Chương 1 - Cạm bẫy! Bi ai trọng sinh!

Trần Duệ, một trong ngàn vạn đại quân otaku, hai mươi bốn tuổi tốt nghiệp đại học, nhanh chóng lâm vào cảnh thất nghiệp, không dễ dàng mở được quán net, miễn cưỡng có thể sống qua ngày, đến nay vẫn thuộc dạng ba không: không nhà, không xe, không người yêu.
Bỗng một hôm, ngã rẽ cuộc đời hẵn bỗng xuất hiện dưới hình thức rất khó tưởng tượng. Hắn nhặt được một chiếc di động, còn có cả ống kính camera đằng sau, dù cho không có nhãn hiệu gì cả, nhìn qua cũng biết là loại hàng đểu, nhưng dù sao cũng là của nhặt được, mà còn là loại có camera nữa chứ. Trần Duệ nhanh chóng ấn nút nguồn, chỉ thấy màn hình sáng lên, một dòng chữ đen to oành xuất hiện giữa màn hình điện thoại: "Ngươi xác định muốn làm như vậy?".
Hắn nhàm chán ấn nút xác nhận, dòng chữ lại hiện ra: "Ngươi thật sự xác định?".
Là thằng điên nhàm chán nào thiết kế đây? Trần Duệ không cần nghĩ ngợi tiếp tục ấn nút xác nhận, màn hình chính bỗng xuất hiện dòng chữ: "Chúc mừng trúng thưởng! Hoan nghênh sử dụng siêu cấp hệ thống", mấy chữ này vừa hiệp ra, lập tức điện thoại nổ tung.
Trần Duệ còn chưa kịp thốt ra câu: "Cạm bẫy!" thì cả người đã mất đi ý thức.

Không biết trải qua bao lâu, Trần Duệ mông mông lung lung mở mắt ra, chỉ thấy toàn thân ê ẩm, ẩn ẩn nhớ đến vụ nổ điện thoại, kết quả là hôn mê đến giờ. Hiện giờ trong não hắn phảng phất có rất nhiều ký ức, còn chưa kịp chỉnh lý thì nghe được có tiếng người hỏi: "Đã tỉnh?".
Ánh vào mí mắt hắn là một khuôn mặt dài gầy, làn da khá đen, ngũ quan anh tuấn, tóc bạc dài xõa vai, đôi tai rất nhọn, đôi mắt lại là màu lam khác biệt, trên gương mặt để lộ ánh hoài nghi. Đối với gương mặt khác loại này, Trần Duệ hiện vẻ phi thường bình tĩnh, hắn đã từng chứng kiến không ít người hóa thân thành những nhân vật hoạt hình hay truyện tranh mình thích, nên lập tức mở miệng nói: "Là ngươi đã cứu ta? Cảm ơn!".
Ài, xã hội bây giờ, người tốt cũng không nhiều a!
"Cứu ngươi?"Nhìn thấy bộ dáng cảm kích của Trần Duệ, một bộ say mê công việc thêm vào kinh ngạc, khẽ lẩm bẩm: "Chẳng là là lượng dược sai lầm? Hay là dùng sai dược thủy?".
Trong quá trình lẩm bẩm này, Trần Duệ nghe được ngôn ngữ của đối phương vô cùng kỳ lạ, trước kia hắn chưa từng nghe qua, nhưng là không hiểu tại sao, hắn lại hiểu được, tựa như là một loại ngôn ngữ thông dụng nào đó vậy.
"Đại ca, bộ tạo hình tinh linh này quá thật rồi, chỉ là làn da có chút đen…" Trần Duệ khó hiểu lắc lắc đầu, cố gắng ngồi dậy, nhưng là toàn thân lại ê ẩm, nhìn vào hoàn cảnh xa lạ chung quanh, hắn không khỏi hỏi: "Đúng rồi a, đây là nơi nào thế?".
"Hừ, dám trào phúng làn da của ám tinh linh! Tên nhân loại đáng chết này!"Bộ dáng say mê công việc nhanh chóng phản ứng lại, đột nhiên thay bằng đại nộ, tiếng tí tách liên tục vang lên trên tay hắn, Trần Duệ chỉ thấy luồng sáng chợt lóe, nháy mắt đã bị đánh xa vài thước, thân thể hắn tê dại không tự chủ được co quắp lại, trong không khí tràn ngập mùi thịt cháy. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Presley! Mau lăn ra đây!"Dù cho đã trừng phạt Trần Duệ, nhưng là trong thanh âm đối phương vẫn tràn đầy phẫn nộ.
Một bóng đen cả lăn lẫn bò nhanh chóng lao đến, ngoại hình kẻ đến vô cùng kỳ quái, làn da đỏ bừng, vóc người thấp bé, tướng mạo xấu xí, trong cái miệng rộng ẩn ẩn chứng kiến hai hàng răng sắc bén.
"Aldas đại sư tôn kính, nô bộc hèn mọn Presley chờ ngài sai khiến, người là dược tề đại sư tà ác nhất, vĩ đại nhất cả ma giới…".
Thanh âm tràn đầy nịnh nót, nhưng mà tâm tình Aldas căn bản rất kém, không nghe lọt tai những lời nịnh nọt nhàm chán này, vội quát lên: "Thu lại trò hề của ngươi! Tên tiểu liệt ma lười biếng này, ngươi chỉ là tạp dịch mà thôi! Vừa rồi có phải ngươi cho hắn uống sai dược thủy không?".
Presley bị dọa nhảy dựng, vội vã nói: "Tuyệt đối không có, vừa rối án theo đại sư phân phó, lấy cho hắn uống chân thực dược thủy ở bình số 3".
"Chân thực dược thủy? Như vậy lời nói châm chọc ta lúc nãy là nói thật sao?" Thanh âm âm trầm của Aldas làm Presley đổ mồ hôi lạnh, "Ngươi hiện tại rút ra một bình máu của hắn cho ta, sau đó cho hắn uống tê liệt dược thủy!".
Presley không dám dong dài, vội theo mệnh lệnh đi lấy dược bình.
Nếu như không có thiểm điện vừa rồi, Trần Duệ còn cho rằng đây là kẻ cuồng mê nào hoặc hậu trường phim nào đấy, nhưng là mắt thấy tiểu liệt ma một bước khẽ nhảy đã tiếp cận hắn, tâm lý tràn ngập sợ hãi, tưởng muốn giãy dụa, nhưng là thân thể tê dại không chịu nghe theo đại não điều khiển.
Presley đi tới trước mặt Trần Duệ, cũng không cần lưỡi dao gì, vươn ra móng tay sắc nhọn khẽ vạch, lập tức tóe ra máu tươi, đôi mắt nhỏ của Presley sáng rực lên, chép chép miệng, vừa nặn vết thương, vừa dùng bình thủy tinh hứng lấy máu chảy ra.
Cái bình dung lượng không nhỏ, đợi cho máu đầy bình thì thân thể Trần Duệ phát lạnh, đại não mơ hồ. Thật không dễ dàng mới đầy được bình, tiểu liệt ma nhanh chóng làm động tác cầm máu trên miệng vết thương, thuận tay đưa ngón tay lên miệng bú mút chỗ máu trên móng tay hắn, nhìn biểu tình tham lam kia, phảng phất như đang nhấm nháp mỹ vị vậy, làm cho Trần Duệ tràn ngập sợ hãi.
Nhưng mà động tức dư thừa này liền dẫn lên tiếng hừ lạnh đầy bất mãn của Aldas. Presley khẽ rùng mình một cái, không dám ngập ngừng, vội vàng đem bình dược thủy số 6 đổ vào miệng Trần Duệ.
Dược thủy vừa vào miệng, một mùi hương nhàn nhạt thơm ngọt tràn ngập khoang miệng hắn, nhưng tương phản với nó là hiệu lực đáng sợ, toàn thân Trần Duệ đau đớn kịch liệt, mỗi một tấc da thịt như bị xé nứt, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn phải chịu thống khổ như này, liền nhịn không được kêu thảm.
Nhìn bộ dáng thống khổ của Trần Duệ, Aldas thoáng hài lòng gật gật đầu: "Xem ra tê liệt dược thủy rất có hiệu quả, không biết là bản thân nhân loại có kháng tính với chân thật dược thủy hay là bình dược thủy kia xuất hiện vấn đề nữa".
Aldas biết hiệu quả của tê liệt dược thủy còn chưa đến lúc bộc phát mạnh nhất, mà cũng lười nhác không muốn nghe Trần Duệ kêu thảm nữa liền phân phó: "Presley! Vứt hắn vào địa lao, để đói một đêm! Nếu như hắn chết trong thí nghiệm, ta cũng không ngại cho ngươi ăn thi thể hắn!".
Presley một bộ đại hỉ, một chuỗi nịnh nọt tuôn ra như súng liên thanh, đổi lại là thanh âm âm trầm của Aldas: "Nhưng là, nếu ta phát hiện ngươi có ý đồ ăn vụng, ngươi sẽ là thí nghiệm phẩm tiếp theo!".
Presley tại thực nghiệm thất đã lâu, đương nhiên hiểu thảm trạng của những thí nghiệm phẩm trước đấy, sợ đến run rẩy lẩy bẩy, gật đầu lia lịa, lập tức kéo Trần Duệ ra khỏi phòng. Khí lực của tiểu liệt ma không nhỏ, kéo lê Trần Duệ đến trước một gian phòng âm ám ẩm ướt, tiện tay ném vào.
"Nhanh chết đi cho ta nhờ! Presley đại nhân còn chưa được nhám nháp mùi vị nhân loại đây!"Một bộ nịnh nọt trước mặt Aldas biến mất sạch, chỉ còn vô cùng kiêu ngạo đá đá Trần Duệ mấy cái, đôi mắt nhỏ tham lam nhìn vào ngón tay từng vạch da hắn, cuối cùng cũng không dám kháng lệnh của Aldas, vội vàng đóng cửa địa lao, nhanh chóng biến mất.
Trần Duệ vừa giãy dụa lo nghĩ ngồi dậy, thân thể đột nhiên đau gấp mười lần, không khỏi kêu thảm một lần nữa, thanh âm thần bí trong đầu hắn vang lên: "Phát hiện độc chất không rõ, có khởi động siêu cấp hệ thống hấp thu không?".
Trần Duệ đang đau đến chết đi sống lại, thuận miệng đáp ứng một tiếng, từng đợt mát lạnh truyền khắp ngực hắn, nhanh chóng lan ra toàn thân, đau đớn rõ ràng yếu đi nhiều.
"Năng lượng cung ứng không đủ, hệ thống khởi động tiến độ 0,5%, cần thêm năng lượng mới có thể hoàn thành" Trong đầu hắn truyền đến một thanh âm nhắc nhở rồi lại biến mất vô ảnh vô tung.
Đợi đợi, hệ thống? Đây là cái gì? Đợi Trần Duệ phản ứng kịp, thanh âm kia cũng không xuất hiện nữa, chẳng lẽ là ảo giác?
Trần Duệ cũng không kịp ngẫm nghĩ, bởi vì lượng lớn tin tức đánh ập vào đại não hắn. Lúc vừa mới tỉnh dậy, hắn cũng cảm thấy được trong đầu có nhiều hơn ký ức, trải qua một phen dày vò, những ký ức này bị hắn tự động hấp thu.
Hóa ra, hắn đã không còn là Trần Duệ trước kia, mà là một thiếu niên tên Arthur, mà nơi này cũng không phải là địa cầu, mà là một thế giới khác. Quả nhiên là linh hồn xuyên việt! Hắn ưa thích đọc truyện trên mạng nên nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Cha mẹ Trần Duệ chết sớm, thân nhân duy nhất còn lại là ông ngoại cũng đã tạ thế vào năm ngoái, cho nên về cơ bản hắn không có chút vướng víu nào. Vấn đề là, trọng sinh xuyên việt hắn từng đọc không ít, nhưng chắc không ai bi thảm như hắn!
Trần Duệ từ ký ức tàn khuyết của Arthur biết được đây là một thế giới ma pháp, Arthur như là một hậu duệ quý tộc, hai mươi tuổi, ngày ngày sống an nhàn, hai ngày trước ngoài ý đi du ngoạn, mạc danh kỳ diệu bị truyền tống đến chỗ đầy đất là ác ma này, bị bắt rồi đưa cho Aldas làm thực nghiệm phẩm.
Arthur vốn sinh hoạt ở thế giới nhân loại, có nhân loại, tinh linh, ải nhân… Mà địa phương này, rất có thể là ma tộc thế giới luôn đối địch cùng nhân loại! Ma tộc là chủng tộc có lực lượng cường đại, trong thượng cổ chiến tranh bại bởi nhân loại liên quân nên bị khu trục xuống vực sâu thế giới hoàn cảnh ác liệt, bị kết giới cường đại phong bế nhập khẩu.
Mặc dù như vậy, ma tộc chưa bao giờ vứt bỏ ý định phản hồi mặt đất, cứ cách năm trăm năm kết giới nhập khẩu lại yếu đi, cũng là lúc hai bên tiến hành đại chiến. Chỉ là ma tộc đồng dạng bi thảm, trên lịch sử chưa từng lấy được thắng lợi sau cùng.
Ở ba trăm năm trước là lần đại chiến gần nhất, ma tộc đệ nhất cường giả Bạch Dạ Lucifer thống soái, làm nhân loại thương vong thảm trọng, nhưng rồi lại như bao lần đại chiến, thắng lợi cuối cùng lại thuộc về "quang minh cùng chính nghĩa", Bạch Dạ bị nhân loại cường giả đánh chết, quân đội ma tộc tan rã bị bức rút về ma giới.
Ký ức của Arthur đối với ma tộc chỉ gần gần ở thế này, kỳ thật nhân loại cũng không thiếu cường giả kiếm đoạn giang hà, quyền liệt sơn mạch, nhưng mà Arthur khăng khăng là phế vật tiêu chuẩn, đấu khí cùng ma pháp không biết cái nào, sở trường lớn nhất là ăn chơi nhảy múa. Như quả linh hồn Arthur còn tồn tại, Trần Duệ nhất định phải bóp chặt cổ tên tiểu tử này rồi rống lên: ngươi làm sao có thể có sở trường cực phẩm như vậy chứ!
Hiện thực là, gia hỏa này chịu Aldas giày vò triệt để giải thoát, tiếp xuống tới là kẻ kế thừa Trần Duệ! Một nhân loại không chút lực lượng, ở thế giới tràn ngập ác ma này sẽ như nào? Thực nghiệm phẩm? Thực vật?
Trần Duệ càng nghĩ càng sợ, đối với chính mình tiện tay nhấn nút xác nhận của điện thoại vô cùng hối hận, trong lòng hắn đã sớm mắng đến tổ tông tên nào chế ra cái điện thoại kia, nhưng mà hiện tại giờ hối hận cũng muộn rồi!
Tiền thế hắn là một otaku, xem tiểu thuyết, chơi trò chơi còn là cao thủ chứ bảo đấu võ thì chưa thắng được ai, mà dù có hiểu được một hai thì ở thế giới ma pháp này có tác dụng gì? Như thế nào để sống tiếp đây?
Trần Duệ nghĩ thật lâu cũng không thể nghĩ ra đáp án, dưới song trọng thân thể cùng tâm lý mệt mỏi, cuối cùng lâm vào ngủ say.