- Hồi I -
Trời vừa tối.Tại một ngõ hẻm đường Hoàng Diệu, con nít đâu mà đông quá, tràn ngập cả lối đi. Người lớn biến đâu mất hết, mà chỉ còn toàn con nít. Tiếng ồn ào vang lên từng chập. Tiếng nhạc từ các máy Truyền hình trong nhiều nhà vọng ra, hòa với những điệp khúc ồn ào bất tận, tạo thành một âm thanh hỗn độn, nhức nhối, chói tai.Trước một ngôi nhà giữa ngõ hẻm một đám trẻ con trên hai mươi đứa đang chen chúc trước cánh cửa sắt, xem đài truyền hình Mỹ. Đó là một phim cao bồi đang hồi bắn nhau kịch liệt. Đám con nít trố mắt xem mê mẩn, miệng không ngớt la lối:- Bắn nó! Bắn nó!- Rồi đời một mạng!- Đấm vào mặt nó.- Hay! Tuyệt!Đứa này thúc vào hông đứa kia. Đứa kia vỗ vào lưng đứa nọ. Có đứa cười khoái chí, có đứa vỗ tay cổ võ. Có đứa la hét ầm ĩ. Chúng bị lôi cuốn bởi những pha đánh đấm cuồng nhiệt.Cách đó độ một trăm thước, trước một ngôi nhà tương đối khá giả khác, một đám con nít gần ba mươi mạng đang xem đài Truyền hình Việt Nam. Đài đang chiếu tuồng cải lương võ hiệp, có những cao thủ võ lâm đang đánh nhau chí tử để tranh giành gái đẹp. Nơi đây, bọn trẻ cũng không ngớt hô hào ăn rập với từng pha gay cấn.- Chém nó! Chém nó!- Tung cho nó một chưởng.- Mới một chiêu mà đã sụm. Quái kiệt gì ẹ quá!- Độc cô cửu kiếm! Tài thật!Chúng vừa xem vừa phê bình như những người sành nghệ thuật. Một đứa nói: “Nữ hiệp gì ca riệu quá! Thua “Cải lương chi bão’ xa”. Một đứa khác lên tiếng ‘Chàng thiếu hiệp này coi có mòi 35 quá. Làm gì mà cứ rề rề theo người đẹp”. Chúng đang bị hấp dẫn bởi những trận đánh kiếm tơi bời pha lẫn với những hồi tình tứ lâm ly.Màn ảnh nhỏ Truyền hình đã đưa những tâm hồn trong trắng của thiếu nhi Việt Nam vào hai thế giới chém giết dã man, tàn nhẫn.Phim cao bồi đang hồi sôi nổi, với những trận rượt bắt, đấu súng rùng rợn ác liệt, bỗng có tiếng còi miệng huýt lên như một mật lệnh. Một đứa giật mình nói: “Có lệnh tập họp rồi”. Một đứa khác lặp lại như một cái máy: “Tập họp!” Hai tiếng ấy chuyền từ miệng này sang miệng đứa khác một cách nhanh chóng, không mấy chốc cả bọn đều hay tin. Lập tức, chúng kéo nhau đi về phía cuối hẻm.Chúng tụ họp với mái hiên một căn nhà tối om (có lẽ chủ nhà đã đi đâu vắng). Đứa đứng đứa ngồi lố nhố và bắt đầu bàn tán xôn xao.Một đứa mới độ mười hai tuổi, mặc áo rằn ri, đầu chải tém, dõng dạc lên tiếng.- Hôm nay mình thành lập đảng cao bồi “Người dơi” để chống lại bọn ma giáo. Các bạn đồng ý không?Cả bọn đồng loạt la lên:- Đồng ý, đồng ý...Đứa bé áo rằn ri đắc ý hỏi tiếp:- Vậy ai xứng đáng là Batman?Bọn trẻ xôn xao một lúc. Một đứa lên tiếng:- Thằng Hùng xứng đáng làm Batman.Có tiếng phản đối:- Không được. Thằng Hùng hôm qua bị thằng Tám Bự nó nóc ao trước cửa trường. Tám Bự xứng đáng làm Batman đảng trưởng.Một đứa khác la to:- Mốc xì, Tám Bự chỉ được cái bụng bự. Batman không có bụng bự. Bọn ma giáo chọc một gươm vào bụng là đi đời.Một đứa mặc áo sọc xanh, vẻ mặt bậm trợn ngang tàng, cất tiếng lấn át cả bọn:- Không bàn tán gì nữa cả. Tao là Batman đảng trưởng. Đứa nào không phục hãy thử vài đường Thái cực đạo cho biết mùi.Bọn trẻ im lặng. Thằng bé áo rằn ri ban nãy tán thành ngay.- Phải chỉ có anh Rọm mới xứng đáng làm Batman, làm cho bọn ma giáo nể sợ.Rọm là tên đứa bé áo sọc xanh. Bọn trẻ đều biết Rọm là một đứa trẻ ngang bướng, gan lỳ, không sợ bất cứ người nào trong xóm. Rọm thường cầm đầu nhiều đứa khác phá phách hàng xóm, sửa lưng bọn ma giáo lạc lõng vào khu vực ảnh hưởng của chúng. Kể ra thành tích của Rọm cũng khá nhiều. Có điều Rọm không có tác phong hiệp sĩ như Batman. Rọm chỉ là một tên du đãng lỏi tỳ. Nhiều đứa không phục nhưng không đứa nào dám phản đối. Chúng sợ cú đấm thôi sơn của Rọm. Chúng đã bị Rọm cho nhiều bài học vũ lực đích đáng rồi.Thằng bé áo rằn ri dường như đã hội ý trước với Rọm, nên lại to tiếng hô hào:- Chỉ có anh Rọm mới đủ bản lãnh chống lại bọn ma giáo. Ta phải cử anh Rọm là đảng trưởng. Thằng nào không phục cứ lên tiếng.Lời thằng Sơn (tên đứa bé áo rằn ri) rõ ràng có ý thách thức. Thằng Sơn cũng thuộc hàng lì lợm, không chịu thua ai, vậy mà nó chỉ nhượng thằng Rọm sau khi bị ăn đòn vài trận. Bây giờ nó là cánh tay mặt của Rọm. Nghe những lời thách thức của Sơn, bọn trẻ bắt đầu xì xào bàn tán, rồi một đứa la to, giọng nửa tán thành nửa chế giễu:- Hoan hô Batman Rọm.Vài đứa hùa theo:- Hoan hô Batman Rọm.Thằng Rọm nhếch môi cười, dõng dạc nói:- Ê! Đứa nào gọi Batman Rọm là ăn đòn, nghe chưa? Batman là Batman, sao lại gọi Batman Rọm? Bộ tụi bây muốn kiêu ngạo tao hả?Thằng Sơn ăn rập theo ngay:- Phải gọi là Batman, đảng trưởng đảng “Người dơi”.Mặc dầu hô to như thế, có đứa vẫn mắng thầm trong bụng “Sâu Rọm mà muốn làm Người dơi”. Nhưng chúng chỉ mắng thầm chớ không dám hó hé. Chúng lại càng không dám tranh hùng với Rọm, dầu đứa nào cũng muốn làm hiệp sĩ để trổ tài cứu khổ phò nguy.Batman (tức thằng Rọm đó) vênh mặt lấy làm đắc ý:- Bây giờ cử một tay cừ khôi làm Phó đảng. Thằng nào xứng đáng làm “Cao bồi chánh?”Bọn trẻ quen gọi nhân vật chánh trong phim “Gunsmoke” chiếu ở đài Truyền hình Mỹ là “Cao bồi chánh”, vì chúng không biết tay súng cừ khôi ấy tên gì. Chúng cũng gọi hai nhân vật chánh trong phim “Bonanza” là “Thằng Anh và Thằng Em”. Chúng rất phục và thích những nhân vật này. Lời thằng Rọm ám chỉ tay súng oai hùng trong phim “Gunsmoke”, mà chúng đã bị tiêm nhiễm sâu đậm trong đầu óc.Vài đứa nói nhanh:- Thằng Sơn xứng đáng làm Cao bồi chánh.Cả bọn đồng loạt hô to:- Hoan hô Cao bồi chánh, Phó đảng “Người dơi”.Lần này chúng không bàn cãi lôi thôi, vì chúng biết cuộc bầu cử này đã sắp đặt trước. Chúng có bàn cãi cũng vô ích mà chỉ tổ rước thêm họa vào thân. Nếu Đảng trưởng là thằng Rọm thì nhất định Phó đảng phải là thằng Sơn. Mọi việc như đã an bài. Chúng thường nghe cha mẹ và nhiều người lớn khác than phiền những cuộc bầu cử lớn lao hơn liên quan đến quốc gia đại sự mà những nhân vật đắc cử đều là những nhân vật đã được chỉ định trước. Chúng lấy làm lạ. Nhưng giờ đây thì chúng đã mang máng hiểu được phần nào.Thằng Sơn hân hoan ra mặt:- Tôi xin hứa sẽ đem hết tài ba ra phục vụ Đảng.Bọn trẻ lại đồng thanh hô to:- Hoan hô Batman, hoan hô Cao bồi chánh.Batman và Cao bồi chánh vội đưa tay lên đón nhận sự hoan hô nồng nhiệt của bọn trẻ. Khi sự ồn ào đã lắng dịu, Batman mới trịnh trọng tuyên bố với giọng thật trang nghiêm:- Chúng ta chuẩn bị dự Đại hội “Tỉ võ đoạt soái”Đảng viên đảng “Người dơi” lấy làm kinh ngạc, lại bàn tán xôn xao. Một đứa lên tiếng hỏi:- “Tỉ võ đoạt soái” là gì?Phó đảng thay lời Batman giải thích:- “Tỉ võ đoạt soái” là cuộc tranh tài với Ma giáo để đoạt chức Minh chủ.Một đứa cất giọng thành thật, ngây ngô:- Đánh lộn với bọn Ma giáo à? Thích quá!Một đứa khác có vẻ rành hơn:- Không phải đánh lộn mà là cuộc tranh tài cao thấp.- Tranh tài cao thấp để làm gì? Phải đánh cho bọn chúng u đầu vỡ mặt là chúng sợ bọn mình ngay.Batman đưa tay ra lệnh cho bọn trẻ lặng im, rồi đến lượt Đảng trưởng giải thích:- Ngày Tết Trung Thu tới đây, chúng ta và bọn Ma giáo sẽ tổ chức một Đại hội quần hùng mang tên là Đại hội “Tỉ võ đoạt soái”. Trong Đại hội này, Đảng ta và Ma giáo sẽ cử những cao thủ ra tranh đấu với nhau. Ai giỏi hơn cả sẽ được tôn làm Minh chủ.Một đứa thắc mắc hỏi:- Minh chủ là gì?Cao bồi chánh lên giọng rành đời:- Minh chủ là một người hùng đứng lên làm chủ cả Ma giáo lẫn Đảng “Người dơi”.Câu giải thích của Cao bồi chánh không thông tí nào, nhưng bọn trẻ cũng tỏ vẻ thỏa mãn, vì chúng không biết giải thích cách nào hơn. Chúng chỉ hiểu ngầm rằng Minh chủ chắc phải giỏi lắm, phải đánh lộn giỏi, phá phách giỏi, chịu đòn giỏi, lì lợm giỏi, cái gì cũng phải giỏi. Không giỏi thì làm sao làm chủ chúng được?Một đứa khác lại hỏi:- Còn “Tỉ võ đoạt soái” là nghĩa gì?Cao bồi chánh bí, đưa mắt nhìn Batman. Batman cũng bí, không biết giải thích thế nào cho ổn. Những từ ngữ hay ho ấy do bọn Ma giáo đưa ra, bọn cao bồi làm sao hiểu được những từ ngữ rất kêu của bọn cao thủ võ lâm Ma giáo.Có lẽ bọn Ma giáo cũng bắt chước ai đó, hoặc ăn cắp những danh từ hoa mỹ mới lạ trong các pho truyện võ hiệp hay các vở tuồng cải lương mô phỏng những kiệt tác của Kim Dung. Cả bọn Ma giáo tí hon kia chưa chắc đã hiểu, huống chi bọn cao bồi chỉ rành các phim Batman, Bonnanza, Gunsmoke, Wild Wild West, Combat... trên Tivi Mẽo.Không lẽ làm thinh tố cáo sự dốt đặc của Đảng trưởng, Batman Rọm nhướng cặp chân mày lên, đưa mắt đảo quanh một lượt. Rồi hắn tằng hắng lấy oai cất giọng sang sang... cố giải thích cho trôi:- “Tỉ võ đoạt soái” nghĩa là... nghĩa là...Có vài tiếng cười rấm rít trong đám trẻ. Batman trợn mắt, giận dữ:- Cười cái gì?Bọn trẻ thúc nhau, im lặng. Batman lại ấp úng:- Nghĩa là... nghĩa là... đánh lộn... ủa, không phải... là... là tranh tài cao thấp để làm chủ...Bọn trẻ bấm tay nhau cố nhịn cười, sợ cặp mắt tròn xoe của Thằng Rọm mà chúng vừa bầu làm Đảng trưởng. Đảng trưởng gì mà dốt ơi là dốt! Nhưng không sao, miễn nó biết choảng nhau cừ khôi là được.Rốt cuộc, cái việc giải nghĩa rắc rối ấy cũng êm xuôi. Batman thở ra, nhẹ nhõm. Nó lại lên giọng rất hách:- Phó đảng nhớ chọn lựa những tay cừ chờ ngày Đại hội, nghe chưa? Thôi, cho giải tán.Bọn trẻ tản mác khắp ngõ hẻm, có đứa tìm đến nhà nào mở đài Mỹ xem tiếp phim cao bồi, có đứa trở về nhà chuẩn bị khẩu súng cây để chờ ngài dự Đại hội “Tỉ võ đoạt soái”.