Chương 1: I'am

Cuối cùng, tôi đã biết được cái nguyên nhân gây ra căn bệnh quái đản của mình...Nhưng chỉ là theo suy đoán thôi chứ chưa hoàn toàn giải mã được. Đây là theo suy nghĩ của tôi: Về việc tôi bị chóng mặt bất chợt (Nếu muốn biết chi tiết hơn thì bạn đọc lại truyện "Bà Xã À...Anh Sẽ Khiến Em Có Ý Định Lấy Chồng Mới Thôi!") trong quá trình choáng váng, nếu để ý thì sẽ thấy tôi càng suy nghĩ khi tái phát thì lại càng dễ chóng mặt hay bị lâu hơn khi không suy nghĩ bất cứ chuyện gì trong quá trình đó, cách để nó không choáng lâu thì chỉ cần "không nghĩ gì cả", không động não, không buồn phiền, không được lo sợ, không được nghĩ đến bất cứ chuyện gì thì cơn chóng mặt của tôi sẽ hết nhanh hơn thường lệ, thật kì lạ và quái đảng. Việc chặn lại dòng suy nghĩ của mình, tôi không thể làm được cho dù chỉ trong một khoảnh khắc cũng khó có thể thực hiện được, bởi tôi đã quen rồi, từ nhỏ đến giờ không khi nào trong đầu tôi không nghĩ đến một chuyện gì cả, kể cả trong khi ngủ cũng vậy, tôi nghĩ đến gì à? Những chuyện bâng quơ, đầu tiên là "Vấn đề ra sao?", "Tại sao nó xảy ra như vậy?", "Lí do hình thành một chuyện như thế", sau đó là đến "Cách giải quyết" rồi đến đủ thứ như là "Những gì tôi cảm nhận được từ những chuyện phức tạp như thế", thậm chí đến những việc không đáng để tâm cũng khiến tôi phải nghĩ đến, thói quen hình thành từ nhỏ này ở đâu ra vậy chứ? Tôi chẳng biết nguyên do. Thử nghĩ xem nào...Là do cuộc sống? Môi trường sống? Do tôi sống...quá nội tâm chăng?...AAAAA!!! Mệt quá!

_AAAAAAAAAA!!!!!! Bolide Blue! Mày là con nhỏ phiền phức chưa từng thấy! Tên Vân Anh hay Bolide Blue cũng như nhau thôi, gọi sao cũng được! Đồ phiền phức! Cái não của mày là cái đồ! Cái đồ!....AAAAAAA!!!!

Tôi không quan tâm! Không biết khi nào tôi mới dứt khỏi căn bệnh này! Nó...sẽ đeo bám tôi đến khi nào nữa? Tôi đã chịu đủ rồi, tôi đã phải gánh chịu nó trong suốt 3 năm qua, những lần ở chỗ đông người, mỗi khi lên lớp trả bài, khi nấu ăn, khi đi học, khi sinh hoạt trong nhà,...v...v...Làm sao tôi có thể để nó theo mình suốt cuộc đời? Như những lần tôi tái phát ở chỗ đông người thì sẽ mất mặt lắm...Vì nó bị bất chợt mà, tôi có làm chủ được bản thân mình những lúc như thế đâu! Nửa tháng nữa là vào học rồi! Tôi sẽ lên lớp 9, rồi đến những lúc lên trả bài thì phải làm sao? Rồi còn những tiết học thể dục? Thường thì tôi thích chạy lắm, tôi hay muốn đua với những đứa con trai nhưng giờ thì...Đã 3 năm tôi ghét môn học mà tôi từng thích rồi. Bây giờ tôi lại ghét chạy, vì khi chạy...Nó sẽ dễ tái phát hơn...Rồi các bạn sẽ phản ứng ra sao với những khi tôi bị như thế? Đó là lí do tôi ghét lớp có thêm học sinh, càng nhiều người thì càng bị bẽ mặt.