Chương 1 - Lớn Tuổi Một Điểm 1.1
Đầu sáng mùa xuân, mang theo một ít hàn khí, trong lúc mọi người còn đang thư thích trên giường cùng chăn bông nệm ấm, Tổng kinh lý(1) của tập đoàn Hoắc thị, cũng là người thừa kế hợp pháp-Hoắc Nguyên Khanh, ba mươi năm qua chưa từng gián đoạn việc tập luyện võ thuật vào buổi sáng. (1) Kinh lý: chỉ những người cấp cao có quyền đi xem xét kiểm tra mọi việc. Phủ trên người một trang võ phục Hoắc Nguyên Khanh kết thúc bài võ thuật vào buổi sáng,bước đi nhẹ nhàng không tiếng động hướng chính mình rời khỏi phòng ngủ. Một tầng mỏng mồ hôi từ chán chảy xuôi xuống giữa lông mày trên khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Nguyên Khanh,đồng thời bình thuận mà phân tán trên người hắn một tân cơ thể cường nhận tuyệt đối sẽ khiến nữ nhân mơ màng, nam nhân đố kỵ khi nhìn thấy. Bởi vì, Hoắc gia chuyên luyện võ cường thân nên đã xây lên hành lang tĩnh tâm đường, trong phút chốc sáng ngời dương quang hiện ra một thân ảnh Hoắc Nguyên Khanh, cũng đem nguyên bản dựa vào tia sáng không đủ mà tối tăm không rọi sáng rõ ngũ quan trên cơ thể. Ngang nhiên với một cơ thể tinh anh cùng chiều cao 187 cm, không có xoắn xuýt, người chắc khỏe, bắp thịt rắn chắc, bước đi kiên định tản ra là một loại vương giả tự tin toát lên vẻ ngoài của một nam tử thành thục tao nhã. Gương mặt tựa hình như được đao khắc, ngang mang theo hai mày đạo dày đặc có hình mày kiếm, dài nhỏ mắt một mí, không có cái gọi là thế tục đào hoa phong lưu, lại lập loè tinh nhuệ vừa bình tĩnh vừa hờ hững. Sống mũi thẳng tắp, môi trên hơi mỏng hơn so với môi dưới, mím chặt mà khóe miệng không nụ cười, hiển hiện ra đây là một người kiên cường tự hạn chế,một nam tử không dễ dao động. Hoắc Nguyên Khanh nam nhân như vậy, tổng thể có thể nói tới bề ngoài tuấn tú không nhã nhặn, ít đi phong lưu phóng khoáng. Nhưng cái này cũng không có tổn hại hắn tất cả, bất luận là ngoại hình giống như bàn thạch điêu khắc, khí chất không thỏa hiệp, dễ dàng mang lại cho người khác cảm giác ngột ngạt về chiều cao cùng khí thế, hết thảy tất cả tựa hồ cũng cho thấy hắn là một nam tử hán với khí thế khai thiên lập địa, tay trái hô mây tay phải gọi gió, dễ dàng lật đổ thế giới sức mạnh.(cái này hơi quá nha nha…có người như thế sao ta…) Có thể nói hắn vừa sinh ra đã đứng ở đỉnh điểm của vương giả, sự tồn tại của hắn làm cho nam nhân ước ao đố kị, làm cho nữ nhân vô số đổ xô tới, mà đáng tiếc chỉ đổi lại sự là lạnh lùng vô tình trời sinh của hắn. 33 năm qua chưa từng có người có thể khiến hắn có thể yêu quý, như vậy thế nào hắn lại có một nam hài tử 5 tuổi, gọi là Hoắc Trấn Vân, chưa từng công khai lai lịch danh tính mẹ đẻ, chỉ để lại rất nhiều suy đoán cùng nghi vấn. Bước đi bất biến, biểu tình hờ hững tiến vào trong buồng tắm của phòng ngủ, động tác gọn gàng cởi bỏ quần áo hơi ướt trên người đi, Hoắc Nguyên Khanh dùng vòi hoa sen tẩy đi những tầng lớp mồ hôi trên người sau khi vận động. Rất nhanh tắm rửa sạch sẽ, mang theo những tầng nước mỏng trên cơ thể-Hoắc Nguyên Khanh không chút xấu hổ lỏa thân thể đi ra khỏi buồng tắm,cơ bắp bóng loáng hoa văn, mông căng cứng rắn chắc, khắp nơi trên cơ thể đều tràn ngập mê hoặc hơn người. Không chút nào cảm giác bất ngờ thời điểm hắn đang tắm quần áo đã được chuẩn bị thỏa đáng đặt trên giường. Nhanh chóng mặc quần áo xong xuôi,thu dọn một chút, liền xuất phát hướng về phòng ăn. Chẳng biết vì sao, từ trước đến giờ mặt hắn không hề cảm xúc,cũng không chần chừ, càng mang theo khí thế không thể làm gì được, hơi nhíu mày một cái, sau đó liền quyết tâm hướng về phòng ăn bước đi. ※ ※ ※ Đi vào phòng ăn, Hoắc Nguyên Khanh liền nhìn thấy bên cạnh bàn ăn dùng bữa là cha mẹ, em gái cùng con trai hắn-Hoắc Trấn Vân. “Ba mẹ, chào buổi sáng” hướng về cha mẹ vấn an, ở trong lòng suy nghĩ làm không tốt liền bị mẫu thân mệt nhọc càm ràm, liền ngồi vào trên bàn ăn đã được chuẩn bị thỏa đáng phong phú, ngồi trên ghế thuận thế sờ sờ đầu của con trai đang ngồi ở bên cạnh. “Khanh con a~!” Đúng như dự đoán, Hoắc Nguyên Khanh vị trí ngồi còn chưa nóng, Hoắc mẫu-Liên Thu Nguyệt hay dùng những thanh âm dễ khiến người ngoài hiểu lầm, người quen cười sặc sụa bởi cách nói mang âm điệu ngọt ngào đến mức muốn làm khó dễ người nghe. Nguyên lai chỉ cần người hiểu biết về Hoắc gia chút ít liền biết Liên Thu Nguyệt là người mà có thể dùng vô số từ để hình dung kiểu như là: nhỏ nhắn xinh xắn, sáng sủa hoạt bát, ngây thơ khả ái, hiểu lòng người…. là người mà Hoắc lão gia-Hoắc Chính sủng ái nhất đến nỗi sớm bị huynh muội bọn họ nhìn thấu, ái thê như mạng phụ thân, căn bản coi mẫu thân bọn họ như ngón út quấn chỉ nhu (cứ hiểu tạm là cực kỳ sủng nha^^). Nhưng là người quen thuộc với Liên Thu Nguyệt cũng đều biết, Liên Thu Nguyệt tối khinh thường nhất chính là cố tình mềm mại, nói chuyện ỏn à ỏn ẻn, đương nhiên đây là góp ý thường tình, nếu như ngươi bất hạnh đụng tới Hoắc phu nhân Thu Nguyệt điệu lên âm thanh khi nói chuyện, vậy thì biểu thị có người muốn gặp xui xẻo, đảo đại mi la(1)! (1) đảo đại mi la: thứ cho ta vô dụng không biết nó coa nghĩa gì a ~“Có chuyện gì, mẫu thân” không thèm đếm xỉa đến đệ đệ Hoắc Nguyên Hi đang giương ánh mắt xem kịch vui, muội muội Hoắc Như Nguyệt thì biểu tình như việc không liên quan tới mình, Hoắc Nguyên Khanh lấy bất biến ứng vạn biến(2) ngữ khí trả lời. (2) Bất biến ứng vạn biến: là lấy cái bất động để ứng phó cái manh động a ~“…” Liên Thu Nguyệt viền mắt ửng đỏ, muốn nói lại thôi, ném ánh mắt có hàm ý sang Hoắc Nguyên Hi. Trong nháy mắt tiếp theo liền nhìn thấy hoắc Nguyên Hi như có mưu tính gì đó: “Đúng vậy a! Mẹ, có việc liền cùng đại ca nói ra, đại ca nhất định sẽ giúp mẹ giải quyết. Đúng không, đại ~ ca.” Dứt lời còn không quên dùng ánh mắt đồng phạm liếc sang Liên Thu Nguyệt. Hai người tự cho là không ai hay biết, nhưng vốn dĩ người nhà họ Hoắc đã sáng tỏ từ lâu, chỉ là mỗi người đều bất động thanh sắc, tránh cho có người không nhịn được, trở mặt như lật sách.