Màu của Gió - Chương 01

Chương 01: Chào mừng em quay lại, thiên thần.

-         Gió?

-         Sáng rồi ư?

-         Có tiếng ồn: tiếng người, có tiếng chim hót nữa

-         Có vị ẩm ướt của sương sớm

“Đầu mình đau quá, mắt sao khó mở thế nhỉ?”

Căn phòng trắng. Mùi thuốc khử trùng, yên tĩnh đến lạ. Bệnh viện. Phòng 405. Phòng đơn. Cô gái trong trang phục bệnh nhân, dường như đang ngủ rất ngon. Trong phòng còn có 3 người nữa, 1 người đang ngủ, 1 người đứng bên cửa sổ, còn 1 người nữa đang ngắm nhìn cô gái, bàn tay đang nắm lấy bàn tay trắng gầy.

-         “Tôi ra ngoài 1 chú”: Chàng trai bên cửa sổ nói.

-         “Ừ.”: Người đang ngắm cô gái đáp lại

Cánh cửa phòng mở ra rồi khép lại nhanh chóng, trả lại không gian yên tĩnh.

“Hình như mình quên mất điều gì đó? Sáng rồi, dậy thôi.”

Mi mắt khẽ động đậy, mắt nâu mở dần, ánh sáng, chói quá. Chớp mắt lần thứ 2 mới nhìn rõ. “Đây là đâu? Kia là ai?”

-         Tỉnh rồi, cô ấy tỉnh rồi: Người con trai đang nắm tay cô gái cười rạng rỡ, nói vô cùng vui mừng.

-         Ai vậy? Sao lại nắm tay tôi? : Cô gái nhìn người đang nói hỏi.

Giật mình vì tiếng hét quen thuộc của thằng em trai song sinh, Trần Long mở mắt khó chịu. Ngủ trên sô pha của bệnh viện chả quen tí nào, đau mỏi hết cả người mấy ngày nay. Mở mắt ra, trước mặt anh là Trần Minh cười rạng rỡ hơn lúc ngắm nhìn mấy cô gái xinh đẹp, bên cạnh, chiếc giường trắng, cô gái mắt nâu đang nhíu mày có vẻ không thích thú. “Kim Vi, cuối cùng em cũng tỉnh”.

Trong phòng, 2 người đàn ông không phải đẹp trai nhưng rất ổn. Một người nhìn có vẻ trẻ con, một người thì có vẻ chững chạc hơn đang nhìn vào cô gái mắt nâu trên giường, khuôn mặt có phần nhẹ nhõm.

-         Kim Vi, em ngủ hơi lâu đấy?

-         Ai?: Cô gái mắt nâu mở to đôi mắt của mình, nhíu mày nhìn người đang nói.

-         Trần Long...thế là sao? Trần Minh nhìn anh trai khó hiểu.

-         “Ổn rồi, không sao. Em ấy không nhớ là tốt”. Trần Long nói nhỏ, cho Trần Minh, cũng như đang an ủi chính mình.

-         2 người là ai? Đây là bệnh viện, nhưng sao tôi ở đây? Và tôi là ai?

-         “Kim Vi là tên em, anh là Long, còn đây là Minh. Chúng ta là anh em.” Trần Long nói.

-         “Kim Vi, tên nghe quen quá, anh...”, đau đầu quá. Lắc mạnh đầu cố nhớ nhưng không thể. Cô gái nhìn 2 người con trai trước mặt, nhíu mày. “Không nhớ được”, cô nhìn căn phòng, nhìn lên cái tủ đặt cạnh giường, 1 bức ảnh, có 3 người, cô gái ở giữa cười rất rạng rỡ. “Kim Vi, là cô ấy, và 2 người trong ảnh cũng đang đứng trước mặt. Và mình là Kim Vi..”.

 

“Cạch”. Tiếng cửa mở làm gián đoạn suy nghĩ của bản thân, ngước mắt lên nhìn vào cánh cửa đang mở, ở đó có 1 người, 1 người con trai áo đen.

-“Kim Vi, em...” Cháng trai đứng đó, ánh mắt ngạc nhiên, sửng sốt, hạnh phúc xen lẫn hoang mang.

Trần Long đi đến bên cạnh, đặt tay lên vai chàng trai nói thoáng qua nhưng cũng đủ cho trái tim người con trai áo đen bỗng dưng bị bóp nghẹt.

“Đã trở về, nhưng là người khác”.

-         “Anh ra ngoài gặp bác sỹ”. Trần Long nói.

-         “Ừ, gọi cho bác Pie bảo làm thức ăn luôn nhé”. Trần Minh nhìn cô gái không quay đầu lại, nói vọng theo.

-         “Minh, em là Kim Vi, anh là anh trai em hả?”. Cô gái mắt nâu nhìn vào Trần Minh, ánh mắt đầy sự dò xét.

-         “Ừ, anh của em đây, bé ngốc”. Xoa đầu cô, anh cười dịu dàng, nụ cười chan chứa yêu thương.

Có một người, vẫn đứng nguyên chỗ cũ, lặng nhìn cô gái trên giường. Vẫn là đôi mắt nâu, vẫn là mái tóc nâu hơi xoăn, khuôn mặt bình thường, hơi xanh, trông gầy hơn trước. Nhưng sao mà cảm giác lại đau lòng như thế.

Bước lại gần giường bệnh, khi ánh mắt cô gặp ánh mắt anh, dường như lúc đó, anh nhận ra, đã quá trễ. Không ấm áp, yêu thương, không giận hờn trách móc, không long lanh vì sắp khóc. Ánh mắt ấy, chỉ có những người xa lạ nhìn nhau.

-         “Chào em, Kim Vi.” Cố nở nụ cười trên bờ môi khô, ánh mắt chăm chú nhìn vào cô, lòng anh thắt lại.

-         “Chào anh, anh là...”

-         “Harry là anh, rất vui khi em đã tỉnh, anh là bạn của anh trai em”

Nhíu mày, lại nhíu mày, mới sáng sớm ra cô đã nhíu mày bao nhiêu lần, để thu giữ thông tin mình nhận được, để nhớ xem, có phải người quen không. Nhưng thật sự thì không có chút thông tin gì, cảm giác như cô không có quá khứ, không một ai quen thuộc. Thở hắt ra, nếu mất trí nhớ thì dần dần sẽ nhớ mà, không phải sao.

-         “Chào anh, rất vui gặp anh. Xin lỗi nếu trước đây chúng ta từng gặp nhau mà em giờ không nhớ được gì cả.” Cô cười, nụ cười như cứa thêm vào trái tim anh, không chỉ ánh mắt mà ngay cả nụ cười, nụ cười xã giao.

-         “ Em đói không?” Trần Minh nhìn cô em gái, hỏi.

-         “ Có chút chút,..”. Cô nhìn anh, rồi làm động tác chuẩn bị xuống giường, nhưng, cảm giác, đôi chân rất nặng, một bên chân phải.

“Là sao?” Tự hỏi mình, cô nhìn vào chân, được băng bó cẩn thận.” Mình mất trí nhớ lại thêm bó bột một bên chân sao? Thật là thảm quá”. Gượng cười, cô ngoắc tay ý bảo Trần Minh tiến lại phía mình.

Thấy vậy, Minh mỉm cười, lắc đầu. Không nói anh cũng hiểu ý cô là gì. Lấy ra một chiếc xe lăn ở gần ghế sô pha, anh bế cô lên đặt vào ghế, đẩy cô vào nhà tắm. Lấy nước, kem đánh răng cho cô. Đợi cô đánh răng xong, anh lại rửa mặt giúp cô. Làn da xanh xao quá, lại còn gầy đi thấy rõ, anh nhìn cô xót xa.

Có một người vẫn trong căn phòng ấy, như người vô hình, nhìn cô, nhìn Trần Minh chăm sóc cho cô, không nói gì, và dường như cô cũng quên mất anh.

Lắc đầu, anh bước tới cánh cửa, mở cửa bước ra ngoài. “Thế là em đã quay lại,Kim Vi, quyết định của em anh sẽ tôn trọng nó”.

Sau khi đã đánh răng rửa mặt giúp cô xong, Trần Minh lại đẩy cô về giường bệnh, đặt cô lên giường, đưa cho cô một cốc nước ấm. Anh săn sóc cô rất tỉ mỉ, như chỉ sợ lại một lần nữa cô lại tan biến.

Lúc này anh mới để ý, Harry đã đi tự lúc nào. Thở dài,” Chấp nhận đi, cậu sẽ mất nó khi cậu đã quay lưng đi vào ngày ấy.” Quay lại với cô gái, anh cười.

-         Có muốn anh kể gì về em để em nhớ ra không?

Nhìn anh, cô lắc đầu. Anh hơi bất ngờ. “ Không cần thiết, chắc là điều em muốn quên, nhưng mà hình như quên hơi nhiều” cô cười ngượng ngùng, khi mà chả lẽ đến người thân mà cô cũng không nhớ. Chắc rồi dần dần sẽ nhớ, cô tự an ủi mình.

Cửa phòng lại một lần nữa được mở ra, Trần Long bước vào, phía sau là một người phụ nữ trung niên trông lạnh lùng, mang một cặp lồng và một bác sỹ.

-         “Kiểm tra 1 chút rồi ăn”

Bác sỹ tiến về phía cô, xem xét một chút vết thương ở chân và hỏi một số câu hỏi, rồi lui ra ngoài. Lúc này người phụ nữ mới đặt cặp lồng lên bàn, sắp xếp một lúc, bê lại đặt trước mặt cô. Một bát cháo trắng.

-         “Cảm ơn bác”. Cô cười.

Ánh mắt người phụ nữ hơi xao động, không đáp lại, quay người cúi chào với Trần Long rồi lui ra ngoài. Cháo nóng phả vào mặt, bụng cô đã bắt đầu biểu tình, nhưng mà lại nảy sinh vấn đề mới, Trần Minh đang cầm lấy bát cháo của cô, cầm thìa lên, cái ý định quá rõ. Đút cho cô ăn.

-         “Anh đút cho em nhé, em còn mệt, không nên vận động nhiều.” Ánh mắt nhìn cô như cún con, vẫy thêm cái đuôi nữa thì hợp quá.

Nhìn thế nên đành chấp nhận vậy, cô cười gật đầu. Cái ánh mắt của anh, khi muốn xin xỏ ông anh đáng ghét, và nhờ vả em gái bao giờ cũng hữu hiệu. Anh cười, thổi 1 thìa cháo, đút cho cô. Khi ốm cô sẽ ăn cháo, nhưng tuyệt đối cháo không có rau thơm, không phải cháo thịt, chỉ đơn giản là cháo không. Có một lần vì không có ai, anh đã đi mua một tô cháo ở quán, có cho rau thơm, hậu quả là cô không ăn. Anh tưởng cô bướng cố ép, cuối cùng, ăn bao nhiêu cô đã cho ra hết, kể cả thuốc đã uống. Và sau đó, anh đã rất thảm hại khi bị ông anh trai cho ra rìa. Cấm đi chơi, không nói chuyện cùng, mà lại còn cấm anh lại gần cô. May mà nhờ có nụ cười ngọt ngào của cô, anh mới xóa bỏ được cấm vận. Từ đó đến nay, mọi điều về cô, anh đều nhớ rất rõ, dặn dò cẩn thận mọi người, từ thức ăn, quần áo, tất cả mọi thứ về cô. Không phải anh sợ anh trai, mà đơn giản, khuôn mặt cô lúc nôn ra hết mọi thứ, ánh mắt nâu không còn vẻ tinh nghịch như hôm nào, bị ốm thì đương nhiên nó đã mất đi vẻ tinh nghịch rồi, nhưng mà, ánh mắt đó, rất mệt mỏi, cảm giác như một vực sâu, anh không còn nhìn thấy gì trong đó.

Cô rất đơn giản, đơn giản tới nhiều lúc khó chiều. Anh đã rất nhiều lần bị cái đơn giản của cô hành hạ, nghĩ lại, anh lại thầm cảm ơn ông trời, mang cô trở lại. Nhìn cô, cuộc sống của anh lại có thể bắt đầu rồi.

Trần Long nhìn cảnh người ăn, người đút. Không nói gì, anh không muốn phá tan đi khung cảnh yên bình này, nhìn cô gái, chút chút lại cười vì những câu nói của Trần Minh, anh mỉm cười, nụ cười rất hiếm người được trông thấy. “ Kim Vi, thiên thần của anh, chào mừng em quay lại”.