long Môn cũng rất hấp dẫn, nếu được nhìn thấy cũng không uổng kiếp này.

Sau đó, mọi người trở về đại sảnh, trong lòng ai cũng hưng phấn.

Chúng nghĩa tử vừa rời đi, Chung lão gia tử đã từ từ đứng lên, hướng về một khoảng sân nhỏ sau đại sảnh.

Cái viện này bất kể người hầu hay bất kỳ ai cũng không được vào quấy rầy, các chúng nghĩa tử cũng như vậy, trừ phi lão gia tử cho phép.

Chung lão gia tử đi vào trong sân, nhẹ nhàng đóng cửa chính lại rồi đi vào trong phòng ngủ ngồi ở bên giường. Chung lão gia tử một lần nữa đem quả cầu đỏ trên cổ tháo xuống.

Giờ phút này, quả cầu đỏ tựa như phát ra những ánh sáng hồng hồng.

Năm mươi lăm năm, năm đó ta leo lên Châu Mục Lãng Mã Phong đã nhặt được quả cầu này, sau đó bị một hấp lực khiến cho xuyên không tới đây, một thế giới thần kỳ bởi vỉ thế giới này có thần tiên. Năm mươi lăm năm, ta bao lần mong muốn lọt vào tiên môn nhưng ai cũng nói ta tu luyện quá trễ, căn cốt không tốt, khó nhìn, cơ thể không tráng kiện, tuổi lại lớn cuối cùng cả đời đều không thể tu đến Tiên Thiên, tiên? Tu tiên? Cũng bởi vì năm hai mươi tuổi ta chưa tu hành hay sao?

Chung lão gia tử nhìn quả cầu đỏ chau mày nói.

- Mười năm trước, ta không phải đã đạt tới Hậu Thiên đỉnh phong hay sao? Tuy không thể đột phá nữa nhưng cũng đã coi là thành công rồi đúng không? Chỉ cần có một quả Phá Cấm Đan nữa là ta có thể tu luyện tới Tiên Thiên, tu luyện tới tầng cao nhất, tu luyện thành tiên. Ý chí, ai có thể có ý chí kiên cường như ta? Vì tu luyện ta dốc hết sức lực tìm hàn băng vạn năm, ngồi trên hàn băng tu luyện, ngồi ở trên đó đã hai mươi năm rồi, trong những người có căn cốt trong môn phái vĩ đại kia, có tu vi như ta, ai làm được như vậy?

Xuyên không, ha ha ta muốn quên nhanh Địa Cầu. Xuyên không, tại sao xuyên không không thể để cho thân thể của ta trở nên mạnh mẽ? Tại sao tất cả vẫn cứ như cũ? Nếu không như vậy thì những năm nay ta cũng không phải cực khổ như vậy, đúng thế từ khi xuyên không ta đã có dị năng. Ta có thể tách khỏi cái bóng của ta, hình thành một bóng trong không gian, mà cái bóng này cũng có thể biến thành ta. Tuy có thể cách hàng tỉ dặm nhưng cái bóng này vẫn chịu sự khống chế của ta, giống như ta có một thân thể khác vậy. Bóng không có suy nghĩ, chỉ có ta có, một người khống chế hai thân thể, là một dị năng phi thường, những năm nay tài sản của ta phát triển rất nhanh một phần cũng là do nhân tố này, nhưng nhưng cái này thì có tác dụng gì? Bóng của ta chỉ là một bản sao, tu vi của ta cao thế nào thì nó cũng chỉ có thể đạt được như vậy, cho nên cũng không thể phá được sự giam cầm của Hậu Thiên. Ta muốn bứt phá lên Tiên Thiên, ta chỉ muốn đạt tới Tiên Thiên, ta nhất định phải tốt hơn so với tất cả mọi người, cố gắng hơn so với tất cả mọi người.

- Ta bồi dưỡng nhiều nghĩa tử như vậy, rốt cục cũng có bảy người sắp tham gia đại hội Long Môn, bảy người đã đạt tới cực đỉnh của Hậu Thiên. Bảy người, ít nhất sẽ có một người thành công, có thể lấy được Phá Cấm Đan, như thế là đủ rồi, đối với ta vậy là quá đủ rồi.

Chung lão gia tử nhỏ giọng lẩm bẩm.