Chương 1: Trở về hành tinh mẹ

Trên sân bay của một thành phố K. Có hai mẹ con không thể không thu hút ánh nhìn của những người xung quanh bởi nụ cười của họ. Nụ cười như đúc từ một khuôn nhưng thần sắc có vẻ khác nhau hoàn toàn. Người mẹ có nụ cười dịu dàng nhưng có phần cứng ngắc kiểu đơn giản chỉ là cười mỉm thôi. Còn người con mang khuôn mặt tuấn tú, thông minh ánh mắt rực rỡ và nụ cười thì sắc bén lạnh lùng đến vô tình. -- Mami này, sau này tập đoàn Nhược Lam cũng sẽ thuộc về con hả . Dương Hạ Vũ ngước đôi mắt ngây thơ sắc sảo lên nhìn Thiên Ý

-- Có lẽ vậy! Con muốn Mami nhường ngôi cho con ngay và luôn không Tiểu Vũ! Thiên Ý mỉm cười dịu dàng rồi cúi người đặt nụ hôn lên trán cậu nhóc.~ Bao năm ở Anh giờ trở về con cảm thấy thế nào

~ Không tồi!

Nghe con trai nói xong, Ý mở điện thoại ra , tiếng chuông điện thoại bên kia vang lên, sau đó là một tiếng nói trầm, cung kính:

[ Dương tiểu thư, cô đã về! Tôi sẽ cho người đến đón cô ngay]

Cô im lặng, cánh môi kéo lên :~ Không cần đâu bác Điền, cháu sẽ đưa Tiểu Vũ đi đến nhà Minh Kiều trước rồi mới về. Bác nói ba cháu trước một tiếng dùm cháu!

[...] đầu dây bên kia im lặng.

Cô cúp máy, cúi người rồi ngồi xổm đối diện với khuôn mặt Tiểu Vũ:

~ Cục cưng, qua nhà dì chơi trước OK! Cô nở nụ cười ngọt ngào, trong giọng nói đậm chất khí thế của một người lãnh đạo mặc dù người trước mặt cô là.. con trai của cô.

Dương Hạ Vũ là *tác phẩm* của tình một đêm của Thiên Ý với ba của Tiểu Vũ. Hôm đấy tâm trạng cô không tốt, chả nhớ sao lại tự lết xác đến quán bar ở ngoại ô Thành Phố, nốc lắm rượu nồng độ cao thì rượu chưa ngấm, ta chưa say thì ba Tiểu Vũ đến tưởng cô là Gái Gọi liền kéo cô lên phòng trên sặc mùi khiến người ta ghê tởm. Cô ra sức chống cự thì bị tên đó ôm eo chặt,rồi cô có Tiểu Vũ, cậu bé là do bàn tay của Thiên Ý và Minh kiều nuôi dạy cả. Thật là một quá khứ quá ư là đẹp mà.

***

~ Cục cưng, con đến rồi! Cô vừa nhấn chuông cửa phòng trọ của nhà trọ gần sân bay thì một cô gái phóng ra ngoài, cửa bật mở , bên trong có người lao ra ôm choàng lấy Tiểu Vũ.

~ Này Tiểu Vũ, con ăn uống kiểu gì mà độ này gầy tong teo vậy. Minh Kiều vừa nói vừa quay mặt nhìn Ý với ánh mắt mang mùi chết chóc kiểu ( Tớ sẽ cho cậu biết tay vì dám không chăm sóc tốt cho cục cưng cả tớ)

Thiên Ý nhún vai, khóe môi lại cong lên một đường cong gợi cảm, ánh mắt nhìn con bạn thân là ánh mắt khinh bỉ xen chút thất vọng, độ này Tiểu Vũ béo lên rất nhiều, cô còn đang giúp nó giữ dáng cơ mà!

~ Mà thôi, vào nhà đi, căn nhà này tớ chỉ thuê tạm chờ hai người tới rồi trả ấy mà! Đừng nhìn bổn tiểu thư bằng ánh mắt ngờ vực ấy ! Kiều nhếch mép cười, ánh mắt như kiểu sẵn sàng chém chết ai khi nhìn cô với ánh mắt ấy vậy!

***

Thiên Ý một tay vắt lên thành xe, một tay lái xe phóng đi rất tít. Chiếc mui trần lao vèo vèo trên con đường cao tốc thẳng tắp, gió thổi tung mái tóc đen huyền của cô bay ngược ra đằng sau, để lộ cả một khuôn mặt đẹp đẽ như phát ra thứ gì đó rất hút hồn.*Kít* bánh xe mài lên mặt đường rải nhựa rồi rít lên một thứ tiếng nghe inh tai. Họ dừng trước cánh cổng to đồ sộ của Dương gia. Cánh cổng bật mở, cô lái xe đi giữa hai hàng người xếp thẳng cúi đầu cung kính chào cô và tiểu thiếu gia. Xe vừa dừng lại,một ông cụ mặc bộ đồ lịch sự , trông mặt có thể đoán trên dưới sáu mươi tuổi lưng vẫn đứng thẳng, đi những bước liền mạch đến ôm lấy hai mẹ con cô:

~ ba, ba vẫn khỏe chứ! Ông vừa thả tay ra cô nhìn thẳng vào đôi mắt kiên nghị nhưng cũng mang phần phúc hậu của ông Dương. Ông không nói gì, chỉ nhìn phiên bản đứa bé có nụ cười tao nhã thu nhỏ của cô với ánh mắt trìu mến. Bao năm vật lộn trong thương trường, ông cụ không phải không rõ rằng nếu người kế nghiệp ông là cô Ý đã có con hoang thì sẽ ra sao, nhưng ông không quan tâm, ông rất thương con gái mình, mọi việc cô làm ông đều cho là đứng đắn. Nhưng cũng vì lí do, công ty Nhược Lam là tập đoàn lớn nhất toàn đất nước, giới truyền thông thì tập đoàn này nắm giữ những 51% còn 35% là do một người quen thân thiết của nhà họ Dương nắm giữ,còn lại là những thế lực nhỏ không đáng nhắc đến

Cô nhìn theo ánh mắt của ông Dương rồi đưa tay xoa đầu cục cưng bé nhỏ của cô:~ Cục cưng, chào ông ngoại đi con.

Tiểu Vũ chớp chớp mắt nhìn ông lão tóc điểm bạc trước mặt, nở một nụ cười tinh nghịch:~ Ông ngoại!

Dương lão gia nhìn Hạ Vũ trìu mến, chẳng cần biết ai là cha của cậu bé, nhưng một khi đã tóm được người đã bỏ cháu ngoại và đứa con gái mà ông yêu quý nhất đi ông nhất định sẽ không tha. Không khí đang êm đẹp như vậy, một cơn gió mạnh thổi qua mang theo mùi hương nước hoa phụ nữ nồng nặc, mùi hương đặc trưng của Túy Hữu, mẹ kế của cô. Dương lão gia thực là người có lòng tốt, ngày trước ông đã không may mà ngủ với bà ta để rồi có Khúc Minh nên ông mới lấy bà về, ông cũng đã nghĩ dù sao thì mẹ của Thiên Ý cũng mất rồi. Nhưng cô lại không nghĩ vậy, cô kinh tởm bà ta, một người đàn bà có thể coi là gái Điếm đã mang thai Khúc Minh sau khi mẹ cô mất một năm. Cô không ghét đứa em ngoài giá thú này nhưng thật sự lại cực kì khinh bỉ bà ta. Bà ta, đôi môi bôi lòe loẹt son đỏ cong lên:

~ Ồ con gái yêu quý của ta bận rộn mà cũng có thời gian đến đây chơi à, A thôi chết ta quên đây là nhà con, vì con đã có con rồi nên ta đã nghĩ con có chồng, là lỗi của ta. Bà ta cực kì ghét Thiên Ý vì bà ta sinh Khúc Minh là con trai mà chỉ nhận được có 20% cổ phiếu tập đoàn, còn toàn bộ 80% còn lại là của cô. Ông Dương cũng đối xử với Khúc Minh không bằng Thiên Ý, chưa từng ôm cậu bé từ khi mới sinh ra đến nay đã là 9 tuổi mà cũng vẫn chưa một lần. Nên bà ta ghét, bà ta nói miệt thị cô có con hoang mà quên mất một điều rằng nếu Dương lão gia không thương hại bà ta thì Khúc Minh cũng chỉ là con ngoài giá thú.

Cô cười nụ cười Ý công thức, có phần miệt thị và khinh bỉ gấp bội phần:

~ Oh, bao năm tôi sang Anh cứ nghĩ bà sẽ phải trở về hành tinh mẹ rồi chứ! Câu nói của cô tuy có phần trẻ con nhưng lại vô cùng sắc sảo. Thế nào là giết người không cần dao, xin mời nghe những lời mà cô ấy nói. Thật là lời rộng ý dài, ý nói bà ta không thuộc về nơi đây. Thế nào là miệt thị một cách khôn ngoan, một câu cô nói ra đã chặn lại mười câu bà ta định nói lại. Khúc Minh đi qua, cúi đầu khẽ khàng nói:

~ chị hai. Nhưng tiếng nói bé nhỏ sợ sệt ngay lập tức theo gió cuốn đi vì bị bà ta kéo tay lôi đi mất.

Tiểu Vũ cũng chỉ gật đầu cho phải phép kiểu ( Chào cậu hay chú gì đó) dù sao cũng là em trai của mami thân yêu của cậu mà. Thiên Ý nhếch môi cười, hàn khí tỏa ra từ cô không bao bọc lấy bất cứ ai ngoài bà ta, bà ta khẽ rùng mình quay lại, nhưng lại chỉ bắt gặp hai cánh hoa đào đỏ dịu dàng đang cười mỉm nhưng nó lại khiến bà ta càng nhìn càng tức tối. Thật quá mất mặt mất mặt bà ta qua, cô tiếp tục nụ cười Ý công thức một cách nhẹ nhàng nhưng có đến một phần thương hại, ba phần khinh bỉ và ba phần đắc ý.