Đệ nhất chương

Đệ nhất chương

“Không! Không cần! Như Sơ! Ngươi dám! Ngươi dám! Đừng làm cho ta hận ngươi! Đừng làm cho ta hận ngươi!”

Trong phòng, ở trên giường, thiếu niên cả người là máu không để ý thương tích đầy mình cùng khóe miệng không ngừng chảy máu, vùng vẫy muốn thoát khỏi tay hai người đang bắt lấy mình, nhưng cố dùng hết sức lực để vùng vẫy cậu cũng dễ dàng bị hai người kia đặt ở trên giường.

Mà ở chỗ cách giường không xa, một thiếu niên khác xấp xỉ tuổi cậu thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng đứng nhìn, khuôn mặt dị thường trắng bệch không có biểu tình gì, trên mặt còn mang theo vài đạo vết máu nhìn thấy ghê người. Dù vậy, y vẫn tuấn mỹ đến mức làm cho tim người khác đập loạn, nhưng vẻ đạm mạc giữa hai đầu lông mày lại làm người ta không dám tùy ý khinh nhờn.

Tóc thiếu niên rối bời, trên y sam trắng thuần loang lổ vết máu, trên xiêm y cũng có một vết máu lớn, nhìn qua so với người trên giường bị thương còn muốn nặng hơn vài phần. Mặc dù như vậy, đối mặt với người gào thét trên giường, y vẫn bảo trì vẻ đạm mạc trầm mặc.

“Như Sơ, không cần, không cần. . . . . .” Nhìn đến thâm ý trong mắt y, thiếu niên suy yếu nhịn không được cầu xin, nước mắt thậm chí đã bắt đầu chảy xuống.

“Như Sơ. . . . . Cầu ngươi. . . . . . Không cần. . . . . . Ta sẽ hận ngươi, sẽ hận ngươi. . . . . .” Chưa bao giờ cậu hận quá, hận quá sự bất lực của mình.

Người nọ tiến lên từng bước, mở miệng: “Điểm huyệt đạo của hắn.”

“Như Sơ! Không!”

Lời còn chưa nói hết, thiếu niên đã bị hai người đè xuống điểm đại huyệt quanh thân. Cậu không thể nói chuyện, chỉ có thể gắt gao trừng lớn hai mắt, khẩn cầu người nọ không cần làm như vậy, ánh mắt đỏ bừng tựa hồ sẽ chảy xuống huyết lệ.

“Như Sơ, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?” Trong phòng, một lão giả thần sắc ngưng trọng hỏi.

Người nọ không chút do dự gật đầu, đối hai người bên giường nói: “Sư huynh, các ngươi đi ra ngoài đi.”

Hai người kia há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ biết thở dài. Lo lắng nhìn y một cái, hai người đối sư phụ gật gật đầu rồi đi ra ngoài.

Trên giường, thiếu niên nhìn người kia đến muốn nứt hốc mắt, một giọt nước mắt theo khóe mắt của cậu chảy xuống, sau đó chỉ thấy người nọ đưa tay qua, che kín ánh mắt của mình.

Rất lạnh lẽo, giống như tim của y vậy.

……

Tê Phong Sơn xanh ngắt, một trong tứ đại môn phái của giang hồ — Tê Phong Môn liền ở chỗ này.

Không giống với các môn phái trong giang hồ quảng chiêu môn đồ khác, môn chủ Tả Bách Chu của Tê Phong Môn cũng chỉ có ba tên đệ tử, vào bảy năm trước đã đối với bên ngoài tuyên bố cuộc đời này không thu thêm đệ tử. Mấy năm qua, Tê Phong Môn dần dần rời xa chốn thị phi giang hồ, Tả Bách Chu cũng không có tái hỏi tới chuyện giang hồ, cùng Tê Phong Môn của hắn cùng thế ngoại ngăn cách một đạo.

Một ngày nọ, một phụ nhân thân phận cực kỳ tôn quý đi tới Tê Phong Môn, nàng đến phá tan yên tĩnh của Tê Phong Môn cùng Tả Bách Chu. Tại lúc biết được vị phu nhân này muốn tới, Tả Bách Chu chỉ biết thở dài, đối với đại đệ tử cùng nhị đệ tử của hắn nói: “Nên đến vẫn phải đến.”

Trong quán trà, Tả Bách Chu vừa mới năm mươi bốn vẫn còn một đầu tóc đen, nếp nhăn ở khóe mắt lại hàm chứa vài phần u buồn.

Cung kính giúp quý phụ nhân ngồi ở bên cạnh hắn châm một ly trà, Tả Bách Chu mở miệng hỏi: “Tê Phong Môn đã không hỏi thế sự nhiều năm, không biết Thái Hậu tiến đến lần này là vì chuyện gì?”

Nâng lên chung trà, Linh Thái Hậu khẽ nhấp một cái, trên khuôn mặt lộ vẻ cơ trí cùng thông tuệ nhiều năm lắng đọng lại. Thị tòng cùng các cung nhân theo tới toàn bộ bị nàng đuổi lui ở ngoài quán trà.

Linh Thái Hậu nhìn về rừng trúc phía trước, buồn bã nói: “Sư huynh, ai gia lần này không phải lấy thân phận Thái Hậu, mà là lấy thân phận sư muội đến khẩn cầu sư huynh giúp ai gia một việc.”

“Thái Hậu nương nương nói quá lời, thảo dân sợ hãi.” Tả Bách Chu mi tâm nhíu lại, song rất nhanh trở về lại bình thường.

Linh Thái Hậu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía sư huynh, nói: “Hành động mấy năm nay của Dạ nhi, nói vậy sư huynh có nghe thấy. Trước kia, hắn còn có thể nghe lời ai gia người mẹ này, nhưng vài năm nay, hắn thế nhưng một câu cũng không nghe. Sư huynh, ai gia sợ a, nếu còn như vậy, không nói đến Văn Xương sẽ trở nên như thế nào, nhưng Dạ nhi hắn. . . . .”

Linh Thái Hậu hít một hơi thật dài, lo lắng nói, “Ai gia sợ hắn, không thể chết yên lành a.”

Tả Bách Chu cúi mắt uống trà, cũng là không lên tiếng.

Linh Thái Hậu nhìn hắn trong chốc lát, lại quay đầu nhìn về phía trước, nói tiếp: “Sư huynh, ai gia nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có 『 y 』 có thể cứu được Dạ nhi.”

“Thái Hậu, ” Tả Bách Chu buông chung trà, “Vương gia sớm cũng đã quên『y 』, nghiệt duyên của hai người cũng đã đứt sạch sẽ, Thái Hậu chẳng lẽ không sợ sao?”

Linh Thái Hậu không có trả lời ngay, trong rừng trúc phát ra tiếng ào ào càng lộ ra sự yên lặng trong quán trà.

Hồi lâu sau, Linh Thái Hậu nói: “Không có gì so với kia có thể tệ hơn. Ai gia không nghĩ tới việc sẽ nghe đến những lời mắng chửi Dạ nhi, càng không muốn nhìn hắn đến chết không chỗ chôn thân. Nếu lúc trước ai gia một lòng làm cho hắn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, có thể hắn cũng sẽ không biến thành cái dạng như thế này.”

Tả Bách Chu giơ tay lên, hai ngón tay kẹp lấy một mảnh lá trúc theo gió thổi tới, đặt ở bên cạnh chung trà của Thái Hậu, thản nhiên nói: “Nếu Thái Hậu là người như vậy, liền cũng không phải Thái Hậu.”

Trên mặt Linh Thái Hậu khó được lộ ra một nụ cười, vân vê tấm lá trúc kia, cười mỉm biến thành cười khổ: “Nhưng trừ bỏ sư huynh, ai gia không tin tưởng được ai.”

Tả Bách Chu đem chung trà uống xong, nhìn lá trúc không ngừng rơi xuống nói: “Chuyện này, thảo dân chỉ có thể đáp ứng Thái Hậu làm hết sức. 『 Y 』 có nguyện ý hay không, thảo dân cũng không nắm chắc.”

Linh Thái Hậu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ai gia muốn chính là những lời này của sư huynh.”

Nàng tin tưởng “Y” sẽ hội nguyện ý .

Đứng ở cửa, nhìn theo mã xa của Thái Hậu chạy nhanh rời chân núi, đại đồ đệ Bao Chi cùng nhị đồ đệ Tả Vu Yến của Tả Bách Chu ở phía sau hắn trăm miệng một lời hỏi: “Sư phụ, ngài sẽ đi tìm sư đệ sao?”

Tả Bách Chu chắp tay sau lưng, một lúc lâu sau mới trả lời: “Để cho Như Sơ tự mình quyết định đi.”

Bao Chi cùng Tả Vu Yến nhìn lẫn nhau, trong mắt có lo lắng, cũng có một chút kỳ vọng.

Đỉnh núi Tê Phong Sơn chính là cấm địa của Tê Phong Môn. Nói là cấm địa, cũng bất quá là đối ngoại nhân nói. Tê Phong Môn nay chỉ có Tả Bách Chu cùng hai tên đồ đệ, ngày thường sẽ có người đúng giờ lên núi vì bọn họ đưa đồ ăn và, quét tước, Bao Chi cùng Tả Vu Yến cũng sẽ đúng giờ xuống núi mua chút vật dụng cần thiết.

Tả Bách Chu hàng tháng sẽ đi tới đỉnh núi vài lần, Bao Chi cùng Tả Vu Yến còn lại là thay phiên đến đỉnh núi vì sư đệ Trác Như Sơ đưa cơm. Bảy năm trước Trác Như Sơ dọn đến đỉnh núi sau, liền chưa từng hạ sơn cho đến nay.

Ở đỉnh núi có một gian nhà gỗ, đó là chỗ ở của Trác Như Sơ.

Tả Bách Chu còn chưa đi đến đỉnh núi, liền nghe được kiếm thanh gọn gàng linh hoạt. Bước trên bậc thang cuối cùng, kiếm thanh ngừng, Tả Bách Chu tiếp tục đi về phía trước. Ngay sau đó, một đạo bóng người màu trắng phiêu nhiên xuất hiện ── bạch y, bạch phát ( tóc trắng ), ngay cả sắc mặt đều là tái nhợt không một chút huyết sắc.

“Sư phụ.” Người tới mặt không thay đổi gọi một tiếng.

Tả Bách Chu đối với y mỉm cười, nói: “Sư phụ quấy rầy ngươi.”

“Không có.” Thu kiếm, Trác Như Sơ nghiêng người nhường đường.

Tả Bách Chu cũng không vì đối phương lãnh đạm mà không vui, đồ nhi này tính tình trời sinh như thế. Tiến vào nhà gỗ của Trác Như Sơ, Tả Bách Chu nói thẳng: “Thái Hậu vừa mới xuống núi.”

Trác Như Sơ thần sắc không thay đổi, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không hạ xuống, giống như không biết Thái Hậu là ai.

Tả Bách Chu nói tiếp: “Thái Hậu muốn ngươi xuống núi.”

Trác Như Sơ giương mắt nhìn.

“Dạ Lôi gây thù nhiều lắm, Thái Hậu hi vọng ngươi có thể bảo vệ hắn bình an.”

Trác Như Sơ cúi mắt, nhìn kiếm trong tay mình, biểu tình vẫn vậy không hề có biến hóa.

“Chuyện này vi sư cũng chưa đáp ứng Thái Hậu cái gì, tất cả đều xem ý tứ của ngươi.”

“Bất quá, mấy năm nay sát tính của Dạ Lôi càng ngày càng nặng, nếu bỏ mặc như vậy, hậu quả cũng dự đoán được. Vi sư cũng không miễn cưỡng ngươi, hắn đã quên ngươi, cho dù ngươi đi, cũng chưa chắc có thể thay đổi hắn. Hơn nữa, khả năng ngươi đưa tới có thể sẽ là họa sát thân. Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ, Thái Hậu bên kia cũng không có thúc giục.”

Trác Như Sơ vẫn là nhìn kiếm của mình.

Tả Bách Chu không tái nhiều lời, nói: “Vi sư đi trở về.”

“Sư phụ đi thong thả.” Trác Như Sơ đưa sư phụ ra ngoài.

Sau khi sư phụ xuống núi, Trác Như Sơ trở về chỗ mình vừa luyện kiếm, rút kiếm ra. Ngân quang ở trong rừng càng không ngừng hiện lên, lá cây bị gió thổi sau khi khi hạ xuống lại thành mảnh nhỏ. Thân ảnh màu trắng ở trong rừng lưu lại một đạo tàn ảnh, nếu có người ở đây, chắc chắn kinh diễm kiếm thế trác tuyệt của người này.

Ban đêm, hết thảy đều yên lặng.

Trác Như Sơ đã muốn đi ngủ ở trên giường trở mình hai cái, sau đó từ chỗ cổ áo lấy ra một cái dây bạc, phía dưới dây bạc xuyên hai khỏa răng nanh động vật nào đó. Y nhìn chằm chằm hai khỏa răng nanh kia, đôi mắt bình thản không có sóng của Trác Như Sơ lướt qua chút gợn sóng.

“Như Sơ, cho ngươi.” Một người tay cầm dây bạc, bộ dạng muốn lấy lòng.

Cái gì đây? Y lấy ánh mắt hỏi.

Người nọ cầm theo vòng trang sức, giơ cao, hai khỏa răng trắng ở trước mặt hắn lắc lư. “Đây là răng sói. Lần trước ta trở về thì đúng lúc thu săn, phụ hoàng săn một con sói, ta hướng phụ hoàng đòi cái răng sói này, làm cho ngươi vòng trang sức. Ngươi đeo được không?”

Trong mắt thiếu niên trước mặt tràn trề hi vọng.

Y nhíu mày, y không thích nhất là tàn sát động vật, chớ nói là bảo y mang cái gì răng sói. Y quay đầu, không thèm để ý.

Tựa hồ hiểu được điểm này, người nọ vội vàng chuyển tới trước mặt y, nói: “Như Sơ, ta một con thú săn đều không có giết. Chính là, nghe người ta nói, sói đối với nửa kia của nó tuyệt đối trung thành, cả đời chỉ biết yêu nửa kia của nó mà thôi.

“Như Sơ, ta liền cùng sói giống nhau, đời này chỉ thích một người là ngươi. Răng sói này chính là tín vật ta đưa cho ngươi. Về sau nếu ta vi phạm lời thề, ngươi hãy dùng hai khỏa răng sói này đâm chết ta.”

“Quá ngắn, đâm không chết người.” Y vô tình cự tuyệt.

“Như Sơ. . . . . .” Người nọ cầu xin, “Ngươi đeo được không?”

Nhìn chằm chằm hai khỏa răng sói trắng bóc kia hồi lâu, y không cam nguyện xoay người: “Về sau đừng có cho ta mấy cái răng như thế này nữa.”

“Hảo hảo, chỉ cần ngươi đeo cái này là được.” Sợ sau một khắc y sẽ đổi ý, người nọ nhanh chóng đeo cho y, không quên dặn dò, “Nhất định không thể lấy xuống nha.”

“Ân.”

Hai tháng sau, người nọ thường thường ở thời điểm hôn y hoặc chạm vào y mới kêu y lấy ra. Mỗi lần nhìn y đeo, người nọ đều cười đến rất ngốc. Chính là, người nọ đã sớm quên y. Mỗi lần y muốn đem hai khỏa răng này lấy xuống , trước mắt sẽ hiện lên một màn đêm đó ──

“Như Sơ, đừng làm cho ta hận ngươi! Đừng làm cho ta hận ngươi!”

Đem răng sói nhét lại vào vạt áo, Trác Như Sơ chợp mắt ngủ.

Hận, hoặc là thích, đều đã là việc trước kia, cùng y không có quan hệ.

………

Trên đường phố ngựa xe như nước, tiếng rao hàng chung quanh nối liền không dứt. Ở Văn Xương quốc Đô thành phồn hoa nhất ── quốc đô Hoài Ấp, cảnh tượng như vậy sớm làm cho người ta nhìn mãi thành quen.

Tuy nói Văn Xương quốc bởi vì quốc quân Văn Linh Đế tiền nhiệm nhiều năm nằm trên giường dưỡng bệnh đã không phồn hoa bằng hai mươi năm trước, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cơ nghiệp hơn hai trăm năm của Văn Xương quốc còn tại đó, cho dù tân quân yếu đuối vô năng, cũng tạm thời không hao tổn uy danh thiên hạ đệ nhất đại quốc của Văn Xương quốc.

Con phố này là náo nhiệt nhất ở kinh thành, hai bên ngã tư đường tửu lâu san sát, nhóm tiểu thương tiểu phiến làm các loại nghề nghiệp kéo cổ họng rao hàng, ở phía trước từng quán đều có không ít người nghỉ chân chọn lựa vật phẩm mà mình thích.

Lúc này, trên ngã tư đột nhiên xuất hiện rất nhiều quan binh, không biết là ai hô một tiếng: “Đình Vương đến đây!” Chỉ thấy trên đường những người đi đường đều tránh né, đám lái buôn nhanh chân đẩy xe chạy lấy người, đem gian hàng lấy chiếu phủ lên, hướng dưới đất quỳ xuống, toàn bộ ngã tư đường trong lúc nhất thời gà bay chó sủa, lộn xộn không chịu nổi.

Lại nói, nhóm bách tính kinh thành có thể không biết hoàng đế của bọn họ là ai, nhưng tuyệt đối sẽ không có người không biết đến Đình Vương. Người ta thường nói “Dưới một người trên vạn người”, mà Đình Vương Ổ Dạ Lôi cũng là nhân thượng nhân so với hoàng đế đương triều còn muốn uy phong hơn.

Hoàng đế đăng cơ bảy năm, nếu không phải là có Đình Vương, đã sớm không biết bị huynh đệ nào của hắn làm thịt. Thái tử Ổ Mạc Cát yếu đuối vô năng ở dưới Đình Vương làm phụ tá, thoát khỏi vận mệnh bị bãi truất hoặc bị giết, sau khi đi lên ngôi vị hoàng đế, từ đó liền cực kỳ tin cậy vị hoàng đệ này.

Ổ Dạ Lôi nguyên bản trên tay còn có binh quyền của Văn Huy đế đăng cơ bảy năm lại cầm giữ triều đình đại quyền, trong triều hai phần ba quan viên cơ hồ đều nghe lệnh hắn. Mặt khác, một phần ba căn bản không có gan không nghe. Muốn nói hoàng đế chân chính Văn Xương quốc là ai, kia chính là Ổ Dạ Lôi.

Bọn quan binh dọc hai bên đường đem nhóm bách tính đuổi tới chỗ chân tường. Chốc lát sau, chỉ thấy một người cưỡi trên con ngựa cao to xuất hiện, theo sau là một bang hộ vệ sát khí đầy người.

Nhóm bách tính không kịp tránh né quỳ trên mặt đất hít thở cũng không dám. Nghe nói mấy ngày trước, có vị nam tử bởi vì chặn đường Đình Vương mà bị Đình Vương hạ lệnh đánh đến sống dở chết dở. Đình Vương này chính là người so với Diêm La Vương còn muốn đáng sợ hơn, bách tính trong đều kinh rằng “Nghe thấy Đình Vương mà biến sắc.”

Đừng nói là bách tính trong kinh thành, sau khi tiên đế băng hà có người nhân cơ hội cử binh tác loạn, tân hoàng phái Đình Vương đến trấn áp. Thủ đoạn của Đình Vương mặc dù là cách nhiều năm như vậy, vẫn làm cho người nhớ tới đều kinh hồn táng đảm, mao cốt tủng nhiên.

Chẳng phân biệt nữ nhân hay trẻ nhỏ, chỉ cần cùng bọn phản loạn có chút quan hệ, Đình Vương đều dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn đem đối phương tra tấn chí tử, thậm chí còn cho người ta vây xem.

Tuy nói đều do người này áp chế nổi loạn, nhưng đối bách tính Văn Xương quốc mà nói, có một vị Vương gia bạo ngược tâm ngoan thủ lạt như vậy, cuộc sống của bọn họ cũng không có tốt mấy.

Nhất là hai năm qua, Ổ Dạ Lôi hung ác càng trầm trọng thêm. Vì vậy, hai năm qua, người ám sát hắn là càng đến càng nhiều, cũng bởi thế, thủ đoạn trấn áp của Ổ Dạ Lôi cũng càng thêm tàn nhẫn.

Con ngựa cao to ở cửa một nhà tửu lâu dừng lại, lập tức có người tiến lên thay Ổ Dạ Lôi dẫn ngựa. Tiếp theo, một người ở bên chân ngựa quỳ xuống, một đôi giày gắn trân châu mã não đạp lên người đó.

Một cước dẫm nát lưng người nọ, chân còn lại của Ổ Dạ Lôi vòng qua lưng ngựa, nhảy xuống đất. Đem roi ném cho tùy thị, Ổ Dạ Lôi đi vào tửu lâu.

Trong tửu lâu trống trơn không người, lão bản được báo tin trước tự nhiên không dám chiêu hô khách nhân trước khi Đình Vương đến. Bọn thị vệ đi theo Ổ Dạ Lôi tiến vào tửu lâu, lập tức phân tán ở các vị trí của tửu lâu, bảo hộ an toàn cho hắn.

Sau khi Ổ Dạ Lôi ngồi xuống, rượu và thức ăn nhanh chóng dựa theo phân phó trước đó nhất nhất mang lên bàn. Tiếp theo, vũ cơ nhạc sư lên sân khấu, tiếng đàn tỳ bà vang lên, vũ cơ dung mạo xinh đẹp lắc lắc vòng eo nhỏ nhắn, khẩn thiết nhảy múa.

Ổ Dạ Lôi một tay chấp chén rượu, một tay ở trên vai mỹ cơ* bên cạnh vuốt ve. Mỹ cơ gắp lên một đạo đồ ăn đút vào miệng Ổ Dạ Lôi, cho dù trên mặt nàng tươi cười tràn đầy quyến rũ, nhưng đáy mắt cũng không ngừng hiện lên khẩn trương. Hầu hạ Đình Vương không phải chuyện thoải mái, hơi không cẩn thận sẽ gặp bị trách phạt, người càng thân cận càng gặp lăng ngược đến tàn nhẫn, sống không bằng chết.  *mỹ cơ = vũ cơ xinh đẹp

Ổ Dạ Lôi bán mị suy nghĩ, tựa hồ say mê trong không khí kiều diễm. Hắn nhìn chằm cặp ngực như ẩn như hiện của vũ cơ, trong mắt lại không một chút dâm ý, ngược lại là thanh tỉnh tàn ngược.

Lúc này, mỹ cơ lại đút tới một muôi canh cá, Ổ Dạ Lôi há mồm ngậm xuống. Ngay sau đó, hắn lại đẩy mạnh mỹ cơ ra, thân mình ngả về phía sau.

“Sưu” một tiếng, một mũi tên hiểm hóc theo chóp mũi Ổ Dạ Lôi sát qua, cắm vào trong ngực vị mỹ cơ kia.

“Thích khách! Bảo hộ Vương gia!”

Thiếp thân thị vệ Đại Thiên cùng Tiểu Thiên bên người Ổ Dạ Lôi rút kiếm ra che ở trước mặt của hắn. Mặc kệ mỹ cơ sống chết, Ổ Dạ Lôi một cước đá văng nàng ra, từ trên ghế vọt lên, xoay hai vòng rơi xuống đất. Bọn thị vệ được nghiêm chỉnh huấn luyện đã đem hắn tầng tầng bảo vệ .

Bên ngoài truyền đến tiếng kêu sợ hãi của mọi người, ở bên trong đao quang kiếm ảnh, một đám người theo ngoài cửa sổ nhảy vào, nhắm thẳng vào Ổ Dạ Lôi.

Ổ Dạ Lôi mặt không đổi sắc lạnh lùng phun ra một chữ: “Giết.”

Nhất thời, trong tửu lâu một mảnh tiếng chém giết.

Hơn nửa canh giờ sau, Đại Thiên quỳ trên mặt đất bẩm báo: “Vương gia, thích khách trừ bỏ đã chết ra còn lại toàn bộ đều bị bắt, thỉnh Vương gia xử trí.”

“Bắt sống mấy người?” Ổ Dạ Lôi một lần nữa ngồi ở bên cạnh bàn kẹp lên một khối thịt bò, để vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt.

“Hồi bẩm Vương gia, bắt sống được bốn người, ba nam một nữ.”

“Người đã chết, móc tim, cắt tứ chi, treo ở trên tường thành; sống mang về, muốn xử trí như thế nào. . . . . .” Ổ Dạ Lôi cắm đũa ở trên người heo sữa quay, “Còn cần bổn vương phân phó sao?”

“Thuộc hạ hiểu được.” Đại Thiên đứng lên, bước nhanh rời xuống lầu phân phó.

Ổ Dạ Lôi nhìn sang nhạc sư cùng vũ cơ co rúm lại ở góc, chậm rãi mở miệng: “Nhìn thật chướng mắt, toàn bộ giết.”

Năm tên thị vệ vọt tới, những người đó còn không kịp cầu xin tha thứ liền bị giết. Không thèm nhìn tới huyết tinh cùng thi thể đầy đất, Ổ Dạ Lôi uống rượu xong, ăn no tám phần mới đứng dậy hạ lệnh hồi phủ.

Bọn thị vệ vây quanh hắn rời đi tửu lâu, chưởng quầy nơm nớp lo sợ ở cửa cung tiễn Vương gia. Khi Ổ Dạ Lôi mang theo bọn thị vệ rời đi, chưởng quầy cùng tiểu nhị toàn bộ bùm bùm ngồi trên mặt đất.

Trở lại Đình Vương Phủ, Ổ Dạ Lôi thẳng đến “Túy Tiên Trì ” so với “Tinh Quang Trì” của hoàng cung còn muốn xa hoa gấp mấy lần. Ngâm mình ở trong hồ, hắn nhắm mắt dưỡng thần, bốn mỹ cơ trần trụi tiểu tâm dực dực ở bên cạnh hắn hầu hạ.

Đình Vương Phủ của Ổ Dạ Lôi cùng hoàng cung một cái ở phía đông một cái ở phía tây. Theo lý thuyết đông vi tôn, Ổ Dạ Lôi đem Vương Phủ đóng tại phía đông hoàng cung không khác gì muốn chết. Thế nhưng, sinh ra đã được phong làm Đình Vương, tay lại cầm quyền cao, hắn căn bản không cần đi xem sắc mặt hoàng thượng, trong Đình Vương phủ xa hoa tuyệt đối có thể cùng hoàng cung so sánh.

Quý phủ của Ổ Dạ Lôi có rất nhiều mỹ cơ, tuy nhiên không có một danh thị thiếp. Mỹ cơ toàn bộ ở trong bốn lầu Xuân, Hạ, Thu, Đông phía sau hoa viên Đình Vương phủ. Ngày thường không có Ổ Dạ Lôi triệu gọi, ai cũng không thể rời đi nửa bước. Ổ Dạ Lôi cũng không ở chỗ Túc Phong Đường mình ở mà triệu tẩm.

Phía đông bốn lầu xuyên qua một hành lang đó là Ánh Nguyệt Trì diện tích lớn nhất bên trong phủ. Trong trì có một tòa tiểu lâu hai tầng phá lệ xa hoa gọi “Trục Phương Các”, nơi đó chính là chỗ Ổ Dạ Lôi sai mỹ cơ thị tẩm, cũng là ác mộng của nhóm mỹ cơ nơi đi vào nếu người không chết cũng sẽ đi nửa cái mạng.

Túy Tiên Trì xây ở mặt sau Túc Phong Đường, gần bên Túc Phong Đường. Có thể là sau khi giết người, tâm tình Ổ Dạ Lôi có vẻ phá lệ tốt lên, khó được cơ hội không có làm khó nhóm mỹ cơ hầu hạ hắn. Ngâm xong, hắn cho người đem các nàng mang trở về, còn hắn thì quay lại Túc Phong Đường.

Sau khi Tiểu Thiên giúp hắn lau khô tóc, mặc xiêm y, Ổ Dạ Lôi thảnh thơi cuốc bộ ra Túc Phong Đường, một chút cũng không cảm thấy phẫn nộ cùng kinh hách khi bị ám sát. Thay vào đó, hắn thực hưởng thụ bọn thích khách sau khi thất bại lộ ra vẻ không cam chịu cùng tuyệt vọng. Những người đó dám đến giết hắn, cũng nên chuẩn bị thật tốt để nhận lửa giận của hắn.

Chỗ ở của Ổ Dạ Lôi gọi là “Sơ Phong Viện”, ở sườn đông tiền viện Vương Phủ. Viện tử phía nam là “Thị Uyển”, là chỗ ở thiếp thân thị vệ tinh nhuệ nhất của hắn.

Ở giữa “Thị Uyển” cùng “Túc Phong Đường” là “Nghị Hợp Trai”- thư phòng của Ổ Dạ Lôi. Tả hữu hai bên Nghị Hợp Trai mỗi bên một đạo cổng vòm, có thể vào Túc Phong Đường. Nơi này cũng là địa phương thủ vệ sâm nghiêm nhất trong toàn bộ Vương Phủ. Bốn góc phân biệt có một Vọng Lâu, người chưa truyền gọi tiến vào nơi này, bọn thị vệ không cần hỏi sẽ trực tiếp giết chết.

Tiền viện, trung bộ từ nam chí bắc theo thứ tự là Luyện Võ Trường, Mãn An Đường và Chính Viên Đường. Mãn An Đường là nơi Ổ Dạ Lôi tiếp kiến bách quan cùng bộ hạ , còn chỗ tế tự là Chính Viên Đường.

Cùng Sơ Phong Viện ở xa tương đối, Tĩnh An Viện tọa lạc ở phía tây còn là địa phương đẹp nhất Tiền viện. Ổ Dạ Lôi ngày thường luyện công ở chỗ này, Cầm Uyển hắn nuôi dưỡng chim quý thú lạ cũng ở nơi đây.

Mà trong Tĩnh An Viện nhìn qua tối lịch sự tao nhã, đẹp nhất là Phong Nhã Đường. Bên ngoài đường hoa tươi giống như gấm, cây xanh che ấm, thỉnh thoảng có điểu nhi dừng ở nóc nhà phơi nắng mặt trời, sơ sơ lông chim.

Nhưng cùng bên ngoài Phong Nhã Đường hoàn toàn bất đồng, bên trong Phong Nhã Đường vô cùng âm trầm đáng sợ, tùy ý có thể thấy được hình cụ dính đầy vết máu cùng người đã muốn tắt thở.

Chuyện xảy ra trong Phong Nhã Đường cùng tên của nó không tương xứng chút nào. Đại Thiên đứng ở góc, nhìn hình tấn thị vệ dụng hình đối với bốn người mới vừa bắt về kia, hai đợt hình phạt còn không chưa hết, bốn người đã muốn tắt thở.

“Vương gia giá lâm ──”

Theo thanh âm truyền báo, bọn thị vệ đang dùng hình ngừng lại. Ngay lúc đôi giày minh hoàng kia bước qua cửa, bọn họ đồng thanh hô lớn: “Cung nghênh Vương gia.”

Đi đến ngai vàng chuyên chức của mình ngồi xuống, Ổ Dạ Lôi lãnh đạm liếc mắt nhìn bốn gã thích khách thương tích đầy mình, nhấc tay một cái, mọi người đứng lên.

Ổ Dạ Lôi nhìn về phía Đại Thiên: “Có hỏi ra được gì hay không?”

Đại Thiên đi tới khom người kề tai lỗ tai nói: “Hồi bẩm Vương gia, hỏi được rồi. Trước mắt giống vài lần trước, đều là chút giang hồ giặc cỏ, bất quá. . . . . .”

“Bất quá cái gì?”

Đại Thiên do dự một lát, nhỏ giọng nói: “Chính là có một tên thích khác là người Thiên Lai Cốc.”

“Thiên Lai Cốc?” Ổ Dạ Lôi nhíu mày, “Vậy thì thế nào? Bổn vương cùng Thiên Lai cốc có giao tình gì sao?”

Đại Thiên nhắc nhở: “Cốc chủ Thiên Lai cốc là bạn tri kỷ của sư phụ ngài.”

“Tê Phong Môn?” Ổ Dạ Lôi không chút do dự lạnh nhạt nói: “Kia bất quá đều là người bên ngoài nói, bổn vương cũng không nhớ đã từng bái sư ở Tê Phong Môn.”

Đại Thiên nhìn Tiểu Thiên liếc mắt một cái, Tiểu Thiên tiếp theo nhắc nhở: “Vương gia, Thái Hậu bên kia. . . . . .” Thái Hậu nhưng là xuất thân từ Tê Phong Môn.

Ổ Dạ Lôi lạnh lùng cười: “Bổn vương chẳng lẽ còn là đứa trẻ bú sữa sao? Làm cái gì phải xem sắc mặt mẫu hậu? Chọc giận bổn vương, bổn vương ngay cả Tê Phong Môn cũng diệt!”

Mẫu thân của đương kim Thánh thượng Ổ Mạc Cát chết sớm, tiên hoàng đem hắn làm con thừa tự cho phi tử Linh Phi sủng ái nhất, cũng chính là mẹ ruột của Ổ Dạ Lôi. Sau khi tiên hoàng băng hà, Linh Phi thuận lý thành chương trở thành Thái Hậu, cùng Ổ Dạ Lôi tử từ mẫu quý. Hơn nữa, trên thực tế hoàng đế của Văn Xương quốc không phải người trong cung kia, mà là trong Đình Vương phủ này.

Đại Thiên cùng Tiểu Thiên đáy mắt đồng thời hiện lên lo lắng. Đại Thiên đầu óc xoay chuyển mau, lập tức nói: “Vương gia, thuộc hạ cảm thấy hay là nên cấp Thái Hậu chút tình cảm. Nếu không, Vương gia, ngài cấp Tê Phong môn phong thư, bảo bọn hắn không được nhúng tay việc này, sau đó đem toàn bộ người của Thiên Lai Cốc bắt tới, phán bọn họ tội mưu phản.”

“Thiên Lai Cốc ở trên giang hồ có một chút tiếng tăm. Diệt Thiên Lai Cốc, giang hồ lỗ mãng hẳn là bất an một thời gian.”

Ổ Dạ Lôi nghĩ nghĩ, cảm thấy cái chủ ý này không sai, gật đầu nói: “Cứ làm như thế. Bất quá, Tê Phong Môn còn chưa tới phiên bổn vương tự mình viết thư. Ngươi phái một người đi truyền tin, nói bọn hắn tự giải quyết cho tốt. Về phần người của Thiên Lai Cốc, cho dù Thái Hậu ra mặt cũng không được. Mấy người bọn hắn trước giữ lại, chờ bắt được người Thiên Lai Cốc, bổn vương sẽ có chỗ dùng.”

“Dạ” Đại Thiên cùng Tiểu Thiên có thâm ý khác nhìn lẫn nhau liếc mắt một cái.

………….

“Sư phụ! Sư phụ! Không xong!” Bao Chi tay cầm thư tín, vội vã chạy tiến phòng sư phụ, “Đình Vương đem toàn bộ người của Thiên Lai Cốc bắt hết, nói bọn họ có ý đồ mưu phản! Người đã bị mang đi kinh thành rồi!”

“Cái gì?!” Tả Bách Chu một phen đoạt lấy phong thư, sau khi xem xong, sắc mặt hắn trắng bệch: “Ta đi tìm sư đệ ngươi, chúng ta lập tức vào kinh!”

“Ta đi tìm Vu Yến!”

Bao Chi kích động chạy, Tả Bách Chu nhìn lại thư một lần nữa. Thư là Đại Thiên viết, dặn dò hắn không cần nhúng tay vào việc này, bằng không, Đình Vương sẽ đem Tê Phong Môn cùng Thiên Lai Cốc một đạo trị tội.

Hắn nhắm mắt lại, cầm thư bước nhanh ra ngoài.

Ngồi xếp bằng ở vách đá, đón gió núi mát mẻ, Trác Như Sơ chậm rãi thổ tức, một chu thiên sau chân khí cuối cùng hạ xuống đan điền.

Đan điền từng rỗng tuếch nay lại lần nữa tràn đầy nội tức thuần khiết, Trác Như Sơ dùng sáu năm thời gian bổ hồi hai mươi ba năm công lực mà mình đã mất.

Làm kỳ tài võ học trăm năm khó gặp trên đời, Trác Như Sơ yêu võ thành si, thất tình lục dục hết thảy đem lục tình ngũ dục đều để trên võ học, còn lại là nhất tình nhất dục là ăn cơm đi ngủ cộng thêm sư phụ cùng hai vị sư huynh.

Nguyên bản còn có một người, bất quá ở sau khi người kia quên y, Trác Như Sơ liền đem người nọ ném ra nhất tình nhất dục của y, ném đến gọn gàng, không lưu luyến chút nào.

Mười ba tuổi , Trác Như Sơ đã luyện tập nội công tâm pháp cùng kiếm thuật của Tả Bách Chu, mười năm sau Tả Bách Chu đã không còn cái gì có thể truyền thụ cho y. Trác Như Sơ cũng không nghĩ tới bái người khác làm sư, sư phụ dạy y không được, y liền chính mình cân nhắc, tự suy nghĩ ra kiếm thuật tâm pháp của chính y.

Lại nói Tả Bách Chu , từ lâu đã không còn là đối thủ của Trác Như Sơ.

Nếu không phải bảy năm trước phát sinh sự kiện kia làm nội công hai mươi ba năm của Trác Như Sơ mất hết, khiến cho y không thể không một lần nữa tu luyện nội công, Trác Như Sơ đã sớm thành võ lâm thiên hạ đệ nhất .

Tháng sáu thời tiết trên chân núi không còn nóng. Năm nay mới ba mươi nhưng Trác Như Sơ cũng là đầu đầy sợi bạc. Nhưng dù vậy, cũng không ai sẽ tin tưởng y đã đứng tuổi, chỉ cho y vẫn là thiếu niên chưa đến hai mươi. Dung mạo của y, tính tình của y, thích hợp tại đỉnh Tê Phong Sơn rời xa trần thế trải qua cuộc sống phiêu miểu của tiên nhân.

Một trận tiếng bước chân dồn dập cắt đứt Trác Như Sơ luyện công. Người đến là cố ý phát ra âm thanh, nói cho y biết có người tiến đến. Người luyện võ khi tu luyện tâm pháp rất dễ bị ngoại vật ảnh hưởng làm cho tẩu hỏa nhập ma, cho nên khi Tả Bách Chu đi tới phía sau Trác Như Sơ, Trác Như Sơ đã muốn thổ nạp xong.

“Như Sơ, sư phụ cầu ngươi, mau xuống núi!”

Trác Như Sơ nhíu mày, đứng dậy, xoay người, trong mắt đầy thắc mắc. Chuyện gì khiến sư phụ phải dùng đến chữ “cầu”?

Tả Bách Chu trực tiếp đem thư đưa cho y, sắc mặt tái nhợt. Ngón tay vê một góc thư, Trác Như Sơ liền từ tay sư phụ nhìn xem trong thư, mi tâm so với trước liền nhíu chặt một phần. Buông thư ra, y mở miệng: “Ta sẽ xuống núi.”

“Như Sơ, sư phụ. . . . . . Thực xin lỗi ngươi.” Nếu không phải bạn tốt gặp nạn, hắn tuyệt sẽ không ép đồ nhi này. Tuy rằng Ổ Dạ Lôi cũng là đồ đệ của hắn, nhưng Tả Bách Chu cũng không hi vọng Trác Như Sơ lại cùng Ổ Dạ Lôi phát sinh bất kỳ quan hệt gì.

Mi tâm lại nhíu chặt một phần, Trác Như Sơ vòng qua sư phụ hướng nhà gỗ đi đến, lưu lại một câu: “Giáo huấn hắn xong ta liền trở về.”

Tả Bách Chu há miệng, lúc này tựa hồ nói cái gì cũng đều dư thừa, cuối cùng chỉ thốt lên năm chữ: “Nhất định phải cẩn thận.”

Trác Như Sơ không trả lời, lẳng lặng tiến vào nhà.

Do phởn lên làm trước một chương dụ dỗ, mà t công nhận 1c của truyện này dài thật, nhứt là tả cái Vương phủ của anh Dạ mà t gần ngất trên giàn quất :((