Chương 1
Buổi sáng cuối đông. Trời Đà Lạt khá lạnh.Hoài Ân ngồi một mình trên đồi cỏ non còn ngậm sương mai.Bỗng Khắc Vĩnh dắt hai con ngựa đến cười hì hì rủ rê:– Đua ngựa nghe chú!Hoài Ân dài mặt ra. Cái thằng mới sáng đã rủ đua ngựa. Sao nó biết mình ở đây nhỉ? Mộng Nghi hẹn mình trên đồi cỏ xanh chỉ mình biết ...Thấy chú Hoài Ân nín thinh, Khắc Vĩnh nheo mắt:– Đua nghe chú! Sáng sớm cưỡi ngựa tập thể dục.Là chú nhưng Hoài Ân và Khắc Vĩnh bằng tuổi nhau. Hoài Ân cũng không muốn mình thua thằng cháu ''cà chớn'' điều gì nên ườn ngực đáp:– Đua thì đua chứ! Sợ gì!Khắc Vĩnh nhường con ngựa bạch đã thuần cho chú Hoài Ân. Anh cưỡi con bờm nâu mới mua hơn một tuần nay.Không khí trong lành của buổi sáng cao nguyên thật dễ chịu.Hứng chí, hai chú cháu thúc ngựa phi ra phía đường ô tô gần ngoại ô thành phố. Bất ngờ con ngựa bờm nâu giở chứng không chịu phi ở con đường mòn trên đồng cỏ mà phóng vút ngang đường ô tô.Một chiếc xe mười hai chỗ ngồi từ Sài Gòn ra thắng két lại suýt rơi xuống vực, hành khách hoảng hốt kêu la.Con ngựa bờm nâu bị tông suýt gãy chân. Nó loạng choạng hất tung Khắc Vĩnh xuống vệ đường bất tỉnh.Là một dược sĩ mà trong trường hợp này, Hoài Ân lúng túng mất bình tĩnh.Anh ngớ người ra lay gọi Khắc Vĩnh chứ chẳng biết phải làm gì.Bất chợt trên xe một cô gái trẻ hối hả bước ra.Cô gái dáng vóc mảnh mai, mái tóc dài đen nhánh buông xõa trên bờ vai thon thả, gương mặt trái xoan xinh đẹp. Trông cô thật dịu dàng thuần khiết và cũng rất bản lĩnh khi xăm xăm bước tới chỗ Khắc Vĩnh.Thấy Khắc Vĩnh gần như ngưng thở hẳn, không chút ngần ngừ, cô gái áp môi lên môi anh hà hơi, rồi ấn tim làm hô hấp nhân tạo cho anh.Hai phút sau Khắc Vĩnh đã tỉnh lại mở mắt ngơ ngác nhìn.Cô gái mừng rỡ reo lên.– Ồ, may quá, anh đã tĩnh rồi!Hoài Ân tự trách mình sao quá tệ! Tại sao anh chẳng làm được như cô gái liễu yếu đào tơ kia? Anh chẳng lo được cho thằng cháu. Trong khi cô gái đã cứu tỉnh nó.Vẫn giọng cô gái vang lên:– Đưa anh ấy đi cấp cứu!Anh đứng xớ rớ Hoài Ân vội cùng cô gái dìu Khắc Vĩnh lên xe.Khắc Vĩnh hỏi nhanh:– Đưa tôi đi đâu vậy?Cô gái đáp giọng nhẹ tênh:– Vào bệnh viện!Khắc Vĩnh một mực từ chối:Tôi rất khỏe có gì đâu mà vào bệnh viện.Và anh vội bước xuống xe. Thấy thằng cháu chỉ bị xây xát nhẹ nên Hoài Ân cũng yên tâm, chẳng giục. Trong khi đó hành khách trên xe thì nhao nhao hối thúc:– Cho xe vào thành phố Đả Lạt nhanh lên bác tài ơi! Muộn quá rồi!Xe lao vút đi Khắc Vĩnh đứng ngẩn ngơ nhìn theo. Anh nhớ mãi ánh mắt đẹp dịu dàng của cô gái.Đưa tay sờ lên vết thương trên má trái đã được cô gái dán băng cẩn thận, Khắc Vĩnh vô vàn xúc động.Khắc Vĩnh thật sự cảm kích trước cử chỉ chăm sóc ân cần của cô gái lạ.Lần đầu tiên anh được bàn tay ấm áp của một cô gái lạ chăm sóc, sao mà không khỏi bồi hồi.Và cũng là lần đầu tiên trong đời, Khắc Vĩnh cảm thấy trái tim chai sạn khẽ xao động, lâng lâng ...Hoài Ân nhìn Khắc Vĩnh tủm tỉm cười:– Trong cái rủi có cái may.Khắc Vĩnh kêu lên:– May gì chú, cháu té ngựa gần chết.Hoài Ân tinh quái đáp:– Nhờ bị té mày mới được người đẹp hôn môi ... gần.– Chú này kỳ!– Tao biết mày đã ngẩn ngơ hồn phách rồi.Phải, Khắc Vĩnh đã ngẩn ngơ hồn phách trước cô gái đẹp vừa mới chăm sóc anh. Ôi, biết bao giờ Khắc Vĩnh mới gặp lại cô lần nữa? Ơ, cô gái chưa biết tên xa lạ mà tưởng chừng như gần gũi tự bao giờ?Hoài Ân vẫn trêu chọc Khắc Vĩnh:– Được người đẹp “hôn môi gần” sướng nhỉ? Không phải ai cũng như mày đâu.Khắc Vĩnh trả đũa lại ông chú:– Chú ganh tỵ với cháu hả?Hoài Ân đính chính:– Cái thằng! Ai thèm ganh tỵ với mày.Khắc Vĩnh lại chọc:– Phải lúc nãy cô ấy ''hôn môi ... gần'' chú nhỉ?– Tao đâu có bất tỉnh như mày hả thằng quỷ?Khắc Vĩnh nhìn chú Hoài Ân:– Chứ không phải chú đã có Mộng Nghi rồi à?Hoài Ân kêu lên:– Mộng Nghi! Mày nhắc tao còn tức đây này. Là mày phải không?Khắc Vĩnh vờ hỏi:– Chú nói gì cháu không hiểu.– Lúc sáng tao còn ngủ, nghe Mộng Nghi gọi điện hẹn ra đồi cỏ xanh trước nhà. Tao ba chân bốn cẳng chạy ra có thấy ma nào? Vậy là mày gạt tao.Khắc Vĩnh cười cười:– Vậy là chú mơ gặp Mộng Nghi rồi.Hoài Ân so bì với thầng cháu:– Tao mơ mà chẳng gặp còn mày không mơ người đẹp cũng xuất hiện.Khắc Vĩnh thích chí hỏi ông chú:– Theo chú cháu có gặp lại cô ấy nữa không?– Họa chăng mày té ngựa lần nữa.Khắc Vĩnh kêu ré lên:– Cháu té gần chết mà chú còn trù nữa.Hoài Ân vẫn cà rỡn:– Tao biết mày té nhưng không đau còn bàn tay người đẹp chăm sóc mà!Khắc Vĩnh buột miệng tỉnh queo:– Phải chi chú té cho chú biết.Hoài Ân phẩy tay:– Tao mà té chắc không có người đẹp chăm sóc và hôn môi như mày đâu.– Cháu sẽ nhắn Mộng Nghi đến chăm sóc chú.– Mộng Nghi! Mộng Nghi! Cô láng giềng ngày nào chẳng biết bây giờ ra sao?Hoài Ân đánh trống lảng:– Thôi về mày!– Chú dắt ngựa về giùm cháu.– Mày nhắm có đi nổi không. Hay để tao kêu xe!– Cháu chỉ đau ê ểm một chút thôi. Đi được mà chú!– Tao chỉ mong mày tai qua nạn khỏi, vì ngày mai tao về Sài Gòn rồi.Khắc Vĩnh cười khì:– Chú có ở lại cũng đâu có chăm sóc gì cho cháu.Hoài Ân nói kháy:– Tao biết có người đẹp bên cạnh. Mày đâu cần đến thằng chú này.Khắc Vĩnh chép môi:– Phải chi có người đẹp ở bên cạnh như chú nói thì hay biết mấy.Hoài Ân nháy mắt với thằng cháu:– Thì có trong mơ, ráng mà chiêm bao đi cháu, thế nào cũng gặp cũng gặp cô gái ấy hà. Hì hì ...Khắc Vĩnh chỉ còn biết cười theo ông chú. Cũng xin lạy trời cho con chiêm bao thấy nàng. Buổi sáng, tiễn chú Hoài Ân ra bến xe về Sài Gòn, Khắc Vĩnh trở về tiếp tục với công việc thường ngày là huấn luyện các em thiếu nhi học võ ở khu vực bãi cỏ xanh.Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, Khắc Vĩnh sống với người cha nuôi là một võ sư. Cha nuôi đã qua đời cách đây hai năm ... Nối nghiệp cha, Khắc Vĩnh trở thành một võ sư. Anh còn kiếm sống thêm bằng nghề huấn luyện các con ngựa chứng cho trường đua ngựa gần đồi cỏ xanh ...Mặt trời đã nhô dần lên những tia nắng hồng chiếu tỏa sáng lung linh. Những giọt sương mai đọng trên ngọn cỏ như tấm thảm kim cương lấp lánh rất đẹp.Tuy nhiên trời Đà Lạt vẫn còn se se lạnh.Thầy trò Khắc Vĩnh đang say sưa luyện võ. Những bộ quần áo trắng tinh kèm đai nâu uyển chuyển từng động tác.Các võ sinh ở đây đều rất thích học võ với thầy Khắc Vĩnh. Đa số các em đều con nhà nghèo vừa đi học vừa đi chăn dê phụ giúp cha mẹ.Khắc Vĩnh đang hướng dẫn các động tác cho các võ sinh. Bỗng có tiếng loa vang lên bảo các em võ sinh tập hợp có đoàn bác sĩ từ thiện đến khám bệnh miễn phí.Thầy trò ngừng múa võ. Khắc Vĩnh cho các em tập họp để khám bệnh.Trong đoàn bác sĩ từ thiện ở thành phố có một nữ bác sĩ rất xinh đẹp tên Thục Duyên.Nữ bác sĩ Thục Duyên nhiệt tình khám bệnh cho các bé gái học võ, chăm sóc các em từng chút, dặn dò tỉ mỉ về việc giữ vệ sinh cá nhân.Khi cô ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt nồng nàn của Khắc Vĩnh, cô thẹn thùng bối rối chi lạ.Còn Khắc Vĩnh cứ đăm đắm nhìn bác sĩ Thục Duyên, tim anh xôn xao khó tả. Cô gái có nét vừa lạ vừa quen ... ơi phải chăng? Có lẽ không phải. Cô đâu có nhìn anh. Cú ngã ngựa đau điếng làm anh mất cả hồn vía ... đã qua.Bây giờ là một cô gái khác cô xuất hiện trước mặt Khắc Vĩnh không phải chăm sóc cho anh, mà để chăm sóc cho các em võ sinh nghèo.Các em gái vây quanh bác sĩ nũng nịu:– Cô ơi! Cô tên gì?– Cô ở thành phố Sài Gòn phải không?– Sài Gòn xa lắm phải không cô? Đẹp lắm phải không cô?Nữ bác sĩ Thục Duyên tươi cười trả lời từng cậu hỏi của các em.Khám bệnh xong, mấy em gái sôi nổi kéo tay bác sĩ Thục Duyên:– Cô ơi dạo chơi với chúng em!– Đi trên đồi cỏ nè cô!Chiều chuộng bọn trẻ, nữ bác sĩ Thục Duyên bỏ đôi giày cao cùng đi chân trần trên đồng cỏ xanh còn ướt đẫm sương mai với bọn trẻ.Một cảm giác tuyệt vời mơn man Thục Duyên khi đi chân trần trên thảm cỏ non.Cô bác sĩ mặc áo blouse trắng hòa cùng những võ sinh áo trắng tung tăng trên đồi cỏ xanh điểm những cánh hoa dại li ti vàng cháy tạo nên một hức tranh vô cùng độc đáo.Ông thầy huấn luyện võ Khắc Vĩnh chỉ biết ngẩn ngơ đứng nhìn cô bác sĩ và các võ sinh của mình bước từng bước nhún nhẩy trên thảm cỏ xanh mượt mà.Dường như cả cô bác sĩ và lũ trẻ đều rất thú vị.Kết thúc buổi khám bệnh và dạo chơi không tính trước, Khắc Vĩnh và lũ trẻ mời nhóm bác sĩ từ thiện cùng ăn trưa.Bữa ăn trưa rất đơn sơ. Thịt rừng nướng và bánh mì khô được dọn ra. Các em trai quấn quít bên bác sĩ nam. Mấy em nữ tíu tít mời bác sĩ Thục Duyên ăn thịt nướng.Thục Duyên ăn một miếng thịt chiếu lệ chứ không quen, rồi cứ ngồi nhắm nhấp bánh mì khô. Ánh mắt Khắc Vĩnh mãi đăm đắm nhìn Thục Duyên, vẻ e ấp của cô như cuốn hồn anh. Vẻ e ấp ấy làm cho đôi má Thục Duyên ửng hồng như đóa hoa đào xinh xinh.Nhìn Thục Duyên lòng Khắc Vĩnh bỗng nao nao. Lại sắp chia tay Thục Duyên rồi.Chẳng lẽ trong đời anh cứ phải gặp một lần người con gái rồi lại chia tay?Một cuộc chia tay không hẹn. Thục Duyên đi về và có bao giờ quay lại đây?Khắc Vĩnh không muốn nghĩ đến giây phút chia tay.Tâm tư vấn vương bóng hình và ánh mắt Khắc Vĩnh gởi lại nơi Thục Duyên.Cô nhìn anh càng thêm bối rối. Ơ hay cái anh này sao cứ mãi nhìn người ta?Thục Duyên bâng khuâng chi lạ. Dường như Thục Duyên thấy thích thích nụ cười của anh. Nụ cười hiền hậu mà trông cũng nghịch ngợm làm sao!Liếc trộm anh rồi Thục Duyên quay chỗ khác.Khắc Vĩnh cười thật hòa nhã:– Cô Thục Duyên dùng tạm thịt nướng và bánh mi với thầy trò tôi nhé! Tiếc là chúng tôi không có cao lương mỹ vị để đãi đoàn bác sĩ.Một vị nam bác sĩ ìên tiếng:– Ăn thế này cũng thú vị lắm rồi!Khắc Vĩnh nhìn Thục Duyên với tia nhìn ấm áp:– Dường như cô Thục Duyên không ăn thịt nướng chỉ ăn bánh mì thôi.Thục Duyên lúng túng đôi má lại ửng hồng:– Tôi vốn không quen ăn thịt thú rừng.Bọn trẻ con gái nhao nhao hỏi:– Thế cô ăn thịt thú ở đâu ạ!Thục Duyên chỉ biết cười chứ không trả lời mấy bé gái.Bất ngờ Khắc Vĩnh hỏi:– Khám bệnh xong rồi cô về Sài Gòn hả? Tiếc quá nhỉ!Một cô bé trong đám võ sinh hỏi:– Có khi nào cô ở lại đây luôn không?Thục Duyên gián tiếp trả lời cô bé:– Cô ở Sài Gòn chứ đâu phải ở đây.Khắc Vĩnh bỗng thốt lên:– Có khi nào cô trở ra đây khám bệnh cho trẻ em nữa không?Thục Duyên thành thật đáp:– Chẳng biết nữa. Có dịp tôi mới đi đượcl Khắc Vĩnh nở nụ cười tươi tỏ bày:– Mong là cô sẽ có dịp ra đây khám bệnh nữa.Bé gái tên Mai Thi cất giọng hồn nhiên:– Cô bác sĩ ơi! Sao cô khôngkhám bệnh cho thầy Khắc Vĩnh, xem thầy có bệnh gì không?Ngượng ngùng vì bắt gặp tia nhìn đăm đắm của Khắc Vĩnh, Thục Duyên quay mặt sang Mai Thi đáp nhẹ:– Cô chỉ khám bệnh trẻ em thôi, không khám người lớn!Khắc Vĩnh kêu lên khiếu nại:– Vậy là không công bằng rồi. Người lớn cũng bệnh vậy.Mai Thi sốt sắng hỏi:– Thầy bị bệnh gì hả thầỵ?Khắc Vĩnh ranh mãnh đáp:– Thầy bị bệnh ... tim!Mai Thi kêu lên:– Ôi! bệnh tim! Cô bác sĩ ơi khám cho thầy đi!Chiếu cho Khắc Vĩnh tia nhìn sắc như dao, Thục Duyên trách móc:– Anh khéo đùa với con nít!Khắc Vĩnh biện hộ:– Thật mà, tôi bị bệnh ... tim.Thản nhiên Thục Duyên đáp:– Trường hợp của anh có lẽ ghép tim vào sẽ khỏi ngay.Khắc Vĩnh reo lên một cách thản nhiên:– Ồ, phải rồi! Ghép một trái tim vào kế bên tim tôi sẽ khỏi ngay.– Anh cứ chờ đi, có tim bác sĩ sẽ ghép cho.Khắc Vĩnh hóm hỉnh đáp:– Không cần chờ và cũng không cần ghép, miễn cô ấy đồng ý trao trái tim cho tôi thì tôi sẽ khỏi bệnh ngay.Thục Duyên phì cười:– Vậy là anh bị bệnh tương tư chứ không phải bệnh tim.Khắc Vĩnh nháy mắt với Thục Duyên, cất giọng tỉnh bơ:– Cô bác sĩ nói đúng đó. Tôi bị bệnh tương tư của Nguyễn Bính.Biết đã bị sụp bẫy của Khắc Vĩnh, Thục Duyên nở nụ cười đáp một cách bình thản:– Tương tư hả? Bệnh đó không có thuốc chửa đâu ông võ sư ơi!Không ngờ Khắc Vĩnh bạo miệng bạo mồm phát ngôn tỉnh rụi:– Không có thuốc chữa nhưng có người chữa.– Vậy anh võ sư cứ bệnh và chờ người đến chữa nha! Đoàn chúng tôi xin từ biệt.– Trời!Khắc Vĩnh kêu lên và bắt đầu thấy bồn chồn.Giây phút chia tay đã đến. Xế trưa đoàn bác sĩ từ thiện trở về Sài Gòn.Khắc Vĩnh tiễn Thục Duyên ra xe về thành phố. Lúc từ biệt anh trao cô bó hoa cỏ dại mà anh đã cất công hái và tỉ mỉ kết thật xinh xắn:– Tặng Thục Duyên!Thục Duyên cầm bó hoa rất xúc động:– Cám ơn anh!– Hẹn gặp nhé Thục Duyên!Khắc Vĩnh nói như trong mơ hồ và anh nhìn theo Thục Duyên khuất dần trong xe.Chiếc xe chạy mang theo Thục Duyên xa dần, xa dần. .... Ngồi trang xe Thục Duyên cũng ngoái nhìn Khắc Vĩnh đến khi mất hút. Ôm bó hoa cỏ dại của Khắc Vĩnh tặng mà Thục Duyên bâng khuâng chi lạ! Bó hoa đơn sơ mộc mạc với những cọng cỏ xanh mơn mởn, điểm xuyết những cánh hoa vàng tím, li ti. Bó hoa được cài chiếc nơ hồng tươi tắn.Bỗng từ trong bó hoa rơi ra một mảnh giấy. Một lá thư? Không! Bài thơ!Thục Duyên thích thú đọc thầm:“Ơi, em cô gái xuân thì.Ta đã gặp em Trên đồi cao bát ngát Cỏ non xanh rì Trải thảm Khóm hoa dại li ti Nở rộ Ven đường Vàng tím bước em đi Hái nhành oa cỏ dại Ta trao em Trao nụ cười Trao nỗi nhớ cho em Nhận về ta Nỗi cô đơn Trống vắng Em đi rồi Như khói sương Lãng đãng Bay xa ...”.Bài thơ ''Hoa cỏ dạí' dễ thương đến lạ!Khói sương! Lãng đãng! Bay xa! Một cái gì đó chông chênh còn bỏ ngỏ.Thục Duyên nao nao! Ôi, bó hoa cỏ dại xinh xinh! Gặp gỡ tình cờ, rồi lại chia xa.Biết bao giờ ta lại thấy nhau nữa.Chia xa rồi! Anh còn trao chi bó hoa dại để Thục Duyên bồi hồi. Giữ! Như một kỷ niệm đẹp về nhau. Phải không anh, một người tình cờ gặp gỡ?Khói sương lãng đãng bay xa và tan biến. Còn anh còn Thục Duyên. Hai phương trời.Đà Lạt của anh se se lạnh.Đà Lạt của anh còn đó khói sương giăng bềnh bồng.Đà Lạt của anh còn đó những thảm cỏ non xanh và đồi hoa dại tím biếc, vàng mơ trải lối.Đà Lạt nên thơ mà chẳng biết bao giờ Thục Duyên có dịp đến nữa.Nổi hứng và mạo muội đi theo đoàn bác sĩ từ thiện đến Đà Lạt chứ hoàn cảnh của Thục Duyên không được thoải mái.Có ai hiểu được hoàn cảnh của Thục Duyên?Cuộc sống của cô chỉ mỗi mình cô biết, cô hay.Thục Duyên và em gái Thục Đoan sống trong ngôi biệt thự cổ kính.Ngôi biệt thự như một tòa lâu đài rộng thênh thang trong truyện cổ tích. Tuy bên ngoài cũ kỹ rêu phong nhưng bên trong ngôi biệt thự bày biện rất sang trọng. Nhiều phòng khang trang kiến trúc theo lối hiện đại Đây là ngôi biệt thự của gia đình cô chủ Uyển My. Ông Trần cha Thục Duyên làm quản gia trông nom ngôi biệt thự cho cha mẹ Uyển My từ bao năm nay.Ông Trần vừa mới mất.Cô chủ Uyển My từ Pháp về thừa hưởng gia tài kếch sù.Chị em Thục Duyên được trưng dụng. Thật ra, chỉ một mình Thục Duyên chứ cô em Thục Đoan đã bị mù từ nhỏ.Cô chủ Uyển My rất hống hách, lúc nào cũng tìm cách gắt gỏng với hai chị em Thục Duyên ... Việc đầu tiên Uyển My bắt hai chị em Thục Duyên dọn xuống ở nhà kho gần garage.Hàng ngày Thục Duyên vừa phải chăm sóc em gái, vừa phải đi chợ nấu ăn, chăm sóc hoa kiểng, chăm sóc đàn chó kiểng cho Uyển My.Thật trớ trêu và cay đắng khi Thục Duyên là bác sĩ vừa mới tốt nghiệp ra trường mà phải làm những công việc như một người ở cho Uyển My.Thục Duyên không biết phải tính sao?Nếu cô xin được việc làm ở bệnh viện thì sẽ bận rộn suốt cả ngày và trực đêm nữa thì ai lo cho Thục Đoan.Phải sống trong bóng tối, Thục Đoan rất nhạy cảm. Cô bé có thể chất yếu đuối, lại hay buồn bã tủi thân.Thục Duyên rất quan tâm đến em gái, chăm lo từng li từng tí. Thục Đoan cũng rất siêng. Lúc trước đã học chữ nổi, bây giờ thì ở nhà đan mây tre lá xuất khẩu và học đàn tranh ...Vì cuộc sống của hai chị em mà Thục Duyên phải làm một công việc đáng ghét, tắm và cắt móng cho đàn chó kiểng của Uyển My.Lẽ ra Thục Duyên phải chăm sóc bệnh nhân, đằng này lai lo cho bầy chó. Cô chẳng ưa thích, có lúc như không chịu đựng nổi công việc này.Lũ chó được chăm sóc rất sạch sẽ nhưng sao Thục Duyên chẳng ưa được. Có lẽ nó cũng giống cô chủ Uyển My kiêu kỳ.Thục Duyên đang chăm sóc, cắt móng cho chú chó Tô Tô. Chú chó Nhật lai, có bộ lông xù màu chocolate tuyệt đẹp mà Uyển My cưng nhất.Mải suy nghĩ vẩn vơ, Thục Duyên lỡ tay cắt phạm chiếc móng nhỏ của chú chó Tô Tô.Chú chó Tô Tô la ẳng ẳng lên, vừa lúc Uyển My điệu đàng bước tới vội mắng té tát vào mặt Thục Duyên:– Mày làm cái trò gì vậy. Định giết con Tô Tô của tao hả?Thục Duyên phân trần:– Tôi lỡ tay cắt phạm cái móng.Uyển My quắc mắt:– Hừ! Bộ mày mù sao cắt móng cho con Tô Tô mà để phạm? Bắt đền tao đi!Thục Duyên lính quýnh. Chẳng biết bắt đền thế nào. Cô ôm vội con Tô Tô vào lòng.Con Tô Tô quỷ quái càng la quắng hơn nữa. Uyển My dứ trán Thục Duyên, giằng tay cô ra ôm lấy con Tô Tô vuốt ve.Chú Tô Tô được chủ nâng niu vội êm re. Giọng Uyển My như vỗ về đứa con nít:– Đau lắm hả cưng? Để chị đánh nó nghe cái tội nó làm đau cưng.Nghe mà ứa gan. Con Tô Tô chỉ là một con chó. Giá như Uyển My biết chăm lo cho người khác được như thế.Đang nghĩ vẩn vơ, Thục Duyên nghe Uyển My phán lanh lảnh:– Mày lấy dầu xoa chân đau của Tô Tô cho tao!Thục Duyên lật đật làm theo lệnh cô chủ, chạy đi lấy chai dầu.Uyển My ôm chú Tô Tô cho Thục Duyên thoa dầu. Cô còn hất hất cái chân của Tô Tô vào mặt Thục Duyên, đay nghiến:– Cắt móng chân cho chó mà cũng không nên thân. Con Tô Tô của tao là vàng ngọc mày phải chăm sóc cẩn thận đó.Thục Duyên nói nhanh:– Tôi biết!Uyển My cằn nhàn:– Biết mà làm Tô Tô đau vậy đó hả?– Mày hôn chỗ đau của nó.– Trời ạ? Làm sao Thục Duyên âu yếm Tô Tô như Uyển My được. Mỗi lần thấy Uyển My bế chó hôn chùn chụt là Thục Duyên phát ớn. Uyển My đặt Thục Duyên vào tình thế khó xử. Nhưng cô cũng đành nhắm liều hôn cái chân đau của Tô Tô vì ''cái tộí' đã làm đau nó.Thế mà Uyển My vẫn chưa vừa lòng, còn cao giọng hăm he:– Nếu còn tái phạm tao sẽ tống cổ chị em mày ra khỏi căn biệt thự này. Liệu hồn đó!Vừa lúc đó, út Điệu từ nhà sau bước ra đả đớt nói gì đó với cô chủ Uyển My mà Thục Duyên không nghe được.Út Điệu cũng là thân phận người ở như Thục Duyên nhưng luôn biết cách nịnh để lấy lòng cô chủ Uyển My, lại ham chưng diện điệu đàng, nói năng đả đớt tâng bóc Uyển My.Út Điệu khéo léo chăm sóc Uyển My từng tí. Uyển My vừa được út Điệu chăm lo vừa được khen ngợi nên vui sướng như lên tận mây xanh. Và đương nhiên rất thích út Điệu. Hai người có vẻ hợp nhau lắm. Đi đâu cũng có nhau.Phải thôi vì út Điệu phải theo hầu cô chủ.Thục Duyên chua xót nghĩ thầm. Chăm sóc đàn chó tuy khó chịu nhưng vẫn đỡ hơn phải theo hầu cô chủ Uyển My.Nhìn út Điệu, Thục Duyên hình dung như mấy cô a hoàn, tì nữ ngày xưa theo hầu cô chủ.Sau khi út Điệu ghé tai nói đả đớt mấy câu, hai người lỉnh nhanh về phòng.Lát sau Uyển My và út Điệu trở ra ăn diện thật đẹp. Uyển My mặc chiếc váy màu đỏ rực, áo lửng hai dây, vai khoác túi xách trông thật bụi.Út Điệu xun xoe bên cạnh. Cầm chiếc áo khoác choàng lên vai Uyển My, út Điệu hót:– Cô mặc thế này đẹp tuyệt vời nhưng lạnh lắm đấy, khoác thêm áo đi!Uyển My vung chiếc áo khoác ra:– Con khỉ! ở đây là lạnh lẽo gì!Út Điệu cười điệu đàng:– Em lo cho cô ra Đà Lạt!– Chừng nào ra đến Đà Lạt mày khoác áo cho tao!– Vậy em giữ cho cô hả?Út Điệu vừa nói vừa khoác chiếc áo của Uyển My lên người.Uyển My 1a:– Con khỉ! Mày giữ cho tao chứ ai bảo mặc?Út Điệu buông một câu nịnh hót:– Em thử xem có đẹp như cô mặc không?Uyển My vờ ngắm nghía út Điệu:– Mày đẹp chán rồi!Út Điệu đẹp theo kiểu út Điệu. Màu mè diêm dúa. Mái tóc buộc hai đuôi cài hai chiếc nơ to đùng hình chú bướm màu vàng chóe. Thán hình suôn đuột. út Điệu mặc chiếc váy xẻ đen, áo tay phồng. Bộ đồ của Uyển My đã phế thải nhưng đối với út Điệu thì cực mới và đẹp.Vẫn biết thân phận với Uyển My, út Điệu nhún nhường đáp:– Em đẹp đâu bằng cô.Mắt Uyển My sáng lên:– Tất nhiên rồi! Mày đâu thể đẹp bằng ta.Út Điệu làm bộ sửa dây áo cho Uyển My.– Cô là đẹp nhất không có ai hơn.– Tao là người mẫu mà!Út Điệu nghiêng đầu nhìn Uyển My đả đớt:– Làm người mẫu phải biểu diễn vất vả. Em thấy cô chẳng cần làm gì cả.Uyển My mỉm cười:– Vậy hả!– Cô không làm gì cả. Ở không ăn suốt đời cũng không hết.– Con khỉ! Mày bảo tao ngồi không làm sao tao chịu nổi.Út Điệu cưới điệu:– Thì cô đi chơi. Em đưa cô đi khắp nơi.Uyển My chỉnh lại:– Mày có phải là hướng dẫn viên du lịch đâu mà đôi đưa tao đi chơi.– Em đưa cô đi cùng anh tài xế chứ bộ.Uyển My vỗ vai út Điệu một cái chót:– Mày nhắc tao mới nhớ! Sao xe lâu tới quá nhỉ?Út Điệu nhí nhánh đáp:– Hôm nay cô chủ đi taxi thì phải chờ tài xế.Uyển My đỏng đảnh:– Tao cóc chờ tài xế, chỉ chờ xe tới rước thôi.Út Điệu buông câu chí lý:– Xe không có tài xế thì xe đâu bao giờ tới được hả cô chủ?Uyển My cằn nhằn:– Mấy chiếc taxi chết tiệt đâu cả rồi, chờ muốn rụng cả chân.Hai người đi tới đi lui chờ taxi đến đưa ra sân bay đi Đà Lạt xem đua ngựa.Uyển My thấy cơn tức dâng trào vì chờ. Nghe cô chủ cằn nhằn út Điệu vội đến vuốt vai vuốt lưng:Ngồi xuống đây cho đở mỏi. Ráng chờ chút đi cô chủ!Uyển My bực dọc:– Tao không muốn chờ.Út Điệu xuôi xị:Không chờ thì phải làm sao? Em đâu thể đưa cô chủ ra phi trường được.Uyển My phì cười:– Mày cõng tao!Út Điệu rên rỉ:– Ôi làm sao em cõng cô chủ nổi.– Mày làm sao thì làm.Uyển My vờ kéo út Điệu xuống bá vào cổ. Út Điệu la bài hải. Uyển My dứ đầu út Điệu:– Đùa thôi chứ tao làm sao dám ngồi cho mày cõng.Bỗng út Điệu kêu lên mừng rỡ khi phát hiện ra một chân lý:– A, phải rồi! Em sẽ kiếm một anh chàng lực sĩ cõng cô chủ.Uyển My phẩy tay:– Thôi! Thôi! Lo kiếm xe cho tao đi!Uyển My tiếp tục cằn nhằn:– Chờ xe lâu mà phát sốt. Nhất định tao sẽ tuyển thêm một tài xế để muốn đi đâu lúc nào cũng được. Ai đời có xe Toyota, xe Nissan hai chiếc bóng lộn lại để trong garage.Út Điệu tán thành theo cô chủ:– Cô chủ tuyển tài xế thêm là phải. Đi đâu hét một tiếng có người đưa đi.Sướng quá hả?Uyển Mỳ chép miệng than phiền:– Tiểu thư sang trọng như tao mà phải đi taxi thật là bẽ mặt.Út Điệu đả đớt:– Nghe cô chủ than, em chỉ muốn biến thành anh tài xế lái xe đưa cô đi ngay!– Mày biến thành tài xế dỏm hả?– Để em đi học lấy bằng lái đàng hoàng, làm tài xế cho cô chủ.– Mày làm tài xế thì ai hầu tao đây?Út Điệu cười pha trò:– Em sẽ phân thân làm hai.Uyển My kêu lên:– Tao cần một tài xế thật sự nghe.Út Điệu gật đầu vui vẻ:– Thôi được! Để em đang báo tìm cho cô chủ một anh chàng tài xế đạp trai sang trọng!Uyển My hách dịch bảo:– Để tao tuyển cần gì đến mày.Bỗng ''Tuyn ... Tuyn ...'' Tiếng còi xe taxi vang lên!Anh tài xế biết điều trước cô tiểu thư hống hách đã de vào tận sân tòa biệt thự mời Uyển My lên xe!Uyển My kiêu kỳ bắt lỗi anh ta:Sao bây giờ mới tới! Tôi đã gọi điện cho hãng taxi lâu lắm rồi.Anh tài xế lịch sự:– Xin lỗi cô! Tôi bận chuyến chở khách mới về tới.Nguýt cho anh tài xế một cái dài cả cây số, Uyển My không nói gì, kênh kiệu bước lên xe.Út Điệu yểu điệu thục nữ bước tới. Trong khi đó anh tài xế đã nhanh gọn nhấn ga định vọt, út Điệu la ré lên:– Khoan! Còn tôi nữa chứ!Uyển My chép môi phàn nàn:Mày làm gì chậm như rùa bò vậy.Út Điệu láu táu:– Em còn bận lo xách đồ cho cô nữa.Uyển My thúc hối:– Nhanh đi mày. Tao bảo bác tài bỏ lại đó.Út Điệu cười hi hi:– Bỏ em lại thì ai lo cho cô chủ?Uyển My hất mặt lên:– Tao một mình vẫn yên.Út Điệu vừa hăm he vừa nịnh Uyển My.– Phải có em chứ một mình cô chủ không ổn đâu. Em là cánh tay mặt của cô chủ đó.Nói rồí, út Điệu khệ nệ xách hành lý của Uyển My lạch bạch leo lên xe.Anh tài xế pha trò:– Nhanh lên cô ơi! Trễ nãi cô chủ la nữa đó!Út Điệu cười duyên với anh tài xế.– La anh chứ bộ la út Điệu này sao?Anh tài xế đáp trả:– Cô phục vụ cho cô chủ nên bị la chứ tôi có quan hệ gì?Út Điệu vẫn hăm he anh tài xế:– Tui bị la thì anh cũng không thoát đâu – Vậy hả!Anh tài xế cười rồi bắt đầu rồ máy. Chiếc taxi chở Uyển My vút ra khỏi cổng biệt thự ....