Không kịp nói yêu em - Phần 1: Gặp được tình yêu - Chương 00

Lời Dẫn

Tàu hỏa rít lên một tiếng còi hơi kéo dài, trong tiếng vang ầm ầm, đoàn tàu chầm chậm đi vào ga Vĩnh Tân, hơi nước trắng nhạt phả ra trong gió lạnh, hành khách trong toa hơi nhốn nháo, bởi vì cửa toa không được mở ra tức thì như bình thường. Vĩnh Tân xưa nay là thành phố quân sự quan trọng, đại bản doanh phía nam của Thừa quân được đóng tại đây, lúc này lính gác dày đặc trên sân ga, trước tình hình căng thẳng, vẫn xem như là chuyện thường, chỉ vác súng đứng nghiêm chỉnh như thế, tự nhiên khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.

Cửa toa cuối cùng cũng mở ra, nhưng không cho mọi người đi lại, vệ binh vác súng trên vai canh gác ở từng cửa toa tàu, những người trong toa không kìm được nhìn những người đó với ánh mắt sợ hãi, khác với họ, đám lính gác mặc bộ quân phục màu xanh thẫm, đinh thúc ngựa trên ủng sáng loáng, lưỡi lê trên khẩu súng trong tay phát ra ánh sáng trắng lóa. Họ canh phòng toa tàu một cách lãnh đạm mà lặng lẽ, trong lòng Thập Thúy run lên, biết đó là cảnh vệ của Thừa quân - đáng lý ra họ không ở trong thành phố Vĩnh Tân này, không biết là xảy ra chuyện gì nữa?

Người đi đầu là một người đàn ông mặc thường phục, chậm rãi từ toa bước tới, ánh mắt lướt qua tất cả những cô gái trẻ, không thí dường như ngưng lại, Thập Thúy nhìn vào ánh mắt anh ta, không kìm được run lên, anh ta đi thẳng đến, giọng nói tuy rất khách sáo, nhưng trong lời nói lại lộ ra sự độc đoán không cần nghi ngờ: “Tiểu thư phiền đi với chúng tôi một chuyến”.

Thập Thúy không biết có chuyện gì, khuôn mặt tái nhợt đi, Hà Gia Chỉ kêu lên: “Mấy người làm gì vây?”.

Khẩu khí người đó vẫn lạnh lùng, không thèm đến xỉa tới anh, chỉ nhìn Thập Thúy: “Phiền cô đi với chúng tôi một lát”.

Dù Thập Thúy đã quen Thừa quân nhưng trong lòng cũng lo lắng không yên. Gia Chỉ bước lên trước một bước, cao giọng chất vấn: “Mấy người có còn coi vương pháp ra gì không hả? Ở đâu ra cái việc bắt người ngang nhiên giữa ban ngày ban mặt thế này chứ?”.

Người đó đã được cảnh cáo không được thô lỗ, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng chỉ gượng cười, nói: “Vương pháp đương nhiên là có, đây là cơ mật quân sự, nếu anh đã không biết điều, tôi sẽ cho anh biết thế nào là vương pháp”. Anh ta nghiêng đầu về phía sau, những tên cảnh vệ đi phía sau liền kéo súng mở chốt an toàn, ngắm thẳng vào hai người, những người trong toa tàu đều sợ đến mức im như thóc.

Thập Thúy vội vàng đáp: “Tôi đi với các anh”. Gia Chỉ vẫn còn muốn nói, cô ấn ấn vào tay anh, ra hiệu anh đừng tranh cãi nữa, Gia Chỉ biết rõ Thập Thúy có quan hệ với người trong Thừa quân, cho nên không sợ. May mà mấy người đó cũng còn lịch sự, không hề xô đẩy, cũng không chửi mắng, chỉ là trước nòng súng đen kịt ấy, không ai dám phản kháng.

Trong sân ga đã có mấy chiếc xe đang đợi sẵn, lúc này Thập Thúy mới phát hiện ra còn có sáu, bảy cô gái trẻ khác cũng bị ép xuống tàu giống như mình, tuổi tác đều sàn sàn, họ không biết vận mệnh nào đang đợi mình, tròn mắt sợ hãi nhìn tên lính gác đang giương súng ấy.

Thập Thúy và ba cô gái trẻ khác bị lệnh cho lên chiết xe phía sau, chiếc xe chạy ra khỏi ga, tim cô đập thình thịch, những con đường trong thành phố Vĩnh Tân vẫn rất phồn hoa, nhưng vì Thừa quân và Dĩnh quân liên tục giao chiến, giữa phố cũng bố trí trạm gác, chỉ là lúc này phòng bị nghiêm ngặt hơn bình thường, cô nhìn thấy cô gái ngồi đối diện, ánh mắt mơ hồ nhìn ra ngoài, hai tay nắm chặt lấy nhau, trên bàn tay trắng nõn mềm mại đó, có thể nhìn thấy rõ ràng những mạch máu nhỏ bé. Tuy cô cảm thấy hơi bất an, nhưng thấy cô gái ấy hoảng sợ tuyệt vọng như thế, không kìm được nhẹ nhang an ủi: “Yên tâm, chắc không có việc gì đâu”. Thật ra giống như cô tự an ủi bản thân hơn.

Khóe miệng cô gái đó hơi run run lên, tựa như đang mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy chất chứa sự hoảng hốt vô bờ bến. Chiếc xe đi không lâu liền rẽ vào một cái sân vườn, cạnh cổng có trạm gác như thường lệ, cảnh vệ vừa nhìn thấy xe lập tức dựng thẳng súng hành lễ. Thập Thúy nhìn chiếc xe đi vào cổng lớn, hai bên đường là những cây gỗ cao lớn, dưới bầu trời xanh thẳm quang đãng của ngày đông, đường vân của những cây đó rõ ràng như vết rạn nứt trên tảng băng, ánh nắng chiếu vào nhưng không có một chút ấm áp.

 

Chiếc xe dừng lại, tất cả bọn họ bị đưa vào tòa nhà. Đó là tòa nhà nhỏ theo phong cách phương Tây, đi vào từ phía cửa ngách, căn phòng được bài trí theo phong cách phương Tây đơn giản mà thời thượng, ghế sofa màu xanh đen, trên bàn trà thậm chí còn đặt một bình hoa cúc cắt cành, ống dẫn không khí ấm tỏa ra mùi hương nhè nhẹ. Người đưa họ vào tuy mặc quân phục, nhưng nói chuyện lại rất khách sáo: “Xin các vị tiểu thư đợi ở đây một lát”. Anh ta dùng từ “xin”, sự lo lắng không yên trong lòng họ dần dần dịu lại, người đó nói xong liền đi ra ngoài, chỉ còn lại bảy, tám người bọn họ ở trong phòng đứng nhìn nhau.

Cửa phòng một lần nữa được mở ra, lần này lại là một người hầu gái, bưng một khay trà và rót trà cho mọi người, nhưng không ai dám uống, chỉ cầm tách trà đứng đó, vẫn nhìn nhau sợ hãi, giống như một đàn cừu non đợi bị giết mổ. Giữa căn phòng ấm áp, chỉ một lát sau, huyết mạch tê dại đều như được sống lại. Thập Thúy cầm chiếc tách thủy tinh đó, tay chân đã ấm trở lại, vừa quay mặt đi liền thấy cô gái lúc nãy ngồi đối diện trên xe với cô, yếu ớt ngồi tựa ở góc tường, cơ thể hơi run lên. Trong lòng Thập Thúy thấy đáng thương, đi lại gần nhìn thấy mặt cô ấy đầm đìa mồ hôi, không kìm được hỏi: “Cô sao thế?”.

Cô gái đó chỉ lắc đầu, không nói gì. Thập Thúy thấy cô ấy loạng choạng như sắp ngã, vội vàng đỡ cô ấy ngồi lên ghế sofa, những người còn lại cũng chú ý đến họ, chỉ mở to đôi mắt sợ hãi nhìn. Thập Thúy thấy lòng bàn tay cô ấy toàn là mồ hôi lạnh nhơm nhớp, không kìm được hỏi: “Có phải là cô ốm rồi không?”.

Cô gái đó vẫn lắc đầu, Thập Thúy thấy sắc mặt cô ấy tái nhợt, đôi môi khô nẻ, chỉ yếu ớt nắm chặt túi xách trong tay, bàn tay run lên. Cô vốn là y tá, thấy cô ấy yếu ớt như vậy, Thập Thúy không kìm được cởi áo khoác của mình ra, khoác lên cho cô ấy, cô gái đó mới khẽ nói: “Cảm ơn”.

Cuối cùng bàn tay cũng không còn sức, chiếc túi xách rơi xuống. Thập Thúy vội vàng nhặt lên, hỏi cô ấy: “Cô tên là gì?”.

Khóe miệng cô ấy hơi hơi run rẩy một lát, nói: “Tôi họ Doãn”.

Thập Thúy đáp: “Tôi tên là Nghiêm Thập Thúy”.

Cô gái đó lại run lên một chút, chính vào lúc đó bỗng nhiên nghe thấy ngoài hành lang truyền đến tiếng giày da nện xuống mặt đất, rõ ràng là có người đi về phía này, người trong phòng cô cùng sợ hãi tròn mắt nhìn về phía hai cánh cửa.

Tim Thập Thúy cũng nhảy lên, cánh cửa cuối cùng được mở ra, một chàng trai nho nhã thanh tú đi vào, tuy mặc thường phục, nhưng ánh mắt lại sắt lẹm, Thập Thúy run lên bần bật, chỉ thấy ánh mắt anh ta lướt qua khuôn mặt của từng người, cuối cùng dừng trên người Doãn tiểu thư đó, nơi đáy mắt thấp thoáng nụ cười, lời nói cũng lộ ra sự khách khí và ôn hòa: “Doãn tiểu thư, cuối cùng cũng đã đoán được cô rồi - mời cô đi theo tôi”.

Doãn tiểu thư đó dường như muốn đứng dậy, cô ấy hơi nhúc nhích, lại giống như không còn sức lực nào nữa. Thập Thúy cũng không dám đi lên phía trước đỡ cô ấy, cô ấy yếu ớt, nhỏ bé giống như một bông hoa cúc tan, thở gấp mà không có sức, chỉ nắm chặt lấy tấm ren phủ trên tay vịn cửa ghế sofa, dường như ở đó tập trung toàn bộ sức lực, cơ thể hơi run lên. Vào lúc đó, hàng lang lại truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, một đám người vây lấy một người, người cầm đầu mặc quân phục, chỉ là không đội mũ, mái tóc dày đen nhánh, tôn lên khuôn mặt tuấn tú với khí khái anh hùng, tuổi chỉ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám, giữa đôi lông mày toát lên một khí chất lạnh lùng. Người phía trước nhìn thấy anh ta đi vào, gọi một tiếng: “Cậu Sáu!”[1].

[1] Về cách gọi Mộ Dung Phong giữa tiểu thuyết và phim truyền hình có sự khác biệt. Trong bản phim truyền hình, Mộ Dung Phong được gọi là “Tứ thiếu” / Cậu Tư, còn trong tiểu thuyết là “Lục thiếu”/ Cậu Sáu (BTV) .

Đầu Thập Thúy ù đi, hoàn toàn không hề nghĩ rằng lại có thể gặp được Mộ Dung Phong, bởi vì trong chín tỉnh phía Bắc này, không ai không biết Cậu Sáu Mộ Dung danh tiếng hiển hách này, từ lúc Mộ Dung Thần qua đời, chính anh ta là người dám nhận chức vụ Đốc quân Thừa Châu, trên thực tế đã trở thành thống soái Thừa quân, chẳng trách trong thành phố Vĩnh Tân lại canh gác như vậy, hóa ra anh ta chuyển từ hành dinh đốc quân Thừa Châu sang đại bản doanh phía Nam. Mộ Dung Phong lại nhìn chằm chằm vào Doãn tiểu thư đang ngồi thu mình ở một góc trên sofa, lát sau mới nặng nề thốt ra từng chữ một: “Doãn Tĩnh Uyển”. Doãn Tĩnh Uyển cúi gằm mặt thu mình trong nơi sâu nhất của chiếc sofa đó, vờ như không nghe thấy, Khóe miệng anh ta hơi chùng xuống, bỗng nhiên anh ta đi lên phía trước kéo cô dậy, cô vốn đã yếu ớt, nhẹ bẫng như người giấy, bất lực nhìn anh, trong ánh mắt mơ hồ chỉ có vằng sáng màu vàng phát ra từ chiếc quân hàm lạnh lẽo bóng loáng trên áo anh, giọng nói của anh như sấm mùa hè, ầm ầm dội đến: “Cô nói cho tôi biết...”. Toàn thân anh toát ra sự lạnh lẽo, người trong phòng đều nhìn anh vô cùng sợ hãi, dáng vẻ đó của anh tựa dã thú trong cảnh khốn cùng, ánh mắt dường như bắn ra lửa: “Cô làm gì đứa bé rồi hả?”.

Cô thở gấp gáp mà yếu ớt, bởi vì tay anh nắm chặt đến nỗi không nhớ nổi, người bên cạnh lo lắng gọi: “Cậu Sáu!”.

Mộ Dung Phong bất ngờ quay đầu lại: “Chết tiệt, câm miệng lại hết cho tôi!”.

Người đó là Hà Tự Anh, người thân cận nhất của Mộ Dung Phong, anh biết rõ tính cách người chủ này của mình, nghe vậy liền yên lặng không nói thêm gì nữa, Mộ Dung Phong lại hung hăng nhìn Doãn Tĩnh Uyển: “Mau nói đi!”.

Doãn Tĩnh Uyển yếu ớt như một làn khói mỏng manh, chỉ hà một hơi là có thể tan biến, cô lại cười, nụ cười nhẹ nhàng hiện trên gương mặt, trên khuôn mặt tái nhợt yếu đuối đó, dường như nở một đóa hoa, cô nói rất nhẹ, nhưng từng từ lại giống như là sấm chớp: “Anh vĩnh viễn cũng đừng có mơ mộng hão huyền nữa”.

Anh tím mặt tức giận, gân xanh trên trán nổi lên, trong mắt ngoài sự phẫn nộ không thể khống chế, còn dần dần lộ ra sự tuyệt vọng, bàn tay nắm lấy cổ cô bất giác thu lại, cô hít thở trở lại, nụ cười trên mặt lại rạng rỡ hơn, cho đến lúc cười “khì khì” thành tiếng. Thập Thúy chỉ cảm thấy tình cảnh này vừa kỳ lạ vừa đáng sợ, cơ thể Mộ Dung Phong vẫn hơi run run, trong ánh mắt chỉ có sự tuyệt vọng như sắp chết, bỗng nhiên anh nới tay, Doãn Tĩnh Uyển vốn đã yếu đến cực điểm, loạng choạng dựa vào thành ghế sofa vẫn đứng không vững, anh ta bỗng nhiên tát mạnh một cái, “bốp” một tiếng rất vang, cô giống như một con rối không có sức lực, mềm đi ngã xuống nền nhà, nằm đó không động đậy, Mộ Dung Phong điên lên như tuyệt vọng, thu tay về lấy ra khẩu súng ở thắt lưng, lên đạn “lạch cạch” một tiếng, ngắm thẳng vào đầu cô.

Người đứng bên cạnh thấy tình thế gay go, vội vàng khuyên ngăn nói: “Cậu Sáu, đợi Doãn tiểu thư tỉnh lại hỏi rõ ràng rồi xử lý sau cũng chưa muộn, xin Cậu Sáu suy nghĩ lại”. Ngón tay giữa của Mộ Dung Phong đặt trên cò súng, chỉ hơi run lên. Mái tóc dài của cô rối tung xỏa ra nền nhà, giống như là đám mây bị gió thổi tan đi, cô nằm đó, giống như đã chết, không chút sinh khí. Anh nghĩ đến đôi mắt lúc nãy của cô, cũng giống như đã chết rồi, không còn ánh sáng linh động nữa, có chăng chỉ là sự tuyệt vọng như vực sâu không đáy, sự tuyệt vọng lạnh lẽo mà thản nhiên, lúc nhìn thấy anh, giống như là mờ mờ hư vô, như chưa từng tồn tại. Sự lạnh lẽo hư vô ấy khiến người ta phát điên, cô tàn nhẫn như thế - cô biết đâm nhát chí mạng mới có hiệu quả như thế. Trong lồng ngực anh dường như có một con dao sắc nhọn chầm chậm khoét vào, máu nóng chảy ra ào ạt, cô cố sức ép anh xuống cái vực sâu tuyệt vọng đó.

Anh thờ ơ nhìn cô gái nằm trên sàn ngay cả thở cũng khó khăn đó, cô nằm ở đó yếu ớt đến tột cùng, nhưng câu nói nhẹ nhàng lúc nãy của cô, lại rõ ràng đẩy anh xuống địa ngục tối tăm, anh có chết cũng phải khiến cô cùng chết! Cô đã tàn nhẫn như thế, anh cũng phải khiến cô xuống địa ngục cùng anh, chịu sự giày vò không bờ bến suốt đời suốt kiếp này. Anh chầm chậm nới lỏng cò súng, chầm chậm bỏ súng xuống.

Anh thong thả nói: “Đưa mấy người này đi, gọi bác sĩ đến”.

Hà Tự An vâng một tiếng, đưa mắt ra hiệu xung quanh, liền có người đưa mấy cô gái còn lại ra ngoài. Thập Thúy vốn đi cuối cùng, to gan quay đầu lại liếc nhìn, lại nhìn thấy Mộ Dung Phong bế Doãn Tĩnh Uyển lên, Doãn Tĩnh Uyển lúc đó đã hôn mê không biết gì, mái tóc dài rối tung của cô xõa trên khuỷu tay anh, khuôn mặt trắng bệch lại lờ mờ có vệt nước mắt, Thập Thúy không dám nhìn tiếp, đi nhanh ra khỏi phòng.