Chương 1 - 2:

 

1. Gian tình.

Keeet …. Phịch

Hạ Thanh sờ sờ cái mông tội nghiệp vừa có nụ hôn nồng nhiệt với mặt đất, ngước đôi mắt đờ đẫn nhìn vào chiếc xe đen bóng loáng lù lù trước mặt “54R – 07799”.

Hạ Thanh là một người đẹp nổi tiếng nhất trường đại học gần bảy nghìn sinh viên, mặt trái xoan, mắt to, đen, sáng, chân mày không vẽ vẫn đen, mảnh, dài; mũi cao kín thanh tú; cái miệng nhỏ đỏ tươi xinh đẹp; mái tóc dài, dày, đen mượt; làn da trắng, sáng, mịn; thân hình 1m68 cân đối và đôi chân thon dài.

Giờ phút này, Hạ Thanh vô cùng thê thảm, đã thất tình lại bị xe tông. Với một cô gái xui xẻo như vậy ý nghĩ đầu tiên có lẽ là muốn khóc nhưng cô thì khác, vốn là một cô gái đơn giản lạc quan lại là bạn thân của một kẻ khác người bảy năm, ý nghĩ đầu tiên chạy qua đầu lại là: “shit! Khoa trương quá! Là porsche là porsche đó, là porsche đời mới nhất, ngồi một lần rồi chết cũng thỏa.”. Vậy nên giây phút tiếp theo, Hạ Thanh quyết định ăn vạ: “Mẹ nó, bị nhà giàu tông phải, lại là loại xe bà đây thích nhất, bà đây không ăn vạ tên sẽ đọc ngược.”

Nghĩ được làm được, Hạ Thanh đứng dậy, kéo thẳng gấu váy, hùng hổ đập cửa xe, giơ ngón tay trỏ của mình ngoắc tên tài xế trong xe. Bản tính trẻ con háo thắng thêm vào đó chiếc xe đen, kính đen, người trong xe mặc đồ đen, Thanh đã hồn nhiên không nhìn thấy vẻ mặt âm u như muốn giết người của tên tài xế trong xe.

Cửa mở, người trên xe bước xuống.

Hạ Thanh lập tức giật nảy người, cô đứng hình nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Anh có đôi mắt dài, đen sâu không gợn sóng, chân mày kiếm, sống mũi cao, môi bạc mỏng đang giương lên giễu cợt, thân hình hơn 1m80 cao lớn như những người mẫu, tóc đen, giày đen, vest đen; không đẹp trai nhưng u ám lạnh lùng đến đáng sợ.

Đúng lúc này một chiếc xe chở hai cảnh sát giao thông trờ tới, không nghi ngờ gì nữa đối tượng chính là chiếc ô tô khoa trương kia. Hạ Thanh nghệch mặt 2 giây sau đó tức tốc cáu mạnh vào đùi mình cho hai hàng nước mắt chảy ra rồi chạy theo níu áo CSGT:

-       Anh Vương, bỏ qua được không? Đây là bạn em, anh ấy vội vàng đến đón em đi thăm một người bạn hấp hối ở bệnh viện. Bỏ qua lần này thôi, hôm khác em mời anh ăn cơm.

Hối lộ, hối lộ trắng trợn.

Anh chàng tên Vương dù sao cũng chỉ là cảnh sát mới ra trường bốn năm, anh quay sang nhìn người đi cùng mình để hỏi ý kiến, người đó nhìn người đàn ông đồ đen đứng xa, nhìn cô gái váy trắng trước mặt rồi lại nhìn chiếc xe đen bóng cuối cùng phất tay áo bỏ đi. Thật đau đầu.

Cảnh sát đi khỏi, Lâm Minh tiến đến gần Thanh:

- Cô muốn gì?

Giọng anh vang lên ngay sau lưng, trầm, thấp và lạnh lùng làm cô giật mình quay phắt người, rõ ràng phản xạ của cô làm Minh không lường trước, đỉnh đầu của cô đánh mạnh vào cằm của anh, một tiếng “Á” vang lên khiến Minh nhăn mặt. Hạ Thanh lùi về sau hai bước, ngẩng cao đầu nghênh đón ánh mắt lạnh lùng của Minh:

-     Anh tông tôi, tôi lại còn giúp anh đuổi hai cảnh sát, ít gì anh cũng phải mời tôi ăn một bữa bồi thường hoặc cảm ơn chứ?

-    Tông cô? Là ai tự dưng chạy ngang qua đường? Vả lại tôi cũng không nhờ cô chuyện gì hết.

-   Anh thật quá đáng – Hạ Thanh xụ mặt – Chỗ tôi té rõ ràng có vạch kẻ đường, này… này, anh không mời tôi ăn thật hả? Này…

Lâm Minh dừng động tác mở cửa xe nhìn cô gái đang la lối một cách lạnh lùng:

-   Giờ cô có đi không?

-  Đi.

- Nhanh lên.

Hạ Thanh vừa thắt dây an toàn vừa nhìn Lâm Minh nhỏ giọng lằm bằm:

-  Làm gì hung dữ quá vậy? Anh nghĩ mình là xã hội đen sao?

Trong không gian chật hẹp chỉ có tiếng nổ xe, câu nói của Hạ Thanh tất nhiên không khỏi rơi vào tai Minh, anh liếc mắt nhìn cô gái ngồi bên cạnh một cái, sau đó lôi từ túi quần ra một vật nhỏ mạ bạc đặt lên thùng xe trước mặt…

Hạ Thanh bị dọa tới nỗi nhảy dựng lên, nếu chưa thắt dây lưng, đầu cô ắt hẳn sẽ nhận thêm một cục u lớn vì đụng vào trần xe, cô co người ngoan ngoãn ngồi im lặng, không ngoan sao được, cô vừa mới nói “anh ta nghĩ mình là xã hội đen sao” đã thấy anh ta lôi súng đặt trước mặt. Hạ Thanh chun mũi quan sát xe, nội thất sang trọng, toàn một màu đen, lại vụng trộm đánh giá con người đang lái xe.

-  Tôi là xã hội đen, nhưng không phải người của bang hắc đạo.

Hạ Thanh trố mắt, không phải anh ta có thuật đọc tâm đấy chứ, cô còn chưa kịp nghĩ đến anh ta đã cho cô đáp án, không thèm nói gì, Hạ Thanh đưa mắt quan sát hai bên đường, nhanh như vậy đã vào đến trung tâm thành phố, đúng là xe xịn có khác, cô nghĩ vậy rồi quay qua nhìn người đàn ông đang chăm chú lái xe, miệng cười rất tươi, thuận tay kéo kéo tay áo anh ta giống như không có khẩu súng nằm trước mặt:

-  Tôi muốn ăn lẩu.

Lâm Minh ngạc nhiên nhìn tay áo đang bị kéo, nhìn đôi mắt cong cong, khóe miệng cười tươi lộ rõ hai hàm răng trắng, cả người tự nhiên không chút đề phòng, nhìn chính mình phản chiếu qua cửa kính xe, đen, âm u, lạnh lùng, đáng sợ, lần đầu tiên trong đời cảm giác thất bại nặng nề bao phủ toàn thân. Bề ngoài dọa người của anh, ánh mắt lạnh lùng người khác không bao giờ dám nhìn thẳng, đưa tay trái lên day day thái dương, anh gật đầu đáp ứng, vừa tự hỏi, rốt cuộc cô gái này quá đơn thuần hay có năng lực của em gái anh?

Trong quán lẩu.

Hạ Thanh không ngại ngùng gọi một phần lẩu, một phần mì, một phần bún, một đĩa cá hấp, một đĩa mực chiên giòn, một phần sò điệp nướng, không cần giữ hình tượng cô hăng hái lao vào chiến đấu.

Lâm Minh nhìn dáng vẻ ăn uống của cô gái xinh đẹp ngồi trước mặt mình, cắn cắn đôi đũa trên miệng và nghĩ: “Quả nhiên là bạn em gái, thật khác người.”. Anh hắng giọng nhắc nhở cô:

-  Này, cô tên gì? Ăn từ từ thôi, không ai tranh đâu, mọi người đang nhìn kìa.

- Tôi là Hạ Thanh, anh tên gì? Nhìn à? Cứ thoải mái, mà họ không nhìn riêng tôi đâu, ai bảo anh đi chiếc Porsche sang trọng lại vào quán lẩu bình dân. Đồ keo kiệt.

-   Tôi là Lâm Minh -  Anh bắt đầu cảm thấy có hứng thú với cô gái này - Cô biết xe tôi? Tôi đã xóa dấu vết rồi mà.

-  Vớ vẩn, anh đi mà xóa với trẻ nhỏ, đó là loại xe tôi thích nhất, anh nghĩ với khung xe đó, sườn xe rồi bánh xe như thế có thể giấu được sao, ha ha hôm nay được ngồi rồi.

          -Cô làm sao quen CSGT thành phố?

        -Cái anh chàng hồi chiều á hả? Có gì đâu, tôi đi xe đạp hay vượt đèn đỏ, bị anh ta cảnh cáo mấy lần nên quen.

          -…

Hứng thú với cô gái trước mặt ngày càng gia tăng, nụ cười thân thiện trên mặt Thanh phút chốc làm gương mặt lạnh lùng của Minh bừng sáng, anh cười rất nhẹ, nụ cười mà có lẽ chính anh cũng không nhận ra…

Trước lúc về, Lâm Minh còn mua cho cô một bịch đồ ăn lớn nhưng đi giữa đường anh lại nhận được điện thoại, cuối cùng đành thả cô xuống trạm xe buýt để đón xe về trường. Hạ Thanh cầm túi đồ ăn lớn, ngồi chờ xe buýt mà trong lòng mắng Lâm Minh không thương tiếc, mắng anh không thương hoa tiếc ngọc, mắng anh bỏ rơi con gái giữa đường… cuối cùng không thương tiếc rủa anh sau này lấy vợ phải khom lưng phục vụ. (Bị rủa như thế, thảo nào sau này anh lấy chị.)

Hạ Thanh gật đầu chào quản lí kí túc rồi lon ton chạy lên phòng, đẩy cửa bước vào, ba người kia đang chăm chú cũng ngẩng đầu nhìn về phía thứ cô đang cầm trong tay, mùi đồ nướng lan tỏa khắp phòng kí túc. Phòng Hạ Thanh ở bao gồm bốn người đều là sinh viên năm cuối, cả căn phòng nhỏ chỉ có một tủ đồ chung và bốn giường tầng đối diện nhau. Phòng 714, tức là dãy bảy, phòng một, tầng bốn, cũng là căn phòng nổi tiếng nhất khu kí túc với một tên gọi khác: “Phòng mỹ nhân”, trong phòng có Hạ Thanh và Anh Thư học công nghệ thông tin, Lâm Dương học quản trị kinh doanh, Cẩm Đan học kế toán. Gọi là phòng mỹ nhân vì ở đây không biết vô tình hay cố ý, cả bốn người đều là những cô gái nổi tiếng trong trường.

Hạ Thanh là hoa khôi, thành tích ba năm trước đều đứng thứ hai trong top năm. Lâm Dương nổi tiếng vì vẻ ngoài hiền lành như nước, bị mắng vẫn mỉm cười. Cẩm Đan nổi tiếng học kế toán nhưng lại là từ điển tiếng anh sống, đã thế lại có vẻ ngoài lạnh nhạt không quan tâm chuyện gì. Anh Thư nổi tiếng vì mái tóc ngắn nhất trong đám con gái, có một lần vì bị con trai trêu chọc đã đánh cậu ta gãy một cái răng. Cả bốn người, con trai trong trường hầu như đều biết. Trong bốn người, chỉ mỗi Cẩm Đan là không độc thân.

Hạ Thanh nhìn ba chị em tốt của mình đang hì hục giải quyết mớ thức ăn cô đem về, không một chút hình tượng mà than thầm trong lòng, đúng là “ở trong chăn mới biết chăn có rận”…

Ăn xong, đến lượt Hạ Thanh bị mổ xẻ, Lâm Dương ngồi trên giường bắt chéo chân, Anh Thư nhìn chằm chằm Thanh, Đan thì cặm cụi gõ máy tính. Lâm Dương nói:

- Khai ra mau, chiều nay cậu đi đâu?

- Hu hu, tớ bị đá rồi – Một câu trả lời không liên quan, rõ ràng cô nàng đang đánh trống lảng.

- Nói trọng điểm, bị đá sao có thức ăn ngon.

- Thì từ từ tớ nói, tớ bị đá, đang trên đường về thì bị xe tông, đồ ăn là người tông xe mua.

- Có chuyện tốt như vậy sao? Trông anh ta như thế nào? Tên gì?

Hạ Thanh thành thật khai báo, Lâm Dương chỉ trầm ngâm không biểu cảm, Anh Thư phán một câu:

- Thật ra thì cậu với anh ta có gian tình chứ gì?

Hạ Thanh bắn ánh mắt căm tức về phía Thư, cô bạn đang nhìn cô cười hớn hở.

- Tớ xin thề với trời, những điều tớ kể đều là sự thật, tớ với tên xã hội đen đó mà có gian tình, trời ngay lập tức sẽ mưa.

Giống như chứng thực lời Hạ Thanh nói, trời đầu thu đang trong vắt đầy sao bỗng mây đen ùn ùn kéo đến rồi đổ mưa. Hạ Thanh đứng bên cửa sổ ngửa đầu mắng ông trời, Anh Thư bật cười, Lâm Dương cười gian hai tiếng, kiểu này là không có trời cũng sẽ làm cho có, quẫn bách, Hạ Thanh quay qua cầu cứu con người sớm giờ tập trung gõ chữ không nói tiếng nào, ai ngờ Cẩm Đan cả đầu cũng không ngẩng lên, ngón tay trên bàn phím cũng không dừng lại phán một câu đen hơn cả bầu trời ngoài cửa:

- Có hay không tự cậu biết lấy.

Hạ Thanh phẫn nộ trước giọng cười của hai người kia, giận dỗi vơ lấy quần áo bước vào phòng tắm, trong lòng âm thầm thề độc, giờ phút này ai ở trước mặt cô nói Cẩm Đan là người lạnh nhạt, cô sẽ đánh chết người đó.

2. Lâm Minh – Lâm Dương.

Hạ Thanh không ngờ mình lại gặp lại tên xã hội đen đó, lại được gặp trong một hoàn cảnh vô cùng đặc biệt. Lúc này, nhìn anh trong vẫn bộ vest đen, khóe miệng mỉm cười, một tay trao cô học bổng, một tay bắt tay của mình, Hạ Thanh hồi tưởng những lời châm chọc của chị em trong phòng, phẫn nộ trào lên, cô căm tức dồn sức lực vào đầu ngón tay cái và ấn mạnh vào bàn tay đang bắt tay cô của anh, miệng vẫn cười…

Lâm Minh ngồi ở hàng ghế đầu cũng khá ngạc nhiên khi gặp lại Hạ Thanh ở đây, lại gặp trên bục trao học bổng, anh nhíu mày nhìn vào mu bàn tay in sâu dấu móng tay mà mỉm cười, cô gái này không lẽ còn bực bội chuyện bị anh bỏ lại giữa đường hôm trước sao. Anh hôm nay có mặt ở đây cũng là lẽ dĩ nhiên, anh là giám đốc công ty máy tính đầu tư khoa công nghệ thông tin cho nên học bổng của khoa cũng do anh trực tiếp trao tặng. Lúc nhìn Hạ Thanh trong đồng phục khoa đứng trên bục, vị trí thứ hai trong hai người nhận học bổng của công ty, anh khá bất ngờ, bất ngờ vì cô là một cô gái lại học xuất sắc môn tin, thân là cựu sinh viên của khoa, của trường, hứng thú của anh với cô lại càng tăng thêm chút nữa.

Tiết mục trao học bổng kết thúc, Hạ Thanh ở sau sân khấu bỗng dưng nhận được điện thoại, một số điện thoại lạ, cô nhìn ba cô bạn đứng cạnh mình rồi bấm nút nghe:

-    A lô.

- … - Một tiếng cười rất khẽ vang lên bên kia làm cô khó chịu – Tôi là người vừa trao học bổng cho em, có thể mời em đi ăn để xin lỗi chuyện hôm trước?

-   À, ra là anh – Hạ Thanh che điện thoại quay qua hỏi nhỏ ba chị em “Có ai muốn đi ăn chùa không?”, nhận được ba cái gật đầu cô mới nói – Đi cũng được nhưng tôi dẫn theo bạn được không?

-     Bao nhiêu người?

-    Cả tôi nữa là bốn.

-    Được rồi, ra cổng trường đi, tôi ở xe chờ.

Lâm Minh đậu xe đối diện cổng, anh đứng dựa vào thân xe, điếu thuốc trên tay vẫn còn cháy dở, trông anh vô cùng nổi bật. Lâm Minh nhìn bốn cô gái xuất hiện một cách lững thững nơi cổng trường, trên mặt không biểu lộ chút cảm xúc, anh đưa đồng hồ trên tay lên xem, 8 giờ 30 phút.

Thành phố đang chuyển mùa, ẩm ướt thấy rõ, cái lành lạnh thổi nhẹ ngấm vào da thịt, nắng nhẹ nhẹ mong manh chiếu xiên trên đỉnh đầu lại càng làm rực lên vẻ thanh xuân của bốn thiếu nữ đang đi về phía anh.

Hạ Thanh nhìn về phía người đàn ông đứng bên kia đường, anh chỉ đứng đó thôi nhưng độc tôn độc quyền thể hiện rất rõ qua ánh mắt, qua cách anh vung tay hướng cô ra hiệu. Sáng khai giảng, cổng trường đông hơn ngày thường rất nhiều nhưng anh đứng đó, như thể chỉ có mình anh, cô độc, không liên quan đến người khác, và họ hình như cũng không ảnh hưởng chút nào đến cảm xúc của anh. Hạ Thanh có cảm giác thế giới này như đang quay quanh anh, như toàn bộ biến mất chỉ mình anh đang hoạt động. Người đàn ông này làm chủ bản thân, làm chủ người khác, anh là một người nguy hiểm, chính là tất cả những gì Hạ Thanh nhìn thấy ở anh lúc này.

Hạ Thanh vẫn ngồi ở ghế phụ, bởi vì lúc sáng đến trường sớm cả bốn người đều chưa ăn sáng nên cô bảo anh đưa đi ăn sáng, và Lâm Minh đi thẳng đến một quán cà phê lớn không xa trường là bao. Ở trên xe, Hạ Thanh lần lượt giới thiệu ba chị em của mình cho anh, Lâm Minh chỉ gật đầu cười nhẹ chào họ, Thanh nhìn anh hừ một tiếng coi thường rồi ngó ra đường ngắm cảnh, cô cũng không hề phát giác thái độ lạ lùng của chị đại trong phòng – Lâm Dương.

Cả năm người không hẹn đều gọi phở. Hạ Thanh ngồi đối diện cửa ra vào, cô vừa ăn miếng đầu tiên đã muốn nghẹn, người yêu cũ của cô đang tay trong tay một cô gái khác bước vào quán, cô gái mặc váy đỏ bầm, cổ áo chữ V khoét sâu, yểu điệu áp sát vào người Văn. Hạ Thanh cũng không biết cô gái này đã là người thứ mấy chen chân vào mối quan hệ giữa Văn và cô.

Họ ngồi xuống bàn đối diện với bàn Hạ Thanh, rõ ràng trong quán còn rất nhiều bàn trống, nhưng cô gái váy đỏ mặc kệ sự khó chịu trên mặt Văn mà ngồi xuống bàn, đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Minh, cái nhìn như muốn lột bỏ quần áo, ăn tươi nuốt sống anh. Được hưởng chút ít từ ánh mắt đó cùng mùi nước hoa rẻ tiền nồng nặc, miếng phở trong miệng bỗng chốc nghẹn cứng, cảm giác khó chịu từ dạ dày tràn lên không thể khống chế, Hạ Thanh chạy vội lại gốc cây gần nhất bắt đầu nôn, trong bụng vốn chẳng có gì, miếng phở nôn xong thì Hạ Thanh chỉ nôn khan, theo đó là nước mắt cũng trào ra. Lâm Dương đưa cho cô cốc nước lọc, vỗ nhẹ vào lưng Thanh giúp cô dễ thở rồi đỡ về bàn, cả khuôn mặt Thanh đỏ bừng khó chịu. Lâm Dương bắn ánh mắt căm tức về phía hai người ngồi đối diện, ánh mắt lột da xẻ thịt đầy uy lực nhanh chóng làm cô gái váy đỏ bầm cúi đầu vào tô bún vừa được bưng lên.

Cẩm Đan gọi cho bạn mình một tô cháo thay thế, nhưng Hạ Thanh cũng chỉ ăn mấy miếng rồi để qua một bên. Cô gái mặc váy đỏ bầm nhìn Thanh bằng ánh mắt coi thường, vô tình để lọt vào mắt Minh.

-  Dương, anh có ăn tía tô đâu mà bỏ vào, màu đỏ của nó thật kinh khủng.

Lâm Dương uống một ngụm nước, nhìn Lâm Minh rồi tự hỏi cô bỏ tía tô vào bát anh khi nào vậy chứ? Lâm Minh nhìn ánh mắt cô rồi lại nói:

-   Nhìn anh làm gì, coi thường anh sao, đừng quên anh là xã hội đen, nhìn người gần anh bằng ánh mắt coi thường sẽ bị chọc mù một mắt…

Dương trừng mắt, anh giỏi lắm, dám mượn em làm gà để giết hù khỉ.

Giọng điệu lạnh lùng mang đầy sát khí, câu châm chọc nặng nề, ánh mắt giết người nhìn thẳng vào cô gái váy đỏ trước mặt, đừng nói là mục tiêu, trừ Dương ra, ba cô gái trong bàn không rét cũng run, huống chi là mục tiêu trực tiếp, cô gái bị Minh nhìn phun toàn bộ thức ăn trong miệng, cuống cuồng đứng dậy bỏ chạy lấy người, không thèm quan tâm đến Văn đang trơ mắt nhìn gần bên. Văn nhìn Thanh bằng ánh mắt phức tạp, anh thích cô, thật như thế, nhưng có lẽ anh cũng đã quá tham lam, lại không thể chấp nhận việc mình là bạn trai cô đã hơn hai tháng lại chưa từng được nắm tay cô. Anh ta nhìn một chút rồi cũng đứng dậy tính tiền rời đi.

Bốn cô gái trong bàn nhìn cái bóng áo đỏ xa dần thì đồng thời bật cười.

Bỗng dưng mắc nợ con người đang ngồi gần mình, nhưng thiện cảm của Thanh với anh lại tăng lên, cô ngượng ngùng nhìn anh nói lời cảm ơn:

-   Cảm ơn anh đã giải quyết giúp em.

-   Không có chi, mời anh một bữa cơm được rồi.

- Này anh, ăn một bữa cơm nghèo của sinh viên anh có hứng thú sao?

-    Không, nhưng ăn với em thì anh có hứng thú.

- Em sẽ nghĩ là anh có ý đồ với em á - Hạ Thanh nghẹn ngào.

-     Ý đồ gì chứ, cùng lắm là bắt cóc em… - Minh nửa đùa nửa thật – “về làm con dâu ba má anh”, anh âm thầm thêm vào nửa câu sau.

Thanh nhìn vẻ mặt của anh rồi cười trừ cho qua chuyện. Cô không hiểu biết chút nào về con người này vì vậy không nên quá thân thiết, như bỗng nhớ ra chuyện gì, cô lại quay qua nhìn anh:

-    Sao anh có số điện thoại của em?

Lâm Minh nhìn Lâm Dương bằng ánh mắt phức tạp, sự mờ ám giữa hai người chỉ có mỗi mình Hạ Thanh là không nhìn ra.

-   À, lúc nãy anh hỏi thầy chủ nhiệm khoa – Lâm Minh ở trong lòng xin lỗi thầy…

-    Chủ nhiệm khoa? Anh quen ông ấy sao?

-    Quen, anh từng là sinh viên của ổng mà.

-  Ừm – Hạ Thanh gật gật rồi tiếp tục uống li bạc sỉu của mình.

Ăn xong thì Lâm Minh đưa bốn cô gái trực tiếp trở về kí túc, Thanh ngồi ghế phụ đưa tay chạm vào vài thứ trong xe, Minh không có ý kiến gì, anh đã bắt đầu dung túng cho cô gái này. Trong hộc xe để đĩa, Hạ Thanh lục đĩa để xem vô tình làm rơi ra một tấm hình, đúng hơn là khung ảnh ngon lành, nhìn tấm hình một chút, cô quay phắt lại trừng mắt với Lâm Dương, biết không thể giấu được nữa, Dương giơ hai tay lên đầu:

-   Được rồi, tớ khai, tớ khai là được, cái tên xã hội đen này là anh trai của tớ, nhưng số điện thoại của cậu không phải là tớ cho, tớ cũng bất ngờ khi nhìn thấy anh ấy.

Cẩm Đan và Anh Thư đoán được họ có gì mờ ám nhưng như thế này thì cũng bất ngờ không kém gì Thanh, cả hai dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Dương, Thanh phụng phịu nhăn mặt không thèm nhìn cô bạn thân nhất của mình nữa, có chuyện chút xíu vậy mà cũng giấu, nếu không phát hiện tấm hình không biết còn giấu bao lâu nữa.

Lâm Minh nhìn vẻ mặt của Thanh, qua gương chiếu hậu, anh quan sát vẻ mặt của em gái mình, hoàn toàn tỉnh bơ. Lớn hơn em gái tận 6 tuổi nhưng anh thừa nhận về mưu kế và độ sắc sảo anh không thể bằng Lâm Dương. Anh cảm thấy buồn cười em gái anh vậy mà lại thân thiết với một cô gái quá đơn thuần, một cô gái rất xinh như đóa hoa sen thơm ngát mát lành và thuần khiết trong sương sớm. Anh trưởng thành sớm, lăn lộn, tự lập sớm, 6 năm nay ở nơi đất khách ngoài mấy anh em hoạn nạn có nhau anh hoàn toàn không tin vào bất cứ ai, tiếp xúc quá nhiều người, họ phần lớn đều là những người trong ngoài không đồng nhất, đầy tâm cơ và nhiều tính toán. Lúc anh đánh nhau với người ta để giành địa bàn, để cứu mấy anh em của mình, lúc anh chen lấn trong chợ đen của Thái Lan để mua súng cô gái này vẫn còn quá ngây thơ. Anh trộm nghĩ em gái anh có lẽ cũng đã lưu manh hóa cô gái này một phần, nếu không hôm qua cũng không liều mạng ăn vạ với anh lại còn khóc lóc qua mặt CSGT.

Con người có thể che đậy khuôn mặt, cố gắng giấu đi cảm xúc, giấu đi suy nghĩ nhưng thần thái, bản chất ẩn sâu trong đôi mắt lại không thể nào che giấu được, huống chi cô gái tên Hạ Thanh này có một đôi mắt trong veo, không vấy một chút tạp chất.

Lâm Dương chắc chắn biết rất rõ tình hình anh nhưng ba mẹ thì không biết, lần này quyết định trở về một phần cũng quá mệt mỏi, định bụng tìm đại cho ba mẹ một cô con dâu cho họ yên lòng, chỉ là tính ngược tính xuôi lại không thể ngờ được hẹn em gái lại gặp được cô gái đáng yêu này.

Lâm Minh quay đầu xe về công ty, sờ vào túi quần mình, nơi đó, khẩu súng lục nhỏ nằm im lạnh lẽo, trước mắt hiện ra nụ cười trong sáng của Thanh, anh cảm thấy dạ dày mình quặn thắt. Dừng xe, anh xuống đường nôn thốc nôn tháo, anh trở về xe và bật cười. Xã hội đen gì chứ, xã hội đen thì anh cũng chỉ là đàn ông, thân phận của anh, tuổi tác của anh, thật đáng lo ngại.

28 tuổi, từng ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, anh trân trọng cuộc sống này, yêu thương những người quan trọng bên cạnh. Có những buổi tối nằm một mình trên chiếc giường lớn, nghĩ về cuộc đời anh có cảm giác mình rất cô độc lại già rồi.

Cũng là số phận đưa đẩy, lập nghiệp ở xa quê, lại bắt đầu bằng một nghê vô cùng vinh quang -  xã hội đen, đánh đấm, chém giết, cá độ, cờ bạc, bảo kê, buôn lậu và thậm chí có từng mua bán qua thuốc phiện. Rất may, anh vô cùng tự chủ và lí trí, lúc còn là sinh viên xuất sắc khoa công nghệ thông tin anh đã đọc qua rất nhiều sách tâm lí và pháp luật vì thế nên anh dừng chân đúng lúc, để không giẫm lên vũng lầy cũng không phải hưởng thụ đến mức ngồi nhà đá không phải đi làm, lại được ăn cơm miễn phí đến vài chục năm.

Bao nhiêu năm cô độc, tự chủ, anh chưa từng đặt người phụ nữ nào vào mắt ngoài trừ mẹ và em gái, đặt bên người cũng không, đặt trong trái tim lại càng không có. Vậy mà, chỉ một câu nói, Porsche là loại xe cô thích nhất, cô gái có nụ cười như hoa sen đã trở thành tri kỉ của anh, bám chặt vào trái tim anh. Chỉ là cô thuần khiết như vậy, anh có đủ tàn nhẫn bẻ gãy đôi cánh tự do giam cô lại bên mình. Anh có thể sao, đủ cố chấp sao?