Chương 1

- Chà, vui quá, cuối cùng cũng về Việt Nam rùi! Từ nay tha hồ mà chơi! - Vy Vy (Bảo VY đó các bạn) reo lên.

- Vy Vy nói đúng đấy! Tuyệt thật, nhanh về nhà thôi,tớ muốn xem nhà chúng ta thế nào rồi.- Linh Đan hớn hở.

Nói rùi hai cô gái cùng nhau bước ra khỏi sân bay Tân Sơn Nhất, vừa đi vừa cười đùa vui vẻ mà không hề biết rằng xung quanh họ bao nhiêu ánh mắt mến mộ của các boy cũng như những ánh mắt gen tị với vẻ đẹp của họ của các gird đang chỉa về họ. Theo sau họ là hai cô gái trông có vẻ lạnh lùng, tuy rằng họ đeo kính nhưng nhìn vào phần mặt bên dưới, người ta sẽ thấy rằng hai cô gái này không hề có một chút biểu cảm trên mặt.

- Tiểu Phong này! Cậu gọi người đến đón đi, từ đây về đến nhà thì sẽ gãy chân mất, mà tớ thì không thích đi taxi đâu . - Đan Đan nói

- Cậu nghĩ sao Tiểu Tuyết ?- Tiểu Phong hỏi

- Nghĩ sao là nghĩ sao chứ, bộ cậu tính đi bộ về à? - Đan Đan giả giận dỗi

- Hình như là tớ tính như thế thì phải?- Tiểu Phong cười nói

- Đinh Tiểu Phong, cậu… điên à.- Đan Đan cáu

- Không.- Tiểu Phong tỉnh bơ

- Cậu…cậu …muốn ăn trầu không hả?- Đan Đan bực bội

- Thôi nào, hai cậu mà còn đứng đó thì tớ và Tiểu Tuyết mặc kệ đấy.- Vy Vy mĩm cười nói

- Ủa, xe đến khi nào vậy?- Đan Đan hỏi

- Lúc hai cậu cãi nhau thì Tiểu Anh đã đến rồi. Tiểu Tuyết đã ntin cho Tú Anh khi mới bước xuồng máy bay kia.- Vy Vy nói rồi kéo hai người bạn của mình lên xe.

30′ sau, trước một ngôi biết thự màu trắng lớn nhất trong một con phố xuất hiện 5 người con gái vô cùng xinh đẹp: ba người có vẻ thân thiện, hai người lạnh lùng . Họ đứng ngắm nhìn ngôi biệt thự khoảng hơn 5′ thì một trong năm người lên tiếng:

- Vào thôi các cậu- Tiểu Phong nói

- Để em bấm - Tú anh lễ phép rồi nhanh chóng tiến đến trước cánh cổng sắt bấm chuông

- Tinh toong! Tinh toong! Tinh toong!

8′ sau:

- Ôi! Các tiểu thư đã về!- Bà Thái mừng rỡ (Bà Thái là quản gia của ngôi biệt thự).

- Vâng, chúng con về thăm bác đấy ạ. Mà bác đừng gọi chúng cháu là tiểu thư, nghe xa lạ quá ạ. Bác cứ gọi chúng cháu như trước kia là được rồi ạ.- Đan Đan nói rồi ôm chầm lấy quản gia Thái

- Đan Đan nek! Tớ nghĩ cậu nên ôm quản gia Thái nhè nhẹ thôi kẻo bà ấy ngạt thở đấy- Tiểu Phong trêu Đan Đan

- Yahhhhhh.Cậu đùa tớ đấy ah- Đan Đan quát

- Không- Tiểu Phong trả lời

- Thôi, thôi, được rồi.Hai cậu trẻ con quá đi.- Vy Vy lắc đầu nói rồi quay sang bà Thái:

- Để con nhìn bà xem nào! - Vy Vy trìu mến

- Cậu, Triệu Bảo ….Đan Đan định nói gì đó nhưng Tiểu Tuyết lên tiếng:

- Thôi, vào nhà nào các cậu.

- Ừ, vào thôi- Cả 3 người con lại đồng thanh

Đường vào ngôi nhà được trãi xỏi trắng, hai bên là hai khoảng sân rộng với thảm cỏ xanh được cắt tỉa gọn gàng .Bên trái khoảng sân là một vườn hoa rộng khoảng 9m^2 với đủ các loại hoa: tulip, hoa hồng, chuông xanh, violet tím, hướng dương,…với đủ các màu sắc khác nhau .Bên phải đặt một chiếc xích đu trắng, một bộ bàn đá và một chiếc ô lớn.

- Haiz, bốn năm rồi nhỉ, kể từ ngày chúng ta rời khỏi Việt Nam để tiếp tục việc học ở nước ngoài mà cảnh vật vẫn như ngày nào.- Bảo Vy nói.

- Vy Vy nói đúng đấy.Cái này có lẽ là nhờ công chăm nom của bác Thái, các cậu nhỉ?- Đan Đan hí hửng

- Ấy, già nay có làm gì đâu chứ- Bà Thái xua tay

- Sao lại không, chẳng phải bà đã giúp chúng con trông nom nhà con gì- Tiểu Tuyết lễ phép

- Đó là bổi phận của già này mà thôi.Chắc các tiểu thư đi đường đã mệt rồi, mời các tiểu thư vào nhà nghĩ ngơi- bà Thái cười hiền

- Vâng ạ, nhưng dù sao chúng con cũng xin cảm ơn bà.- Vy Vymĩm cười nhin bà Thái

- Thôi đi nào các cậu- Vy Vy tiếp rồi kéo mọi người vào nhà.