Chương 1

Khải đứng khoanh tay nhìn dòng người qua lại trên đường.

Mưa! Mọi người chạy dồn vào một góc nhà bỏ hoang.

Anh nhìn đăm đăm vào những giọt mưa chảy từng hạt xuống thềm gạch:

– Anh Khải!

Anh hơi giật mình, căng mắt nhìn về phía có tiếng gọi.

Khải nhếch môi:

Lại có trò gì nữa đây!

Hà My đưa tay vẫy vẫy.

– Anh lái xe qua đây!

Khổ rồi, trời mưa thế này thì làm sao mà ra xe nhỉ. Thật là khó cho anh.

Nhưng kiếp làm người đành phải chiều chủ mà thôi. Nghĩ vậy anh bước ra mưa để đến chiếc xe đang đậu trước sân. Mở xe lấy cây dù đưa cho cô chủ nhỏ:

– Mời cô ra xe!

Hà My mỉm cười nhìn anh:

– Gì mà trịnh trọng vậy anh Khải?

Khải hơi cúi xuống như vờ mở cửa:

– Tôi chỉ làm đúng theo hoàn cảnh của mình mà thôi.

Hà My nhìn anh cô nói như than.

– Cũng tại nhỏ bạn nên để anh chờ hơi lâu.

Khải nói:

– Tôi chỉ sợ ông bà chủ phiền mà thôi:

– Chờ tôi như vậy anh không thấy bực sao?

Khải lắc đầu:

– Làm công để lãnh lương thì phải tuân theo mệnh lệnh của chủ.

Hà My nghe phật lòng:

– Anh nghĩ vậy thật sao?

– Sự thật là như vậy mà.

Hà My chu môi:

– Anh xem tôi cũng như vậy sao hả?

Khải gật đầu giọng lạnh băng:

– Thì cô cũng là một thành viên trong gia đình.

Hà My chớp mắt nhìn anh:

– Anh có biết nói vậy là tôi giận anh lắm không?

Khải vẫn giữ ý mình:

– Cô có giận thì tôi đành chịu vậy thôi.

– Anh ...

Khải nói giọng nhẹ tênh:

– Dù có giận thì cô cũng làm ơn lên xe giùm.

Hà My mím môi, cô nén cơn tức giận:

– Anh làm tôi giận lắm đó!

Khải cười mai mỉa:

– Xin lỗi tôi không cố ý. Xin cô vui lòng cho tôi làm tròn bổn phận.

Phụng phịu, Hà My giận dỗi bước lên xe:

– Về thôi!

Trên suốt đoạn đường về nhà cả hai không ai nói câu nào. Hà My như nhịn không nổi nữa. Đành lên tiếng:

– Tôi xin lỗi vì đã làm trễ giờ của anh!

Lắc đầu Khải đáp:

Không sao.

– Anh không giận tôi thật chứ.

– Cô ích gì đâu mà giận.

Mà cũng phải thôi. Làm công cho người ta mà. Khải chỉ buồn là để cô em của mình ở nhà chờ anh về để có cơm ăn. Chắc là nó đói lắm đây!

Khải cho xe dừng lại. Người đầu tiên anh gặp là Ngân Tiền cô ta ngoe nguẩy lên tiếng:

– Hừm đến giờ này mới chịu về ư?

Hà My lên tiếng:

– Mấy bạn cứ kéo lại mãi nên về hơi trễ.

Ngân Tiền lườm:

– Vậy hả? Vậy mà tôi tưởng hai người đi du hí ở đâu chớ.

Hà My nhìn cô em gái tỏ ý không hài lòng:

– Sao em nói kỳ vậy?

– Hừ, sao mà kỳ, bộ hổng đúng hả?

Khải nhìn hai người:

– Xin phép tôi về được rồi chứ?

Hà My gật đầu:

– Anh về đi!

Nhưng Ngân Tiền gọi giật lại:

– Nè chưa được đâu đó.

Khải nhẫn nhịn:

– Còn làm gì nữa vậy cô ba?

Ngân Tiền đưa tay chỉ vào chiếc xe:

– Cha tôi bảo anh về thì đi rửa xe!

Khải thắc mắc:

– Xe tôi mới rửa hôm qua mà cô.

Ngân Tiền quay mặt đi nơi khác:

– Tôi không biết.

Hà My biết là Ngân Tiền cố tình làm khó Khải, nên cô lên tiếng:

– Em nói hay là cha bảo.

Nhướng mày, Ngân Tiền bẻ lại:

– Sao hả chị hỏi tôi như vậy là có ý gì?

Khải sợ hai bên lại cãi nhau nên anh nói:

– Thôi được tôi sẽ đi rửa đây, xin hai cô chủ đừng gây chuyện nữa.

Ngân Tiền bậm môi:

– Anh là ai mà dám lên tiếng với chúng tôi.

Khải không nói gì thêm nữa anh lẳng lặng lấy sâu chìa khoá bước lại gần chiếc xe anh nhủ thầm:

Như vậy lá hôm nay em chờ anh đến đói chết rồi Kỳ Duyên ạ.

Bà Khánh bước ra liền lên tiếng:

– Gì mà ồn ào thế này?

Ngân Tiền nhảy đổng lên nói:

– Vì người ăn kẻ ở mà Hà My dám chửi con đó mẹ.

Ném cái nhìn về phía Hà My Bà Khánh đay nghiến:

– Sao hả con kia tao nể cha mầy cho mầy đi sinh nhật vậy là tốt rồi đó!

Hà My nhẹ giọng:

– Xe mới rửa hôm qua, vậy mà Ngân Tiền buộc người ta rửa nữa đó!

Bà Khánh chẳng chút gì thay đổi trên một khuôn mặt, bà lạnh lùng nói:

– Vậy thì rửa có gì đâu.

Hà My lắc đầu:

– Giờ này cho anh ấy về được rồi mẹ ạ.

Ngân Tiền mai mỉa:

– Xời ơi, mẹ có thấy người ta ngọt ngào ghê chưa.

Hà My nhìn em:

– Em đừng nói vậy khó nghe lắm. Dù gì thì Khải cũng nhiệt tình lắm rồi.

– Hừ nói câu nào ra cũng bênh vực cả.

Bà Khánh xua tay phán:

– Đi rửa xe thì đi đi!

Khải gật đầu rồi đưa xe đi rửa. Dù trong lòng không mấy vui.

Hà My cảm thấy buồn vì Ngân Tiền luôn chống đối cô. Lại còn thọc mách dối gian trước mặt cha mình nữa.

Cô chỉ còn biết vui bên bạn bè mà thôi:

– Ê nhỏ, mở cửa đi!

Mừng rỡ Hà My đi như chạy ra cổng. Cô chu môi trách bạn:

– Làm gì mà đến trễ như vậy hả?

Ngọc Trân cười hì hì:

– Cho mình xin lỗi phải “ao” gần một thau đồ to tướng vậy đó.

Hiểu hoàn cảnh của bạn Hà My thôi không trách nữa:

– Mi khổ thật!

Tuy có cực khổ Ngọc Trân vẫn vui vẻ:

– Nhiệm vụ thì phải làm thôi.

Thở dài Hà My than:

– Còn ta thì có muốn làm cũng không được.

– Trời ơi! Sướng muốn chết mà chẳng chịu. Ai muốn khổ thế!

Lắc đầu Hà My rên rỉ:

– Ngồi thế này buồn chết đi được mi ạ!

Ngọc Trân tuy nói thế, nhưng cô rất hiểu hoàn cảnh của bạn:

– Mi nên tìm việc gì đó mà làm đi Hà My.

– Hả đi làm à!

– Phải đó, ít ra mi cũng có cái nghề gì đó trong tay cho tuơng lai của mình.

Hà My gật gù:

– Đôi lúc mình cũng muốn như vậy lắm nhưng mà. .... – Sao vậy. Có gì khó khăn với mi à?

Hà My thở dài:

– Vấn đề là cha của mình đó. Ông sẽ không cho mình đi!

Ngọc Trân hiến kế.

– Lựa lúc chỉ còn một mình mi với cha mình hãy nói. Ta tin bác ấy sẽ gật đầu.

Lắc đầu, Hà My lại than thở:

– Thật ra không khí trong nhà này ngột ngạt làm sao vậy.

Thương bạn Ngọc Trân cũng thở dài:

– Thấy mi ta cũng ngán lắm.

Hà My buồn buồn nói:

– Phải chi ta có mẹ bên cạnh thì tốt biết mấy.

Biết bạn sắp nhớ lại chuyện cũ, Ngọc Trân nói tránh sang chuyện khác:

– Ta xin lỗi mi về chưa hôm trước nhé!

Hà My nhìn bạn thông cảm:

– Ta không có giận mi lâu đâu ta hiểu mi mà:

Ngọc Trân xúc động:

– Chỉ có mi là biết hiểu ta mà thôi.

Hà My nhìn bạn rồi hỏi:

– Khanh lúc này có hay ghé tìm mi nữa không?

– Vẫn thường, nhưng không hiểu sao ta lo sợ quá!

Hà My nhìn bạn:

– Sao lại sợ chứ?

Ngọc Trân tâm sự:

– Chênh lệch giữa hai gia đình là một khoảng cách rất xa!

Hà My phản ứng:

– Chuyện ấy có gì lớn đâu, có lẽ là do mi suy diễn mà thôi.

– Cũng có thể là như thế. Nhưng chuyện gì cũng nên lường trước sẽ hay hơn.

Hà My bật cười:

– Thôi đi bà cụ non ạ!

Ngọc Trân cũng cười theo bạn. Người làm mang nước ra. Hà My đẩy đến bạn ly nước:

– Uống đi mi. Thấm giọng rồi nói tiếp.

Ngọc Trân chợt hỏi:

– Anh tài xế đẹp trai của mi thế nào?

Ngạc nhiên Hà My hỏi bạn:

– Mi hỏi vậy là thế nào?

– Hừ, chẳng lẽ mi không rõ lai lịch của anh ta hay sao?

Hà My lắc đầu?

– Không biết, thật tình ta không biết tí gì cả.

Ngọc Trân trách bạn:

– Nói như vậy là mi vô tình quá rồi còn gì.

Hà My nhìn bạn trân trân:

– Trời đất, tại mi không hiểu đó thôi. Anh ta kín như bưng làm sao biết được.

Gật gật đầu, Ngọc Trân bảo:

– Mi nói cũng phải. Nhưng mà nầy ...

– Gì nữa vậy?

– Mi có thấy anh ta có điều gì khác lạ không?

Hà My ngơ ngác:

– Điều gì thế?

– Anh ấy vừa đẹp trai, vừa thông minh nữa, anh ta xuất thân không tâm thường đâu.

Điều này thì Hà My cũng công nhận là Ngọc Trân nhận xét đúng nên gật đầu:

– Điều nầy thì mi nhận xét đúng đó. Ta không phản ứng nhưng có điều anh ta không chịu nói ra mình cũng vô phương.

Một ý nghĩ thoáng qua Ngọc Trân đứng lên:

– Thôi mình về nghe. Tối nay có đi chơi không?

Hà My nhìn bạn:

– Lúc nào ta cũng muốn rong ruổi ngoài đường để giải sầu cả.

– Được rồi ta sẽ tranh thủ đến chơi với mi, được chưa?

Vừa mở cổng, Hà My vưa nói:

– Nếu không có mi chắc ta sẽ buồn chết đi được.

– Trời ơi! Mi làm ta xúc động đậy con tim rồi đây nè.

Hai người bật cười thành tiếng. NgọcTrân về rồi, Hà My cũng quay vào:

– Cô hai, có điện thoại của cô đó!

– Vâng, em cảm ơn chị!

Hà My đi nhanh vào nghe điện thoại – Alô! Hà My đây!

– Có thật là Hà My không?

Hà My tỏ ý khó chịu:

– Nhưng anh là ai mới được.

– Em không nhận ra tiếng của ai sao Hà My.

Hà My nghiên giọng:

– Nếu không nói, xin lỗi tôi cúp máy đây.

– Đừng mà Hà My. Nếu thật em không nhớ thì anh nhắc cho em nhớ nhé.

Kiểu nói nầy thì làm sao mà cô có thể quên được. Chính anh ta rồi. Nhưng anh ta về thành phố bao giờ. Hà My không thích mấy con người nầy. Cô chau mày:

– Thôi không cần đâu:

– Tại sao?

– Vì tôi không muốn mất thời gian vào việc không đâu:

Anh ta nói nhanh:

– Anh là Kiệt đây mà Hà My.

– Anh là Kiệt ư?

– Đúng rồi! Em nhớ rồi hả?

Hà My nói giọng lạnh lùng:

– Vậy thì đã sao?

– Em không hoan nghênh anh à!

– Sao tôi phải hoan nghênh anh chứ?

Kiệt rên lên:

– Đừng chơi trò ú tim với anh mà Hà My.

– Ai đùa với anh đâu chứ?

– Chẳng lẽ mời hai năm mà em đã thay đổi vậy sao?

– Thay đổi ư? Tại sao anh nói như thế Kiệt thở dài:

– Nghe cách nói chuyện của em là anh đoán vậy thôi!

Hà My bực bội:

– Tôi vẫn như hai năm trước đây. Vẫn không thích cái lối nói chuyện kiêu căng và áp đặt người khác vậy đâu.

Kiệt thở dài:

– Chẳng hiểu anh đã làm gì cho em phật ý vậy chứ? Nếu có cho anh xin lỗi vậy.

Hà My vẫn chối từ?

– Tôi không dám nhận lời xin lỗi của anh đâu.

– Em nói như vậy thì làm sao anh có thể dám đến nhà em dự cơm tối.

Hà My bực bội:

– Ai hoan nghênh mà anh tới chứ.

– À không đó là do cha em vừa điện qua bên này thôi.

– Chuyện người lớn mắc mớ gì tới tôi chứ?

Kiệt cười hì hì:

– Em biết không anh định từ chối nhưng không được đó.

– Tại sao?

Kiệt nói như trêu tức cô:

– Cha em căn dặn là phải có mặt anh đó.

– Vậy sao?

– Em có vui không?

– Vui chứ vui đến nỗi chảy nước mắt luôn rồi nè Kiệt lại nói:

– Nếu em không thích thì tối nay anh xin phép không tới vậy.

Hà My nói khích:

– Nói như vậy xem ra anh còn biết điều đó.

Kiệt cười:

– Em nói vậy không sợ làm anh phật lòng sao?

– Tôi với anh có gì mà tôi phải sợ chứ. Anh không đến quấy rầy là tôi đã mùng rồi.

– Em thật sự ghét anh đến như vậy sao?

– Nếu đã biết như vậy rồi thì anh đừng hỏi nữa.

– Nè, liệu em có thể chịu đựng được sự quở trách của cha mình không.

– Hừ, dù có sa vào mười tám tầng địa ngục thì cũng không sợ đâu.

– Em nói thì phải nhớ đó.

– Tôi dám làm thì dám chịu. Nếu không có gì thì tôi sẽ tắt máy đây.

– Khoan.. – Gì nữa!

– Chừng nào em rảnh.

– Hỏi làm gì? Tôi thì lúc nào cũng bận cả.

– Vậy thôi nghe.

– Cám ơn!

Hà My đặt ống nghe xuống, cô cảm thấy có gì đó như lo sợ ....

Hà My bước vào xe, cô nói với Khải:

– Mình đi thôi anh!

Khải tra chìa khoá vào ổ, nhưng lại hỏi:

– Về nhà chứ?

Hà My nghe Khải hỏi thế, cô liền đổi ý:

– Anh có thể cho xe chạy dọc bờ sông không?

Khải không quay lại mà vẫn nói:

– Theo tôi cô nên về nhà thì hơn đó!

Hà My vẫn bướng bỉnh:

– Nhưng tôì còn muốn đi chơi một chút nữa.

– Cô hai à tôi không muốn bị đuổi việc sớm vậy đâu.

– Tại sao anh lại nói như vậy hả?

Khải hơi cúi đầu:

– Vì tôi không muốn làm trái ý ông chủ.

Hà My gật gù:

– À thì ra là như thế. Vậy mình về thôi!

Khải chưa kịp cho xe nổ máy thì Kiệt xuất hiện đột ngột:

– Anh ta không dám đưa em đi chơi. Còn anh thì sẵn sàng.

Hà My hơi ngạc nhiên về sự có mặt của Kiệt, nhưng cô lại hỏi một cách thản nhiên:

– Là anh à!

Kiệt hơi nghiêng đầu nhìn cô:

– Em nghĩ thế nào về lời đề nghị của anh.

Nghe ghét cay ghét đắng anh ta Hà My ngoảnh mặt đi nơi khác cô bảo:

– Tôi không còn hứng thú để đi chơi đâu tôi muốn về.

Nhưng Kiệt vẫn ngang nhiên đứng trước đầu xe.

– Sao mà thay đổi nhanh vậy em. Đi với anh đi em sẽ thấy vui hơn nhiều Hà My lắc đầu:

– Cám ơn, nhưng đến lúc tôi phải về rồi. Chạy đi anh Khải!

Nhưng làm sao mà Khải chạy được khi mà Kiệt vẫn đứng ở đầu xe.

– Nhất định hôm nay em phải đi chơi cùng anh.

Hà My phản ứng:

– Tôi không đi, anh nên tránh ra đi!

Kiệt nhìn Khải chằm chằm:

– Anh nên biết điều một chút.

Khải hơi nhếch môi:

– Tôi chỉ là tài xế lái xe mướn. Phải tuân theo mệnh lệnh của chủ mà thôi.

Kiệt hất mặt:

– Nhưng tôi muốn anh xuống xe, nhường chỗ cho tôi.

Khải nghiêm giọng:

– Anh thông cảm tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của chủ tôi mà thôi Kiệt to tiếng:

– Tôi vẫn có quyền buộc anh xuống xe đó!

– Rất tiếc tôi không thể làm theo ý của anh!

Hà My kêu lên:

– Anh cứ cho xe chạy đi!

Khải lắc đầu:

– Tôi không muốn gây ra án mạng đâu.

Hà My ló đầu ra cô hét to:

– Anh có chịu đứng ra không?

Kiệt vẫn cố lì:

– Anh chỉ muốn đưa em đi chơi một chút thôi!

Hà My lắc đầu lia lịa:

– Không đời nào!

Kiệt nói một cách ngạo mạn:

– Em có thể cãi lời người lớn được sao?

– Anh đừng đem người lớn ra để hù doạ tôi.

Kiệt nhìn Khải:

– Anh ta chỉ là một tên lái xe mướn thôi mà.

Hà My hơi chau mày.

– Anh nói vậy là ý gì?

– Em từ chối anh là vì anh ta đúng không?

Hà My giật mình nhìn Khải, rồi lại nhìn anh ta ngắt lên:

– Anh nói bậy gì như thế?

Kiệt bật cười:

– Sao hả anh nói trúng tim em rồi phải không?

– Anh nói bậy!

– Nói bậy mà em có thể khẩn trương vậy sao?

Khải gầm mặt xuống. Thật ra đối với con người ngang ngạnh thế nầy anh chẳng cần quan tâm làm gì?

Khải cho xe lùi lại anh hỏi giọng cộc lóc:

– Sao đây?

Hà My nói nhỏ:

– Về thôi!

Khải cho xe lùi lại phía sau xa một chút rồi mới cho xe quay đầu chạy về hướng khác. Bỏ lại Kiệt đứng trơ vơ một chỗ ...

– Tôi xin lỗi!

– Cô đâu có lỗi gì.

– Để anh ta nói bậy.

– Đó là miệng của anh ta, anh ta muốn nói gì mà chẳng được.

Hà My thở dài:

– Người gì đâu mà ngang ngược hết chỗ nói!

Vậy là Khải im lặng đến lúc về tới nhà:

– Cô hai xuống xe, tôi còn đi rước ông chủ nữa.

Đã ra ngoài Hà My nhìn anh nói lại:

– Tôi xin lỗi anh nhé!

Khải lắc đầu không đáp, rồi cho xe chạy vút đi!

Hà My còn tần ngần đứng nhìn theo, Ngân Tiền đứng sau lưng liền lên tiếng:

– Sao vậy còn luyến tiếc à?

Hà My quay lại nhìn cô:

– Luyến tiếc cái gì?

– Long nhong với nhau gần suốt buổi nói chuyện chưa hết à?

Tròn mắt nhìn em Hà My mỉm cười:

– Em nói gì lạ vậy?

– Hừm, chị đừng hòng qua mặt được tôi.

Hà My ngạc nhiên cô không lạ gì tính của Ngân Tiền soi mói hạch sách.

Nhưng vì muốn hoà khí trong gia đình được đầm ấm nên lúc nào cô cũng nhẫn nhịn cho qua chuyện:

– Em nói gì mà khó nghe như vậy.

– Chị nên nhớ anh ta là người làm công giúp việc cho gia đình đó.

– Ngân Tiền . .... ...

Nhưng Ngền Tiền ngoảnh mặt đi nơi khác như không muốn nghe:

– Anh Kiệt mới là người đáng để chị quan tâm.

Tròn mắt nhìn Ngân Tiền, Hà My mấp máy đôi môi:

– Tại sao em lại nhắc đến Kiệt ở nơi đây?

Ngân Tiền mím môi:

– Và anh ấy sắp làm rể nhà này rồi.

– Em điên chắc!

Ngân Tiền mai mỉa:

– Tôi mà điên mà? Chị thì có người ta giàu sang, địa vị như vậy mà chẳng chịu để mắt tới, đi quan hệ lăng nhăng với một kẻ ăn người ở như vậy.

Hà My nghe giận vô, cùng. Nhưng cô lại không thể nói gì được nên định bỏ về phòng mình nhưng bà Khánh đã bước ra:

– Dừng lại đó!

Hà My nhìn bà:

– Có chuyện gì vậy mẹ?

Bà đanh giọng:

– Bộ có chuyện tôi mới nói chuyện với cô được sao?

– Dạ không phải ạ.

Bà nghiêm giọng:

– Không phải thì được rồi! Vào phòng khách tôi có chuyện muốn nói.

Hà My biết là điều chẳng lành đến với mình rồi. Dù vậy cô cũng bước chân theo bà. Vào phòng khách cô vẫn đứng chờ. Bà Khánh nói như ra lệnh:

– Ngồi đi!

Hà My ngồi xuống đối diện cùng bà; bà Khánh hắng giọng:

– Tối nay nhà có khách, cô phải có mặt ở nhà.

Hà My giật mình:

– Khách của cha mẹ con làm sao dám tiếp.

Người ta chỉ đến dùng cơm tối thôi.

Dù biết là ai, nhưng Hà My vẫn hỏi:

– Ai vậy mẹ?

– Gia đình cậu Kiệt.

Hà My nghe tái mặt:

– Họ đến đây ư?

– Không phải họ tự tới mà cha cô chủ động mời người ta.

Hà My ngồi thừ ra:

– Mời cơm tối thôi chứ có gì mà bảo con phải tiếp.

Bà nói một cách thẳng thừng:

– Họ đến để bàn việc cưới xin cô cho con trai họ.

Hà My đứng vụt lên:

– Không đâu, con không chịu lấy chồng đâu mẹ ơi!

Bà nghiêm giọng:

– Điều này cô đâu thể cãi được vì đây là do ý của cha cô đó.

Ý của cha ư? Chứ chẳng phải bà muốn tống khứ tôi đi cho sớm hay sao? Dã tâm của bà tôi vẫn biết mà. Chỉ tội cho mẹ tôi hiền từ nên bị bà qua mặt một cách dễ dàng như vậy.

Thấy cô im lặng bà Khánh nói thêm:

– Người ta giàu có, lại có tiếng tăm cô về đó là diễm phúc lắm rồi.

Hà My nhăn mặt:

– Nhưng con với anh ta có biết gì về nhau nhiều đâu mẹ.

– Không biết rồi sẽ biết. Rồi đây Kiệt nó sẽ đến đưa cô đi chơi.

Hà My từ chối:

– Con không thể đi với anh ta.

– Chuyện này cô nên nói với cha mình.

Nói rồi bà vội bỏ đi về phòng mình. Hà My chạy vội đến bàn thờ của mẹ mình mà khóc:

– Mẹ ơi, mẹ hãy giúp con! Con không thể lấy anh ta đâu mẹ ơi? Mẹ hãy nói gì đi mẹ!

Hà My gục đầu xuống bàn thờ mẹ mà khóc rấm rứt ...

Ông Thường nhìn con gái hậm hực:

– Con có thái độ như vậy là có ý gì hả!

Hà My lên tiếng:

– Con với anh ta không hợp nhau đâu cha ạ!

Ông Thường lắc đầu:

– Con không thể từ chối được mà hãy vâng lời.

Hà My năn nỉ:

– Con con xin cha hãy cho con được từ chối. Con và Kiệt không hợp nhau cha ạ!

Trừng mắt nhìn con gái ông Thường gắt:

– Tù chối ư, không thể được cha đã hứa với người ta rồi.

Hà My rên rỉ:

– Con không hiểu vì sao cha có ý định gả con đi sớm như vậy.

– Con lớn thì phải gả chồng chứ còn sao nữa?

Lắc đầu, Hà My cải:

– Không phải điều đó, mà do một lí do khác. Con xin cha hãy nghỉ đến hạnh phúc cả đời của con.

Ông nhìn con gái:

– Chính vì lo tương lai hạnh phúc của con nên cha mới quyết định như vậy.

– Con không yêu anh ta, con không thể lấy anh ấy.

– Sống với nhau rồi sẽ có tình yêu mà thôi.

Hà My vẫn từ chối:

– Con không chịu vậy đâu cha ơi! Con xin cha, hãy thương con!

Ngân Tiền xuất hiện, cô xúi vào một cách có ý định:

– Anh Kiệt là người tốt, đẹp trai, giàu có chị còn chê vào đâu nữa?

Nhìn em, Hà My lắc đầu:

– Nhưng chị không thích anh ta.

– Hứ, chị không thích anh Kiệt chẳng lẽ chị lại thích ... chẳng lẽ chị lại thích ...

Hà My lắc đầu:

– Chị chưa thích ai cả:

Ngân Tiền soi mói:

– Có thật là chị chuà thích ai không?

– Sao em lại hỏi chị như thế?

Ngân Tiền mím môi:

– Bởi tôi thấy trong chuyện này chị từ chối Kiệt là vô lí.

Ông Thường xua tay:

– Thôi hai đứa đừng cãi nhau nữa.

Bà Khánh cũng có mặt, bà lên tiếng:

– Con gái lớn rồi, phải có nơi nương tựa vững chắc, cha mẹ đâu có sống đời mà lo.

Mọi người tản về phòng riêng Hà My thẫn thờ bước ra ngoài lòng cô nặng trĩu buồn phiền Khải cho xe vòng lại, thấy lạ Hà My hỏi:

– Sao anh vòng xe lại làm gì?

Khải hỏi nhếch môi:

– Tôi cần mua một thứ.

Tủm tỉm cười Hà My hỏi:

– Anh định mua quà tặng người yêu phải không?

– Không có!

Thấy anh không hứng thú nói Hà My cũng không miễn cưỡng anh:

– Anh có thể vào mua, tôi sẽ ngôi ở đây chờ. Khải bước xuống xe:

– Cám ơn cô!

Hà My lắc đầu:

– Anh làm ơn bỏ giúp tôi hai từ xin lỗi và cám ơn đi.

Khải chẳng biểu hiện gì, anh chỉ nói:

– Đó là cách xưng hô tốt nhất của tôi!

– Với tôi, khác đi một chút cũng không được sao?

Khải hơi cúi xuống:

– Đó là mệnh lệnh sống của tôi.

Hà My nhận xét:

– Anh tự đưa mình vào khuôn khổ ấy mà thôi.

– Quen rồi cô ạ!

Hà My lắc đầu:

– Làm như vậy có ích lợi gì đâu. Chỉ một mình mình khổ mà thôi.

– Cám ơn cô đã chỉ cho tôi. Nhưng phận làm mướn như tôi không cho phép mình vung túng đâu cô ạ!

– Cả với tôi ư?

– Với ai tôi cũng không ngoại lệ đâu:

– Thở dài, Hà My nhìn anh:

– Anh thật cố chấp.

Khải cười nhạt:

– Tôi cố chấp ư?

Hà My cảm thấy phật lòng. Nhưng cô chỉ thoáng nhíu mày một cái nhẹ rồi nói:

– Anh có biết thái độ của anh sẽ làm cho người khác phiền lòng hay không?

Câu nói ấy chẳng biết anh có nghe hay không. Hà My nhìn theo lắc đầu. Một con người đầy cá tính. Em nhất định sẽ khắc phục được anh, dù thời gian có dài đến bao lâu ...

– Tôi đưa cô về nhé!

Mải suy nghĩ Khải bước lên xe mà cô chẳng hề hay. Cô quay lại hỏi:

– Anh mua xong rồi hả!

– Rồi:

Nghe tự ái dâng lên trong lòng Hà My giận dỗi.

– Tôi chưa muốn về.

Khải hỏi mà không quay lại:

– Cô còn muốn đi đâu nữa vậy cô hai?

– Tôi muốn đến nhà Ngọc Trân rủ nó đi chơi.

– Hả ...

– Sao, anh không muốn đưa tôi đi à?

Khải do dự.

– Không phải là tôi không muốn đi, mà là vì ...

Hà My hỏi nhanh:

– Mà là vì sao?

Xem đồng hồ Khải đáp:

– Hết thời gian quy định rồi. Hà My bật cười:

– Như vậy thì có sao đâu. Hôm nay chủ nhật cha tôi đâu có đi làm anh khỏi rước mà.

Trần ngâm Khải nói:

– Ví như tôi muốn về sớm thì sao?

Hà My hỏi khó ...

– Anh có hẹn à!

– Tôi xin được miễn trả lời.

Ấm ức, Hà My nói to:

– Anh lái xe đến nhà Ngọc Trân cho tôi.

Cố nuốt bực vào trong, Khải khởi động máy mà không hề nói thêm câu gì.

Cũng may cho anh là Ngọc Trân không có nhà.

Hà My phàn nàn:

.

– Anh thấy dễ chịu rồi chứ.

– Không.

– Không mà được hay sao? Tôi thấy anh đang mừng vì đắc thắng đó, đúng không?

Khải lắc đầu:

:

– Cô nghĩ vậy à?

Câu hỏi như trêu tức của anh khiến cho Hà My càng thêm ấm ức:

– Anh cho tôi về nhà đi!

Khải cũng chẳng ngoáy đầu nhìn lại – Chịu về là tốt rồi!

Nhìn qua kiếng chiếu hậu Khải biết Hà My đang giận lắm. Nhưng từ ánh mắt ấy anh thấy có nét u buồn ẩn sâu vào đó.

– Dừng xe!

Khải làm theo tức thì:

– Gì nữa vậy?

Hà My nhìn anh không chớp mắt:

– Có phải anh không muốn chở tôi phải không?

– Sao cô lại hỏi thế?

Quay mặt đi nơi khác Hà My lắc đầu:

– Anh nên trả lời câu hỏi của tôi kìa!

Khải thấy mặt cô nhăn nhó đến tội nghiệp. Ắc hẳn trong lòng cô đang ấm ức dữ lắm.

Khải đáp một cách thản nhiên:

– Chở cô hay bất kì ai trong gia đình cũng thế thôi. Hoàn thành nhiệm vụ trong ngày là được rồi.

Hà My nhìn anh không chớp mắt.

– Anh nói thật đó chứ!

Hơi mỉm cười Khải nói:

– Xin lỗi, tôi không biết nói dối!

Sao mà cô lại ghét cay ghét đắng cách nói chuyện của anh như thế!

– Anh không có lối nói chuyện khác hay sao?

– Trời cho mà, nói vậy quen rồi.

Phẩy tay, Hà My nói một cách ấm ức:

– Thôi anh làm ơn cho xe về đi!

Không nói lời nào, Khải cho xe vọt đi. Trong lòng anh cũng mâu thuẫn, không vui cũng không buồn đôi lúc anh thấy mình làm việc một cách thản nhiên, nhưng cũng có lúc có cái gì đó day dứt không thôi: