Chương 1.1


 Chương 1.1

 darkAngel

Trăng non mang hình lưỡi liềm như cái móc câu bị một đám mây đen bay đến che mất đi ánh sáng, đêm khuya tĩnh lặng, mùi hương của hoa quế nở rộ lan tỏa.

Một thân ảnh nhàn nhã bước chậm trên tường cao của thâm viện trong phủ Lại bộ thượng thư, tránh được vài tên hộ vệ tuần tra, hắn nhẹ nhàng đi lại như mèo, không tiếng động dừng trước một tòa tiểu lâu.

Mở cửa lớn ra, hắn rất thong dong mà quen thuộc đi đến trước một gian phòng, đưa tay lặng lẽ di chuyển một cánh cửa sổ đóng chặt, không ngoài ý muốn mà nhìn thấy hai thân thể nóng bỏng đang cùng dây dưa một chỗ trên giường, còn có tiếng rên rỉ dâm đãng vang lên từng đợt.

Nhìn trộm một lát, môi hắn cong lên thành một nụ cười mỉm, lại thong thả đi đến mái hiên của một tòa lâu khác; thấy được tình cảnh giống như mới vừa rồi, chỉ trừ bỏ hai khuôn mặt khác nhau, quấn giao ở một chỗ kia, lộ ra thân thể trần trụi thấm đẫm dục hỏa dơ bẩn thì cũng không có già khác lắm.

Hắn lại đi tới sân trong của một tòa lâu được khắc vẽ hoa lệ, đôi mắt đen nhánh lóe lên sự châm biếm, lắng nghe từng tiếng gầm gừ, rên rỉ dâm đãng truyền ra từng đợt từ trong phòng. Căn cứ theo sự quan sát tâm đắc nhiều năm của hắn, tiếng rên rỉ khoa trương kia quá mức dối trá.

Rõ ràng, nam nhân trong phòng này không có biện pháp làm thỏa mãn nhu cầu của nữ nhân trên giường này, mà nữ nhân kia lại cố ý muốn mang niềm vui cho nam nhân kia, cho nên chu môi không ngừng phát ra tiếng rên rỉ giả tạo.

Bởi vì nam nhân kia lại chính là chủ nhân của căn nhà lớn này – Lại bộ thượng thư Lý Cẩm, nữ nhân sao có thể không che giấu sự vô năng của nam nhân, hơn nữa vinh hoa phú quý của nàng còn phải dựa vào nam nhân này ban cho.

Nơi này có năm, sáu mươi cơ thiếp chờ nam nhân sủng ái, mỗi người đều nghĩ hết thủ đoạn để giành được sự ưu ái của nam nhân, chờ hắn ban thưởng hoa phục, mỹ thực, châu báu.

Dù sao ở trong một dinh thự hào môn lãnh khốc thế này, thân là cơ thiếp, nếu không thể có được sự thương yêu của chủ tử, cảnh ngộ sẽ rất thê lương, ngay cả nô bộc cũng không đem cơ thiếp bị lạnh nhạt vào mắt, còn cố ý ức hiếp.

Cuối cùng hắn đi đến phòng bếp, mang đến mấy cái bánh bao, chậm rãi quay về chỗ ở của hắn tại nơi rộng lớn này – một nhà nhỏ cổ xưa bị vứt bỏ ở phía đông hẻo lánh.

Trong nhà có hai gian phòng, hắn đi vào gian phòng nhỏ ở phía sau nhà, đốt lên nến trên bàn, lấy ra đồ ăn mới vừa mang về, đưa cho nam nhân nằm trên giường.

Nam nhân kia nếu đứng lên sẽ rất cao lớn, nhưng gương mặt ảm đạm trắng xanh của hắn cũng gầy vô cùng, mắt vì không có cơ bắp chống đỡ mà hõm vào, trên người vẻn vẹn chỉ còn bộ xương, nâng bàn tay như xương khô lên, khác biệt duy nhất chính là ở phía trên còn có một lớp da mỏng, phía dưới màng bao đó có thể nhìn thấy rõ ràng huyết mạch màu xanh.

“Sao trở về trễ như vậy?” Tiếng nói ồm ồm của nam nhân lộ ra vẻ không vui.

“Đi xem trò vui.” Hắn khẽ liếc mắt nhìn người trên giường một cái, không nóng không lạnh nói, rót một ly trà rồi mang đến bên giường cho nam nhân.

“Hừ, cái đó quan trọng hơn so với hầu hạ ta hay sao? Tiểu tử, ta nói ngươi tốt nhất nên tận tâm hầu hạ ta, tương lai ngươi có tiền đồ hay không thì toàn bộ đều dựa vào ta.” Đôi mắt héo úa của nam nhân đột nhiên phát ra ánh mắt sắc bén, nữ khí nói chuyện giống như giờ phút này, chính mình là một đại nhân vật khó lường nào đó.

Hắn lãnh đạm liếc mắt nhìn nam nhân một cái, trên gương mặt tuấn mỹ tinh xảo hiện lên nụ cười, ánh mắt lạnh nhạt nhưng cũng tuyên bố là chẳng làm sao cả.

“Ta chỉ biết nếu ngươi muốn sống tạm bợ vài ngày, cũng đừng lên mặt với ta.” Hắn vô cùng dịu dàng mà nói hết.

“Tiểu tử, ngươi dám nói chuyện như vậy với ta!” Giọng nói quái gở của nam nhân đột nhiên trở nên tàn nhẫn.

“Đối với một người không thể đi lại, lại sống không được vài ngày nữa, ta đã quá nhân từ.” Tuy chỉ mới mười ba tuổi, nhưng nụ cười trên mặt hắn lại không có một chút độ ấm.

“Ngươi thật to gan!” Hai mắt nam nhân hung tàn trừng hắn, tựa như vô cùng tức giận, hắn đưa tay ra liền bóp nát cái chén bên giường.

Lại thấy thiếu niên trước mắt không hề có ý e ngại, mang ý cười như trước, lửa giận của nam nhân trước mắt liền biến mất một cách kỳ dị trong nháy mắt, cười to.

“Ha ha ha, quả nhiên ta không có nhìn lầm ngươi, ngươi không chỉ là có căn cốt tốt đến đáng kinh ngạc, còn đủ vô tình. Đủ lãnh khốc, đủ can đảm, không uổng công ta đã đem cả đời tuyệt học truyền hết tất cả cho ngươi trong hai năm nay, xem ra cho dù là những kẻ tự xưng là bạch đạo thay trời hành đạo kia, dùng tất cả những thủ đoạn dơ bẩn không chịu nổi kia muốn diệt trừ Lệ Ma Mộc Hoành Thiên ta, cũng tuyệt không ngờ tới trước khi chết, ta lại có thể bồi dưỡng ra một người còn tuyệt hơn, ác hơn ta.”

Nam nhân lấy một quyển sách đen trong lòng ra cho thiếu niên.

“Đến, cầm cái này.”

Hắn nhận lấy, đã vậy còn không thèm liếc một cái liền vứt lên bàn.

“Ngươi biết quyển sách này là cái gì sao?” Nam nhân thấy hắn dường như không đem quyển sách kia làm chuyện quan trọng, hai mắt u ám mang thức ăn mang tới, đưa cho nam nhân nằm trên giường.

“Không phải phía trên viết là ‘âm dương ma công’ sao.” Hắn kiêu ngạo trả lời.

Nam nhân tất nhiên sẽ nói cho hắn biết chỗ có giá trị của quyển sách kia, “Đúng vậy, ngươi có biết đây là bí kíp của tuyệt thế võ công mà người trong giang hồ mơ ước đã lâu, chỉ cần có thể luyện thành bộ võ học này, có thể làm người tung hoành giang hồ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trở thành đệ nhất trong võ lâm.” Hắn lâm vào hồi tưởng lại quá khứ vinh quang ngày xưa, nhớ lại thành tựu huy hoàng, oai phong một cõi khi xưa của hắn.

Ánh mắt của thiếu niên nhìn về phía nam nhân trên giường, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng, tiếng nói vang lên nhu hòa, nhưng nghe vào lại lạnh lẽo như băng.

“Ngươi quả thật là người đệ nhất, người đáng thương bi thảm nhất. Nếu sách kia đúng là thần kỳ như ngươi nói, sao ngươi lại biến thành đáng thất vọng như vậy, thậm chí ngay cả gân chân cũng bị chặt đứt? Là ngươi quá ngốc, hay là đối thủ quá lợi hại?”

Đêm khuya hai năm trước, cứu nam nhân nằm lăn ngoài hậu viện, không phải là xuất phát từ sự thiện lương của hắn, mà là vì nhàn đến vô sự.

Bởi vì mấy vị huynh trưởng luôn bắt nạt hắn trước kia đã có kinh nghiệm, sau tất cả các hành vi ác liệt của bọn họ thì luôn nhận được gương mặt tươi cười của hắn, cảm thấy không thú vị nữa nên không hề tìm đến hắn.

Một người sinh sống tại nhà nhỏ yên lặng này, ngày yên ổn không có việc gì, liền nhân lúc quá mức nhàm chán, cho nên lúc ấy mới kéo người đầy máu là hắn về.

“Tiểu tử, ngươi dám xem thường ta!” Nam nhân giận đến đỏ cả mắt, “Năm đó dựa vào danh hào của ta, đã đủ để người ta bị dọa đến vỡ mật, ai không biết Lệ Ma Mộc Hoành Thiên ta, khi ta xưng bá giang hồ, mọi người nhìn thấy ta đều sợ hãi quỳ rạp xuống đất cầu xin ta tha thứ, không ai dám trêu chọc ta.”

Hắn đột nhiên hắn nghiến răng nghiến lợi, hận thù nói: “Chính là, sau lưng ta lại bị người ám toán, đám người tự xưng là danh môn chính phái mà lại cấu kết với tâm phúc của ta, hạ độc trong rượu của ta, thừa dịp ta chưa chuẩn bị mà đánh lén ta, cho nên ta mới rơi vào kết cục của ngày hôm nay.”

Thiếu niên ngáp một cái, không hề hứng thú nghe hắn kể lại sự dũng cảm năm đó. “Cho dù ngươi có nhớ lại cường thịnh trước kia, cũng vô pháp xóa đi kết cục đáng buồn hôm nay của ngươi. Thật là nhàm chán, ta đi ngủ đây.” Hắn đứng lên muốn ra ngoài.

“Tiểu tử, ngươi đứng lại.” Nam nhân liền gọi.

“Làm gì?” Hắn không thú vị liếc nhìn một cái.

Nam nhân thận trọng dặn dò, “Hai năm nay ta đã dốc hết sở học võ công dạy cho ngươi, muốn ngươi ngày sau báo thù thay ta, ngươi đừng quên.”

“Báo thù?” Hắn mờ mịt nhìn lại, dường như không biết đó là gì.

Hắn phẫn nộ nhắc nhở, “Ngươi quên sao? Đây là điều kiện ngươi đáp ứng ta lúc trước. Ta truyền thụ võ công cho ngươi, ngươi thay ta giết phản đồ Trương Dương Uy.”

“Phải không? Nếu như vậy, ngươi yên tâm đi, ta sẽ thay ngươi làm được.” Thiếu niên thuận miệng nói, căn bản không có một chút chân thành.

Nam nhân chỉ vào quyển sách bị hắn ném lên bàn, nói: “Ngươi cầm xem, có vấn đề gì thì thừa dịp ta còn thừa một hơi thở, mấy ngày nay có thể tranh thủ chỉ điểm cho ngươi một ít, nếu không chỉ bằng một mình ngươi muốn luyện võ công bên trong, chỉ sợ phải mất thời gian mười năm, hai mươi năm.”

Thiếu niên tùy tiện lật tay xem sách một lần, khinh miệt nói, “Thứ này phải mất mười năm, hai mươi năm? Đừng nói giỡn! Trả cho ngươi, ngươi đã xem nó như bảo bối vậy, chờ ngươi chết thì ta sẽ đem nó chôn cùng với ngươi.” Hắn ném sách trả lại trên giường.

“Ngươi xem đã hiểu?” Nam nhân kinh nghi hỏi.

“Ta còn thuộc đây, muốn ta đọc lại một lần cho ngươi nghe hay không?” Thoáng nhìn ánh mắt hoài nghi của hắn, thiếu niên liền đem những cái vừa nhìn đọc lại, một chữ cũng không sai, ngay cả chiêu thức cũng đều luyện lại một lần. “Thế nào, đúng hay không? Có sai không?”

Nam nhân khiếp sợ nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mắt. “Ngươi quả nhiên là thiên tài, không chỉ có căn cốt tuyệt hảo cùng ngộ tính trăm năm khó gặp, còn có thể nhìn qua là không quên! Xem ra ngày ta báo đại thù đã còn không xa. Ha ha! Trong chốn giang hồ lại xuất hiện thêm một ma đầu ác hơn, tuyệt hơn.”

Ngày đầu tiên hắn truyền võ học, hắn liền phát hiện thiếu niên này có dị bẩm thiên phú, thông minh tuyệt đỉnh, dạy hắn cái gì thì gần như chỉ cần nói một lần là hắn đã lĩnh ngộ được, phải là một kỳ tài võ học, thậm chí tuổi còn cách xa hắn.

Nếu hắn không sa sút đến thế này, nhất định phải đem thiếu niên này phá hủy, miễn cho một ngày kia trở thành đối thủ của chính mình, nhưng lúc này hắn may mắn gặp gỡ thiếu niên, trời không quên hắn, sở học cả đời của hắn mới có thể có truyền nhân.

Trong mắt thiếu niên lộ ra tia sáng lạnh lẽo, trào phúc, quét mắt nhìn nam nhân một cái. Hắn hoàn toàn không có ý báo thù gì cho hắn, càng không có hưng trí đi làm ma đầu gì. Sở dĩ không nói thẳng cho hắn, là vì cả ngày chán nản muốn tìm người để đùa, dù sao hắn cũng sắp chết, cần gì phải phá hỏng mộng tưởng hão huyền của hắn đâu.