Chương 1

“Vương thượng! Vương thượng! Ngài muốn đi đâu a? A! Đó, đó là cổng huyễn giới, ngài, ngài không thể...”

“Thừướng à, đừng có lề mề như vậy, nếu không phải các ngươi ép buộc bản vương lập hậu, bản vương ta cần phải bỏ chạy sao?”

“Nhưng, nhưng vương thượng, ngài có muốn chạy cũng không thể chạy xuống nhân giới a!”

“Ha ha, bản vương ta vốn muốn tới nhân giới tìm vương phi, thừướng ngươi cũng không phải là không biết!”

“Vương thượng, cựu thần đã nói rất nhiều lần rồi, kỳ lân vương tộc không thể cùng nhân loại kết hôn, như vậy sẽ phá hủy huyết thống cao quý của kỳ lân bộ tộc...”

“Hừ hừ, là ai nói? Xem bản vương, huyết thống không phải là rất tinh khiết sao, lại là kỳ lân vương, bản vương nói không phá hủy là không phá hủy. Thừướng a, ngươi ngoan ngoãn chờ ta đem vương phi về đi!”

“Vương thượng! Vương thượng! Cho dù ngài có đi cũng phải cởi trói cho thần trước đã chứ! Ôi chao! Vương...”

“Vương phi thân yêu của, vi phu tới đây! Ha ha ha ha...”

Đêm, trong rừng rậm tối đen, ẩn giấu sát khí.

Một người đang chạy trốn, phía sau không ngừng truyền đến trận trận tiếng kêu gọi:

“Trưởng Tôn Minh Đức! Ngươi trốn không thoát đâu! Mau mau thúc thủ chịu trói! Ha ha ha!”

Tiếng cười cuồng ngạo phảng phất như tiếng yêu ma đòi mạng, đáng tiếc người ở phírước vẫn chưa hề bị đe dọa, ngược lại di chuyển càng nhanh trong rừng.

Nương theo ánh trăng ẩn hiện trong rừng cây rậm rạp, có thể phát hiện người nọ toàn thân đã đỏ tươi. Ven mặt đường đều là vết máu nhỏ xuống từ người y. Tuy rằng thân thể đã đau đớn đến sắp mất hết cảm giác, nhưng y vẫn cắn chặăng, sử dụng nốt một chút khí lực còn sót lại trong cơ thể, một lần nữa phi nhanh về phírước, chân không dừng lại dù chỉ một chút.

Trưởng Tôn Minh Đức không hề nghĩ tới mình sẽ trúng phải gian kế của Bạch Linh phu nhân.

Bạch Linh xảo quyệt, y nhất thời vô ý, lọt vào bẫy rập của ả, bị bắt tới Vô Hận cung.

Người này tàn nhẫn cực điểm, nhiều lần hướng y cầu hoan bị cự tuyệt, liền giận dữ, không chỉ cắt đứt gân hai tay y, còn hạ kịch độc, giam vào địa lao tăm tối. Vốn tưởng rằng phải táng thân nơi đó, nhưng không nghĩ tới tên thủ vệ địa lao nhất thời sơ sẩy, mới khiến y có thể trốn thoát khỏi Vô Hận cung.

Vô Hận cung được xây dựng trong núi sâu, rất ít dấu chân người lai vãng, bên ngoài có lời đồn đại rằng ở đây quanh năm có lệ quỷ thường lui tới, xung quanh năm mươi dặm hoang tàn vắng vẻ. Trưởng Tôn Minh Đức nhìn khu rừng không hề có một chút nhân khí trước mắt, bất đắc dĩ nghĩ: Xem ra lần này tai kiếp khó tránh khỏi...

Trên gương mặt tái nhợt không khỏi lộ ra nét cười khổ, y đã bắt đầu cảm giác được trước mắt mờ dần, có lẽ là mất máu quá nhiều...

Đột nhiên, chân trái bị vật gì trên mặt đất kéo lại, thân thể nặng nề vô lực thoáng cái ngã nhào trên mặt đất. Trong khoảnh khắc thân thể tiếp xúc với mặt đất băng lạnh, trái tim của Trưởng Tôn Minh Đức cũng trầm xuống.

Tử vong không đáng sợ, điều đáng sợ chính là nếu rơi vào tay nữ nhân đó, sẽ bị ả hành hạ như thế nào. Cứ như vậy chết đi có lẽ sẽ dễ dàng hơn... Trước khi mất đi ý thức, đây là điều duy nhất y nghĩ đến.

Không biết qua bao lâu, Trưởng Tôn Minh Đức mới từ trong mê man tỉnh lại.

Toàn thân tri giác đều khôi phục, y hoàn toàn không cảm giác được đau đớn vốn có, ngược lại, ngoại trừ đầu còn có chút mê muội, toàn thân từ trên xuống dưới đều rất thư sướng.

Vô cùng kinh ngạc, y lập tức mở bừng mắt. Không lẽ, ta đã đến địa phủ?

Những tia sáng chói mắt khiến Trưởng Tôn Minh Đức nhất thời không thấy rõ mình rốt cuộc đang ở nơi nào.

Mở mắt sẽ thấy ngưu đầu hay mã diện? Y đoán.

“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh! Thật là, ngươi đã ngủ suốt bảy ngày rồi, đói bụng không? Ai da, ngươi xem, ta đang nói cái gì chứ? Ngươi chắc chắn là đang rất đói rồi. Hắc hắc, ta đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, a, đương nhiên là tìm người khác mang tới... A, nhưng mà cái này không quan trọng. Á, ngươi thích ăn cái gì? Đầu cá nấu cay* được không? Được rồi, ngươi bây giờ chỉ có thể ăn một chút đồ ăn nhẹ thôi, ta sẽ nấu cháo, ngươi thích cháo bí đỏ hay cháo ngô, có muốn cho thêm cẩu kỷ** không, người ta nói ăn rất có dinh dưỡng...”

“Mẹ nó câm miệng!”

Anh tuấn bất phàm, võ nghệ cao cường, bình thường đối nhân ôn hòa, khiêm tốn hữu lễ, là tân tú *** được mọi người trong võ lâm tôn sùng, là vị hôn phu có điều kiện tốt nhất, nhi tử của võ lâm minh chủ – Trưởng Tôn Minh Đức, càng nghe đầu càng đau như muốn nứa, phi thường thô lỗ cắt đứt tiếng huyên náo pháừ kẻ nào đó đang “thao thao bất tuyệt”.

“Câm miệng? Được được được được được, chúng tất cả đều nghe theo chỉ thị của vương phi thân yêu, ha ha ha... Bản vương rất nghe lời có đúng không?”

Thanh âm rõ ràng mang theo ý đồ tranh công tiếp tục vang vọng trong tai Trưởng Tôn Minh Đức, lăng trì thần kinh yếu đuối của y. Lời nói kỳ quái khiến cho Trưởng Tôn Minh Đức nghĩ y đang lâm vào một tình trạng vô cùng kỳ lạ.

Rốt cuộc, thị lực của y cũng khôi phục lại bình thường, nhưng lại bị dọa đến giật nảy. Thử hỏi, một khuôn mặt siêu lớn không hề có chút động tĩnh lù lù trước mắt, ai chẳng kinh hãi.

“Ngươi, ngươi là...”

Y cuối cùng cũng nhìn rõ người trước mặt.

Hắn vốn có dung mạo khuynh thành, diễm lệ vô song, mà ngay lúc này đây bộ dạng xán lạn tươi cười khiến lực sát thương tăng lên gấp bội, làm cho kẻ luôn luôn quả dục (4) Trưởng Tôn Minh Đức cũng có chút cầm lòng không nổi, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.

“Ha ha...”

Người nọ thấy trên mặt Trưởng Tôn Minh Đức hiện lên rặng mây đỏ thì càng đắc ý.

“Vương phi cũng thích ta đúng không, xem ra hai chúng ta có thể uyên ương hí thủy,... A, sai rồi, là song túc song tê...”

Trưởng Tôn Minh Đức hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn “cô nương” mỹ lệ này, đột nhiên nhận ra cự ly giữa hai người thực sự là quá gần, không hợp lễ nghĩa. Y vội vã ngồi dậy, xê dịch lùi về phírong giường.

Cử động của y khiến vị “cô nương” kia lập tức cúi đầu xuống, xem ra “nàng” vô cùng mất hứng.

“Sao vậy? Lẽ nào ngươi đối với ta có chỗ nào không hài lòng sao?” Tiếng nói có chút trầm thấp, “cô nương” nhướng mày, ngữ khí bất thiện hỏi.


tru
yenc/
(*) Ma lạt ngư đầu: Không biết có đúng không nữa (-__-)

(**) Cẩu kỷ: Vị thuốc Đông y

(***) Tân tú: Ngôi sao mới mọc, ý nói nhân tài trẻ tuổi

(4) Quả dục: Trong “thanh tâm quả dục”