Chương 1
Tỉnh Đoan đứng trước tấm gương hình bầu dục ngắm nghía khá lâu. Trong gương hiện ra một cô bé thật xinh xắn dễ yêu với bộ trang phục thanh nhã:Áp Pull màu lá me non cùng chiếc quần jean sẵm màu vẻ vai chai mới tịnh Đoan nhoẻn cười làm duyên khoe rõ chiếc răng khểnh lạc lõng nép mình bên bề môi hồng thắm tăng thêm vể thu hút mãnh liệt ở một cô gái vừa tròn 17 tuối. Chợt cô nhíu mày lẩm bẩm:- Chả biết cha có cho đi không nữa ?Bước chân sáo ra khỏi phòng. Tỉnh Đoan xuống nhà. Ông bắng, cha Đoan đang nhâm nhit tách cà phê đen còn bốc khói, vẻ mặt trầm tư xa vắng. Sà xuống chạnh cha, bá vai ông, Đoan nũng nĩu:- Cha à ! Hôm nay, lớp con có tổ chức đi picnic để kỷ niệm những ngày cuối cùng bậc phộ thông, địa điếM ở Thủ Đúc, chao con con đi nha cha ?Đưa mắt quan sát con, ông mỉm cười máng yêu:- Nêu cha không đồng ý, con nghĩ thế nào ?Tỉnh Đaon xịu mặt, cô ấp ủng:- Nhưng con đã lỡ hứa vơ"i các bạn trong lớp rồi.Ông Bằng nghiêm khắc:- Vậy con hỏi làm gì nữa chớ. Cha không cho phép con vần đi nữa kia mà. - Ông thở dài.- Con gái lớn rồi, phải cân thận hơn nữa trong đi đứng, quan hệ bạn bè. Tỉnh Đoan ạ ! Cha chỉ có mỗi mình con thôi đừng để ba phải lo âu hoặc thất vọng.Vễ biết lỗi, Đoan cúi đầu. Ông Bằng rất ít khi mắng con, lúc nào Đoanh bướng bỉnh quá mức thì cũng chỉ là những lời trách cứ nhẹ nhàng mà thôi. Cô nài nỉ:- con xin lồi ba, mai mốt nếu có đi dâu xa con sẽ xin phép trưỚc. Giờ cha cho con đi hả cha.- Nhớ. - Nếu cha không đồng ý, con nghĩ thế nào ?Tỉnh Đoan xịu mặt, cô ấp úng:- Nhưng con đã lỡ hứa với các bạn trong lớp rồi.Ông BẰng nghiêm khắc:- Vậy con hỏi làm gì nữa chứ. Chan không cho phép con vẫn đi kia mà - Ông thở dài.- Con gái lớn rồi, phải cẩn thận hơn nữa trong đi đứng, quan hệ bạn bè. Tỉnh Đoan ạ ! Cha chỉ có một mỗi mình con thôi đừng để ba phải lo âu hoặc thất vọng.Vẻ biết lỗi, Tỉnh Đoan cúi đầu. Ông Bằng rất ít mắng con, lúc nào Tỉnh Đaon bướng bỉnh quá mức thì cũng chỉ là những lời trách cứ nhẹ nhàng mà thôi. Côi nài nỉ:- Con xin lỗi ba, mai mốt nếu có đi đâu xa con sẽ xin phép trước. Giờ cha cho con đi há cha ?- Nhơ" là chỉ lần này thôi nhé ! - Ông hắng giọng đe Tỉnh Đoan. - Nếu còn tình trạng này xảy ra lần nữa thì chớ trách phiền cha sao nỡ để con phải mất mặt cùng bạn bè.Tỉnh Đoan le lưỡi gật đầu:- Thưa cha vâng ạ !Ông BẰng giục con:- Thôi vào chuẩn bị đi, kẻ trễ nãi mọi người đợi chờ, con không ngại sao ? KHánh Nga đên thật đúng giờ. Đoan vội vàng chào cha mình rồi vớ chiếc xắc nhỏ quanh lên vai chạy ào ra cống.Vừa thấy Đoan, các bạn cô đã reo lên ình ỏi:- À ! " Nữ hoàng Calibinhtach" đến. Nghỉ, nghiêm ! Chào ! Phất !Đọan xụ mặt. Đám bạn bè của cô lên tiếng là sẽ bị " quất thẳng tay không thương xót " - Thôi mà ! Tha cho ta đi được không ? Giờ này cho ta biết mọi người sẽ đi bằng phương tiện gì và đi bao giờ về ?Khánh Nga nháy mắt với các bạn vẻ bí mật:- An tâm đi, sẽ có ngày ! Tài xế đặc biệt vừa tốt nghiệp trường " gia chánh nữ công " loại ưu. Anh ta thả tụi này xuo6'ng đây để đi đổ xăng. Còn thời gian chơi:khi nào cảm thấy chán. Được chưa ?Tiếng cười lại bật ra sau câu nói tếu của KHánh Nga. Một thoáng suy nghĩ, Đoan hỏI ngay:- Tài xế nào vậy ?HỌ đang loay hoay với giỏ thức ăn, một bạn xen vào:- Tài xế này đẹp trai lắm bạn ạ ! Coi như đạt tiêu chuẩN về nội dung lẫn hình thức.- Nguyễn Trung thì nói phức cho rồi sao mi cứ úp úp, mở mở mãi thế -- Quynh` buột miệng.Khánh Nga lườm bạn:- Ai mượn, ai nhờ hở ! Rõ lắm chuyện.Tỉnh Đoan nghe thoáng băng khuâng khi nghĩ đến khuôn mặt, Nguyễn Trung. Hạnh vút hét to:- Tài xế đến !Nguyền TRung bóp còi, cả bọn ào ào tìm chỗ lên xe. Minh nhảy xuống ngồi dưới với bọn con gái. Khánh Nga đẩy Đoan lên trên:- Lên băng trên bớt đi, dưới này chật chội ngộp thở quá !Ghì vai Nga, Đoan hét nhỏ:- Nhỏ này kỳ ghê. Sao mi không giỏi lên ngồi đi lại xúi ta.Nga buông thõng:- TA muốn lên cũng chẳng được.- Tại sao chơ ?- Bởi vì chỗ của ta là ở đây, vả lại mí có thấy ta kẹt ở giữa ông Minh và Thu Hạ đấy không ?Nguyễn Trung quay xuống:- Xin mời người ngồi ngoài cũng lên băng trên cho tài xế thoải mái một chút. Chớ ngồi một mình rộng rãi quá cũng khó chịu.Cười khúc khích, cả bọn nói theo:- Đúng đấy, đúng đấy ! Cười khúc khích, cả bọn nói theo:- Đúng đấy, đúng đấy ! ... Chiếc xe bon bon trên đường về Thủ Đức, nhà của Minh. Nguyễn TRung gợi chuyện:- Ngoài giờ học, ở nhà Đoan thường làm gì nhỉ ! Có hay đi chơi với các bạn không ?Đoan lắc đẫu:- KHÔng, em ít đi chơi lắm, thường thì đến thư viện để đọc sách. -- Đoan hỏi lại - chắc anh hay lên đây lắm hở ?Trung cười nhẹ:- Có một lần với Minh thôi.Đoan nheo nheo đôi mắt:- Với một mình anh Minh thật sao ?- Ừ !- Ai mà tin anh nổI nhỉ ?Trung nhún vai:- Anh tin anh là được rồi. Cách đây khoảng mấy năm MInh về nhà có việc cần nên anh về theo, mười lắm phút sau đi ngay. Anh hiền lắm, bằng co8' là từng nầy tuổi mà vẫn còn mồ côi tình yêu.Khánh Nga từ băng sau chồm tơ"i, đập mạnh vào vai Trung cô bỉu môi:- Đừng lầm lẫn giữa một mặt của hai vấn đề khác nhau chứ. Không có tình yêu không có nghĩa là hiền mà là đang kén chọn và chờ đợi.Đưa một tay lê, Trung phân bua; - Tôi không hề như vậy bao giờ đâu, tôi luôn ước mong và cho8` đợi nhưng không có hy vọng. Với to6i tình ye6u thật gần mà khi tìm đến lại quá xa tôi không khả năng với tới.Chớp nhẹ đôi mắt, Đoan giá vờ nhìn phong cảnh hai bên đường, không nghe Trung nói.Xe đã đến xa lộ, đường rộng nên Trung lái xe khá nhanh, gió thổi phản phất bay tung cả mái tóc đen mượt mà thoảng hưƠng con gái của Đoan khiến Trung ngây ngất trong lòng, anh nói khẽ:- Đaonh, đừng lặng thinh nữa, hãy trả lời anh đi.Đaon khẽ thở dài, cố thấy bối rối đã bao nhiêu lần Trung đề cập đến vấn đề tình cảm của anh, đã bao nhiêu lần anh đặt câu hỏi với Đoan :- Em nghĩ về anh như thế nào hở Đoan ?Đoan đã trả lời dứt khoát nhiều lần nhưng Trung vẫn tiếp tục chờ đợi trong lặng lẽ. Thật khó xử cho Đoan vô cùng. Đối với Trung trong lòng Đoan chỉ có sự quý me6'n kính nể chớ không thể có tình yêu được.Chợt phía sau có tiếng bẻ bánh mì sột soạt, Đoan được gỡ rối. Cô quay lại, các bạn cô mỗi người đều đang nhau một mầu chả lụa to tướng.- Trời ơi ! Anh Trung coi kìa. Cái gì mà picnic trên xe thế - Ngước mắt nhìn Trung, Đoan phụng phíu - Tại sanh hế, khi không bắt người ta lên đây ngồi.Nhìn vào kính chiếu hậu Trung lắc đầu, bật cười nho nhỏ:- Các cô hay ghê thật, anh xin chào thua.Nnói xong Trung giúi vào tay Đaon một gói giấy nhỏ, anh cười nụ:- Anh đền cho em đấy.Đoan mớ ra, những thỏi kẹo nâu bóng mà cô thích nhật Mắt Đoan sáng rỡ:- A ! Chocaolat ! Thích thật anh Trung ơi !Nguyễn Trung cười sung sướng:- Cám ơn Đoan nhé !Đoan ngạc nhiên đưa mắt nhìn anh vẻ dò hỏi. Trung mỉm cười:- Vì chính thái độ cúa em khi nhận quà đó.Đoan xúc động, ngước nhìn Trung nhưng khí chạm phải tia mắt nồng ấm của anh cô lại tránh thậ tnhanh. Cử chỉ của Đaon đã khiến Trung buồn lòng và anh khẽ thở dài.Xe đến Thủ Đức thì nắng đã gay gắt hẳn lên. Trung quẹo xe vào khu vườn rộng. Bác giữ vườn đón họ bằng một nụ cười tươi tắn. Đưa mắt quan sát khu vườn, Trung lớn tiếng trêu chọc:- Thế này thì ... no cho các cô !Khánh nga nguýt Trung một cái thật sắc; - Còn các ông thì sao ? Hứ.Cả bọn chạy ùa ra vườn. HỌ chọn một ttán cây cao, bóng mát phủ xuống như một vùng thân ái. Đoan buông người tựa vào gốc cây, cô thấy lòng thảnh thơi và thoải mái vô cùng.Duỗi chân thắng ra, đầu nghiên bên vai Đoan, mắt lim dim:- Khu vườn nhà tên Minh thật tuyệt vời Đoản nhỉ !Đoan gật đầu mơ màng nhìn những chú chím non tập chuyền cành trên một ngọn cam thưa lá. Cô hỏi Nga:- Hai tên đàn ông đâu rồi nhi ?Bứt một chiếc là ối non xanh, mượt cắn nhẹ giữa hai hàm răng, Khánh Nga định trả lời bỗng có tiếng cười của Trung và Minh vang lên từ một lùm cây khuất bóng. Trung nói to:- Các cô ơi ! Ra giúp hộ mấy chúng tôi một tay.Đoan cười:- Ăn sang ghê. Có cả coca lon nữa chớ. Kiểu này chắc ngày nào Đoan cũng muốn đi picnic quá.Nhìn Đoan không chớp mắt, Trung nói nhỏ:- Nếu Đoan muốn, anh sẽ tổ chức picnic hoài với nhau, đồng ý không ?Thu Hạ đồng ré lên:- Ê ! Ở đây cấm nói chuyện riêng đấy !Sương sùng, Trung đánh lảng:- Thôi, đói bụng quá, chúng ta bày tiệc ra đi.Trung loay hoay một lúc lâu rồi cuối cùng anh cũng tìm được chỗ ngồi cạnh Đoan. Ánh mắt anh vẫn không rời gương mặt xinh đẹp nghiên nghiên của cô, anh khẽ khàng:- Đoanh nghĩ gì về những giây phút như thế này ?- Thật vui vẻ và thoải mái.- Anh thì cảM thấy hạnh phúc và êm đềm vô cùng.Nguyễn Trung nói theo, Đoan bật cười. Trung nói:- Ở sâu trong kia có nhiều nơi thật đẹp, tí nữa Đoan đi xem không ?- Với một mình anh hay tất cả các bạn ?- Một mình anh thôi.- Tụi nó biết sẽ mắng chết, Đoan không dám đâu !- Mình trốn đi !Đoan lắc đầu nguấy nguẩy, Trung có có vẻ phật ý, nét mặt anh cau có.- Đoan sợ một mình với anh à ?Đaon ngó Trung cô nheo mắt:- Không sợ nhưng kỳ cục lắm mà.Nói thế nhưng chắng nỡ để Trung buồn nên Đoan đành miền cưỡng đứng dậy theo anh. Đoan loạnng chọang muốn ngã có lẽ vì ngồi lâu tê chân. Trung vội vàng giữ lấy tay cô trong đôi tay rắn chắc cúa mình rồi cùng đi về phía sau vườn.Xuyên qua những hàng ổi xanh lá, cạnh vườn mặng cụt trũi trái, là đến khu vườn trồng dâu đất, những chùm dâu bao kín thân cây trông thật đẹp mắt. Đưa tay hái một chùm, cầm chùm dâu trên tay, một con sâu từ trong kẽ cuống chui ra, Đoan xanh mặt, cô hét toáng lên và phòng thắng vào người Trung run rẩy:- Thôi trỏ ra đi anh Trung ! Đoan sợ bắt chết nè !Vần giữ lấy người Đoan trong vòng tay, ánh ắmt anh vừa nài nỉ vừa thiết tha:- Ở đây với anh một lát được không Đoan ?Đoan đã bình tĩnh lại, thấy mình nằm gọn gàng trong vòng tay Trung, cô đỏ mặt đấy ngực anh ra:- Đoan sợ thật mà. Anh làm ơn dần Đoan trở ra đi, vả lại nếu không thấy chúng ta mọi người tưởng mình mất tíich rủ nhau đi tìm bây giờ.Đoan hôi hận vì đã theo Trung vào đây, nhưng trái ý anh, cô không lỡ. Giọng Trung nghe thật xót xa:- Đoan ! Đối với em anh biết mình chẳng là một cái gì cả, vậy mà anh vẫn không có cách nào ngăn cản được sự ray rứt của con tim. Nhưng anh sẽ cố gắng không làm phiền em nữa đâu bởi tình yêu không thể đòi hỏi sự ép buộc hay thương hại được.Đoan thẫn thờ nhìn xa xăm mà nghe lòng nhức nhối, một tình cảm mơ hồ, man mác nhưng cô chắc chắn đó không phải là tình yêu đối với Trung cô chỉ xem như một người anh thôi.Không nghe Đoan trả lời, Trung cười buồn:- Anh đưa Đoan trớ ra nhé.Cả hai lặng lẽ không nhìn nhau dù chí là cái liếc mắt. Họ giữ thái độ như thế cho đến lúc về.Ngoái đầu nhìn lại khu vườn Nga nói với giọng tiếc rẻ:- Sao chúng ta khong khám pha ra chỗ picnic lý tưởng này từ trướOc nhỉ. Giờ thì sắp mồi đứa một nơi rồi đâu còn dịp nữa.Những hàng cây xanh lá đan nhau lùi dần trước mũi xe, Huy Minh bỗng cất tiếng hát, cả bọn cùng hoà theo:- "Cười lên đi em ơi !Dù nước mắt rớt trên vành môi ..."