Chương 1

 

Đường Gia cuối cùng cũng tới được thành phố đó, gió biển hiu hiu lạnh, không khí mang theo mùi muối nhàn nhạt. Lái xe suốt năm giờ, cuối cùng hắn cũng đứng được ở quảng trường nhân dân tại trung tâm thành phố. Nửa đêm rồi còn có sinh viên nam nữ uống rượu say, đỡ nhau lảo đảo đi qua. Hắn hé nửa cửa kính xe, híp mắt xem thời gian.

 

Đợi một lúc lâu, khoảng hơn nửa giờ, Cận Duy Nghi mới vội vàng bước ra từ một chiếc xe taxi, tùy ý khoác một chiếc áo choàng lông dêu màu bạc, nhanh chóng ngồi vào trong xe.

 

"Rốt cuộc em cũng học được cách tới muộn rồi?" Câu đầu tiên của Đường Gia làm cô im lặng một lúc lâu, trước kia khi hẹn, cô thậm chí còn tới sớm hơn hắn, sau hắn lại không nhịn được nói tiếp: "Có người nói, con gái tới muộn tầm mười lăm phút là hợp lý nhất." Cận Duy Nghi không buồn để ý: "Thời gian của ai mà chẳng phải thời gian?" Cô còn có công việc, không như hắn, trong nhà có cơ nghiệp lớn, cha mẹ hắn lại chăm chút cho hắn từng chút một, dẫu sao cũng là đời thứ hai thoải mái ăn chơi, đương nhiên phải tự do hơn một công nhân viên ăn lương bình thường như cô rồi.

 

Hắn lại liếc sang cô một cái, giọng điệu có phần châm chọc: "Duy Nghi, không túng thiếu tới mức cả xe cũng bán rồi đấy chứ?"

 

Cận Duy Nghi buông mái tóc dài ra sau, giọng nói bình thản đáp: "Công ty của Tri Viễn chỉ mới thành lập, tài chính còn hơi khó khăn." Nàng quay đầu sang đối diện với ánh mắt hắn: "Nếu không tôi cũng không tới muộn, đã quá nửa đêm, không đón được xe."

 

Hắn cười: "Muộn quả thật không phải phong cách của em."

 

Mọi thứ chung quanh đều ảm đạm, chỉ có những ánh đèn sặc sỡ từ trong thành phố chiếu rọi vào xe, ánh mắt hắn sáng rực, khó mà thấy được vẻ buông thả.

 

"Nói đi, tìm em có chuyện gì?" Cô khẽ dụi mắt, trong giọng nói còn nhuốm chút mệt mỏi: "Sáng mai em còn phải lên máy bay."

 

Ngón tay hắn gõ nhẹ lên tay lái, thản nhiên hỏi lại cô: "Vậy sao em còn đồng ý tới gặp anh?"

 

"Đại thiếu gia, anh từ xa đến, dẫu thế nào em cũng phải tới gặp chứ." Duy Nghi quay đầu sang nhìn vào mắt hắn, nở nụ cười bất đắc dĩ: "Muốn đi ăn khuya không? Anh dẫn đường đi." Cô nhanh chóng cởi gói áo choàng lại, khẽ dựa lưng lên ghế tựa. "Em ngủ một lát, lúc nào tới gọi em."

 

Vẫn không hề để ý như trước, Đường Gia đóng cửa kính xe lại, nhìn lướt qua cô gái bên cạnh, cô đã thực sự nhắm hai mắt hai, khuôn mặt tái nhợt đầy mệt mỏi, ngay cả thần sắc cũng rất ảm đạm.

 

Hắn nhớ lại lần đầu gặp cô, khi đó hắn mới từ nước ngoài về, cùng cha mẹ tham gia một bữa ăn xã giao với đủ các loại gia đình. Có quan có thương, tất cả hòa hợp như người một nhà. Cô nhu thuận đi bên cạnh cha, có vẻ vô cùng quen thuộc đối với những chuyện như thế này. Mẹ hắn khen cô tuy nhỏ mà đã thật xinh đẹp, không dám làm lỡ mất thời gian trò chuyện của đám nhỏ. Cô bèn lễ phép cười với hắn, hắn cũng hơi hứng thú với nụ cười của cô, môi khẽ nhếch lên một ít, ôn hòa ôn nhu, lại có chút vẻ không đàng hoàng. Đương nhiên là sau này mới biết, hóa ra bị lừa, cô với em trai cô có thể nói là cùng một loại người, luôn luôn kiên định và quyết đoán. Mẹ hắn rất thích cô, luôn đi bên cô hỏi nọ hỏi kia, cô cũng thật kiên nhẫn, trả lời rất nhu thuận, mãi tới khi ăn uống xong, về nhà rồi, mẹ hắn vẫn khen không dứt lời.

 

Khi đó hắn tự cho là tuổi trẻ tài cao, gia cảnh lại cực tốt, không ngờ Cận Duy Nghi đã sớm có cái nhìn thành kiến về mình, chẳng qua chỉ là hạng công tử trẻ tuổi phong lưu phóng kháng. Hắn cũng thấy rồi quên, qua năm sau, lại gặp nhau trong một bữa ăn của công ty, cô vẫn còn trẻ tuổi song đã có thể tiến vào tầng lớp cao của công ty, nghe nói hoàn toàn dựa theo thông báo tuyển dụng để gia nhập, không muốn mượn dù chỉ một chút giúp đỡ từ phía cha mình, do đó cũng có chút kiêu ngạo.

 

Bữa ăn hôm đó, Cận Duy Nghi như một người hoàn toàn khác, mặc một bộ váy đen công sở với chiếc áo trong màu trắng cực kỳ gợi cảm, hoàn toàn không giống cô bé xinh đẹp ngọt ngào ngày trước. Hắn dẫn theo bạn gái, Cận Duy Nghi thấy hắn cũng chỉ khẽ gật đầu, giả bộ không quen biết.

 

Vì vậy cảm thấy cô thật đặc biệt, hôm sau bèn gọi điện hẹn cô, Cận Duy Nghi ở đầu kia điện thoại lúc đầu sửng sốt mất một lúc rồi mới xin lỗi: "Không được rồi, hôm nay em có hẹn ăn cơm với em trai rồi."

 

Cận Duy Nghi chưa bao giờ là cô gái nhút nhát hay do dự, ngày hôm sau khi hắn tiếp tục gọi điện hẹn, cô vừa đáp ứng đầy sảng khoái vừa cười nói: "Không cần tới đón tôi đâu, nói cho em địa chỉ, em tự tới được." Hắn nói địa chỉ xong, đầu kia điện thoại vang lên tiếng cười: "A, nơi đó hả? Thật ra cứ tùy ý ăn một chút là được mà."

 

Kết quả hắn tới đó, đi vào trong phòng, không khỏi nhấc cổ tay xem đồng hồ rồi lại ngạc nhiên nhìn cô gái đang ngồi uống trà kia, không ngờ lại chẳng nghĩ ra nên nói cái gì.

 

Phản ứng của Cận Duy Nghi rất bình thường, cô vuốt mái tóc ngắn, mỉm cười: "Rất xin lỗi, anh không muộn đâu – hôm nay rảnh tay xong việc sớm, em lại không biết phải làm gì nên đến đây ngồi trước. Nơi này cũng đẹp, ngồi ngắm phong cảnh cũng không tệ."

 

Cô chỉ tay ra ngoài, trong vườn có một cây mai, vài nụ hoa còn chưa hé nở, cảnh sắc như một bức tranh.

 

Cuối cùng, hắn chỉ đành nói: "Em làm anh cảm thấy mất phong độ quá."

 

Khóe miệng Cận Duy Nhi hơi kéo lên, rồi lại cố nhịn cười: "Thật sao? Em không nghĩ nhiều tới vậy."

 

Thế nên những lần sau hẹn cô ăn cơm, Đường Gia thường rất căng thẳng, lần nào tới trước giờ hẹn khoảng nửa tiếng lại gọi điện cho cô, hỏi: "Em đến chưa?" Thật ra lần ấy là tình cờ, sau đó cô cũng không còn rảnh rỗi như vậy nữa, hẹn khoảng mười lần, cô đáp ứng được một lần cũng đã không tồi rồi.

 

Có vài lời, Đường Gia biết, người như hắn khó mà lấy đủ dũng khí nói lên lời thay đổi quan hệ. Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ được là cả đời, hắn lại chưa bao giờ dùng thái độ nghiêm túc để nói lên cảm giác của mình đối với cô. Cận Duy Nghi hai tay cầm chiếc chén sứ, vẻ mặt không hề để ý, cuối cùng cũng nói: "Đường Gia, sao anh lại như vậy?"

 

Cô nhẹ nhàng uống một ngụm đồ uống, con mắt trong trẻo đảo qua, thành thực nói: "Em biết lần đó anh hẹn em là ý của bác Đường, emđồng ý đi cũng là nể mặt bác ấy, để mọi người đều vui lòng. Nhưng cứ như vậy mãi, thật mất vui."

 

Thời đại này luôn chú ý tới việc kết hợp quan thương, cô lại chẳng có hứng thú bồi tiếp.

 

Đường Gia nhìn cô, bỗng hận chẳng thể quăng cái bàn trước mặt đi, tình cảm đó chẳng lẽ là hắn tự mình đa tình? Tình cảm đó chẳng lẽ là hắn đơn phương?

 

Hắn đứng dậy bước đi, chẳng buồn nói với cô nửa câu.

 

Cận Duy Nghi do dự một lúc, rốt cuộc cũng quyết định đuổi theo, nắm lấy áo hắn, nàng cũng khá cao, song vẫn chỉ đứng tới bả vai hắn: "Anh cần gì đi thật như vậy chứ?"

 

Hắn tự nói với mình, trên thế giới này còn thứ gọi là phong độ, song cơn tức giận vẫn chợt ẩn chợt hiện, vì vậy giọng điệu cũng trở nên trào phúng: "Giờ cô còn nói thật với tôi?" Cô kinh ngạc buông tay, nhìn xe của hắn lướt qua như bay.

 

Thật ra Đường Gia không biết, cô gái dẫu cá tính độc lập như vậy cũng chỉ là con gái bình thường mà thôi.