Chương 01

Giữa khung cảnh hỗn loạn trên đường lớn, một thân ảnh chạy vội qua đám đông, len nhanh vào trong.

Cô hoảng hốt quỳ sụp xuống khi nhận ra người đang nằm trong vũng máu. Cô ôm chầm lấy thân thể bất động, muốn khóc nhưng không hiểu sao nước mắt mãi không chảy ra. Có ai đó đã gọi xe cứu thương. Cô lặng lẽ nhìn bố được chuyển lên băng ca, đưa đến bệnh viện.

Giọng nói hảo tâm của một người qua đường: "Đừng lo cô gái, chi là tai nạn nhỏ, bố cô nhất định sẽ không sao".

Thật đau lòng, nhưng ngay khi chạm vào bố, cô đã biết rõ là ông sẽ không bao giờ qua khòi.

Đám tang diễn ra một cách lặng lẽ, đơn giản vì chẳng có ai đến dự ngoài mấy người quen và bạn thân của cô - Mai Ly. Mẹ mất từ khi cô mới sinh, gia đình họ hàng hai bên đều chẳng còn ai, người thân duy nhất là bố, bây giờ cũng đà vĩnh viễn ròi xa cô.

Cô gục đầu vào ngực Mai Ly, khóc thảm thiết:

- Mình phải làm sao để quên đi nôi đau này hả Ly?

- Đừng lo, thời gian sẽ giúp Ngọc quên đi tất cả. Đùng quên Ngọc còn chuyện đế làm.

Lam Ngọc đột nhiên nhớ đến di nguyện của bố. Từ xưa, gia tộc nhà cô có một mảnh đất hết sức đáng giá và thiêng liêng, bao đời nay các thế hệ cha ông đều gìn giữ nó cẩn thận, nhưng bố cô vì một chút bất cẩn đã để nó lọt vào tay tập đoàn Hưng Thịnh. Bố đã nhiều lần tìm cách cũng như trả giá nhưng chủ tịch Từ vân không chịu giao trả miếng đất. Ồng ta nói đã có lời hứa là sẽ chi bán miếng đất cho tập đoàn Đại Thiênễ Vì lý do đó, bố nhiều lần đề nghị Ngọc nộp đom xin vào Đại Thiên, nhưng công việc hiện tại quá tốt khiến Ngọc chưa bao giờ có ý định đó. Nay bố đã mất, Ngọc quyết định phải thực hiện tâm nguyện ấy để ông an lòng nơi chín suối.

Hai tuần sau, cô xin nghi trong sự tiếc nuối của ban giám đốc và nộp đơn xin việc vào công ty quảng cáo của tập đoàn Đại Thiên. Với tấm bằng Thạc sĩ, kinh nghiệm ba năm và học bạ sáng chói, Ngọc nghiễm nhiên được nhận vào phòng kế hoạch. Các đồng nghiệp chào đón cô trong bầu không khí vô cùng thần thiện, chi trừ một người - Hoàng Đông Vũ, trưởng phòng. Khi cô bước vào, con người này chi khẽ ngẩng đầu, nhìn cô bằng cặp mắt tình lặng đến đáng sợ ròi cúi xuống làm việc.

Sau hơn ba tuần làm việc, Ngọc nhận ra rằng tuy Đông Vũ có vẻ ngoài khá thường, cư xử lãnh đạm, anh luôn cười dù ánh mắt chưa bao giờ xao động, nhưng nhân viên nữ trong công ty lại vô cùng ngưỡng mộ anh. Phải công nhận là hiệu suất làm việc của anh quá tốt, lại rất thông minh. Mọi việc lớn nhỏ mà giao vào tay anh thì đều nhanh chóng xong xuôi. Coi bộ việc Ngọc muốn đạp đổ tên này để lên chiếc ghế trường phòng không dễ chút nào. Đại Thiên là một tập đoàn nổi tiếng hùng mạnh, vì thế chủ tịch tập đoàn không phải là người ai cũng có thể gặp. Cô chỉ có thể gặp ông ấy trong các buổi họp cấp cao của tập đoàn. Mà muốn đến những nơi đó, cô cần phải được thăng chứcẽ

Dù đồng nghiệp khá thân thiện nhưng tình trạng "ma cũ bắt nạt ma mới" ắt hẳn phải xảy ra. Cô tuy bằng cấp cao vời vợi, trình độ cũng cao vòi vợi, lại bị bắt đi photo với đánh máy. Kì thực chuyện này Ngọc đã liệu từ trước nhưng vẫn cảm thấy chút khó chịu và bất mãn. Dự án đầu tiên được Vũ ném cho cô sau khoảng một tuần khiến mọi người trong văn phòng đều nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu rồi xì xầm to nhỏ. Cô không hiểu gì, chi cảm thấy lần bắt nạt này qua hơi nhanh, nhưng đâu cần cả phòng phải ngạc nhiên như vậy. Đô Linh ngồi bên cạnh ghé tai cô nói:

- Chị thật lợi hại! Trưởng phòng Đông Vũ chưa bao giờ giao dự án cho nhân viên mới chi sau một tuần đâu. Bình thường anh ấy thử thách cả tháng, thậm chí có người trong phòng này vào làm được bốn tháng mà chả có dự án nào. Mọi người đang xì xào là chị có người chống lưng.

- Làm gì có! - Ngọc phẫn nộ: - À, gọi tên được rồi, không cần xưng chị.

- ừ, Linh cũng nghĩ Ngọc không phải loại người đó. Nhung từ giờ chắc sẽ có lắm người ghét chúng ta.

- Chúng ta?

Đỗ Linh cười:

- ừ, vì Linh được nhận dự án sau ba tuần nên cũng bị ghét.

Cái dự án cỏn con thế này không thể làm khó Ngọc, cô hoàn thành xuất sắc nó chỉ trong một thời gian ngắn nên được đích thân giám đốc khen ngợi, còn cả phòng thì nhìn cô trầm trồ, theo như lời Linh, là vì mắt nhìn người quá tốt của tên Đông Vũ. Ngọc không tin điều đó nhưng vẫn vô cùng tò mò.

Một hôm, trong lúc cả hai đang đi cùng thang máy, cô đã buột miệng hỏi:

- Tại sao anh lại giao dự án đó cho tôi?

Anh hơi nhíu mày, rồi đáp nhanh:

- Chi đơn giản là thấy cô có khả năng. - Giọng anh trầm ấm và rất lôi cuốn.

Ngọc định hỏi thêm nhưng thang máy đã mờỆ Anh khẽ cười rồi chào cô. Anh tuyệt nhiên không phải loại nói nhiều vô bổ, cũng không phải loại lạnh lùng giả câm điếc. Anh vẫn cười, vẫn xã giao, vẫn nói chuyện bình thường nhưng ánh mắt vô hồn khiến cô có cảm giác như chằng thứ gì có thể chạm vào trái tim anh. Lòng cô đột nhiên dâng lên một cảm xúc rất lạ. Từ nhỏ đến giờ, hai mươi hai năm, chưa có người đàn ông nào khiến cô chú ý nhiều như anh.

Đỗ Linh là một cô gái thân thiện và đáng tin cậy Ly dạo này bận bịu, cả hai không nói chuyện nhiều nên người bạn tốt cùa Ngọc hiện tại chính là chị Linh. Ngọc kể cho chị Linh nghe rất nhiều chuyện, kể cả chuyện cô muốn được lên ghế trưởng phòng để dành lại miếng đất cho gia tộc. Nhung trớ trêu thay, tên Vũ đó đã nghe hết toàn bộ câu chuyện. Anh đột ngột xuất hiện và nở một nụ cười ấm áp.

- Cô sẽ chẳng bao giờ thắng được tôi đâu.

Ngọc ghét nhất cái kiểu kiêu ngạo này. Cô nói thẳng:

- Tôi vì chuyện gia đình nên bất đắc dĩ phải làm vậy.

- Đang cầu xin tôi? Vậy chi cần giúp tôi một việc, tôi sẽ...

- Không cần! - Ngọc cắt ngang: - Không thử làm sao biết được. Tôi muốn quyết đấu!

Anh lại cười, nhưng là một nụ cười mia:

- OK! Dự án lần này chúng ta sẽ cùng làm, đề xuất của ai được công ty sử dụng thì coi như người đó thắng.

Ngọc nghĩ thầm: Đúng là tên ngốc. Dám đọ ý tưởng với tôi coi như anh chán sống. Cược thì cược, ai sợ ai.

- Được, có Đỗ Linh làm chứngễ Nếu tôi thắng, anh nhất định nhường cái ghế đó cho tôi.

- OK. Nhưng nếu cô thua?

- Tôi sẽ vĩnh viễn từ bỏ việc cướp cái ghế của anh.

Anh nhếch mép:

- Không, cô sẽ không bao giờ vượt qua tôi. Nếu cô thua, phải làm theo một việc tôi yêu cầu.

- Khoan đã, nếu anh đề ra một việc quá sức như giết người, cướp của..?

- Yên tâm, đó là việc rất dễ và cô dư sức làm được. Có cô Đỗ Linh làm chứng.

Lam Ngọc nhìn vẻ ngạo mạn của anh, tức giận nói luôn: Được, thòa thuận vậy đi. Chị Linh, xin ỉàm chứng giúp chúng tôi.

Đồ Linh chưa kịp nói gì thì hai tên kia mồi người đã mồi ngả, hùng hổ bò đi.

Những ngày tiếp theo là cuộc đối đẩu nảy lửa của cả hai, đúng hơn là của Ngọc, còn tên kia lại bình thản đến lạ lùng. Nhưng làm cho Ngọc kinh ngạc hơn chính là kết quả. Cả ban giám đốc đều chọn ý tường của cái tên chết tiệt đó. Cô tức tối chạy xộc vào phòng họp để xem qua bản dự án. Và cái này mới ỉà thứ khiến cô thật sự bội phục anh. Một ý tường quá sức độc đáo và chi tiết. Cô - Dương Lam Ngọc, lần đẩu tiên trong đời cảm thấy khâm phục một ai đó, mà lại là con traiỆ Tất nhiên, cô phải nghe theo một mệnh lệnh của anh.

Tối hôm sau, khi cả phòng đã về hết, cô gõ cửa phòng anh.

- Cô ngồi xuống trước đi. - Anh rót trà mời cô.

- Muổn tôi làm gì thì nói mau! - Cô không kiên nhẫn nói.

Anh nhìn cô: Cô có bạn trai chưa?

- Cái gì? Chuyện đó thì liên quan gì đến anh?

- Liên quan. Tôi muốn cô làm bạn gái của tôi. - Anh quả quyết.

Lam Ngọc kinh ngạc đến nỗi nhảy dựng lên: Anh có điên không?

Chúng ta mới gặp nhau...

- Không phải, hiểu lẩm rồi, chỉ giả vờ thôi.

Cô nhìn anh khó hiểu, cảm giác như trong tiểu thuyết: Tại sao lại phải làm vậy, mẹ anh yêu cầu anh có người yêu?

- Có thể nói là vậy.

- Nhưng người muổn giả làm bạn gái anh cũng nhiều, sao lại để nghị tôi?

Anh hơi nhíu mày: Vì không chi giả vờ bên ngoài mà cô phải dọn về ờ nhà tôi nữa. Mấy con hồ ly ấy mà đem về nhà thì sẽ gây họa ỉớn. Còn cô không phải hồ ly.

- Hồ ly? - Cô phì cười. - Vì sao tôi không phải?

- Vì cô không có tình cảm gì với tôi, không xao động hay ngường mộ.

Cô nhìn anh: Tôi có thể suy nghĩ không?

- Được, ngày mai trả lời tôi.

Ngọc định nói là một ngày quá ngẳn, nhưng giọng nói lãnh đạm của anh khiến cô chi muốn mau chóng rời đi.

Mai Ly cười vang trong điện thoại: Thật giống trong truyện, hai người giả yêu nhau rồi sau yêu thật. Thú vị quá! Cậu cứ đồng ý đi, có thiệt gì đâu, đờ tổn tiền thuê nhà.

- Cái gì mà truyện, cậu lúc nào cũng thế. - Mặc dù nói vậy nhưng với một mọt sách như Ngọc thì việc liên tường tới tiểu thuyết là điều hoàn toàn bình thường. Dù ngoài miệng cô cứ bảo “chắc chi có trong tiểu thuyết” nhưng kì thựcế.. - Hay mình cứ thử nhỉ? Anh ta chẳng phải cũng rẩtđược sao. Có vẻ ỉà người đàng hoàng, lại làm cho mình xao động... dù chi là rất nhò.