Chương 1

Vừa tiến vào hàng ghế dành cho mình, mặt Bằng Lăng nhăn lại. Ghế của cô ngồi lọt thỏm vào giữa hai chiếc ghế một bên là một ông già, và bên là gã mập. Tuy anh ta không xấu, đẹp trai nữa là khác, nhưng ... ''phì lủ" quá!

Dường như biết Bằng Lăng ngại, gã mập lên tiếng:

– Cô muốn đổi chỗ không? Tôi đổi chỗ cho.

Gã đúng là biết điều, dĩ nhiên Bằng Lăng bằng lòng ngay. Cô hấp tấp như sợ gã đổi ý.

– Có, có! Đổi chỗ cho tôi đi!

Gã vừa đứng lên, Bằng Lăng để túi xách của mình vào ghế ngồi ngay, nhanh chóng ngồi xuống.

Đổi ghế cho cô gái rồi, Vũ An mới thấy hối hận. Con gái đẹp, nhưng sao một lời cám ơn cho đẹp lòng nhau không có vậy? Bỗng dưng trong lòng Vũ An thấy ác cảm ngay. Con gái đẹp bao giờ chẳng vô tình vô nghĩa, như Nhã Thùy vậy, cô luôn đùa với anh như một đứa trẻ nghịch phá một món đồ. Lúc cô cần anh thì vui vẻ, lúc không cần, cô sẵn sàng hất bỏ anh, như một thứ không cần.

Chuyện béo ị của anh là tại ông trời sinh sao chịu vậy chứ anh đâu có muốn.

Ai lại không muốn mình đẹp trai, là một "Bạch mã hoàng tử” trong mắt các cô gái. Nhưng lần này Nhã Thùy mang anh ra làm trò đùa, thì đúng là không thể nào tha thứ cho cô.

Tiếng nhắc nhở của tiếp viên hàng không vang lên, nhắc nhở mọi người thắt dây an toàn, máy bay sẽ cất cánh kéo Vũ An - về thực tại. Anh ngồi ngay lại và đưa mắt nhìn sang, đúng lúc Bằng Lăng cũng nhìn lại anh:

– Cám ơn anh nghen!

Lời cám ơn muộn! Vũ An làu bàu:

"Sao cô không đợi máy bay hạ cánh rồi hẳng cảm ơn. Tôi đang có thành kiến với phụ nữ đẹp, cô hiểu chưa? Không hiểu sao tôi lại dại đột nhường chỗ cho cô nữa?".

Để khỏi suy nghĩ, Vũ An mang chiếc mắt kính to lên che gần như nửa mặt và nhắm mắt lại ngủ.

Còn Bằng Lăng lại nôn nao, Một năm trước, cô bị chính cha mình "đẫn độ" lên máy bay bay sang Anh du học, đó là biện pháp duy nhất để ông cắt đứt cuộc tình của cô và Duy Thái. Ông đã lầm, cô vẫn liên lạc được với người mình yêu.

Anh là thần tượng của cô và cũng là thần tượng của triệu triệu trái tim trẻ thổn thức vì anh. Chàng ca sĩ đẹp trai, hát hay, đóng phim giỏi và có gương mặt đầy nam tính quyến rũ. Những lúc được anh quan tâm, vô tình hay cố ý anh nắm tay cô, choàng tay qua vai cô, chụp những bức ảnh kỷ niệm ... trái tim Bằng Lăng thổn thức rung động. Anh là lẽ sống, là hơi thở của cô.

Nhưng cũng cùng một lúc, Bằng Lăng lại lo âu bời bởi. Ba của cô, ông Cát Bằng, giám đốc Công ty Du lịch Cát Bằng bị điều tra về tội trốn thuế, nợ nhà nước lên đến sáu tỉ ông bị tạm giữ để đảm bảo thu hồi nợ, đó là nguyên nhân Bằng Lăng cấp tốc bay về nước. Cô chưa biết mình làm được gì để giúp cho cha, mọi thứ đối với cô xa lạ, cô chỉ là con chim non trước ngưỡng cửa cuộc đời.

􀃌 􀃌 􀃌 Nhã Thùy đứng lên, cô đội cái mũ rộng vành lên đầu, ngước nhìn Duy Thái:

– Anh đi về đi! Khi nào cần gặp anh, em sẽ điện thoại cho anh.

– Anh không hiểu ... - Duy Thái nói bằng giọng không vui - Tại sao em không muốn anh em mình nhận nhau? Anh em xa bao nhiêu năm, bây giờ anh là người thành đạt, có nhiều tiền, anh muốn được lo cho em.

– Em có lý do của em, ngày nào đó em sẽ nói cho anh biết. Có một điều, anh không nên tiếp tục có mối quan hệ tình cảm với Bằng Lăng nữa, giữa anh và cô ta sẽ chẳng đi đến đâu cả. Anh có thể lấy con gái của kẻ đẩy cha mẹ mình vào cái chết oan nghiệt không?

Duy Thái cúi đầu, đây là điều khiến anh khổ tâm. Lỗi lầm của người lớn, sao bây giờ con cháu phải gánh chịu?

– Em về đây!

Nhã Thúy đi ra cửa lên xe đi. Mười một giờ ba mươi. Giờ này chuyến bay đưa Vũ An về nước sắp đáp xuống. Vũ An ... Vũ Thuần ...Đôi môi cong xinh đẹp của Nhã Thùy cản lại trong căm giận. Chừng nào lão Vũ Thuần đó tan nhà nát cửa? Ông trời thật không công bằng, kẻ ác vẫn sống giàu có, ngất ngưởng Hình ảnh mà, Nhã Thúy suốt đời không quên, mẹ hất đổ bát cơm của cô và Duy Thái:

"Không được ăn”. Bà oằn oại ôm cha cô lại, miệng gào lên âm thanh tuyệt vọng đau đớn:

"Chạy đi Thái, Thùy! Nếu không, ba sẽ ép các con". ông Duy cứ gầm lên như con hổ dữ trong lúc lực tàn sức cạn :

'"Buông tôi ra ...buông ra ..." Ông vùng vẫy và đánh vào đầu, vào người bà, bà vẫn nhất định không buông.

Duy Thái kéo cô chạy đi, chạy điên cuồng, đôi chân trần rướm cả máu.

Vũ Thuần ... Cát Bằng ... nợ máu phải trả bằng máu.

Cho xe tấp vào trước cửa nhà ông Vũ Thuần, Nhã Thùy bấm kèn xe ... Pin ...

pin ...

Bà Thuần tươi cười đi ra:

– Bác tưởng cháu không đến.

Nhã Thúy cười ngọt ngào:

– Đi đón anh An về nước, sao không đến được hả bác. Bác xong chưa? Chà!

Hôm nay trông bác đẹp và sang nữa. Trang điểm như vậy, bác như trẻ lại đến mười tuổi.

Bà Thuần cười sung sướng:

– Vậy hả! Bác mới đi ủi da đó.

– Đẹp quá! Thôi, lên xe đi bác, chắc máy bay sắp đáp xuống rồi.

– Ừ.

Bà Thuần điệu đàng lên xe ngồi cạnh Nhã Thùy, mùi nước hoa quý phái bát ngát. Nhã Thùy nghiến răng, lòng căm giận của cô lại dâng lên. Mười mấy năm nay, ba mẹ của cô đã hóa thành tro bụi, trong khi đó những kẻ hại chết ba mẹ cô vẫn có cuộc sống sung sướng đủ đầy. Hãy đợi đó! Một ngày không xa, kẻ thù của cô. Kẻ thù thứ hai của cô đang nằm trong nhà tạm giam với tội danh trốn thuế nhà nước, ông ta sẽ ngồi bóc lịch trong nhà giam, công ty của ông ta sẽ sụp đổ và Bà Thuần đặt tay lên vô lăng xe Nhã Thùy.

– Cháu mới đổi xe hả Thùy?

– Dạ, bù thêm đến ba trăm năm chục triệu đó bác.

– Nghĩa là ...

– Chiếc xe này trị giá gần hai tỉ.

Bà Thuần xuýt xoa:

– Cháu giàu đến thế à! Còn trẻ mà lại tài giỏi, làm ra tiền, Vũ An nhà bác không sao bì được với cháu.

Nhã Thùy vờ khiêm nhường:

– Tại thời đại bây giờ văn minh, cháu chẳng qua may mắn theo học ngành viễn thông và cũng am hiểu chút chút về chứng khoán. Hay bác chơi chứng khoán đi. Cổ phiếu bây giờ đang là cơn sốt. Tuần trước, cháu lời năm trăm triệu nên mới đổi xe.

Bà Thuần nôn nao:

– Nhưng ít vốn làm sao chơi. Bác trai giữ tiền, chứ bác có bao nhiêu đâu.

– Nhà bác đang ở, bác giữ sổ hồng phải không?

– Ờ. Sao hả cháu?

– Cháu giúp bác mang nó thế chấp ngân hàng, có vốn lờn, trúng lớn, bác đừng có sợ!

– Để bác suy nghĩ đã?

– Dạ.

Xe đến phi trường, Nhã Thùy nhìn đồng hồ:

– Máy bay đến rồi, bác ạ. Có lẽ anh An đang làm thủ tục và sắp ra rồi cũng nên.

– Thùy này! Cháu ... thích thằng An nhà bác không?

Nhã Thùy cười e lệ. Cô biết bà Thuần muốn gì. Con cá sắp cắn câu rồi đây.

􀃌 􀃌 􀃌 – Mẹ!

Vũ An sà lại ôm vai bà Thuần:

– Mẹ đi đón con làm gì, con đón tác xi tự về cũng được mà. Mẹ có khỏe không?

– Khỏe!

Bà Thuần cười, chỉ vào Nhã Thùy:

– Có Nhã Thùy đi đón con nữa kìa.

Vũ An giật mình quay lại. Nhã Thùy tiến đến, cô chìa tay đòi bắt tay Vũ An:

– Ngạc nhiên khi thấy em lắm sao?

Vũ An lúng túng khi thấy Nhã Thùy. Anh không nghĩ là cô còn đi gặp anh, sau cái đêm cô biến anh thành trò cười trong ngày sinh nhật của cô. Đêm đó anh đã về nhà trong tâm trạng đau đớn lẫn giận dữ vì bị xúc phạm. Sau phút lúng túng, anh lạnh nhạt đưa tay ra bắt tay Nhã Thùy.

– Cám ơn em đã đi đón anh.

– Anh vẫn còn giận em à?

– Đâu có.

Vũ An buông tay Nhã Thùy ra, anh nhấc valy lên:

– Mình đi mẹ. Ba vẫn khỏe hả mẹ?

– Khỏe! Có xe Nhã Thùy ngoài kia.

– Con muốn đi tác xi.

Vũ An cương quyết ôm vai mẹ, kéo lại gần xe tắc xi. Nhã Thùy giậm chân:

– Em mang xe đi đón anh, tại sao anh không đi xe của em mà đi tắc xì là sao?

– Anh thích đi tắc xi. Cám ơn em đã đón anh, song anh nghĩ ra rồi, nghĩ rầt kỹ trong một tháng đi công tác nước ngoài, chúng ta không nên gặp nhau.

Nhã Thùy biến sắc, nói như khóc:

– Anh nhất định giận em? Bác ơi! Bác nói với anh An, đừng giận cháu.

Vũ An lầm lì lên xe:

– Nếu mẹ muốn đi với Nhã Thùy, thì con về trước vậy.

– Đóng cửa xe lại, Vũ An ra hiệu cho tài xế tắc xi chạy đi.

– Đợi với ...

Bằng Lăng cản trước đầu xe, rồi mở cửa, ngồi vào:

– Mẹ tôi không đi đón tôi, anh có thể trả tiến cước tác xi giùm tôi, được không?

Vũ An trợn mắt, tuy nhiên anh lẳng lẽ ngồi xích vào, nhường chỗ cho Bằng Lãng giữa đôi mắt vừa ngạc nhiên vừa tức giận của Nhã Thùy. Vũ An và Bằng Lăng quen nhau từ bao giờ? Cô luôn luôn chủ quan khi cô đi đón, Vũ An sẽ rất cảm động, anh lại sãn sàng làm theo lời cô một cách ngốc nghếch. Một tháng đi xa, có sự thay đổi nhanh đến như vậy sao?

Thùy vờ đau khổ, nước mắt rươm rướm:

– Bác! Anh An vẫn còn giận cháu.

Bà Thuần an ủi:

– Không lâu đâu cháu, nó sẽ hết giận cháu ngay.

Sao lần này, Nhã Thùy không còn mấy tự tin, Vũ An sẽ lại tha thứ cho cô, đâu vào đấy, cô tiếp tục vờn anh như một con mèo vờn chuột cho mệt đứ đừ, trước khi thịt con chuột.

􀃌 􀃌 􀃌 – Cô xuống đâu?

– Cho tôi về đường ...

Và cũng như lần trên máy bay, xe vừa đỗ lại, Bằng Lăng xách valy, nhảy xuống xe, cô chạy băng vào ngõ hẻm, không có lời cảm ơn. Vũ An cũng chẳng quan tâm, bởi anh đang bận lòng với câu hỏi:

Tại sao Nhã Thùy đi đón anh? Cô có yêu anh không? Nếu yêu anh, cô đâu có na mang anh ra làm trò cười trước bạn bè của cô.

Lắc đầu, Vũ An cố xua tan hình ảnh của Nhã Thùy ra khỏi tâm trí mình.

Tình cảm của anh dành cho Nhã Thùy như bát nước trong đã đổ xuống đất, có hốt lại cũng không còn nguyên vẹn hay trong sạch nữa.

Bằng Lăng chạy vào đến nửa hẻm mới sực nhớ, cô lại quên cảm ơn gã mập, song cô không có thời gian, phải về ngay nhà xem như thế nào? Lúc này, Bằng Lăng quên cả Duy Thái, còn trong tâm trí cô là cảnh nhà, cha bị tạm giữ trong tù, và mẹ cô, chắc là bà chỉ có khóc.

Thò tay qua cửa rào, Bằng Lăng hất cây chốt bên trong, đẩy cánh cửa, cô kêu lên:

– Mẹ ơi! Con về rồi nè ...

– Bằng Lăng ...

Bà Ngọc Các bật dậy. Băng Lăng xô và ôm choàng lấy mẹ mình.

– Ba sao rồi hả mẹ?

Bà Ngọc Các lắc đầu thiểu não:

– Chắc là phải tù rồi con ạ. Ai cũng quay lưng khi thấy cha con bị bắt.

Bà Ngọc Các khóc nức nở. Bằng Lằng cắn mạnh đôi môi, mắt cô đỏ lên. Sáu tỉ, không phải là số tiền nhỏ, tìm đâu ra tiền cứu cha, sế tiền đó đối với Bằng Lăng còn khó hơn chuyện vá trời. Làm sao đây?

Những mối quan hệ của cha, Bằng Lăng mù tịt. Cô thấy hối hận, vì xưa nay chưa từng quan tâm đến cha, đôi lúc cô lại giận ông vì ông ngăn cấm cô và Duy Thái. Anh có thể giúp có được chăng?

Bà Ngọc Các lau nước mắt:

– Còn một người, mẹ hy vọng ông ấy sẽ giúp ba con, nhưng hình như ông ta ở nước ngoài chưa về.

– Ai hả mẹ?

– Mà những sáu tỉ, ai lại cho mình mượn hả con.

– Thì mẹ cứ nói cho con nghe đi.

– Ông ấy tên Vũ Thuần, là chủ tịch tập đoàn Công ty Sóng Thần.

– Mọi hy vọng dù mong manh, con cũng cố nắm lấy mẹ ạ.

Điều trước tiên, Bằng Lăng muốn gặp Duy Thái. Xa anh gần một năm, nỗi nhớ chợt dâng trào khi trở về thành phố thân yêu, thành phố cho cô biết bao kỷ niệm. Vào phòng, Bằng Lăng gọi điện thoại cho Duy Thái. Chuông reo thật lâu, nhưng không có người bắt máy.

Bên kia đầu dây, Duy Thái đang ngồi trước máy điện thoại. Số điện thoại của Bằng Lăng hiện thị. Anh cắn răng, ghìm cơn sóng lòng của mình xuống và đứng lên đi ra ngoài.

Người quản lý ngạc nhiền:

– Số điện thoại này của cô Bằng Lăng mà anh Thái.

Duy Thái lắc đầu:

– Đừng nghe! Cô ấy có tìm đến đây cũng đừng mở cửa cho vào. Chuyện cha cô ấy rùm beng ồn ào, tôi không muốn lại bị báo chí chõ mũi vào. Năm trước, ông ta đã buộc con gái ông ta không được có bất kỳ mối quan hệ nào với tôi rồi.

Đưa tay, Duy Thái bấm tắt máy, một thái độ dứt khoát dù lòng anh nhói đau.

Bằng Lăng nhíu mày chờ tín hiệu, nhưng rồi "cụp'', đầu đây bên kia tắt máy, cô đứng ngẩn ngơ nhìn vào màn hình điện thoại. Duy Thái không muốn gặp cô?

Không có lý nào.

Buồn rầu, Bàng Lăng gieo người xuống ghế. Có phải vì cô không còn là một tiểu thư con nhà giàu? Lòng người thay đổi, sao cô không nghĩ đến chuyện đó.

– Con vẫn còn liên lạc với Duy Thái à?

Tiếng của bà Ngọc Các. Bằng Lăng giật mình quay lại:

– Mẹ! Cọn xin lỗi ... Nhưng thật tình là đi xa, con vẫn không quên được anh ấy mẹ ơi.

– Mẹ biết, Nhưng có lẽ tình cảm nó dành cho con không được như ngày nào.

– Sao mẹ biết?

– Ba con từng làm nhục nó, cấm đoán nó quan hệ với con.

Bằng Lăng thở nhẹ:

– Nếu anh ấy yêu con, thì chuyện ba làm nhục hay cấm đoán, không vì thế mà thay lòng, đổi dạ. Con tin anh ấy không phải người nhỏ mọn.

Bà Ngọc Các trầm ngầm:

– Lòng người cũng khó đoán lắm, con ạ. Ngày trước, con là một tiểu thư con nhà giàu, còn bây giờ, vụ cha con bị tố cáo trốn thuế ầm ĩ, mọi người quay lưng lại, nếu Duy Thái có quay lưng lại cũng là lẽ thường, con không nên buồn.

Bằng Lăng xúc động:

– Cám ơn mẹ đã cho con lời khuyên!

– Bởi vì con là con của mẹ mà. Thôi, con nghỉ đi.

Bằng Lãng nhìn vào điện thoại, một tiếng reo của nó thôi, cho cô ấm lòng, nhưng sao nó vẫn im lặng. Thái ơi! Em không muốn tin anh là một kẻ xa mặt thì cách lòng.

Nhắm mắt lại, Bằng Lăng hình dung ra gương mặt Duy Thái. Cô nhớ từng cái nhíu mày của anh. Cô yêu tất cả những gì thuộc về anh.

Em nhớ anh, rất nhớ, sao không gọi cho em đi, Duy Thái?

􀃌 􀃌 􀃌 Đẩy cửa phòng Vũ An, bà Thuần nói bằng giọng không vui:

– Mẹ không nghĩ là con lại đối xử với Nhã Thùy như vậy. Con không thấy như vậy là mất lịch sự, khi Nhã Thùy ra tận sân bay đón con? Mẹ thật xâu hổ ...

Vũ An nhăn nhó:

– Con xin mẹ đừng xen vào chuyện tình cảm của con.

– Có phải con đã yêu cô gái nào khác trong thời gian đi Anh, phải không?

Vũ An định bảo "làm gì có", nhưng rồi để mẹ không vun mình vào Nhã Thùy, Vũ An gật đầu. Bà Thuần hỏi đồn:

– Ai thế? Cô ấy cũng ở bên Anh à?

Vũ An lại gật đại. Bà Thuần vui mừng:

– Cổ có về nước không? Có ảnh của cổ không, cho mẹ xem? Đừng có nói là con bỏ Nhã Thùy để quen với một cô gái không ra gì nghen.

– Mẹ yên tâm đi! Khi nào có dịp, con sẽ giới thiệu với mẹ. Bây giờ con đang mệt lắm, mẹ cho con yền tĩnh một chút.

Bà Thuần hờn dỗi:

– Mẹ mong con cưới vợ đỏ mắt, nhưng con lại cứ trơ ra. Đẹp người đẹp nết như Nhã Thùy, con còn chê, mẹ không hiểu ai mới là người được con chọn đây?

– Mẹ ơi? Con xin mẹ ....

Vũ An bật dậy, anh ôm vai bà Thuần kéo ra cửa:

– Cho con yên tĩnh một chút, mẹ nhé!

Đẩy bà ra ngoài, Vũ An cười gượng:

– Xin lỗi mẹ ....

Đóng cánh cửa phòng chặt lại, Vũ An gieo người xuống giường. Anh không muốn suy nghĩ gì hết, cô dứt bỏ hình ảnh Nhã Thùy ra khỏi đầu mình, nhưng hình ảnh của đêm sinh nhật đau lòng ấy, cứ hiện rõ lên nhói cả lòng ...

Nhìn lại mình lần chót trong gương, Vũ An tạm hài lòng. Dạo này anh ăn kiêng nên ốm đi được hai ký, nhưng anh đâu có xấu Vũ An thầm trách ông trời cho anh thành gã béo từ lúc lên bảy sau một trận ốm nặng, nằm bệnh viện và xuất viện, thế rồi cứ béo dần lên.

Sờ tay vào túi áo veston, Vũ An mỉm cười. Anh đã chuẩn bị một chiếc nhẫn xinh đẹp, lại đắt tiền nữa. Trong đêm sinh nhật của Nhã Thùy, anh sẽ long trọng cầu hôn với cô:

"Nhã Thùy? Chúng mình cưới nhau. Nghĩ đến câu nói quan trọng, mặt Vũ An nóng lên. Hai mươi sáu tuổi, cái tuổi vừa vặn nhất để lập gia đình.

Tự lái xe đến nhà Nhã Thùy. Một lần nữa, Vũ An hồt hộp đặt tay vào túi áo, nơi anh cất chiếc nhẫn. Đúng là hồi hộp. Sao thế Vũ An, lời cầu hôn đến làm mày run rẩy à?

Cố giữ bình tĩnh, Vũ An đường hoàng bước vào nhà.

– Anh Vũ An!

Nhã Thùy xinh đẹp lộng lẫy bước ra đón Vũ An. Cô cười ngặt nghẽo vì vẻ long trọng của anh. Vờ ôm cánh tay anh, mắt cô long lanh tình tứ:

– Hôm nay trông anh thật đẹp trai!

Vũ An sung sướng vì được Nhã Thùy thân mật, chứng tỏ địa vị của anh quan trọng bên cô.

Nhạc mừng Binh nhật vang lên. Nhã Thùy duyên dáng nói lời cảm ơn, rồi cùng mọi người thổi nến, nâng ly chúc mừng sinh nhật lần thứ hai mươi hai của cô.

– Anh Vũ An! Khiêu vũ mở màn với em nha!

Nhã Thùy kéo Vũ An ra sân nhảy. Vũ An có biẻt nhảy đầm đâu. Anh lọng cọng, xấu hổ nữa. Nếu biết trước Nhã Thùy mở dạ vũ, anh đã đi học nhảy. Bỗng dưng anh thành một gã hề trước mặt những con người lịch lãm. Mồ hôi Vũ An tứa ra.

– Nhã Thùy! Anh xin lỗi nghe, hay em mời người khác khiêu vũ đi.

– Không phải tối nay anh có chuyện quan trọng muốn nói với em sao?

Vũ An lúng túng:

– À có.

– Nói đi!

Nhã Thùy cười khuyến khích Vũ An, Bỗng dưng anh thấy mình nên là gã đàn ông mạnh dạn lên. Vũ An đưa tay vào túi áo, lấy chiếc nhẫn ra.

– Nhã Thùy ...

– Anh tặng qúà sinh nhật này cho em? Ôi, đẹp quá! Cám ơn anh yêu, anh thật đáng yêu. Đeo vào cho em đi, anh An. Nhã Thùy nũng nịu, đưa tay ra. Vũ An run run tra chiếc nhẫn vào tay cô. Nhã Thùy đưa bận tay lên cao, nói lớn:

– Đẹp, khôag các bạn?

– Tất cả đều đồng thanh hét to:

– Đẹp!

– Cảm ơn món qùa của anh An. Nhưng mà ...

Nhã Thugy cỡi chiếc nhẫn ra trả vào tay Vũ An. Vũ An ngơ ngác:

– Thùy ...

– Anh nhìn xem chúng mình có giống số mười không?

Vũ An nhíu mày:

– Anh không hiểu.

– Anh chiều chuộng em, em thích thật. Thậm chí sinh nhật em, anh còn tặng món quà có giá trị. Nhưng tặng nhận là có ý trói buộc nhau. Chưa đâu anh Vũ An! Tối nay, anh là bạn trai của em, nhưng anh vụng về quá, mất mặt em.

Vẫy tay một cái, Nhã Thùy đi lại bên một người:

– Khiêu vũ với em!

Mọi người "ồ" lên:

– Duy Thái ...

Duy Thái bước ra, anh cùng khiêu vũ với Nhã Thùy, những bước nhảy tuyệt đẹp trước đôi mắt xuýt xoa của mọi người. Cả hai đẹp đôi xoắn xuýt nhau.

Vũ An lùi dần, không còn ai chú ý đến anh. Sau đêm đó, Vũ An bay sang Anh với nỗi đau. Vậy mà ngày anh trở về, Nhã Thùy lại đi đón anh..Anh nên có thái độ nào đây 􀃌 􀃌 􀃌 Tám giờ rưỡi, Bằng Lăng đợi Duy Thái đã hai giờ đồng hồ. Cô ngồi đợi anh một cách kiên nhẫn, với nỗi buồn sâu lắng trong lòng. Một linh cảm cho cô biết ngày trở về, dường như cô đã mất anh. Một năm đi qua, bao nhiêu là đổi thay khi có quá nhiều cô gái trẻ bao quanh và đến với anh.

Giọng hát của anh từ máy đĩa ở quán cả phê bên cạnh vang lên tha thiết dịu dàng, gợi nhớ kỷ niệm xa xưa của những ngày đầm ấm vui vẻ.

“Chúng mình tay trong tay Một tinh yêu đắm say Nguyện cầu mong sẽ mãi sánh đôi anh và em Cùng giấc mơ tuyệt vời”.

– Chào em! Em đến lâu chưa Băng Lăng. Xin lỗi nghen, anh bận qúa, phải tranh thủ lắm mới đi gặp em được.

Thái kéo ghế ngồi rồi mới lột cái nón đội sùm sụp trên đầu mình xuống.

Bằng Lăng quá quen với tính cách này của anh.

Cô nhìn anh đầy cảm xúc:

– Anh Thái ...

Bằng Lãng vui mừng ôm cánh tay Thái, cô phụng phịu:

– Sao anh lâu đến quá vậy. Em đợi anh hơn một giờ đồng hồ rồi đấy.

– Xin lỗi, anh bận quá, tưởng không đến đây được với em nữa kìa.

Thái ngả người ra sau, anh vẫy phục vụ gọi nước uống. Bằng Lăng ngẩn người ra ngắm Thái. Anh vẫn đẹp trai lịch lãm. Một luật sư ra trường, nhưng cuối cùng lại đi hát, đi đóng phim, trở thành thần tượng của bao cô gái trẻ, cô vừa yêu anh lại vừa ngay ngáy sợ mất anh.

Thái mỉm cười vì Bằng Lăng đang quan sát anh:

– Anh lạ lắm à?

Bằng Lăng đùa:

– Bao giờ gặp anh, em cũng thấy anh lạ và đẹp ra. Người của công chúng có khác, nên chỉ có em gọi điện thoại cho anh, còn anh chẳng bao giờ điện thoại cho em, để em phải đợi dài cả cổ.

– Em biết anh rất bận rộn mà. Nào là việc của văn phòng luật sư, rồi đóng phim, rồi tập dợt nhạc để biểu diễn ... anh phải tranh thủ lắm mới đi gặp em được. Mà sao em về nước vậy?

– Ba em bị tạm giam, vì nợ thuế nhà nước, anh không biết sao?

– Có, anh có nghe. Vậy sao rồi?

– Bán nhà và trả tiền cho nhà nước.

– Tiếc là anh không thể giúp gì được cho em. Xin lỗi nghen, Bằng Lăng.

Bằng Lăng cười buồn, lắc đầu. Lời xin lỗi xáo rỗng, khách sáo và giả tạo. Cô đâu có nhờ anh giúp khi mà số tiền nợ thuế của ba cô lên đến hàng tỉ, nhưng sao lời nói khách sáo của anh làm cho cô thấy xa khác với ngày nào anh chưa nổi danh, tiền ăn, tiền phòng trọ .... đôi khi cô phải trả giùm anh.

Gặp lại anh, dường như có một khoảng cách vậy. Nỗi buồn dâng lên trong lòng Bằng Lăng.

Thái vụt cầm lấy bàn tay Bằng Lăng:

– Bằng Lăng! Anh xin lỗi ...

Bằng Lăng mở to mắt ngạc nhiên:

– Chuyện gì vậy anh?

– Em đi xa một năm ... có những đổi thay, phải không? Anh xin lỗi, anh cũng không muốn thế, song chị ấy nâng đỡ và lo lắng cho anh, cho nên ...

– Chị ấy?

Bằng Lưang nhíu mày nhìn Thái không hiểu. Anh tránh cái nhìn của cô:

Chị ấy lớn hơn anh năm tuổi, anh nhờ vả chỉ rất nhiều. Bây giờ, sự nghiệp của anh có là do chỉ, nên ... chúng mình chia tay đi nghen, Băng Lăng.

Bằng Lăng ngồi chết lặng. Mấy ngày qua, biết tin cô về nước, anh vẫn không đi tìm cô, sao cô không chịu hiểu đã có sự đổi thay vậy? Bây giờ anh nói với cô lời xin lỗi, lời chia tay, tuy nhẹ nhàng, nhưng chẳng nhẹ nhàng chút nào.

Nước mắt Bằng Lăng dâng lên, cô cố không khóc mà ''vâng" một tiếng lành lủng.

Thái ái ngại:

– Bằng Lăng! Anh xin lỗi ...

– Đừng nói xin lỗi em nữa, lời xin lỗi chẳng giúp gì được cho em cả. Cám ơn anh đã nói thẳng. Bây giờ anh đi về đi, em muốn ngồi một mình.

– Bằng Lăng ...

Bằng Lăng gắt nhẹ:

– Em nói anh đi về đi mà!

– Vậy anh về nghen!

Thái đứng lên đi. Ly nước mang ra trên bàn hãy còn nguyên. Bằng Lăng ngồi chết lặng. Như vậy là chấm dứt một cuộc tình có từ hơn ba năm. Dòng nước chảy xuôi, dòng đời đi tới, những thay đổi phải có. Anh nói lời chia tay một cách dễ dàng rồi quay lưng, sao có thể quên kỷ niệm yêu thượng ngọt ngào ngày nào như thế được, hả anh?

Vũ An ngờ ngợ rồi chợt kêu lên:

– A ...

Bằng Lăng cũng nhận ra anh chàng mập ú cùng chung trên một chuyến bay với cô, cô "á' lên một tiếng. Hai người cùng ngượng ngùng nhìn nhau. Họ nào có quen thân gì đâu mà làm như quá quen thân vậy.

Nhã Thùy nhíu mày.

– Gì vậy anh An?

Thay vì nói cô là một người quen, nhưng không hiểu sao Vũ An lại muốn cho Nhã Thùy biết, thời gian cô bỏ anh, anh đã tìm cho mình một tình cảm mới.

Anh làm như không nghe cầu hỏi của Nhã Thùy mà xáp lại gần Bằng Lăng, nắm tay có, lôi ra xa:

– Tôi có chuyện nhờ cô giúp!

Vừa định giật tay ra và cự lại vì câu nói của “gã mập”, Bằng Lăng ngoan ngoãn đi theo anh ta.

– Tôi giúp gì được cho anh nào?

– Cô đóng giả làm người yêu của tôi, có được không?

– Tôi?

Bằng Lăng há hốc mồm kêu lên, "gã mập” đã đặt một ngón tay lên môi cô.

– Suỵt!

Rồi không chờ Bằng Lăng có bằng lòng hay không, ''gã mập” quàng tay qua vai cô và quay lại, đúng lúc Nhã Thùy xuất hiện sau cánh cửa.

“Gã mập” tươi cười:

– Nhã Thùy ... anh xin giới thiệu với em, đây là ... đây là ... người yêu của anh.

Thời gian anh và em chia tay, anh đã gặp cô ấy.

Nhanh chóng và thông minh, hiểu “gã mập" muốn nhờ mình điều gì, Bằng Lăng cười điệu dàng đưa bàn tay ra:

– Tôi tên Bằng Lăng. Chào chị!

Nhã Thùy bặm môi giận dữ. Thì ra vì lý do này mà Vũ An lạnh nhạt với cô.

Tuy nhiên Nhã Thùy không muốn đối thủ nhìn thấy sự thất bại của cô. Cô lịch thiệp đưa tay ra:

– Hân hạnh biết cô!

– Vâng!

Hai cô gái bắt tay nhau vừa xong, Vũ An vội xen vào:

– Nhã Thùy! Anh bận đi rồi, em về một mình nha.

Quay sang Bằng Lăng, Vũ An âu yếm:

– Mình đi em?

– Đi ra đến ngoài, Vũ An buông tay Bằng Lăng ra.

– Cảm ơn nghen. Vạn bất đắc dĩ, tôi mới nhờ cô để thoát sự đeo bám của cô ấy.

– Anh đặt tôi vào cái thế không từ chối được. Nhưng không sao, xem như trả ơn anh hôm đó đổi chỗ cho tôi trên máy bay. Có điều tôi cần nói với anh, cách của anh dùng để dứt khoát với người yêu cũ chẳng đẹp tí nào. Nhớ lần sau đừng có tái phạm nữa nghen!

Bằng Lăng bỏ đi một nước. Một mối ác cảm trong đầu cô. May là Duy Thái không dùng cách này để đối xử với cô khi muốn kết thúc tình cảm. Xem ra, Nhã Thùy cũng đẹp đấy chứ. "Gã mập" có đang tự mình nâng cao giá trị của mình không đấy?

Định bỏ đi ra cửa cổng công ty, sực nhớ, Bằng Lăng quay vào. Chuyện của cô đang rối răm, "gã mập" làm cho cô rối răm hơn nữa, thật đáng ghét.

Quay lại, Bằng Lăng trình giấy tờ ở phòng tiếp tân xin gặp tổng giám đốc Vũ Thuần.

– Chị có giấy hẹn gặp không?

– Không có.

– Nguyên tắc ở đây, tổng giám đốc không gặp mặt nếu không có hẹn trước.

Hay là chị để danh thiếp lại, tôi xin ý kiến và gọi cho chị sau.

Bằng Lăng nhăn nhó, muốn gặp mặt một người mà khó khăn như vậy sao.

Cô cố thuyết phục cô tiếp tân:

– Nhưng tôi có việc cần lắm. Chị báo giúp giùm là cô con gái của ông Bằng muốn gặp.

Có lẽ vì gượng mặt xinh đẹp dịu dàng của Bằng Lăng thuyết phục được cô tiếp tân, nên cô vui vẻ:

– Chị chờ tôi một chút!

Cô quay số, sau đó ân cần:

– Tổng giám đốc chịu gặp, vậy chị vào đi. Lầu hai nhé!

– Cám ơn chị.

Bước đầu tiên trót lọt, Bằng Lăng mong rằng bước thứ hai, bước quan trọng sẽ thành công.

Đi ngang qua lầu một, Bằng Lăng không thấy đôi mắt của ''gã mập" nhìn cô.

Lúc nãy, anh quên hỏi kẻ giúp anh đến đây vì mục đích gì, bây giờ cô ta đang đi đang đi lên lầu hai và ...

– Vào đi!

Sau tiếng gớ cửa của Bằng Lăng là giọng nói to rõ từ bên trong. Bằng Lăng rụt rè đẩy cửa bước vào. Cô cúi sâu người chào ông Vũ Thuần:

– Dạ. Cháu là Bằng Lăng, con của ông Vân ngồi yên, ông Thuần mỉm cười:

– Nếu cháu không xưng tên Bằng Lăng, con của Cát Bằng, bác đã quên cháu.

Một cảm giác nhẹ nhõm trong Bằng Lăng khi được đối xử thân tình. Cô thầm cám ơn ông đã không quay mặt lại với cha mình:

– Ngồi đi cháu!

Ông Thuần ân cần mời Bằng Lăng ngồi:

– Nào! Đến gặp bác có chuyện gì? Thật chuyện ba cháu nợ thuế nhà nước, họ làm giữ vài hôm để bảo đảm cho việc đòi nợ, nếu có tiền đóng thuế, ba cháu sẽ được thả tự do ngay.

Bằng Lăng vui mừng:

– Thật hả bác? Luật sư cố vấn cũng nói như vậy. Cháu đang huy động tiền, nhưng những gì cháu làm hoàn toàn mới lạ và không biết bắt đầu từ đâu nữa.

– Bác sẽ giúp cháu, nhưng cách tốt nhất có lẽ bác sẽ cho cháu vay tiền.

Bằng Lăng cảm động:

– Cám ơn bác!

– Đừng có cám ơn bác vội, có điều kiện đấy.

– Dạ ....

Ông Thuần đứng lên đi qua đi lại ngắm Bằng Lăng rồi đứng lại:

– Bác muốn cháu làm dâu của bác.

Bằng Lăng há hốc mồm kêu lên:

– Bác muồn cháu làm dâu của bác, làm vợ của ...

– Cháu chưa biết con trai bác đâu.

Ông Thuần mỉm cười:

– Nó là người đàn ông tốt, khá vui vẻ, tròn trịa. Vâng, đó là điều kiện của bác.

Làm dâu bác có lợi chứ không có hại đâu, Bằng Lăng.

– Nhưng mà cháu chưa biết anh ấy, chưa từng quen, không biết tính tình của nhau thì làm sao là vợ chồng hả bác?

Mới vừa cảm động vì nghĩa cử "Mạnh Thường Quân'' của ông, Bằng Lăng đã phát giận vì ông đặt cô vào một tình thế như vậy. Đôi môi cong của Bằng Lăng mím lại. Tuy nhiên, cô không dám bày tỏ thái độ giận dữ.

Ông Thuần lờ đi như không biết sự khó chịu của Bằng Lăng. ông vỗ vai cô:

– Chiều nay sáu giờ, gặp nhau ở nhà hàng Hoa Mai, Bằng Lăng nhé! Bác sẽ điện thoại mời mẹ cháu nữa.

Bằng Lăng đành cười gượng đứng lên:

– Vâng, thưa bác!

Dù sao thì Bằng Lăng nghĩ cô cần gặp gã quý tử ấy đã. Hắn là một gã ăn chơi bán trời, nên ông Thuần muốn có cuộc hôn nhân cột gã lại.

Mình có bản lĩnh làm điều đó không? Bằng Lăng không biết.