Chương 1

Sáng hôm nay, không vì cơn mưa bất chợt, được nghỉ hai giờ cuối, Hiền đã dọt ra phố với nhỏ bạn rồi. Nhỏ bạn, Huyên, rủ rê:

- Bát không?

Hiền nhìn lên bầu trời. Nắng đã lên, đang liếm khô những vũng nước đọng, nhưng đường phố dơ bẩn quá. Và bảo đảm gì, dám còn cơn mưa tiếp theo.

- tui hỏng đem áo mưa theo.

- Xời ơi. buổi sáng mưa biểu diễn cho trời mát mẻ thôi chứ. Mưa gì nữa.Bát đi.

Hiền nhó rất rõ, những lần bát phố với Huyên. Hai đứa gửi xe mất bốn mươi tì. Cắt cổ quá. Rồi uống hai ly nước mía Viễn đông là nhẵn túi.Vậy mà cũng làm bộ đi dung dăng dung dẻ,ghé vô bất cứ cửa hàng nào nếu thấy thích. Dí mũi sát cửa kiếngcủa người ta,cũng ngắm nghía chọn lựa.Hỏi giá nửa chớ.Và lúc nào đứa này cũng kéo đứa nọ:Thôi ở trên kia giá hạ hơn.hay:Trên đó màu đẹp hơn Mấy bà bán hàng. ngó tụi Hiền một cái, muốn háy lắm nhưng hà tiện.Hiền hiểu tê đi.muốn nói mấy con ranh này làm bộ, có đồng xu teng nào màlựa với chọn. Sốt ruột. Hai đứa cười rút rích. Lát sau, đứng ở trước rạp xinệLần nào mà không đứng trước rạp xinê để ngắm mấy áp phích quảng cáo phim mới. Phê bình loạn xạ:Phim này đem tên tài tử ra dọa, chớ chắc dở ẹc. Đợi phim khác. Đợi tới bao giờ đủ tiền mới xề vô coi được một phim. Hiếm hoi ghê lắm. nhưng cần gì. Đủ thuộc một mớ tên tài tử,thuộc tít vài phim, để đấu chuyện”xi la ma” với tụi bạn là được.

-Bộ về hả?

-Ừa.

-Chỉ có năm chục.Lúc nãy ăn bò bía hết rồi.Tui tưởng còn hai giờ cuối đói bụng sẽ xỉu.

-Tiếc quá hé. Tui cũng vậy luôn. Biết nghỉ học,Nhịn quà góp lại cũng đượctrăm bạc chớ ít sao,

Nhỏ Huyên iu? xìu, đạp máy cho chiếc PC nổ.Xe cà rịch cà tang gì đâu.Dám phải đẩy tới đầu đường lắm.

-Hôm nay không đẩy xe đâu nghe.

Huyên gật gù:

-Chắc hồi nãy mưa,nó bị lạnh , để tui dỗ nó.

Huyên vỗ vỗ cái yên xe:

Ngoan cưng. Lần sau, cchị sẽ đem mền len theo. Trời mưa, đắp mền sẽ hết lạnh.Thôi nổ đi cưng.

Huyên đạp nữa. Nhỏ bặm môi,trợn mắt.Hiền định trêu:Ngó giống ông địa quá.Nhưng thấy Huyên vất vả,Hiền không nỡ đùa. Cuối cùng, xe cũng nổ.Huyên hân hoan:

-Thế có ngoan không. Nào lên xe bồ tèo.

Hiền nhẹ nhàng leo lên ngồi phía sau.Chưa ngồi yên, nhỏ Huyên đã vọt.Nhỏ này nguy hiểm quá chớ chẳng chơi. Hiền túm lấy eo nó.

-Muốn hôn xe hơi hả. Đừng có du dương giữa đường chớ.

-Tại bồ, suýt té nè

Huyên cười rúc rích. Tuổi của bọn Hiền, đúng phải gọi tuổi mát dây. Hay cười.Chuyện gì cũng cười. Đôi khicó gì đâu cũng cứ cười.Hiền thả eo con nhỏ ra, để nó cười hoài,dám té lắm.Nắng mãi rồimà đường vẫn chưa khô,trơn phải biết.Huyên nói như hét:

-Ê chiều có gặp nhau không?

-Đâu có mục gì.Hả. Có đứa nào hẹn tới bồ không?

-Không. Nhưng tui muốn bồ tới tui.Hai đứa tới con Huệ hái mận ăn.Thấycây mận nhà nó thèm quá trời luôn

Chắc gì Hiền đi được. Chiều nào cũng trông ba đứa em, rồi học,rồi dạy em học. Hiền ghét chức chị cảquá trời. Ai ham, Hiền nhường không tiếc.

-Thôi, chắc khó dọt lắm bồ ơi.

-Tui đi một mình.

Hiền làm thinh. Huyên cho xe chạy chậm lại rồi quẹo vào ngõ nhà Hiền. Hiền nhảy xuống, đấm vào lưng Huyên một cái:

-Cám ơn nghe.

-Chiều không tới hả?

-Không.

-Rồi bồ sẽ ân hận.

Huyên dọt xẹHiền cười với bạn một cái rồi đi vô. Thằng Bi, con Ki, con Bé đang leo lên bờ tường, dí mũi nhìn gì ở nhà bên cạnh. Hiền chạy tới, kéo từng đứa xuống.

-Nhìn gì vậy. Té bể đầu nghe chưa, nghịch quá trời.

Hiền đoán chắc ở nhà bên có mục gây lộn. Bên đó có mấy chị em mà gây lộn hoài. Đánh nhau nữa. Mẹ cấm cả bọn không được kết bạn với trẻ con bên đó. Hiền niú thằng Bi, nhưng nó đeo cứng lại.

-Đừng. Đừng để em coi.

-Có gì mà coi. Vô duyên.

Con Ki tiếc rẻ:

-Đông lắm, chị Hiền.

-Gì mà đông?

-Người ta, người ta đông lắm.

Sốt ruột chưa. Người ta đông thì có gì lạ.Nhưng Hiền cũng tò mò,nhỏ đứng nhón gót.cao gớm rồi chớ gì nữa. Hiền nhìn qua nhà bên dễ dàng trong khi thằng Bibám vào tường như con nhái bén.

Đông thật. Người ta dọn nhà mà. Vậy thì chủ nhà củ đã dời đi đâu? Đi bao giờ mà cả nhà Hiền không ai biết hết cả vậy. May ghê há.Hiền định nói với thằng BịNhưng nghĩ kịp nó chẳng hiểu gì lại thôi. Cả lũ con gái nhà bên cạnh dọn đi thì đỡ quá. Lũ con gái. Tại sao cứ ở đâu có con gái là ồn ào. Hiền không giao thiệp cũng không yên với mấy cộXầm xì, to nhỏ, nguýt háy, chọc phá.Gia đình mới dọn tới gồm những nhân vật nào đây? Cái bà béo mập, đeo chuổi ngọc kia chắc là bà chủ nhà mới. Đây là một gia đình đông đủ. Hình như chỉ có một đứa trẻ con. Đó thằng nhỏ, xấpxỉ tuổi Bi, chăm chăm ngó tới phía tường, nơi mấy chị em Hiền đang dòm sang.Thằng nhỏ coi bộ nghịch ác,hổn nữa. Nó nhăn mặt,làm xấuđể trêu chị em Hiền. Nó còn cúi xuống lựơm đá dọa ném nữa. Thằng Bi nhạo lại:

-Lêu lêu.Lêu lêu.

-Cho em coi mí.

Con Ki,con Bé nhao nhao. Thiếu điều chúng kéo chân Hiền.

-Ê khoan khoan để chị coi…

Thằng nhỏ nhà bên bổng quay lưng lại. Nó khom người chống hai tay xuống đất, rồi nhìn chị em Hiền qua hai chân dang ra. Thằng bé làm quá đà, té lăn cù. Chắc đau, nên toét mồm ra khóc. Thằng Bi cười rộ.Hiền cũng cười quá sá.Con Bé thì đưa tay lên vừa lêu lêu, vừa dọa thằng nhỏ.Không biết làm sao hơn, thằng nhỏ lập tức xài món võ tự vệ là khóc ré lên.

Mấy người khuân vác dừng lại ngóthằng nhỏ. Rồi từ trong nhà,một chàng trai vội chạy ra, đỡ nhỏ dậy.Thằng nhỏ chỉ qua phía tường khóc lớn hơn.

- Cái gì. Gì đâu?

Người thanh niên hơi. Anh ngơ theo tay chì, và trông thấy chị em Hiền. Lúc đó, Hiền chưa tốp được nụ cười. Anh chàng bỗng mở lớn mắt. Và ở xa, nhưng Hiền biết chắc anh chàng đang chớp chớp mắt. Hiền đưa tay che miệng. Anh chàng mìm cười. Nụ cươi hiền khơ, vẻ nh5ư muốn làm quen nữa. Nhưng Hiền khơng nhìn thấy lảu, vi thả một tay và bối rối, Hiền mất thăng bằng. suýt té, phài nhảy xuống. Và trước mắt Hiền, đã bị bức tường chắn ngang, Không biết làm sao Hiền rối rit:

- Xuống. Xuống Bi.

- Đề em coi chút.

- Xuống. Cơ xuống không. Ăn đòn nghe chưa.

Nghe chưa.

Thằng Bi không dám nán lại thêm. Nhảy cái. bịch suýt trúng vào người Hiền. Nhưng Hiền không nổi cục với em như những lần khác. Nụ cười ánh mắt của chàng trai hàng xóm mới dọn nhà tới làm cho Hiền thấy vui thich. Chớ sao. Dù gì cũng còn dễ chịu hơn mấy cái mặt bầy con gái cũ. Sự tò mò náo nức, thúc dục, Hiền lại leo lên, bám tay vào tường, nhìn sang nữa. Hai anh em nhà bên còn đứng ở sân, và chiếc xe vận tải đang lù lù lùi ra khỏi nhõ. Thằng nhỏ đã thôi khóc, Cả hai anh em vẫn nhìn về phía bức tường. Hiền vừa ló lên đã lọt vào mắt người con trai. Hiến lúng túng, chắc đỏ mặt quá. Anh chàng, chớp mắt nữa và dợm tới vài bước:

- Bắt nạt em tôi, há.

Chết cha. Anh chàng này lì ghê. Xỗ sàng gớm. Chưa chi đã định xô tới rồi. Hiền xì một tiếng, trề môi thật dài rồi buông tay rơi xuống. Phải nhanh mới dược, Hiền kéo cả ba đứa em ra giữa sân. Thằng Bi càu nhàu:

- Thằng đó có anh rồi làm tàng há. Chị há.

Nó cong tay:

- Em khỏi sợ đi.

- Ai? Ai?

Con bé và con Ki cùng hỏi tới tấp. Thằng Bi tường thuật cho bai em nghe. Hiền dặn:

- Chơi đó nhe. Chị cất sách vở.

Cất sách vở. Thay quần áo. Đã dành. Nhưng Hiền muốn nép bên tấm màn cửa để nhìn qua nhà bên. Dễ dàng lắm,nhà bên cạnh vườn rộng, nhà xâythụt lùi phía sau để có một khoảng sân trống Nhà Hiền, xây lấn khá nhiều ra sân. Lúc trước, Hiền khó chịu vì mõi lần mở cửa sồ, kéo màn hứng gió thì phải nhìn thấy bầy con gái nhà bên cạnh nhâng nháo, ra vô. Hiền vui, có gì đâu. Bứt được một đám gai nhọn trước mắt.

Dưới sân, ở bức tường phân chia ranh giới đang có cuộc tụ họp. Phía bên này. thằng Bi, con Ki, con Bé đang trèo, đánh đu đề dòm qua. Bên kia, anh chàng đứng nhón gót, thằng nhỏ ngồi trên vai, đang nói chuyện với bọn nhỏ. Hiền phải cúi xuống mới nghe được.

- Nai hỏi đi. Làm quen đi. Mai mốt cho Nai sang chơi với nhé.

Thằng Bi gật đầu, làm ra vẻ người lớn:

- Cho liền. Nhưng bảo nó đừng liệng đá sang nhà chúng em, nghe.Mày liệng đá qua ,tao ném con cóc, nó cắn mày.

Thằng nhỏ tên Nai làm thinh. Anh cnàng cười với lủ nhỏ nhà Hiền:

- Anh sẽ bảo nó đừng liệng đá. Bền em có đông không?

Con Ki nhanh nhầu:

- Tụi em ba đứa. Đây nè.

Rồi nó còn tự giới thiệu nữa. Bắt chước trong đố vui đề học đấy mà:

- Em là Ki, anh này là Bi, còn đây là Bé. Bé Ti.

- Á. Cu Bi phải không?

- Hông. Bí mờ.

- Cu Bi chớ. Này nhé, có bài hát:

Thằng cu Bi nó hay khóc nhè. Em thìi không có khóc. Thằng cu Bi nó hay khóc nhè. Mẹ đánh cho mười roi quằn đít.

Ở trên lầu, Hiền buồn cười quá. hiền cõ nhịn. Bây giờ, bõn dứa như đã quen và nói chuyện qua lại với nhau rồi. Bọn nhóc nhà Hiền có vẻ khoái anh chàng lắm. Và trời ơi, con Ki, ngu ơi là ngu:

- Anh cho Nai qua chơi, anh qua chơi nữa nghe.

- Nhà có chó không?

- Có. Nó không cắn đâu. Có em mà. Em xich nó lại.

- Anh có nhiều trò chơi lắm.

- Hay quá. Anh sang chơi với chị em nghe. Tụi em có chị nè.

Chớp mằt nữa chớ gì. Hiền hồi hộp ghê. Cái con nhỏ này, muốn… mà nó dễ thương dấy chớ. Hiền mỉm cười. Anh chàng hấp tấp:

- Ờ được. Mà này Ki, Ki phải không?

Con Ki gật đầu, chồm người qua, đưa tai ra.

- Chị em tên gì?

- Hiền.

Thằng Bi:

- Chị tên Hiền nhưng chị dữ lắm à nghe.

- Chị Hiền học trường nào? Hả?

A, lớp lang sắp đặt thứ tự quá. Biết mà. Mục đích anh chàng là muốn biết về Hiền đấy thôi. Cũng phải tốp tụi nhỏ lại mới được. Ba hoa một hồi rồi nói bậy bạ tùm lum hết.Với lại,Hiền cũng không nhịn cười được nữa.Hiền bật cười lớn. Anh chàng ngó lên.Hiền bụm miệng, cười nữa. Đỏ mặt chưa?Xấu hổ há? Anh chàng hết nhón người, còn ngó Hiền cái nữa,tủm tìm cừơi rồi đưa tay vẫy vẫy ba đứa nhỏ để đi vô nhà.Khi gần khuất, anh còn quay ngó Hiền thêm lần nữa chớ, Hiền vẫn còn cười, và không hiểu sao,Hiền thụt vào, kéo kín màn cửa lại. Ở dưới sân,tụi nhỏ còn gọi ơi ới, dặn dò gì đó Hiền nghe không rõ.

Đó chuyện chỉ có vậy. Nhưng đối với Hiền, buổi sáng hôm nay, cơn mưa đầu mùa mát mẻ đem tới một điềm lành.Huyên chưa biết gì về chuyện này hết. Khi nghe kể, chắc chắn nhỏ Huyên sẽ tròn con mắt. Sẽ ngạc nhiên. Sẽ tò mò .Hỏi tới tấp. Chuyện mới mẻ bao giờ chẳng hấp dẫn. Nhỏ Huyên. Có một chuyện mày chưa biết. Chuyện vui hơn ở trường nhiều. Nhỏ Huyên. Chắc nhỏ ngạc nhiên lắm. Chuyện bất ngờ nào không gây sự ngạc nhiên.

Có một điều, Hiền hơi ấm ức.Anh chàng đã biết tên mình rồi. Biết ngay từ hôm đầu tiên dọn nhà tới. Còn Hiền, Hiền chưa biết gì về anh chàng. Vậy là Hiền thua thiệt hơn. Nhưng lần này thôi. Nhất định Hiền sẽ không chịu thua lần nào nữa.

Lát sau, Hiền hé tấm rèm cửa nhìn lén sang sân nhà bên nữa. Không có ai ở đó hết. Khoảng sân trống trơn, buồn hiu. Sao thế nhỉ?