Chương 1

Lý Mộ Tư rất vô tội, cô chỉ lặn nước mà thôi, sao thói đời lại thay đổi thế?

Cô mặc một bộ bikini, mái tóc ngắn ướt nhẹp, há hốc mồm nhìn một đám đàn ông cao lớn khiến cô phải ngẩng đầu nhìn đến đau cả cổ đang vây quanh cô chỉ chỉ chõ chõ, kinh hãi lo âu.

Kinh? Kinh cái mông! Cô mới nên kinh hãi chớ? Một đám đàn ông có chiều cao tuyệt đối vượt qua hai thước, bắp thịt còn lớn và cường tráng hơn trâu chỉ quấn tấm da thú, để nửa thân trần vây chung quanh nhìn cô, cô cảm thấy áp lực rất lớn! Hơn. . . . Hơn nữa bọn đàn ông này còn không mặc quần lót, thứ đồ chơi cũng tráng kiện như cơ thể bọn họ cư nhiên thỉnh thoảng đung đưa ở trước mắt cô. . .

Tôi nói! Rốt cuộc có người chú ý tới, chỉ bằng góc độ nhìn lên 45 độ của cô, lập tức là có thể xoay ngược lại thứ tự vây xem và bị vây xem không? Anh em, dè dặt một chút có được hay không?

Xong rồi xong rồi, sẽ bị mọc mụn lẹo rồi.

Lý Mộ Tư rất muốn cúi đầu, biểu hiện ra vẻ mạnh mẽ đã nhiều lần dọa chạy đối tượng xem mắt, đáng tiếc, cây giáo dài ở dưới cằm lại khiếno cô hoàn toàn bỏ qua ý định này.

Trời xanh thăm thẳm, mây rất trắng, cây cối chung quanh rất cao lớn —— đây chính là nói nhảm, nhưng cô chỉ muốn tả thật mà thôi. Ít nhất, cô muốn biểu đạt, trong hai mươi bốn năm cô sống trên đời tuyệt đối tuyệt đối chưa từng thấy cảnh tượng sinh thái nguyên thủy này ở bất kỳ nơi nào —— tỷ như mấy cây đại thụ có thể che trời này.

Bộ lạc người hoang dã châu Phi? Vô nghĩa quá! Có ai một khắc trước vẫn còn lặn ở Hải Nam, một khắc sau liền xuất hiện ở bộ lạc Châu Phi không? Hơn nữa, những người này rõ ràng trừ hàm răng và toàn thân trên dưới đều đen giống người châu Phi, thì chẳng có quan hệ gì hết?

Được rồi, trừ xuyên qua cô thật không nghĩ ra khả năng khác nữa.

Lý Mộ Tư không dám nhúc nhích dùng sức chuyển mắt, liếc về phía địa phương lúc nãy mình chui ra —— một đầm nước, trong lòng yên lặng suy đoán, nếu như cô lẻn về, có thể trở lại thế kỷ 21 không?

Lúc này một đám đàn ông cơ bắp vạm vỡ còn khiếp sợ và khó xử hơn Lý Mộ Tư, không ngừng líu ríu thầm thì.

"Là giống cái sao? Bộ dạng khéo léo nhu nhược như thế chắc là giống cái?"

—— Này này, chẳng lẽ không phải dùng từ văn minh như phái nữ để hình dung sao?

"Giống cái? Ngươi có thể cho giống cái xa lạ đi vào làng trong tình huống không biết gì cả sao?"

—— a a, thật ra thì muốn biết vấn đề này tuyệt đối không chỉ các ngươi.

". . . . Ngực đó là bị gì thế? Sưng lên sao?"

—— Khóc nha! Cô thật sẽ khóc đấy! Đó tốt xấu cũng là 34C khiến cô kiêu ngạo vô cùng! Còn là kiểu quả đào!

"Trời ơi! Hắn. . . . Hắn không có. . . . Không có. . . ."

Rốt cuộc, sau khi Lý Mộ Tư bị một đám đàn ông dùng ánh mắt sắc bén xua cho ngoan ngoãn đi lên bờ, trong đám người bùng nổ một cuộc loạn lớn nhất từ trước đến nay, tầm mắt của tất cả đàn ông đều tập trung ở giữa hai chân Lý Mộ Tư, tầm mắt giống như có thể hình thành năng lượng đâm vào khiến Lý Mộ Tư theo bản năng kẹp chặt hai chân —— dĩ nhiên, cô tin tưởng bất kỳ một phụ nữ bình thường nào ở dưới tình huống ăn mặc mát mẻ bị một đám mãnh nam vây xem cũng sẽ có hành động giống như cô, nhưng. . . .

Này này! Có cần lộ vẻ khiếp sợ thế không hả, không phải là không có tiểu JJ thôi sao? Có gì giỏi chứ, có bản lãnh một đám đàn ông mấy người nhô lên cái cup C cho lão nương xem?

Cái trán Lý Mộ Tư toát ra một dấu #, hai dấu #, nổi giận ưỡn ngực, lại phát hiện ánh mắt của một đám đàn ông nhìn cô càng thêm tràn đầy đồng tình —— Lý Mộ Tư đột nhiên mất đi lòng tin với dáng người mà mình luôn kiêu ngạo.

"A, sưng lên quá chừng. . . ."

Lý Mộ Tư: ". . . . . ."

Thôi, đừng so đo với một đám đàn ông dã man. Lý Mộ Tư khổ sở vỗ trán.

"Nhường một chút, nhường một chút!"

Bức tường người chợt bị người ta từ bên ngoài đẩy ra, một người đàn ông có khổ người tương đối bình thường đang phí sức chui vào, vừa chui vừa thở hổn hển mắng to: "Phải gió à Phí Lặc! Khổ người lớn thế cũng không tránh qua chút?"

Tên to lớn được gọi là Phí Lặc cười ngây ngô há há một hồi, lại rõ ràng giấu đầu hở đuôi không ngừng cọ ở trên người người tới, khổ người chênh lệch khổng lồ khiến người tới nhất thời đứng không vững, giận đến giơ chân.

Mấy tên cao lớn chung quanh đều lộ ra nụ cười, có mấy người thậm chí cười vang, vươn cánh tay còn to hơn eo của Lý Mộ Tư của họ ra gào khóc kêu to: "Há, Lạc Nhĩ, đến chỗ các anh đi, các anh sẽ rất săn sóc nhường chỗ cho em, đừng để ý tên Phí Lặc kia!"

Phí Lặc nhất thời phát ra một tiếng gầm thét như dã thú từ trong cổ họng, hiển nhiên, trêu chọc như vậy khiến hắn vô cùng tức giận.

Lạc Nhĩ cũng chống nạnh trợn mắt, làm ra bộ dáng ghét bỏ: "Muốn chết à? Dám đùa bỡn tôi? Có tin tôi đánh mấy người không? Lần sau bị thương có muốn tôi chữa giúp không? Mau tránh ra! Tôi muốn đi xem bệnh nhân của tôi!"

Lạc Nhĩ này rõ ràng khéo léo hơn đám cao lớn kia nhiều, nhưng làm Lý Mộ Tư kinh ngạc là, hắn rất có uy tín, vừa nói những lời này xong, đám đàn ông cao lớn vây quanh cô mặc dù còn hi hi ha ha, nhưng phần lớn đều nghe lời tránh ra, cho Lạc Nhĩ đi về phía Lý Mộ Tư.

Bởi vì từ giữa một đám đàn ông to lớn đi đến, càng khiến Lạc Nhĩ lộ ra vẻ khéo léo đối lập, mặc dù theo Lý Mộ Tư đoán đối phương có lẽ cao một thước tám —— chiều cao này mà ở địa cầu thì rõ ràng có thể kiêu ngạo giữa một đám đàn ông.

Lý Mộ Tư len lén đưa ra một chút xíu đồng tình với Lạc Nhĩ —— đáng thương, đây là tàn tật mức độ thấp ở một trình độ nào đó rồi? Nếu như là ở trong hoàn cảnh thế này. . . .

Nhớ ngày đó, Lý Mộ Tư trổ mã muộn, mặc dù sau đó chợt cao đến 1m68 khiến cô rất là phát triển trong đám nữ sinh, nhưng đã từng cao 1m5 lại làm cho cô phải nhức đầu nhiều, còn như bây giờ. . . .

Nhìn đám đàn ông ai cũng cao hơn hai thước ở xung quanh, Lý Mộ Tư cảm thấy giữ vững trầm mặc tốt hơn —— cô chỉ mới vừa vặn đến eo người ta! Sự chênh lệch này quả thật giống như người lớn và đứa trẻ a a a!

Khi Lạc Nhĩ chuyển sang Lý Mộ Tư, vẻ mặt hung dữ lập tức nhu hòa, hắn dương dương rễ cỏ và lá cây trong tay, lộ ra một nụ cười: "Há, xin chào, tôi tên là Lạc Nhĩ, là bác sĩ trong bộ lạc. A, đừng khẩn trương, tất cả mọi người không phải người xấu."

Tầm mắt rốt cuộc không thể khống chế liếc bộ ngực cao vút của Lý Mộ Tư một cái, Lạc Nhĩ hơi quỷ dị giật giật khóe miệng, nhưng vẫn an ủi: "A, cái này, không có sao, đừng sợ a, y thuật của tôi rất lợi hại, tôi sẽ chữa khỏi cho cô."

Lý Mộ Tư giựt giựt khóe miệng, vừa muốn trả lời, chợt, không biết là ai, lại bóp cánh tay cô một cái, Lý Mộ Tư không có phòng bị, thần kinh vốn căng thẳng liền rắc rắc đứt ra, làm ra phản ứng bình thường của đại đa số phụ nữ —— thét chói tai!

Tiếng kêu chói tai hơn đám đàn ông nhiều khiến người đàn ông đánh lén tóc đen cao lớn nhất thời ngẩn ra, duy trì động tác đưa tay cứng đờ.

Lạc Nhĩ đang cố gắng thấu hiểu giống cái vừa xuất hiện nhất thời hung hăng nguýt nhìn người đàn ông: "Carey! Anh đang làm gì? Anh quá nóng lòng! Hắn còn sinh bệnh!"

Người đàn ông bị kêu là Carey lắp ba lắp bắp không ngừng khoát tay: "Không, tôi chỉ. . . Tôi chỉ sờ một cái, xem hắn có phải thật. . . . Thật sự là giống cái không thôi." Trên mặt của hắn trong nháy mắt hiện ra vệt đỏ ửng, nhỏ giọng ngập ngừng nói, "Thật mịn, còn mịn hơn tơ băng mà người cá dệt ra."

Đám đàn ông cường tráng chung quan đều tai thính mắt tinh, lỗ tai liền dao động, trong ánh mắt nhìn về phía Lý Mộ Tư trừ đồng tình ra nhất thời còn thêm không ít thứ gì làm da đầu cô nổ tung. Không ít đàn ông càng thêm bất mãn mở bàn tay to của họ ra vỗ lên đầu Carey, mắt thì len lén ngắm Lý Mộ Tư.

Tiếng kêu của Lý Mộ Tư nhất thời bị mấy tiếng bành bạch dọa ngưng, há to miệng sững sờ nhìn tất cả trước mắt —— người đàn ông cao lớn tên Carey cư nhiên bị những bàn tay to như quạt hương bồ của đồng bọn của hắn không chút khách khí từ bốn phương tám hướng quạt bay ra ngoài, hoàn toàn cút ra khỏi tầm mắt cô, chỉ còn tiếng kêu thảm thiết "Khốn kiếp! Đám ngươi. . . ." còn ở lại bên tai.

Hơ. . . . Người đó. . . . Chỉ bởi vì sờ soạng cô. . . . Không quá ác chứ?

Lý Mộ Tư sững sờ nghiêng đầu, nhìn Lạc Nhĩ mặc dù không biết tại sao, nhưng dường như đích xác rất có uy tín để hỏi ý.

Lạc Nhĩ liên tục không ngừng hung hăng trừng mắt liếc đám đàn ông gấp gáp chung quanh, cười khan kéo cánh tay Lý Mộ Tư dẫn cô xuyên qua lối đi đám đàn ông nhường lại đi về cái thôn cách đó không xa, chỉ là trong lòng cũng không ngừng nghĩ đến cảm giác mềm mịn mà Carey sợ hãi than thở lúc nãy.

Chỉ sợ giống cái mới xuất hiện có ấn tượng xấu gì với đám đàn ông trong bộ lạc bọn họ, Lạc Nhĩ luống cuống tay chân giải thích: "Đừng sợ, tên Carey nên bị thu thập tốt. Yên tâm, hắn da dày thịt béo sẽ không có việc, nhiều lắm là nằm trên giường mười ngày nửa tháng mà thôi. Dĩ nhiên dĩ nhiên, nếu như cô không hài lòng, tôi sẽ gọi Phí Lặc hung hăng đánh hắn một trận nữa!" Hắn quơ múa quả đấm nhe răng trợn mắt.

Thì ra là nằm mười ngày nửa tháng cũng không có chuyện gì sao? Vậy rốt cuộc cái gì mới gọi là có chuyện?

Lý Mộ Tư rối rắm vì tiêu chuẩn không hợp nhau.

Lạc Nhĩ không có chú ý tới những thứ này, cười híp mắt quay đầu lại: "Đúng rồi, cô còn chưa có nói cho tôi biết tên của cô đấy!" Hắn nháy mắt cố gắng dùng vẻ mặt hòa thiện nhất nhìn về phía Lý Mộ Tư cực kỳ nhu nhược —— nói thật, giống cái nhu nhược nhỏ nhắn như vậy, cho dù là so sánh với giống cái như hắn cũng nhỏ nhắn quá rồi, sợ rằng căn bản không có biện pháp gánh chịu trách nhiệm sinh con. Bị bệnh đáng sợ thế, khó trách sẽ bị bộ lạc vứt bỏ!

Lý Mộ Tư không biết rõ ý tưởng của đối phương, chỉ yên lặng xoay đầu đi, giựt giựt khóe miệng thành thật trả lời: "Mộ Tư, Lý Mộ Tư, gọi tôi Mộ Tư là được rồi."

—— không nên trách cô phản ứng quá lớn, mặc dù biết rõ Lạc Nhĩ này thuộc về chủng loại hình nhỏ nhắn, nhưng, thấy một người đàn ông cao lớn 1m8 cư nhiên giả bộ đáng yêu ở trước mặt mình, cô cũng rất khó khống chế được cảm giác buồn nôn trên sinh lý!

Đây rốt cuộc là. . . . Chỗ nào hả? Trong lòng Lý Mộ Tư chợt nổi lên cảm giác không hay lắm.