Chương Mở Đầu: Em Đã Chết?



CHƯƠNG MỞ ĐẦU

Nhỏ không biết tại sao trái tim mình lại chệnh nhịp thế này...

Là do câu nói: "Vì em, tôi chấp nhận từ bỏ làm thợ săn, trở thành ma cà rồng... chỉ để được bên em mãi mãi".

Hay do đôi bàn tay nhỏ bé đập tan mọi xiềng xích đau đớn, thân thể lạnh lẽo ôm ấp cứu nhỏ khỏi hàng ngàn ma cà rồng chỉ đang trực chờ xử tử nhỏ: "Chỉ cần có thể bảo vệ được nụ cười của chị, tôi sẵn sàng chống lại cả thế giới ma cà rồng, tính thêm luôn 7 tỉ người ngoài kia cũng chẳng sao".

Hay là khuôn mặt dịu dàng của người nhỏ từng yêu suốt 30 năm, cũng là người chỉ xem nhỏ là một quân cờ không hơn: "Bằng tham vọng của mình, ta đã nuôi dưỡng một đóa hồng hoàn mĩ nhất để dùng nó giết chết kẻ thù của ta, nhưng biết làm thế nào khi ta đã bất cẩn yêu nó. Sai lầm lớn nhất trong 1500 năm cuộc đời ta là đã đẩy người con gái ta yêu vào vòng tay kẻ khác. Bây giờ, quyền lực lẫn sức mạnh, ta không cần nữa, ta đến đây chỉ để mang người ta yêu trở về".

Và có thể hay không, là sự im lặng của kẻ cao ngạo ngồi trên ngôi cao ấy, chỉ hờ hững đưa ánh mắt xanh băng lãnh không chứa chất cảm xúc nhìn xuống thân thể nhỏ đang đau đớn rỉ máu trong sợi dây xích của tử thần.

-------o----------

Clionadh Jocasta không nhớ mình đã bị bẻ đi bao nhiêu đoạn xương, nhỏ cũng không còn nhớ rõ cảm giác đau đớn thế nào khi nhiều bộ phận cơ thể gần như bị xé toạt, khi mà trái tim và nội tạng của bị lôi xệch ra ngoài, nhỏ cũng đã quên cảm giác mắt phải của mình bị hai ngón tay lạnh lẽo đâm vào móc ra như thế nào.

Những gì còn xót lại trong chuỗi kí ức kinh hoàng đó là một lời xin lỗi chân thành trước lúc chết của Zebric, là bóng hình mờ nhạt của người đó với mái tóc màu bạc ánh xanh cùng khuôn mặt dịu dàng tựa ánh nắng mai nhìn nhỏ.

Lin đã chết năm mười bảy tuổi sao?

Bàn tay lạnh lẽo đó chạm vào nhỏ, cánh môi nở nụ cười êm đềm, nhẹ giọng nói: "Em chưa chết được đâu".

Lin không biết mình đã ngủ bao lâu trong lớp băng dày vĩnh hằng không tan đó để đợi đến ngày được tái sinh. Đến khi tỉnh lại, chàng trai với đôi mắt ngọc xanh biển đó ôm lấy nhỏ, thỏa mãn cơn khát máu của nhỏ bằng dòng máu thuần chủng cao quý của anh ấy: "Em đã không còn là con người nữa".

-----

Câu chuyện của chúng ta bắt đầu trong một gian phòng lạnh lẽo không có chút ánh nắng mặt trời. Xung quanh nó được bao phủ bởi ánh đèn nhạt, những ống nghiệm vứt lung lung, mùi hóa chất và máu bốc lên nồng nặc, có thể thấy, đây là căn phòng thí nghiệm cũ kĩ của ai đó.

Ở giữa căn phòng đặt một ống nghiệm bằng thủy tinh to đủ để chứa một con người. Những sợi dây được cắm chằng chịt vào ống thay phiên lọc thứ chất lỏng màu đỏ nhạt như pha lẫn giữa nước và máu.

Và bên trong ống nghiệm, chứa một cô gái rất đẹp. Đôi mắt nhằm nghiền như đang ngủ, thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp như bay bổng giữa thứ chất lỏng kia, váy trắng phập phồng theo làn nước, mái tóc có lẽ do đã quá lâu rồi không ai tác động đến nên dài qua gót chân, êm mượt như suối.

Đứng cạnh đó có hai người chàng trai trẻ, dán mắt chăm chăm vào vật “thí nghiệm” bên trong ống.

Nhìn vào bảng cơ số chạy điên cuồng dưới chân ống nghiệm, chàng trai mặc áo Blouse trắng bật cười khoái trá: “Ngày mà chúng ta đợi suốt 70 năm qua cuối cùng cũng đến rồi, ngài Ceref ….”.

Chàng trai có đôi mắt xanh êm đềm không nói gì, khóe môi mỏng khẽ cười: “Lyn, ta đã đợi em suốt 70 năm”.

Bỗng trên thân lọ thủy tinh ấy, những đường nứt thủy tinh xuất hiện dù chẳng ai tác động đến nó. Những đường nứt ấy cứ thế kéo dài cho đến khi lọ thủy tinh nứt hoàn toàn.

Toang.

Cô gái trong lọ đôi mắt vẫn khép, do mất điểm tựa, cô ngã xuống, rơi vào lòng chàng trai mắt xanh, thân thể cô ngâm trong thứ dung dịch đỏ đó chẳng hề có chút ướt át. Đầu nhỏ khẽ chạm vào lòng ngực anh khiến người con trai kia không khỏi ngạc nhiên, tuy nhiên cũng rất nhanh nhếch môi mĩm cười hài lòng, anh tăng lực tay siết lấy cô: “Ấm áp quá! Ta quả thật chưa từng thấy ma cà rồng nào lại có thân nhiệt như con người thế này”.

Chàng trai mặc áo Bluose cười đắc ý: “Tất nhiên, từ mùi hương, hơi thở, thân nhiệt, cô bé đều là con người … nhưng sức mạnh thì … e là nếu được chăm kĩ một chút, sẽ vượt qua cả dòng thuần”.

Nhìn vào khuôn mặt đẹp hơn cả một thiên thần đang nheo mi sắp tỉnh giấc trong lòng mình, anh cười dịu dàng, khẽ đặt một môi hôn lên trán cô, rồi dùng tay ấn sâu vào cổ mình, rạch ra một đường đứt nhỏ. Từ đường đứt, máu theo đó chảy xuống nhuộm đỏ một góc áo đen.

Cô gái nhỏ bây giờ mới hơi hé mắt, ngay lập tức xoay người áp chặt chàng trai xuống dưới thân mình, đôi bàn tay nhỏ với từng ngón tay thon dài vạch áo chàng trai ra, cánh môi đỏ mĩ miều đặt xuống nơi vết đứt.

Phập!

Ực!

Trong không khí tràn ngập mùi của máu, những giọt máu đỏ quý giá của ma cà rồng dòng thuần tinh khiết bị đôi môi nhỏ tham lam kia mút sạch. Đang khi tận hưởng dòng máu ngon lành đó thì cô bé bỗng giật mình, đôi mắt mở to kinh hãi. Cô thét lên, đồng thời bán sống bán chết rời khỏi chàng trai, nhớ lại những gì mình vừa làm, cô kinh hoàng đến mức suýt ngất.

- Máu? Chuyện gì … tại sao tôi … lại … tại sao tôi lại uống ….

Đôi mắt to tròn trong vắt với bên trái là màu xanh và bên còn lại là màu đỏ thẫm như máu, sợ hãi nhìn người còn trai trước mặt.

Chàng trai nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt đang sợ hãi thì ánh mắt lại càng thêm dịu dàng, anh từ từ bước lại, bàn tay to lớn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng như ôm bảo bối, gạt đi những giọt nước mắt trên bờ má, anh mĩm cười nhẹ nói: “Có lẽ em vẫn nhớ ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì đúng không? Ta xin lỗi, em có thể ghét ta nhưng nếu ta không làm thế này thì em sẽ chết, em đã không còn là một con người bình thường nữa, mà em là … một ma cà rồng”.

Và em chính là tuyệt tác, là đóa hồng rực rỡ chết người hoàn hảo nhất của ta.