Lời mở đầu
Tôi ngang qua thế giới một vài người, họ cũng ngang qua thế giới của tôi.Tôi đã cặm cụi viết kha khá “Chuyện kể trước giờ đi ngủ”, đều chấp bút và hoàn thành lúc đêm khuya. Những câu chuyện nhỏ của tôi chúng giống như hành lý ký gửi ngoài sân ga, có thứ của tôi, có thứ của bạn bè đều không cần lĩnh chứng nhận, cứ thế chúng trở thành những dấu ấn trên những chặng đường.Nhưng tôi thấy chúng thật đẹp đẽ, chúng chuyển hóa để rồi biến thành trời xanh mây trắng, thành những chiếc kẹp sách, ghi dấu thời gian, cho chúng ta những khoảnh khắc tìm lại và tưởng niệmThực ra, nhiều câu chuyện trong cuốn sách này không xứng đáng gọi là chuyện ngắn, nhiều nhất chỉ có thể gọi là tùy bút hoặc thậm chí chỉ là mấy trang giấy viết nhăng viết cuội. Nhưng tôi biết, dù nhiều hay ít, chúng đã tiếp thêm sức mạnh cho những ai yêu thích chúng và giúp họ nhìn lại chính mình.Bởi vì, từ nhiều năm tháng trước chúng ta từng khao khát được ôm trọn thế giới của một người nhưng đến cuối cùng lại chỉ “đi ngang qua” họ.Cơn mưa giăng mờ thành phố, xóa nhòa những vết tích, ai đó vẫn đứng yên bất động, không muốn dịch bước chân.Sẵn lòng chờ đợi, sẵn lòng trồng cây si nơi góc phố ấy, cho dù chỉ để nhận ra, “người ấy” không còn ở đó. Nhưng điều này không có gì đáng buồn, bởi vì người ta trở nên kiên cường hơn nhờ vết chai sần vô số lần mềm yếu.Tôi muốn nói rằng, bạn ơi, hãy ngồi xuống đây, nhấm nháp chút trà ấm, thưởng thức cảnh đẹp ngoài kia rồi hãy đứng lên và đi tiếp. Thế giới thuộc về bạn đang dang rộng vòng tay chờ đón bạn ở một nơi nào đó, tôi cá là vậy, bởi vì, chúng ta, ai rồi cũng phải được hạnh phúc.