Tập 1

- Hãy nói cho chị biết, cái gì đang xảy ra trong đầu em hả?

Vừa nói Tiểu Minh vừa gõ gõ tay lên bàn. Cô tiếp giọng:

– Em nghĩ sao hả? Trò chơi trẻ con á? Khi tháo vòng hoa trên đầu, em có thể chạy đến bên chị để khóc nhè hay sao?

Thấy em gái ôm cái gối vào lòng vờ như không nghe thấy, cô tức tối hét to:

– Bị câm hả?

Tiểu Thư bất giác đưa tay lên bịt tai mình lại, cô rùng người xuống như cái gì đó vừa bay vào người.

Tiểu Minh kéo tay cô ra:

– Biết sợ à? Nếu vậy mau theo chị đi gặp ba mẹ !

Tiểu Thư lì lợm:

– Em không đi.

Tiểu Minh trợn mắt:

– Có nghĩa là...

Tiểu Thư cười thích thú:

– Làm cô dâu đó.

Tiểu Minh nhăn mặt:

– Tiểu Thư ơi là Tiểu Thư! Lấy chồng không phải chuyện đùa đâu. Em quen được chiều chuộng, không làm động móng tay, lại chưa từng yêu ai. Đùng cái em gật đầu nói lấy chồng?

Tiểu Thư vò vò mái tóc ngắn:

– Lấy chồng chị làm như đại bác nổ" đùng một cái", xời ơi!

Tiểu Minh gặn hỏi:

– Em đang nghĩ gì hả?

Tiểu Thư hồn nhiên:

– Em nghĩ em sẽ đặt tủ trang điểm của em ở đâu. Còn nữa, torng phòng ngủ của em phải có cái tủ lạnh để em ăn vặt.

Tiểu Minh bực mình:

– Em tưởng đi du lịch chắc? ở nhà người ta, em không có cái quyền muốn làm gì thì làm. Muốn ăn lúc nào thì ăn đâu. Còn nữa, em phải đi chợ, nấu ăn, giặt giũ...

Tiểu Thư xua tay:

– "Stop" đi! nghe nổi da gà. Lấy chồng chị làm như em đi ở đợ vậy.

– bây giờ hối hận còn kịp đó.

Chỉ vào mình, Tiểu Thư tròn mắt:

– Em á hả?

– Ừm!

– Còn lâu mới hối hận.

Nói xong cô ướm mấy chiếc xoa rê lên người:

– Em mà làm cô dâu chắc là đẹp lắm.

Tiểu Minh bĩu môi:

– Về bên ấy kêu Công Nguyên đóng cái tủ kính đặt em vào.

– Để làm gì?

– Làm mẫu.

– Bộ em đẹp lắm hả?

Tiểu Minh bực bội:

– Nè! Nói không nghe, mai mốt đừng về đây than thở, chị không có tiếp đâu.

Tiểu thư cong môi:

– Ai thèm.

Chờ Tiểu Minh đi khỏi, Tiểu Thư chạy xuống bếp lục lạo. Cô nhai ngấu nghiến miếng bánh mì và hút hộp sữa cô gái Hà Lan.

Ăn uống xong, cô làm vệ sinh răng miệng, nhảy phóc lên giường thả hồn vào giấc ngủ.

Đang mơ màng, cô bỗng nghe:

– Tiểu Thư! Dậy đi con.

Cô ôm gối lăn qua chỗ khác:

– Còn sớm mà, cho con ngủ chút nữa đi!

Tiếng Tiểu Minh hét bên tai:

– Dậy mà làm cô dâu kìa.

Tiểu Thư bật lên như lò xo. Tiểu Thư chỉ mẹ:

– Mẹ thấy chưa, nghe làm cô dâu là nó tỉnh liền hà. Con nhỏ này "muốn.....chồng" thật rồi.

Bà Tú vuốt tóc Tiểu Thư:

– Về bên ấy gắng mà sống hòa hợp với người ta. Có gì không biết, không rõ, nhớ hỏi lại cho đàng hoàng.

Tiểu Thư lắc đầu:

– Mẹ đừng dặn nhiều quá, con không nhớ hết đâu. Hay mẹ ghi ra giấy để khi nào rảnh, con lấy ra đọc.

Tiểu Minh lấy cái gối ném vào người em gái:

– Mẹ thấy đó, trước sau gì ba mẹ cũng sang lạy người ta.

Bà Tú lắc đầu:

– Mọi chuyện đã xong, bây giờ cứ nhắm mắt đưa chân. May nhờ rủi chịu chứ biết làm sao.

Tiểu Minh nói như hét vào mặt Tiểu Thư:

– Nghe chưa hả?

Tiểu Thư tỉnh bơ:

– Em đâu có điếc.

Bà Tú giục:

– Tiểu Minh! Con mau giúp em trang điểm đi!

Tiểu Thư vừa nhìn thấy mẹ mình gạt nước mắt. Cô tự hỏi lòng tại sao ai cũng có ý cản trở cô lấy chồng. Trước sau gì cũng phải đến ngày ấy mà. Nghĩ đến Công Nguyên, cô cười một mình.

– Ui da!

Tiểu Thư lấy tay vò lia lịa lên đầu:

– Chị làm gì mà mạnh tay vậy hả?

– Cho bỏ ghét! Chị hỏi em nhé

– Nói đi!

– Em có bị điên không?

– Theo chị thì sao hả?

– Điên quá chứ còn gì?

– Ui da! Bộ lấy chồng là điên à?

– Người ta khác, em khác.

– Ui da! Khác chỗ nào?

– Người ta quen nhau, yêu nhau và trang bị kiến thức trước khi kết hôn. Còn em... nhắc đến là tức chết đi được.

Cây kẹp xỉa lại đâm vào đầu Tiểu Thư đau điếng:

– Ui da! Lấy chồng không có cực khổ bằng ngồi cho chị trang điểm, chắc cái đầu em trở thành trái chôm chôm mất.

Tiểu Minh xoay xoay em gái trước gương:

– Sao hả?

Tiểu Thư cầm 2 vạt áo, nhún xuống làm điệu:

– Em có giống nàng tiên không?

Tiểu Minh bĩu môi:

– Giống lắm, nàng tiên có cái đuôi cá sau lưng đó.

Tiểu Thư phụng phịu:

– Không chịu đâu.

Tiểu Minh ôm em gái:

– Nói gì thì nói, làm cô dâu là em đã trở thành người lớn. Sau này nói gì, làm gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau. Nếu có gì khó khăn nhớ phôn cho mẹ và chị.

Tiểu Thư xoè tay ra:

– Đưa đây.

– Đưa cái gì?

– Bí quyết chị vừa nói.

– Còn đùa hả?

– Chị làm như em đi Mỹ, đi Úc không bằng. Dặn dò lung tung.

Tiểu Minh rơm rớm nước mắt:

– Tuy không đi xa, nhưng chị em mình sẽ ít gặp.

– Ai cấm?

Biết có nói nhiều Tiểu Thư cũng không đồng tình. Tiểu Minh đưa em xuống phòng dưới chờ đón dâu.

Vừa thấy ông Lữ, Tiểu Thư xà đến:

– Ba.

Ông Lữ cười:

– Chu cha, con gái cưng của ba đẹp không thể tưởng.

Cô kéo tay ông ra một phía, thì thào:

– Ba! Con lo quá!

– Lo chuyện gì?

– Mẹ với chị hai nói toàn chuyện rùng rợn, con thấy hơi lo.

Ông Lữ vỗ vai cô:

– Con gái ba bản lĩnh, ba tin con sẽ làm được.

– Ba nè! Nếu lỡ....

– Sao hả?

Tiểu Thư cười khúc khích:

– Lỡ ba mất luôn con gái thì sao?

Ông ngẩn người:

– Ý con là....

Chợt ông bật cười:

– Con cũng đáo để lắm. Được vậy ba mừng.

Bà Tú vừa đi đến, bà nhìn ông cằn nhằn:

– Con cái chưa biết một chút công, dung, ngôn, hạnh, ông lại gả nó đi. Xem ra ông không lo nhà trai mắng vốn mà còn tỏ ra vui mừng.

Tiểu Thư háy mắt với ông, ông ôm vai bà:

– Bà yên tâm đi! Con gái Thế Lữ này không làm bà mất mặt đâu.

Bà Tú lườm ông:

– Tôi ăn ngủ không yên đấy.

Bà chỉ cho ông thấy Tiểu Thư đang nhai lép nhép và trên tay lại khư khư hộp sữa.

– Thật là trẻ con.

Ông vỗ nhẹ vào vai bà như bảo hãy yên tâm.

Bỗng bên ngoài có tiếng reo:

– Nhà trai tới.

Tiểu Minh vội giật lấy hộp sữa trên tay em gái. Tiểu Thư giật lại, hai bên giằng co:

– Trả cho em.

– Nhà trai đến rồi.

– Kệ họ.

– Họ rước dâu đó.

– Nhưng em đói, không cho em no, em không làm cô dâu đâu.

Tiểu Minh đành trả hộp sữa cho cô. Cô chúm môi hút một hơi dài rồi vứt cái hộp vào sọt rác. Tiểu Minh nhìn cô, lắc đầu.

– Mời cô dâu!

Tiểu Thư không có vẻ e thẹn. Cô thản nhiên vén màn bước ra, tiếng trầm trồ vang lên.

Cô cười thật tươi, nhưng lạ thay một điều là ánh mắt cô dâu không tìm chú rể như bao cô dâu khác vẫn làm.

Sau thủ tục đón dâu, Công Nguyên dìu Tiểu Thư ra xe. Anh cũng trở người ra. Tiểu Thư như sợ mọi người nhìn thấy, cô bèn cặp lấy tay anh, ánh mắt anh thoáng vẻ ngạc nhiên.

Lên xe, Công Nguyên gỡ tay cô ra. Cô ôm cứng, anh trừng mắt. Cô vờ không nhìn thấy.

Bỗng Tiểu Thư thấy Công Nguyên khều khều tay cô. Cô hỏi nhỏ:

– Gì hả?

– Nhìn kìa!

Tiểu Thư nhìn xuống đóa hoa, trên cánh hồng có con sâu đang ngọ nguậy. Cô há mồm như sắp hét lên, cô nhìn thấy Công Nguyên cười hả hê.

Tiểu Thư gỡ cái bao tay bằng ren ra, cô nắm con sâu vứt xuống sàn xe, dùng giấy cao gót cô giẫm giẫm nhưng không con sâu mà giẫm lên giầy Công Nguyên. Anh không dám hé răng kêu đau.

Dám chọc bổn cô nương này hả? Cô liếc anh một cái bén ngót.

Về đến nhà trai, mấy tay quay phim, chụp ảnh sắp xếp cho mọi người thứ tự đi vaò. Đang đi xong xong với anh tự dưng Tiểu Thư bước nhanh hơn một chút. Công Nguyên còn lấy làm lạ, Thì anh thấy cô cứ nhè cái bóng của mình mà đạp lên.

Vào nhà lại thêm thủ tục rườm rà. Đến lúc nghe:

– Cô dâu vào thay áo đón khách.

Cô kéo Công Nguyên. Anh ngạc nhiên:

– Kéo tôi theo làm gì?

– Thay đồ.

– Tôi không cần thay

– Phải thay!

– Đồ tôi vẫn còn đẹp kia mà.

Tiểu Thư lấy ly trà tười lên áo vét của anh, anh la oaí óai:

– Cô làm gì vậy hả?

– Áo anh dơ rồi thay đi!

Vừa phủi phủi nước, anh vừa cằn nhằn:

– Thật là xúi quẩy.

– Ê, nói cái gì đó hả?

Công Nguyên chợt dịu lại:

– Anh đưa em đi thay đồ!

Tiểu thư cười. Cô thật sự choáng ngộp trước ăn phòng cưới được trang hoàng lộng lẫy. Đang say sưa ngắm nhìn, cô bỗng nghe:

– Nó không thuộc về cô đâu.

Tiểu Thư nhún vai:

– Vậy à?

– Còn phải nghi ngờ.

Chờ Công Nguyên máng cái áo vest lên, cô lập tức mở túi xách lấy cái áo của mình máng chồng lên trên.

Công Nguyên trố mắt:

– Cô làm gì vậy?

Tiểu Thư nhìn anh:

– Còn không mau ra ngòai.

Công Nguyên liếc cô:

– Ai thèm nhìn.

Tiểu Thư nhờ Tiểu Minh vào thay áo dùm. Tiểu Minh cũng reo lên khi nhìn thấy căn phòng:

– Thích thật đó.

– Bây giờ chị hết kêu là em điên phải không?

– Con ranh! Ở đây tuy hấp dẫn nhưng mãi mãi không bằng ở nhà mình.

Tiểu Thư ngớ người, Tiểu Minh cú lên đầu em:

– Ở nhà tự do hơn, con ngốc!

Tiểu Thư ôm tà áo, cô nhảy lên giường dẫm dẫm:

– Có ai la em đâu. ở đây cũng tự do vậy.

Bên ngòai có người kêu Tiểu Minh vội đưa em ra ngoài. Lúc tiển chân nhà gái, mẹ và chị hai cứ dặn dò Tiểu thư đủ điều, cô gật đầu bừa cho họ yên lòng. Ông Lữ ôm con gái:

– Ráng lên nha con !

– Dạ!

Ông Công Thành bắt tay Ông Lữ:

– Anh yên tâm, Tiểu Thư không sao đâu.

Tiểu Thư rên nhỏ:

– Bác à! Con sợ...

Ông Thành trợn mắt:

– Ba! Ba nghe không?

– Dạ! Ba!

Hai Ông sui cười, Tiểu Thư cũng cười theo.

Đến lúc tiếp bạn của Công Nguyên mới kinh dị. Trai gái đủ cả, họ cười nói rôm rả. Một cô gái mô đen với cái váy màu hoa cà và chiếc áo rộng tay cùng màu bước tới gần Tiểu Thư:

– Hân Hạnh quen biết cô.

Tiểu Thư mĩm cười:

– Cô là...

Cô gái búng tay sành điệu:

– Thy Nga! bạn gái của anh Nguyên.

Tiểu Thư gật đầu:

– Chào cô!

Thy Nga hạ giọng:

– Cô chỉ là vợ hờ, đừng quyến rủ anh ấy nha!

Tiểu Thư trợn mắt:

– Ai nói với cô như vậy?

Công Nguyên bước tới:

– Là tôi.

– Anh dám...

Nguyên cười to, tự nhiên choàng tay qua vai Thy Nga:

– Bây giờ đâu còn ai, cô không cần đóng kịch nữa.

Tiếng cười ồ lên như áp đảo Tiểu Thư, có tiếng ai đó nói to:

– Định làm cô dâu thật hay sao?

Công Nguyên hôn vào má Thy Nga:

– Em nhìn xem, có giống con rối nước không?

Tiểu Thư bỗng kêu to:

– Ba! Ba ơi!

Công Nguyên hoảng hốt bỏ tay xuống, anh trừng mắt:

– Cô định hại chết tôi hả?

– Ai biểu anh dám ghẹo tôi.

– Ai ghẹo?

– Tôi còn mặc áo cô dâu mà anh lại ngang nhiên ôm hôn người khác.

Công Nguyên hất mặt:

– Vậy tôi ôm hôn cô, cô có chịu không?

Tiểu Thư đưa tay lên ôm má:

– Không!

Ông Thành nghe tiếng kêu của Tiểu Thư, vội chạy ra:

– Chuyện gì vậy con?

– Anh Nguyên ăn hiếp con.

Công Nguyên tức càng hông, nhưng đành dỗ ngọt:

– Bạn anh chỉ đùa chút thôi, em gọi ba làm gì?

Tiểu Thư dậm chân:

– Ba à!

Ông Thành lên tiếng:

– Con không được ăn hiếp con dâu ba đó. Nó mà kêu ba lần nữa, ba sẽ hỏi tội con.

Tiểu Thư cười khinh khỉnh nhìn Công Nguyên tức giận. Thy Nga hờn mát:

– Xem ra lần này anh khó thoát khỏi yêu nhền nhện rồi.

Công Nguyên ôm ngang eo cô:

– Không đời nào. Đây chỉ là tạm thời thôi.

Thy Nga phụng phịu:

– Danh chánh, ngôn thuận, anh bắt em chờ đến bao giờ.

Hôn lên mắt cô, anh nói:

– Không lâu đâu. Hãy kiên nhẫn.

– Kiên nhẫn chờ anh đầy tháng con hả?

Cầm bàn tay cô áp lên tim mình. Công Nguyên nói cứng:

– Trái tim này chỉ dành cho một mình em. Tin anh đi Thy Nga.

Thy Nga thì thào:

– Nhớ giữ lời, em chờ.

Đến trước mặt Tiểu Thư, Thy Nga dài giọng:

– Cám ơn cô trước vì cô sắp săn sóc người yêu của tôi. Nhưng nhớ tôi luôn luôn theo dõi cô đó! Cô đừng hòng mê hoặc anh ấy.

Tiểu Thư cười:

– Cô yên tâm! Cái mặt anh ấy cho theo xách dép tôi, tôi cũng không thèm.

Nguyên sấn lại:

– Cô nói gì?

Tiểu Thư đáp nhỏ:

– Không nói như vậy, tôi đâu có yên thân với bạn gái của anh.

– Có cần nói nặng như vậy không?

– Cần quá đi chứ!

– Cô liệu hồn đó.

Tiểu Thư vờ mở to miệng kêu ba ơi, thì Công Nguyên đã vội bịt miệng cô lại:

– Cho tôi xin đi.

Tiểu Thư che miệng ngáp:

– Tôi đi ngủ đây.

Nguyên cau mặt:

– Bạn bè còn đây, lại đòi đi ngủ. Người gì ngủ như gà.

– Bạn là bạn của anh, còn chuyện ngủ đâu có liên quan gì.

Nguyên xua tay:

– Đi đâu thì đi cho khuất mắt.

– Ba...ơ...ơ....

Nguyên vội dìu cô vào nhà:

– Ngủ yên cho tôi nhờ.

– Một lát anh nhớ đem cho tôi ít bánh mì và một hộp sữa.

Nguyên trố mắt:

– Cô tưởng đây là nhà trẻ chắc.

– Ba...

– Thôi được rồi, một lát tôi mua cho.

Tiểu Thư đóng cửa phòng, để y quần áo leo lên giường lim dim mắt.

Không biết bao lâu, cô chợt tỉnh khi ai đó lay cô dậy. Cô vẫn còn tiếc rẻ:

– Cho con ngủ chút nữa đi!

– Bánh và sữa của cô đây.

Tiếng nói khá to làm Tiểu Thư bật dậy. Cô nhảy phóc lên bệ cửa sổ ngồi.

– Anh say hả?

Tiếng Nguyên lè nhè:

– Cô có thấy ai tỉnh khi uống nhiều rượu chưa?

– Anh vào đây làm gì?

– Cô nương, đây là phòng của tôi.

– Ừ há! Vậy còn tôi?

– Cô sao hả?

– Tôi ngủ đâu?

– Thì ngủ ở đây.

– Nhưng...

– Nhưng cái con khỉ. Cô định làm cái nhà này náo động lên hay sao?

Tiểu Thư đung đưa hai chân:

– Anh say! Lỡ anh không giữ lời thì tôi biết làm sao đây chứ.

Nguyên chỉ vào mặt cô:

– Cô tưởng cô có thể chinh phục được tôi à? Đừng có mơ. Cô muốn nhắc cái gì, năm điều nên làm và không nên làm của cô ấy à? Xin lỗi cô, đối với cô một trăm điều tôi cũng làm được nữa là. Cứ ngỡ mình là ảnh hậu hay sao ấy.

Tiểu Thư hét to:

– Anh vừa thôi nha! Ai năn nỉ tôi gật đầu làm vợ anh. Ai hứa với tôi đủ điều, bây giờ anh lại ca cẩm là sao chứ.

– Xin lỗi! Tôi lỡ lời. Mà ai đặt tên cô là Tiểu Thư vậy? Mỗi lần gọi là tôi cứ tưởng mình là tôi tớ.

Tiểu Thư phì cười:

– Tôi không dám nhận một tôi tớ dữ như anh đâu. Còn anh, bộ tên anh đẹp lắm hả? Công Nguyên! Trước hay sau cũng nghe cổ lỗ sỉ hết.

– Huề nha!

Chờ Tiểu Thư ăn uống và thay đồ xong, Công Nguyên lại lè nhè:

– Tôi còn thắc mắc một điều?

Tiểu Thư chải tóc:

– Điều gì mai hãy thắc mắc, bây giờ Tiểu Thư buồn ngủ quá.

– Không! Phải nói ngay bây giờ.

– Một điều thôi nha!

– Ừm! Tại sao lúc đi với tôi, cô lại đi lên phía trước còn khi thay đồ phải bắt buộc tôi cùng thay?

Tiểu Thư cười khúc khích:

– Lạ lắm hả? Tôi đạp lên cái bóng của anh, áo tôi đè lên áo anh đặng cho anh đừng có ăn hiếp tôi đó.

Nguyên vỗ trán:

– Vậy mà cô cũng nghĩ ra. Cô nghĩ mình hiền lắm sao mà sợ tôi ăn hiếp.

– Lúc ngoài sân có bạn bè, anh đã ăn hiếp tôi rồi còn gì?

– Hồi nào?

Tiểu Thư nhảy lên giường:

– Không nói với anh nữa. Ngày mai tôi phải bổ sung thêm điều không nên làm nữa.

– Cô cứ tha hồ, miễn sao đừng bắt tôi làm chồng thật là được rồi.

– Quăng cái gối và cái mền vào người anh. Cô nói:

– Ai thèm!

Cô dâu ngủ trên nệm ấm, chăn êm, còn chú rể lăn ra sàn nhà tận hưởng mùi vị đêm tân hôn.

– Dậy mau.

Tiếng gọi và tiếng đập cửa làm Tiểu Thư nhăn mặt:

– Làm gì ồn vậy hả?

Công Nguyên lồm cồm đứng lên vươn vai, anh trố mắt nhìn lên giường, khẽ nhún vai:

– Đúng là tiểu thư.

Kê vào tai cô, anh thì thào:

– Bà xã.

Tiểu Thư mở to mắt. Cô cuộn cái mền đắp lên tận cổ:

– Anh làm gì đó?

Công Nguyên liếc cô:

– Mặt trời đã đứng bóng rồi.

Tiểu Thư mắt không rời anh:

– Ảnh hưởng gì đến tôi?

– Cô còn lo bổn phận làm dâu nữa.

– Tôi á hả?

– Chả lẽ tôi.

Kéo mền trùm lên đầu, Tiểu Thư đáp:

– Không dám đâu.

Công Nguyên tức tối dùng hết sức lôi cái mền ra:

– Cô có tin là tôi quăng cô qua cái cửa sổ đó không?

– Thách anh dám làm.

– Cô định ngủ đến bao giờ hả?

– Tiểu Thư vò vò đầu:

– Đến chừng nào tôi muốn dậy, tự tôi sẽ dậy.

Công Nguyên chống nạnh nhìn cô:

– Đáng lẽ tôi phải bàn trước với cô chuyện này nhưng tôi cũng không ngờ ngoài cái xinh xắn còn lại cô giống như con rô bô.

Tiểu Thư nhướng mắt:

– Anh khen tôi đẹp?

Nguyên nạt:

– Đẹp là giỏi lắm hay sao?

– Nhưng đàn ông các anh thích con gái đẹp kia mà.

– Hừ,! Còn cãi bướng, không mau chuẩn bị đi.

– Chuẩn bị cái gì?

Nguyên cuối xuống nhìn vào tận mặt cô:

– Cô định để cho mọi người nói đêm qua tôi với cô....đến giờ vẫn chưa dậy sao?

Tiểu Thư nhảy cẫng lên:

– Không thể nào.

Cô cuống cuồng chạy vào nhà vệ sinh.

Công Nguyên hừ nhỏ trong cổ họng.

Công Nguyên dẫn Tiểu Thư vào phòng ăn, mọi người có mặt đầy đủ. Tiểu Thư đưa tay lên cao:

– Chào cả nhà.

Ông Thành cười:

– Ngồi đi con.

Bà Hà liếc cô tỏ vẻ không hài lòng. Hai cô con gái thì bĩu môi chẳng hoan hô chị dâu chút nào. Khánh Hằng háy mắt với anh trai:

– Anh hai! Chúc mừng anh!

Nguyên ngượng cười:

– Cám ơn em.

Khánh Băng nói mát:

– Vui quá đến giờ mới chịu dậy.

Tiểu Thư xua tay:

– Không phải vậy đâu chỉ tại...

Nguyên đáp thay cô:

– Tại đêm qua anh uống say quá.

Khánh Băng mỉa mai:

– Vậy à? Vậy mà em cứ tưởng...

Tiểu Thư trố mắt:

– Em tưởng gì?

– Tưởng chị hành hạ anh ấy.

– Làm gì có.

Ông Thành lên tiếng:

– Nào, ăn sáng đi.

Tiểu Thư khẻ đấm vai Nguyên:

– Vậy mà anh nói mặt trời đứng bóng.

Công Nguyên định nạt lại cô, nhưng anh kịp dừng lại:

– Nếu anh không nói vậy chắc em cứ ngủ hòai.

Khánh Băng chen vào:

– Anh hai người ta bảo dạy vợ từ thuở ban sơ mới về.

Tiểu Thư ngừng nhai:

– Vậy em có nghe nhất vợ nhì trời không?

Khánh Băng nhún vai:

– Mẹ, bó tay rồi.

Bà Hà cười:

– Một lát con đi nhợ nha, Tiểu Thư!

Tiểu Thư trợn mắt:

– Con á hả?

Bà Hà ngạc nhiên:

– Không được à?

Tiểu Thư cao giọng:

– Con đi thì được ròi nhưng con sợ tiền chợ sẽ gấp đôi, gấp ba vì thấy lạ, người ta sẽ bán mắc. Còn nữa con mới về nhà mẹ, cách ăn uống, khẩu vị ra sao con chưa biết. Con không muốn mọi người mất vui vì con.

Ông Thành gật đầu:

– Con nói đúng đó, chuyện này phải từ từ thôi.

Công Nguyên chen vào:

– Mẹ à! Nhà mình có người làm sao lại để vợ con vào bếp. Tụi con mới cưới nhau, cho tụi con chút tự do đi mẹ.

Bà Hà xụ, mặt đứng lên:

– Tùy! ai muốn làm gì thì làm.

Tiểu Thư vội lao đến bà:

– Mẹ à! Người lớn tuổi không nên nổi giận, sẽ ảnh hưởng đến tim mạch đó.

Bà gạt tay cô ra:

– Cám ơn!

Khánh Băng nói vào một câu:

– Chắc mẹ sẽ lên tăng xông dài dài.

Tiểu Thư tròn mắt:

– Mẹ nhiều bệnh vậy à?

Khánh Hằng nói mĩa mai:

– Có con dâu ngoan như chị không bệnh mới lạ.

Tiểu Thư nhìn Công Nguyên, chờ anh lên tiếng như anh vẫn lặng câm. Ông Thành đỡ lời:

– Con ăn đi! Mẹ con hay hờn mát, một lát sẽ hết thôi.

Tiểu Thư vô tư:

– Sao mẹ lại hờn mát vô lý vậy? Con nói sai à?

Công Nguyên lớn tiếng:

– Tóm lại sau này trước mặt mẹ...em bớt nói lại đi!

Tiểu Thư nóng nảy:

– Tại sao lại không cho tôi nói khi tôi muốn nói. Anh không có quyền cấm tôi, anh nghe rõ chưa

Nguyên định la lên nhưng nhìn thấy Ông Thành, anh đành dịu giọng:

– Anh muốn tốt cho em thôi.

– Không phải anh lúc nào cũng ức hiếp tôi đó sao?

Ông Thành hắng giọng:

– Vợ chồng mới cưới không nên cải nhau. Nguyên à ! Con đưa vợ con đi chơi đi!

Tiểu Thư nhùng nhằng:

– Con không đi.

Công Nguyên năn nnỉ:

– Đừng giận, anh đưa em đi chơi sẽ vui ngay.

– Thật hả?

– Dĩ nhiên.

– Vậy tôi thay đồ nha.

Công Nguyên nháy mắt ra hiệu, cô dịu dàng:

– Em sẽ quay lại ngay.

Chờ cô đi khuất, Công Nguyên mới lên tiếng:

– Ba à! Tiểu Thư không thích hợp ở chung với mẹ đâu. Con nghĩ...

Ông Thành biết ý con trai muốn nói gì, nên chặn lời:

– Chuyện riêng tư sau này hãy tính. Có vợ rồi chí thú làm ăn, cái gì cũng có.

– Ba! Ba hứa với con là sau khi cưới vợ, ba sẽ cho con vốn làm ăn, giao công ty cho con tự do đi lại.

Ông Thành gật đầu:

– Ba có hứa nhưng mới cưới hôm qua, hôm nay tiếp quản công ty e không tiện. Con dâu ba chưa hưởng tuần trăng mật như vậy bất công với nó lắm.

Công Nguyên cựa mình trên ghế:

– Có nghĩa là con phải chờ.

– Chừng nào con dâu ba lên tiếng, ba sẽ sắp xếp mọi thứ cho con.

– Hả? Ba nói cái gì? Chờ cô ấy lên tiếng à?

– Đồng vợ đồng chồng tát biển đông cung cạn đó con.

Nguyên chỉ vào mũi mình:

– Con cùng cô ấy tát biển đông? chắc tiêu đời con rồi.

– Sao hả?

– Ba thấy đó, dở dở ương ương làm sao mà con nhờ cậy.

– Ba thấy Tiểu Thư thông minh, lanh lợi. Con không vừa ý hả?

Nguyên tui nghỉu:

– Vừa ý.

Anh biết muốn đạt mục đích lần này , anh phải năn nỉ cô ta gẫy cả lưởi cho coi.

Tiểu Thư xuất hiện với bộ đầm màu vàng anh, cô cười thật đẹp.

– Tôi xong rồi.

Công Nguyên nghểnh cổ nhìn cô:

– Cô đi đâu vậy?

– Lúc nãy ba biểu anh đưa tôi đi chơi.

Giọng Nguyên hách dịch:

– Vậy mà tôi tưởng cô đi biểu diễn thời trang.

Tiểu Thư chớp mắt:

– Có phải tôi đẹp lắm không?

Công Nguyên dài giọng:

– Đẹp đến nổi ma chê qủy hờn.

Tiểu Thư nhún nhẩy:

– Nè! Đây nói cho đằng í biết. Thị nở còn gặp chí phèo đó. Đây mà ma chê quỷ hờn thì đằng í trên đời chỉ có một chứ không có hai.

Công Nguyên quay lưng, Tiểu Thư vội vã chạy theo. Lấy chiếc Bonus, Nguyên đeo kíếng vào trông anh lãng tử làm sao ấy.

Thấy Tiểu Thư đứng ngơ người, anh giục:

– Làm gì đứng như trời trồng vậy hả?

Chỉ chiếc xe Tiểu Thư nhăn mặt:

– Đi xe này hả?

Công Nguyên quay ngoắt đi:

– Đúng là Tiểu Thư có lên không?

– Tôi phải ngồi làm sao đây?

Nguyên khoanh tay nhìn Tiểu Thư lúng túng anh cười:

– Ăn diện cho lắm vào.

– Tại anh chú tại ai.

– Tại tôi?

– Làm gì la lớn vậy?

– Bây giờ có đi không thì nói?

– Nhưng...

Nguyên nhìn đồng hồ:

– Còn nhưng nhị gì nữa, trưa quá rồi.

Tiểu Thư chạy như bay vào nhà. Cô trở ra với cái quần tây trắng, áo ngắn tay màu xanh nhạt thật gọn ghẽ. Công Nguyên chả thèm nhìn đến cô, anh hối:

– Mau lên!

Đặt cài túi da chính giữa, Tiểu Thư leo lên xe, Công Nguyên tăng ga chiếc xe lao vụt đi. Tiểu Thư la ới ới:

– Nè! Bộ không muốn sống nữa hả?

Nguyên không thèm nghe, cô càng la anh càng lao vùn vụt. Tiểu Thư hét to:

– Không dừng lại tôi nhảy xuống xe đó.

Công Nguyên tấp vào lề, cằn nhằn:

– Đi với cô chán chết được làm gì la làng lên vậy?

Tiểu Thư đi đi lại lại:

– Anh có muốn chết thì chết một mình, tại sao chết mà còn khuyến mãi thêm tôi.

Nguyên nhìn vào mặt cô:

– Cô sợ chết?

– Tôi còn yêu đời lắm, mới lấy chồng mà.

Nguyên cười cười:

– Còn tôi mới lấy vợ lại muốn chết quách cho xong.

Tiểu Thư trừng mắt:

– Trò chơi mới bắt đầu thôi. Tôi chỉ sợ anh muốn chết cũng không được đâu.

– Thử coi.

Công Nguyên leo lên xe, Tiểu Thư hỏi:

– Anh đi đâu đó?

Đeo kiếng vào Công Nguyên đáp tỉnh bơ:

– Đi tìm Thy Nga!

tiểu Thư hét to:

– Còn tôi?

– Bổn phận của tôi là đưa cô ra ngoài, còn đi đâu là tùy cô. Nhớ năm giờ gặp nhau ở đây, tôi chở cô về nhà.

Nói xong Công Nguyên phóng vút đi, Tiểu Thư thầm rủa:

– Đồ cà chớn.

Cô tha thẩn ngoài đường, người ta có bạn để đến, còn cô lại lang thang. Nếu về nhà thế nào cũng bị mẹ và chị hai tra vấn. Cô đành vào thư vịên đọc sách giết thời gian.

– Này cô!

Tiểu Thư gập cuốn sách lại:

– Anh gọi tôi?

– Cô là người mới hả?

Tiểu Thư xẳng giọng:

– Có gì lạ đâu.

– Chổ này là chổ của tôi đó.

Lại còn thế nữa, Tiểu Thư gây sự:

– Có gì làm bằng chứng, thư viện là chỗ công cộng, làm như của anh không bằng.

Người thanh niên ngỡ ngàng:

– Xin lỗi! Nếu cô thích, tôi nhường cho cô đó.

– Ðúng là dở hơi.

Tiểu Thư cúi xuống trang sách, một lúc cô ngẩng lên. Tim cô thắt lại, cô thấy anh chàng lúc nãy đeo cặp kiếng dày cộp đang khó khăn đọc vì ánh sáng chỗ anh không tốt lắm.

Cô lân la lại gần:

– Xin lỗi! Tôi không cố ý. Anh có thể trở về vị trí.

Tiểu Thư như biết lỗi:

– Lúc nãy tôi không biết anh cận nhiều vậy.

– Trông tôi kinh dị lắm hả?

– Không! Nhưng không đeo kiếng nhìn anh làm sao ấy.

– Như chàng ngốc chứ gì?

– Là anh nói đó nha.

– Bạn gái tôi cũng nói như vậy mà.

Tiểu Thư buột miệng:

– Tôi có chồng rồi đấy.

– Vậy à.

Tiểu Thư xáp lại ngồi cạnh anh:

– Vậy tôi và anh có hàng rào bảo vệ, có ngồi gần cũng không sợ hút nhau.

– Cô vui tính ghê, chắc là chồng cưng lắm.

Tiểu Thư đưa tay bưng má:

– Anh ấy á hả?

– Cô sao vậy?

– Nhắc đến anh ấy là tôi dị ứng liền.

– Hai người giận nhau à?

– Chúng tôi mới cưới nhau hôm qua.

Sửa lại gọng kiếng, chàng trai mở to đôi mắt vốn rất to của mình nhìn cô:

– Cái gì?

– Anh làm mọi người giật mình rồi kìa!

Chàng trai xếp sách lại, kéo tay cô ra ngoài:

– Tôi tên Hoài Hiếu, còn cô?

Tiểu Thư thấy lạ, nhưng cũng nói:

– Tiểu Thư!

– Cái gì?

Tiểu Thư ngạc nhiên:

– Ngoài cận thị, anh còn điếc nữa hả?

Hoài Hiếu cười:

– Tên cô lạ ghê.

– Sao?

Hiếu dài giọng:

– Nghe cái tên là biết kèm theo cục nhớt sau lưng.

Tiểu Thư trợn mắt:

– Nè! Lịch sự chút đi! Anh dám nói tôi làm biếng.

Hoài Hiếu xua tay:

– Bỏ chuyện đó đi! Kể chuyện của cô xem, tại sao mới cưới hôm qua, hôm nay lại thơ thẩn một mình. Bị chồng đuổi hả?

Tiểu Thư sừng sộ:

– Anh có tin là tôi lột kiếng, anh khỏi thấy đường về không?

Hoài Hiếu tỉnh bơ:

– Không nhằm nhò gì, tôi có mang theo kiếng “sơ cua”.

Tiểu Thư gắt lên:

– Ở nhà mắc một người, giờ đến đây lại gặp anh. Tức chết đi được.

Hoài Hiếu chỉ vào mặt cô:

– Cái giọng đó đúng là tiểu thư rồi.

Tiểu Thư bĩu môi:

– Tiểu thư chỉ là “lá thư nhỏ” làm gì mà anh vừa chê vừa lên án.

Hoài Hiếu xoa càm:

– Cô có hay xem cải lương không? Tiểu thư là con nhà quyền quý, luôn luôn có kẻ hầu người hạ lại hay õng ẹo, đua đòi, đôi lúc kẻ cả khó ưa. Nói chung là xấu\..\.

Tiểu Thư bặm môi, quay lưng:

– Ừ, tôi xấu, anh hỏi thăm tôi làm gì?

– Tự tôi thấy lạ, mới lấy chồng lại bị tống cổ ra đường. Tôi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân đó mà.

– Cứu! Cứu cái đầu anh. Anh nói ai bị tống cổ ra đường. Nói cho anh sợ, tôi tự ý đi đó.

Hoài Hiếu ngây ngô:

– Không lý nào. Sau ngày cưới, người ta đi hưởng tuần trăng mật, ai lại bỏ chồng đi chơi một mình.

Tiểu Thư vò vò mái tóc ngắn:

– Trăng mật, giập mật gì. Tôi không thích đi xa.

– Thì ở nhà chăm sóc, trò chuyện với chồng.

– Ê! Bộ anh là ba tôi hay sao lại lên lớp dạy đời tôi vậy?

Bỗng Hoài Hiếu kêu lên:

– Tôi biết rồi.

Tiểu Thư hất càm:

– Anh biết cái quái gì?

Ðiểm vào mặt cô, Hiếu cười cười:

– Nghe giọng điệu này tôi còn muốn phát khùng huống gì chồng cô. Con gái phải ngọt ngào, đằm thắm, có đâu mà bốp chát thấy phát sốt.

Tiểu Thư gân cổ:

– Còn đàn ông các anh hễ thấy con gái là xáp vào. Ðã nói tôi có chồng rồi mà cũng cố kéo ra đây. Bây giờ lại phê bình tôi này nọ.

– Cô ăn nói ngang ngược.

– Anh mới kỳ cục, chuyện của tôi đầu cần anh lo, tự dưng lại đùng đùng mắng chửi tôi là sao hả?

Hoài Hiếu không đáp, anh mở sách ra xem, cô nói mát:

– Bây giờ mà đọc vô chữ nào, tôi chết liền.

Hoài Hiếu phì cười:

– Bây giờ người kiếm chuyện là cô chứ không phải tôi nha!

– Tự dưng đang nói chuyện lại mở sách ra đọc. Tôi nên hiểu sao về chuyện này.

– Ðọc sách để hiểu biết, nói chuyện với cô để rút kinh nghiệm.

– Anh đã rút được kinh nghiệm gì?

Hiếu rút cổ:

– Không nên dây vào các cô gái đẹp. Hoa đẹp là hoa có gai.

– Nhưng tôi không phải là cô gái đẹp.

Hiếu vịnh kiếng săm soi mặt cô làm cô bực mình.

– Xinh đẹp đó, nhưng có điều gai góc quá!

Tiểu Thư hất mặt:

– Khen một phụ nữ có chồng, anh không sợ hả?

– Còn cô, cô ngồi cạnh tôi không sợ bạn gái của tôi sao?

– Tôi nghĩ cô ấy không cần ghen.

– Tại sao?

– Trông anh vừa xấu vừa nhiều chuyện.

Hoài Hiếu gãi đầu:

– Nếu chỉ cần nói mà có thể làm cho người khác vui, thì chỉ có kẻ đê tiện mới từ chối điều đó.

Tiểu Thư tròn mắt:

– Anh bằng lòng ngồi cho tôi xả stress?

– Thú vị lắm!

– Nhưng anh cũng mắng chửi tôi hơi nhiều đó nghe.

– Tôi cũng đang stress mà.

– Thì ra\..\.

Cả hai cười xoà. Tiểu Thư đong đưa mái tóc ngắn:

– Anh stress gì vậy? Tình yêu, công việc hay gia đình.

– Cả ba.

– Hả?

Hiếu cười:

– Không có công ăn việc làm nên gia đình lộn xộn, người yêu bỏ đi.

– Thảm vậy à?

– Còn đỡ hơn cô, bị chồng tống cổ ra đường.

Tiểu Thư chợt đưa tay xem đồng hồ rồi kêu lên:

– Chết cha!

– Sao hả?

– Trễ rồi.

– Trễ cái gì?

– Trễ hẹn.

– Cô hẹn với ai? Mấy giờ? Ở đâu?

Giúi cuốn sách vào tay anh, cô quáng quàng:

– Nhờ anh trả dùm, tôi hẹn với chồng tôi, năm giờ, ở ngã tư.

Hoài Hiếu vội nói:

– Tôi đưa cô đi!

– Đưọc, cám ơn!

Chiếc Nouvo đưa Tiểu Thư đến chỗ hẹn nhưng không thấy Công Nguyên. Cô rên:

– Chắc anh ấy bỏ tôi rồi.

Hiếu an ủi:

– Chắc không có đâu. Cô chờ chút xem. Nếu chờ lâu tôi sẽ đưa cô về.

Tiểu Thư la lên:

– Ðưa tôi về nhà?

– Không tiện à?

– Tiện chứ, tiện cho hai cô em chồng của tôi xé xác anh ra.

– Nói vậy cô đang sống giữa bầy sói?

Tiểu Thư nạt:

– Anh nói lung tung.

Tiếng thắng xe rít lên làm Tiểu Thư hoảng hốt, kêu thất thanh:

– Á!

Công Nguyên hét vào mặt cô:

– Làm gì như vừa xem phim kinh dị vậy?

Chợt thấy Hoài Hiếu, anh hất hàm:

– Ai hả?

Tiểu Thư thân mật vỗ vỗ lên vai Hiếu:

– Hoài Hiếu! Bạn mới quen của tôi.

Hiếu gắt nhỏ:

– Sao lại xưng tôi?

Tiểu Thư thản nhiên:

– Còn đây là Công Nguyên\..\. chồng tôi.

Hai cánh tay chìa ra, nhưng không thân thiện lắm.

– Cám ơn anh đã đưa vợ tôi về!

– Không sao, tạm biệt!

Tiểu Thư vẫy tay:

– Hôm nào tôi đến thư viện gặp anh.

Hiếu khẽ gật rồi phóng xe đi. Công Nguyên lừ mắt:

– Coi bộ luyến tiếc lắm hả?

– Không được sao?

Nguyên nhún vai, phóng xe lao vút trên đường.

Buổi cơm sáng không vui nên Công Nguyên tấp vào một quán ăn tránh cho Tiểu Thư gặp mẹ và em gái anh.

Tiểu Thư lấy làm lạ:

– Sao lại vào đây?

Nguyên vươn vai:

– Cô không đói nhưng tôi đói.

– Sao anh biết tôi không đói?

Nguyên giật cái túi xách của cô. Cô la lên:

– Anh làm gì vậy?

Anh rẹt dây kéo, trút ra bàn nào bánh kẹo nào sữa hộp.

Tiểu Thư nói như la lên:

– Ðồ mất lịch sự.

Ðồ ăn đem ra, cô đẩy đĩa xà lách trộn cho anh, còn cô lấy đĩa bò bít tết. Anh cau mày:

– Cô muốn gì đây?

Tiểu Thư gắp một miếng bỏ vào miệng, thản nhiên trả lời:

– Anh nhìn lại mình đi! Mập mạp như vậy lại ăn toàn đồ bổ, nên giảm cân nếu không sẽ trở thành võ sĩ Sumô.

Hai hàm răng nghiến chặt, anh nhìn như muốn xé cô ra từng mảnh vụn. Cô lè lưỡi, đẩy đĩa thịt đến trước mặt anh:

– Vì một miếng ăn mà anh giận dữ như vậy à?

Nhớ lời Thy Nga cũng chê anh tăng cân làm mất phong độ, anh kéo dĩa rau lại, ăn ngon lành. Vừa ăn anh vừa chì chiết cô:

– Cô cũng đừng có lên mặt. Ðàn ông có mập chút cũng không sao, còn phụ nữ mà mập hả? Xời ơi! Xấu không thể tưởng.

– Tui xấu mặc tui, mắc mớ gì đến anh?

– Cô đi cạnh tôi, người ta lầm tưởng thùng phuy biết đi.

– Vậy à?

Tiểu Thư gắp từ từ, nhai từ từ ra vẻ thích thú. Công Nguyên giận cành hông với cử chỉ trêu tức của cô. Nếu không vì Thy Nga, anh sẽ cho cô uống toàn nước lạnh cho bõ ghét.

– Ăn cho nhiều vào, tối đau bụng rên ư ử.

– Vậy à?

Tiểu Thư cứ “vậy à” và sau mỗi tiếng, cô lại bỏ một miếng thịt vào mồm nhai ngấu nghiến trước đôi mắt thèm thuồng của Công Nguyên.

Công Nguyên mang cái bụng no rau về nhà. Tiểu Thư rút vào phòng án binh bất động.

Công Nguyên bước vào phòng thảy hai cái vé lên giường. Tiểu Thư mải mê với cái ống hút và hộp sữa nên không chú ý.

Nguyên với tay giật hộp sữa ra khỏi tay cô. Cô chồm theo, cả người cô ngã vào lòng anh. Một chút bối rối, cô bật lên:

– Trả lại cho tôi.

– Ba muốn tôi đưa cô đi du lịch.

Tiểu Thư còn chồm theo hộp sữa:

– Anh rủ Thy Nga đi đi!

– Còn cô?

– Kệ tôi.

– Cô muốn ba tôi cạo cái đầu của tôi hả?

Tiểu Thư cười phá lên:

– Cái đầu anh mà trọc lóc chắc tức cười lắm!

Nguyên dúi hộp sữa vào miệng cô:

– Ðể miệng cô ở không là một sai lầm.

Quăng cái hộp vào sọt rác, Tiểu Thư hất hàm:

– Nói tiếp đi!

– Cô cùng đi với tôi.

– Tôi không muốn đi với anh.

– Cô không đi thì tôi làm sao ra khỏi nhà?

– Như sáng nay vậy. Anh đường anh, tôi đường tôi.

– Cô Hai! Du lịch những năm ngày lận. Năm ngày cô đi đâu, ở đâu?

Tiểu Thư bưng càm, Nguyên lấy cái gối úp lên mặt cô:

– Ðừng tính đến chuyện đi tìm cái tên bốn mắt kia nha.

Tiểu Thư reo lên:

– Ừ, đúng rồi!

– Ðúng! Ðúng con khỉ. Tôi không đồng ý.

– Ê! Anh vi phạm rồi nha! Không được can thiệp đời tư của nhau. Anh có Thy Nga, sao không cho tôi làm quen với Hoài Hiếu?

Nguyên leo lên giường, lấy cái gối nằm úp mặt vào đó:

– Cô thích hắn hả?

Tiểu Thư bắt chước anh, cũng nằm kế bên úp mặt vào gối:

– Anh thấy thế nào? Có được không?

Nguyên quay sang nhìn cô:

– Mới gặp có chút xíu mà thích rồi hả?

Tiểu Thư chớp mắt:

– Ừ! Chắc là tiếng sét ái tình.

Nguyên cười khùng khục:

– Sét mà bổ vào đầu cô chắc văng ra chứ ở đó mà ái tình.

– Tôi khô khan lắm hả?

– Như ngói ấy.

– Còn Thy Nga của anh?

Nguyên nằm ngửa người lên, cười thật tươi:

– Cô ấy đáng yêu lắm! Nụ cười cô ấy thật quyến rũ. Tôi cứ muốn hôn mãi vào bờ môi hồng của cô ấy.

– Á!

Nguyên giật mình quay sang:

– Cô sao vậy?

– Anh nói nghe rởn tóc gáy. Hai người ghê quá!

Búng vào má cô. Anh nói:

– Vậy mà còn nói gặp tiếng sét ái tình. Nằm mơ! Nói chuyện với cô chán quá!

– Vậy kể chuyện hôm nay đi! Anh đi đâu? Làm gì?

– Ðừng có la ỏm tỏi đó nghe!

– Tôi sẽ ráng nhịn.

– Tôi chở Thy Nga đi ăn, mua sắm, xem phim, hát karaoke, sau đó\..\.

Tiểu Thư hồi hộp:

– Thế nào?

– Cô đoán xem?

Tiểu Thư bĩu môi:

– Chắc làm gì bậy bạ hả?

Nguyên lườm cô:

– Cái đầu cô toàn tương chao, nghĩ bậy bạ. Sau đó tôi chia tay và chạy thục mạng.

– Ai đuổi theo mà anh chạy?

Xỉ vào đầu cô, anh nói:

– Sợ trễ giờ đón cô đó.

Tiểu Thư phì cười:

– Tụi mình vui quá há.

– Tôi đang rầu đây.

– Nói nghe đi!

– Thy Nga hối thúc tôi ly dị vợ.

Tiểu Thư cau mày:

– Sao lại như vậy hả?

– Gia đình đòi gả cô ấy cho Việt kiều.

– Anh tính sao?

– Còn trăng sao gì nữa, hổng lẽ mới cưới lại ly hôn.

Tiểu Thư giẩy nảy:

– Tôi không chịu đâu.

Nguyên ngạc nhiên:

– Cô không chịu ly hôn?

– Ừ!

– Bộ cô đổi ý hả?

– Ðổi ý gì?

Vịnh bờ vai cô, anh gằng giọng:

– Trước giả, bây giờ muốn thật đó.

Hất tay anh ra, Tiểu Thư cao giọng:

– Ðừng có mơ.

– Vậy sao không chịu ly hôn?

– Tôi cũng như anh, anh là tấm giấy thông hành cho tôi đi chơi tự do.

– Cô lợi dụng tôi hả?

– Ðừng nói khó nghe như vậy. Chúng ta lợi dụng lẫn nhau. Phần anh lời chán đó nghe.

Quăng cái gối xuống, Nguyên rót nước uống ực một cái:

– Lời đâu không thấy, chỉ biết bây giờ cái bụng sôi lên ùng ục.

Tiểu Thư cười:

– Ðói hả?

Cô nhảy xuống, mở tủ lạnh lấy cho anh một hộp sữa. Anh đẩy ra:

– Ai thèm uống sữa trẻ con này.

Cô hút hộp sữa của mình, miệng lẩm bẩm:

– Ðói mà còn làm phách.

Thấy cô ngày nào, giờ nào cũng kè kè hộp sữa. Anh cũng muốn thử, nhưng cái cần nhất là anh đang đói, phải chữa cháy. Nhưng trẻ con quá.

Ghim cái ống hút vào hộp, Tiểu Thư đút vào miệng anh. Anh hút một hơi, cái lạnh, thơm, béo như tê tê ở đầu lưỡi.

– Có thích không hả?

Nguyên không dám nói cảm giác thật của mình. Anh ậm ừ:

– Cũng được.

Cầm gối, mền, anh lăn xuống sàn nhà. Tiểu Thư cũng che miệng ngáp dài.

Reng\..\. reng\..\. reng\..\.

Tiểu Thư nằm im không nhấc máy. Công Nguyên đành bò dậy:

– A lô!

– Anh tìm ai?

– Tôi, Hoài Hiếu đây!

Dằn điện thoại xuống bàn, anh dùng chân đá vào chân cô:

– Tiếng sét của cô tìm kìa.

Tiểu Thư lăn lăn:

– Sét gì?

– Bốn mắt đó!

Tiểu Thư nhổm dậy:

– Sao không nói rõ.

Kề sát vào mặt cô, anh nói:

– Coi bộ cô hồi hộp lắm!

Tiểu Thư hắt anh ra, cô cầm máy:

– A lô! Anh Hiếu hả?

– Cô ngủ chưa?

– Ngủ rồi.

– Ngủ rồi sao còn lên tiếng?

– Tại vì\..\.

– Cô về nhà có bị chồng rầy không?

Liếc xuống Công Nguyên, cô cười:

– Anh ấy đâu có dám rầy tôi.

Công Nguyên giơ nắm đấm trước mặt cô. Cô cười.

– Cô được anh ấy cưng chiều, cũng hạnh phúc lắm. Ðừng có giận đi lang thang như hôm nay nữa nha!

– Ngày mai tôi lại đi lang thang những năm ngày lận đó.

– Xảy ra chuyện gì hả? Anh ấy vì giận cô mà đuổi cô nữa hả?

– Tôi tự nguyện mà.

– Nếu có đi khỏi nhà mà không biết đi đâu, cô có thể tìm tôi.

– Tìm anh làm gì?

– Chửi cho đỡ buồn.

– Bộ tôi dữ lắm à?

– Tôi chịu được mà.

– Tạm biệt anh nha!

– Chúc ngủ ngon.

Tiểu Thư gác máy, Công Nguyên chồm lên:

– Hắn hẹn cô hả?

– Mắc mớ gì đến anh.

– Tôi lo cho cô bị người ta gạt.

Tiểu Thư nạt:

– Anh gạt tôi chưa đủ sợ hay sao mà để người khác gạt.

Nguyên sừng sộ:

– Nè! Nói lại cho rõ, hai người đồng tình. Không ai gạt ai, đừng đổ hết tội cho tôi. Tôi sắp mất Thy Nga, do ai? Vì ai?

– Vì bản thân anh chứ vì ai? Ham địa vị, tiền tài, tự do, phóng túng. Cái nào cũng muốn mà bản thân không phấn đấu. Lấy tôi làm bình phong, bây giờ trách ai.

– Rà trúng đài hay sao mà phát ghê dữ vậy. Thôi ngủ đi coi chừng ngày mai bốn mắt thấy thâm quầng, lại cho thằng chồng này không biết chăm sóc vợ.

Thư liếc anh:

– Chồng ngồng thì có.

– Thy Nga! Xoay người sang trái một chút. OK!

Máy chụp hình trên tay Công Nguyên loé sáng lia lịa. Anh quay qua gọi:

– Hiếu! Anh chụp giúp chúng tôi nha!

Công Nguyên vô tư ôm hông, nâng cằm tạo đủ kiểu dáng thân mật để chụp hình với Thy Nga.

Thy Nga làm nũng:

– Anh Hiếu chụp với Nga vài kiểu đi!

Hiếu lắc đầu:

– Tôi không thích chụp hình. Hình mà có tôi sờ lên sẽ cộm vì cặp mắt kiếng này.

Thy Nga cười, cô làm điệu trước mặt Hiếu:

– Không tắm! Không chụp hình, anh đi ra đây làm gì?

Hiếu nhún vai:

– Tôi cũng không biết, chỉ có điều Tiểu Thư biểu tôi đi là tôi đi!

Thy Nga lấy cát tô lên người:

– Anh thích cổ?

– Tôi không nghĩ vậy.

Thy Nga cố tình:

– Anh có biết Công Nguyên là chồng cổ không?

Khẽ gật, Hiếu lượm con ốc biển quăng ra xa.

– Họ sống Tây quá!

Thy Nga khẽ chớp chớp đôi mắt đẹp:

– Là sao?

– Ở họ có cái tự do mà không phải cặp vợ chồng nào cũng có.

– Chỉ có Công Nguyên tự do thôi. Còn cổ thì không, Nguyên hay ghen lắm!

– Như vậy thì bất công với cổ quá.

– Anh muốn cổ tự do hả?

Hiếu cười, Thy Nga phát hiện anh có nụ cười rất đẹp:

– Nga đoán là anh thích cổ rồi. Anh ao ước cổ có chút tự do để anh bay bổng với cổ có đúng không?

Hiếu đứng lên:

– Làm gì có.

– Anh Hiếu!

– Nga kêu tôi.

– Xuống bơi với Nga đi!

Hiếu vò đầu:

– Tôi không biết bơi.

Nga cố chèo kéo anh:

– Nước cạn lắm! Xuống đi anh!

Hiếu lắc đầu.

Thy Nga phụng phịu, Nguyên sánh bước Tiểu Thư bước tới. Thy Nga quay sang Nguyên:

– Mình bơi đi anh!

Công Nguyên bế xốc cô lên, cát từ người cô rơi vãi. Cô vùng vẫy trong tay Nguyên, tiếng cười khúc khích. Hiếu khó chịu nhìn sang Tiểu Thư, anh thấy cô không có biểu hiện gì cả.

– Tiểu Thư!

Cô cười:

– Anh có cảm giác thế nào khi gọi tên tôi?

Hiếu cười nhỏ:

– Nghe như cái gì đó vừa cao quý, vừa xa lạ, không thể với tới.

– Không phải kéo theo cục nhớt à?

– Cô còn giận tôi?

– Công Nguyên thì khác, anh ấy nói mỗi lần gọi tên tôi, anh ấy cảm thấy mình như tôi tớ. Và anh ấy không thích cảm giác đó.

– Tôi thích mà không được.

Tiểu Thư quay qua nhìn anh:

– Anh nói gì?

Hiếu lắc đầu:

– Không có gì.

Tiểu Thư nhìn ra ngoài, Công Nguyên đang đùa với Thy Nga. Họ như đôi vũ công múa trên biển, uốn lượn bên nhau.

– Anh không xuống biển à?

Tìm một tảng đá, Hiếu ngồi xuống:

– Tôi nhìn cô tắm.

Tiểu Thư thoáng đỏ mặt:

– Ai lại như vậy?

– Nếu cô không thích, tôi quay mặt chỗ khác.

– Ý tôi là tắm một mình sẽ buồn.

– Cô ra ngoài ấy với Nguyên đi!

Nhìn họ, Thư ái ngại:

– Thà để anh nhìn còn hơn phá hỏng cuộc vui của họ.

Hiếu định hỏi cô không ghen sao. Nhưng anh không dám, trong lòng anh đang có nhiều thắc mắc và mâu thuẫn. Nhìn Nguyên quấn quít bên Nga, anh tức giùm Thư nhưng thấy Thư đi cạnh Nguyên, anh không muốn.

– Tôi bơi dở lắm! Nhờ anh canh chừng nha!

Hiếu khẽ gật. Tiểu Thư đi ra biển, dáng mảnh khảnh, cô độc làm sao. Hiếu bỗng ước ao xa xôi, tim anh nao nao một cảm giác khó tả. Anh gỡ kính bỏ vào túi, đôi mắt anh dõi theo dáng ngụp lặn của cô.

Thân hình mềm mại của cô tung tăng với sóng biển. Hoài Hiếu nhìn mà không biết chán. Cái chấm nhỏ ấy xa dần, xa dần\..\.

Hoài Hiếu đứng bật lên, một thoáng anh đã vởi bỏ quần áo, phóng nhanh xuống biển. Bàn tay Tiểu Thư đang chấp chới, tiếng ai đó gào lên:

– Có người chết đuối.

Hai tiếng chết đuối khiến đôi chân anh quẩy nhanh và đôi tay sải dài. Anh bế xốc Tiểu Thư lên, anh áp mặt mình vào má cô:

– Tiểu Thư! Tiểu Thư!

Ðộng tác cứu hộ của Hiếu thật nhuần nhuyễn, Tiểu Thư từ từ mở mắt. Hiếu vội đỡ cô lên, ôm cô thật chặt:

– Thư làm anh sợ quá!

Phút chốc tôi và cô không còn, cái chết như sợi tơ lôi họ lại gần nhau. Tiểu Thư để mặc cho anh ôm cô, cô đưa mắt nhìn Nguyên trách móc.

Mọi người tản ra, Hiếu lấy cái khăn bông choàng cho Thư:

– Thư lạnh không?

Thư lắc đầu:

– Thư muốn bơi.

Hiếu ngăn lại:

– Thư vừa tỉnh lại, sức khoẻ không tốt cho Thư bơi đâu.

Thy Nga chen vào:

– Có anh, cô ấy còn sợ gì?

Hiếu cúi đầu:

– Công Nguyên! Tôi xin lỗi!

Nguyên phẩy tay:

– Lỗi phải gì. Còn cô, nếu không bơi được thì về phòng nghỉ đi!

Tiểu Thư bặm môi:

– Ai nói không được.

Tiểu Thư xăm xăm đi xuống, Hiếu biến sắc, Nguyên đuổi theo cô:

– Cô định bày trò gì nữa vậy?

Tiểu Thư kênh kiệu:

– Anh là chồng tôi, dù trên danh nghĩa nhưng anh cũng đâu quá vô tình bỏ mặc tôi sống chết chứ.

– Cô trách tôi?

– Không trách anh chứ trách ai? Tôi ra đây là vì ai hả?

– Nhưng lúc đó tôi ở xa chỗ cô, tôi làm sao đến kịp.

Tiểu Thư hét lên:

– Vậy lúc lên bờ? Tại sao người sơ cứu cho tôi là anh ấy mà không phải là anh?

Nguyên nổi nóng:

– Cô đi mà hỏi hắn. Hắn ôm cứng lấy cô, hắn như người điên, gạt bỏ mọi người ra. Trong mắt hắn chỉ có mình cô.

Thư đưa tay vuốt mặt:

– Sự việc quá tồi tệ.

Nguyên chống nạnh:

– Tôi tệ! Hừ! Không phải cô cũng thích hắn à?

Thư quát lên:

– Anh im đi! Tôi muốn giữ sĩ diện cho anh, còn anh lai bám theo Thy Nga.

– Tôi không cần thứ sĩ diện ấy.

– Vậy thì ly hôn đi!

Nguyên đỏ bừng mặt:

– Ly hôn thì ly hôn.

Tiểu Thư ngồi phịch xuống cát, tay cô quơ được nắm cát nào cô đắp vào người nắm ấy. Nguyên thấy ân hận, anh ngồi xuống tấp cát cho cô. Cô trừng mắt:

– Anh làm gì hả?

– Chôn sống cô.

Tiểu Thư hốt một nắm cát ụp lên đầu anh. Anh đáp trả, Thư đứng vụt lên chạy ra biển, anh hết hồn phóng theo.

Giọng Thy Nga đều đều:

– Anh thấy không, họ lại cãi nhau vì anh đó.

– Tôi làm gì sai?

Vẽ những vòng tròn trên cát, Thy Nga hờn mát:

– Anh nói với Nga, anh không biết bơi. Anh né tránh Nga, trong lúc Nga là người thích hợp với anh hơn.

– Tôi không nghĩ nhiều như cô nói đâu.

– Anh tìm được gì ở một cô gái đã có chồng.

Hiếu khó chịu:

– Tôi biết rất rõ điều ấy, cô không cần lặp lại.

Nga liếc anh:

– Biết mà còn mơ mộng.

Hiếu đáp trả:

– Có giống ai kia bám theo chồng người ta.

Nga cười:

– Trước khi lấy vợ, anh Nguyên và Nga là tình nhân của nhau.

– Bây giờ vẫn như vậy chứ?

– Chỉ còn là bạn thôi.

– Cô không thấy e ngại trước mặt Tiểu Thư?

Nga nhún vai:

– Như anh thấy đó. Cô ấy không hề tái mặt.

– Ðó là một điều lạ.

Thy Nga nhìn thật lâu vào mặt Hiếu:

– Anh đừng cho rằng thái độ thờ ơ của Tiểu Thư là để đến với anh. Nếu có, chỉ là trả thù Nguyên thôi.

Hiếu cười:

– Tiểu Thư rất thẳng tính, đâu cần dùng tôi trả đũa chồng mình.

– Xem ra anh hiểu cô ấy nhiều hơn tôi tưởng.

Hiếu đi về phòng nghỉ, Thy Nga lẽo đẽo theo sau.

– Cô không tắm nữa hả?

– Cũng nên để cho họ tự do lo lắng cho nhau. Anh uống cà phê không?

Hiếu chưa đáp thì Nga đã nói:

– Tôi biết là anh sẽ nói không và có thể ngồi với Tiểu Thư suốt đêm nhấm nháp chất đắng đó. Anh bất công với tôi quá.

Hiếu cười:

– Thôi được, tôi sẽ đi với cô.

Nga vào phòng:

– Hẹn gặp lại!

Chiếc đầm hai dây, vạt xéo làmnổi bật làn da trắng hồng của Thy Nga. Hoài Hiếu không có vẻ chú ý gì đến cách ăn mặc hay trang điểm của cô làm cô bực bội.

– Mình đi đâu anh?

Hiếu chỉ xuống tầng dưới:

– Ở đó, họ về khỏi tìm.

Nga giận bầm gan:

– Cà phê ở đó không ngon.

– Ngon hay không còn phải xem tâm trạng người uống. Theo tôi, Nga hãy uống dừa cho hạ hoả.

Nga cong cớn:

– Anh đang nghĩ gì đó?

– Nga đang ghen với Tiểu Thư.

– Buồn cười, họ là vợ chồng tại sao tôi lại ghen.

– Ý nghĩ này mới xuất hiện vài giờ có đúng không?

– Sao cũng được. Tôi nghĩ cả anh cũng không nên mơ mộng làm gì.

– Tôi có nói là tôi mơ mộng à?

Nga bặm môi:

– Nhìn anh ôm cô ấy từ dưới biển lên là tôi biết ngay vị trí cô ấy trong lòng anh không nhỏ.

Hiếu bật cười:

– Với bất kỳ ai tôi cũng vậy.

Nga liều lĩnh:

– Nga cũng muốn chết một lần.

Anh nhìn cô:

– Chắc chắn Công Nguyên không bỏ rơi cô.

– Nga muốn người cứu Nga là anh. Anh Hiếu à! Họ là một đôi, tại sao Nga và anh không thể là một đôi.

Hiếu nhìn mông lung ra cửa:

– Nếu họ là một đôi thì tôi và cô mãi mãi là một chiếc, vì tôi không tìm được tiếng nói chung với cô.

– Anh lạnh lùng hơn tôi tưởng.

– Tôi cũng là con người mà thôi.

– Một con người có trái tim băng giá.

Hiếu mỉm cười, cô đâu biết trái tim anh như chảo dầu đang sôi lên ùng ục. Nó cứ réo gọi mãi một cái tên nghe quý phái mà khó gần: Tiểu Thư!

Tiếng Tiểu Thư reo khá to:

– A! Hai người ở đây!

Công Nguyên khó chịu nhìn Thy Nga ăn mặc khêu gợi ngồi cạnh Hoài Hiếu.

– Hai người đi không nói với tôi lời nào làm bà chằn này cằn nhằn tôi hoàii.

Tiểu Thư cười thật tươi:

– Cứ ngỡ hai người chơi trò trốn tìm. Tôi với Nguyên đi tìm trên bãi biển hồi nãy tới giờ.

Hiếu nhìn cô đầm ấm:

– Xin lỗi hai người.

Tiểu Thư gợi ý:

– Mình đi tìm cái gì ăn đi!

Thy Nga lắc đầu:

– Anh Nguyên, mình đi vũ trường thư giãn đi!

Nguyên gật đầu:

– Ừ, đi thôi.

Tiểu Thư nhăn mặt:

– Vũ trường ư? Uống rượu và nhảy nhót, tôi không đi đâu.

Nguyên lạnh lùng:

– Tuỳ cô!

Thy Nga liếc Hiếu:

– Chắc anh đâu có hứng thú phải không Hoài Hiếu?

Hiếu gật:

– Tôi ở lại với Tiểu Thư.

Nguyên nhìn Tiểu Thư:

– Nhớ ngủ sớm, không đi lung tung đó.

Tiểu Thư bặm môi:

– Hít -Le!

Hoài Hiếu cười:

– Thư không thích đến vũ trường hả?

Tiểu Thư đung đưa mái tóc ngắn:

– Thích, nhưng không thích đi với họ.

– Ðể Công Nguyên ở cạnh Thy Nga hoài, Thư không sợ hả?

– Sợ gì?

– Mất chồng đó.

Tiểu Thư hồn nhiên:

– Một khi cái gì không phải của mình, dù có nỗ lực đến đâu cũng vô ích mà thôi.

Hiếu nghe một chút buồn len nhẹ vào tim. Một câu nói vô tình như nhắc nhở anh.

– Anh đưa Thư đến vũ trường nhé?

Tiểu Thư tròn mắt:

– Anh cũng muốn đến đó?

– Có sao đâu.

– Ồn ào và cực kỳ hỗn loạn.

– Miễn tâm mình không loạn là được rồi.

Thư cười cười:

– Lần này hồn ai nấy giữ nha!

– Nghe Thư doạ, anh sợ quá.

Thư quay lưng:

– Mình đi thôi!

Bỗng Hiếu gọi:

– Tiểu Thư!

Thư quay lại:

– Gì hả?

– Thư để tóc dài đi! Tóc dài sẽ đẹp hơn đó.

Sút hòn đá dưới chân, Thư lắc đầu:

– Thư không thích õng a, õng ẹo.

– Làm điệu là nét duyên của phụ nữ, sao Thư lại có thành kiến.

Thư áp mặt mình vào tận mặt Hiếu làm anh thoáng bối rối.

– Anh nhìn kỹ xem, vẫn đẹp như thường.

Bờ môi hồng lay động khiến anh nhớ lại chuyện sơ cứu cho cô lúc trưa. Anh chợt cười vu vơ.

Hoài Hiếu ghé vào quán ăn:

– Mình nên ăn một chút, nếu không sẽ mệt đấy.

Gọi một lô thức ăn, anh nói cô chờ anh một chút. Anh biến mất bên ngoài.

Tiểu Thư ngoài cái vui hiện tại, cô không nghĩ gì xa xôi cả. Cô cứ hồn nhiên đóng vai vợ chồng với Công Nguyên. Còn với Hiếu cô xem như một người bạn lớn tuổi cần san sẻ.

Hoài Hiếu quay lại, thức ăn được mang ra. Tiểu Thư hai tay bưng má, Hiếu vội hỏi:

– Thức ăn không ngon hả?

Tiểu Thư lắc đầu.

– Thư không được khoẻ hả?

Thư lại lắc đầu. Hiếu nghiêng đầu nhìn cô:

– Nhớ chồng à?

Thư bặm môi:

– Không có.

Hiếu ra hiệu, người phục vụ mang ra cái khay trên đó mấy lát bánh mì sandwich và mấy hộp sữa tươi.

Ðôi mắt Tiểu Thư sáng lên, Hiếu nhún vai, lắc đầu cười.

– Anh tìm đâu ra mấy thứ này?

Giọng Hiếu đùa đùa:

– Anh nói với họ, anh có trẻ em cần dùng món đó. Họ vui lòng chạy mua dùm anh.

Tiểu Thư liếc anh:

– Anh coi Thư là con nít?

– Không dám, thưa tiểu thư.

– Anh mà dám, Thư bỏ về cho anh đi chơi một mình.

– Ðược rồi, ăn đi! Nguyên không cho Thư đi khuya đó.

– Ừm!

Cả hai đến vũ trường, tiếng nhạc được phát ra rất to. Tiểu Thư hét lớn:

– Anh vào không?

Hiếu tự nhiên ôm ngang eo cô đi vào. Cô khẽ liếc anh nhưng vẫn giữ nguyên tư thế. Vào trong, Thư gỡ tay anh ra, Hiếu gắt:

– Sao lại như vậy hả?

– Ðâu cần phải vậy chứ?

Hiếu nhìn quanh:

– Chỉ cần anh buông Thư ra là Thư bị bọn họ vây quanh.

Thư cong môi:

– Làm gì có.

– Tin anh đi!

Thư hất mạnh tay anh ra, cô lọt thỏm vào đám đông. Hiếu nhìn theo bất lực. Tiểu Thư bị cuốn vào đám người vừa nhảy vừa la hét ầm ĩ.

Cô giống như một sinh vật lạ, đám choai choai vây quanh, kẻ dùng vai, người dùng mông hất cô như quả bóng. Có người đưa tay sờ má, sờ vai cô, hoảng quá cô đưa mắt tìm Hiếu. Nhưng làm sao tìm khi ánh đèn mờ ảo, người ngợm lộn xộn. Cô chợt ân hận vì không nghe lời anh.

Một đám choai choai lấn tới lấn lui tấn cô vào một góc. Một đứa tóc nhuộm vàng cười sặc sụa:

– Hàng mới đây.

– Cô em ở đâu?

– Ði một mình à?

– Ra nhảy với tụi anh đi!

Tiểu Thư cắn môi muốn bật máu. Cô đưa hai tay lên như bảo vệ lấy mình.

– Tôi không quen các người.

Tiếng cưới rú lên:

– Ở đây có ai quen ai đâu. Từ từ sẽ quen thôi.

Tên tóc vàng đưa tay nắm tay cô:

– Nhảy với anh đi!

Thư giật tay lại:

– Tôi không biết nhảy.

Hắn vuốt má cô:

– Không biết vào đây làm gì? Tìm anh hả?

Tiểu Thư cố tìm cách thoát ra nhưng vô hiệu. Họ vây lấy cô không có kẻ hở.

– Tôi đi với chồng tôi.

– Hả! Chồng à? Anh ta đâu? Có phải anh không?

Hắn sấn lại, định ôm lấy cô, nhưng lúc đó có ai đó nắm vai cô đẩy thật mạnh. Hắn mất đà nhào vào tường, miệng văng tục:

– Thằng nào chơi tao vậy?

Tiểu Thư được lôi đi sền sệt mà chưa nhìn rõ là ai.

– Hắn có làm gì Thư không?

Thư nổi cáu:

– Tại anh đó.

– Anh làm gì?

Nước mắt Thư ngân ngấn:

– Bỏ mặc người ta.

Lòng Hiếu xốn xang:

– Anh định đưa Thư lên lầu, ở đây không hợp với chúng ta đâu.

– Sao lúc đầu anh không nói?

– Thư có cho anh nói gì đâu.

Tiểu Thư nện mạnh gót giày lên từng bậc thang. Ðúng như Hiếu nói tầng trên nhạc êm dịu hơn, người ở đây lịch sự hơn. Cô ngồi vào bàn, mặt buồn hiu.

– Còn giận hả?

– Không biết Công Nguyên ở đâu?

– Ở đây rất nhiều vũ trường, biết Nguyên đâu mà tìm.

Tiểu Thư đứng lên:

– Mình về thôi!

– Thư không nhảy à?

Thư lắc đầu:

– Thư không thích nữa.

– Chuyện lúc nãy còn làm Thư sợ?

Thư nhỏ giọng:

– Anh Hiếu! Ðưa Thư về đi!

Giọng nói của cô quá ngọt ngào làm anh nao nao một cảm giác. Anh dìu cô đứng lên:

– Thư à!

– Anh nói đi!

Hiếu định nói gì đó nhưng anh lại thôi. Tiểu Thư mở to mắt nhìn anh chờ đợi. Anh buông một câu:

– Chắc Nguyên về rồi.

Cả hai lặng lẽ đi bên nhau. Hiếu chất chứa nhiều tâm sự.

– Thư!

– Gì anh?

– Thư đi với anh, Thư không sợ hả?

– Sợ gì?

– Chưa lần nào anh nghe Thư hỏi về anh?

Thư cười nhỏ:

– Con mọt sách như anh khỏi hỏi cũng biết chắc anh không phải kẻ xấu.

Hiếu cũng cười:

– Anh đọc sách tìm cách đột nhập nhà làm sao cho chủ nhà không hay đó.

– Anh là kẻ cắp?

Hiếu hùng hồn gật đầu:

– Phải!

Tiểu Thư đứng lại, thở hổn hển:

– Anh đánh cắp cái gì?

Cầm bàn tay lạnh giá của Thư, anh đáp:

– Ðánh cắp trái tim.

Thư giận dỗi, dùng gót giày đạp lên chân anh:

– Làm người ta hết hồn.

Hiếu xuýt xoa:

– Ui cha!

– Thành thật khai báo, đã đánh cắp lần nào chưa?

Hiếu co người lại:

– Vẫn chưa.

– Ðể Thư chỉ cho anh.

– Ai hả?

Nhìn Hiếu hồ hởi, Tiểu Thư cười:

– Thy Nga đó!

Hiếu xìu lại:

– Nga à?

Tiểu Thư tròn mắt:

– Sao hả? Không chịu à? Nga tình nguyện cho anh mà anh không chịu lấy, lại muốn làm kẻ cắp.

– Sao Thư biết?

Thư móc túi lấy cái điện thoại của mình ra, bấm bấm. Tiếng anh và Thy Nga trò chuyện trên bãi biển nghe rõ mồn một.

Hiếu nhìn xoáy vào mặt cô:

– Thư ranh ma lắm!

– Không làm chuyện xấu thì sợ ai.

– Vậy là Thư đã biết.

– Biết gì?

– Biết anh\..\.

– Bỏ lỡ cơ hội lấy cắp trái tim Thy Nga hả?

Hiếu vò tóc cô:

– Thiệt là trẻ con!

Tiểu Thư cười khúc khích.

– Alô! Chị Hai hả?

– Em có khoẻ không?

– Chị Hai ơi! Cứu em với.

Tiểu Minh hốt hoảng:

– Sao hả? Nguyên ăn hiếp em à?

– Không!

– Chứ chuyện gì?

– Mẹ chồng biểu em làm bếp.

– Xời ơi! Tưởng chuyện gì lớn.

– Chị Hai! Lớn chuyện rồi.

– Chị sẽ cho bà vú sang giúp em.

– Không được đâu.

– Tại sao?

– Ở đây cũng có người giúp việc. Nhưng mẹ chồng nói tiếp khách quý, phải giới thiệu con dâu với họ.

– Gay go rồi.

Tiểu Thư vò nát mái tóc rối:

– Chị Hai nói mẹ qua xin em về bên ấy đi! Em sợ quá!

– Biết sợ à?

Tiếng Tiểu Thư rên rỉ:

– Gì chứ vào bếp hả, chị Hai! Chị biết tay nghề em rồi mà.

– Mẹ chồng biểu em nấu món gì?

– Chỉ nói tiếp khách chứ không nói nấu món gì.

– Vậy để chị ra thực đơn, mua sẵn mọi thứ, em chỉ cần đến lấy đem về, chị sẽ hướng dẫn em nấu. Nhớ lúc nào điện thoại cũng phải kề bên, chị sẽ hướng dẫn em từ xa.

Mắt Tiểu Thư sáng lên:

– Em hiểu rồi, cám ơn chị!

– Nhóc con, đáng đời!

Tiểu Thư điềm nhiên như không có gì xảy ra. Công Nguyên mở cửa bước vào, anh hất mặt:

– Ra mẹ biểu kìa.

Tiểu Thư liếc anh:

– Làm gì dữ vậy.

Nguyên cười cười:

– Lần này xem cô có bao nhiêu phép thần thông.

Tiểu Thư trừng mắt:

– Trong ba mươi sáu kế, anh có biết kế nào hay nhất không?

Công Nguyên trợn mắt:

– Cô định đào tẩu?

– Anh tưởng tôi không dám làm à?

Nguyên xuống nước:

– Tôi xin cô! Thôi thì tôi sẽ giúp cô.

Tiểu Thư nhí nhảnh:

– Vậy mau gọi một tiếng đi!

Nguyên dài giọng:

– Tiểu Thư!

Tiểu Thư cười khoái chí, cô mở cửa bước ra đã nghe Công Nguyên lải nhải sau lưng:

– Ðể xem cô cười được bao lâu?

Tiểu Thư ra phòng khách, bà Hà và hai cô em chồng đã chờ cô. Bà Hà vui vẻ:

– Con ngồi đi!

– Dạ!

Bà nhìn cô mỉm cười thân thiện và Tiểu Thư biết cô không thể chối từ những yêu cầu sau cái cười đó.

– Ngày mai mẹ có khách, người bạn làm ăn lâu năm với gia đình. Hôm đám cưới bà ấy ở nước ngoài nên lần này đến thăm. Một là cho biết mặt con dâu mẹ, hai là bà ấy có ý kết thông gia. Con coi tiếp đãi làm sao mà khi về bà ấy hài lòng về con và không từ bỏ ý định kết thân với gia đình mình.

Tiểu Thư cắn môi, một trách nhiệm nặng nề được đặt ra. Khánh Hằng giọng xấc láo:

– Chắc là không được rồi.

Khánh Băng xen vào:

– Chị mà làm bể mặt lần này thì hãy mau cuốn gói về nhà đi!

Bà Hà nạt con gái:

– Hai đứa im đi! Tiểu Thư là đứa con gái được ba mẹ dạy dỗ đàng hoàng, trước khi lấy chồng cũng phải trang bị chút kiến thức. Mẹ nói có đúng không, Tiểu Thư?

Tiểu Thư khẽ gật:

– Dạ!

Bà vui vẻ:

– Ngày mai mẹ sẽ cho vú theo con đi chợ, kẻo con lại mua đồ mắc, không ngon.

Tiểu Thư xua tay:

– Không cần, để tự con.

Khánh Băng háy mắt:

– Ðược không đó, sau này đổ lỗi cho người khác là không được đâu.

Tiểu Thư đáp trả:

– Theo chị! Ðáng lẽ hai em trổ tay nghề của mình để người ta chọn lựa. Nay đổ trút hết cho chị lại còn lời vào lời ra. Ai chọn tụi em coi như tiêu đời.

Khánh Hằng vỗ vai Khánh Băng:

– Khánh Băng nè! Lúc mẹ đi cưới chị Hai có thử tay nghề của chị ấy không?

– Hình như là không.

Giọng Hằng cay độc:

– Lần này thử luôn, nếu không xong nói mẹ đem trả quách cho rảnh mắt.

Cả hai cô cười phá lên, Tiểu Thư nghe khoé mắt mình cay cay. Chị Hai mắng mình quả không sai.

Nhìn cái mặt tiu nghỉu của Tiểu Thư, Công Nguyên buông tờ báo xuống:

– Tiểu Thư! Tôi chờ nghe cô sai bảo.

Tiểu Thư đá mạnh vào cái ghế, chiếc ghế nhựa bay cái vèo lên chỗ Nguyên đang nằm, anh né sang một bên:

– Ðịnh ám sát chồng hả?

Tiểu Thư không đáp, cô lấy điện thoại mở cửa đi ra ngoài. Nguyên gọi với theo:

– Cô đi đâu vậy! Mẹ cần cô ra tay chứ không bảo cô đặt nhà hàng mang đến đâu.

Tiểu Thư thò đầu vào:

– Ðồ không có lương tâm.

Tiểu Thư ra chiếc xích đu ngoài sân, cô bấm máy.

– Alô! Tiểu Thư! Anh đây!

– Anh Hiếu!

– Em sao vậy?

– Thư rầu quá!

– Nguyên lại đi với Nga à?

– Không!

– Vậy sao giọng nói của em như khóc hả?

– Mẹ chồng làm khó Thư.

– Nghiêm trọng không?

– Rất nghiêm trọng.

Giọng Hiếu lo lắng:

– Thư nói anh nghe xem anh có giúp được gì cho Thư không?

– Thường anh thích ăn món gì?

– Gì hả?

– Anh nói đi! Thường khi anh thích ăn món gì nhất?

– Em có sao không hả?

– Không!

– Sao lại bàn chuyện ăn uống ở đây?

Giọng Thư buồn thiu:

– Mẹ chồng biểu em nấu ăn.

Tiếng Hiếu cười nhỏ:

– Tưởng chuyện gì, làm anh hết hồn.

– Sao anh có vẻ vui vậy?

– Nấu ăn có gì khó.

– Nhưng với Thư thì\..\.

– Ðúng là tiểu thư.

– Thư không muốn làm tiểu thư đâu.

– Ðược rồi, anh rất thích món gà Nam Dương.

– Trời! Bộ không sợ H5N1 hả?

– Anh nói thích chứ đâu có đòi ăn.

– Món khác đi!

– Khác hả? Ừ, bách hoa càng cua.

Tiểu Thư nhăn mặt:

– Món gì nghe rườm rà vậy? Ðơn giản chút đi!

– Vậy tôm hấp bia đi!

– Có dễ không?

– Tôm rửa sạch, bỏ vào nồi, đổ bia vào bắc lửa lên, xong.

– Ðược đó! Còn người lớn tuổi hay ăn gì, anh có biết không?

– Anh thấy mẹ anh ở nhà hay ăn súp cua. Ngon và dễ tiêu.

– Món ấy nấu sao hả?

– Món đó nhiều thứ linh tinh lắm như: nấm rơm, thịt gà, thịt cua, hột gà, trứng cút, bột năng\..\.

– Cám ơn anh nhiều nha!

– Thư có muốn đi ăn thử để mai nấu cho ngon không?

Thư nhìn vào nhà:

– Công Nguyên ở nhà, em đâu có cơ hội ra ngoài.

– Một lý do gì đó, anh sẽ đến đón em.

Tiểu Thư lúng túng, làm sao đi được đây. Cô chạy tìm Công Nguyên:

– Anh Nguyên!

– Gì hả?

– Tôi muốn ra ngoài một chút.

Nguyên trợn mắt:

– Cô đi chạy trốn?

Tiểu Thư hờn dỗi:

– Cái mặt của tôi giống kẻ thấy khó bỏ chạy lắm hả?

– Cô đi đâu?

– Tìm mua sách nấu ăn đó.

Nguyên cười:

– Chứ không phải đãi khách bánh mì sandwich và sữa hộp hả?

Thư phụng phịu:

– Có giúp không thì nói?

– Cô cứ đi!

– Còn anh?

– Tôi không hứng thú.

– Nếu mẹ hỏi?

– Tôi sẽ nói lý do, mẹ chắc hài lòng với cô con dâu chịu khó học hỏi này lắm.

Tiểu Thư giơ nắm tay đến trước mặt anh:

– Cũng có lúc tôi sẽ hành hạ lại anh.

– Vậy à?

– Chờ xem!

Tiểu Thư vội thay đồ, xách túi đi ra, Nguyên nhướng mắt:

– Ði nhà sách có cần ăn mặc đẹp vậy không?

Tiểu Thư tức tối ném quyển tạp chí lên người anh:

– Người gì nhỏ mọn.

Nguyên đế luôn một câu:

– Ði nhanh kẻo người ta chờ.

Tiểu Thư đang bước, chợt dừng lại:

– Anh nói gì?

Nguyên chồm lên vuốt vào mũi cô:

– Cái mặt làm bộ cũng dễ thương quá đi chứ!

Thư hất tay anh ra:

– Người gì tò mò.

Tiểu Thư nhanh chân đi ra ngã tư đứng chờ, cô sợ mẹ chồng và hai cô em nhìn thấy. Mắt cô cứ nhớn nhác, tìm kiếm.

Chiếc xe du lịch trờ tới đậu trước mặt cô. Tiểu Thư nép vào lề, cô vẫn nhìn đâu đâu.

– Thư!

Thư lùi lại, mắt cô bỗng sáng lên:

– Anh Hiếu!

– Làm gì ngạc nhiên vậy?

– Thư cứ nghĩ\..\.

– Lên xe đi!

Hiếu mở cửa cho Thư lên, anh lái xe đến nhà hàng Hướng Dương. Anh đưa cô lên tầng trên, vừa mát mẻ vừa yên tịnh. Hiếu gọi món ăn, anh không quên hai món mà cô đang cần học hỏi.

Hoài Hiếu nắm tay dẫn cô vào nhà bếp. Mọi người gật đầu chào anh. Anh mỉm cười đáp trả. Thư nhìn anh chăm bẳm:

– Anh quen họ?

– Khách hàng quen thuộc của họ mà.

Hiếu tìm gặp bếp trưởng, anh nói:

– Chú! Chú làm ơn hướng dẫn cách nấu món súp cua và tôm hấp bia cho cô ấy.

Người đàn ông cung kính:

– Nếu bà và cậu muốn ăn cứ đến đây, tôi phục vụ. Sao lại nấu nướng chi cho cực thân.

Hiếu cười:

– Không! Cô ấy ăn mà không biết được cách nấu nên không chịu. Tôi chỉ muốn cô ấy ăn ngon miệng mà không nêu thắc mắc gì hết.

– Dạ! Tôi xin sẵn sàng.

Tiểu Thư tròn mắt nghe ông giảng giải cách ướp thức ăn, cách gọt tỉa, trình bày. Cô như người vừa khám phá ra nét độc đáo trong ẩm thực. Miệng cứ cười mãn nguyện. Hiếu khoanh tay, đứng nhìn cô say sưa nghe giải thích. Ðôi mắt tròn đen láy lâu lâu khẽ chớp làm tim anh như có ai đó khều nhẹ, nao nao. Giá như\..\. Hoài Hiếu lắc đầu cố xua đi ý nghĩ ngông cuồng đó.

– Mình ra ngoài đi anh Hiếu!

– Thư học xong chưa?

– Tàm tạm.

– Hy vọng Thư sẽ làm mọi người hài lòng.

– Thư cám ơn anh!

– Về chuyện gì?

– Ðược ăn và học hỏi.

Hiếu nhún vai:

– Học hỏi thì không có vấn đề, còn ăn Thư phải thanh toán.

– Thư hả?

– Sao, không công bằng à?

Thư cười, đung đưa mái tóc, một cử chỉ làm Hiếu khó chịu trong lòng.

– Không thành vấn đề.

Hiếu nén cảm xúc, anh gắp tôm cho cô:

– Nói vậy chứ ai lại bắt người đẹp trả tiền.

Tiểu Thư nhún vai:

– Không sao! Chỉ cần Thư để lại địa chỉ, họ sẽ đến nhà nhận tiền.

Hiếu nhìn cô nồng ấm:

– Thư đúng là một tiểu thư.

– Câu này Thư nghe anh nói bao nhiêu lần rồi. Anh nói câu khác đi.

– Chỉ sợ nghe xong Thư bỏ chạy.

Thư lấy khăn giấy lau tay:

– Công Nguyên nói với Thư biết bao nhiêu câu cay độc vậy mà Thư có chạy đâu.

Hiếu chống đũa nhìn sâu vào mắt cô:

– Vậy Nguyên đã nói câu: Anh yêu em chưa?

Tiểu Thư như ngồi phải lửa. Cô cựa người mãi trên ghế, mặt cúi xuống không dám ngẩng lên. Anh ta ăn phải cái gì mà dạn miệng vậy không biết. Cũng tại mình tào lao gợi ý.

– Thư!

Tiểu Thư giật mình:

– Gì hả?

– Thư chưa trả lời anh.

Thư cắn môi, mái tóc ngắn lại đung đưa:

– Có!

– Thật à?

– Sao hả?

– Anh không tin.

Thư liếc anh:

– Tò mò đâu phải bản tính đàn ông.

– Nhưng anh muốn biết sự thật.

Thư nghiêng đầu:

– Sự thật gì?

– Mối quan hệ của Thư và Nguyên.

– Vợ chồng.

– Không phải vậy.

Thư lắc đầu:

– Thư không hiểu anh nói gì. Có những sự thật thà không biết vẫn hay hơn.

Hiếu chép miệng:

– Anh đã từng ở nước ngoài, bên ấy mối quan hệ hôn nhân rất tự do. Nhưng anh thấy em và Nguyên khác xa bên trời Tây ấy.

– Khác chỗ nào?

– Không ai lại để chồng mình âu yếm bạn gái trước mặt mà không hề đỏ mặt. Thư đâu đủ bản lĩnh làm chuyện đó.

– Anh hiểu Thư à?

– Hôm bị tụi nhỏ bắt nạt ở vũ trường, anh biết Thư rất nhạy cảm và có đầy đủ hỉ, nộ, ái, ố như mọi người. Tại sao lại làm lơ trước thái độ quá đáng của Công Nguyên.

Thư phẩy tay:

– Nói chung là Thư chịu như vậy.

– Một lời giải đáp mơ hồ.

– Anh muốn tìm hiểu để làm gì?

– Ðể đêm về ngủ được yên giấc.

Tiểu Thư mở to mắt nhìn anh:

– Anh vì chuyện người ta mà mất ngủ? Xem ra anh “bà Tám” hơn Thư tưởng.

– Anh chỉ “Tám” với Thư thôi.

– Không cần anh lo. Anh đưa Thư về đi!

Lên xe, Thư im lặng cho đến lúc xe dừng lại. Hiếu vẫn còn quyến luyến:

– Nếu có trở ngại gì nhớ điện cho anh.

– Với điều kiện.

– Ðiều kiện gì?

– Không tò mò chuyện của Thư.

Hiếu sủi mũi giầy trên đất:

– Thư ác với anh quá!

– Nếu không thì\..\.

– Ðược rồi, anh không hỏi nữa.

– Anh về đi!

– Thư vào nhà xong, anh mới về.

– Nhà Thư không phải ở đây. Anh về đi!

Hiếu nấn ná:

– Anh đưa Thư đến cổng.

Thư nhăn nhó:

– Anh muốn Thư bị cả nhà chồng tống cổ ra đường à?

– Vậy anh về nha.

– Chào!

Tiểu Thư lững thững từng bước một. Cô nghĩ ngợi lung tung. Hoài Hiếu đã có ý tìm hiểu chuyện của cô và Nguyên. Mình không nên gặp anh ta nữa.

Vừa mở cửa bước vào, cô sửng người vì Công Nguyên đã đứng trước mặt cô từ lúc nào.

– Anh làm gì ở đây?

Giọng anh diễu cợt:

– Chờ vợ về.

Thư bĩu môi:

– Ai là vợ anh chứ?

– Em chứ ai?

Thư rùng mình:

– Nghe nổi da gà.

Kéo tay Thư đến ghế đá, Nguyên hỏi:

– Vui không?

Thư ngồi xích ra:

– Cái gì vui?

– Ði gặp người ta không vui hả?

Thư nói lẫy:

– Ừ, vui!

– Hắn tỏ tình với cô chưa?

– Anh ăn nói bậy bạ gì đó.

– Tôi không tin là hắn không bị cô đốn ngã.

– Nói xàm.

Thư dợm bước nhưng đã bị Nguyên kéo lại:

– Cô không thích hắn à?

– Thích thì sao mà không thích thì sao?

Ấn cô ngồi xuống, Nguyên đùa:

– Thích thì tiến tới. Còn không thì đừng tìm gặp hắn nữa.

– Tôi hiểu sao về câu nói của anh?

Nguyên dửng dưng:

– Nếu bỏ chồng được thì yêu hắn đi!

Thư giận đỏ mặt:

– Anh thật quá đáng, anh ghen hả?

Nguyên lườm cô:

– Ghen? Buồn cười.

– Nếu không tại sao không cho tôi gặp người ta.

Chỉ vào mặt Thư, Nguyên cười:

– Cô tự tố cáo mình rồi nha! Có để hắn hôn lần nào chưa?

Thư đá mạnh vào chân anh rồi nện mạnh gót giày trên sỏi. Cô mắng:

– Ðồ vô duyên.

Công Nguyên lầm lũi theo sau lưng cô nhưng không vội về phòng. Bà chằn đang phát hoả vào lúc này chẳng khác nào tự thiêu mình.

Vừa bước vào phòng, nhìn thấy cô. Nguyên ôm bụng cười sặc sụa:

– Ối! Trời ơi!

Thư quăng cái gối vào người anh:

– Ðiên hả?

Nguyên vớ cái kiếng đưa trước mặt cô:

– Nhìn xem, ai điên?

Thư liếc mắt vào gương, cô cười phá lên khi thấy cái đầu cô như tổ quạ. Tóc ngắn mà bị cô vò rồi hất, nó đứng thẳng cả lên.

Cô nhảy xuống nhè vào lưng anh mà đấm túi bụi. Nguyên vừa cười vừa né.

– Tại anh nên tôi ra nông nỗi này nè.

Chợt Nguyên nghe tiếng cô sụt sịt:

– Trời ơi! Lại mít ướt nữa.

Anh nhích lại, ngồi sát cô:

– Thôi, đừng khóc. Tôi tìm cách ra ở riêng cho cô tha hồ mà đi rong.

Ðang khóc, Thư hét lên:

– Cho anh tha hồ đưa Thy Nga về nhà hả?

– Ơ! Bộ cô ghen hả?

– Làm gì làm cũng không được đưa cô ta về nhà.

– Không đưa thì không đưa.

– Còn nữa.

– Gì hả?

– Mai mốt không được âu yếm hay hôn cô ấy trước mặt tôi.

– Chuyện gì nữa đây?

Thư thút thít:

– Dù sao tôi cũng là vợ anh, phải để cho tôi chút sĩ diện chứ.

Nguyên phì cười:

– Vậy mà tôi cứ tưởng cô đang đòi làm vợ thật của tôi chứ.

– Ðược không?

Nguyên nhún vai vẻ bất lực:

– Thưa tiểu thư, được!

Thư quẹt nước mắt, leo lên giường, giấc ngủ nhanh chóng tìm về.

Nguyên gối hai tay lên đầu. Anh nghĩ không biết mình có sai lầm khi cưới Tiểu Thư không. Ba anh quá khó, thấy anh cứ mãi rong chơi nên ông bắt anh cưới vợ. Ðiều kiện kèm theo thật hấp dẫn khiến anh gật đầu đồng ý.

Còn Tiểu Thư, cô vì cái gì lại chịu làm vợ hờ của anh. Cô bé thật tội nghiệp.

Nguyên bật dậy, anh kéo mền đắp cho Thư. Nhìn Thư lúc ngủ thật hồn nhiên, đáng yêu. Nguyên vội quay đi, mình đang vớ vẩn gì vậy.

Công Nguyên đắc ý ngồi nhịp chân nhìn Tiểu Thư như con thoi trong bếp.

– Nguyên! Anh rửa rau củ.

Nguyên buông tờ báo, thủng thẳng làm. Cô hất anh sang một bên:

– Tránh ra, người gì chậm như rùa.

Cô lao bên đây, tấp bên kia, miệng trả lời điện thoại. Nguyên lắc đầu cười tủm tỉm.

– Ui da!

Trái tim Nguyên thắt lại, anh đứng vụt dậy. Máu từ ngón tay cô nhỏ thành giọt. Anh quýnh quáng đưa ngón tay cô vào miệng. Cô la lên:

– Người tôi gầy ốm, có chút máu anh định hút hết hay sao?

Nguyên bật cười:

– Máu đâu mà máu, toàn là sữa không hà.

Thư đưa cái dao lên, Nguyên né sang một bên.

– Anh có tin là tôi bằm anh ra làm nhân bánh bao không?

– Cô mà chịu ăn, tôi cũng hi sinh.

– Xì, cho chó ăn đó.

– Dữ, hèn gì\..\. bị đứt tay.

– Ðồ\..\.

– Không có lương tâm chứ gì?

Thư cười:

– Thuộc rồi hả?

Nguyên đảo mắt nhìn vào bếp:

– Cha! Ði có một chút mà học được nhiều thứ ghê há.

– Còn một thứ anh chưa biết đâu.

– Thứ gì?

Thư với miếng cà rốt đút vào miệng Nguyên:

– Khoá miệng kẻ ăn hại.

Bên ngoài, tiếng bà Hà đon đả:

– Chào chị! Chị đây còn cháu đâu?

– Ừ, nó có khách, một chút đến sau.

Bà Hà réo inh ỏi:

– Khánh Hằng, Khánh Băng đâu, mau rót nước mời bác Vũ nè!

– Dạ!

Hai cô tíu tít chào khách và rót nước:

– Mời bác uống nước!

Bà Hà cười:

– Nay tụi nó lớn, chắc chị nhìn không ra.

Bà Vũ gật đầu:

– Ðứa nào cũng xinh xắn.

Bà Hà ra hiệu, hai cô con gái rút lui.

– Chị về đây! Còn anh ở bên ấy à?

– Vợ chồng tôi thay phiên, phải có người trông coi bên ấy.

– Còn cháu nó?

– Cái thằng đi đi, về về, nó nói không bỏ quê hương được.

– Cho nên chị định cưới vợ cho cháu ở đây?

– Phải!

– Cháu chưa có bạn gái à?

– Tính nó ít nói, đến giờ cũng chưa thấy đưa ai về giới thiệu.

Bà Hà cười:

– Chị thấy hai đứa con gái tôi thế nào?

Bà Vũ khẽ gật đầu:

– Tôi thì sao cũng được, còn do nó quyết định.

– Hy vọng tôi và chị kết tình thông gia.

Có tiếng xe ngoài cổng, bà Vũ nhổm lên:

– Cháu nó đến!

Bà Hà lại réo ro:

– Khánh Hằng mau ra mở cửa.

Một chàng trai xuất hiện, hai cô gái tíu tít bên anh ta. Bà Vũ vội nói:

– Ðây là bác Hà, bạn mẹ.

– Chào bác!

Khánh Băng lên tiếng:

– Em là Khánh Băng!

– Em là Khánh Hằng! Còn anh?

Người thanh niên lúng túng trước vẻ thân mật của hai cô:

– Ba mẹ thường gọi tôi là Tom.

Hai cô cười phá lên, Khánh Băng đùa:

– Tôm, tôm nướng, tôm luộc, hay tôm lăn bột?

Khánh Hằng liếc vào phía nhà bếp, mắt nheo nheo:

– Chắc tôm hấp bia.

Bà Hà can:

– Hai đứa, đừng làm anh sợ. Cháu ngồi đi!

– Dạ!

– Cháu bao nhiêu tuổi rồi?

– Dạ, cháu ba mươi hai.

Hằng cười khúc khích:

– Hàng tồn kho.

Băng đế thêm:

– Chắc quý lắm!

Bà Hà trừng mắt, hai cô im bặt.

– Cháu đang làm gì?

– Dạ, cháu phụ ba mẹ.

– Ba mươi hai mà cháu chưa có ý lập gia đình à? Cháu kén chọn ư?

– Dạ không? Cháu chưa tìm được người hợp ý.

Bà Hà cười:

– Vậy nếu cháu đồng ý, bác sẽ gả một trong hai đứa nó cho cháu.

Anh ta có vẻ sửng sốt nhìn mẹ.

Bà Vũ gật đầu:

– Con cứ tự nhiên. Mẹ tôn trọng quyết định của con.

Anh gãi đầu:

– Con chưa tính chuyện này.

Bà Hà xua tay:

– Cháu cứ tìm hiểu, nếu thấy thích thì cứ lên tiếng, bác gả cho.

Bà Hà gọi Khánh Băng:

– Khánh Băng! Coi thức ăn xong chưa, mẹ mời bác và anh dùng cơm.

Bà Vũ ái ngại:

– Ðến chơi được rồi, chị bày cơm nước làm gì?

– Ậy, tôi vẫn chưa giới thiệu con dâu tôi cho chị biết mà.

– Ừ, phải! Tôi có mang quà sang cho cháu nó.

Nói xong bà quay qua con:

– Tom! Con ra xe lấy quà đi!

– Dạ!

Khánh Băng chạy lên:

– Mẹ! Mọi thứ đã sẵn sàng.

Bà hỏi nhỏ:

– Thế nào?

Băng hạ giọng:

– Bất ngờ.

Nghe bà Hà gọi điện báo, ông Thành sắp xếp công việc về dùng cơm. Ông cùng Tom song song bước vào, tay bắt mặt mừng. Bà Hà mời:

– Mời mọi người.

Ai cũng đứng lại ở ngưỡng cửa, bởi mùi thơm và cách bày trí bàn ăn thật đẹp. Bà Vũ lên tiếng:

– Con dâu chị thật tuyệt. Chắc hai cô con gái còn tuyệt hơn.

Khánh Hằng và Khánh Băng nghe như vậy xụ mặt. Bà Hà xởi lởi:

– Mời chị và cháu.

Ông Thành cứ cười tủm tỉm, ông gọi lớn:

– Vợ chồng thằng Nguyên đâu?

Công Nguyên chạy vào trước, anh đưa tay lên miệng cắn chặt ngăn tiếng kêu kinh ngạc. Một là tài nấu ăn của Tiểu Thư, hai là chàng trai đứng bên cạnh mẹ. Anh ta cũng ngạc nhiên nhìn Nguyên.

Vợ con đâu?

– Tới liền.

Sau tiếng nói, mọi người thừ người ra khi thấy Tiểu Thư xuất hiện với bộ đầm màu đỏ boọc đô sang trọng. Món quà trên tay anh chàng Tom sắp rơi xuống đất.

Tiểu Thư cười không nổi.

Bà Vũ nhắc con:

– Con đem qua tặng cho vợ chồng cháu Nguyên đi!

Anh đứng không nhúc nhích, Tiểu Thư vội nói:

– Cháu cám ơn bác! Cháu tự đến lấy được rồi.

Tiểu Thư tự nhiên đến và cô như giật lấy món quà trên tay anh, vì anh ôm nó rất chặt như không muốn đưa.

Khánh Băng lầm bầm:

– Rõ vô duyên, không chờ người ta đưa lại tự ý đến lấy. Thấy quà là mê tít.

Mọi người ngồi vào bàn, ăn nói rôm rả. Bà Vũ xuýt xoa các món ăn, bà nói:

– Con dâu anh chị thật khéo léo, ở đây có hai món ăn mà tôi và cháu nó thích nhất.

Nguyên đạp chân cô. Cô cúi gằm mặt Nguyên rỉ tai cô:

– Nghe mẹ người ta khen kìa! Phồng mũi rồi nhé!

Chợt ông Thành nhìn thấy ngón tay cô băng keo, ông hỏi:

– Tay con sao vậy Tiểu Thư?

Nguyên đáp thay:

– Ðổi lấy bữa ăn ngon cũng nên đổ chút máu, phải không\..\. em?

Ánh mắt Tom thoáng xót xa. Cô gật gật:

– Con vô ý lúc làm thức ăn, không sao đâu ba.

Bà Vũ cười:

– Mai mốt con nên cẩn thận một chút.

– Dạ!

Nguyên lại đạp chân cô:

– Người ta xót ruột kìa!

Tiểu Thư gắp nguyên con tôm ấn vào miệng Nguyên. Nguyên la chí choé, mọi người cười ầm lên.

Ông Thành đưa ngón tay cái lên ra hiệu cho Thư. Thư gật đầu cười. Mọi người còn ăn uống, trò chuyện, nhưng Tiểu Thư đã rút về phòng với hộp sữa trên tay.

– Buồn hả?

– Làm gì có.

– Sao cứ cắm đầu ăn, không nói?

Thư từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống:

– Ðể anh nói được rồi.

Nguyên ngã người lên giường:

– Cô làm tôi ngạc nhiên đó nha.

– Về điều gì?

– Tài nấu nướng của cô.

– Sao hả?

– Quá bất ngờ.

Thư cười, mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài ô cửa sổ.

– Còn đau không?

Thư thờ ơ:

– Ðau cái gì?

– Ngón tay và tim?

Cô quay lại, lưng tựa vào tường:

– Anh nói lại coi?

Nguyên nửa nằm nửa ngồi:

– Tôi biết cô thất vọng lắm!

– Ðoán mò.

Nguyên nói không đầu không đuôi:

– Dù sao cũng là tìm hiểu, chưa hết hy vọng đâu.

Thư chống nạnh:

– Nói hết chưa?

– Chưa!

Cô nhảy lên, co chân hất anh:

– Ra ngoài mà nói.

– Tôi muốn xem món quà người ta tặng vợ tôi.

Thư ôm gói quà ném vào người anh:

– Vậy thì cứ lấy mà xem.

Nguyên mở từ từ, anh xuýt xoa làm Thư tò mò ghé mắt nhìn.

Nguyên kéo lên một chiếc đầm ren trắng muốt thật đẹp. Một đôi găng tay cũng bằng ren, một đôi giày cao gót, một xâu chuỗi ngọc trai. Nguyên kêu lên:

– Sao giống sính lễ cầu hôn quá vậy.

Thư xỉ vào trán anh:

– Cầu cái đầu của anh. Người ta muốn cầu hôn anh hả?

Thư lôi ra nào cà vạt, áo vest, giầy của nam. Nguyên bật ngửa người:

– Bác ấy chu đáo quá!

– Còn nói xấu người ta.

Nguyên hối:

– Mau mặc thử xem.

Thế là cả hai thay áo. Hai người đứng trước gương săm soi. Bỗng mắt Nguyên nhìn đăm đắm vào gương, Tiểu Thư mở to mắt nhìn anh trong đó:

– Cái gì hả?

Thấy Nguyên đứng ngây người không đáp, cô phụng phịu bỏ lại giường ngồi:

– Người gì như khúc gỗ.

Công Nguyên lững thững đi lại ngồi cạnh cô:

– Tiểu Thư!

Thư đong đưa đôi chân:

– Bộ muốn làm tôi tớ hay sao lại gọi tên tôi.

Nguyên nói nhỏ:

– Tôi mới phát hiện ra một điều.

Thư lắng tai nghe:

– Ðiều gì?

Anh quay qua nhìn cô:

– Thư đẹp lắm!

Thư cười to:

– Ðẹp lâu rồi ông ơi!

Nguyên bóp trán:

– Sao bây giờ mới phát hiện.

Chờ Thư thay lại đồ, Nguyên xáp lại gần:

– Thư!

Thư lườm anh:

– Hôm nay lạ à nha! Kêu tên tôi hoài hà.

Nguyên phớt lờ:

– Tôi hỏi thật, Thư có yêu Hiếu không?

Thư giật mình:

– Hết chuyện nói rồi hả?

– Thư trả lời đi!

Thư nói lảng:

– Anh ấy là người tốt!

– Không phải. Có yêu hay không yêu?

Thư bỏ lại cửa sổ đứng, Nguyên đi theo:

– Thư! Tôi muốn biết sự thật!

Thư xua tay:

– Các người nhiều chuyện quá! Ai cũng đòi biết sự thật, biết để làm gì?

– Hắn cũng đòi biết sự thật à?

Thư khẽ gật. Nguyên hỏi dồn:

– Thư nói sao?

– Không nói gì hết.

Nguyên thở ra:

– Nhớ đừng nói cho ai biết!

– Nhưng anh đã nói cho Thy Nga biết.

Nguyên lảng tránh:

– Thôi ngủ đi!

Thư ôm gối:

– Ngày mai tôi muốn đến công ty.

Nguyên vui vẻ:

– Ðược!

Bình thường cô đã bị anh mắng một trận, hôm nay tự dưng vui vẻ đồng ý, không biết anh ta định làm gì. Cô lim dim mắt.

Chuông điện thoại reo, Nguyên vội đứng lên:

– Ðể tôi!

– Sao sốt sắng vậy?

Anh đưa tay ngăn không cho cô lên tiếng.

– A lô!

– Nguyên hả? Tiểu Thư đâu?

Nguyên liếc Thư:

– Cô ấy không có đây.

Tiểu Thư bật dậy giật cái điện thoại nhưng Nguyên đã đẩy cô ra.

– Anh tìm vợ tôi có chuyện gì?

– Tôi muốn giải thích với cô ấy.

– Tôi thấy em gái tôi cũng được, anh chọn một đứa, mình là người một nhà.

– Nguyên à! Anh hiểu lầm rồi.

– Tôi bận, tôi cúp máy nhé!

Tiểu Thư tức giận hét lên:

– Anh vừa làm gì vậy?

Nguyên nhún vai:

– Trả lời điện thoại.

– Anh có biết anh làm vậy là mất lịch sự không?

Nguyên cãi lại:

– Tôi không cho người ta gặp vợ tôi là sai à?

Thư gầm gừ:

– Hay cho hai chữ: vợ tôi! Anh định gán tôi vào hai chữ ấy à?

– Tôi không sai.

Tiểu Thư vớ cái điện thoại ném vào tường bể tan. Nói như la lên:

– Bao giờ anh làm cho cái điện thoại đó nguyên vẹn trở lại hãy giam tôi vào hai từ: vợ tôi.

Nguyên nổi nóng:

– Vì anh ta mà cô nổi nóng với tôi à? Dù gì tôi cũng là chồng cô, anh ta là ai lại nói tôi cho anh ta gặp cô chứ?

– Nhưng điện thoại đó của tôi.

Giọng Nguyên ngang ngang:

– Ai không cần biết! Từ nay về sau, cô muốn gặp ai phải được sự đồng ý của tôi.

– Còn anh đi gặp Thy Nga thì sao?

– Tôi không gặp cô ấy nữa.

– Là anh nói đó nha!

– Tôi sẽ giữ lời.

Tiểu Thư giận đỏ mặt, cô hút hết hộp sữa này đến hộp khác. Ðến lúc thò tay vào tủ lạnh không còn gì, cô mới thôi. Cô đứng lên.

– Cô đi đâu hả?

Thư hầm hầm:

– Ði đâu kệ tôi.

– Sữa để trong tủ cây đó.

Tiểu Thư thầm cười trong bụng. Cô không đi nữa, trở lại giường nằm, đem nụ cười vào trong giấc ngủ.

Thư viện hôm nay vắng người, Hoài Hiếu mở sách mà đọc không vô chữ nào. Hình ảnh Tiểu Thư tràn đầy trong tâm trí anh. Hai từ có chồng không đủ sức cản ngăn trái tim anh thổn thức. Tiểu Thư vừa thân mật vừa xa lạ với anh. Hôm ấy nhìn ngón tay cô, anh thấy xót xa.

– Anh Hiếu!

Hiếu gập quyển sách lại, ngẩng lên:

– Thy Nga! Cô đọc sách hả?

Nga ngồi xuống cạnh anh:

– Sách không phải là bạn của Nga.

– Vậy Nga đến đây\..\.

Nga nở nụ cười quyến rũ:

– Tìm anh!

– Có chuyện gì?

Nga gợi ý:

– Mình ra ngoài đi!

Hiếu sắp xếp sách vào kệ, theo Nga ra ngoài. anh đưa Nga qua quán nước bên kia đường.

– Nga uống gì?

– Tuỳ anh!

Gọi hai ly cam vắt, Hiếu như chờ đợi Nga! Nga biết cách kéo dài thời gian và cách làm một vài cử chỉ đáng yêu trước mặt Hiếu:

– Nga có chuyện định nhờ anh!

– Cô nói đi!

Nét mặt Nga buồn rầu:

– Ba mẹ Nga bắt Nga lấy chồng, mà Nga thì không thích người ấy.

Hiếu ngạc nhiên:

– Sao Nga không nhờ Công Nguyên giúp.

Nga khẽ chớp mắt:

– Anh cũng biết Nguyên đã có vợ, làm sao giúp Nga.

– Cô định nhờ tôi chuyện gì?

– Chỉ cần anh đến nhà cho ba mẹ tôi tin là tôi và anh đang yêu nhau. Ông bà sẽ không hối thúc tôi nữa.

Hiếu nhíu mày:

– Tôi có thể đến nói giúp cô.

– Không được đâu.

– Cô có gặp anh ta chưa mà không đồng ý!

Nga lắc đầu:

– Mẹ tôi nói anh ta là Việt kiều, còn tôi lại không thích đi xa.

– Anh ấy có thể về đây ở với cô mà.

Nga lắc đầu nguầy nguậy:

– Nhưng Nga không yêu anh ấy. Anh giúp Nga đi!

Hiếu khó xử:

– Việc này\..\.

Nga liếc anh:

– Anh sợ Tiểu Thư biết?

– Tôi\..\.

– Nga sẽ giải thích với cô ấy.

– Không cần đâu.

Nga nằn nì:

– Nga sẽ cho anh biết sự thật của họ.

Hiếu nhìn xoáy vào mắt Nga:

– Sự thật gì?

Nga cười:

– Nếu anh giúp Nga, Nga sẽ giúp anh tiến tới mục tiêu.

– Tôi không hiểu.

Nga buông một câu:

– Họ chỉ là vợ chồng giả.

Hiếu tròn mắt:

– Cô nói gì?

Nga cố kéo dài thời gian, kích thích lòng tò mò của Hiếu:

– Anh có chịu giúp Nga không?

– Tôi sẽ nghĩ lại.

Nga ngã người ra ghế:

– Nếu Nga không lấy chồng thì Công Nguyên sẽ là của Nga, còn Tiểu Thư đâu mất phần của anh.

Hiếu gật đầu:

– Ðược! Tôi sẽ giúp cô.

Nga cười thật tươi:

– Nga sẽ đưa anh đến nhà.

– Bao giờ?

Nga nhanh nhẹn:

– Bảy giờ tối mai.

– Tôi sẽ đến.

Nga dịu dàng:

– Em chờ anh!

Hiếu trở về thư viện, lòng ngổn ngang với tin tức mới nghe được. Sao lại có chuyện vợ chồng giả. Anh cố tìm mọi cách lý giải vẫn không nghĩ ra. Còn về cử chỉ, cách đối xử thì không còn nghi ngờ, giữa họ không có tình cảm nên Thư không tỏ ra ghen mỗi khi Nguyên âu yếm Thy Nga.

Tiểu Thư ơi là Tiểu Thư! Em cứ chơi trò trốn tìm, lần này xem em chạy đi đâu.

Mấy ngày rồi, Tiểu Thư và Công Nguyên chúi đầu vào công ty xây dựng của ông Thành. Tiểu Thư lấy làm lạ là Công Nguyên không nhắc đến Thy Nga hay tìm cớ đi gặp cô ấy. Sĩ diện hão đây, Thư không tin anh ta giữ lời.

Ông Thành có vẻ hài lòng khi thấy anh chú tâm vào công việc. Còn Thư lúc đi học, cô cũng có chút năng khiếu hội hoạ nên góp ý vào những mảng trang trí nội thất, màu sơn, màu gạch. Cả hai phối hợp rất ăn ý.

Ðang nghiệm thu khu dân cư, điện thoại Nguyên reo, anh bật nắp ra xem. Xem xong, anh đưa cho Thư:

– Ðiện thoại Thy Nga! Thư nói là tôi không có ở đây.

Thư ngạc nhiên:

– Chắc cô ấy có chuyện cần gặp anh.

Nguyên gắt:

– Cứ nói như vậy.

Thư bấm máy:

– A lô! Nga hả?

– Tiểu Thư!

– Cô tìm anh Nguyên phải không?

– Tìm hai người.

– Vậy à!

– Bảy giờ tối mai, Nga có tổ chức sinh nhật, sẵn đưa bạn trai về ra mắt ba mẹ. Nga mời Thư và anh Nguyên đến dự.

Thư mở to mắt:

– Nga và anh Nguyên\..\.

– Nga không thể chờ anh ấy. Nhớ đến!

Nga chờ đó!

Thư tắt máy, đứng thừ người ra. Họ yêu nhau lắm kia mà. Tại sao lại nói chia tay là chia tay. Tại mình à?

Nguyên với tay lấy điện thoại bỏ vào túi mà không hề hỏi coi Nga gọi điện nói gì.

Nghiệm thu công trình xong, ông Thành và Công Nguyên phải đi tiếp khách nên Thư tìm cách lẩn tránh:

– Tôi về nhà trước nha!

Nguyên lừ mắt:

– Ở nhà một mình để thả hồn đi tìm người ta à?

Thư đỏ mặt:

– Tôi tìm ai mắc mớ gì đến anh.

Nguyên gằn giọng:

– Cô theo tiếp chị Hương, không lẽ để tôi tiếp chị ấy.

Tiểu Thư hầm hầm đi theo anh. Suốt bữa tiệc, Thư luôn bị đôi mắt của anh giám sát. Lòng Thư phừng phừng lửa giận.

Vừa bước vào phòng khoá trái cửa. Tiểu Thư đã lên tiếng:

– Ðừng dùng thái độ bị phụ tình mà đổ trút lên người tôi.

Nguyên không cãi với cô. Anh tắm rửa rồi leo lên giường nằm, cô vẫn đeo theo chì chiết:

– Hận tình à? Tiếc nuối à? Yêu cho lắm vào giờ thì sao? Người ta cho leo cây quay sang hằn học với tôi. Nếu cảm thấy tôi là kỳ đà thì nói một câu, tôi giải thoát cho hai người ở bên nhau.

Nguyên quát to:

– Cô im đi!

Thư ấm ức:

– Còn giở cái giọng đó với tôi.

– Tôi không bị phụ tình cũng không bị ai cho leo cây.

– Vậy tại sao Thy Nga lại có bạn trai khác?

– Tôi biểu cổ làm vậy.

Thư không hiểu:

– Anh ruồng bỏ cổ? Tại sao?

Tiểu Thư nhào lên giường đấm vào ngực anh túi bụi:

– Anh sở khanh, anh tàn nhẫn, anh làm cho người ta say mê anh rồi anh lại quăng bỏ người ta không thương tiếc.

Nguyên nắm hai tay cô trong tay anh:

– Vì anh không thể bỏ em.

Thư hét lên:

– Tôi không cần! Tôi chỉ ở cạnh anh một thời gian thôi, tôi sẽ trả tự do cho anh. Tôi không cần anh thương hại tôi.

– Nhưng bây giờ anh cảm thấy anh yêu em mất rồi.

Tiểu Thư thôi la hét, cô rút tay lại, nhảy xuống giường, đầu óc trống rỗng.

Nguyên ôm bờ vai cô:

– Tiểu Thư! Anh nói thật. Anh yêu em mà.

Tiểu Thư không đáp, cô mở cửa đi ra ngoài, miệng lẩm bẩm:

– Anh ấy say, nói bậy bạ, đừng nghe! Ðừng nghe!

Trái tim cô bấy lâu như đóng kín, nay có người đến gõ cửa bỗng nó đập liên hồi và lo lắng không nguôi. Cô vuốt mặt cho tỉnh táo, có lẽ sau giấc ngủ sâu mọi chuyện sẽ qua đi!

Lâu lắm, thời gian có thể đem đến cho Nguyên giấc ngủ sâu. Thư rón rén mở cửa bước vào, trên ô cửa sổ điếu thuốc cháy đỏ trên tay anh.

– Vẫn chưa ngủ à?

– Còn cô?

Thư mỉm cười, cô đoán không sai. Bắt đầu gọi cô, xưng tôi rồi, yên chí lớn.

– Tôi ngủ đây!

– Không uống sữa hả?

Thư rất sợ trò chuyện với anh nên lắc đầu:

– Hôm nay không uống.

– Không nên bỏ thói quen, người gầy rạc như con mắm.

Tiểu Thư nổi khùng:

– Con mắm thì con mắm, mắc mớ gì đến anh mà nói.

– Người ta nói ba tôi nuôi con dâu gì khéo. Người như que củi, xấu mặt lắm!

Thư lườm anh:

– Uống thì uống, chỉ sợ cho danh giá nhà mình.

Cô lấy sữa ra hút, trên ô cửa sổ, Nguyên nói vọng xuống:

– Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Thư liếc anh:

– Hôm coi ngày cưới, mẹ tôi có nói rồi mà.

– Tôi muốn nghe cô nói.

– Hai mươi.

– Hai tuổi thì có. Lúc nào cũng khư khư hộp sữa trên tay.

Tiểu Thư tức quá, ném hộp sữa vào người anh:

– Ðồ chết tiệt!

Nằm trăn trở một lúc, cô nói:

– Thy Nga mời sinh nhật đó!

– Mời ai?

– Tôi và anh.

– Mấy giờ?

– Bảy giờ tối mai.

– Ngày mai coi chuẩn bị quà, tôi đưa cô đi!

Thư cười nhỏ:

– Tôi nghĩ cô ấy không thích quà.

– Chứ thích gì?

– Thích anh hôn cô ấy?

Nguyên bật dậy:

– Cô có tin là tôi bóp cổ cô chết tại đây không?

Thư kéo mền đắp kín người:

– Trước đây hai người vẫn vậy mà.

Nguyên quát:

– Cô im đi cho tôi nhờ!

– Ngày mai cô ấy còn đưa bạn trai về ra mắt gia đình nữa đó!

– Càng tốt!

Thư đùa dai:

– Miệng nói vậy mà tim có đau không đó.

Nguyên nạt:

– Mắc mớ gì đến cô.

Thư cười một lúc rồi chìm vào giấc ngủ. Nguyên lồm cồm bò lên đắp mền lại cho cô. Anh ngồi nhìn Thư, mỉm cười:

– Tiểu Thư ơi! Làm sao anh có thể cho em chấp nhận anh đây. Em lúc nào cũng nhe nanh ra đối phó với anh. Hãy nói cho anh biết anh làm gì cho em yêu anh.

Nguyên cười một mình.

Tiểu Thư mặc cái áo đầm ren của mẹ Hiếu tặng, Nguyên cũng vậy, cả hai mặc trọn bộ quà tặng của bà Vũ.

Nguyên âu yếm chải tóc cho cô:

– Tóc cô dài rồi, sao không cắt. Mai tôi chở cô đi!

Thoa chút son lên môi, Thư cười:

– Tôi để tóc dài.

Nguyên gõ cái lược lên đầu cô:

– Lúc nào ý tưởng cũng kỳ quặc.

Thư đứng lên:

– Xong rồi!

Nguyên ngẩn ngơ:

– Tiểu Thư!

– Gì hả?

Nguyên áp mặt vào má cô:

– Cho tôi\..\.

Thư né sang một bên.

– Vi phạm hợp đồng rồi! Ði thôi.

Nguyên bặm môi:

– Sẽ có lúc tôi vi phạm hợp đồng mà cô còn vui vẻ nhận nữa nha.

– Lẻo mép!

Hôm nay Nguyên lái xe du lịch hẳn hoi, không còn ngồi trên Bonus phóng ào ào nữa.

Thy Nga hớn hở chạy ra đón hai người. Nga xinh xắn với áo bằng sợi hai dây màu tím nhạt và cái váy màu mận chín. Thy Nga lúc nào cũng đẹp và quyến rũ. Thư đưa mắt nhìn Nguyên, mặt anh thoáng buồn. Thư lầm bầm:

– Ðồ dối lòng.

Thy Nga nắm tay Thư:

– Hai người đến, Nga vui lắm!

Thư nhìn quanh:

– Cô mời bạn bè đông không?

Nga cười:

– Chỉ vài người, vì hôm nay anh ấy đến ra mắt ba mẹ, mình sợ ồn ào mất vẻ trang nghiêm.

– Cô chu đáo ghê!

– Thư mặc đầm này đẹp lắm! Cứ như là cô dâu ấy.

– Anh Nguyên cũng nói Thư như vậy.

Nga hạ giọng:

– Hai người lúc này sao hả?

Thư cười nhỏ:

– “Vũ như cẩn”.

Nga cau mày:

– Không thay đổi?

– Ừm!

– Nga chia tay với ảnh mà ảnh vẫn chưa đối xử tốt với Thư hả?

Thư lắc đầu:

– Thư đâu cần.

– Cần chứ! Vợ chồng mà gần nhau lâu ngày cũng nên phát sinh tình cảm chứ.

– Thư không nghĩ vậy.

– Còn anh Nguyên?

Thư nhìn anh, lắc đầu:

– Lúc nghe nói Nga đưa bạn trai về nhà, anh ấy có vẻ buồn.

– Vậy à?

– Tình cảm hai người tốt vậy, sao lại chia tay?

Nga vờ không hiểu:

– Nguyên không nói với Thư sao? Anh ấy đòi chia tay với Nga vì anh ấy bắt đầu yêu Thư rồi.

– Làm gì có.

– Hay tại Thư không biết?

Công Nguyên ra kéo tay Tiểu Thư vào trong:

– Làm gì to nhỏ hoài vậy? Nói xấu sau lưng người khác là không hay đâu.

Thư quê quê, cô vùng khỏi tay anh:

– Nếu không làm gì thì đâu sợ người ta nói xấu.

Nguyên đanh giọng:

– Tốt hay xấu tôi cũng là chồng cô.

Nga vội nói:

– Thư theo anh Nguyên vào nhà đi! Mình chờ anh ấy một chút rồi vào sau.

Tiểu Thư bực bội đi vào, cô lải nhải:

– Tôi thật không hiểu anh đang làm gì?

– Làm chồng cô.

Liếc anh một cái bén như dao, Thư hét vào tai anh:

– Ghen với người ta thì cứ lộ ra đi! Ðừng bắt tôi làm bình phong trút giận.

– Cô mà nói hoài coi chừng tôi\..\.

Thư hất mặt:

– Anh làm gì tôi?

Nguyên rỉ vào tai cô:

– Hôn cô chứ làm gì?

Thư né người:

– Anh dám!

Mặt Nguyên vênh váo:

– Tôi hôn vợ tôi, ai dám nói.

Tiểu Thư không dám chọc giận anh ta. Ở đây đông người, anh ta liều mạng, mình có phản ứng cũng không ai đồng tình.

– Ðến rồi!

Tiếng reo của mấy cô bạn Thy Nga làm Tiểu Thư và Công Nguyên cùng ngẩng lên. Ðôi mắt Tiểu Thư như ngưng lay động. Nguyên đạp lên chân cô, cô không còn cảm giác đau.

Hoài Hiếu thoáng ngập ngừng rồi ôm bó hoa thật lớn đi vào trong. Tiểu Thư nghe đổ vỡ trong lòng. Nguyên khều tay cô:

– Ở lại hay về?

Tiểu Thư đáp:

– Anh có muốn về thì về một mình đi!

Nguyên cười khẽ:

– Có muốn ghen thì lộ ra đi, đừng nhè tôi mà trút giận!

Nguyên nhai lại lời cô lúc nãy. Tiểu Thư nóng mặt:

– Anh ấy có là gì của tôi đâu mà tôi ghen. Ðồ dư hơi.

Nguyên nhướng mày:

– Vậy à?

Thy Nga rạng ngời hạnh phúc. Cô nép người vào người Hiếu một cách cố ý. Nhìn cô chăm Hiếu như chăm ông chồng trẻ, Tiểu Thư nghe lòng mình dâng lên nỗi buồn không thể tả.

Hoài Hiếu tỏ ra lịch sự và ga lăng làm đám bạn Thy Nga cứ trầm trồ, ngưỡng mộ. Ba mẹ Thy Nga gật gù có vẻ hài lòng.

Thoắt một cái không thấy Công Nguyên và Thy Nga đâu. Công Nguyên lợi dụng lúc không ai để ý, anh lôi Thy Nga đi ra ngoài:

– Em đang bày trò gì đây?

Thy Nga đẩy tay anh ra:

– Em không thể chờ anh.

– Ðiều gì khiến cho em thay đổi?

Nga nhìn anh:

– Em không tin là anh có thể ly hôn với Tiểu Thư.

Nguyên gắt gỏng:

– Em đừng có đổ hết cho anh, có phải em thích Hiếu và muốn Tiểu Thư đau khổ?

Nga cười lạt:

– Em thích Hiếu, còn Thư có đau khổ hay không thì đâu mắc gì đến em.

– Em thừa biết Hiếu thích Tiểu Thư.

– Thì đã sao?

– Em không nên xen vào.

Nga nhếch môi:

– Anh buồn cười, vợ mình mà cứ gán ép cho người khác, không đau lòng sao?

Nguyên níu vai cô:

– Thy Nga! Em nghĩ lại đi! Em không còn yêu anh hả?

Nga nhún vai:

– Nhưng con gái có thì, em không thể chờ đợi anh.

– Ðó chỉ là cái cớ đúng không?

– Còn anh! Anh có chắc là anh ly hôn với Tiểu Thư?

Thy Nga bĩu môi:

– Không trả lời được chứ?

– Nhưng em có thể chọn người khác, tại sao lại là Hiếu mới được.

Thy Nga cười đắc ý:

– Hoài Hiếu là người đàn ông đáng mơ ước. Anh ta đang thay ba mẹ quản lý mấy chục xe làm dịch vụ du lịch, mấy nhà hàng, khách sạn nổi tiếng. Ði nước ngoài như đi chợ, có gì đáng mơ ước hơn thế chứ.

Nguyên đẩy cô ra:

– Thì ra em chỉ mê tài sản. Vậy còn đối với anh?

Nga cười khinh mạn:

– Cũng thế thôi.

– Cho nên thấy anh không tiếp nhận được công ty của ba, em đòi chia tay?

– Lúc đầu em chưa nghĩ đến, cho đến khi Hiếu xuất hiện.

– Em thật là bỉ ổi.

– Anh nên mừng mới đúng. Anh đã né được một người bỉ ổi như em.

– Em có biết Tiểu Thư rất ngây thơ, tâm hồn cô ấy còn trong trắng lắm. Lần này em đã làm vẩn đục cô ấy rồi.

Nga cười khẩy:

– Anh lo cho cô ấy đến vậy à? Yêu rồi hả?

Nguyên đấm mạnh vào bàn tay mình:

– Cô ấy mà buồn thì anh khó chịu lắm.

– Trước đây có bao giờ anh như thế với em.

– Vì em luôn hài lòng với anh.

– Em luôn nghĩ ngoài anh ra, không còn ai cho em mơ ước. Không ngờ Hoài Hiếu lại tuyệt vời đến thế.

Nguyên bỗng nhìn xoáy vào mắt cô:

– Em có chắc Hoài Hiếu cùng suy nghĩ với em?

Nga lùi ra:

– Anh định làm gì?

– Nói hết sự thật cho anh ấy biết.

Nga cười lớn:

– Nói là anh sẽ nhường vợ anh cho anh ấy à?

Nguyên hét:

– Tiểu Thư vẫn còn trong sạch.

– Ai làm chứng, ai tin?

– Cô thật là độc ác. Hiếu không bao giờ yêu một cô gái thủ đoạn như cô.

– Dù tôi có thủ đoạn, thì tôi đến với anh ấy một cách đàng hoàng. Ðâu như vợ anh, giống kẻ ngoại tình.

Nguyên giận xanh mặt, anh quát:

– Thy Nga! Ðủ rồi!

Nga khinh khỉnh:

– Nổi nóng cho Tiểu Thư hả?

Giọng Nguyên rít lên:

– Cô nên chấm dứt ở đây, bằng không cô đừng trách tôi.

Thy Nga thách thức:

– Anh định làm gì tôi? Anh nên nhớ anh có vợ, tôi lấy chồng hoàn toàn tự nhiên, không vi phạm đạo đức, luật pháp. Tôi sợ anh à!

– Nhưng cô không được làm Tiểu Thư tổn hại.

– Buồn cười! Tôi chưa thấy ai điên như anh. Mình nên chấm dứt ở đây đi!

Thy Nga bỏ đi, Công Nguyên bực bội sút vào gốc sứ, hoa sứ rơi lả tả. Anh biết mình vô lý khi bảo Thy Nga đừng đến gần Hiếu. Nhưng để cho Tiểu Thư buồn, lòng anh không nở.

Giọng Tiểu Thư vang lên:

– A! Tôi bắt gặp anh rồi!

– Tôi làm gì mà cô bắt gặp?

– Trốn ở đây gặm nhắm nỗi buồn.

Nguyên hất mặt:

– Còn cô?

– Tôi sao hả?

Nguyên giễu cợt:

– Có muốn khóc thì tôi cho mượn bờ vai, còn giả bộ làm mặt lạnh.

Tiểu Thư nguýt anh:

– Ai thèm khóc.

Nguyên áp sát vào mặt cô:

– Không buồn, không giận, không oán hả?

Tiểu Thư quay mặt chỗ khác:

– Dư hơi!

– Tự tin ghê há!

– Dĩ nhiên rồi.

Nguyên đưa ngón tay út lên:

– Một chút xíu buồn cũng không có?

– Không, nhưng\..\.

Nguyên hỏi dồn:

– Sao?

Tiểu Thư rên lên:

– Bây giờ nhìn cái gì tôi cũng không thấy vui.

Nguyên thở dài:

– Bó tay với bà luôn. Bây giờ tính sao?

– Cứ bình thường.

– Là sao?

Tiểu Thư cặp tay anh, Nguyên phủi ra:

– Làm gì hả?

Giọng Thư ngọt lịm:

– Vào nhảy với em đi!

Hai con mắt Nguyên muốn nổ tung, anh rùng mình:

– Tôi sợ giọng nói này lắm!

Tiểu Thư bật cười:

– Sợ đừng để tôi lặp lại.

Nguyên nói vậy chứ anh vui lắm. Anh cứ muốn chọc cho Thư nói hoài, nhưng anh sợ cô ta nổi khùng thì khổ.

Công Nguyên không ngờ Tiểu Thư lại nhảy giỏi và đôi chân điêu luyện đến vậy.

– Ai dạy cô nhảy nhót hả?

Thư toe miệng cười:

– Khiêu vũ, một bộ môn nghệ thuật. Anh lại nói nhảy nhót nghe phàm tục quá.

Nguyên đùa đùa:

– Cô còn biết bao nhiêu môn nghệ thuật nữa?

– Vô số.

Nguyên rút cổ:

– Kể nghe coi.

– Có muốn thử thì hôm nào tôi đưa anh đi.

Nguyên bĩu môi:

– Chắc toàn nghệ thuật kinh dị.

Tiểu Thư háy mắt với anh:

– Hôn cũng là nghệ thuật.

Nguyên nhìn sững cô. Cô cười:

– Tôi lạ lắm hả?

– Cô như bà già tám mươi ấy.

Thư đạp lên chân anh. Anh nhăn mặt:

– Ui da!

Vừa trông thấy Hiếu dìu Thy Nga đến gần, Nguyên liền đẩy Tiểu Thư sang anh, còn anh chộp lấy bàn tay Thy Nga:

– Anh mời em!

Thy Nga giận run nhưng trước mặt Hiếu cô không dám phản ứng. Tiểu Thư không nhảy, cô bỏ ra ngoài, Hiếu đi theo:

– Thư ghét anh hả?

Giọng Thư lạnh tanh:

– Không dám!

– Sao Thư lạnh nhạt với anh?

Vì tôi là gái có chồng.

Giọng Hiếu ngọt ngào:

– Cho anh xin tiếng tôi lạnh lùng đó đi Anh với Thy Nga\..\.

– Không cần giải thích. Tôi không có quyền tìm hiểu hay xen vào chuyện của anh.

– Nhưng anh muốn cho em biết.

– Giữa anh và tôi từ trước đến giờ luôn có bức tường rào. Tôi không muốn vượt bức tường ấy.

– Tiểu Thư! Anh xin em nghe anh giải thích.

Tiểu Thư lạnh lùng:

– Một người có chồng, một người sắp lấy vợ, không nên nói chuyện tay đôi thế này.

Nói xong Tiểu Thư đi như chạy vào nhà. Hiếu nói với theo:

– Nga đã cho anh biết, em và Nguyên chỉ là giả tạo.

Tiểu Thư dừng lại, cô quay phắt người lại:

– Cho nên anh và Thy Nga muốn cho anh Nguyên và tôi phải đau khổ vì hai người, có đúng không?

– Anh không có.

Ðôi mắt Thư ngấn nước:

– Nhưng anh lầm rồi. Tiểu Thư này tuyệt đối không rơi lệ vì anh đâu.

Tiểu Thư chạy vào níu tay Công Nguyên lôi đi trước đôi mắt ngơ ngác của Thy Nga.

Nguyên lái xe thật chậm, anh quay sang nhìn Thư:

– Cô không sao chứ?

– \..\.

– Cô với hắn\..\.

Thư hét to:

– Ðừng có nhắc anh ta nữa.

Nguyên đột ngột dừng xe lại, Tiểu Thư hỏi:

– Anh làm gì vậy?

– Cô không thể vào nhà với tâm trạng này:

– Ðáng sợ lắm hả?

Nguyên nhíu mày:

– Ðồ vật trong phòng tôi không có tội. Cô có thể xả stress tại đây.

Tiểu Thư ôm hai tai lại, cô hét:

– Á\..\. á\..\.

Công Nguyên vừa bịt tai vừa né người sang một bên. Hét đã, cô đấm vào người Công Nguyên túi bụi. Anh ngồi im chịu trận, đến lúc mệt lả người, cô mới chịu ngồi yên. Nguyên thỏ thẻ:

– Cô sinh lầm thế kỷ rồi.

– Vậy à?

– Tôi nghĩ nếu cô sinh vào thời bà Trưng, chắc cô đánh giặc giỏi lắm.

Thư lườm anh:

– Anh chọc tôi?

Nguyên rút cổ:

– Tôi không dám, tôi sợ một chút cô tưởng cô là chị Út Tịch, còn cái lai quần cũng đánh. Tôi sẽ te tua đêm nay.

Tiểu Thư phì cười:

– Cám ơn anh!

Nguyên nheo mắt:

– Dù sao cũng là vợ chồng mà.

Nguyên cho xe chạy tiếp.

– Còn đau không?

Khẽ liếc cô, anh đáp:

– Ðể cho tôi đánh lại xem.

Thư bật cười:

– Chắc ba hôm kéo cửa mả.

Về phòng, Nguyên thấy Tiểu Thư cứ tựa người vào ô cửa sổ dáng tư lự. Anh nhét vô tay cô hộp sữa:

– Ngủ một giấc, mọi chuyện sẽ qua thôi.

Bất chợt Thư hỏi:

– Anh còn yêu Thy Nga không?

Nguyên tựa lưng vào tường:

– Hết rồi!

Thư quay lại, tựa lưng cùng hướng với anh:

– Yêu nhau đến vậy mà nói hết là hết à?

Nguyên thở dài:

– Có lẽ tôi chưa hiểu hết con người cô ấy.

Coi bộ anh thất vọng về cô ấy?

– Tôi sai lầm.

Tiểu Thư xoa hai tay vào nhau:

– Tôi cũng muốn nói câu sai lầm như anh.

– Cô ám chỉ cuộc hôn nhân của tôi và cô hay Hoài Hiếu?

Tiểu Thư lắc đầu:

– Tôi không biết.

– Cô hối hận vì nhận lời làm vợ tôi?

– Nếu không gặp anh thì tôi đâu gặp anh ấy mà nói câu hối hận.

– Cũng phải! Cô có dự định gì?

Tiểu Thư hất tung mái tóc:

– Làm vợ anh và chờ ngày ly hôn.

Công Nguyên buồn buồn:

– Nghe tàn nhẫn quá.

Tiểu Thư kéo mền đắp kín người:

– Cầu mong giấc ngủ đêm nay không gặp ác mộng.

Nguyên nhìn cô đầm ấm:

– Cô sẽ được toại nguyện.

Vừa gặp Hoài Hiếu ở thư viện, Thy Nga đã khóc bù lu, bù loa. Hiếu gắt giọng:

– Cô làm gì vậy? Ở đây đông người không khéo người ta lầm tưởng tôi đã làm gì cô.

Hiếu đi ra ngoài, Thy Nga thấy hành lang vắng vẻ, cô ôm chầm lấy anh:

– Anh Hiếu ơi! Em khổ quá!

Hiếu gỡ tay cô ra:

– Chuyện gì?

– Anh Nguyên hiểu lầm em, anh ấy không thèm gặp em nữa.

Hiếu nhăn mặt:

– Tôi có khác gì cô, Tiểu Thư như biến mất trong cuộc đời tôi.

– Sao anh không tìm cô ấy giải thích?

– Tôi lấy tư cách gì đi tìm cô ấy.

Nga sụt sịt:

– Em cũng vậy.

Hiếu ân hận:

– Tôi không ngờ mọi chuyện lại tồi tệ như vậy.

Ðưa đôi mắt ướt nước, Nga nói:

– Anh trách em?

Hiếu lắc đầu:

– Tôi không trách ai cả.

Thy Nga níu kéo hi vọng:

– Họ là một đôi, em và anh không thể là một đôi sao anh? Em hiểu anh, anh có thể tưởng nhớ Tiểu Thư mà không sợ em phải hờn ghen. Em chấp nhận điều đó.

Hiếu nhìn cô lạ lẫm:

– Cô chấp nhận, nhưng tôi thì không.

– Anh định ở vậy chờ họ ly hôn à?

– Nếu cô cho họ là giả thì tôi còn hi vọng.

Nga buông một câu vô tình:

– Anh mới gặp cô ấy không bao lâu mà đã si tình như vậy. Còn Nguyên với cô ấy như hình với bóng, ăn cùng mâm, ngủ cùng giường, không lẽ Nguyên không động lòng trước cô ấy.

Trái tim Hiếu se thắt, anh cố không muốn nói đến chuyện này nhưng Thy Nga đã đánh vào nỗi lo của anh.

– Không đâu, qua đôi mắt của Tiểu Thư, tôi nghĩ cô ấy vẫn còn trong sáng.

Nga nhếch môi:

– Anh hiểu phụ nữ được bao nhiêu?

– Nhưng tôi có lòng tin ở cô ấy.

– Tôi biết bây giờ dù tôi có nói gì anh cũng không tin. Tôi và anh như hai kẻ thua cuộc, tôi có thể mời anh vài ly giải sầu không?

Hiếu khẽ gật:

– Tôi mời cô!

Vậy là Thy Nga dụ Hiếu rời khỏi thư viện cùng cô chén thù chén tạc.

Vài ly bia đã khiến cho Thy Nga vốn dạn dĩ càng bạo dạn hơn. Cô cặp vai Hoài Hiếu:

– Anh Hiếu nè! Lúc anh không mang kiếng nhìn anh rất đẹp. Tại sao anh lại đeo kiếng hoài vậy.

– Ðó là sở thích của tôi.

Thy Nga cọ má mình vào má anh:

– Anh có thể vì em mà tháo nó ra không?

– Không được.

Nga nũng nịu:

– Anh có thể vì Tiểu Thư mà làm tất cả, còn với em, anh lại tiếc à?

Hiếu vẫn còn tỉnh táo:

– Cô không thể so sánh với Tiểu Thư.

Thy Nga bỗng oà khóc:

– Em biết em không bằng cô ấy. Mãi mãi em không có được anh, cô ấy dù đã có chồng rồi mà vẫn còn được anh yêu thương, bảo vệ.

Hiếu bịt miệng cô lại:

– Cô nói gì lung tung vậy?

Nga hất tay anh ra, cô hét toáng lên:

– Anh yêu cô gái có chồng thì em nói có chồng. Có gì mà anh phải sợ.

Hiếu nhìn cô bất lực. Mọi người phục vụ trong nhà hàng đều nghe thì mẹ anh sẽ biết trong sớm muộn.

– Thy Nga! Cô say rồi!

– Em chưa say, em còn biết anh là Hoài Hiếu, Thy Nga yêu anh mà! Anh vì cô ấy nên từ chối Thy Nga.

Thy Nga bật nắp lon uống ừng ực.

Hiếu cản:

– Cô say quá rồi, tôi đưa cô về!

Nga vẫn lớn giọng:

– Em không về, bao giờ anh nói anh thích em, anh sẽ cưới em làm vợ, em mới về. Anh nhớ không, anh đã đứng trước mặt ba mẹ em hứa là yêu em, lo lắng cho em kia mà.

Hiếu nhăn mặt:

– Ðó là do cô yêu cầu.

Nga chỉ vào mặt anh:

– Anh muốn nuốt lời?

– Tôi không có.

Ðôi chân Thy Nga xiêu vẹo:

– Em phải tìm mẹ anh.

Hiếu tái mặt:

– Cô định làm gì?

Nga cười:

– Làm vợ anh.

Hiếu níu chặt tay cô:

– Cô say rồi, tôi đưa cô về.

Thy Nga tựa người vào anh, mỉm cười.

– Hoài Hiếu!

Tiếng quát làm anh sửng người.

– Mẹ!

Thy Nga vội sụp xuống:

– Bác, con chào bác!

Bà Vũ quắc mắt:

– Chuyện này là sao?

Không đợi Hiếu trả lời, Thy Nga khóc nức nở:

– Bác ơi! Bác giúp con với. Con yêu anh ấy! Anh ấy đã đến nhà ra mắt ba mẹ con, giờ anh ấy muốn ruồng bỏ con.

Bà Vũ tái mặt:

– Hiếu! Con nói gì đi chứ?

Thy Nga níu tay bà:

– Nếu bác không tin, con đưa bác đi gặp ba mẹ con.

– Tại sao Hiếu ruổng bỏ cô.

Nga lại khóc:

– Anh ấy yêu người khác mà người ta đã có chồng.

Hiếu quát to:

– Thy Nga!

– Anh để cho em nói, anh cứ chạy theo ảo mộng mà bỏ mặc em.

Bà Vũ cau mày:

– Mẹ không ngờ con hư đến như vậy. Lần này con phải theo mẹ về bên ấy thôi.

Thy Nga níu tay bà:

– Bác ơi! Bác thương con, bác đừng bắt anh ấy rời xa con. Con sẽ sống sao đây, ba mẹ con sẽ tống con ra đường.

Bà Vũ nhìn cô thương cảm:

– Cô đứng lên đi!

– Bác hứa với con, đừng bắt anh ấy xa con nha bác!

Bà Vũ dịu giọng:

– Nếu nó đồng ý lấy cô thì tôi tuỳ cho nó quyết định.

Thy Nga nhìn Hiếu:

– Anh Hiếu! Nhận lời đi anh!

Hoài Hiếu đanh giọng:

– Con theo mẹ.

Thy Nga gào lên:

– Anh Hiếu! Anh nở bỏ em, bỏ Tiểu Thư mà đi à.

Hai tiếng Tiểu Thư làm anh chùn bước. Bà Vũ nhắc:

– Nếu con có yêu thích cô ấy thì đừng làm cô ấy khổ nữa.

– Con không yêu cô ấy.

– Vậy con yêu cô gái có chồng mà cô ấy vừa nói?

Hiếu ấp úng:

– Chuyện không phải vậy đâu mẹ.

– Còn cô gái này thì sao?

– Mẹ để tự con giải quyết.

Vỗ vào vai Thy Nga, bà nói:

– Cô yên tâm, nếu con trai tôi có ý cưới cô, tôi sẽ đến nhà nói chuyện với ba mẹ cô. Bây giờ cô hãy theo nó về nhà đi!

Thy Nga tựa vào vai Hiếu đi ra ngoài. Bà Vũ thở dài thườn thượt. Ngồi trong xe, Thy Nga lại tiếp tục ca cẩm:

– Em có gì không tốt, anh cưới em, anh có thể đi gặp Tiểu Thư mà không sợ em ghen.

– Thật à?

– Em xin thề!

Hiếu cười nhạt:

– Ghen tuông là tính bẩm sinh của phụ nữ. Có dại mới nghe lời cô.

– Nhưng không cưới em, anh sẽ theo bác về Úc.

– Sao cô biết mẹ tôi ở Úc?

Thy Nga lè nhè:

– Em đoán thế, không phải à?

– Hình như cô biết về tôi khá kỹ.

– Vì em yêu anh.

Hiếu lắc đầu. Anh cứ ngỡ Thy Nga vì bị Nguyên bỏ rơi mà tìm anh làm chỗ dựa. Không ngờ cô điều tra anh khá kỹ và anh thấy thất vọng về cô.

Ðưa Thy Nga về nhà, Hiếu quay xe đậu ở ngã tư nơi mà Tiểu Thư đứng chờ anh. Anh hi vọng gặp cô ở đó, nỗi nhớ cô cồn cào trong dạ.

Ðằng xa có bóng người vừa phóng ra. Hoài Hiếu chong mắt nhìn. Vừa thấy Công Nguyên, Hiếu nhấn còi inh ỏi, Nguyên tấp vào, Hiếu lật đật mở cửa xe, bước xuống:

– Tiểu Thư đâu?

Nguyên gỡ kính ra:

– Anh hỏi vợ tôi làm gì?

– Nguyên à! Tôi muốn nói chuyện với anh.

Nguyên gật đầu:

– Tôi cũng vậy.

Cả hai tấp vào quán, sau khi uống cạn hai lon bia, Hoài Hiếu mới mở lời:

– Thật tình tôi không biết bắt đầu từ đâu, vì nếu tôi nói ra, anh lại cho là tôi đường đột.

Nguyên đáp:

– Không cần vòng vo. Tôi với anh gặp nhau chỉ vì Tiểu Thư! Anh nên bắt đầu từ cô ấy.

– Cám ơn anh đã thẳng thắn đặt vấn đề. Tôi có thể hỏi anh vài câu?

– Anh cứ tự nhiên.

Hiếu không do dự:

– Anh cưới Tiểu Thư vì tình yêu hay vì lý do nào khác?

Nguyên uống ừng ực:

– Anh thừa biết chuyện này.

– Nhưng tôi muốn chính miệng anh nói.

Nguyên gật đầu:

– Không có tình yêu.

– Như vậy là đủ rồi.

– Ðủ? Hình như anh chưa hiểu hết.

– Ý anh là\..\.

Nguyên nói rõ từng tiếng một:

– Trước thì không, bây giờ thì có.

Hiếu kêu lên:

– Không thể nào.

– Sao hả?

– Anh không xứng đáng với cô ấy.

Nguyên đỏ mặt:

– Anh xứng à?

– Anh cưới cô ấy không vì tình yêu đã là thiệt thòi cho cô ấy. Lại còn một thời gian dài anh cứ tàn nhẫn để cô ấy nghe và thấy anh với Thy Nga yêu yêu nhau, âu yếm nhau. Anh cho Tiểu Thư là gỗ đá hả? Ðến lúc anh và Thy Nga chia tay, anh quay lại nói yêu cô ấy. Cô ấy chấp nhận sao? Anh quá coi thường Tiểu Thư rồi.

Công Nguyên cáu kỉnh:

– Còn anh! Anh mang gì đến cho cô ấy? Ngoài những lời ngọt ngào, những cử chỉ săn đón, anh làm được gì? Anh thắp trong tim cô ấy ngọn đèn, đèn chưa kịp sáng, anh đã thổi tắt đi.

– Tôi không có.

– Anh còn huênh hoang. Cô ấy đã đau khổ thật nhiều trong đêm ở nhà Thy Nga. Trong lòng cô ấy bây giờ không có anh và tôi. Nhưng tôi nói cho anh biết, tôi có lợi thế hơn anh.

Hiếu nóng mặt:

– Anh đừng đem tờ giấy đăng ký kết hôn mà áp lực cô ấy.

Nguyên cười đắc ý:

– Cả ngày lẫn đêm, tôi luôn kề cận bên cô ấy. Ðâu cần dùng thủ đoạn đó.

Hiếu như ngồi trên lửa. Anh thất thế đủ thứ, đến chuyện muốn gặp cô cũng khó khăn rồi.

– Bao giờ cô ấy chưa nói yêu anh, tôi còn hy vọng.

– Làm sao anh biết là cô ấy có nói hay không?

– Nếu anh không dùng thủ đoạn, tôi sẽ cùng anh cạnh tranh công bằng.

Nguyên xoa cằm:

– Tại sao anh không chọn Thy Nga mà phải cực khổ vì Tiểu Thư?

– Còn anh! Lúc đầu yêu Thy Nga tại sao bỏ Thy Nga mà quay lại cô ấy?

Giọng Nguyên đùa cợt:

– Gần riết nên sinh tình.

– Còn tôi chỉ làm theo trái tim mình mách bảo.

– Tôi chỉ có một câu muốn nói với anh. Hãy tránh xa cổ.

Hiếu cười:

– Còn tôi, nếu tôi biết anh làm gì tổn hại đến cổ, tôi không tha cho anh đâu.

Hiếu móc túi lấy tiền thảy lên bàn, bỏ ra xe. Nguyên ngán ngẩm nhìn theo.

– Tiểu Thư! Ăn từ từ thôi.

Tiểu Minh gắt nhỏ, nhưng Tiểu Thư cứ vẫn vô tư ăn. Tiểu Minh liếc yêu cô:

– Háu ăn như vậy không biết Công Nguyên thương chỗ nào?

Tiểu Thư ngừng nhai:

– Chị lấy đi rồi biết.

– Vô duyên! Ai ham có chồng như cô.

– Chị Hai! Chị có giành cái phòng của em không đó.

Tiểu Minh gõ lên đầu em gái:

– Nó vẫn còn nguyên chờ em bị chồng đuổi về tá túc.

Thư cong môi:

– Ðuổi hả? Còn lâu.

– Mới nấu một bữa ăn đã làm em phát sốt. Ðể xem em chịu đựng được bao lâu.

Thư hạ giọng:

– Ở bên ấy, em sinh ra lắm tật.

Tiểu Minh tròn mắt:

– Tật gì?

– Nhiều lắm! Anh Nguyên hay nói là em giống luật sư.

Tiểu Minh bật cười:

– Có nghĩa là em hay cãi và bàn ra.

– Dĩ nhiên, cái nào nhắm không kham nổi thì bàn ra.

– Em có làm mọi người khó chịu?

– Tâm phục, khẩu phục luôn.

– Hèn gì ba luôn khen em!

Tiểu Thư phụ Tiểu Minh dọn dẹp xong, cô xách cây lược tha thẩn trong vườn. Ngồi lại chiếc xích đu dưới dàn thiên lý, cô đưa cây lược lên chải tóc. Tóc cô đã dài chấm vai, cô khẽ mỉm cười.

Có tiếng chuông cửa và mở cổng, Tiểu Thư không buồn để ý. Cô luồn tay vào mái tóc, mắt nhắm nghiền nghe tiếng là xào xạc rơi.

Tiểu Thư đâu hay có người đứng ngắm cô trong tư thế ấy một cách say mê và bỗng ước ao làm hoạ sĩ để vẽ nên bức tranh tuyệt đẹp này.

– Tiểu Thư!

Cô mở choàng mắt. Hoài Hiếu đã đứng trước mặt cô. Cô nhìn anh:

– Sao anh biết tôi ở đây?

– Nếu anh muốn biết, không ai ngăn được anh.

– Anh đến đây làm gì? Mời đám cưới hả?

Hiếu nhìn sâu vào mắt cô. Cô phát hiện hôm nay anh không đeo kiếng và đôi mắt anh rất đẹp. Cô như chìm nghỉm trong đôi mắt ấy, giọng anh êm như gió thoảng:

– Nếu có đám cưới, cô dâu phải là em.

– Anh không nên đùa như thế.

– Anh nói rất thật lòng.

Tiểu Thư cắn nhẹ bờ môi, trái tim cô thắt lại lỗi nhịp. Lòng cô lại dâng lên một cảm xúc kỳ lạ mỗi lúc mỗi nhiều hơn.

– Tiểu Thư!

Thư lắc đầu cố xua đi cảm giác lạ đó.

– Gì hả?

– Em để tóc dài à?

Thư đưa tay lên túm tóc lại:

– Tôi định đi cắt đây.

– Ðừng em!

– Tại sao tôi lại phải nghe lời anh?

– Vì anh biết, em cũng yêu anh!

Một cảm giác khác lại xuất hiện. Lần này nó rõ ràng hơn, cô lạnh toát sống lưng, toàn thân như run nhẹ:

– Anh nói bậy bạ gì đó.

Hiếu bước tới gần cô hơn, cô muốn bỏ chạy nhưng đôi chân không sao nhấc lên được. Nó như được chôn tại chỗ.

– Em để tóc vì anh?

– Làm gì có.

– Em có muốn anh đọc bài thơ này không?

– Tôi không rảnh để nghe thơ với thẩn.

Mặc cô cố tình chống đối, Hoài Hiếu vẫn cứ đọc:

“Mái tóc ngày xưa em cắt ngắn

Từ khi yêu anh, thôi cắt ngắn để dài”.

Tiểu Thư bịt hai tai lại:

– Ðừng đọc nữa, thật là vớ vẩn.

Hoài Hiếu không buông tha cô:

– Hãy sống thật lòng mình đi Thư! Em không nên o ép mình làm những gì em không thích. Nếu yêu, cứ nói là yêu, không nên lẩn tránh vì càng lẩn tránh tình yêu càng hiển hiện.

Tiểu Thư nén xúc động, cô chống chế:

– Anh đừng nói chuyện yêu đương với một cô gái có chồng như tôi.

– Em cứ lấy Nguyên ra làm bình phong để khước từ anh. Tại sao em không dám nói lên tiếng nói của lòng mình.

– Tôi không có gì để nói.

– Em vẫn còn giận anh.

– Tôi có cái quyền đó sao?

– Em có! Em có thể mắng anh, thậm chí đánh anh nhưng không được hiểu sai về anh. Thy Nga đến khóc với anh là gia đình đòi gả cô ấy cho người khác. Cô ấy vì Nguyên đã có vợ nên nhờ anh đến nhà nhằm trì hoãn vụ ép hôn để chờ đợi Công Nguyên. Anh vì Nguyên, vì em mà giúp cô ấy. Không ngờ em lại hiểu lầm anh.

– Anh đính chính để làm gì?

Nguyên thở dài:

– Trước lúc đi xa, anh muốn nói cho em thông tư tưởng, để đừng oán hận anh.

Tiểu Thư lo lắng:

– Anh đi đâu?

– Ra nước ngoài.

– Tại sao phải làm vậy?

Giọng Hiếu buồn rầu:

– Anh đang dùng dây tự trói mình. Thy Nga vì chuyện hôm đó cứ đeo bám theo anh. Mẹ anh biết chuyện nên bắt anh chọn lựa. Một là cưới Thy Nga sẽ ở lại, hai là theo mẹ anh về bên Úc. Thy Nga biết anh yêu em nên khẩn thiết yêu cầu anh cưới cô ấy để được ở lại sẽ có cơ hội gặp em. Nhưng anh đã quyết ra đi vì anh không thể cưới người mà anh không yêu.

Tiểu Thư xúc động, cô mân mê cây lược trong tay:

– Anh muốn xa Thư?

– Anh không còn cách lựa chọn.

Thư hờn dỗi:

– Nếu anh ra đi, mãi mãi Thư không tha thứ cho anh.

– Em chấp nhận để anh cưới Thy Nga?

Thư trừng mắt:

– Anh khiêu khích Thư hả?

– Vậy anh phải làm gì bây giờ?

Tiểu Thư cười:

– Anh đừng ở đó giở trò mèo khóc chuột. Hoài Hiếu một khi không muốn có trời cản.

Hiếu vuốt mũi cô:

– Hiểu anh chỉ có em.

– Nhưng có một chuyện em không hiểu.

Hiếu âu yếm nhìn cô:

– Chuyện gì?

– Ðôi mắt anh đẹp vậy, tại sao cứ làm ra vẻ cận nặng.

Hiếu bật cười:

– Vì nó quá đẹp nên anh sợ các cô gái sẽ đeo bám vào anh. Ðeo kiếng để chống các cô quấy rối.

– Xì, tự tin quá!

Xoay mặt cô nhìn vào anh. Anh nói:

– Không tin, em nhìn xem.

Tiểu Thư giẫy nảy:

– Buông em ra.

Tiếng cô cười khúc khích. Hoài Hiếu còn trăn trở vì con đường anh đi có Công Nguyên chắn lối.

Mình đi thư viện đi Thư!

– Không vui chút nào.

– Ðọc sách sẽ có ích cho kiến thức. Em cứ uống sữa và ngủ sẽ trở thành bé bự cho xem.

Thư dẫu môi:

– Anh có dám thi chạy bộ với em không?

– Anh mà sợ bé con như em.

– Ðừng có hối hận nhé!

Tiểu Thư chạy vụt vào nhà, lúc sau quay ra với bộ đồ thể thao gọn đẹp, tóc buộc cao như đuôi gà.

– Ði thôi!

Hoài Hiếu đưa cô đến sân vận động. Cô nhanh chóng khởi động chuẩn bị tư thế sẵn sàng. Hoài Hiếu cởi đồ dài, anh có thân hình cường tráng với cơ bắp thật đẹp. Tiểu Thư có chút ngưỡng mộ.

– Anh chấp em đó. Một, hai, ba\..\.

Tiểu Thư phóng vụt đi, Hiếu đuổi theo sau lưng cô và anh cứ giữ khoảng cách ấy. Gần đến mục tiêu, Hiếu băng người tới trước, anh đứng dang hai tay đón cô. Cô dúi vào lòng anh, vòng tay anh khép kín.

Thư phụng phịu:

– Anh không nhường em!

Tì cằm lên đầu cô. Anh cười:

– Ðể cho em thắng, em sẽ biểu anh không thật lòng.

Thư dùng tay ra dấu:

– Dù sao em cũng thua anh cái đầu.

Hiếu phì cười:

– Dù có cao hơn em cái đầu nhưng vẫn bị cái đầu em chi phối.

– Người ta nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn quả không sai.

Hiếu dúi hộp sữa vào tay cô:

– Có ngày gãy cả móng đó.

Chợt nhớ, anh nâng bàn tay cô lên:

– Hôm đó nghe em đứt tay mà anh xót cả ruột.

Thư rụt tay lại:

– Thôi đi! Em không muốn làm tiểu thư như gì gì anh nói đó đâu.

– Anh đùa thôi! Như Nguyên nói muốn đổi bữa ăn ngon cũng nên đổ chút máu. Có vậy mới quí thành quả mình làm ra.

Cô lườm anh:

– Em thấy anh có quý gì đâu, ăn vô tội vạ.

– Em khổ công làm nếu không cố ăn cho hết, em sẽ buồn hơn.

– Không ai nói lại cái miệng anh.

– Cái miệng anh nói em từ giận thành thương luôn.

Thư quay người:

– Ai nói thương anh bao giờ.

– Nếu vậy anh cưới Thy Nga nha!

Thư lè lưỡi:

– Anh hù em hả?

– Cưới ai thì cưới, nhưng không được bỏ em à nha!

Tiểu Thư đấm vào lưng anh túi bụi:

– Dám chọc em.

Vừa gieo mình xuống giường, giọng nói Công Nguyên đã gay gắt:

– Cả ngày nay cô đi đâu hả?

Tiểu Thư nhẹ xoay người lại, đôi mắt đang tràn đầy niềm vui chạm phải cái nhìn sắc lạnh của anh. Cô quay đi:

– Tôi về nhà thăm mẹ.

– Sau đó?

– Ði chơi!

– Với ai?

Tiểu Thư quay phắt lại:

– Anh có biết là mình quá đáng không?

– Nhưng tôi có nói với cô rồi, từ nay về sau cô làm gì, gặp ai, cô phải thông qua tôi.

Ðôi mắt Thư toé lửa:

– Anh đã can thiệp quá sâu vào đời tư của tôi. Tôi không đồng ý về điều đó.

Ðút hai tay vào túi quần, Nguyên đi tới đi lui, vẻ mặt căng thẳng:

– Tôi quan tâm cô, không đúng à?

– Thái độ đó là hạch sách chứ không phải quan tâm. Tôi không cần anh quan tâm.

– Nhưng tôi muốn biết những gì xảy ra xung quanh cô. Nếu ba mẹ có hỏi tôi có bổn phận trả lời.

Tiểu Thư có vẻ dịu lại. Cô đáp ngang ngang:

– Ði chơi với Hoài Hiếu.

Giọng Nguyên lại gay gắt:

– Anh ta đưa cô đi đâu, hai người nói gì?

Thấy cái trừng mắt của Tiểu Thư, Nguyên im bặt. Tiểu Thư trả đũa:

– Còn anh? Hôm nay có tiếp chị Hương của anh không?

Nguyên liếc cô:

– Cô ăn nói đi đâu hả? Tôi gọi cô ấy là chị đó.

Thư bĩu môi:

– Chị là phép lịch sự thôi, tôi thấy cô ta bám theo anh như\..\.

Nguyên nạt:

– Cô bắt đầu giở giọng đó ra với tôi à? Cô liệu cái hồn cô đó, bằng không\..\.

Tiểu Thư quát to:

– Bằng không thế nào?

– Ðừng hòng đụng vào tờ giấy ly hôn.

Mặt Tiểu Thư đỏ bừng:

– Tiểu Thư này đến đây được thì ra đi được. Tôi mà muốn đi, một ngàn giấy đăng ký kết hôn cũng không ngăn được chân tôi.

– Cô nói ngang hả?

– Là anh ngang trước.

– Với tôi, cô không một lần dịu ngọt.

Thư nghiêng đầu:

– Anh muốn nghe tôi nói dịu ngọt. Anh thích làm con ruồi chết vì mật?

Nguyên xua tay:

– Ðủ rồi! Chồng cô bắt đầu trở thành con ruồi bẩn thỉu, còn cô? Cô sẽ là trái cây hư thúi cho con ruồi ấy bu vào đó.

Tiểu Thư cố ngăn tiếng cười, cô đỏ mặt tía tai.

– Muốn cười cứ cười làm gì mà nén lại. Cô làm như cô sợ tôi lắm vậy.

Tiểu Thư ôm bụng cười, cười chảy cả nước mắt. Ðưa cho cô tờ khăn giấy, anh nói:

– Cười xong chưa?

– Rồi!

– Rồi thì ngủ đi! Ngày mai phải đi xuống công trình đó.

– Tôi hay anh?

– Cả hai.

Ném cái gối và cái mền cho anh. Tiểu Thư trăn trở, lâu lắm cô vẫn chưa ngủ được. Tiếng Nguyên hỏi vọng lên:

– Không ngủ được hả?

– Ừm!

– Chắc đang nhớ hắn?

– Hình như tôi hiểu lầm ảnh.

– Vậy à.

– Thy Nga không thật lòng với ảnh mà chỉ lợi dụng ảnh thôi.

– Tôi biết rồi.

Tiểu Thư nhỏm dậy:

– Sao anh không nói với tôi.

Nguyên biết mình lỡ lời, anh im bặt. Tiểu Thư lại ầm ĩ:

– Tôi không ngờ anh là kẻ xấu xa. Anh nhỏ mọn, ích kỷ, anh không muốn tôi đến với ảnh nên anh dấu nhẹm mọi chuyện. Anh làm tôi đau khổ vì hiểu lầm ảnh. Tôi ghét anh! Tôi ghét anh! Công Nguyên!

Cái gì Tiểu Thư vớ được đều nhắm người Công Nguyên bay tới. Anh không đáp trả, lẳng lặng sắp xếp.

– Tôi xin lỗi.

– Anh đừng nói những câu vô bổ này. Anh tưởng anh làm vậy là tôi sẽ quay lại cầu xin anh ban cho tôi chút tình yêu sao? Giả thì suốt đời này dù anh có cố tình ràng buộc thì vẫn giả mà thôi.

Cô leo giường nhún người thật mạnh như trút bỏ giận hờn rồi cô người, nhắm mắt.

Nguyên chờ cho cô ngủ thật sâu, anh rón rén lên gối đầu cô lên, đặt cô nằm ngay ngắn, kéo mền đắp cho cô cẩn thận. Nỗi ân hận giày vò tim anh. Anh càng cố gắng thì anh càng đẩy cô xa anh hơn. Giả là giả, giả không thể là thật sao Tiểu Thư?

Mới sáng sớm, Khánh Băng đã chạy tìm mẹ, hét toáng lên:

– Mẹ! Mẹ ơi!

Bà Hà hốt hoảng:

– Chuyện gì?

Khánh Băng lôi bà lên phòng Công Nguyên, cánh cửa khép hờ. Bà thối lui, mắng con gái:

– Cái con này! Sao vô duyên dám nhìn lén vào phòng anh Hai.

Khánh Băng khe khẽ:

– Mẹ nhìn đi!

– Không! Ai lại làm thế.

– Mẹ! Một chút thôi!

Bà bị Băng làm cho tò mò, bà ghé mắt nhìn vào. Mặt bà biến sắc:

– Công Nguyên!

Tiếng kêu của bà vừa dứt là bà đẩy cửa bước vào. Công Nguyên ôm nhanh mền gối nhảy lên giường. Anh nhìn mẹ cằn nhằn:

– Sao mẹ lại vào phòng con?

Nghe ồn ào, Tiểu Thư dụi mắt:

– Cái gì vậy?

Nhìn thấy tấm thân trần to bè của Nguyên án trước mặt mình, cô co rúm người lại:

– Tại sao anh lại ngồi đây?

Tiếng quát của Tiểu Thư như giọt nước làm tràn ly. Bà Hà nói to:

– Hai đứa ra ngoài gặp mẹ!

Tiểu Thư vừa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Cô luýnh quýnh như gà bị nuốt dây thun.

– Cô làm gì như con lăng quăng vậy?

Thư xoa hai tay vào nhau:

– Lần này tiêu rồi, tại sao anh vô ý vậy hả?

Nguyên ném cái gối lên trên đầu giường:

– Cũng tại cô cả.

– Tại tôi?

– Cô làm tôi nổi điên, quên hết mọi chuyện.

– Bây giờ không phải là lúc đổ lỗi cho nhau. Anh tính sao?

– Tuỳ cô.

– Anh nói vậy mà nghe được hả?

– Ừ, thì cô cứ đổ trút hết cho tôi, hùm dữ còn không nỡ ăn thịt con mà.

– Nhưng lần này mẹ anh nhắm vào tôi.

– Càng hay.

– Sao hả?

– Sẵn dịp đổ lỗi cho tôi rồi xin ly hôn luôn.

– Anh\..\.

Quăng cho cô bộ đồ, anh bước ra ngoài:

– Tôi dùng nhà vệ sinh bên ngoài.

Tiểu Thư đứng ngây người. Cô chưa biết phải làm sao?

– Còn đứng đó.

Nghe Nguyên nhắc, cô lật đật phóng vào nhà vệ sinh.

Ánh mắt nghiêm khắc của bà Hà khiến cho cái đầu cứng như đá của cô mềm nhũn ra.

– Con chào mẹ!

– Hai đứa ngồi xuống đó.

Tiểu Thư riu ríu. Nguyên nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô.

Bà Hà nạt:

– Buông ra.

Nguyên chưa chịu buông, nhưng Thư đã rút tay mình lại.

– Con nói đi! Tiểu Thư!

Nguyên đỡ lời:

– Mẹ muốn cổ nói gì?

– Mẹ không hỏi con. Tiểu Thư nói đi, hai đứa giận nhau à?

Thư lúng túng:

– Dạ, không.

– Vậy mẹ hỏi tại sao về chuyện kẻ nằm trên giường, người nằm dưới đất?

Nguyên chen vào:

– Con thích ngủ dưới đất.

– Con hoàn toàn bịa đặt. Từ nhỏ con đã không thể ngủ dưới đất vì con sợ cảm giác lành lạnh của nền gạch. Sở thích này phát sinh bao giờ?

Ðôi mắt Tiểu Thư ngân ngấn nước, Nguyên vội nói:

– Mẹ à! Mỗi lần say trong người con nóng nảy nên con nằm dưới gạch cho mát. Mẹ đừng làm vợ con sợ.

Nhìn thấy giọt nước mắt long lanh trên má Tiểu Thư, bà dịu giọng:

– Mẹ không có ý làm khó tụi con. Mẹ sợ tụi con cắn đắng với nhau mà ảnh hưởng hạnh phúc gia đình. Còn Tiểu Thư, nếu con ở chung nhà với ba mẹ cảm thấy e ngại, mẹ sẽ bàn tính với ba cho hai con ở riêng.

Mặt Tiểu Thư không lộ vẻ buồn hay vui. Nguyên quẹt nước mắt cho cô:

– Ðừng khóc nhè nữa. Mẹ chỉ lo thôi, không làm em khó xử đâu.

Bà Hà gật đầu:

– Con đừng sợ, vợ chồng cứ mãi giữ kẽ sẽ không mặn nồng. Hai đứa cũng nên sinh cho mẹ một đứa cháu đi!

Ðôi má Tiểu Thư đỏ lựng, Nguyên cười:

– Mẹ! Tiểu Thư còn trẻ, chưa có kinh nghiệm nuôi con. Vài năm nữa hãy tính.

– Trong nhà có trẻ con sẽ vui hơn, vợ chồng có con, sợi dây tình cảm sẽ gắn bó hơn. Tụi con đừng câu nệ, mẹ sẽ lãnh phần nuôi cháu.

– Mẹ! Mẹ làm Tiểu Thư mắc cỡ rồi kìa!

– Con cứ nói thay nó, biết đâu nó cũng thích trẻ con thì sao.

Nguyên trố mắt nhìn Tiểu Thư, cô bặm môi:

– Sau này hãy nói đi mẹ.

– Nhưng mẹ không muốn chờ lâu đâu nha.

– Dạ!

Nguyên nắm tay cô:

– Tụi con đi làm nghe!

– Ăn sáng rồi hãy đi.

Nhìn đồng hồ, Nguyên nói:

– Trễ rồi, tụi con vừa đi vừa ăn.

Anh chạy nhanh về phòng, trở ra thảy cái túi cho Thư, anh hối:

– Ði em!

Tiểu Thư chào bà Hà rồi bị anh kéo tuồn tuột ra xa. Vừa thắt dây an toàn, anh vừa nói:

– Nghe mẹ nói, cô sướng lịm người hay sao mà ngơ ngẩn vậy?

– Tôi đang nghĩ.

– Nghĩ gì?

– Xin cho mẹ anh một đứa con.

Nguyên hiểu sai từ xin thành sinh.

– Cô nói sao?

Tiểu Thư trừng mắt:

– Xin con nuôi đó, làm gì mừng vậy?

Nguyên liếc cô:

– Lúc nãy sao không thấy cô nổi nóng?

– Anh có để cho tôi nói đâu.

Nguyên ngẩn người:

– Lại còn như vậy nữa. Nếu nói, cô nói gì?

Cái mặt cô ngơ ngác:

– Nói như anh đã dặn: Thưa mẹ! Sở dĩ anh ấy không ngủ trên giường với con là vì con trai mẹ có bệnh\..\.

Nguyên cau mày:

– Cô lại cho tôi bệnh gì đây?

– Bệnh bất lực.

Nguyên tức muốn bể tim mà chết.

– Cô\..\. thật độc ác, uổng công tôi nói tốt cho cô. Ngược lại cô trù cho dòng họ nhà tôi tuyệt tự.

Tiểu Thư dùng hai bàn tay vỗ vỗ vào má mình:

– Sắp được ở riêng rồi, sướng thật.

– Ðừng hòng đi ngang về tắt với tôi.

– Anh cũng đừng mơ có được ngày yên ổn với tôi.

Tiếng nhạc điện thoại vang lên như kéo hồn Tiểu Thư trở về thực tại. Cô mở bừng mắt: Ðiện thoại của Hiếu, chính anh đã cài tiếng nhạc này vào máy cô. Nhìn đồng hồ, mới qua mười hai giờ, cô lẩm bẩm: sao lại nhắn tin vào giờ này.

Cô mở tin nhắn, trên màn hình chiếc bánh sinh nhật lung linh. Tiểu Thư mỉm cười, mở tiếp cô đọc: “Mừng sinh nhật em, chúc em vui vẻ. Anh yêu em”.

Khẽ nhìn xuống đất, Công Nguyên đang ngủ say. Anh thật vô tình. Cô nhắn lại cho Hiếu:

– Sao biết ngày sinh của em?

Hiếu đáp lời:

– Em không cần hỏi tại sao. Anh chỉ muốn em vui là được rồi.

Thư bấm máy:

– Anh chưa ngủ hả?

– Vẫn chưa, anh nhớ em!

– Hãy ngủ đi! Ðôi mắt đẹp của em.

Tiểu Thư tắt máy, kéo mền trùm kín đầu. Cái bánh sinh nhật như theo cô vào giấc ngủ.

Cả ngày ở công trường với đầy nắng gió, cát bụi, Công Nguyên lầm lầm, lì lì. Tiểu Thư đang vui với niềm vui riêng đâu còn thời gian nói đến anh. Mà nếu có nói chắc sẽ làm anh tức giận hơn. Cô với anh như nước với lửa.

Buổi chiều, Nguyên đi ngang chỗ cô làm, buông một câu:

– Tối ăn mặc đẹp một chút, tôi có khách.

Thư cau mày:

– Tối hả?

– Mắc hẹn à?

Thư bặm môi:

– Khách nào?

– Không cần thắc mắc.

– Người gì khô khốc.

Cô nhái sau lưng anh. Hôm nay là sinh nhật người ta, không quà, không chúc mừng lại còn bắt người ta đi tiếp khách. Thật đáng ghét!

Tiểu Thư thay đồ, cô lựa bộ xấu nhất cho bõ ghét. Nguyên nhíu mày nhìn cô:

– Không sao, miễn người đẹp là được rồi.

Thư tức cành hông, cô đứng im chờ đợi, Nguyên hất hàm:

– Cô đợi tôi ra tay hả? Tôi sẽ biến cô thành đào hát cải lương đó.

– Trang điểm ư?

– Cô muốn để bộ mặt như xác chết đến nhà người ta sao?

– Nè! Khách là khách của anh, tại sao giống đem tôi đi bán quá vậy.

Nguyên bĩu môi:

– Ma nó thèm mua cô.

Quăng cây son lên bàn, Thư hằn học:

– Ði được chưa?

Suốt đoạn đường Thư không nói một câu nào. Công Nguyên mắt đăm chiêu, anh cũng mãi nghĩ đâu đâu. Ðậu xe, anh đích thân xuống mở cổng và cho xe vào sân. Anh lại mở cửa cho cô xuống rồi đi đóng cổng lại.

– Anh làm bảo vệ ở đây hả?

– Ðừng nói nhiều, vào đi!

Tiểu Thư chùn bước:

– Sao tối om vậy?

Nguyên nắm tay cô đi thật rành rẽ trong đêm. Tiểu Thư có hơi sợ:

– Sao không có ai ở đây, anh đưa tôi đến đây làm gì?

Nguyên không nói, anh mở cửa, đèn được bật lên. Căn phòng tràn ngập ánh sáng. Tiểu Thư như lạc bước, cô mê mẩn ngắm nhìn, từ trong nhà đến ngoài sân được bố trí đèn hoa thật đẹp.

– Lên lầu đi!

Bước chân cô ngập ngừng, cô bỗng muốn trào nước mắt vì xúc động. Ngoài ban công một chai rượu đặt trong sô đá, hai cái ly đế cao, một lẳng hoa hồng, một cái bánh kem thật to và đồ nhắm linh tinh khác đang lập loè dưới ánh nến lung linh, huyền ảo.

– Happy birthday. Chúc sinh nhật vui vẻ.

Ðôi mắt Tiểu Thư khẽ chớp, cô lặng người vì cảm xúc. Công Nguyên nhắc:

– Thổi đèn cầy đi!

Tiểu Thư nhắm mắt cầu nguyện rồi chụm môi thổi tắt đèn cầy. Nguyên nhìn cô dưới ánh nến lung linh:

– Cô cầu nguyện gì vậy? Có thể cho tôi biết được không?

Tiểu Thư đong đưa mái tóc:

– Kể ra anh cũng tò mò thật, nhưng hôm nay tôi vui, tôi có thể cho anh biết. Tôi cầu cho đêm nay tôi và anh đừng cãi nhau.

Nguyên phì cười:

– Yên tâm đi! Tôi không tệ như cô tưởng đâu.

– Anh có thể nén giận được à?

– Tôi sẽ cố.

– Nếu tôi có quá đáng?

– Tôi không to tiếng với cô, nhưng\..\.

– Sao hả?

– Tôi sẽ tát tai cô.

Tiểu Thư mở to mắt nhìn anh. Anh cười, bật nắp rót rượu ra ly, đưa cho cô một ly, anh nói:

– Sinh nhật vui vẻ.

Hai ly chạm vào nhau, Nguyên uống cạn, Tiểu Thư còn ngập ngừng ghé môi.

– Một chút rượu không sao đâu.

Nhấp một chút, đôi má cô như phừng phừng đỏ. Cô cắt bánh, chọn phần có tên cô đưa cho anh. Anh ngạc nhiên, cô cười:

– Tôi biết anh chẳng mấy ưa tôi. Thôi thì nuốt cái tên tôi vào bụng cho đỡ tức.

Nguyên nghe lời cô nuốt vội cái tên cô vào, bỗng anh nhăn mặt, Tiểu Thư hốt hoảng:

– Anh sao vậy?

Nguyên nheo mắt tinh nghịch:

– Nó không vào bụng mà nó ngược lên tim.

Tiểu Thư lườm anh:

– Anh chuẩn bị đi, trái tim anh sắp thòng xuống rồi đó.

– Anh bằng lòng.

– Xem ra nghề luật sư không dành cho mình tôi.

– Sách có câu: gần mực thì đen, anh gần em không đen mới lạ.

Tiểu Thư đỏ mặt khi Nguyên đột ngột gọi em xưng anh ngọt xớt. Hắn định giở trò gì đây?