Chương 1

Tiếng lách cách đều đều từ chiếc máy đánh chữ cũ kỹ vang lên trong cảnh yên lặng của căn phòng . Bill Thigpen đang cặm cụi làm việc ở góc phòng, khói thuốc lá bay bồng bềnh trên đầu chàng. Chàng đẩy cặp kính lên cao trên đầu, những tách cà phê kem nằm cheo leo trên mép bàn, cái gạt tàn đầy ắp tro và tàn. Mặt chàng căng thẳng, cặp mắt xanh nhìn đăm đăm vào hàng chữ đang đánh. Tốc độ đánh máy càng lúc càng nhanh , chốc chốc chàng quay lui nhìn vào chiếc đồng hồ kêu tích tắc liên hồi ở phía sau. Chàng đánh máy như thể ma quỷ đang rình rập gần mình. Mái tóc màu nâu ngả xám trông như thể chàng ngủ rồi dậy đã nhiều lần mà không nhớ chải. Mặt chàng cạo râu sạch sẽ, đường nét cứng cỏi, nhưng trông có vẻ dịu dàng . Chàng không thể được gọi là đẹp trai, nhưng người khỏe mạnh, hấp dẫn, khiến ai cũng muốn nhìn nhiều lần và thích đến gần, làm bạn . Nhưng khi chàng càu nhàu, mắt cứ nhìn đồng hồ mãi và mấy ngón tay cứ gõ liên hồi trên máy chữ như thế này, không ai muốn đến gần.

Cuối cùng, chàng vụt đứng dậy, lặng lẽ lấy bút chữa vội vài chỗ, trên tập giấy mình vừa đánh xong trong 7giờ qua, từ 5 giờ sáng cho đến giờ. Bây giờ đã gần 1 giờ chiều …. gần đến giờ phát hình rồi …. Chàng liền nắm xấp giấy băng qua phòng, kéo mạnh cửa, bước nhanh qua bàn cô thư kí như một vận động viên điền kinh Olympic, rồi đi như chạy trên hành lang, tránh va chạm mọi người, làm ngơ trước những ánh mắt ngạc nhiên và những lời chào thân ái. Chàng đấm mạnh vào cửa, cánh cửa chỉ vừa hé mở là chàng thò tay vào đưa xấp giấy đã điều chỉnh cho ai đấy trong phòng. Sự điều chỉnh nội dung như thế này thường xảy ra. Tháng nào cũng có vài lần, bất cứ khi nào Bill thấy không hài lòng với nội dung trong chương trình sắp đem trình chiếu. Vì chàng là người sáng tác loạt phim truyền hình nhiều tập vào ban ngày thành công nhất, nên bất cứ khi nào chàng không hài lòng đoạn nào đấy sắp trình chiếu là chàng cho ngưng, viết lại 1 hay 2 chương, đảo lộn các tình tiết trong đó cho đến khi vừa ý mới thôi. Ông bầu của chàng gọi chàng là bà mẹ chướng của truyền hình, nhưng ông ta nghĩ chàng là nhà văn tuyệt vời nhất. Bill Thigpen rất nhạy bén trong công việc sáng tác truyện phim truyền hình, chàng không mắc phải sai lầm nào khi làm việc. Lâu nay chàng chưa bao giờ mắc phải sai lầm.

Chương trình A life worth living ( đời đáng sống) là chuyện phim dài nhiều tập vào ban ngày hấp dẫn nhất trên hệ thống truyền hình Mỹ và đây là đứa con tinh thần của Bill Thigpen. Chàng sáng tác ra nó để vượt qua cảnh đói rách khi bắt đầu viết kịch ở New York. Chàng bắt đầu sự nghiệp với kịch nghệ ở đây, chàng sáng tác kịch phẩm để đưa lên sân khấu ở Broadway và trong thời gian này, chàng là người theo chủ nghĩa thuần túy. Kịch nghệ trên hết.

Nhưng chàng có vợ, gia đình sống ở Soho tại New Yort, lâm vào cảnh túng thiếu. Vợ chàng, Leslie, làm vũ công trong các buổi trình diễn ở Broadway, và lúc này chị ta thất nghiệp vì có thai đứa con đầu lòng. Mới đầu chàng mỉa mai nói đùa về việc viết truyện phim nhiều tập, chàng nghĩ nếu viết truyện phim thì đây quả là một sự phá sản lớn trong sự nghiệp của mình. Nhưng khi nặn óc để viết truyện phim, sáng tác để trình chiếu dài ngày trên tivi, chàng thôi không đùa cợt nữa, và công việc này trở thành một nỗi ám ảnh. Chàng phải viết cho hay… cho Leslie… cho đứa con đầu lòng. Và sự thật là chàng thích tác phẩm này. Chàng yêu tác phẩm của mình. Đài truyền hình cũng thích. Họ say mê thích thú. Và đứa con đầu lòng, Adam, cùng tác phẩm đã chào đời cùng lúc. Đứa bé là con trai, bụ bẫm, nặng bốn ký. Với cặp mắt xanh lơ to giống bố và mái tóc quăn màu vàng. Đứa con tinh thần đem trình chiếu thử vào mùa hè đã được khán giả đón nhận và đánh giá cao. Khi chương trình này biến mất vào tháng chín, lập tức đài truyền hình gặp phải sự phản đối của khán giả. Hai tháng sau, chương trình này được trình chiếu lại và Bill Thigpen càng được đánh giá cao hơn. Về sau chàng chọn hẳn nghề viết truyện phim nhiều kỳ trên truyền hình.

Chàng bắt đầu viết về những giai đoạn đầu đời của chính mình, những giai đoạn này rất hấp dẫn, khiến cho diễn viên và đạo diễn mê say. Và thế là chàng đành từ giả nghề biên kịch sân khấu ở Broadway. Viết kịch bản truyện phim truyền hình trở thành nghề sinh sống của chàng.

Cuối cùng, người ta đề nghị mua tác quyền của chàng với giá trị rất cao để chàng yên tâm ngồi ở nhà thu thập tư liệu, trở lại nghề viết kịch bản sân khấu cho Broadway. Nhưng tác phẩm tinh thần life đã trở thành đứa con cưng như con đẻ của chàng, cậu bé được sáu tháng. Chàng không thể đan tâm bỏ nghề viết kịch bản truyện phim nhiều tập, không thể bán đi đứa con tinh thần của mình. Chàng phải ở lại với nó. Nó là thực thể sinh động đối với chàng, chàng quan tâm đến những gì mình viết ra. Chàng đã nói đến những khổ đau của đời người, sự thất vọng, nguy hiểm, nỗi buồn lo, chiến thắng, những thử thách, nói đến sự kích thích, tình yêu, sắc đẹp giản dị. Tác phẩm biểu lộ sự lo âu khi chàng vượt qua nỗi sầu khổ của mình, thể hiện niềm vui sướng trong cuộc sống. Tác phẩm trình chiếu giúp người ta tìm thấy hi vọng sau thất vọng, tìm thấy ánh mặt trời sau giông tố, và cốt lỗi cơ bản của tác phẩm cũng như nội dung chính yếu của nó đều tích cực, lạc quan.

Dĩ nhiên tác phẩm cũng có những nhân vật khốn nạn, đê tiện, hãm hại người tốt trong xã hội. Nhưng tác phẩm có hậu ở chỗ kẻ gian sẽ bị trừng trị còn người tốt sẽ được cứu rỗi, vì thế khán giả luôn tin tưởng vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Nội dung tác phẩm tích cực như thế là nhờ tác giả có niềm tin vào cuộc sống. Chàng là tác giả có niềm tin vào cuộc sống, chân thật, ngây thơ, thông minh và sáng tạo. Chàng yêu chương trình này, như một chú bé thơ ngây, chàng gắn bó với nó, quyết định làm cho tác phẩm của mình càng lúc càng hay, nuôi dưỡng chương trình như tình yêu của chàng đối với Adam và Leslie.

Trong những ngày thu hình đầu tiên, chàng thường bị phân tâm, bị lôi kéo giữa hai thế lực, một bên là gia đình, một bên là nghệ thuật, phải để mắt coi chừng buổi trình diễn, đảm bảo nó được tiến hành đúng nội dung của tác phẩm, canh chừng để họ khỏi đưa vào nhà văn viết lời thoại hay đạo diễn không tốt. Chàng nhìn mọi người với ánh mắt nghi ngờ, luôn luôn đề cao cảnh giác, kiểm tra thường xuyên. Họ không hiểu gì về chương trình trình chiếu và… đứa con của chàng.

Chàng thường di chuyển trên sàn quay như gà mẹ lo chăm soác gà con, sẵn sàng nhảy vào can thiệp khi sự cố xuất hiện. Chàng tiếp tục viết những chương hồi ngẫu hứng, thường lui tới xem các buổi trình diễn, đứng ngoài để chỉ dẫn cho diễn viên. Vào cuối năm đầu tiên, Bill Thigpen thẳng thắn tuyên bố mình không về Broadway nữa. Chàng gắn bó mật thiết với truyền hình, yêu truyền hình, yêu chương trình phim truyện do chính mình sáng tác. Chàng không viện cớ này cớ nọ để hoãn ngày trở lại với bạn bè ở Broadway, công khai xác nhận chàng yêu thích công việc đang làm. Một hôm vào lúc đêm khuya, sau khi đã viết nhều giờ, dựng nên nhiều cốt truyện mới, tạo ra nhiều nhân vật và tình tiết mới cho phần trình diễn tiếp theo, chàng nói với Leslie rằng không có con đường nào khác để đi ngoài truyền hình.

Chàng không thể từ bỏ nhân vật, diễn viên của mình, không thể bỏ những tình tiết phức tạp của cốt truyện với những điều bi đát đau thương, khó khăn trong đó. Chàng yêu truyện phim nhiều tập trên đài truyền hình. Buổi trình diễn được thu hình trực tiếp mỗi tuần năm lần, và dù không có nhiệm vụ gì trên sàn quay, chàng cũng cùng ăn, uống, thương yêu, hít thở và ngủ với chương trình. Có nhiều nhà văn chỉ viết lời để trình diễn hằng ngày, nhưng Bill luôn luôn nhìn xa hơn họ. Chàng biết mình phải làm gì. Mọi người trong nghề đều đồng ý với chàng. Chàng giỏi, thông minh và sáng tạo. Chàng tuyệt vời. Chàng có trực giác nhạy bén về những việc cần làm, biết trước việc gì sẽ thành công, việc gì không thành công, việc gì người ta quan tâm lưu ý, nhân vật nào họ sẽ thích, nhân vật nào họ sẽ ghét.

Lúc đứa con thứ hai của họ chào đời, Tommy, vào hai năm sau, chương trình A life worth living giành được hai giải phê bình và một giải Emmy. Sau khi nhận được giải Emmy ấy, đài truyền hình đề nghị chuyển chương trình này sang California là nơi “ưa thích” chương trình này nhất. Đối với Bill, đây là tin tốt nhưng với Leslie, vợ chàng, thì hoàn toàn ngược lại, nàng đã đi làm trở lại, không phải vũ công trong đoàn vũ ở Broadway. Sau khi thấy Bill say mê chương trình phim truyện trong hai năm rưỡi qua, nàng cảm thấy chán ngán. Trong lúc chàng viết ngày viết đêm về cảnh loạn luân của người đời, về giá vị thành niên có thai, về những vụ ngoại tình ngu ngốc, nàng trở lại với những lớp học múa, rồi bây giờ muốn dạy vũ ba lê ở Julliard.

- Em nghĩ sao?- Chàng hỏi, nhìn vợ với vẻ kinh ngạc trong một buổi sáng chủ nhật vào giờ ăn điểm tâm. Mọi việc đều tiến hành tốt đẹp cho gia đình, chàng thấy tương lai của họ đang mở rộng trước mắt. Cho đến sáng hôm ấy.

- Bill à, em không đi đâu. – Nàng bình tĩnh nhìn chồng, cặp mắt nâu to dịu dàng, trẻ thơ như lúc chàng mới gặp nàng ngoài nhà hát, tay cầm cái túi xách đựng quần áo vũ khi nàng mới 20 tuổi.

Nàng ở vùng New York thượng, tính tình tốt, chân thật, tự nhiên, tính khí dịu dàng, hơi e thẹn nhưng hài hước, ý nhị. Trong những ngày đầu mới yêu nhau, họ cười luôn miệng và nói chuyện đến đêm khuya trong những căn hộ tồi tàn, lạnh cóng họ thuê để ở, cho đến khi chàng mua được căn hộ trên tầng áp mái đẹp đẽ rất đắt tiền ở Soho. Chàng thiết kế một phòng luyện tập ngay trong nhà để nàng có thể khởi động múa vũ ba lê và tập thể dục mà khỏi đến phòng tập của rạp. Thế mà bây giờ bỗng nhiên nàng nói tình họ đến đây là chấm dứt.

- Tại sao vậy? Em nói gì thế, Les? Em không muốn rời khỏi New York à?- Chàng kinh ngạc hỏi.

Nàng lắc đầu, nước mắt chảy ra. Nàng quay mặt đi một lát, rồi quay lui nhìn vào tận mắt chàng. Nhìn vào mặt vợ, chàng hiểu hết cớ sự và lòng đau nhói. Chàng thấy mặt nàng lộ vẻ tức giận, thất vọng và chán nản. Chàng nhận ra dấu hiệu mà đáng lẽ chàng phải thấy từ nhiều năm nay. Chàng hoảng sợ tự hỏi không biết nàng có yêu mình không.

- Chuyện gì thế? Chuyện gì xảy ra vậy?- Chàng tự nhủ: tại sao lâu nay mình không để ý đến chuyện này? Tại sao mình ngốc đến như thế?

- Em không biết… anh đã thay đổi…- Nói đến đây nàng lại lắc đầu, mái tóc đen dài lắc lư quanh đầu như cặp cánh đen của thiên thần hạ thế. - Không…, thế là không công bằng… Cả 2 ta đều đã…

Nàng hít mạnh một hơi rồi cố trình bày cho chàng nghe. Sau 5 năm lấy nhau có hai mặt con, nàng nợ chàng rất nhiều. – Em nghĩ chúng ta đã thay đổi chỗ ở rồi. Em từng muốn trở thành ngôi sao lớn ở Broadway, còn anh thì muốn viết kịch trung thực, “ tâm huyết” và “ có ý nghĩa”. Thế rồi bỗng nhiên anh xoay qua viết kịch bản truyện phim nhiều tập…

Nàng chần chừ một lát, cười buồn. – Mới đầu anh chuyên về quảng cáo, việc này trở thành nỗi ám ảnh. Rồi trong 3 năm qua, anh chuyên viết kịch bản chuyện phim nhiều tập… Sheila có lấy Jake không?... Larry có thật định giết mẹ không?... Henry đồng tính phải không?... Martha thì sao? Martha có bỏ chồng vì chồng theo gái không?... Sự thật Hilary là ai?... Liệu Mary có trốn nhà ra đi không?... Helen là con ngoại hôn ư? Cô ta có lấy John không? – Leslie đứng dậy, đi lui đi tới trong phòng, vừa đi vừa nói tới những tên quen thuộc.- Sự thật, những nhân vật này làm em nổi điên. Em không muốn nghe đến chúng nữa. Em muốn trở về với cái gì đơn giản, khỏe mạnh, bình thường, với kỷ luật của môn khiêu vũ, với sự mong ước được dạy môn này. Em muốn sống cuộc sống bình thường, yên lặng, không thích những cảnh giả tạo , dơ bẩn ấy.

Nàng nhìn chàng với vẻ khổ sở và chàng muốn khóc. Chàng là đồ điên. Trong khi chàng chơi với những người bạn tưởng tượng, chàng đã để mất những người yêu thuong của mình mà không hề hay biết. Thế nhưng, chàng không thể hứa với nàng là mình sẽ từ bỏ nghề viết kịch bản truyện phim để trở về mình đã bỏ công gây dựng. Bây giờ, chàng biết làm sao? Chàng thích nghề viết kịch bản truyện phim. Nghề này làm cho chàng cảm thấy hạnh phúc, thỏa mãn, khỏe mạnh… và bây giờ Leslie bỏ đi. Đời thật mỉa mai. Nghề viết kịch bản truyện phim thành công rực rỡ, chàng đã thành công trong nghề, thế mà nàng ước mơ sống lại những ngày đói rách.

- Anh xin lỗi. – Chàng cố lấy bình tĩnh để lập luận với vợ. - Trong ba năm qua, anh cắm cuối viết truyện phim để người ta diễn xuất thật đấy, nhưng anh nghĩ mình cần phải kiểm soát việt diễn xuất. Nếu anh lơ là không chú tâm đến, nếu anh để cho người khác làm, họ sẽ làm cho việc diễn xuất này kém chất lượng, họ sẽ biến tác phẩm thành loạt truyện phim truyền hình sướt mướt, cũ rích, kỳ cục, khiến khán giả phải sởn gai ốc. Anh không để cho họ làm thế. Tác phẩm của anh phải được trình chiếu trung thực. Les à, dù em xác nhận hay không, thì khán giả cũng nghĩ là cảnh trong tác phẩm đúng như thật. Nhưng mói thế không có nghĩa là anh sẽ được người ta trọng dụng mãi. Anh nghĩ ở California tình hình sẽ rất khác… ở đấy sẽ nặng về chuyên môn hơn… mọi việc sẽ được kiểm soát nhiều hơn. Ở đấy, anh sẽ được về nhà nhiều hơn. – Hiện chàng chỉ viết những đoạn ngẫu hứng. Nhưng chàng vẫn còn kiểm soát được tác phẩm.

Leslie lắc đầu với vẻ chán nản. Nàng biết chàng quá rõ. Khi chàng viết những kịch phẩm đầu tiên, chàng đã sống như thế rồi. Chàng viết một mạch suốt 2 tháng không nghỉ, chỉ nghỉ khi ăn khi ngủ hay suy nghĩ để viết tiếp, đúng 2 tháng là xong. Nhưng vào thời kỳ ấy, nàng vẫn nghĩ như thế là tuyệt. Sau này không thế nữa. Nàng quá đau đớn, buồn khổ, đau vì cường độ làm việc của chàng, vì nỗi ám ảnh và mong muốn công việc quá hoàn hảo của chàng. Nàng biết chàng yêu vợ con, nhưng không phải sự yêu thương như lòng nàng mong muốn. Nàng muốn có một ông chồng đi làm lúc 9 giờ, về nhà lúc 6 giờ, sẵn sàng nói chuyện với vợ, chơi đùa với con, giúp vợ làm cơm tối, đưa vợ đi xem xi nê. Nàng không muốn có người chồng làm việc suốt đêm ròi đến 10 giờ sáng tuôn ra khỏi nhà, mệt mỏi, mắt khờ dại, tay ôm cả chồng nào là biên bản ghi nhớ, sắc lệnh, bản văn sửa chữ để giao cho người ta diễn tập vào lúc 10 giờ 30. Chàng làm việc quá nhiều, quá mệt mỏi, kiệt sức, và sau 3 năm như thế, nàng quá ngán. Nàng hoàn toàn thất vọng, và nếu nghe ai nói đến những tiếng A life worth living hay tên các nhân vật mà trong tác phẩm mà chàng thường thêm vào hay bớt đi, là nàng thấy như muốn nổi điên.

- Leslie, em hãy cho anh cơ hội tốt này… cho anh dịp may. Cuộc sống ở L.A sẽ rất tuyệt. Em hãy nghĩ đến điều này đi, sẽ không có tuyết, không óc thời tiết lạnh lẽo. Cuộc sống ở đây rất tuyệt cho các con. Chúng ta có thể đưa chúng ra bãi biển… Chúng ta xây hồ bơi ngay sân sau… Chúng ta có thể đi Disneyland…- Nhưng nàng vẫn lắc đầu, nàng biết chồng quá rõ.

- Không, em sẽ đem chúng đi Disneyland và ra bãi biển. Anh sẽ làm việc suốt ngày đêm, hoặc chạy đến chỗ người diễn tập, xem họ quay phim, hay viết đoạn khác. Anh đã đưa các con đi xem vườn bách thú ở Bronx lần gần đây là khi nào, hay đã đưa chúng đi chơi ở đâu?

- Đúng rồi… đúng rồi… Anh làm việc quá nhiều… Anh là ông bố khủng khiếp… là tên khốn nạn, là người chồng đê tiện, nhưng trời đất ơi, Les, nhờ thế mà mấy năm nay gia đình ta không đói rách, em cứ nhìn mà xem, em muốn gì có nấy, và các con cũng thế. Rồi đây chúng ta sẽ cho các con theo học tại những trường tốt, chúng ta sẽ cho các con những gì chúng muốn, chúng ta có thể cho chúng theo học đại học. Như thế có khủng khiếp không? Đấy, ta chỉ gắng làm việc vài năm, cuộc sống của ta đã cải thiện nhiều. Rồi bây giờ ta mới bắt đầu khám phá, em lại muốn rút lui ư? Lựa lúc sao mà tuyệt thế.

Chàng nhìn vợ nước mắt lưng tròng. Chàng đưa tay cho nàng. – Em yêu à, anh yêu em… xin đừng cản trở anh…

Nhưng nàng không nhúc nhích, không đến gần chàng, mà cụp mắt xuống để khỏi thấy sự đau đớn trong mắt chàng. Nàng biết chàng yêu nàng và rất yêu các con. Nhưng việc này không thành vấn đề. Nàng nghĩ nàng phải làm điều mình muốn.

- Em muốn ở đây phải không? Anh sẽ báo cho họ biết chúng ta không dời chương trình sang bên ấy. Nếu ở lại đây làm cho em và các con hạnh phúc, thì anh cóc cần California… chúng ta cứ ở đây. – Nhưng giọng chàng bỗng trở nên hoảng hốt vì chàng thấy nàng có vẻ không quan tâm đến viếc chàng ở lại đây. California không phải là vấn đề.

- Việc anh ở lại đây chẳng thay đổi tình thế. – Giọng nàng trầm, nhỏ, đầy vẻ buồn bã. – Tình hình quá trễ người ta không giải thích hết được. Em chỉ biết em phải làm công việc khác ngay bây giờ.

- Như việc gì? Đi Ấn Độ ư? Đổi tôn giáo à? Đi tu hay sao? Việc dạy vũ ở Julliard có gì thay đổi ư? Mẹ kiếp, em đang nói gì với anh thế? Em muốn nói em chia tay với anh phải không? – Chàng bối rối, đau đớn, và trở nên giận dữ. Tại sao nàng cư xử với chàng như thế? Chàng đã làm gì để mang lấy hậu quả như thế này? Chàng làm việc cực lực, làm việc giỏi, bố mẹ chàng nếu còn sống chắc họ sẽ rất tự hào về chàng, nhưng cả hai đã chết khi chàng mới ngoài 20 tuổi. Họ chết vì bệnh ung thư, chỉ cách nhau một năm và chàng không có anh chị em ruột. Chàng chỉ có nàng với hai cậu con trai, thế mà bây giờ nàng nói họ sẽ ra đi, để chàng sống trơ trọi một mình, không có ba người mà chàng yêu thương, vì chàng đã mắc phải sai lầm, chàng làm việc quá nhiều và đã thành công rực rỡ. Chính nàng đã đối xử quá bất công khiến chàng bừng bừng nổi giận.

- Anh không hiểu gì hết- Nàng cố biện minh cho mình.

– Đúng là anh không hiểu. Em vừa nói mình sẽ không đi California. Vì vậy, anh nói không đi thì thôi. Chúng ta cứ ở lại đây, mặc kệ ý kiến của đài truyền hình. Họ cứ lo lấy việc của họ. Và bây giờ sao đây? Chúng ta đi đâu bây giờ? Chúng ta trở về với công việc trước đây phải không? Hay sao? Chuyện gì thế, Les? – Chàng bị giằng xé giữa sự giận dữ và nỗi thất vọng. Chàng không biết nói sao để thay đổi cục diện, nhưng chàng không biết là nàng đã quyết định, và chàng không còn cách gì để thuyết phục nàng.

- Em không biết nói sao với anh về chuyện này…- Mắt nàng rưng rưng hai hàng lệ. Nàng nhìn chàng và chàng bỗng có cảm giác điên khùng là chàng đang tham dự một buổi trình diễn tác phẩm của chính mình và không cách nào rút lui được… Liệu Leslie có bỏ Bill không?... Bill có thay đỏi được cục diện không?... Leslie có hiểu Bill yêu nàng đến dường nào không?... Bỗng chàng muốn cười hay khóc nhưng không làm được.

– Hết rồi. Tôi nghĩ đấy là cách duy nhất để nói về chuyên này. Tôi không muốn sống như thế này lâu rồi, và bây giờ tôi hết chịu nổi.Tôi không thể sống như thế này được nữa. Tôi muốn sống cuộc sống riêng tư, với các đứa bé. Tôi muốn làm việc của tôi, Bill à… tôi không muốn sống với chương trình của anh thâu đêm mãn ngày…- Và không muốn có chàng. Nhưng nàng không muốn nói ra ý ấy. Thấy mắt chàng hiện ra vẻ quá đau đớn, nàng não cả lòng, nếu nói thẳng ra như thế chắc nàng xỉu mất.

Trông chàng như thể bị sét đánh. Mặt chàng trắng bệnh, mắt to xanh lộ vẻ đau đớn. – Em sẽ bắt mấy đứa bé à? – Chàng làm gì mà phải chịu đựng cảnh này? Cả hai đều biết chàng rất thương con, mặc dù trong ba năm qua chàng luôn bận bịu với công việc.

- Anh không thể đem chúng đi California được. – Nàng đáp một cách đơn giản như thế, và c. – Nàng đáp một cách đơn giản như thế, và chàng nhìn nàng sửng sốt.

- Đúng, nhưng em sẽ cùng đi để giúp anh chứ. – Đấy chỉ là lời nói đùa vớt vát, nhưng không ai cẩm thấy muốn đùa.

- Bill, đừng…

- Em sẽ để cho chúng đi thăm anh chứ? – Nàng gật đầu và chàng mong sao nàng thật sự bằng lòng. Bỗng chàng nghĩ đến chuyện bỏ chương trình truyền hình, ở lại New York, xin nàng đừng bỏ mình. Chàng nghĩ rằng, bây giờ có van xin cũng quá muộn rồi. Nàng đã bỏ chàng từ trong tâm, trong linh hồn. Chàng trách mình là sao không nghĩ đến chuyện này sớm hơn. Nếu chàng biết trước để đề phòng, có lẽ đã thay đổi được tình hình. Nhưng bây giờ chàng biết không thể nào thay đổi cục diện. Dù khóc lóc van xin, chuyện tình của hai người cũng chấm dứt. Chàng đã thua từ lâu mà không biết. Cuộc sống của chàng đã hết.

Hai tháng tiếp theo, mỗi khi nghĩ đến chuyện này chàng vẫn còn đau đớn đến phát khóc. Chàng muốn nói chuyện với các con. Chàng giúp chúng chuyển đến ở tại căn hộ ở West Side trước khi chàng ra đi. Chàng sống một mình đêm đầu tiên tại căn hộ trên tầng áp mái mà không có chúng. Chàng lại nghĩ đến chuyện bỏ nghề, xin nàng quay về với mình, nhưng cánh cửa đã đóng, không bao giờ mở lại cho họ. Trước khi ra đi, chàng biết nàng rất thích người thầy giáo dạy vũ tại Juilliard. Nàng không dan díu tình ái với ông ta, Bill rất hiểu nàng, biết nàng trung thành với mình, nhưng nàng yêu ông thầy giáo ấy, cho nên đây là lý do khiến nàng bỏ chàng. Nàng muốn được tự do yêu ông ta mà không có tội với Bill. Nàng nói mình và người bạn giáo viên kia có những điểm chung, còn với chàng thì không gì ngoài hai đứa con. Adam rất đau đớn khi chia tay bố, nhưng mới hai tuổi rưỡi, cậu bé chóng quen cuộc sống mới. Còn Tommy thì mới tám tháng tuổi nên chưa biết gì. Chỉ có Bill là đau khổ. Khi máy bay cất cánh rời khỏi New York để đi California, mặt chàng đầm đìa nước mắt.

Khi đến đây rồi, Bill lao mình vào công việc sáng tác để trình diễn trên truyền hình. Chàng làm việc suốt ngày đêm, thỉnh thoảng ngủ trên ghế nệm dài trong văn phòng. Người ta hết lời khen ngợi chàng, chương trình đoạt nhiều giải Emmy ban ngày. Trong thời gian bảy năm sống ở California, Bill bớt vui buồn thất thường. Chương trình A life worth living trở thành niềm vui, niềm tự hào của chàng, thành người bạn thân, thành đứa con của chàng. Chàng không có lý do gì để xua đuổi, ruồng rẫy nó nữa. Chàng lấy công việc sáng tác chương trình này làm đam mê hằng ngày của mình.

Các con đến thăm chàng vào những dịp nghỉ lễ và một tháng mùa hè. Chàng yêu chúng hơn bao giờ hết. Nhưng cha con ở cách xa nhau ba ngàn dặm, nên việc thường xuyên muốn gặp nhau là cực kỳ khó khăn. Rồi chàng quen biết rất nhiều người phụ nữ, nhưng người bạn thường xuyên của chàng chỉ là chương trình trình diễn truyện phim, và những diễn viên đóng trong chương trình. Vào các dịp nghỉ lễ, chàng sống với Adam và Tommy. Leslie đã lấy ông giáo ở Juilliard, nàng có thêm hai đứa con nữa nên phải nghĩ dạy. Với bốn đứa con trong nhà mà đứa đầu mới 10 tuổi, công việc nhà rất bề bộn, nhưng nàng có vẻ thích công việc nội trợ này. Nàng thỉnh thoảng nói chuyện với Bill trên điện thoại, nhất là khi các con đi khỏi nhà, hay có đứa nào đau ốm hoặc có chuyện gì khó khăn. Nhưng ngoài chuyện Adam và Tommy ra, họ không có gì để nói với nhau nữa. Thậm chí họ không nhớ gì về thời gian họ sống chung. Nỗi đau vì mất vợ đã hết, kỷ niệm về thời gian hạnh phúc cũng phai mờ. Ngoài hai đứa con ra, tất cả đều trở thành hư không. Hai đứa con là nguồn yêu thương của chàng. Vào mùa hè, chàng nghỉ một tháng để vui chơi với con, chàng mê con hơn mê việc trình diễn , chàng để hết tâm trí vào việc chơi đùa với chúng. Hằng năm, chàng nghĩ 1 tháng để đi chơi với con, còn lại bao nhiêu thời gian mấy cha con vui chơi ở L.A, đi chơi ở Disneyland, thăm bạn bè, nấu cho chúng ăn, chăm sóc chúng. Đến khi chúng trở lại New York, chàng lại đau đớn trước cảnh chia tay.

Adam bây giờ đã gần 10 tuổi, cậu bé rất có tinh thần trách nhiệm, vui vẻ, thành thật giống mẹ. Tommy còn bé nên chưa được chín chắn, và thỉnh thoảng rất tếu. Leslie thường nói với với Bill, Tommy giống chàng về mọi mặt, nhưng chàng không thấy như thế. Chàng thương yêu cả hai con, và vào những đêm dài cô độc một mình ở L.A, tim chàng đau thắt vì nhớ chúng, chàng ước sao mấy cha con được sống cùng với nhau. Đấy là điều duy nhất khiến chàng ân hận, là điều duy nhất chàng không thay đổi được, điều duy nhất làm cho chàng chán nản mặc dù chàng cố vui để sống. Nghĩ đến hai con, chàng thấy đây là cái giá quá cao cho một cuộc hôn nhân sai lầm. Tại sao vợ chàng có quyền giữ con còn chàng thì không? Tại sao nàng được phần thưởng ấy để bù cho những năm đã mất, còn chàng phải chịu sự trừng phạt? Việc này công bằng ở chỗ nào? Không có gì công bằng hết. Do đó, chàng quyết thực hiện cho kỳ được một điều. Chàng sẽ không bao giờ để việc như thế này tái diễn. Chàng sẽ không yêu ai, không lấy ai, không có con rồi để phải mất chúng nữa. Chấm hết. Không tái diễn con đường này nữa. Và trong những năm qua, chàng thấy đây là giải pháp tối ưu cho vấn đề này. Có rất nhiều nữ diễn viên đấy, chàng sẽ mặt sức lựa chọn, nhưng chàng không có thì giờ.

Khi mới đến California, đang đau buồn vì việc giã từ vợ con, chàng rơi vào vòng tay ôm ấp của bà đạo diễn nghiêm túc, và đã ân ái với bà ta suốt sáu tháng, gần đến chỗ chuốc lấy sự tai hại. Bà ta đến ở với chàng, chi phối đời chàng, mời bạn bè đến ở lại, sắm sửa đồ đạc trong nhà cho chàng, quản lý cuộc sống của chàng, cho đến khi chàng cảm thấy sắp chết ngạt. Trước đó bà ta theo đại học UCLA, tốt nghiệp đại học Yale, luôn mồm nói đến việc lấy bằng tiến sĩ và sẽ làm những bộ “phim nghiêm túc”. Bà ta luôn cho rằng chương trình của chàng thấp quá. Bà ta nói nếu chàng chịu để cho mình giúp, chàng sẽ vươn lên cao hơn, chóng thoát khỏi thân phận thấp hèn chỉ làm được truyện phim truyền hình nhiều tập.

Bà ta còn ghét con nít, vứt bỏ những tấm ảnh chụp con chàng. Điều đáng ngạc nhiên là chàng để cho bà ta chi phối mình suốt 6 tháng trời, và sở dĩ như thế là vì bà ta quá tuyệt trong chăn gối. Bà ta xem chàng như đứa bé sáu tuổi, vào lúc chàng cần được tình thương yêu, chăm sóc, và bà ta có vẻ hiểu biết về mọi thứ về kỷ nghệ truyền hình ở L.A. Nhưng khi nghe bà ta bảo chàng chấm dứt việc nói về các con và hãy quên chúng đi, chàng liền thuê một ngôi nhà trệt ở khách sạn Beverly Hills trong thời gian một tháng, rồi đưa chìa khóa nhà cho bà ta, bảo bà ta ở tạm trong khi tìm căn hộ khác, và đừng gọi chàng làm gì phiền phức. Ngay chiều hôm đó, chàng đem đồ đạt của bà ta đến ngôi nhà trệt, và họ không gặp lại suốt bốn năm. Sau đó, họ mới gặp lại tại buổi lễ phát thưởng, nhưng bà ta giả vờ không biết chàng.

Sau đó cuộc đời của chàng dễ dàng và thoải mái hơn. Chàng gặp gỡ nhiều diễn viên, ngôi sao điện ảnh, diễn viên phụ, người mẫu, những cô gái muốn mua vui khi chàng còn tự do. Mỗi khi chàng không căng thẳng trong công việc thay đổi cốt truyện của buổi trình diễn, họ thích thú vui chơi với chàng, đi dự tiệc cùng chàng, và họ không đòi ở gì ở chàng nhiều hơn. Họ sẵn sàng đi chơi với chàng dù họ cũng dan díu với người đàn ông khác và khi chàng không gọi họ, họ cũng không phật ý. Vài cô thỉnh thoảng đến nấu bữa tối cho chàng, hay chàng nấu cho họ vì chàng thích nấu nướng. Những cô nào thích trẻ con, thỉnh thoảng được chàng mời đến để cùng đi với các con chàng đến chơi ở Disneyland khi nào chúng đến đây thăm chàng. Nhưng thường thường chàng vui chơi với các con trong thời gian chúng đến California thăm chàng.

Mới đây, Bill dan díu với một nữ diễn viên làm việc cho chương trình của mình. Sylia từ New York đến, cô ta xinh đẹp, đóng một vai quan trọng trong chương trình. Đây là lần đầu tiên trong thời gian dài chàng làm việc ở đây cho phép mình dan díu với người đang làm vệc cho mình. Cô nàng là người giàu tình cảm, chàng khó mà cưỡng lại quyết định yêu mến cô. Cô đã làm diễn viên và người mẫu từ lúc nhỏ tuổi, diễn viên trong các vở phim truyện truyền hình, người mẫu trên trang bìa tập chí Vogue, làm cho hãng Lacroix ở Paris một năm, và đóng phim chiếu bóng ở L. A sáu tháng, nhưng phim không thành công. Cô là nữ diên viên tốt, được khán giả hâm mộ, dịu dàng, xinh xắn khi xuất hiện trên màn hình tivi, và Bill rất ngạc nhiên khi thấy mình thích cô ta. Thích chứ không yêu.

Chàng sẽ dành tình yêu cho Adam và Tommy, Adam đã chín tuổi rưỡi và Tommy bảy tuổi, Sylia hai ba tuổi, thỉnh thoảng chàng nghĩ cô ta xử sự như con chàng vậy. Ngoài nét dịu dàng ra, Sylia còn tính giản dị và thơ ngây, hai đức tính này làm cho chàng vui thích và xúc động. Mặc dù cô ta đã lăn lộn nhiều với đời, đóng phim và làm người mẫu suốt chín năm trời, nhưng cô ta vẫn còn thơ ngây không hiểu biết hết vấn đề trong xã hội. Tính này nhiều lúc khiến cho những ai quan tâm đến cô vừa thích lại vừa lo. Cô ta hoàn toàn không thấy rõ mặt trái của cuộc đời, không biết rằng sau vấn đề nghệ thuật, chính trị hoạt động tích cực. Những màn trình diễn của cô tuyệt vời thật đấy, nhưng cô ta là miếng mồi ngon cho những người đàn bà từng trải đang đóng chung. Bill luôn luôn cảnh báo cô phải đề phòng khi giao du với họ, nói cho cô ta biết những hiểm họa mà họ sẽ lén lút gây cho cô. Nhưng cô ta còn trẻ người non dạ, nên khi nào Bill quá bận rộn không đi chơi với cô ta được, cô cùng họ vui chơi thoải mái. Chàng có khi bận việc nhiều tuần liền, thêm nhân vật mới này vào, bớt nhân vật khác đi. Chàng luôn luôn làm cho cuốn phim được mới mẻ để khán giả thích thú khi thấy nó biến hóa sinh động.

Ở tuổi ba mươi chín, chàng đã trở thành ông vua của chương trình phim nhiều tập ban ngày. Phần thưởng giải Emmy sắp cả háng trên kệ văn phòng chàng đã xác minh điều đó. Nhưng chàng thường không để ý đến chúng, và hôm nay khi đến văn phòng, chàng cũng thế. Chàng đi tới đi lui trong phòng, phân vân không biết các diễn viên đóng trong chương trình hôm nay sẽ phản ứng ra sao khi thấy có những sự thay đổi vào phút chót. Hai nữ diễn viên thường giải quyết tốt chuyện này, nhưng người nam diễn viên thường không nói đúng chi tiết trong văn bản nếu có sự thay đổi tình tiết vào phút chót, vì anh ngạc nhiên, căng thẳng. Anh ta đã làm cho chương trình này hai năm, và nhiều lần Bill có ý định thay nam diễn viên này, nhưng vì thấy anh ta có nét giống nhân vật trong truyện, và khi anh ta vừa ý với nội dung của tác phẩm, anh ta diễn rất khá.

Phim truyện nhiều tập này đã làm hàng triệu khán giả khắp nước Mỹ say mê thích thú. Việc Bill, các diễn viên và nhà sản xuất nhận được nhiều thư khen ngợi từ khắp nơi gởi đến thật không có gì đáng ngạc nhiên. Các diễn viên thủ vai và nhân viên trong đoàn đã trở thành đại gia đình trong nhiều năm nay, và chương trình phim truyện truyền hình này rất có ý nghĩa với họ. Chương trình đã trở thành tổ ấm cho nhiều nhân vật có tài năng, họ đã dùng đây làm nơi dựng võ.

Chiều hôm đó, người yêu của chàng, Sylia, sẽ đóng vai Vaughn Williams, cô em gái trẻ đẹp của nữ nhân vật chính trong tác phẩm, Helen. Vaughn bị người anh rễ quyến rũ, đã gian díu tình ái với y và bị y dẫn vào con đường nghiện ngập mà không ai trong nhà hay biết, nhất là chị gái của cô. Cô gái bị đẩy vào mạng lưới tội lỗi, không thể nào thoát ra, và gã anh rễ của Vaughn, John, quyến rũ cô tiến sâu hơn vào nanh vuốt của y, dẫn cô đến con đường sa đọa. Cảnh diễn ra hôm đó là đoạn Vaughn bất ngờ chứng kiến cảnh John giết người, và cảnh sát tìm ra Vaughn vì họ nghi cô đã giết người buôn ma túy, người đã cung cấp thuốc cho cô, vì John đã giới thiệu tên này cho cô. Đoạn trình diễn này có một số tình tiết rất khó xếp đặt cho hợp lý, nên Bill phải giám sát thật kỹ những nhà văn soạn lời thoại và sẵn sàng tư thế can thiệp nếu cần. Nhưng đây là những thay đổi trong cốt truyện đã xảy ra trong gần 10 năm qua, và Bill sung sướng vì sáng nay chàng đã làm việc ấy xong, chàng phát thảo những tình tiết diễn ra tiếp theo trong tác phẩm. Chàng đã ngồi làm việc thoải mái trong văn phòng, hút thuốc, nhấp cà phê nóng do cô thư ký của mình đem vào. Chàng phân vân không biết Sylia sẽ nghĩ gì về những thay đổi trong tác phẩm, chàng vừa đưa những phần thay đổi ấy cho cô qua cửa phòng thay quần áo. Chàng không gặp cô từ đêm qua, khi chàng rời khỏi nhà cô vào lúc 3 giờ sáng và đến văn phòng để khai triển những ý nghĩ đã hình thành trong óc mình vào buổi tối. Khi chàng về, cô ta đang ngủ. Chàng về nhà tắm rửa, thay quần áo rồi đến văn phòng lúc bốn giờ ba mươi. Và đến mười hai giờ ba mươi khi chàng đứng dậy, không khí trong phòng vẫn còn sôi nổi. Chàng dụi tắt điếu thuốc, vội vã đi đến phòng quay phim. Chàng gặp người đạo diễn ở đây, thấy ông ta xem chăm chú những thay đổi vào giờ phút chót.

Bill quen người đạo diễn lâu lắm rồi. Ông ta là dân kỳ cựu ở Hollywood, đến làm việc cho chương trình này sau khi đã đạo diễn hàng tập vở phim truyền hình thành công. Việc ông ta chọn chương trình phim nhiều tập trên truyền hình thường kỳ để làm thì thật khác thường, nhưng Bill biết ông ta có sở thích như thế. Khi chàng đi vào phòng quay, Allan Mcloughlin đang buộc mọi người chú ý nghe ông ta dặn dò. Ông ta nghiêm trang nói với Sylia và người diễn viên đóng vai John. Chàng lặng lẽ đứng yên trong góc phòng quan sát để không làm gián đoạn công việc của họ.

- Uống cà phê không, Bill? – Cô gái viết kịch bản phim trẻ đẹp hỏi chàng. Cô ta đã để mắt chàng từ một năm nay. Cô ta thích chàng. Mọi người đều miêu tả chàng như con gấu nhồi bông, cao, khỏe mạnh, thông minh, dễ thương nhưng không đẹp lộng lẫy; chàng có nụ cười thoải mái, phong thái dịu dàng khiến cho cường độ trong công việc bớt căng thẳng.

Nhưng Bill chỉ cười và lắc đầu với cô gái. Cô ta dễ thương, nhưng chàng chỉ xem cô ta là nhà biên kịch không hơn không kém. Khi đứng đấy, chàng bận chú ý đến những việc đang diễn ra trước máy quay phim, hay là nghĩ đến những tình tiết trong cốt truyện sẽ trình diễn sau này.

- Không, cám ơn, tôi uống rồi. – Chàng cười với cô gái rồi quay lui nhìn người đạo diễn. Chàng thấy Sylia đang đọc lời, và các diễn viên đóng vai Helen và John đang tham khảo ở góc phòng. Hai người đàn ông mặc sắc phục cảnh sát đứng trong phòng và nạn nhân, người buôn bán ma túy mà John sẽ giết trong tiết mục trình diễn hôm nay, mặc cái áo sơ mi đầy máu, cái áo được hóa trang trông rất thực. Anh ta đùa giỡn vói một trong những người phụ việc ở đấy. Hôm nay anh ta xuất hiện lần cuối trong phim vì khi ống kính chiếu vào thì anh ta đã chết rồi.

- Hai phút nữa. – Có người nói lớn cho tất cả đều nghe, và Bill cảm thấy ruột hơi thắt lại. Chàng luôn luôn như thế. Khi còn học đại học, hay lần đầu tiên làm diễn viên, chàng đã có cảm giác hồi hộp như thế rồi. Rồi khi ở New York, trước khi vở kịch nào của chàng được đưa lên sân khấu, đêm nào chàng cũng cảm thấy đau thắt bụng suốt một giờ trước khi màn kéo. Và bây giờ, sau khi chương trình A life worth living ra đời đã 10 năm, chàng vẫn cảm thấy thót bụng mỗi lần nó sắp được trình chiếu. Nếu chương trình hỏng thì sao?... nếu khán giả không xem?... nếu sự đánh giá giảm sút?... nếu tất cả diễn viên đóng tồi?... nếu mọi người nói sai lời trong kịch bản?... nếu… Những nguyên nhân có thể xảy ra làm cho chàng lo sợ nhiều vô kể.

- Còn một phút! – Ruột chàng thắt mạnh thêm chút nữa. Sylia nhắm mắt, cố nhớ lời phải nói lần cuối và chuẩn bị tư thế cho nhân vật của mình. Helen và John đứng vào vị trí đã được ấn định trên sàn quay, chuẩn bị để tranh cãi nhau kịch liệt theo cốt truyện bắt đầu buổi trình diễn hôm nay. Kẻ buôn ma túy đang ăn cái bánh xăng uých thịt bò hung khói khổng lồ cách xa ống kính, anh ta mặc cái sơ mi đẫm máu. Không ai nói lời nào khi người trợ lý đạo diễn đưa tay, xòe 5 ngón cho biết còn 5 giây nữa là bắt đầu quay… 4… 3… 2…1 ngón… bụng Bill cồn cào và bàn tay hạ xuống, Helen và John liền đốp chát nhau trên sàn quay lời lẽ phỉ báng đúng theo văn bản đã được kiểm duyệt. Tình thế giữa họ căng thẳng đến độ gần xảy ra ẩu đả. Lời lẽ quen thuộc với Bill nhưng lác đác vẫn còn nơi họ nói sai, vì họ thường mắc phải những lỗi như thế, Helen thường hay mắc lỗi này nhiều hơn John, nhưng đối với cô, việc này bình thường và Bill không quan tâm đến những lỗi này, miễn là cô đừng đi quá xa nguyên tắc, hay làm cho các diễn viên khác lúng túng là được.

Mọi việc diễn ra suôn sẻ… và sau 4 phút diễn xuất căng thẳng, màn trình diễn tạm nghỉ để chèn vào chương trình quảng cáo. Helen bước ra khỏi sàn quay mặt mày tái mét. Cảnh quay ngắn gọn, căng thẳng, đối thoại và tình tiết rất thật đến nỗi họ tin nhân vật của mình là thật. Bill bắt gặp ánh mắt của Sylia, chàng cười. Cô ta vào vai rất tốt. Cô ta là diễn viên giỏi. Cô ta biến mất. Bàn tay lại đưa lên. Mọi người im lặng. Không một tiếng động. Không tiếng đồng xu kêu leng keng trong túi, không chìa khóa va nhau trong chùm, không tiếng bước chân, John đến nhà của kẻ buôn ma túy ở tại vùng quê hẻo lánh xa xôi. Người này đã gọi nặc danh đến Helen, nói cho cô biết người em gái của cô đã gian díu với chồng cô. Tiếng súng vang lên, người ta chỉ thấy người đàn ông nằm sóng soài với chiếc sơ mi đẫm máu, gã chết trên nền nhà. Mặt John được quay rất gần ống kính, mặt gã đăng đằng sát khí. Vaughn đứng bên cạnh. Hình ảnh lớn lên rồi mờ dần. Vaughn được quay rất gần, cô đang ở trong căn hộ nhỏ nhưng sang trọng. John đã biến cô từ người tốt thành kẻ xấu, người ta đều thấy cô đang nói lời từ biệt với một người đàn ông. Không cần nói, ai cũng nghĩ cô ta là gái ăn sương hạng sang. Mắt Vaughn nhìn thẳng vào ống kính, xinh đẹp, bối rối, và có phần dữ dội.

Bill chăm chú nhìn cảnh diễn ra trước mắt, chàng hài lòng khi thấy hình ảnh mờ dần để thay vào cảnh quảng cáo khác. Cảnh trình diễn như những vở kịch mới hằng ngày, toàn cả một thế giới mới, sự kỳ diệu trong việc trình diễn không ngớt gây kinh ngạc cho chàng. Thỉnh thoảng, chàng tự hỏi tại sao công việc tốt đẹp như thế này, tại sao màn trình diễn quá ư thành công như thế này, nhưng chàng phân vân không biết phải chăng đấy là do chàng vẫn say sưa trong công việc. Đôi khi chàng tự hỏi nếu mình bán tác quyền thì việc trình diễn có xảy ra tốt đẹp hay không, hay nếu chàng từ giả chương trình nhiều năm nay rồi… Nếu chàng ở lại New York… để làm việc gì đấy… vẫn tiếp tục cuộc hôn nhân với Leslie và ở lại đấy với các con… chắc họ sẽ có thêm nhiều con phải không? Nếu thế liệu bây giờ chàng còn viết kịch cho Broadway nữa không? Liệu chàng có còn thành công trong nghề viết kịch nữa không? Thật là kỳ lạ khi nhìn lui quá khứ và đoán già đoán non cuộc đời.

Bill rời khỏi phòng quay, tin tưởng phần sau cũng sẽ tốt đẹp như thế, chàng khỏi cần ở lại cho đến hết. Người đạo diễn kiểm soát chặt chẽ việc diễn xuất. Bill chậm rãi đi về phòng, cảm thấy lòng thanh thản, tin chắc những phần tiếp theo sau đó sẽ được hướng dẫn tốt. Điều khiến chàng hài lòng về chương trình là chàng không tự mãn, lười biếng, không buông xuôi, theo công thức, hay cứ dùng lời văn cũ kỹ. Chàng đã biến đổi lời thoại trong đó tươi mát hơn, thay đổi từng giờ từng phút, nếu không chương trình sẽ chết. Chàng thích sự kích động trong thử thách hằng ngày. Thấu hiểu yếu tố thách đố trong công việc, chàng quay về văn phòng, ngồi dựa người vào ghế nệm dài, nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Công việc tiến hành ra sao? –Betsey hỏi. Chị ta làm thư ký cho chàng gần hai năm nay, được nửa thời gian chi làm trong đài truyền hình. Ban đêm chị làm diễn viên tấu hài, chị nghĩ rằng Bill là người tài nhưng không ai thấy.

- Tốt đẹp. – Trông chàng thư thái, hạnh phúc. Cái bụng co thắt vì hồi hợp bao lâu đã êm ả, sảng khoái dễ chịu. – Hôm nay chúng ta có tin gì của đài truyền hình không? – Chàng đã gởi đến họ mấy cốt truyện mới để chuẩn bị cho các buổi trình diễn tiếp theo và chờ đợi tin trả lời, mặc dù chàng biết họ sẽ để cho chàng muốn làm gì thì làm.

- Chưa. Nhưng tôi nghĩ Leland Harris đã đi khỏi thành phố, và Nathan Steinberg cũng vậy. – Họ là những vị thần cai quản cuộc sống của chàng, họ thông suốt mọi sự, đầy quyền năng , biết nhìn xa trông rộng, suy nghĩ chín chắn. Thỉnh thoảng chàng có đi câu với Nathan, và mặc dù người ta cho rằng ông này là đồ chó đẻ, nhưng Bill thích ông ta và nhất mực cho rằng người đàn ông rất dễ chịu.

– Tối nay anh có về sớm không? – Betsey hỏi, nhìn chàng với ánh mắt tràn trề hi vọng. Thỉnh thoảng chàng đến văn phòng khi trời mới tảng sáng và ra về trước năm giờ. Nhưng những lần như thế thật hiếm. Nghe chị ta hỏi, chàng lắc đầu, đi qua phòng đến bàn làm việc có chiếc máy đánh chữ cũ kỹ để trên cái bàn làm việc nhỏ ở phía sau bàn làm việc. Máy hiệu Royal, một trong những kỷ vật do bố chàng để lại.

- Chắc tôi phải ở lại khuya. Phần diễn xuất hôm nay tiến hành tốt, tức là họ có những sự thay đổi phải thực hiện trong vài phần tiếp theo. Họ phải loại Barnes ra khỏi tác phẩm. Chúng tôi vừa ghiết anh ta rồi. Vaughn sẽ ở tù, đó là không kể đến việc Helen biết hết hành vi của John. Đợi cho đến khi chị ta tìm ra việc cô em gái dùng mưu mô gì để có ma túy mà dùng, nhờ vào anh chồng thương yêu của chị.- Chàng cười vui vẻ, ngồi duỗi hai chân xuống bàn, tựa đầu lên hai bàn tay với tư thế thoải mái, hạnh phúc.

- Anh có trí tưởng tượng rất phong phú. – Betsey nhăn mặt đáp, đóng cửa văn phòng chàng rồi thò đầu vào hỏi. – Có cần tôi gọi nhà bếp đem thức ăn tối nay cho anh không?

- Lạy Chúa… làm thế là cô giết tôi rồi. Cô cứ lấy cho tôi hai miếng xăng uých và bình thủy cà phê, để chúng trên bàn làm việc của cô. Khi nào đói tôi sẽ lấy ăn.

Nhưng chàng thường không ăn, đến lúc xem giờ, mới hay đã mười hai giờ khuya. Betsey thường nói rằng điều kỳ lạ là chàng không chết đói khi thấy bằng chứng cho biết chàng làm việc suốt đêm, cái gặt tàn thuốc đầy ắp, mười bốn tách cà phê lạnh và sáu miếng giấy gói kẹo socola thỏi vứt ở phía sau.

- Anh nên về nhà ngủ một chút.

- Cảm ơn, má. – chàng cười và chị ta đóng cửa. Chị là người tuyệt vời, chàng thích chị.

Khi cánh cửa mở ra lại, chàng cứ tưởng là Betsey, bèn ngước đầu nhìn, miệng vẫn cười một mình. Nhưng không phải là Betsey, mà là Sylia. Như mọi khi, mỗi lần thấy cô ta là chàng như hụt hơi. Sylia vẫn còn mặc áo quần trình diễn, mặt vẫn còn hóa trang nên trông cô rất hấp dẫn.

Cô ta cao, mảnh, thân hình cân đối, bộ ngực bơm silicone to tướng khiến đàn ông thích sờ, hai chân dài như cao đến tận nách. Cô cao gần bằng Bill, mái tóc đen xõa xuống tận eo như dòng thác, da trắng mịn như kem, và mắt màu lục như mắt mèo. Cô là loại gái khi ra ngoài đường khiến cho xe cộ phải nhừng lại để nhìn, ngay cả L. A nơi mà các nữ diễn viên và người mẫu cùng con gái đẹp thường xuất hiện để khoe sắc khoe tài. Nhưng Sylia Stewart không xuất hiện ở những nơi công cộng ấy và Bill là người đầu tiên nói rằng cô ta sẽ làm cho chương trình của họ được đánh giá cao, vì Sylia vừa đẹp lại vừa có tài diễn xuất.

- Em đóng rất tuyệt, em yêu à. Hôm nay, em quá tuyệt vời. Nhưng lúc nào em cũng thế. – Chàng đứng dậy trong khi cô ta cười, chàng bước ra khỏi bàn, đến hôn cô vừa âu yếm vừa nghiêm trang. Cô ta ngồi tréo chân lên ghế, chàng nhìn cô, cảm thấy tim đập nhanh hơn. – Lạy Chúa, em vào đây như thế này, làm anh cảm thấy ngây ngất, mất ăn mất ngủ.

Cô ta mặc chiếc áo đầm đen ngắn củn cởn rất khiêu gợi, cô mặc áo này để diễn trong đoạn cuối của chương trình, chiếc áo làm cho khán giả hoa mắt. Phòng lo trang điểm của họ đã thuê áo này tại cửa hàng Fred Heyman. – Em phải thay ngay áo sơ mi và quần bò đi thôi. – Nhưng quần jean không tuyệt được như thế này. Cô ta mặc quần jean quá chật, nên mỗi khi thấy cô mặc quần như thế, chàng nghĩ đén chuyện cởi áo quần cô ta ra.

- Phòng trang phục nói em cứ mặc áo này. – Cô ta làm ra vẻ vừa thơ ngây, vừa khiêu gợi.

- Vậy thì tốt. Chàng cười, vào ngồi lại sau bàn. – Áo trông vừa và đẹp cho em. Có lẽ tuần sau chúng ta đi ăn tối và em mặc áo này để đi.

- Tuần sau à? – Trông cô ta như đứa bé được cho biết con búp bê yêu thích nhất đã đem đi sửa tới thứ ba tuần sau mới lấy.- Tại sao chúng ta không đi tối nay?

- Cô ta nũng nịu hỏi trông chàng có vẻ hơi thích thú. Sylia rất giỏi trong những trò làm nũng như thế này. Trò này có hiệu quả là nhờ bề ngoài xinh đẹp cùng thân hình nẩy lửa như cô ta.

- Chắc em thấy hôm nay phần trình diễn có nhiều tình tiết mới, và nhân vật em đóng phải đi tù. Có vô số màn mới sẽ diễn ra, các nhà văn phải viết lại lời thoại, và chính tôi cũng phải viết một số, hay ít ra là phải kiểm tra những gì họ viết.

Mọi người đều biết chàng sẽ làm việc một mạch từ mười tám cho đến hai mươi bốn ngày liền sắp tới, đứng ngoài sàn mách nước, khuyến khích và đích thân viết lại nội dung tác phẩm. Nhưng nội dung tác phẩm đáng được điều chỉnh sao cho hợp thời.

- Thế cuối tuần này chúng ta không đi được à? – Hai chân dài của cô thả ra rồi tréo lại, khiến cho cái vật trong quần bò của Bill cứ nhúc nhích, nhưng chàng tỏ ra không quan tâm đến.

- Không, không được đâu. Nếu may ra mọi việc tiến hành thuận lợi, có lẽ chúng ta có thể chơi một chút tennis với nhau vào chủ nhật

Cô ta làm nũng thêm. Sylia có vẻ không hài lòng. – Em muốn đi Vegas chơi. Bọn nhóc nhà em sẽ đi Vegas vào cuối tuần. – Nhà em tức là nhóm diễn viên đua tranh quyết liệt của họ.

- Anh không thể đi được, Sylia à. Anh phải làm việc. Chàng nghĩ cứ để cho cô ta đi chơi không có mình, chắc mọi việc sẽ thoải mái hơn là giữ cô ta lại để nghe những lời than vản, nên chàng đề nghị cô ta cứ đi Vegas với những người khác. - Tại sao em không đi với họ? Ngày mai em không có chương trình, đi với họ cho vui đi. Còn anh phải ở lại đây vào đợt nghỉ cuối tuần. – Chàng vẫy tay chỉ bốn bức tường trong văn phòng, và mặc dù mới thứ năm, nhưng Bill biết mình phải cần ít ra là ba hay bốn ngày làm việc căng thẳng để kiểm tra các nhà văn. Nhưng Sylia có vẻ vui thích khi nghe Bill nói cô cứ đi Vegas mà không có chàng.

- Khi làm xong công việc, anh sẽ đến Vegas chứ? – Trông cô như trẻ con, thỉnh thoảng hình ảnh non trẻ này làm cho chàng xúc động. Thật ra là chính thân hình cô nàng khêu gợi chàng hơn, và chính sự quan hệ thoải mái của hai người trong nhiều tháng qua làm cho chàng sung sướng. Nhưng chưa có ai làm cho chàng tự hào hơn.

Sylia là người tốt, cô ta ít đòi hỏi, chàng không phải luôn luôn đáp ứng các nhu cầu của cô ta. Sylia muốn người nào rảnh rỗi để đi chơi cùng, đi dự các buổi khai trương, dự các buổi tiệc và đi ăn tối lúc 10 giờ đêm ở quán Spago. Nhưng Bill thường không rảnh, chàng bận lo cho chương trình và những cảnh quay mới nên không đi đâu được, và những buổi tiệc ở Hollywood không phải là thói quen của chàng từ lâu rồi.

- Anh nghĩ chắc anh sẽ không làm xong việc đúng giờ để đi chơi với em được. Chúng ta sẽ gặp nhau vào chủ nhật lúc em đi chơi về. – Việc ấn đình thời giờ như thế này rất hoàn hảo cho chàng, nó khiến cô ta không còn lẽo đẽo bên lưng chàng, mặc dù chàng thấy làm thế hơi ti tiện. Nhưng biết cô ta đang đi chơi đâu dó còn hơn là cứ hai giờ cô ta gọi đến hỏi chàng xong việc chưa, có lẽ sẽ dễ chịu thoải mái hơn.

- Thôi được rồi. – Cô ta đứng dậy vẻ hài lòng. – Anh không phiền lòng chứ? – Cô ta cảm thấy hơi có lỗi khi rời chàng, nhưng chàng chỉ cười và tiễn cô ta ra tới tận cửa.

- Không, anh không phiền gì hết. Miễn là đừng để bọn nhóc bán em cho một hợp đồng mới. – Cô ta cười và lần này chàng hôn mạnh lên miệng cô. – Anh sẽ nhớ em.

- Em cũng nhớ anh. – Nhưng có cái gì đó bâng khuâng ánh lên trong mắt cô ta khi nhìn chàng và trong khoảnh khắc, chàng phân vân không biết phải chăng cái gì đó là sự bất ổn. Đấy là cái gì đó mà chàng đã thấy trong cặp mắt khác trước đây… khởi đầu bằng cặp mắt của Leslie. Đấy là cái gì mà phụ nữ thường nói đến, nói bằng mắt chứ không bằng lời. Chỉ có sự cô đơn mới thấy được cái ấy. Chàng biết rất rõ nó, nhưng bây giờ không có gì làm cho chàng thay đổi ý kiến. Trước kia chàng không thay đổi nó rồi, bây giờ ba mươi chín tuổi, chàng nghĩ thời gian đã quá trễ để thay đổi mọi thứ.

Sylia rời khỏi văn phòng, Bill quay vào làm việc. Chàng muốn viết kịch bản mới, và muốn thay đổi một vài tình tiết trong các phần sắp đến. Khi rời mắt khỏi máy chữ, chàng thấy bên ngoài trời đã tối mịt. Nhìn đồng hồ chàng giật mình thấy đã 10 giờ, và chàng bỗng thấy khát nước. Chàng đứng dậy, bật đèn thêm cho sáng, đi lấy nước sô đa trong văn phòng để uống. Chàng biết Betsey đã để bánh xăng uých trên bàn, nhưng chàng không đói. Công việc có vẻ thỏa mãn được tinh thần cho chàng khi nó thuận buồm xuôi gió, chàng hài lòng khi nhìn vào những gì mình đã làm, rồi ngồi dựa người ra lưng ghế để uống xô đa.

Chỉ còn một cảnh cần thay đổi trước khi nghỉ việc trong đêm nay, chàng lại cắm cúi đánh vào cái máy Royal hai giờ liền tiếp theo, hoàn toàn quên hết mọi thứ ngoài việc viết. Và lần này, khi chàng dừng tay thì đã nửa khuya. Đến khi ấy, tính ra đã làm việc gần hai mươi giờ, nhưng chàng không mệt, mà cảm thấy hồ hởi trước những đổi thay trong phần nội dung vừa thực hiện xong và hy vọng sẽ thành công. Chàng lấy chồng giấy đã đánh máy từ chiều đến giờ, cất chúng vào ngăn kéo và khóa lại, rót thêm ly nước xô đa nữa khi đi ra, để gói thuốc lá lại trên bàn. Chàng ít khi hút thuốc ngoài những giờ làm việc.

Chàng đi qua bàn cô thư ký, bánh xăng uých vẫn còn nằm yên tronh hộp giấy, rồi bước qua hành lang sáng trưng dưới ánh đèn nê ông, đi qua nửa tá phòng quay phim giờ này đã đóng cửa kín mít. Có một màn diễn xuất về nghệ thuật ăn nói diễn ra trong phòng lúc đêm khuya, một toán thanh nên mặt áo quần kỳ quái vừa mới đến để trình diễn. Chàng cười chào họ, nhưng họ không cười lại. Tất cả đều có vẻ quá lo lắng, chàng đi qua phòng quay nơi họ thực hiện phần tin tức lúc 11 giờ, nhưng bây giờ ở đây cũng tối om, việc chuẩn bị cho giờ phát sóng sáng đã hoàn tất.

Người bảo vệ ngồi ở bàn trước cơ quan đưa cho Bill tờ giấy ký tên, chàng ký tên mình rồi bàn chuyện với ông ta về trận bóng dã cầu vừa mới diễn ra. Chàng và người bảo vệ già đều ủng hộ đội Doger. Rồi chàng đi ra ngoài trời mát mẻ, hít mạnh không khí của đêm xuân ấm áp. Vào giờ này sương mù chưa nhiều lắm, nên trời đêm rất dễ chịu, thoải mái. Chàng thích công việc đang làm và luôn tiến hành nó vào giờ khắc yên tịnh vắng vẻ nhất, có vậy mới dễ tưởng tượng ra được nhiều tình tiết hấp dẫn. Công việc này mang rất nhiều ý nghĩa, và bây giờ làm xong, chàng rất sung sướng khi đã sáng tác được nhiều cốt truyện hay. Thỉnh thoảng chàng không vừa ý với tác phẩm vì cảm thấy không hay, cảnh trong truyện không hợp lý hay nhân vật chệch choạc không giống như ý đồ ban đầu. Nhưng hầu hết những điều chàng soạn ra đều tốt, chàng thích chúng. Có nhiều lần chàng ân hận vì đã bỏ hết thì giờ vào công việc, và những lúc này chàng đâm ra ganh tỵ với những nhà văn viết lời thoại cho kịch bản.

Chàng thỏ dài khoan khoái, mở máy xe. Bill đang sở hữu chiếc Chevrolet đời 49 có thùng chở hàng bằng gỗ, chàng đã mua xe này của người vận động viên lướt sóng cách nay 7 năm với giá 500 đô la. Chàng thích chiếc xe này. Xe màu nâu sẫm, bề ngoài không được đẹp lắm, nhưng máy còn tốt, lại rộng rãi, khi các con chàng đến thăm, chúng có chỗ để ngồi thoải mái.

Khi lái xe về nhà trên xa lộ Santa Monica về phía Avenue Fairfax, bỗng chàng thấy đói bụng. Đói không chịu nổi. Chàng biết ở nhà chẳng có gì ăn. Nhiều ngày qua chàng không ăn ở nhà, chàng quá bận nên không mua thức ăn, và ngày cuối tuần trước, chàng ở tại nhà của Sylia. Cô ta thuê ngôi nhà ấy của một minh tinh màn bạc già, bà ta đã về hưu, sống ở nhà khác nhưng vẫn còn giữ ngôi nhà trước đây bà ta ở.

Trên đường về nhà, chàng dừng lại ở siêu thị Safeway, khi đậu xe vào bãi thì đã quá 12 giờ khuya. Chàng đậu xe vào ngay trước cổng chính, gần bên chiếc MG màu đỏ cũ kỹ, trần xe hạ xuống. Chàng đi vào nhà hàng sáng trưng, lấy chiếc xe đẩy mua hàng, rồi vừa đi vừa tính nhẩm trong óc nên mua thứ gì. Trong lối đi gần đấy có chỗ bán thịt gà nướng tỏa mùi thơm phức. Chàng lấy một con, rồi lấy hộp bia 6 lon, một ít xà lách nơi khu bán thực phẩm ngon, ít xúc xích Ý, dưa chua, rồi đi về khu bán rau diếp, cà chua, rau quả, để làm món xà lách. Nghĩ đến món này chàng thấy càng đói thêm, muốn chóng về nhà để ăn cho khỏi đói. Chàng không nhớ là mình có ăn trưa hay không, nếu có thì đã ăn gì.

Chàng chợt nhớ mình cũng cần khăn giấy, giấy vệ sinh cho hai phòng tắm. Chàng lại nghĩ cần thêm kem cạo râu, và có cảm giác như kem đánh răng cũng hết. Chàng hình như không có thì giờ để đi mua hàng. Khi đi mua những thứ tạp phẩm như dầu ô liu, cà phê, bánh kếp, xúc xích, xi rô- để dùng vào buổi điểm tâm cho lần sau vào ngày cuối tuần- và bánh bột cám, vài thứ ngũ cốc, trái dứa và đu đủ tươi, chàng đi trong cửa hàng cảm thấy người tươi tỉnh như đang ở giữa chiều. Chàng bỏ những thứ muốn mua vào giỏ, cảm thấy mình như người đói lâu ngày. Tuy nhiên chàng không quá nôn nóng vì bây giờ chẳng có gì phải làm nữa, và ở nhà chẳng có ai chờ đợi chàng. Chàng mặc sức nhìn xem khắp nơi trong cửa hàng.

Chàng định mua thêm một ít bánh mỳ Pháp và pho mát mềm để ăn tối, bèn tìm đến gian hàng bán bánh mỳ, và khi rẽ quanh góc nha hàng, bỗng chàng đâm sầm vào một cô gái. Cô ta từ đâu xuất hiện trước xe chàng, hai tay ôm cả chồng khăn giấy. Vì quá bất ngờ nên chàng đâm xe chở hàng vào cô ta khiến cô nhảy lui, giật mình, để rơi khăn giấy xuống nền nhà. Chàng nhìn sững cô gái, cô ta đẹp, hấp dẫn, áo quần sạch sẽ, và đang cuối người lượm khăn giấy lên.

- Tôi xin lỗi… Tôi… nào… để tôi giúp cô… - Chàng thả chiếc xe, định đến lượm giúp cô ta, nhưng cô đã vội đứng lên, miệng mỉm cười, mặt hơi ửng hồng.

- Không sao. – Nụ cười cô ta thật tươi tắn, tự nhiên. Mắt cô ta xanh và to, trông có vẻ nói như thế là đủ rồi, bèn đẩy xe đi, quay đầu lui nhìn chàng miệng vẫn cười, và chàng nhìn theo như một kẻ si tình. Chàng cảm thấy như một cảnh trong xi nê, chuyện xảy ra này chàng có thể viết vào trong phần trình diễn trên truyền hình. Nhan đề: Chàng gặp nàng. Chàng muốn chạy theo… này… đợi chút… dừng lại! Nhưng nàng đi rồi, mái tóc đen óng ánh xõa đung đưa quanh vai, nụ cười tươi, cặp mắt xanh to rực rỡ. Khi nàng nhìn chàng, ánh mắt có vẻ thẳng thắn, nhưng nụ cười phân vân như thể sắp hỏi chàng điều gì, và nụ cười thân thiện như thể nàng sắp cười mình.

Tiếp tục mua hàng mà trí chàng cứ nghĩ đến nàng… xốt Mayonnaise… cá… kem cạo râu… trứng ư? Chàng cần trứng không? Chàng không tập trung vào gì nữa. Thật kỳ cục. Nàng xinh đẹp nhưng không cầu kỳ. Nàng trông như cô sinh viên mới ra trường ở đại học miền Đông. Nàng mặc quần Jean, mặc áo cổ lọ màu đỏ, đi giày đế mềm. Mấy phúc sau khi thấy nàng lấy hàng trên xe đẩy để lên quầy tính tiền, tim chàng đập mạnh. Chàng dừng đẩy xe một lát, đưa mắt nhìn nàng.

Nhìn chung, nàng không phải là người có sắc đẹp cầu kỳ, kiêu ngạo, chàng tự nhủ. Phải, dễ thương… thực ra rất dễ thương, nhưng đối với khiếu thẩm mỹ của chàng, dựa theo khiếu thẩm mỹ đương đại ở California, sắc đẹp của nàng quá bình thường. Nàng trông có vẻ như người mà người ta có thể trò chuyện vào lúc đêm khuya, người có thể nói chuyện vui, người có khả năng làm món tráng miệng hay kể một câu chuyện hay. Chàng cần gì những cô gái như thế trong khi chàng đã có những cô gái như Sylia để ngủ cho ấm giường?

Nhưng khi nhìn cô ta lấy đồ trong xe đẩy ra, chàng không biết tại sao mình lại mơ ước có nàng đến thế. Chàng muốn làm quen với nàng và phân vân không biết nàng tên gì. Chàng chầm chậm đẩy chiếc xe về phía nàng. Chào… tôi là Bill Thigpen… chàng vừa đẩy xe đến quầy trả tiền vừa nhẩm tính trong óc. Nàng đang trả tiền và và có vẻ không chú ý đến chàng. Nàng viết chi phiếu, chàng nhìn, nhưng không đọc được tên nàng. Chàng chỉ thấy bàn tay trài cầm cuốn chi phiếu. Bàn tay trái có chiếc nhẫn vàng. Nhẫn cưới. Bất kể nàng là ai không còn là vấn đề nữa. Nàng đã có chồng. Chàng cảm thấy lòng nặng trĩu, như một đứa bé thất vọng. Khi nàng nhìn chàng, nhận ra chàng là người đã va vào mình trước đó mấy phút, làm mình để rơi chồng khăn giấy; nàng cười với chàng, chàng hầu như cười mình. Xin chào… Tôi là Bill Thigpen… cô đã có chồng… thật đáng tiếc, nếu cô ly dị chồng, hãy gọi cho tôi… chàng không muốn lộn xộn với những phụ nữ có chồng. Chàng muốn hỏi tại sao nàng lại đi mua sắm khuya như thế, nhưng không quan trọng. Việc này không thành vần đề.

- Chúc ngủ ngon, - nàng nói giọng nhỏ nhẹ, khàn khàn. Nàng lấy lên hai xách tạp phẩm, và chàng lấy hàng trong xe đẩy ra.

- Chúc ngủ ngon, - chàng đáp và nhìn nàng ra về. Mấy phút sau chàng nghe tiếng xe rồ máy và khi ra đến xe mình, chàng thấy không còn chiếc MG ở đấy nữa, chàng phân vân không biết có phải nàng đi chiếc xe ấy hay không. Chàng cười một mình. Nếu chàng cứ tiếp tục gặp ai cũng yêu như thế này, thì quả thật chàng quá tào lao. Thôi, Thigpen, - Chàng nói một mình rồi nhấn mạnh ga cho xe thả hết khói, - Hãy bình tỉnh cậu. Chàng cười khúc khích, lái xe ra khỏi bãi đậu xe, và khi về đến nhà, chàng phân vân không biết Sylia đã đến Vegas chưa.