Xưa, tại một làng ven biên giới có xảy ra tai nạn binh đao. Dân chúng phải bồng bế nhau đi lánh nạn.

Trong đoàn người di tản đó, có một thanh niên con nhà giàu, của cải vô số. Anh mặc vào người đến ba bộ đồ, mang theo một túi da, cùng bốn bao vải lớn chứa đầy ngọc ngà châu báu. Ai trông thấy anh cũng phải bật cười. Một vài người tốt bụng khuyên:

- Con đường mình đi tỵ nạn rất hoang vắng, trộm cướp nhiều như rươi. Anh mà mang hành lý cồng kềnh thế này, tôi e lành ít dữ nhiều đa!

Anh chàng biện hộ:

- Đây là tài sản của riêng tôi, chưa chắc ai có được. Người đâu của đó, thà chết chứ tôi không bỏ lại được.

- Nào ai có bảo anh vứt bỏ đâu... có điều mang đi ngơ ngơ thế này là e... rước họa vào thân đấy.

Giặc tan. Mọi người lục tục kéo về. Tất cả đều có đủ mặt, duy có anh chàng nhà giàu dạo nọ thì không có ngày về. Anh đã bị cướp giết dọc đường.

Lời Bàn

Em thân mến:

Cõi đời mà chúng ta đang sống đây thuộc về dục giới, nghĩa là chúng sanh xem ngũ dục là của báu. Đó là những món sắc, thinh, hương, vị, xúc làm đẹp ý vừa lòng thiên hạ. Chúng sanh thường chém giết nhau để tranh giành những thứ đó.

Hàng tu sĩ chúng ta, cũng giống hệt như đoàn người di tản nọ. Thật là hiểm nguy cho kẻ nào trong bọn mình còn đèo theo bên mình một ít tiền của, tài năng, danh tiếng hoặc sắc đẹp mà lại cố tình biểu diễn cho người khác thấy. Một tôn giả chúng sanh nào mà đã thấy "của báu" của chúng ta rồi thì... sinh mạng của khổ chủ quả là như chỉ mành treo chuông... hành giả khó mà vượt qua bể sanh tử được.

Đức Phật đã không phải là không có thâm ý khi bảo tăng đồ phải sống giản dị, bần hàn, và cạo quách đi mái tóc, ăn mặc xuềnh xoàng, để "nếu còn một tí ti sắc đẹp nào cũng bị... tèm hem hết". Và... thật là khó coi khi có vị tu sĩ nào cứ tô lục chuốt hồng bề ngoài, suốt ngày cứ săm soi, ve vuốt cái nhan diện của mình. Nó cũng chướng mắt hệt như khi ta bắt gặp cái hình ảnh cồng kềnh của anh chàng nhà giàu trên đường chạy giặc ở trên.

Riêng đối với các hành giả nào không có lấy một tí ti tài sắc nào, xin quí vị cũng chớ lấy làm bi quan, mặc cảm, hờn duyên tủi phận, mà nên vui mừng vì con đường trở về rất là an toàn. Đã lên đường đi thế nào cũng có ngày đáo bỉ ngạn 100% đấy, thưa chư hiền hữu. (01.1984)

Người trí phải gột sạch những điều cấu uế trong tâm, hay cầu cái vui chánh pháp, xa lìa ngũ dục mà chứng Niết Bàn.

Pháp cú 88.

Trích: Vô Minh Từ Đâu Ra của Như Thủy, WP: Trí Đạt