Chương 1
Tố Quyên à! Anh ta là Việt kiều ở ý mới về. Phong độ và giàu có lắm đấy.Phong độ? Tố Quyên gật gù. Đúng là phong độ thật. Còn giàu có? Hừm!Nhìn cái cách ăn mặc là biết ngay rồi. Cô cười mỉm thật duyên dáng để cố lấy điểm ...với Việt kiều.Trong khi đó Tố Quyên ngớ ngẩn với những suy nghĩ trong đầu thì Trịnh Phong ngồi ung dung hút thuốc, mặc dù đó là sự giả tạo Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay to đùng và làn khói mờ mờ khiến gương mặt anh bị che khuất lúc ẩn lúc hiện. Vì thế ngồi nãy giờ ở nhà hàng này mà Tố Quyên vẫn chưa xác định được Trịnh Phong ... phong trần cỡ nào.– Cô quan niệm thế nào mà lại đến đây?Giật thót tim khi Trịnh Phong hỏi, Tố Quyên ngẩn lên trố mắt nhìn anh:– Gì cơ?Trịnh Phong dụi điếu thuốc. Anh khoanh tay trên bàn ngồi thẳng lưng nhìn cô bằng vẻ nghiêm nghị.– Tôi hỏi cô nghĩ sao mà lại đến đây?Mất mấy giây mới hiểu ý nghĩa của câu hỏi, Tố Quyên cố lấy lại vẻ điềm nhiên, cô so vai:– Không có gì. Cũng như anh thôi.– Như tôi?Cô thản nhiên:– Không đúng sao? Cả hai chúng ta đều đến để ... xem mắt mà.Anh cười nhếch môi thật đểu giả:– Xem mắt? Sau một hồi ...xem con mắt tôi. Cô thấy sao?Cô nhún vai bĩu môi:– Cũng bình thường thôi.Cái vẻ phớt đời của Tố Quyên làm Trịnh Phong khó chịu. Cô ta có vẻ kiêu căng hơn mình tưởng.Nhìn cái môi cong cong, cái mũi cao cao trông thật đáng ghét. Anh nheo một con mắt nhìn cô. Con gái gì mà ăn mặc xấu xí như ... vịt bầu.Áo sơ mi trắng, jupe đen dài phủ gối, tóc cột cao. Trông cứ như một ... bà cụ non.Thấy anh cử nheo nheo con mắt nhìn mình, Tố Quyên đâm quạu. Hỏng biết hắn nhìn ...qủi quái gì nhưng cái kiểu nhìn ...lộ liễu và ánh mắt “diều hâu” đó làm cô ...ớn.– Nè! Anh đi xem mắt tôi thôi. Làm gì mà nhìn ghê thế?Giật mình, Trịnh Phong ngẩng lên. Qủi thật! Anh thầm mắng mình. Đúng là ...đi xem mắt thôi, có cần phải nhìn con nhóc này đến ngẩn ngơ không? Anh thầm nhủ “xấu như ma chê qủi hờn” chứ có gì mà nhìn.Anh tằng hắng rồi đáp tỉnh bơ:– Cô tưởng tôi ...thích thú khi nhìn cô lắm à! Thấy ...ớn.Trịnh Phong cố dài giọng như ...đàn bà, anh tiếp:– Ngắm cô chỉ để khi về nhà. Mẹ tôi có hỏi tôi còn biết đem đoạn nào trong tác phẩm Chí Phèo ra mà đọc cho bà nghe thôi.Lại nheo mắt, Tố Quyên hỏi:– Sao lại đọc văn?Anh đáp tỉnh queo:– Thì chỉ có văn của Nam Cáo mới tả nổi vẻ đẹp “mỹ miều” của Thị Nở.Cô lắp bắp:– Ý anh là ... anh tả tôi y như Thị Nở?Anh phì cười:– Không. Ít ra cô cũng ...thông minh hơn.– Anh ...Tức muốn ...lộn ruột nhưng Tố Quyên cố ghìm lại. Ngón tay đang chỉ về phía anh trong lúc tức giận đang ngo ngoe rồi rụt lại. Mỉm môi cười, cô thản nhiên cầm cái nửa lên tiếp tục thưởng thức món bò bít tết.Chọc vậy mà con nhóc này không biết giận là gì sao? Nhưng Trịnh Phong không phải đợi lâu. Tố Quyên đã lên tiếng dịu dàng:– Anh biết tại sao tôi lại giống Thị Nở không?Phong nhìn cô đề phòng. Đôi mắt lá răm đó báo hiệu một sự việc không mấy gì tốt đẹp.– Thị Nở phải xấu xí vậy mới xứng với gả. Chí Phèo vừa cộc cằn, vừa thô lỗ, vừa mất lịch sự, vừa dzô duyên ...vừạ.vừa.Tố Quyên cố tìm lời để nổ một tràng cho đã tức nhưng không tìm ra. Có lẽ cô giận quá rồi.Phong cười tủm tỉm trươc lời nói chanh chua của cô:– Nếu chưa nghĩ ra thì ...ba chấm đi.Cô dẫu môi:– Ừ! Thì ... ba chấm. Bốn chấm tôi hỏng sợ chứ đừng là ba.– Rồi sao nữa?– Thì dĩ nhiên là “như thế mối xứng đôi với Thị Nở”.Cô gầm gừ:– Có vậy mới xứng. Đúng là tên Chí Phèo ...khó ưa, đáng ghét.Tố Quyên liếc xéo anh một cái bén ngót rồi ngó lơ chỗ khác.Trịnh Phong thầm cười. Trước khi đến đây hình như anh đã quá chủ quan.Cô nàng này cũng ghê gớm thật. Miệng lưỡi này ...giết người chứ chẳng chơi.Về nước hơn sáu tháng, bỗng sáng nay mẹ anh bảo chiều đến xem mắt. Trịnh Phong đã phải cười phá lên đau cả bụng vì câu nói xanh rờn của mẹ mình.– Thời buổi bây giờ mà còn chuyện mai mối. Đúng là điên.Điên đâu hổng thấy, chỉ thấy Trịnh Phong đang ngồi đối diện với ...đương sự.Cả buổi chiều ngồi ăn trong nhà hàng này, Trịnh Phong cố ý chặt mặt ngầu, không nói lời nào để quan sát con nhóc lí lắc nào ngờ con nhỏ cũng lì không kém. Chẳng thèm mở miệng. Đúng là “kỳ phùng địch thủ”. Hừm! Định lấy trứng mà chọi với đá hả? Phong gầm gừ trong họng. Đàn bà con gái gì mà chẳng chút dịu dàng đằm thắm. Thật ân hận khi phải đến đây. Uổng bộ vest này hết sức.Không hiểu bà mối đã nói gì với mẹ không biết? Nhưng con nhóc này có nghĩ như mình không? Lý do nào cô nàng đến đây?Sự tò mò trỗi dậy, Trịnh Phong không cưỡng lại được anh buột miệng:– Cô vẫn chưa trả lời tôi. Nghĩ sao cô lại đến đây?Tố Quyên cũng không vừa, cô lừ mắt nhìn lại:– Vậy còn anh? Sao anh lại đến đây?Phong tỉnh queo:– Tò mò. Tôi muốn xem Nam Cao có ...quá bút không khi tả Thị Nở.Mím đôi môi mỏng, Tố Quyên cố dằn cơn giận. Tên này miệng mồm cũng không thua mình đâu. Cô chống tay dưới cằm, mắt chơm chớp thật dễ thương:– Ủa vậy hả?Phong cũng chống ta dưới cằm như cô:– Đừng né tránh. Mau trả lời đi.Cô nhún vai:– Có gì đâu. Những người đi ... xem mặt thế này thường là những người ế.– Ế?– Ừm? Không góa vợ thì là khó tánh nên không ai thèm. Vì thế tôi tò mò muốn biết thế nào nên đi xem thôi.Phong cười cười:– Cô đừng quên mình cũng đang là người đi xem mặt đó.Cô bĩu môi:– Tôi đâu có quên chẳng qua tôi có hẹn bạn ở đây nên đến thôi. Một công hai việc mà.– Vậy bây giờ đến đây rồi. Cô nghĩ sao?Cô cười toe:– Hối hận không thể tả. Biết vậy không đến còn hơn.phong bật cười khà khà. Trước đây một phút anh cũng có chút hối hận nhưng khi nghe câu nói này rồi thì ...sẽ ân hận cả đời nếu không đến thì đúng hơn.Có thật trên đời này có một cô gái có thể cưỡng lại sự ....quyến rũ của mình?Mới về đây có sáu tháng mà đã “xuống cấp” trầm trọng thế là cùng.phong cười bằng mắt thật tình:– Dùng món khác nhé?Không đợi cô lên tiếng, anh vẫy tay. Người bồi bàn lịch sự bước đến:– Thưa ... anh chị cần chi?– Tráng miệng ở đây có gì?Người phục vụ ân cần đưa thực đơn cho Phong. Anh ga lăng đặt lên bàn trước mặt Tố Quyên:– Em gọi tráng miệng đi?Đôi mắt Tố Quyên mở to và muốn đứng tròng khi nghe từ “em” vuột ra từ miệng Phong.Hắn định giở trò gì đây? Sao chuyển tông lẹ quá trời vậy ta? Thấy cô cứ ...trân trân nhìn mình, Phong hơi ngượng trước người phục vụ. Anh mắng thầm. Qủi quái cái miệng tròn vo chết tuyệt ấy đi.– Cưng à? Mau gọi món tráng miệng đi. Người ta đợi kìa.Cô giật bắn ngườo. Môi ấp úng không thốt nên lời:– À ...tôi ...tôi ...– Thôt được. Để anh gọi giúp nhé!Quay qua người phục vụ, anh tiếp:– Anh làm ơn dọn những thứ này giúp tôi. Sau đó cho tôi ...một đĩa trái cây lạnh dành cho hai người.Trời! một đĩa ...hai người Tố Quyên căng tròn mắt nhìn Phong.Anh bồi đi rồi, Phong thản nhiện nhìn đáp lại. Bây giờ, anh không có cảm giác xa lạ như lúc đầu mà cái tôi của người đàn ông đang trỗi đậy. Anh chưa thất bại lần nào. Và anh không muốn mình bị thất bại vì con nhóc vừa xấu xí vừa ăn nói vô duyên này. Anh muốn chinh phục.Đợi người phục vụ dọn thức ăn ra, Trịnh Phong đẩy ly rượu vang về phía cô, giọng anh êm nhu ru:– Từ lúc ăn đến giờ hình như ... em chưa uống ngụm rượu nào.Thay cho ánh mắt nồng nàn của anh là tia nhìn nảy lửa của Tố Quyên. Biết cô nàng đang “sốc” vì sự chuyển biến của mình, Phong thầm cười, đặt ly rượu vang xuống. Dùng chiếc nĩa nhỏ xâm múi mít đưa cô. Tố Quyên vẫn ngồi im lừ mắt đáp lại:– Sao vậy? Bộ anh quyến rũ lắm sao mà nhìn ... đắm đuối luôn vậy nhóc?Cô bĩu môi dài thườn thượt:– Không biết mắc cỡ. Mặt anh cũng dày thật đó.– Không thèm tự ái, Phong cười:– Tuần nào anh cũng đi mỹ viện hết. Xem ra anh phải đi kiện họ mới được.Tố Quyên phì cười. Hắn đúng là qủi sứ. Chuyện vậy mà cũng nói ra được.Nụ cười hồn nhiên của cô làm Phong ngơ ngẩn mấy giây. Qủi thật. Anh thầm nhủ:Sao nãy giờ mình không thấy cái ... ranh mãnh đó nhỉ? Tự dưng Phong thấy ớn lạnh cả người. Anh làm trò ngớ ngẩn gì thế này? Sao lại ngồi đây giết thời gian với con nhóc điên điên này. Phong tằng hắng như răn đe bản thân.– Cô đã đi gặp mặt thế này bao nhiêu lần rồi?Tự ái dâng trào khi nghe Phong hỏi, Tố Quyên mím môi cố nén. Nếu không vì cô bạn thân yêu thì có kêu cô cũng chẳng thèm ngồi đây.Hứ! Mặt này mà phải cần người mai mối à? Còn khuya đi.Cô hất hàm:– Còn anh?– Nào, chuyện gì ra chuyện nấy cô bé à? Hãy trả lời tôi trước khi hỏi.Cô chu môi:– Lần thứ ... tám.– Tám?– Ừ! Làm gì mà ngạc nhiên dữ vậy?Trịnh Phong cười cười:– Hung dzữ quá trời hèn gì ế là phải.Cô lại lừ mắt:– Hung dữ đâu bằng dzô - duyên.Phong phì cười thầm nghĩ:– Nếu đem cô nàng ra so sánh với Lisa của anh thì ... thua xa.Anh lại đưa một miếng dưa hấu cho cô:– Ăn đi rồi ...cự tiếp.Cô dè dặt:– Ai biết ăn xong thì anh sẽ làm gì tôi?– Tôi không hiểu ý cô?– Mặt anh gian thế ai biết anh bỏ gì vào đồ ăn.Phong chỉ tay vào mặt mình:– Mặt ... gian?Cô sừng sộ:– Không đúng sao?Trời đất ơi ngó xuống mà coi nè! Trịnh Phong cứng cả họng vì tức. Trên đời này có một cô gái ăn nói ... kinh khủng đến thế là cùng. Thiếu gia Trịnh Phong mà phải dùng thủ đoạn để cua gái à?Anh cố lấy giọng thản nhiên:– Yên tâm đi. Dù tôi có muốn vợ cỡ nào tôi cũng không “gài” cô đâu.Anh kênh mặt:– Không có cửa đâu nhóc.– Nếu vậy là bủn xỉn. Hai người mà anh gọi một suốt làm sao ăn.Ra thế. Phong ngớ người. Cô nàng có những suy nghĩ ngộ thật. Muốn tạo cảm giác lãng mạn cũng không xong. Thế này. Hừ, đừng hòng nghĩ đến việc cô bé sẽ đúc mình ăn miếng nào. Tội nghiệp cho ai phải làm người yêu của người đẹp này.– Tôi không bủn xỉn..Chỉ vì ...tôi chỉ chu đáo với người tôi yêu. Còn cô hả?Quên đi.Anh thấy chưa đủ vì bị cô sỉ nhục nên tiếp:– Còn nữa. Tôi đến đây là theo lời mẹ tôi. Còn chuyện hai đứa thì ...không có đâu nghe. Tôi đã có người yêu bên Pháp rồi.Tuy phản đối chuyện hôn nhân mai mối này nhưng bị từ chối kiểu này thì khó chịu thật. Anh ta làm cứ như mình ế đến nơi. Đồ khó ưa. Cao giá lắm sao?Vừa định mắng trở lại, Tố Quyên đã nghe tiếng một cô gái, giọng điệu quen quen nên cô quay mặt ra hướng cửa.Quyên chưa kịp mừng thì cô gái đó đã bước đến sau khi cám ơn anh bồi.– Chào ... khỏe không?Miễn cưỡng cười toe, Quyên chỉ ghế ngồi kế bên:– Ngồi đi. Để tao giới thiệu nha.– Đây là anh Phong. Còn đây là ... là ...– Tôi là Triệu Thương.Triệu Thương nhanh nhảu đi tiếp lời bạn. Phong cũng vừa lúc nhìn lên. Cả hai chạm mắt nhau. Đôi mày Phong hơi nhíu lại:Vẻ đẹp lai Tây của Triệu Thương thật lộng lẫy khiến người đối diện thật khó mà cưỡng lại. Mái tóc dài uốn lọn thật gợi cảm trên bờ vai trắng nõn. Nhanh như chớp, Phong quay mặt chỗ khác, anh bắt đầu đốt thuốc.– Đây là cô bạn cô nói lúc nãy?Tố Quyên gật đầu:– Đúng rồi.Anh cười cười:– Hai người giống Thúy Kiều, Thúy Vân quá.Không để ý đến nét mặt của Triệu Thương, Tố Quyên thản nhiên đáp:– Không giống Thị Nở nữa ư?Đến lượt Triệu Thương nhíu mày.Lần đầu gặp mặt mà họ có vẻ thân mật. Nhất là Phong, anh có vẻ thích thú khi nghe đến tên Thị Nở.Phong cười:– Chuyện đó để lần sau gặp mình nói tiếp nhé! Giờ thì tôi xin phép chào hai người.– Vậy thì chào anh.Tố Quyên ngạc nhiên nhìn qua Triệu Thương. Con nhỏ sao nhanh miệng thế? Không thích cũng đâu cần phải ... chào một cách phũ phàng thế?Phong không nói thêm lời nào, anh mỉm cười đứng dậy. Nhìn theo dáng to cao của anh Quyên chép miệng.– Mày thật là ...tao thấy hắn cũng được mà.– Vậy thì mày đóng luôn vai Tố Quyên đi.– Ý đâu có được. Bây mày đã về rồi thì phải trở về thực tế thôi. Tao là Triệu Thương, mày là Tố Quyên.Tố Quyên nhìn Triệu Thương một hồi lâu rồi thở dài.– Trái đất nhỏ quá, không dung nổi tao. Coi bộ tao phải trở qua ý.Triệu Thương kêu lên:– Thôi đi qủi. Tao coi bộ hắn cũng được đó.Triệu Thương mãi lo huyên thuyên về tương lai của Tố Quyên. Cô không chú ý nên không thấy nét biến sắc trên mặt Tố Quyên.– Trái đất này đúng là nhỏ quá! Ngâm mình trong bồn tắm, Tố Quyên hồi tưởng lại quãng thời gian ở Ý.Ở đó là nơi cô hạnh phúc nhất. Tình yêu và sự nghiệp cô đều đạt được. Mãi khi ...– Lisa! Mình làm đám cưới nghen em. Thời gian sáu năm đủ để chúng ta hiểu nhau rồi.Mấy ngón tay thoăn thoắt trên bàn phím vi tính, Lisa cười:– Hôm nay anh sao vậy? Khi không lại nói đến việc đó.– Mẹ yêu cầu anh về Việt Nam. Và anh muốn em cùng đi với anh.Cô quay lại, lúng liếng đôi mắt nhìn anh rồi phì cười.– Anh làm cứ như mới ngày đầu quen em vậy? Anh biết là em không thích bị trói buộc mà.– Nào! Có ai làm em mất tự do đâu. Yêu nhau và kết hôn là chuyện tất yếu mà em.Lisa ngồi xuống cạnh người yêu:– Nhưng em không thích. Bây giờ mình cũng rất tốt mà.– Nhưng anh không còn trẻ nữa. Anh muốn có một mái nhà, một người vợ hiền và những đứa con ngoan.Cô xoa cằm anh:– Hôm nay sao có những suy nghĩ giống ...cụ non quá, không giống anh ngày thường tí nào.– Lisa! Nghiêm chỉnh lại nào?Lần nào anh đề cập đến chuyện kết hôn em cũng né tránh. Lần này anh nói rất nghiêm túc đó.Nhìn sừng anh, cô cố suy nghĩ tìm nguyên nhân nào đã làm anh trở thành một người khác lạ như vậy. Dạo này cô ít có thời gian bên anh nhưng đâu có nghĩa là cô đã thôi yêu anh. Điều này làm anh giận sao? Nhưng nhìn vào mắt anh đâu có dấu hiệu nào chứng tỏ anh đang giận dỗi. Lisa nhìn sâu vào đáy mắt anh:– Anh đang cầu hôn em đấy à?– Ừ! Anh rất nghiêm túc. Anh muốn em về Việt Nam với anh, chúng ta ...– Nhưng em không thể.Lisa ngắt lời anh mà không một chút ngần ngừ.– Em muốn làm việc. Sự nghiệp em đang tiến triển, em không muốn từ bỏ nó.– Tức là từ bỏ anh?Câu hỏi như một con sông dài thăm thẳm, nó chắn ngang ngăn cách hai người. Cảm giác im lặng xâm chiếm lấy cả hai. Một sự im lặng đáng sợ như bây giờ. Tố Quyên đang chìm đắm trong cái im lặng đáng sợ đây. Cô mở choàng mắt không muốn nhớ tiếp. Một cô gái năng động lại muốn thành đạt trong sự nghiệp như cô thì không thể phí thời gian vào những chuyện suy tư vô bổ đó.Bật dậy rồi mở vòi nước trên vòi sen rõ xuống. Cô muốn lấy làn nước nóng làm mình tỉnh táo hơn.Bước ra ngoài khi đã khoác chiếc áo ngủ kiểu kimono và quấn chiếc khăn trắng trên đầu để giấu mớ tóc còn sủng nước, cô đến bên bàn pha một ly cà phê.Tố Quyên mới rót ra ly thì chuông cửa reo, cô ngoái đầu nhìn ra cửa rồi nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường:– Lạ thật! Ai biết mình ở đây?Con nhóc Thương sao đến sớm quá vậy? Mới sáu giờ mà.Đặt tách cà phê lên bàn làm việc cạnh chiếc máy vi tính, cô đến mở cửa.Cánh cửa vừa bật mở, Tố Quyên đã ngạc nhiên, nhưng chỉ một thoáng rồi cô lại điềm nhiên mở rộng cửa:– Anh vào đi.Khép cửa nhẹ nhàng, cô vẫn thản nhiên nhìn Phong:– Sao anh biết tôi ở đây?Xem ra tôi phải làm việc lại mấy nhân viên lễ tân mới được.Trịnh Phong vẫn lầm lì như lúc bước vào. Anh im lặng ngắm nhìn căn phòng. Một chiếc giường rộng, một cái tủ lạnh nhỏ ở góc phòng, một bộ salon mi ni loại sang nhất và một chiếc bàn làm việc với điện thoại và máy vi tính.Phong nhíu mày nhìn ly cà phê bốc khói, anh thọc tay vào túi quần lấy bao thuốc. Đưa tay chắn gió, anh nghiêng đầu mồi thuốc. Tố Quyên xoay mặt chỗ khác, cô không thể hay chính xác là cô không dám nhìn cảnh đó. Vì hình ảnh này mà có biết bao cô gái phải lao đao?Phong rít một hơi thuốc rồi thản nhiên ngồi xuống salon đối mặt với cô:– Em về nước bao giờ?Đặt ly cà phê vừa pha xuống bàn trước mặt Phong, cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện:– Anh uống đi!Phong vẫn lầm lì:– Em chưa trả lời anh.Hóp một một ngụm cà phê, cô mím môi như đang thưởng thức vị đắng của nó.– Hơn một tuần.– Sao không liên lạc?Tố Quyên nhíu mày, cô đang có cảm giác ngạt thở vì gương mặt cùng giọng nói lạnh lùng của Phong.– Để làm gì? Không lẽ anh đến đây chỉ để hỏi như thế?Nhìn như xoáy vào mắt cô, Phong điềm nhiên uống cà phê:– Sáu tháng xa nhau, em hạnh phúc chứ?Cười thật tươi Tố Quyên nói:– Tốt lắm.– Vậy em về Việt Nam để làm gì?– Không phải em ...– Lần này em về với tư cách là giám đốc của khách sạn này.Phong gật đầu:– Anh biết. Vì thế mà anh mới đến đây.Phong lấy trong túi áo vest ra một chiếc hộp bằng nhung đặt lên bàn, nhướng mày nhìn cô.– Anh muốn chúng ta đám cưới.Tố Quyên nhìn trân anh rồi bật cười khan. Anh ta làm sao vậy? Từ một người vui vẻ trở thành một kẻ lạnh lùng, khô khan.– Anh đang cầu hôn hay ép?Vẫn nhìn cô bằng vẻ nghiêm nghị Phong đáp.– Trước giờ anh vẫn rất thật lòng khi cầu hôn em. Nhưng nếu em muốn nghĩ là ép cũng được.Tố Quyên cười chua chát, cầm chiếc hộp nhung lên, cô mở ra xem. Một chiếc nhẫn bằng bạch kim có đính hạt kim cương lấp lánh. Một chút xao xuyến đang len vào tim, ước mơ sẽ có anh trọn đời lại trổi lên. Cô cầm chiếc nhẫn lên Trịnh Phong tưởng cô sẽ lồng vào tay nhưng không, anh vội bước qua khi thấy cô đặt nó trở lại vào chiếc hộp. Giọng anh dịu dàng:– Lisa! Đừng bướng nữa. Đám cưới rồi em vẫn đi làm mà.Phong cầm chiếc nhẫn lồng vào ngón áp út của Quyên nhưng cô đã rút tay lại. Nhắm mắt, môi mím chặt hít thở thật sâu cô cố giữ bình tĩnh. Ước mơ là một phụ nữ thành đạt không cho phép cô được lập gia đình sớm. Quyên không phải là mẫu phụ nữ dành cho gia đình, cô muốn cả nước, cả thế giới biết đến tài năng của mình.– Phong. Em xin lỗi. Em không thể.Giọng Trịnh Phong vỡ ra:– Tại sao?Tố Quyên mở choàng mắt cô nhìn anh khổ sở, Phong nôn nóng hơn.– Em từ chối anh ngay cả khi anh đã chấp nhận việc em vẫn đi làm sau đám cưới.– Em biết anh không cấm cản thậm chí còn cổ vũ cho em. Nhưng em không thể ... em không tự tin để làm vợ.– Dù em đã làm người tình của anh trong sáu năm.– Đó là thời gian đẹp nhất của chúng ta. Chúng ta cứ sống như vậy đâu cần ...Mắt Phong long lên:– Nói thế mà nghe được à?Em thuộc mẫu phụ nữ nào vậy? Chấp nhận sống với anh không cần danh phận ư?Xoay xoay ly cà phê trên tay, Quyên cố dằn cơn xúc động:– Anh đang xúc phạm em đấy?Biết mình lỡ lời, Phong vuốt mặt, anh uống một ngụm cà phê, giọng vang lên trầm trầm.– Anh xin lỗi. Nhưng anh không thể sống vô trách nhiệm với em. Chúng ta ...Trịnh Phong cố tìm lời để thuyết phục Tố Quyên nhưng lời nói của anh chẳng khác nào ngọn roi quật vào lòng tự trọng của cô. Cái mà cô sợ nhất anh đã nói ra rồi. Trách nhiệm? Cưới cô vì anh cảm thấy có trách nhiêm với cô ư?Anh muốn mình chịu trách nhiệm về một cuộc tình sáu năm. Nhưng cô có cần đâu, cô yêu anh và thời gian sáu năm đó cô chưa biết nuối tiếc là gì?Đôi mắt Tố Quyên lãng u buồn xa xăm, cô nhìn anh cười buồn:– Hóa ra anh cưới em là vì trách nhiệm?– Không. Anh yêu em và anh muốn chịu trách nhiệm về tình yêu của mình.Cô bật cười khan:– Cũng vậy thôi, Nhưng anh không cần lo, chúng ta đều là người trưởng thành.Phong nhìn cô như van nài, Tố Quyên vội quay mặt đi:– Anh về đi.Phong không trả lời, anh trầm ngâm một lúc rồi đứng bật dậy:– Anh để chiếc nhẫn lại đấy. Em suy nghĩ kỹ rồi gọi cho anh.Giọng Tố Quyên dứt khoát:– Không cần đâu. Anh cầm về đi.– Em ... Như thế nào em mới đồng ý đây?Tố Quyên quay lại nhìn anh đau đớn. Cô nhẹ lắc đầu thay cho câu trả lời.Bản thân cô cũng không lý giải được tình cảm của mình. Trước kia cô từ chối anh là vì sự nghiệp, nhưng sáu tháng xa nhau cô mới biết mình không thể thiếu anh và cô đã về Việt Nam cho dù là vì công việc. Nhưng để làm được điều đó cô đã suy nghĩ rất nhiều. Giờ thì ...Xa nhau sáu tháng anh đã trở thành người khác, anh thật xa lạ với cô, cô không còn hiểu được anh.Thấy cô im lặng, Phong tiếp:– Em từ chối ngay cả khi duyên số đã sắp đặt cho chúng ta đi xem mặt sao Tố Quyên?Tố Quyên quay nhanh lại. Cô nhướng mày nhìn anh ngạc nhiên:– Anh biết ...– Phải. Anh biết em mới là Tố Quyên, người mà mẹ anh muốn anh đi xem mặt. Còn cô gái kia là Triệu Thương, người bạn thân em đã nhờ thế thân.– Nếu anh biết thì càng tốt. Đó là một lời từ chối rồi đấy.Phong cau mày. Cách nói chuyện lạnh lùng của cô làm anh khó chịu. Tuy cô bướng bỉnh nhưng cô chỉ từ chối anh vì công việc, còn lần này ... Giọng anh lạc đi.– Em ... không cần suy nghĩ thật à?– Không. Sáu tháng vừa qua em đã suy nghĩ kỹ rồi. Anh về đi cầm luôn chiếc nhẫn. Và ... từ nay chúng ta hãy xem như không có ... gì cả.– Không có gì cả? Em nỡ nói thế sao?Cô mở tủ soạn đồ như sắp đi làm.– Như thế sẽ tốt cho cả hai. Em không muốn chuyện đó làm ảnh hưởng đến công việc của mình.Trịnh Phong đứng thừ người. Nghe tin cô về, anh không tin. Mãi đến khi cô xuất hiện với vai trò là bạn của Triệu Thương anh mới choáng váng, Cuộc đời thật thú vị.Thú vị như anh lúc này, anh yêu cô, cô cũng yêu anh và cả hai cũng đều có duyên phận. Vậy mà.Tự ái người đàn ông không cho phép anh quỳ lụy. Bởi không biết anh đã đề cập chuyện cưới hỏi không biết bao nhiêu lần. Mà có lần nào cô đồng ý đâu.– Nếu em đã nói thế thì ... anh không làm phiền em nữa. Anh về. Chào em.Chúc em sẽ là người phụ nữ thành đạt.Thẫn thờ nhìn theo anh, Tố Quyên quẹt ngang giọt nước mắt vừa rớt qua mi.Cô không cho phép mình khóc. Chẳng biết cô đã toại nguyện rồi sao? Giờ cô có thể toàn tâm toàn ý cho công việc rồi Vậy thì hãy làm việc đi.Mơ ườc là một cô gái xuất sắc nhất trong tập đoàn nhà hàng khách sạn ASIAN là gì?Nghĩ là làm, cô bước đến bàn vi tính. Mới tiếp quản khách sạn này nên cô muốn nắm bắt được tình hình của nó. Không đầy một tiếng sau, Tố Quyên đã bị công việc cuốn hút. Mọi ưu phiền đều bay đi mất. Vừa bước ra khỏi phòng Tố Quyên, Trịnh Phong ngỡ như có một cái gì đó rớt vào lòng. Anh đang cảm nhận một điều gì đó rất lạ. Trái tim đang đau quặn khi phát hiện ra Điều này. Anh dã tự hỏi:mình là thế nào? Vì sao lại có chuyện này? Anh phải làm gì đây?Thơ thẩn đứng trườc cửa thang máy, anh thọc tay vào túi quần đứng đợi mà cũng không biết mình đi đâu.Bỗng có giọng trong tréo nhưng đầy chua ngoa vang lên:– Trời ơi! Sao mày không gọi sớm làm tao ... À!Đang nói điện thoại, Triệu Thương bỗng bị bàn tay to tướng của ai đó chụp mạnh rồi lôi vào thang máy. Hoảng hồn cô định kêu lên thì cái mặt lầm lì của Trịnh Phong đã hiện ra. Anh đưa tay bấm thang máy mà không thèm hỏi xem cô muốn đi đâu, Quá đỗi ngạc nhiên khi nhìn thấy anh bấm thang máy đi xuống, cô giựt mạnh tay lại, bĩu môi dài như cầu Mỹ Thuận.– Là anh à?Phong vẫn im lặng. Anh lặng lẽ đến độ cô tưởng chỉ có một mình trong thang máy. Nhưng cái mặt hầm hầm của anh không làm cô xao động tí nào.Ngược lại thì có. Cô cũng đứng thọc tay vào túi quần, chiếc quần thun rộng thùng thình khiến cô thật ngổ ngáo. Bắt chước anh đứng nhìn vào cánh cửa bóng loáng, nhưng chỉ được một lúc, đôi mắt cô đảo nhanh qua Phong. Mím mím đôi môi mỏng, cô ngần ngừ:– Mới sáng sớm tôi đã gặp anh. Chắc bữa nay tôi ...xui cả ngày quá.Câu nói ... chua hơn chanh mặn hơn muối của cô kéo Phong về thực tại.Không hiểu lúc nãy nguyên nhân nào anh lại vô cớ nắm tay cô kéo vào đây. Có lẽ anh sợ cô đơn.Phong lý giải cho hành động vô thức của mình. Anh nhìn như xoáy vào mắt cô.– Bộ .... rảnh lắm hả?Cô trố mắt nhìn ann, Trịnh Phong tiếp:– Gặp là châm chọc.Mất một glây mới hiểu là mình vừa bị .... mắng, Triệu Thương đốp lại ngay:– Tôi đương nhiên là không rảnh rồi.Chỉ có mấy người như anh mới ... rỗi.– Tôi sao?Cô vênh mặt thách thức vì Phong cũng đang làm mặt ngầu:– Rỗi quá nên mới sáng đã ... rời khỏi khách sạn.Đến lượt Phong ngơ ngác, anh nhíu mày suy nghĩ mà vẫn không hiểu cô muốn nói gì. Vừa lúc cửa thang máy bật mở, Triệu Thương bước ra với nụ cười tươi tắn khi nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của Phong.– Bye nha. Đứng đó mà suy nghĩ Phóng nhanh ra cửa, cô thầm hài lòng khi để lại cho Phong một câu hỏi ... to tướng.Khẽ hát một bài thật vui nhộn, cô dắt chiếc xe đạp cổ lô sỉ của mình rời khỏi khách sạn. Nhưng chưa ra tới lộ thì bàn tay ai đó đã ghì yên sau lại. Cố hết sức đạp mà chiếc xe vẫn không lăn bánh, cô vội nhìn ra sau.– Anh làm cái quái gì vậy hả?Triệu Thương ngoái cổ lại nhìn rồi kêu lên khi thấy Trịnh Phong nhất bỗng bánh xe sau lên. Nhìn nó quay trong không khí mà tội. Đảo mắt lên nhìn nụ cười tủm tỉm của Phong cố thở hắt ra.Mới sáng sớm mà đã như vầy, cả ngày nay trúng số độc đắc mới lạ.Biết rõ cái mồm của Phong cũng không thua kém gì mình, cô đành dịu giọng:– Anh hai à! Anh muốn gì đây?Thả chiếc xe xuống đất, Phong nói tỉnh bơ:– Cô đi đâu?Muốn quát vào mặt anh rằng “tôi đi đâu mặc xác tôi” hết sức nhưng cô vẫn cố ghìm lại:– Dạ thưa anh hai, em còn phải đi làm để kiếm cơm ạ!Lườm lườm cô như không tin, Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng:– Đi ăn sáng đi.Mím môi cười, cô bước xuống xe:– Đêm qua làm việc quá sức nên bây giờ đói rồi hả?Đúng là đồ Thị Nở. Trong đầu cô ta không nghĩ được gì khác hơn thì phải.Phong thầm mắng khi hiểu được những suy nghĩ đen tối của cô.Tuy vậy, Phong vẫn làm tỉnh:– Cô ăn không?Liếc nhìn đồng hồ, cô cười toe:– Ăn! Ngu sao không ăn khi được đãi.– Vậy thì đi.Phong ung dung ngồi lên xe. Triệu Thương hoảng hồn kêu lên:– Anh làm gì vậy?phong ngơ ngác:– Tôi không có xe, cũng không biết chạy xe đạp. Dĩ nhiên là cô chở tôi.– Hả?