Mở Đầu

Đám mây đen từ hướng Tây kéo vê giăng kín bầu trời báo hiệu một cơn mưa rào sắp đổ xuống nghĩa trang. Cơn gió nhẹ mang theo làn không khí ẩm ướt vương mùi đất. Người đàn bà tóc hoa râm đứng trầm tư mặc niệm trước ha ngôi mộ được xây cất với lối kiến trúc đắt tiền, nằm song song kế bên nhau. Mắt bà đỏ hoẹ Bên cạnh bà, một thanh niên trẻ tuổi vẻ mặt khôi ngô tuấn tú, đứng nghiêm trang đưa mắt nhìn trời rồi quay sang người đàn bà nói khẽ:

-Mẹ, trời sắp mưa rồi, mình về đi thôi.

Người đàn bà giơ tay gạt nước mắt ngước nhìn dấu hiệu của cơn mưa sắp đổ xuống rồi nhìn di ảnh của một người con gái xinh đẹp trên tấm bia của ngôi mộ bên phải. Nước mắt bà lại ứa ra:

-Con yêu của mẹ Không biết giờ này linh hồn con đã thong dong nơi thế giới nào đó hay còn vương vấn nơi đây để nhìn những người thân yêu nhất của đời con đang đứng trước mộ phần, khóc thương cho một kiếp Người quá ngắn ngủi.

Rồi không cầm được xúc động, bà òa lên khóc nức nơ?

-Con ơi lời con ủy thác trước khi nhắm mắt từ hai mươi năm qua mẹ đã làm tròn... Bây giờ đã tới lúc mẹ phải mang tất cả những điều bí ẩn đó ra ánh sáng... Mẹ hy vọng con sẽ đồng ý với me....

Người đàn bà gục mặt vào hai lòng bàn taỵ Đôi vai bà run run theo từng tiếng nức. Chàng thanh niên lại ngước nhìn bầu trời. Vẫn tư thế nghiêm trang, chàng đưa mắt nhìn bó hoa hồng cắm trước mộ người con gái xinh đẹp. Nấm mộ bên kia chàng đã biết, đó là nơi yên nghĩ của cha chàng. Một người đàn ông lớn tuổi nếu tính ra thì kể đến năm nay ông đã ngoài bảy mươi. Còn nơi an nghỉ của người con gái dễ thương, nấm mồ đã từ bao năm nay chàng cùng mẹ tới viếng mà chàng vẫn chưa biết lai lịch về nàng. Mẹ chàng chỉ cho biết đại khái cô ta là một người rất thân trong dòng họ nhà chàng. Nhưng thân như thế nào? Liên quan tới mẹ chàng ra sao? Những điều u uẩn đó chỉ có mẹ chàng là biết. Đôi lúc chàng cũng hơi thắc mắc, nhưng ý tưởng tò mò ấy lại thoáng qua đi nhường lại cho những tính toán công việc, những bài vở trong trường hàng ngày xâm chiếm tâm trí chàng.

Một cơn gió lạnh thoảng qua mang theo vài hạt mưa bụt. Chàng thanh niên khẽ lay nhẹ tay người dàn bà:

-Mẹ! Mưa tới rồi, mình trở ra xe mau đi! Không thôi mẹ lại nhiễm cảm bây giờ.

Người đàn bà cảm động nhìn chàng thanh niên rồi cùng quay gót rời hai ngôi mộ Chàng thanh niên dìu mẹ ra chiếc xe hiệu Porshe sơn bạc bóng loáng đậu ở bãi gần đó.

Hai người chiu vào xe. Chàng thanh niên mở máy cho xe chạy. Xe rời nghĩa trang, băng mình trên những con đường rộng trong thành phố. Cảnh vật hai bên đương theo nhau chạy về phía sau vun vút. Trong xe im lặng. Chàng thanh niên khẽ liếc nhanh nhìn mẹ. Gương mặt người đàn bà vẫn còn u buồn. Ánh mắt xa xăm như không chú ý tới cảnh vật vui nhộn hai bên đường. Chàng thanh niên hơi ngạc nhiên. Mọi khi, sau lúc thăm mộ như thế này, ngồi vào xe là hai mẹ con chàng nói chuyện rất vui vẻ, sao hôm nay bà lại có vẻ suy tư sầu muộn như thế kia. Chàng mấy lần định gợi chuyện cho mẹ vui, nhưng vẻ mặt của mẹ trang trọng quá khiến chàng ngập ngừng không dám mở miệng. Chàng nhớ lại những câu nói khó hiểu của mẹ chàng nãy, phải chăng trong lòng bà hiện giờ đang mang nặng một trời buồn tâm sự.

Chiếc xe rẽ vào một phi trường nhỏ, nơi có những chiếc phi cơ tư nhân be bé, xinh xinh như những món đồ chơi, đậu san sát bên nhau dọc hai bên phi đạo. Xe ngừng lại nơi bãi đậu xe. Người đàn bà quay sang chàng thanh niên, nhìn chàng với đôi mắt chứa chan tình thương:

-Huy! Hôm nay mẹ muốn con trở về Ottawa với mẹ. Mẹ có một câu chuyện quan trọng muốn nói với con.

Huy, chàng thanh niên cảm thấy tim mình đập mạnh. Cử chỉ và những lời nói của mẹ chàng hôm nay sao có vẻ trịnh trọng và khác thường quá. Chàng yên lặng một lúc lâu rồi cất tiếng hỏi:

-Mẹ làm con hồi hộp quá. Mẹ có thể nói cho con biết ngay là chuyện gì không hở mẹ?

Người đàn bà lắc đầu:

-Câu chuyện dài dòng lắm. Vả lại mẹ muốn cho con nghe... con thấy... để con hiể rõ thêm những bí ẩn về đời mình. Năm nay con đã hai mươi tuổi rồi, lứa tuổi đủ khôn ngoan để tìm một hướng đi cho sự nghiệp của con. Tuổi của mẹ cũng đã cao, cái chết có thể đến với mẹ bất cứ lúc nào... mẹ không muốn mình nằm xuống mang theo nỗi niềm ân hận đã không làm tròn lời ủy thác của người quá cố...

Bà ngừng lại giơ tay lau nước mắt vì xúc động. Không khí trong xe lại im lặng. Huy cho(''p mau đôi mắt, móc túi áo vét lấy chiếc điện thoại cầm tay, bấm nút liên lạc:

-Alo, ông Quản đó hả. Huy đây. Ông làm ơn cho người ra phi trường lái chiếc xe về nhà hộ tôi. Tôi và mẹ tôi sẽ về Ottawa ngay hôm nay.

-....

- Đương nhiên là sau khi đưa mẹ tôi đi thăm vài cơ sở, chúng tôi sẽ mua vé Canada Airlinẹ Nhớ bảo họ ra gấp nghe không...Cảm ơn ông Quản.

Huy gấp chiếc điện thoại lại rồi bỏ vào túi áo vét. Chàng chui ra khỏi xe, đi vòng sang hông bên cạnh mở cửa cho mẹ. Bầu trời nơi đây cũng giăng mây xám. Những hạt mưa li ti, lành lạnh, rơi bụi mù khắp không gian. Huy dắt tay mẹ. Hai người bước vội băng qua khoảng sân rộng, tiến đến một chiếc phi cơ nhỏ loại Cessna, 8 chỗ ngồi đang bắt đầu quay tít hai động cơ cánh quạt. Gió mạnh thổi bạt về phía sau làm tung hai vạt áo dài gấm đen của bà Hạnh. Mái tóc bà bị hất ngược về phía sau. Thân áo vét và chiếc cà vạt đỏ của Huy cũng bị luồng gió kéo bật tung phần phật. Chàng mở của cho mẹ rồi cùng leo lên ngồi.

Chiếc phi nhỏ bò dần ra phía phi đạo rồi chạy mau. Mưa bắt đầu rơi nặng hột. Chiếc thân phi cơ từ từ nhấc bổng lên cao, lao mình vào trong khoảng không gian xám đục.

Lửa vẫn bập bùng trong chiếc lò sưởi chạm trổ. Làn hơi ấm tỏa lan khắp gian phòng khách được bày biện những vật trang hoàng đắt giá, những món đồ cổ Á Châu hiếm hoi mà chỉ có những người thừa tiền, nhiều bạc mới có thể mua sắm được. Ngoài khung cửa sổ, tuyết vẫn rơi đều. Đèn trong phòng được vặn sáng ở mức thấp nhất khiến không gian trở nên ấm cúng.

Huy ngồi bất động trong chiếc ghế nệm trắng, bọc da êm ái. Trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh chàng là một cuốn Album dày cộm, chứa đựng những hình ảnh, những lá thư, những trang nhật ký, những giấy tờ, tài liệu đã được giấu kín từ hai mươi năm nay mà lát nữa đây mẹ chàng sẽ trao lại tất cả cho chàng.

Nơi chiếc ghế đối diện, ngu(ời đàn bà cũng ngồi trầm tư nhìn ánh lửa bâp bùng nơi lò sưởi. Mắt bà long lanh trong màn lệ ướt. Bà quay sang Huy rồi khẽ thở dài:

-Huy yêu dấu của mẹsự bí ẩn đâu tiên mà ta muốn cho con biết là ... ta không phải là mẹ ruột của con.

Huy trố mắt nhìn mẹ, cảm giác giá buốt chợt phủ kín tâm hồn chàng. Người đàn bà hiền hậu ngồi trước mặt chàng đât, Người đã hy sinh cả một đời nuôi nấng, dậy dỗ, bảo bọc chàng từ lúc chàng còn tấm bé, Người đã có với chàng biết bao nhiêu kỷ niệm êm đềm của thời thơ ấu, Người đã dìu dắt đời chàng trước những hiểm nguy như một con gà mẹ bảo vệ đàn con mình trước đám diều hâu đói khát. Người mà chàng đã gọi là mẹ từ hai mươi năm nay, tại sao lại không phải là mẹ chàng? Không! Không thể nào như thế được

Đưa tay lau những giọt mô hôi lấm tấm trên nét mặt cương nghị. Huy khó khăn nuốt đám nước bọt đang làm nghẹn cổ họng chàng, rồi lắc đầu:

- Chắc mẹ lớn tuổi rồi nên đầu óc hơi lẫm lẫn, mẹ nên đến khám bác sĩ. Ngày mai con đưa mẹ đi nhé?

Người đàn bà không để ý tới lời nói của Huỵ Đôi mắt hoen lệ sầu của bà lại quay nhìn ánh lửa lung linh nơi lò sưởi như hồi tưởng lại dĩ vãng.

-Trước khi muốn biết về sự thật của đời mình, con hãy bình tĩnh nghe ta kể một câu chuyện tình thật đẹp, nhưng lại quá đau thương và ngang trái từ hai mươi năm về trước...

Lửa lách tách nổ bắn tung những đốm sáng như pháo bông. Giọng người đàn bà trẫm ấm pha lẫn những nghẹn ngào... Hình ảnh năm nao của quá khứ trở về tâm hồn bà cùng với ánh lửa bập bùng ngùn ngụt cháy.