Uyên gạt nhẹ hai dòng lệ trên má, cái truyện ngắn trong cuốn báo Xuân mà Uyên vừa xem xong làm nàng chợt xúc động lạ lùng. Không hiểu sao câu chuyện này lại giống câu chuyện của chính nàng như vậy. Có điều cái kết thúc của nó lại là một kết thúc thật vui, nam nữ vai chánh cuối cùng rồi cũng lấy được nhau và sống với nhau cho đến răng long đầu bạc. Còn câu chuyện của Uyên thì lại có một kết thúc quá buồn. Uyên gọi thầm tên anh, anh đang ở đâu, có biết em đang nhớ anh lắm hay không? Cứ mỗi năm khi Xuân về, mọi người chuẩn bị đón Tết là Uyên lại nhớ anh quay quắt.

Hôm qua, khi ra chợ Việt Nam, nhìn những hàng bánh mứt được bày trên kệ. Rồi bánh chưng, bánh tét và các loại trái cây dành để cúng giao thừa. Người mua kẻ bán tấp nập... khiến Uyên cảm thấy như không khí Tết đang trở về trong lòng mọi người Việt tha hương. Và quả đúng là chỉ ở trong lòng thôi, bởi vì khi ra khỏi tiệm thì tất cả đều trở lại bình thường, đâu phải Tết của dân bản xứ đâu mà mong tìm thấy không khí Tết nơi họ.

Riêng đối với Uyên, không khí Tết đúng nhất trong lòng nàng, phải kể là những tờ báo Xuân. Thành phố nơi Uyên đang cư ngụ cũng có khá đông người Việt, vì vậy đời sống tinh thần có thể tạm gọi là đầy đủ. Có đến năm sáu tờ báo tiếng Việt được phát hành tại đây, báo tuần cũng có, báo tháng cũng có vài tờ. Uyên rất mê đọc báo, thông thường thì nàng mua một tờ báo tuần và một tờ báo tháng. Tuy những tin tức bên trong nhiều khi là những tin tức mà Uyên đã biết rồi, nhưng khi đọc lại những tin tức đó bằng tiếng Việt, nàng vẫn cảm thấy có một cái gì đó làm tim mình vui hơn. Không hiểu có phải cái tinh thần dân tộc trong Uyên hơi cao hay không, nhưng nàng cảm thấy đọc hay diễn tả một điều gì đó bằng tiếng Việt vẫn có nhìều tình cảm hơn tiếng Anh hay tiếng Pháp.

Mỗi năm, lúc gần Tết, Uyên đều mua đầy đủ tất cả những tờ báo Xuân. Ngay cả những số báo Xuân của những tờ báo mà nàng không hề đọc bình thường. Nói chung là nhìn trên kệ có bao nhiêu là nàng khiêng về hết bấy nhiêu, đến nỗi nhỏ Duyên, em nàng, gọi Uyên là... maniac của báo Xuân. Uyên cũng không hiểu tại sao như vậy, có lẽ là vì cuộc tình của nàng đã bắt đầu bằng một tờ báo Xuân chăng? Những trang nhật ký của ngày xưa như hiện ra trước mặt...

° ° °

Một ngày cận Tết Ất Mão, 1975

Sáng nay, anh V. theo phái đoàn của trường anh sang bán báo Xuân trong lớp mình. Khi đi ngang chỗ mình, thừa lúc mọi người không để ý, anh vừa dúi vào tay mình một cuốn báo vừa nói nhỏ, báo này anh tặng Uyên, không cần trả tiền. Rồi anh bước đi, mình run rẩy nhét vội cuốn báo vào cặp. Vậy mà cũng bị nhỏ Dung bắt gặp, làm mình phải đính chính với nó là không có gì, anh chỉ là con của một người bạn làm chung sở với ba mình nên quen biết vậy thôi. Mình cũng không để ý đến thái độ nghi ngờ của nó vì đang còn bối rối với ánh mắt của anh nhìn mình. Không hiểu tại sao mỗi khi nhìn thấy ánh mắt này là mình phải vội cúi mặt lẫn trốn...

Buổi trưa, một mình trong phòng, mình mở cuốn báo ra xem. Ở trang thứ nhì trên một góc, có dòng chữ của anh, đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy nét chữ của anh, cũng khá bay bướm, anh viết, tặng Uyên, Xuân Ất Mão. Trong báo này có một bài của anh, nếu Uyên đoán đúng là bài nào, anh sẽ có thưởng... Cả buổi chiều, mình đọc ngấu nghiến cuốn báo. Mong sẽ tìm ra bài của anh để lấy thưởng. Đúng là trẻ con, nhưng quả thật mình chưa hẳn là người lớn, đến Tết năm nay mình mới bước sang tuổi mười ba... Cuối cùng mình đã tìm ra một truyện ngắn, kể về một anh chàng đem lòng yêu một cô bé mà không dám thổ lộ vì cô bé chưa đủ lớn thì chàng đã phải vào lính. Mấy năm sau chàng trở về, cô bé đã lớn nhưng chàng vẫn không dám tỏ lòng bởi vì mang mặc cảm không xứng với cô bé bằng những chàng trai trẻ tuổi, có tương lai đang vây quanh nàng... Câu chuyện chấm dứt ở đó, không có đoạn kết, khiến mình mũi lòng vì tội nghiệp cái anh chàng khờ khạo kia. Theo mình thì được hay không cũng cứ nói, chừng nào cô ta từ chối sẽ hay, biết đâu cô ấy đã yêu anh ta từ lâu rồi cũng nên?

Có lẽ đây chính là truyện ngắn của anh viết, người con trai trong truyện đúng là anh, vì năm nay anh đã học lớp mười một, cũng gần đến tuổi nhập ngũ. Còn cô bé chưa đủ lớn của anh là ai nhỉ, một ý tưởng thoáng qua trong đầu làm tim mình như ngừng đập, chẳng lẽ...

Mồng ba Tết Ất Mão, 1975

Hôm nay như mọi năm, mình theo ba mẹ sang thăm và chúc Tết gia đình bác Nhân, ba má của anh V.. Từ hôm cái ý tưởng lạ kia thoáng qua trong đầu mình đến nay, mình thật bối rối, lo sợ đến lúc phải gặp mặt anh. Ý muốn lấy cho được cái giải thưởng của anh cũng đã bị mình từ bỏ. Khi đưa mình ra khu vườn rộng trồng đủ loại cây ăn trái của nhà anh, hái đưa vào tay mình một chùm ổi chín, anh hỏi, Uyên nghĩ là Uyên sẽ lấy được giải thưởng của anh chứ? Mình vờ lắc đầu ngước nhìn anh, em chịu, không biết bài nào của anh. Mình thấy ánh mắt anh có vẻ thất vọng nhưng rồi lại trở lại bình thường ngay sau đó, anh nói, không sao, em vẫn còn nhỏ quá, không đoán ra cũng phải, nhưng giải thưởng anh đã có sẵn rồi, chút nữa anh cũng sẽ cho em...

Buổi tối, mình ngồi bên bàn học giở đọc tập thơ, là cái giải thưởng của anh tặng mình. Tập thơ này không phải do anh làm mà là anh đã sưu tầm những bài thơ tình nổi tiếng, rồi chép ra trên một cuốn vở thật đẹp, bằng nét chữ bay buớm của anh. Quả đúng như mình nghĩ, chữ của anh chép thơ thật tuyệt, mấy nhỏ bạn mà thấy tập thơ này của mình chắc sẽ tức điên lên vì ganh tỵ. Trong đám bạn của mình và kể cả mình, đứa nào chẳng có một tập thơ viết tay, nhưng đẹp như thế này thì có lẽ chỉ có tập thơ của anh V. tặng mình. Mình thầm cám ơn anh đã cho mình một món quà thật ý nghĩa. Trên trang đầu tiên, anh ghi, tặng Uyên, chúc em một "tuổi mười ba" thật đẹp, mình cảm động, anh vẫn còn nhớ tuổi của mình. Và tập thơ được anh bắt đầu bằng bài thơ Tuổi Mười Ba của thi sĩ Nguyên Sa. Lúc trước mình đã đọc qua bài thơ này nhưng không cảm thấy gì hết, tại sao hôm nay cũng vẫn bài thơ này lại làm lòng mình bối rối thế này?

Một ngày cuối tháng Hai 1975, hai tháng trước khi mất nước,

Trưa nay tan học, vừa dắt xe đạp ra khỏi trường, đang cười nói với mấy nhỏ bạn, mình chợt run rẩy khi nhìn thấy anh V. ngồi trên xe đạp đang nhìn mình từ bên kia đường. Anh V. vẫn ngồi yên trên xe, không có vẻ gì muốn băng qua đường để đi đến bên mình, mấy nhỏ bạn réo gọi, mình đành làm lơ anh, đạp xe theo tụi nó đi về. Khi nhỏ bạn cuối cùng cũng đã rẽ vào đường khác để về nhà nó, thì chợt nghe có tiếng anh ở bên cạnh. Anh nói khi đã đạp xe lên song song với mình, Uyên xấu, nỡ lòng bỏ anh để đi về với bạn. Mình nhìn sang anh, giọng anh có vẻ trách móc nhưng ánh mắt anh lại có vẻ vui, mình ái ngại nói, xin lỗi anh, sao lúc đó anh không gọi em. Anh nhìn mình, anh chưa gọi đã thấy em run như vậy, nếu anh qua gặp em thì em sẽ ra sao?

Mình cúi mặt, anh thật hiểu rõ mình, mình hỏi, anh tìm em có chuyện gì, anh lắc đầu, không có gì quan trọng, trời nóng quá định rủ em đi uống sinh tố với anh, anh biết có một xe sinh tố ngon lắm. Mình lắc đầu, chỉ nghĩ đến ngồi cạnh anh bên xe sinh tố là đã thấy dị rồi, nhỡ có ai bắt gặp về méc ba mẹ là tha hồ bị giảng moral, không được, em phải về nhà đúng giờ, ba mẹ em chờ về ăn cơm. Ánh mắt anh thất vọng não nề, anh chép miệng, thôi được, vậy em về đi, anh nói nhưng vẫn tiếp tục đạp xe theo mình. Mình nhìn anh thắc mắc, nhà anh đâu phải đi ngõ này, anh không nhìn mình, nói nhỏ, cho anh đưa em về đến ngõ nhà em. Mình đâu thể từ chối thêm một lần nữa, vả lại, đường đi đâu phải của mình, anh muốn đi mình cũng đâu có quyền cấm. Chợt nhớ đến tập thơ của anh tặng, mình nói nhỏ, cám ơn cái giải thưởng của anh hôm trước, em thích lắm. Anh hỏi, vậy em có hiểu không, mình ngạc nhiên, hiểu cái gì, anh đáp, hiểu ý nghĩa của mấy bài thơ đó, mình lắc đầu, em đọc thơ chứ đâu có tìm hiểu thơ. Giọng anh có vẻ buồn, thì ra em vẫn chưa đủ lớn...

Sau khi đổi đời, hai ngày trước khi đổi tiền lần thứ nhất, tháng Chín 1975,

Cuối cùng rồi miền Nam cũng mất, người người lo âu, sợ sệt, đề phòng lẫn nhau, không ai dám tin ai, không khí căng thẳng còn hơn những ngày còn chiến tranh. Một ngày tháng Chín, anh V. đến nhà để thăm gia đình mình, anh nói với ba mẹ mình anh đang theo trường đi làm công tác trong khu vực của mình nhưng không nói là công tác gì. Mấy ngày sau mình mới biết đó là công tác đổi tiền lần đầu tiên, có lẽ chính anh lúc đến nhà mình cũng không biết sẽ làm công tác gì, ba mẹ mình tỏ vẻ nghi ngờ, vì lúc đó thật hỗn loạn, người thân trong nhà còn không dám tin, nói gì người ngoài. Mình thấy anh có vẻ buồn nhưng cũng chịu, không thể nói lời gì để an ủi anh được, đành để anh ra về với tâm trạng không vui, mình cũng bứt rứt cả mấy ngày sau đó...

Một ngày cận Tết Đinh Tỵ, 1977

Đã gần hai năm trôi qua kể từ tháng Tư đen, con người cũng chai lì đi phần nào, bớt sợ sệt và đề phòng lẫn nhau. Từ sau khi đổi đời, gia đình mình và gia đình anh V. gần như mất liên lạc, ba mình đổi chỗ làm, mỗi năm mồng ba Tết gia đình mình không còn đến chúc Tết gia đình anh như mọi năm. Anh V. thì sau lần đến nhà thăm và buồn bã ra về, từ đó đến nay không một lần gặp lại. Mình bây giờ đã lớn hơn một chút, tập thơ của anh mình vẫn còn cất giữ, nâng niu, ...nhưng người chép thơ thì không biết đã lưu lạc tận phương trời nào. Hơn ai hết, mình biết mình vẫn đang chờ, mình định gặp anh sẽ nói cho anh biết hình như mình đã hiểu mấy bài thơ đó, nhưng mình vẫn chờ, và anh vẫn không xuất hiện...

Hôm nay, mẹ sai mình đem quà Tết sang biếu gia đình bác Nhân. Mình không gặp anh, nhưng nhìn thái độ tiếp đón khá niềm nở, nếu không muốn nói là thật thân tình của gia đình anh dành cho mình khiến mình hơi bối rối. Chị Ngọc, chị ba của anh V. gọi mình vào bếp chơi với chị vì chị đang nấu cơm, rồi chị kể cho mình nghe về anh V. Chị nói anh đang học sư phạm năm thứ hai, thời gian sau này anh có vẻ buồn lắm, không tha thiết đến việc gì cả, có lẽ đang bị thất tình. Nhìn vào mắt chị, mình hiểu chị muốn nói gì, và mình cũng hiểu là cả nhà anh đều hiểu rõ tình cảm của anh dành cho mình. Mình nghe lòng rung động, mình đã đủ lớn để hiểu thứ tình cảm mà anh dành cho mình từ bao nhiêu năm nay, nhưng mình cũng đâu làm được gì ngoài việc chờ đợi. Chị Ngọc nhìn vào đôi mắt như sắp khóc của mình và mình biết chị cũng đã hiểu, mong rằng chị chuyển lời nhắn nhủ trong mắt mình đến cho anh, tất cả những gì mình có thể làm được bây giờ chỉ là như vậy...

Một ngày tháng Ba, 1977,

Trưa nay ra khỏi trường, tim mình chợt run lên khi nhìn thấy anh V. bên kia đường, vẫn ngồi trên chiếc xe đạp nhìn qua cổng trường như cách đây hơn hai năm. Từ sau khi gửi lời nhắn nhủ bằng mắt với chị Ngọc đến nay đã hơn một tháng rồi, mình vẫn có ý chờ anh... Mình dắt xe qua đường đi đến bên anh, anh vẫn vậy, không thay đổi gì nhiều, có lẽ hơi gầy và đen hơn ngày xưa một chút. Mình đến trước mặt anh, anh có vẻ không nhận ra mình, mình gọi, anh V., anh đang chờ ai vậy? Anh nhìn sững mình, là Uyên đó sao? Em lớn quá, anh nhận không ra... Mình nũng nịu, anh muốn em nhỏ hoài sao? Anh hơi bối rối, không phải... nhưng anh đang chờ một bé Uyên nhỏ hơn. Mình ngồi lên xe, vậy anh ở chờ đi, em về, anh vội đạp xe theo mình, chờ anh với, đừng giận mà, người lớn gì mà hay giận vậy.

Hôm đó là lần đầu tiên mình làm gan đi uống sinh tố với anh trong một tiệm cà phê, ngồi đối diện với anh ở một chiếc bàn thật khuất, lưng thì quay ra cửa mà tim mình đánh lô tô trong lồng ngực, chỉ sợ gặp người quen về méc ba mẹ thì tiêu đời. Anh nhìn mình thương hại, sao Uyên run vậy. Mình nói, đi với anh lần này thôi, em mà đi hoài kiểu này chắc đau tim chết mất quá. Anh với tay nắm lấy bàn tay mình đặt trên bàn, mình rụt tay về, run rẩy, đừng, em dị lắm... Ánh mắt đượm buồn anh nói, Uyên chỉ lớn ở bề ngoài thôi, rồi anh ngồi đàng hoàng suốt buổi còn lại. Mình biết anh buồn nhưng không thể làm gì hơn, chịu đi uống nước với anh đã là một việc làm can đảm rồi, cho anh nắm tay chắc cả tuần không ngủ được quá... Ở tiệm cà phê ra mình đòi về, anh hỏi, chừng nào cho anh gặp lại, mình lắc đầu, em không biết, sợ bị ba mẹ mắng lắm... Giọng anh trĩu buồn, vậy em về đi, và anh cũng đưa mình đến trước ngõ nhà mình như lần trước. Về đến nhà mình mới chợt nhớ là đã quên nói với anh là hình như mình đã hiểu ý nghĩa của mấy bài thơ trong tập thơ của anh tặng rồi...

Một ngày gần thi tốt nghiệp cấp ba, tháng Năm, 1978,

Trưa nay anh V. lại đến trường đón mình. Từ hơn một năm nay, thỉnh thoảng anh vẫn đến đón mình. Mình vẫn phải lấy hết can đảm để đi uống nước với anh, và chỉ có như vậy. Những lần sau mình đỡ run hơn lần đầu và cũng đã cho anh nắm tay, nhưng mình giao trước là chỉ những khi không có ai thôi, cho nên số lần mà anh nắm được tay mình chắc cũng không hơn được số ngón tay trên một bàn tay, vậy mà cũng làm mình thật sợ, cái cảm giác lúc bàn tay mình nằm trong tay anh vẫn làm mình run rẩy cả người. Đêm về nằm nhớ lại vẫn thấy sao sao đó, không hiểu mình có giống mọi người hay không, anh vẫn thường thở dài và nói, em vẫn chưa hẳn là người lớn, Uyên ạ, không biết anh còn phải chờ đến bao lâu. Mình định hỏi, anh chờ em lớn để làm gì, nhưng thấy ngại ngại nên không dám hỏi.

Mình cũng đã hơn mười sáu tuổi, nếu hè năm nay thi đậu vào đại học thì năm tới mình sẽ trở thành cô sinh viên rồi. Vậy mà anh vẫn nói mình chưa đủ lớn, anh vẫn cư xử với mình như ngày còn bé, theo anh ra vườn chờ anh hái trái cây cho ăn. Nhiều khi mình cũng không định nghĩa được quan hệ giữa anh và mình, không biết như vậy có gọi là cặp bồ hay không, có lẽ là không, vì theo lời mấy nhỏ bạn trong lớp mình đang cặp bồ thì tụi nó còn ôm nhau và mi nhau nữa. Eo ôi, chỉ nghĩ đến đó là mình đã rùng mình rồi, dị chết được. Hay anh V. có ý chờ mình lớn để... như vậy? Nếu vậy thì có lẽ mình sẽ chẳng bao giờ lớn như anh mong muốn...

Đêm Chúa ra đời, 1979,

Từ ngày mình lên đại học, anh V. thỉnh thoảng hẹn mình đi chơi vào buổi tối hay cuối tuần. Mình không nỡ từ chối anh hoài cho nên đành nhờ nhỏ Hoa đến nhà vờ rủ mình đi chơi, rồi sau đó nó đi về và mình đi với anh V.. Không hiểu tại sao mẹ mình thật khó, mình đã học đến đại học rồi mà vẫn không được tự do đi chơi với bạn, muốn đi đâu phải xin phép trước một hai ngày, và tốt nhất là phải có người đến nhà xin như nhỏ Hoa làm vậy thì mẹ mình mới yên tâm. Việc dối gạt này làm mình lúc nào cũng mang một mặc cảm phạm tội khi đi chơi với anh, dù rằng giữa anh và mình vẫn không tiến thêm một bước nào ngoài những cái nắm tay lén lút. Nhiều lúc đi chơi thấy người ta cặp bồ, người con gái ngồi sau xe đạp hay xe Honda vòng hai tay ôm eo người yêu thật là tình tứ. Mình liếc nhìn anh xem anh phản ứng như thế nào thì đôi khi cũng bắt gặp anh nhìn lại mình với ánh mắt thật lạ. Mình rùn vai trêu anh, anh lắc đầu như muốn nói em vẫn chưa lớn được.

Tối nay là lần đầu tiên mình đi chung xe với anh V., anh đưa mình ra hướng Vương Cung Thánh Đường, gửi xe rồi đi bộ đến nhà thờ. Người ta không biết ở đâu ra mà thật đông, anh V. đứng sát bên mình, hình như anh đã buông bàn tay đang nắm tay mình ra và đang choàng tay qua ôm vai mình. Mình không có phản ứng, vì thật ra đứng sát nhau như vậy, có choàng vai hay không cũng không khác nhau nhiều, có điều mình vẫn nhận được cảm giác ngây ngất từ bàn tay anh trên vai. Như một phản ứng tự nhiên, mình tựa nhẹ đầu vào vai anh, cảm giác bây giờ ngoài ngây ngất còn như là được che chở. Anh có vẻ cảm động, mình nhận ra được nhờ cái cảm giác bàn tay anh đang xiết nhẹ vai mình, hơn lúc nào hết, mình cảm thấy thật hạnh phúc bên anh.

Đúng mười hai giờ khuya, chuông nhà thờ đổ rền vang, nhạc thánh ca trỗi lên, và trong giờ phút thiêng liêng đó, thật bất ngờ anh cúi xuống hôn nhẹ lên má mình. Mình điếng người với nụ hôn của anh, vì sợ người khác nhìn thấy, nhưng hình như chẳng có ai rảnh rỗi để nhìn mình cho nên mình cũng đỡ ngượng. Mình ngước lên lườm anh, anh vờ nhìn đi nơi khác, bàn tay trên vai khẽ xiết chặt mình vào người anh hơn. Cảm giác trong mình bây giờ hình như hơi lạ lạ, không biết như vậy có phải gọi là tình yêu? Buổi tối, anh đưa mình về, khi xe chạy ngang một khoảng đường mà mình biết là rất vắng, mình thu hết can đảm vòng tay ôm eo anh và tựa đầu vào lưng anh, cảm giác thật đắm say, tình tứ, hèn gì mà người ta thích ôm nhau như vậy, mình cảm nhận được là anh V. đang... run, có lẽ anh hơi bất ngờ với hành động của mình. Mình nói thầm, cuối cùng rồi em cũng thành người lớn, không phải anh đang chờ đợi giây phút này sao? Anh dùng một tay đặt lên hai tay mình đang ôm eo anh, nói nhỏ, em làm anh cảm động...

Một ngày cuối niên học, tháng Sáu 1979,

Chiều nay tan học, mình ngạc nhiên xiết bao khi thấy anh V. đứng chờ mình bên kia đường. Đây là lần đầu tiên anh đến đón mình ở trường đại học. Mình qua đường gặp anh, vẻ mặt anh không được vui. Anh bảo mình đi uống nước với anh, mình hỏi có chuyện gì nhưng anh không nói. Đến khi vào tiệm anh mới nói là tháng sau, khi ra trường anh bị chuyển về dạy ở Cần Thơ chứ không được ở thành phố. Mình an ủi, Cần Thơ cũng đâu có xa lắm, vài tuần anh về một lần cũng được mà. Anh buồn bã, nhưng anh không muốn xa em, ở gần bên nhau còn thỉnh thoảng mới được gặp mặt, đi xa như vậy chẳng bao lâu em sẽ quên anh. Mình vờ giận dỗi, anh không tin em sao, anh cúi mặt, anh tin em, nhưng không tin những người hơn anh ở bên cạnh em. Mình biết anh muốn ám chỉ mấy người bạn ở đại học kinh tế của mình, anh lúc nào cũng nhiều mặc cảm. Mình để tay lên bàn tay anh trên bàn, nhìn vào mắt anh và nói, chỉ trừ khi anh không còn thích em nữa, còn riêng em, từ lúc anh tặng em tập thơ Tuổi Mười Ba, em đã thuộc về anh rồi... Anh có vẻ rất cảm động với câu nói của mình, xiết chặt bàn tay mình anh nói, cuối cùng rồi anh cũng chờ được ngày này, em đã thành người lớn rồi, Uyên ạ...

Một ngày cuối tháng Tám, niên học mới sắp bắt đầu, 1979,

Tuần sau là anh V. phải xuống Cần Thơ để nhận nhiệm sở, Chúa nhật này mình lại phải nhờ nhỏ Hoa nói dối thêm một lần nữa để đi chơi với anh. Anh đưa mình vào ciné, đây là lần đầu tiên mình đi ciné với anh, nhưng anh nói anh không phải muốn xem phim, anh chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để tâm tình với mình lần cuối trước khi đi xa. Mình cười, anh đi xuống Cần Thơ thôi chứ xa xôi gì, nếu muốn, lúc nào anh lại chẳng về được. Giọng anh thật buồn, anh có linh cảm không tốt, anh biết rồi em sẽ bỏ anh. Mình tựa đầu vào ngực anh hỏi nhỏ, sao anh không có lòng tin với em chút xíu nào hết vậy. Anh vuốt tóc mình đáp, chắc có lẽ tại anh quá yêu em, mình úp mặt vào ngực anh cảm động. Đây là lần đầu tiên anh chính thức tỏ tình với mình, từ trước đến nay tình cảm giữa anh và mình đều là hiểu ngầm, chưa bao giờ ai nói yêu ai. Anh ôm hai vai mình, đẩy mình ra khỏi ngực anh và nhìn vào mắt mình. Tuy trong rạp hát không đủ ánh sáng nhưng mình vẫn thấy được nỗi lo lắng trong ánh mắt anh nhìn mình. Anh hỏi, còn em, em có yêu anh chút nào không. Mình chớp mắt dịu dàng nói với anh, hôm trước trong tiệm cà phê em đã nói với anh rồi mà, anh quên rồi sao, em đã nói từ năm em mười ba tuổi, trái tim em đã thuộc về anh, do anh nắm giữ, anh không biết sao?

Hai bàn tay anh ôm lấy khuôn mặt mình, anh cúi xuống, mình cảm thấy hơi sợ, không phải sợ có người nhìn thấy, vì anh và mình đang ngồi ở hàng ghế sau cùng, và phim này có lẽ cũng không phải là phim hay nên rạp rất vắng người, không có ai xung quanh mình cả, nhưng mình sợ đây là sợ không biết cái cảm giác khi được hôn nó sẽ như thế nào, có kinh khủng như lần đầu bị anh nắm tay hay không. Nhưng mình cũng không có nhiều thì giờ để lo sợ, khuôn mặt anh đã kề sát mặt mình, hơi thở anh đã nóng bỏng trên môi, mình khép nhẹ mắt run rẩy chờ đợi, môi anh đã đặt lên môi mình, cảm giác cũng không có gỉ đáng sợ như mình tưởng tượng. Nụ hôn đầu của anh thật nhẹ, có lẽ anh biết mình sợ, chỉ vừa đủ cho mình cảm thấy ngây ngất trong hơi thở của anh thì anh đã rời khỏi môi mình. Hai bàn tay anh vẫn ôm lấy mặt mình, mình hé mắt nhìn, ánh mắt anh đang nhìn mình say đắm. Anh lại cúi xuống, lần này anh hôn mình một nụ hôn thật sự, cảm giác sợ sệt ban đầu không còn nữa mà thay vào đó là một cảm giác đê mê, sung sướng. Vòng tay anh xiết chặt sau lưng, mình buông xuôi thân thể trong tay anh, giây phút đó, hình như mình không còn là mình nữa, mình đã thuộc về anh...

Một ngày giữa tháng Sáu, 1981, trước khi vượt biên,

Anh V. đi dạy học ở Cần Thơ đã được hai năm. Trong hai năm này, thỉnh thoảng anh vẫn về thăm, mỗi lần anh về, mình đi chơi với anh đều nhận thấy anh không được vui. Mình thì vẫn vậy, mỗi lần đi chơi với anh đều phải xin phép rất khó khăn. Tình yêu của mình dành cho anh bây giờ chắc cũng không thua tình yêu của anh dành cho mình từ bao nhiêu năm nay. Mình bây giờ đã thật sự lớn rồi, và mình biết rất rõ tim mình đang vì ai mà rung động.

Ba mẹ mình đang tính chuyện vượt biên, ông bà nói ở với cộng sản thật không có tương lai, ngay cả mình dù cho có học xong đại học rồi sẽ đi đến đâu? Sẽ làm được gì sau khi ra trường với một mớ kiến thức hỗn tạp của chủ nghĩa Mác Lê? Tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngày lên đường. Mình không báo cho anh V. biết tin này, thứ nhất là vì mình chưa gặp anh, viết thư cho anh thì mình không dám nói, chế độ này chẳng có cái gì gọi là riêng tư, nhỡ họ đọc được thư của mình thì thật là nguy hiểm, thứ hai là vì biết mình sẽ đi được hay không, đi vượt biên chứ có phải đi du lịch đâu mà chắc chắn, bao nhiêu người đi năm lần bẩy lượt, rốt cuộc cuối cùng cũng còn ở lại Việt Nam. Mình biết tánh anh hay lo, lại có nhiều mặc cảm, nếu anh biết tin này có lẽ anh sẽ buồn lắm. Mình cũng vậy, ra đi không biết sống chết như thế nào, nếu đi được rồi thì ngày gặp lại anh quả thật rất xa vời, nhưng biết làm sao hơn, việc đi hay ở đâu phải do mình quyết định, đành phải chấp nhận số mạng thôi. Ngẫm nghĩ thấy linh cảm của anh thật đúng, mình sẽ bỏ anh nhưng không phải bỏ để đi theo người khác mà là bỏ để đi xa. Mình đã bật khóc với ý nghĩ này... Nhưng mình lại cảm thấy khá yên tâm, vì trực giác cho mình biết, mình và anh sẽ còn gặp lại, cho dù bây giờ tạm thời có phải xa nhau.

Mình viết sẵn cho anh một lá thư thật dài, trong đó nói rõ tình cảm của mình dành cho anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi, nếu may mắn đi thoát được, thì dù sống ở bất cứ nơi nào trên quả địa cầu này, mình cũng vẫn sẽ chờ đợi cho đến ngày gặp lại anh, mong anh hãy cố sống vui vẻ dù không có mình bên cạnh, để chờ đợi ngày trùng phùng. Tuy nhiên, nếu anh có tìm được hạnh phúc mới thì cứ tiến tới, bởi vì mình chưa chắc còn giữ được mạng sống mà chờ đợi anh, đâu thể bắt anh chờ đợi một người đã chết. Mình hứa sẽ không trách anh nếu anh lập gia đình với một người khác. Viết đến đây mình đã khóc thật nhiều, nhưng mình không thể ích kỷ bắt anh phải chờ đợi mình trong khi tương lai mình không biết sẽ ra sao? Có xảy ra việc này mình mới biết tình yêu của mình dành cho anh sâu đậm hơn mình nghĩ, mình đã nhận thức được rằng, khi đã thật sự yêu một người thì sẽ cảm thấy hạnh phúc khi người mình yêu được hạnh phúc...

Mình lên ghe vượt biên ở Bà Rịa vào ngày mười tám tháng Sáu, để lại lá thư ghi sẵn địa chỉ của anh cho nhỏ Hoa gửi giùm sau khi mình đi nửa tháng mà không trở về tìm nó, và như vậy, mình đã bắt đầu cuộc đời vô tổ quốc...

° ° °

Uyên chậm nhẹ những giọt lệ trên mặt mình, dĩ vãng bao giờ cũng làm nàng chảy nước mắt. Hình như mỗi năm vào những ngày gần Tết Uyên cũng khóc vì mối tình dang dở của mình. Từ khi xa anh đến nay cũng đã mười lăm năm rồi, thế giới đã có biết bao nhiêu thăng trầm thay đỗi, con người cũng vậy, tàn tạ theo thời gian. Uyên bây giờ cũng đã già, đã hơn ba mươi tuổi mà vẫn một thân một mình vào ra cô độc, đám em đều đã có gia đình, con cái, ba mẹ nàng khuyên Uyên lấy chồng hoài không được, mệt mỏi cũng bỏ mặc nàng. Không phải Uyên không muốn lấy chồng, cũng không phải nàng tìm không ra đối tượng, đã có biết bao nhiêu người muốn đến với Uyên trong những năm qua, nhưng nàng không yêu được một ai hết, tim nàng hình như đã chết. Không lẽ chỉ vì phải lấy chồng mà Uyên nhắm mắt lấy đại một người nàng không yêu, làm như vậy chẳng những khiến cho chính mình đau khổ mà lại còn kéo thêm một người nữa phải chịu đau khổ với mình. Cho nên Uyên không làm, nàng thà rằng một mình sống với nỗi cô đơn và tình yêu vô vọng dành cho anh, còn hơn là phải chịu đau khổ bên một người khác.

Đã mười lăm năm qua rồi, hy vọng sẽ gặp lại anh trong Uyên coi như đã tắt, biển người mênh mông, chẳng biết anh đang ở đâu? Anh vẫn còn ở Việt Nam hay đã ra được nước ngoài? Anh vẫn còn ngu dại chờ đợi Uyên hay đã có gia đình êm ấm? Lá thư Uyên nhờ nhỏ Hoa gửi cho anh sau khi Uyên ra đi, không biết anh có nhận được không? Khi qua được đến đây, Uyên đã viết rất nhiều thư gửi về địa chỉ của anh dưới Cần Thơ mà vẫn không nhận được thư anh trả lời, có lẽ anh đã đổi đi nơi khác. Bao nhiêu lá thư Uyên gửi về địa chỉ của ba má anh ở Việt Nam cũng đều không có hồi âm, không biết người ta nhận được mà không trả lời hay là thư đã đi lạc mất hết? Mười mấy năm qua không có một chút xíu tin tức gì của anh, Uyên mòn mỏi đợi chờ trong vô vọng, và Uyên nghĩ, trực giác của Uyên đã đánh lừa nàng, nàng sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại anh.

Uyên lật nhẹ tờ báo trên bàn, lướt mắt qua mấy trang quảng cáo, người Việt mình lúc này đã phát triển khá vững mạnh, bao nhiêu là cửa tiệm, hàng quán mọc lên như nấm. Trang quảng cáo của Cộng Đồng người Việt làm Uyên chú ý, Chúa nhật tuần tới họ tổ chức chợ Tết cho người Việt như mọi năm. Lúc mới qua Uyên có đi vài lần, sau này vì lười, vì chán Uyên cũng chả thèm đi nữa, năm nào thì cũng giống nhau, không có gì mới lạ. Người ta đi ra có đôi có cặp, Uyên đi lẻ loi một mình chỉ khiến mọi người nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại mà thôi. Uyên không muốn ai thương hại mình cả, chỉ riêng nàng hiểu nàng đang hạnh phúc trong nỗi cô đơn của mình là đủ rồi.

Hàng chữ lớn phía dưới đập vào mắt Uyên, họ nói chợ Tết năm nay họ mời được nhà văn Uy Vũ từ Cali sang nói chuyện về đề tài Xuân Tha Hương. Nhà văn Uy Vũ là ai Uyên cũng không biết, nàng thích đọc sách báo nhưng lại rất ít khi chú ý đến những văn sĩ hay thi sĩ. Tại nơi nàng cư ngụ Uyên còn không rõ huống hồ gì cái ông này lại từ tận Cali xa xôi. Cái tên này nghe không quen, chắc lại là một ông nhà văn mới nổi tiếng sau này ở hải ngoại, có lẽ ông ta cũng phải nổi tiếng lắm cho nên mới được người ta đưa tên lên báo để câu khách như thế này. Uyên mĩm cười với ý nghĩ của mình, nàng nhìn cái tên Uy Vũ và tự dưng chợt có cảm tình với người này. Uyên vẫn thích những người mang tên Vũ giống anh. Nàng nghĩ, tại sao không là cái gì Vũ mà lại là Uy Vũ, cái tên nghe có oai quá, làm tướng thì được chứ làm nhà văn thì có vẻ không được dịu dàng lắm. Uyên lắc đầu một mình, người ta tên gì mặc kệ người ta, miễn viết văn hay có nhiều người thích là được rồi.

Tự dưng Uyên muốn được đọc một tác phẩm của nhà văn Uy Vũ này xem nó ra làm sao, nhưng ông ta ở mãi tận Cali, có muốn Uyên cũng hết cách. Uyên lật lại tìm cái truyện ngắn lúc nãy đọc lại lần nữa, càng đọc Uyên càng thấy người con gái trong truyện giống mình. Thì ra trên đời này cũng có người giống nàng như vậy, người yêu muốn nắm được tay cũng phải năn nỉ và chờ cả năm sau. Cái kết thúc của câu chuyện dù đã đọc lần thứ nhì rồi vẫn còn làm Uyên xúc động, cuối cùng rồi họ cũng chờ được nhau, không như nàng, chờ hoài trong vô vọng. Uyên lật tìm tên tác giả ở cuối truyện, lúc đọc truyện Uyên rất ít khi nhìn tên tác giả, chỉ những câu chuyện nào nàng thấy hay như truyện này thì Uyên mới nhìn xem là ai thôi. Cái tên tác giả khiến Uyên trợn mắt nhìn như không tin, thì ra truyện ngắn này là của nhà văn Uy Vũ, thảo nào ông ta chẳng nổi tiếng, viết văn cảm động như vậy. Uyên nghĩ thầm, mình cũng có duyên với ông ta đó chứ, mới ao ước được đọc một tác phẩm của ông ta thì đã được đọc ngay.

Uyên nhìn sững vào hai chữ Uy Vũ in nghiêng trên trang báo, một ý tưởng thoáng qua đầu làm Uyên choáng váng. Chữ Uy không phải là hai chữ đầu của tên Uyên hay sao, còn Vũ,... chẳng lẽ lại là anh? Uyên nhắm mắt cố gắng dằn cơn xúc cảm, trái tim nhỏ bé tội nghiệp của nàng đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì hồi hộp. Uyên hít một hơi dài, cố trấn tĩnh lòng mình để đọc lại cái truyện ngắn thêm một lần nữa. Càng đọc Uyên càng thêm chắc chắn là cái truyện này viết về chuyện tình của nàng và anh, như vậy nếu không phải do anh viết thì còn là ai được nữa. Ngày xưa khi còn đi học anh đã từng viết văn mà, bây giờ nếu anh trở thành văn sĩ cũng đâu có gì là lạ.

Uyên nghĩ, Chúa nhật tuần sau nhất định nàng sẽ ra chợ Tết để chờ nhìn mặt cái ông Uy Vũ này, xem có phải là anh không. Uyên cũng không biết nếu như đúng là anh thì Uyên sẽ làm gì, đã bao nhiêu năm qua rồi, hơn nữa bây giờ anh lại nổi tiếng như vậy thì dễ gì mà còn độc thân để chờ Uyên, nếu chưa có gia đình đi nữa, có lẽ người ta cũng có biết bao nhiêu đàn bà con gái chạy theo, nhất là bên Cali, Uyên nghe nói toàn là con gái đẹp. Tuy chưa biết có phải là anh không mà Uyên đã nghe tim mình thắt lại khi nghĩ đến những chuyện này. Thì ra tình yêu của Uyên dành cho anh vẫn đầy ắp trong tim, cho đến nỗi phải lên cơn ghen khi nghĩ đến anh ở bên cạnh người khác như vậy...

° ° °

Sáng chúa nhật, ngày người ta tổ chức chợ Tết, Uyên đã có mặt từ lúc mới mở cửa. Tuy trong báo ghi là nhà văn Uy Vũ sẽ bắt đầu nói chuyện lúc một giờ trưa, nhưng Uyên sợ có những chuyện bất ngờ xảy ra, nhỡ họ đổi giờ nói chuyện sớm hơn thì Uyên sẽ mất đi cơ hội để nhìn mặt cái ông Uy Vũ này. Lòng Uyên thật hồi hộp, cả tuần qua nàng sống trong sự háo hức và lo lắng, háo hức vì không biết có đúng là anh không, nếu đúng thì anh bây giờ như thế nào? Có còn nhớ Uyên không? Còn lo lắng là vì sợ phải thất vọng khi nhìn thấy nhà văn Uy Vũ nào đó chứ không phải là anh. Uyên cầu mong cho đúng là anh, dù cho anh đã có gia đình, hay đã có người yêu khác, Uyên cũng sẽ rất đau lòng mà chấp nhận, miễn là được nhìn lại anh, được biết anh mạnh khỏe là Uyên vui rồi.

Uyên định sau khi biết được chính là anh, Uyên sẽ lẳng lặng ra về mà không đến gặp anh, vì Uyên không muốn nghe được những điều đau lòng mà nàng đang lo sợ, và Uyên không muốn anh khó xử khi thấy nàng vẫn còn một mình để chờ đợi anh. Dù gì đi nữa, Uyên cũng sẽ không trách anh, trong lá thư cuối cùng Uyên viết cho anh trước khi rời khỏi Việt Nam, Uyên cũng đã chấp nhận cho anh đi tìm một hạnh phúc mới rồi kia mà. Nếu thật sự anh đã tìm thấy hạnh phúc cho riêng anh thì Uyên phải nên mừng cho anh mới đúng chứ.

Buổi lễ đã bắt đầu bằng tiết mục chào quốc kỳ, nhìn mấy người mặc đồ lính, cầm cờ bước lên sân khấu, tự dưng Uyên cảm thấy buồn, ai cũng đã già quá rồi, cả một dân tộc đã và đang sống dưới một chế độ khắc nghiệt từ hơn hai mươi năm nay, họ khắc khoải, đợi chờ và hy vọng, nhưng cuối cùng rồi cũng chẳng ai có khả năng thay đổi được điều gì cho họ, Uyên thấy bên này ai cũng nói nhiều mà chẳng làm được bao nhiêu, điều đáng buồn cho dân tộc mình là ở chỗ đó. Uyên tìm một cái ghế trống ở hàng ghế sau cùng và ngồi xuống. Nàng biết nàng còn phải chờ đợi rất lâu mới đến một giờ, đó là chưa kể nhiều khi người đến từ xa bị trể chuyến bay hay gặp trục trặc họ còn có thể không đến nữa. Uyên thầm cầu mong cho nhà văn Uy Vũ kia đừng gặp điều gì bất ngờ để đến được đúng giờ cho Uyên thấy mặt. Uyên lơ đãng theo dõi những tiết mục lần lượt diễn ra trên sân khấu, đúng như Uyên đã đoán trước, không có gì mới lạ, cũng hát hò, múa võ, biểu diễn thời trang...

Rồi cái giờ phút quan trọng đối với Uyên cũng đến, trên sân khấu người xướng ngôn viên đang giới thiệu về nhà văn Uy Vũ. Trong lòng hồi hộp nên Uyên nghe loáng thoáng câu được câu không, hình như họ nói ông Uy Vũ này đã định cư ở Mỹ được mười năm, hình như họ còn nói đùa là ông ta đang kén vợ. Uyên nghe tai mình thật lùng bùng, môi khô, miệng đắng chát. Trái tim nàng trong lồng ngực thì hình như đã đập sai nhịp tự nãy giờ, Uyên thấy thật khó thở. Cố gắng hít vào thật sâu cho lòng bình tĩnh trở lại, Uyên nhìn lên sân khấu, sau lời giới thiệu, nàng nghe lác đác có vài tiếng vổ tay rời rạc. Mọi người có lẽ cũng như Uyên, chẳng ai để ý đến mấy ông nhà văn cho dù họ có nổi tiếng đi nữa. Nếu trên sân khấu bây giờ là một ca sĩ, dù không được nổi tiếng lắm thì Uyên cũng chắc chắn rằng không khí sẽ khác hẳn bây giờ.

Uyên thấy nhà văn Uy Vũ bước ra cầm lấy micro. Mắt Uyên như hoa lên không còn nhìn thấy gì nữa. Tuy ngồi ở thật xa nhưng Uyên biết chắc rằng nhà văn Uy Vũ chính là anh, dù cho anh có hơi mập ra một chút, già đi một chút và còn mang thêm cặp kiếng cận, nhưng Uyên vẫn nhận ra anh từ cái nhìn đầu tiên, dáng dấp đó, khuôn mặt đó, giọng nói đó, đã bao nhiêu ngày đêm tưởng nhớ, làm sao Uyên lại không nhận ra. Uyên cúi mặt chùi nước mắt, nàng không muốn mọi người xung quanh để ý đến mình. Uyên xúc động đến nỗi không nghe được anh nói câu nào, chỉ biết là bây giờ anh đã trở nên mạnh dạn, không còn nhút nhát như ngày xưa nữa, có lẽ nhờ lòng tự tin.

Uyên ngồi im một chút, cố gắng trấn tỉnh lại mình, rồi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi lên gần sân khấu và vòng ra phía sau hậu trường. Uyên quyết định sẽ gặp lại anh, cho dù thế nào đi nữa, Uyên cũng không đủ can đảm bỏ về khi chưa được nhận lại anh. Vả lại, hình như hồi nãy người ta nói anh đang kén vợ mà, Uyên vẫn còn hy vọng. Có tiếng vỗ tay bên ngoài, Uyên biết bài nói chuyện của anh đã kết thúc, có lẽ anh đang trở vào, Uyên tựa người vào tường để đứng cho vững, nàng có cảm tưởng mình sắp bị ngất đi.

Cuối cùng thì anh cũng trở vào, một người đàn ông đứng sẵn sau sân khấu bước xuống theo anh. Uyên đứng yên tại chỗ giương to mắt nhìn anh, nàng cũng muốn bước tới nhưng hình như không còn đủ sức. Anh đang nói chuyện gì đó với người đàn ông bên cạnh, hai người đang bước xuống cầu thang, anh đã nhìn thấy Uyên. Uyên thấy anh đứng lại giữa cầu thang nhìn nàng sững sốt. Uyên thở nhẹ, thì ra anh còn nhận ra nàng, và Uyên thấy anh chạy nhanh đến bên nàng, giọng run rẩy vì xúc động :

- Uyên, có phải em không? Thật sự là em chứ? Uyên của anh...

Rồi anh ôm choàng lấy Uyên. Thân thể nàng mềm nhũn trong vòng tay anh, Uyên gần như ngất đi vì xúc động, nước mắt rơi ướt cả vai anh, nàng không nói được tiếng nào. Có lẽ anh cũng rất xúc động, Uyên nghe được nhịp đập thật mạnh của trái tim anh, hai cánh tay anh xiết chặt lấy người Uyên. Uyên vẫn chưa gượng dậy nổi, cả người nàng như không có một chút sức lực nào, cho nên buông rơi thân thể trong vòng tay ấm áp của anh. Hai tay Uyên buông xuôi, không đủ sức để ôm ngang lưng anh như nàng muốn. Không biết anh ôm Uyên như vậy đã bao lâu, thế giới này bây giờ hình như chỉ có họ. Người đàn ông đi với anh đang đứng mở to mắt nhìn cảnh trùng phùng cảm động trước mặt, họ cũng không nhìn thấy, mấy người đi qua lại chuẩn bị cho những tiết mục kế tiếp tò mò đưa mắt nhìn họ, họ cũng chẳng hay.

Một lúc sau, anh là người chợt tỉnh trước, anh khẽ đẩy Uyên ra nhìn vào mặt nàng. Gương mặt tái xanh vì xúc động của Uyên ràn rụa những giọt nước mắt, đôi mắt nàng vẫn nhắm chặt, không nhìn anh. Anh khẽ rút cái khăn tay trong túi ra lau nước mắt cho Uyên, sự va chạm làm Uyên như tỉnh lại. Nàng mở nhẹ mắt, gương mặt anh đang đối diện nàng, ánh mắt anh sau cặp kính cận đang nhìn nàng một cách trìu mến, hình như anh cũng chảy nước mắt. Uyên thấy tròng kính anh hơi bị mờ, Uyên cố nở một nụ cười với anh, nụ cười đến cũng thật khó khăn. Uyên nói, giọng vẫn còn nghẹn ngào :

- Ghét anh rồi, rời được khỏi Việt Nam sao không sang đây tìm em? Để em chờ đợi mỏi mòn...

Nói được một câu hình như Uyên đã có lại sức lực, nàng đẩy nhẹ anh ra đứng thẳng người dậy. Hai cánh tay anh vẫn không chịu lơi ra, vẫn xiết chặt Uyên, giọng anh cũng nghẹn ngào:

- Anh làm sao biết em ở đâu mà tìm, em ra đi rồi không gửi về cho anh một tin tức nào cả. Anh không biết em sống chết thế nào, làm sao mà tìm...

Uyên vòng tay ôm ngang lưng anh, úp mặt lên vai anh, giọng tức tưởi :

- Em gửi về cho anh biết bao nhiêu là thư, gửi cả về nhà ba má anh luôn nữa mà đâu có ai trả lời cho em tiếng nào đâu...

- Lá thư cuối cùng của em mà anh nhận được là lá thư thật dài em đã gửi về Cần Thơ. Lá thư mà em hứa là dù ở bất cứ nơi đâu em cũng sẽ chờ anh. Sau đó anh đã không còn ở Cần Thơ nữa cho nên không nhận được những thư khác, nhưng ba má anh thì đâu có dọn nhà, sao thư em gửi không tới? Em gửi địa chỉ nào?

- Thì địa chỉ em ghi trong sổ tay của ba em đó...

Rồi Uyên đọc cái địa chỉ mà nàng đã thuộc nằm long. Anh đẩy nhẹ Uyên ra, nhìn vào mắt nàng :

- Đó là cái địa chỉ cũ trước năm 75, sau này họ đã đổi lại số nhà và tên đường khác, hèn gì em gửi thư không đến cũng phải, làm anh còn tưởng...

Uyên mở to mắt :

- Anh tưởng gì?

Giọng anh thật nhẹ :

- Anh tưởng... em đã chết ngoài biển rồi, hoặc là em không muốn liên lạc với anh...

Uyên nghe có tiếng xầm xì bên ngoài, nàng nhìn qua vai anh, rồi như giật mình, Uyên xô nhẹ anh ra, đứng thẳng dậy. Mặt Uyên giờ đã có sắc đỏ, hai má nàng ửng hồng vì thẹn, nàng cúi mặt nói nhỏ:

- Thôi chết, mọi nguời đang nhìn mình ôm nhau kìa...

Anh vẫn lì lợm ôm chặt lấy Uyên :

- Kệ họ, khó khăn lắm anh mới gặp lại em. Anh không buông ra đâu, sợ em sẽ biến mất...

Uyên dụ anh :

- Em hứa không rời xa anh nữa, buông em ra đi mà, bao nhiêu người đang nhìn mình kìa, dị chết được...

Anh xiêu lòng, nới lỏng vòng tay, khẽ chắc lưỡi :

- Bao nhiêu năm qua em vẫn không lớn hơn được chút nào, lúc nào cũng sợ người ta nhìn. Ở đây đâu phải là Việt Nam, anh muốn hôn em cũng còn được chứ nói chi chỉ là ôm...

Vừa nói anh vừa kề mặt sát vào mặt Uyên như định hôn nàng, Uyên hoảng hốt đẩy anh ra. Anh đứng thẳng dậy cười trêu Uyên :

- Anh đùa thôi, hôn em ở đây chắc em xấu hổ đến khóc luôn quá...

Uyên đấm nhẹ vào vai anh :

- Anh bây giờ... bạo quá, chắc đã trải qua nhiều cuộc tình lắm phải không? Nếu không đâu có đủ kinh nghiệm để viết truyện tình hay như vậy?

Giọng anh nghiêm trang :

- Một cuộc tình với em đã khiến anh chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần rồi, thêm vài cuộc tình nữa thì giờ này anh đâu còn sống mà gặp lại em...

Uyên cảm động :

- Anh nói thật chứ? Bao nhiêu năm qua vẫn không yêu ai? Nhà văn lớn như anh, sao lại thiếu những người đẹp chạy theo ái mộ?

Ánh mắt anh như muốn xoáy tim nàng :

- Anh không tìm thấy trong những người đó có một cô bé nào mười ba tuổi thật dễ thương để yêu...

Uyên chớp mắt, nàng thật muốn khóc vì cảm động với những lời nói của anh. Người đàn ông đi với anh lúc nãy vẫn đứng từ xa nhìn về phía hai người, Uyên nói với anh :

- Bạn anh đang chờ anh kìa...

Đến bây giờ anh như mới chợt nhớ ra, anh bảo Uyên :

- Em chờ anh chút xíu...

Rồi anh đi về phía người đàn ông đó, hai người nói chuyện một lúc. Sau đó người đàn ông khẽ gật đầu chào Uyên rồi đi ra. Anh đi trở lại bên Uyên, Uyên hỏi :

- Bạn anh ở Cali hở?

Anh gật đầu :

- Ừ, anh bảo nó về trước lo thu xếp một ít công việc cho anh...

- Anh không về sao?

- Không về, anh làm thủ tục xin ở lại đây luôn...

- Tại sao?

- Ở canh chừng em, sợ em bỏ anh đi nữa...

Uyên cười nhỏ với câu nói đùa của anh. Rồi như chợt nhớ ra, anh cầm lấy bàn tay trái của nàng đưa lên nhìn rồi thở phào :

- Cũng may là em giữ đúng lời hứa với anh, vẫn chưa lấy chồng...

Uyên cố tình trêu anh :

- Sao anh biết là em chưa lấy chồng? Bộ ai lấy chồng rồi cũng phải đeo nhẫn cưới hết sao?

Mặt anh chảy dài vì thất vọng :

- Cũng phải, em dễ thương như thế này, làm sao có thể sống một mình để chờ anh mười mấy năm nay...

Uyên nhìn vào mắt anh :

- Anh nghĩ trên đời này có người đàn ông nào chịu lấy một người đàn bà không có trái tim làm vợ mình không?

- Nghĩa là sao?

Giọng Uyên tình tứ :

- Anh đã quên là anh đang cất giữ trái tim của em sao? Bao nhiêu năm qua, em sống không có trái tim làm sao yêu ai khác được?

Anh chợt hiểu, dang hai tay ra định ôm Uyên vào long. Uyên tránh vòng tay anh, nhìn ra bên ngoài :

- Đừng, ở đây đông người lắm...

Nhìn ánh mắt thất vọng của anh, Uyên giả lả :

- Như vậy chiều nay anh chưa về phải không? Đi theo em, em đưa anh về gặp ba mẹ em, chắc ông bà sẽ mừng lắm...

Vừa nói Uyên vừa đẩy lưng anh bước đi. Phía bên ngoài buổi lễ vẫn chưa kết thúc, trên sân khấu người ta đang hợp ca bài Ly Rượu Mừng. Lần đầu tiên từ mười mấy năm nay Uyên thấy lòng mình nôn nao khi nghĩ đến Tết. Uyên liếc nhìn anh, anh thật chững chạc và oai phong bên cạnh Uyên, chợt nhớ đến cái bút hiệu Uy Vũ nghe thật oai của anh, Uyên khẽ mĩm cười. Bên kia, anh cũng đang nhìn Uyên không rời, thấy nàng cười, anh cầm lấy bàn tay nàng đưa vào cho cặp lấy cánh tay anh. Uyên không phản đối, nàng âu yếm đi sát vào người anh.

Anh hỏi nhỏ :

- Em cười gì anh?

- Em không cười anh, em chỉ cười cái bút hiệu Uy Vũ của anh thôi...

- Em hiểu ý nghĩa của nó chứ?

- Em hiểu, nhưng... sao anh không lấy hẳn chữ Uyên của em, lại rút ngắn thành Uy?

- Như vậy là em vẩn chưa hiểu hết... anh rất muốn lấy bút hiệu là Uyên Vũ, và cũng rất muốn mình trở nên thật nổi tiếng, không phải vì anh ham danh, mà vì muốn em đang sống ở đâu đó nghe được cái tên này, sẽ nghi ngờ và liên lạc với anh. Nhưng khi suy nghĩ kỹ lại, anh đành phải cắt bớt chữ Uyên, tuy hơi khó nhận ra hơn, nhưng nếu để ý vẩn biết được, vì anh sợ em đã lấy chồng. Anh không muốn vì cái bút hiệu này mà ảnh hưởng đến hạnh phúc của em...

Anh quả thật chu đáo, Uyên cảm động xiết chặt bàn tay trên cánh tay anh. Anh chợt hỏi :

- Nhưng làm sao em biết được Uy Vũ là anh?

- Tại nhờ cái truyện ngắn đăng trên báo ở đây, cái truyện kể về chuyện chúng mình đó...

- Thật ra truyện đó anh viết cách đây lâu lắm rồi, khi anh mới qua Mỹ, nhưng anh chỉ gửi đăng báo bên Cali thôi, cho nên em không đọc được...

Hai người đã ra đến xe, anh vừa mở cửa xe vừa xuýt xoa vì lạnh, Uyên mở máy xe, vặn sưởi, rồi quay qua nói tiếp câu chuyện đang nói dở :

- Ai cho anh biến em thành bà cụ già nhăn nheo trong truyện?

Giọng anh chợt trở nên tha thiết :

- Em không muốn trở thành bà cụ già sống bên cạnh cụ ông này suốt đời sao?

Uyên chớp mắt không trả lời câu hỏi của anh mà nhìn vào mắt anh. Uyên nhìn thấy trong đó tràn đầy tin yêu và hy vọng. Anh hỏi nhỏ :

- Ở đây không có người, cho anh ôm được không?

Uyên hơi ngại ngần nhìn ra ngoài, trời chưa tối hẳn, nếu có ai đi ngang nhìn vào xe, họ sẽ thấy, nhưng xe nàng đang đậu trong một chỗ khuất, vả lại, nhìn anh tội nghiệp thế kia. Uyên chắc lưỡi, thôi kệ, ai thấy mặc họ, chắc họ phải thông cảm cho hai kẻ yêu nhau vừa mới gặp lại sau một thời gian dài xa cách. Thấy Uyên không trả lời, anh biết là Uyên đã xiêu lòng nên choàng tay ôm nàng vào long. Uyên tựa đầu vào ngực anh, bây giờ nàng mới cảm thấy thật ấm áp và hạnh phúc trong vòng tay anh, lúc nãy tuy đã được anh ôm nhưng Uyên vì quá xúc động nên không có cảm giác. Họ cứ ngồi yên ôm nhau như vậy, không khí trong xe nhờ sưởi đã ấm dần, nhưng hình như họ cũng chẳng cần, vì họ đang thật ấm áp bên nhau.

Một lúc sau, anh đẩy nhẹ Uyên ra, nhìn vào mắt nàng, rồi dùng hai bàn tay ôm lấy gương mặt nàng, giống y hệt lần đầu tiên anh hôn Uyên trong ciné, nhưng lần này Uyên không lo sợ nữa, nàng khép nhẹ mắt chờ đợi nụ hôn của anh. Môi anh thật ấm, nụ hôn anh thật nhẹ, có lẽ anh nghĩ Uyên vẫn còn sợ. Uyên choàng nhẹ tay quanh cổ anh, khẽ kéo đầu anh xuống, như đã hiểu được tín hiệu của Uyên, môi anh cuốn chặt lấy môi nàng. Uyên lại cảm thấy mình như muốn ngất đi vì sung sướng trong nụ hôn của anh, nụ hôn như muốn truyền qua nàng bao nhớ thương của mười mấy năm xa cách.

Vòng tay anh xiết chặt nàng, Uyên hình như đã nhìn thấy mùa Xuân trở về với nàng, còn muốn rực rỡ hơn những mùa Xuân ngày xưa ở Việt Nam, vì bây giờ Uyên đã có anh, và Uyên biết, sẽ không bao giờ nàng có đủ can đảm rời xa anh thêm lần nữa, nàng chẳng còn được nhiều những cái mười lăm năm, tưởng tượng đến cảnh bà cụ già nhăn nheo loanh quanh bên ông cụ tóc bạc phơ. Uyên nghe lòng mình ấm lại, Uyên xiết chặt cổ anh, dướn người lên hôn lại anh thật nồng nàn, đôi tình nhân sau bao nhiêu trắc trở đã tìm thấy mùa Xuân cho chính họ...