Chương 1
“Tôi chỉ muốn biết có nhiêu người thật sự có niềm vui giữa dòng đời nhộn nhịp nhưng vô tâm của xã hội hiện đại. Họ thật sự có vui không? Nụ cười trên môi họ có thật sự là nụ cười xuất phát từ niềm vui không? Hay những khuôn miệng đó đã theo thói quen cứ thế mà nhoẻn lên với tất cả mọi người, tất cả những cuộc xã giao. Tôi chỉ muốn biết giữa dòng đời trôi nổi này ai là của ai và nỗi buồn của ai sẽ do ai xoa dịu.”Ánh đèn nhộn nhịp của thành phố bắt đầu nổi lên, xa trong một con ngõ, ngôi nhà khá khang trang cũng nổi đèn chào đón nhịp sống ban đêm. Lại đi sâu vào trong ngôi nhà đó, giữa bàn cơm giản dị, người con gái ngừng ăn, nó ngước nhìn hai người lớn tuổi rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn, không lâu sau lại lên tiếng:– Dạ!Tiếng “dạ” vang lên nhẹ tênh, người nói dường như chưa suy nghĩ gì thì phải, thậm chí từ “dạ” ấy còn có chút gì đó bất cần nữa.Đối diện với người con gái cứ bình thản vừa ăn vừa trả lời vừa rồi, ba mẹ nó chỉ thở dài nhìn nhau. – Con đã suy nghĩ chưa hả Lưu Ly? – Bà mẹ xót xa nhìn con. – Nếu con không đồng ý thì cứ nói, không ai ép buộc con đâu.– Được rồi mà mẹ. – Vẫn cái giọng nhẹ tênh đó, Lưu Ly ngừng ăn trả lời. – Con biết con nên làm cái gì mà. Con đã lớn rồi, những gì con làm con đều suy nghĩ. Phút chốc căn phòng chìm vào im lặng, chỉ có tiếng bát đũa của Lưu Ly va chạm vào nhau. Còn ba mẹ của nó cứ im lặng như ban đầu nhìn con gái không tỏ thái độ gì mà trong lòng nổi lên những cơn quặng thắt.Những người làm đứng quanh đó cũng không nén được tiếng thở dài, con bé cái gì cũng dạ, cái gì cũng gật, chưa một lần phản kháng cho bản thân cả. Thiết nghĩ không biết con bé đang sống cho ai trên cuộc đời này nữa.– Con ăn đi, cuối tuần sẽ có người qua đón. – Ông bố cúi đầu tiếp tục ăn, khẽ nói. Dường như ông đang cố che giấu nỗi bất lực và sự đau buồn trong đáy mắt.Ba mẹ nào lại không thương con đâu. Đối mặt với đôi mắt trong veo sâu thẳm lại khó đoán của con gái khiến ông cảm thấy cuộc đời làm cha của mình thật thất bại. Ông chỉ biết chọn cách cúi đầu để trốn tránh điều đó.Không gian trong phòng ăn lại một lần nữa yên ắng nhường chỗ cho tiếng bát đũa va chạm. Và nhường chỗ cho những tiếng thở dài đầy tâm trạng. Lưu Ly nằm trong một căn phòng màu tím nhạt, một màu buồn, tay ôm con gấu bông suy nghĩ miên man về lời của ba mẹ khi ở trong phòng ăn…“Lưu Ly, công ty ba con gặp khó khăn, chúng ta sẽ được giúp đỡ nếu chấp nhận điều kiện của người ta. Họ muốn con sang đó sống với họ, gặp mặt con trai họ…”Nhiêu đấy thôi nó cũng có thể hiểu sâu xa của sự việc này là gì. Sống trong gia đình giàu sang nó phải biết cách chấp nhận mọi chuyện. Có lẽ đối với mọi người thời đại này còn nhắc đến chuyện hôn sự do người lớn sắp đặt thì hơi buồn cười, không, là hư cấu. Nhưng họ không ở trong hoàn cảnh này, họ chẳng biết để giữ được danh tiếng, quyền thế, địa vị thì cần những gì cả. Họ chẳng biết gì về cuộc sống của giới thượng lưu có xa xỉ nhưng không thiếu những sự hi sinh đến buồn cười. Lưu Ly cũng thế, nó hiểu cuộc sống của mình. Từ nhỏ nó đã hiểu cuộc sống của mình là gì và mình cần làm gì. Đó là lý do nó không tỏ ra biểu cảm gì khi ba mẹ lên tiếng.Nhắm mắt, tay siết chặt con gấu bông. Nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ giữa đêm hè. Ngủ để đối đầu với những ngày tháng có lẽ là khó khăn với một cô gái mới lớn. Chủ nhật.Căn nhà rộn hơn một chút, người làm cứ đi ra đi vào căn phòng màu tím. Hai vợ chồng trung niên cũng đứng ở ngoài nhìn vào. Lát sau, chiếc vali trắng được kéo ra, Lưu Ly với chiếc váy xanh lá nhạt im lặng đóng cửa phòng, thậm chí không nhìn lại nơi gắn bó từ bé.– Lưu Ly, mẹ xin lỗi. Mẹ không muốn. – Bà mẹ òa khóc, ôm chặt lấy con gái. Đứa con gái ngoan hiền chưa bao giờ khiến bà lo lắng nay lại phải xa bà như thế này. Mà chính tay bà lại là người đẩy nó đi.– Mẹ, thôi mà. Con không sao. Cuối năm anh Duy sẽ về mà. – Lưu Ly ôm lại, nhẹ giọng nói. – Con sẽ ngoan, ba mẹ đừng lo.Nước mắt bà lại không ngừng tuông khi đứa con gái cất lời an ủi. Ông bố cũng khẽ lấy tay gạt đi nước mắt, bước tới gần con gái.– Ba mẹ tin con. Lưu Ly, nếu cảm thấy mệt mỏi quá thì quay về, cả nhà lại ôm con vào lòng sưởi ấm.Lưu Ly cười, ôm lấy ba mình, bàn tay nhỏ khẽ vỗ lên tấm lưng rộng của ông như một lời an ủi, một một sự đồng ý ngầm.Nó quay sang mấy người làm đang cố gượng cười nhìn mình mà nước mắt cứ rơi. Họ không đơn giản chỉ là người làm, họ là những người thân đã lớn lên cùng nó.– Cháu đi, ở nhà mọi người giữ gìn sức khỏe.– Lưu Ly…Họ ôm chặt lấy Lưu Ly, ai nỡ xa cô bé nhỏ xinh, hiền thế này? Vắng nó, căn nhà này sẽ buồn tẻ ra sao?Kết thúc cuộc chia tay, ngoài sân đã đậu sẵn một chiếc BMW đen. Bóng dáng nhỏ với váy xanh khuất dần sau cánh cửa. Xe lặng lẽ rời đi.– Em có lỗi với con quá. – Bà mẹ nhìn theo nói, nước mắt cứ chực rơi.Chiếc xe chạy theo con đường ra thành phố, rồi lại ra ngoại ô, băng qua con đường dài đầy bằng lăng tím, buồn thật.Lưu Ly đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt nó dõi theo từng hàng cây cứ vùn vụt trôi qua, yên tĩnh quá.Người lái xe là một người đàn ông tuổi trung niên, ông ta tập trung lái được một đoạn đường dài mới nhìn qua gương chiếu hậu, rồi lên tiếng:– Cháu buồn sao? – Qua kính chiếu hậu, ông hỏi khi thấy khuôn mặt khó đoán cảm xúc của nó.– Không ạ! Chỉ là nơi đây yên ắng quá. – Nó không do dự mà trả lời ngay.– Ừ, cháu có thể ngủ. Bởi hơn 2 tiếng nữa mới tới nhà ông bà chủ.Nó thở dài, xa vậy sao? Từ lúc đi đến bây giờ đã quá một tiếng rưỡi.– Cháu mở cửa sổ được không ạ? – Nó hỏi.– Ừ. – Người lái xe gật đầu.Được sự đồng ý của ông ấy, Lưu Ly đưa tay bấm nút mở cửa sổ, ngay lập tức làn gió mát lạnh tràn vào trong xe thổi tung mái tóc nâu hạt dẻ của nó. Gió mạnh, gió lạnh lùng làm cay mắt nó.“Gió ơi… tôi muốn theo cậu, đến những nơi chỉ có riêng bản thân tôi biết, không cần suy nghĩ lo âu cho những cuộc dừng chân của cuộc đời.”Khẽ nhắm mắt, Lưu Ly thấy tựa như bay theo những cơn gió đến khắp mọi miền. Đôi môi nó khẽ nâng lên một nụ cười.Người lái xe nhìn qua gương chiếu hậu một lần nữa, ông không thấu hiểu nó nhưng ông cảm nhận được nỗi buồn của nó thật lớn, khuôn mặt nhỏ khi ngủ kia vẫn không xóa bỏ được nỗi cô đơn. Hạ ga, ông cho xe chạy chậm lại để cô bé kia được hưởng thụ giấc mơ có lẽ lâu nay chưa được thấy.[ Continue]