Chương 1
Chương 1: Niềm vui chiến thắng hay khởi nguồn của những rắc rối?Sau những tháng ngày chờ đợi trong mỏi mòn, lo lắng, sợ hãi, hy vọng. Cuối cùng, tờ lịch trên tường cũng uể oải chuyển sang con số 12: NGÀY CÔNG BỐ KẾT QUẢ THI VÀO HỌC VIỆN THIÊN TÀI!Ánh nắng gay gắt rọi chiếu xuống tấm bảng tin chật cứng người, càng làm cho độ nóng và sự mệt mỏi tăng lên. Khiến sân trường nhanh chóng trở thành một lò hấp thứ thiệt.Tuy nhiên, không một ai có ý định thoát ra khỏi lò hấp ấy, mà ngược lại, ai ai cũng cố chen vào, liếc cho được tấm bảng vàng dán sau lớp song sắt với dòng chữ vàng sáp nổi bật, in đậm trên nền giấy trắngDANH SÁCH HỌC SINH TRÚNG TUYỂNGóc trong cùng, nơi tôi dang khổ sở ôm lấy tấm bảng, người bị xô đẩy đến không đứng thẳng được. Chỉ cần sẩy tay chút thôi là coi như bị hất văng xuống đất. mồ hôi chảy ra còn hơn đi tắm.Bên cạnh, hai cô bạn thân yêu (quái) quý đang ra sức lôi kéo tôi ra khỏi cái đám đông bùi nhùi này.- Tôi sắp không chịu được nữa rồi! – Phương hét lên, giật tay tôi lia lịa- Chút nữa thôi!Tôi vừa nói, tay vẫn giữ chặt tấm bảng, lần mò từng cái tên trong danh sách. Hai mắt căng ra, muốn lồi hẳn vào tờ giấy1: Hoàng Thiên Vũ2 Lưu Chí Anh3 Đặng Ngọc Mai……………………20: Vương Đình Nam………100: Lê Uyên Nhi…Hai mắt đã muốn rớt ra nhưng cái tên thân yêu của tôi vẫn chưa xuất hiện. Tia hy vọng vốn mỏng manh giờ chỉ bằng sợi chỉ, tưởng như thổi là bay mất.Yến lại hét vào tai tôi lần nữa- Đừng níu kéo nữa, tôi sắp chết ngạt bây giờTôi không để tâm, giờ trong mắt tôi chỉ có bảng tên dài dằng dặc với những cái tên chạy nhảy trong đầu203: Kim Thế Thành204:..…………..……280: Phạm Thùy Dương……….Danh sách chỉ còn 20 cái tên nữa. Niềm tin trong tôi đã sụp đổ gần hết.Giữa lúc đấy, Phương túm tay tôi, giật thật mạnh. Tôi không kịp bám vào bảng, suýt đập mặt xuống sàn.Tôi bị lôi ra khỏi đám đông, càng xa rời ước mơ đỗ vào học viện.Nhưng chỉ trong một thoáng, khi đôi mắt tôi chạm tới con số 299, con ngươi bỗng lồi ra, sáng lấp lánh.Bằng tất cả sức lực, tôi vùng lên, vồ ập lấy tấm bảng, đập cả người vào song sắt. Tuy nhiên, không hề có cảm giác đau đớn, mà trái lại, tôi thấy người bay bay, mắt nở hoa rầm rộ- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!Tiếng hét chói tai của tôi vang lên, cả không gian ồn ã bỗng yên tĩnh hẳn lại. Tất cả mọi người đang chen chúc cũng ngừng lại, dòm tôi như quái vật.- Bà bị cái gì vậy? – Phương đập vào vai tôi, rồi lại chuẩn bị kéo đi. Tôi lập tức tóm lấy nó, chỉ sát vào mặt giấy- Nhìn…..nhìn….đi!- Nhìn gì chứ? Hai đứa cùng thắc mắc, vừa cúi xuống phần tay tôi chỉ.Nổi trên nền giấy trắng, cái tên bật lên299: Phương Tuyết MaiPhương Tuyết Mai! Phương Tuyết Mai! Ba chữ ấy cứ nhảy múa trong đầu tôi.Không……không phải là mơ đó chứ? Tôi kéo tay Phương, kêu nó bấu mình thật đau. Con nhỏ ban đầu hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng làm theo. Nó lấy tay, kéo tôi suýt rách má.Đau! Đau chảy nước mắt!Vậy là thật rồi, tôi không hề mơ rồi!Tôi ngước mặt lên trời, cười như điên dại- Tôi đậu rồi! Rốt cuộc đã đậu rồi!!!!!!!!…………………Một tuần trước- Sao? Học viện thiên tài ư? Cậu nghĩ gì mà dám thi vào đó?- Đó là nơi chỉ dành cho các thiên tài, cho dù là con tỉ phú mà học không giỏi cũng chẳng vào nổi!- Tỉnh lại đi, chưa đến giờ mơ ngủ đâu!Thậm chí đến hai cô bạn thân nhất của tôi, khi nghe tôi nói sẽ thi vào học viện thiên tài, cũng hét lên rằng- Bà có bị chập chỗ nào không vậy? Cần đi khám không hả?Không một ai tin, tôi – kẻ không có gì nổi bật lại thi đỗ nổi vào ngôi trường danh vọng biết bao người mơ ước ấy! Cũng đúng thôi, đến cả tôi, bây giờ, vẫn nghĩ đó là một giấc mơ. Tôi thật sự đã thi đỗ sao? Đỗ vào học viện thiên tài sao?…………..Ngày khai giảngKhoác lên người tấm áo trắng có in phù hiệu của trường thiên tài ở cầu vai trái, tôi nhìn khuôn mặt đang toe toét trong gương, không dám tin là mình không nằm mơ.Tôi lấy tay, phủi phủi lại chiếc váy, kéo nó thật chỉnh tề.Xoay một vòng trước gương, đeo nốt cái bảng tên nhỏ lên ngực, miệng tôi lại muốn ngoác ra.Từ ngày biết mình thi đỗ, lúc nào tôi cũng toe toét, suýt nữa sai cả quai hàm.Nhìn lại mình một lần nữa, tôi hài lòng, ôm chiếc cặp quen thuộc, phóng lên xe.Có cảm giác như con đường, mọi nơi tôi bước qua đều nở hoa rầm rộ.Chiếc xe bus của trường thả tôi xuống trước cổng. Cảm giác đầu tiên của tôi là choáng, sau đó là mỏi cổ!Cổng trường trường to tổ chảng, báo hại tôi ngước nhìn rớt mắt, trẹo cả đốt sống cổ.Hai bên cổng là bốn cây cột to bự cỡ hai cột đình, sơn vàng lấp lánh, chống lấy phần mái hình bán nguyệt, nổi bật lên dòng chữHỌC VIỆN THIÊN TÀITôi nắm chắc chiếc túi, hít một hơi thật sâu, sau đó hiên ngang bước qua cổng.Tôi được xếp vào lớp 12A, tất cả mọi thứ đều tuyệt. Từ bàn học, dụng cụ, máy chiếu. Duy chỉ có một điều khiến tôi không thoải mái: Tại sao lớp học chỉ có ….mình tôi là nữ!!!!Ba tám cái mạng tôi đếm nhanh được đều mang nhiễm sắc thể XYVừa thấy tôi vào lớp, họ đồng loạt giương cặp mắt ngô nghê lên nhìn, như thể tôi là quái vật hồ Lockness mới được phát hiện không bằng.Chẳng lẽ bọn họ không biết trên đời còn có thứ gọi là “con gái” sao???Tôi tiến về chỗ của mình, tránh những ánh nhìn soi mói đó. Vừa an tọa thì một âm thanh vang lên bên cạnh. Âm vực vừa đủ nhưng không có vẻ gì thân thiện.- 299!Tôi quay lại, thấy tên con trai tóc tém đang nhìn mình, khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo, đôi mắt to, sáng lấp lánh ẩn dưới cặp lông mi dài, cong vút.Rõ là phi lí, sao con gái như tôi mà lông mi lại ngắn cụt ngủn, còn cậu ta, lại có hàng lông mi đẹp thế cơ chứ?Bất công! Đúng là quá bất công!Không nhận thấy biểu hiện bất mãn của tôi, tên con trai lại tiếp tục gọi- 299! Nè, tôi gọi cô đấy!Lúc này tôi mới tỉnh ra chút ít, nhưng rồi lại ngay lập tức rơi vào trạng thái ngơ ngác.- Gọi…..gọi tôi?Cậu ta đang dùng từ “cô”. Còn ai là “cô” ngoài tôi nữa chứ. Nhưng 299 là cái gì? Sao gọi tôi là 299? Mật mã chăng?- Cậu là Phương Tuyết Mai phải không? Người xếp thứ 299 trong bảng xếp hạng!Tôi cuối cùng cũng hiểu ra, cậu ta là muốn ám chỉ đến thứ hạng của tôi. Tôi có chút không vui vẻ với cách gọi của cậu , hơi khó chịu đáp lại- Phải, là tôi!Tên con trai khoanh tay, dòm sát mặt tôi xem xét. Ánh nhìn lóe lên một tia ranh mãnh.Rồi bất giác, cậu ta quệt một ngón tay lên má tôi, làm tôi rùng mình, lùi cả người lại- Cậu….cậu làm cái gì thế hả?Cậu ta cười cười, vuốt vuốt tay- Mịn thật đấy, ha ha!Trông bộ dạng tên này biến thái không chịu nổi!Tôi có chút sợ hãi với cái nơi được gọi là “học viên thiên tài” này, không lẽ ở đây ai cũng….không bình thường như vậy sao????Thấy cậu ta vẫn không thôi nhìn, tôi càng đâm lo lắng, ấp úng nói- Cậu…..nhìn….cái gì chứ?Tên con trai hứng thú nhìn tôi, một tay chống cằm nói- Mặt cậu….đỏ lên kìa! Chưa thấy trai đẹp bao giờ sao?- Gì chứ? – tôi bất giác đưa tay lên mặt. Tức thì tên con trai đó liền cười ha hả- Nói vậy cũng tin sao? Ngốc thật! Ha Ha!- Cậu….- Tôi giận đến tím mặt, tự tưởng tượng ra mình như con lừa ngu ngốc bị cậu ta dắt mũi vậy. Hắn vẫn không dừng châm chọc- Hỏi thật, IQ của cậu bao nhiêu vậy? Khoan! Để tôi đoán nhé, chắc chưa đến ba chữ số đúng không? Cậu vào được đây quả là may mắn!Tôi giận đến run người, dám nói tôi IQ chưa đến ba chữ số sao, lại còn bảo tôi vào đây được là nhờ may mắn. Tôi đã phải nỗ lực thế nào, ôn tập khổ sở thế nào, quên ăn quên ngủ thế nào để vào được đây. Vậy mà chỉ là hai từ “may mắn” sao?Tôi giận giữ bật lại- Tôi vào đây nhờ thực lực của mình, chẳng phải do may mắn như cậu nghĩ đâu!Nghe vậy, lông mi dài bỗng bật cười, điệu bộ vô cùng đáng ghét mà giảng giải- Cậu nghĩ mình vào được đây nhờ thực lực ư? Nực cười! Nói cho cậu biết, chỉ tiêu của trường ban đầu là 290 người. Xếp từ người có điểm cao nhất, tức là tôi đây! Rồi lấy thấp xuống đến người thứ 290. Nhưng sau đó, thầy hiệu trưởng muốn có một con số hoàn hảo, muốn tăng thêm mười người, hiệu phó không đồng ý, do đó đã nghĩ ra cách bốc thăm mười người cuối cùng. Như vậy, họ sẽ sớm bị đuổi khỏi đây, hiệu trưởng cũng không thể phản đối được. Hiểu chứ? Cậu vào được đây là nhờ lá thăm may mắn đó, chứ chẳng có thực lực hay tài năng gì ở đây hết!Tôi điếng người trước lời thuyết giáo của hắn.Công sức của tôi? Cố gắng của tôi? Tất cả đều không tồn tại, chỉ là nhờ một chữ may mắn sao??Nhưng không muốn để hắn đắc ý, tôi cố nén nỗi tủi hờn, cứng giọng- Cứ cho là vậy, nhưng tôi sẽ chứng minh được mình có thể vào đây không phải là chỉ do may mắn.- Rất có khí phách – Lông mi dài ngả người ra ghế, mỉm cười, không rõ là đang khen ngợi hay mỉa mai tôi nữa.Bất chợt, tôi nhớ lại lời cậu ta vừa nóiXếp từ người có điểm cao nhất, tức là tôi đây!Tức là tôi đây? Cậu ta là người đứng đầu bảng, vị trí số một: Hoàng Thiên Vũ!Tôi không tin được, lắp bắp hỏi lại- Cậu….cậu là Hoàng Thiên Vũ?Hắn bật dậy khỏi ghế, kiêu hãnh nhìn tôi- Nhận ra rồi sao? Tôi chính là Hoàng Thiên Vũ, thiên tài của những thiên tài, học sinh tài năng nhất của học viện. Với chỉ số IQ người người mơ ước : 230. Sao hả? Ấn tượng chứ?Tôi nghe những lời ba hoa của Hoàng Thiên Vũ, cảm thấy không ngờ thiên tài của trường lại là một kẻ ngớ ngẩn và khoe khoang như vậy.Và tôi lại nhớ đến lời của anh trai hay nói“con bò không chết vì ngu, mà chết vì bệnh hoang tưởng!”Với tôi, anh ta chính là một con bò, một con bò mắc bệnh hoang tưởng!Thấy tôi yên lặng, Hoàng Thiên Vũ nổi hứng chọc ngoáy- Sao vậy? Đang ngưỡng mộ tôi đấy à? Ha Ha! Ngoan ngoãn nghe lời một chút, rồi tôi sẽ truyền cho cô ít mánh khóe, giúp cô len lỏi đến số 290, chịu không?Tôi không buồn trả lời, nói chuyện với những kẻ như vậy chỉ tốn calo, không giúp ích gì cho xã hội.Tôi mở sách, lẩm nhẩm đọc trước bài.Đọc tiếp Học viện thiên tài – chương 2