Chương 1

12h30…nắng gắt như muốn nổ tung cái đầu, thế mà mẹ lại bắt đi giao nốt phần hàng còn lại. Càu nhàu nhưng không dám cãi, tui nặng nề dắt chiếc xe đạp ra khỏi nhà, ì ạch khiên thùng hàng đặt lên yên sau, rồi dùng sợi dây băng niềng chặt lại. Tui ấn mạnh bàn đạp chạy vèo đi như để tránh không cho mẹ nhìn thấy cái mặt nhăn nhó của mình.

Tui là Thụy Lâm, cái tên gắn liền với rừng trong khi tui lại yêu biển vô cùng và một điều may mắn là nơi tuj sống lại là một vùng quê ven biển. Tui sống cùng bà ngoại, ba, mẹ và thằng em trai tên Đại Dương. Hì hì. Tui thương nhóc nhỏ không hẳn vì cái tên của nó gắn liền với biển. Theo nhận xét của gia đình và đám đông bạn bè thì tui là một con bé cộc lốc và…vô vị, uh thì tui vô vị thật. Con gái mà cứ y như con trai. Thiệt ra cũng có lúc tui muốn xìu xuống, yếu đuối để được thằng ấy bảo vệ (thằng ấy tên Long

- bạn cùng xóm, cùng lớp, cùng tổ, chơi thân với tui từ nhỏ…) thế nhưng có lẽ vì bản chất “con trai” nên tui ít khi bị ăn hiếp. Đành chịu vậy!!! Tuy vậy, tui cũng được xem là “tiểu công chúa” của gia đình và của thằng Long nữa. Hjhj. Thằng ấy không hề xem tui là con trai.

****************

Giao hàng hết các nhà, tui vội vã đạp xe về. Nắng vẫn gắt, tui ngao ngán…Hix…”Mệt quá á á á….”, tui hét toáng. “Đúng thật không phải con gái…”, tui thoáng nghĩ nhưng dòng suy nghĩ của tui bị đứt quãng. Trước đầu xe tui….một cảnh tượng vô cùng đáng sợ. Chiếc môtô không biết là bao nhiêu phân khối nằm văn bên lề đường, tan nát…Giữa đường là một thằng cha nào đó…Tui cũng không chắc nhưng hình như hắn không già, mà còn rất trẻ nữa là khác…nằm bất tỉnh giữa đường, trên đầu toàn máu là máu. Không chỉ trên đầu và cả chân, tay và…tùm lum hết. Đoạn đường này vắng tanh, không có ai ngoài tui và hắn. Hix, tui sợ thực sự. tay run bần bật. Không hiểu là vì sao? Có lẽ là bản năng tự nhiên của một nữ hiệp, tui buông xe chạy đến lay hắn, hắn vẫn bất động. Tui tái mặt, đỡ hắn lên. Không còn kịp suy nghĩ nhiều, tui vác hắn lên chiếc xe đạp của mình, rồi cố gắng dắt đến trước cổng trạm y tế. Tui khóc, khóc rất nhiều. Có lẽ là vì hoảng quá. Lần đầu tiên từ khi không còn là trẻ con tui khóc. Các nhân viên y tế thấy tui liền chạy ra đỡ lấy hắn. Tui gọi nhờ điện thoại của trạm y tế. Bất giác tui nhận ra không phải số nhà tui. Số thằng Long…

- Alo, Ai thế ạ?

- Hix..hix..hi..x

- Thụy Lâm á? Pà khóc đấy hả? Sa..o lạ..i khóc..oc zj chứ? Chuyện gì?- Long hoảng hốt.

- Má..u..trạm..y..y..t.ế…Tới với…với tui..nhanh đi ông Long!!!!Hix..hi..x!!- Tôi lập cập

- Gì cơ, trạm y tế á? Ở yên đó, tui tới ngay. Tut..tut..tutttttttt!

Long dập máy, tui vẫn khóc mướt. “Sao lại dính vô chuyện phiền phức này? Liên quan gì mày chứ? Lâm ơi là Lâm…!” Tui tự cho rằng mình ngốc. Chưa đầy 10 phút sau Long với cả nhà tui trừ nhóc Dương đều có mặt ở trạm y tế. Cả nhà hoảng hốt khi thấy người tôi dính đầy máu. Nhất là ngoại tui.

- Mày sao zậy hả? Con nhỏ này, chuyên gia gây rối. Sao máu me đầy thế này? Sao vậy con?

- Chuyện gì vậy Lâm, con bị thương ở chổ nào?- Ba tui xoay tui tìm kiếm

Còn mẹ thì suýt ngất nếu như thằng Long không lên tiếng sau khi đã kiểm tra từ đầu đến chân của tui.

- Lâm không bị thương gì cả. Mọi ngươì yên tâm, từ từ để cậu ấy bình tĩnh đã.

Tui nhìn Long, tự nhiên cảm thấy bình an hơn. Tui lấy lại bình tĩnh, từ từ kể lại cho mọi người nghe chuyện hãi hùng mà tui vừa trải qua.

- Sao mày dại quá hả con, dính vô chuyện này làm gì chứ?- Ngoại tui lại mắng

- Không lẽ để hắn chết- Tui gân cổ cãi lại.

- Ba biết rồi, con gái của ba. Con là người tốt đúng không nào?- Rồi ba quay sang nói với mẹ- Không sao rồi, mình chở mẹ về đi, ở đây có tui với thằng Long.

Mẹ với ngoại ra về…Tui vẫn thút thít…

- Ba ơi!! Sao giờ?

- Không sao đâu con. Thôi đừng khóc. Không giống con tẹo nào cả. Để ba đi xem sao.

Đoạn ba đi đến phòng cấp cứu để lại tui ngồi với thằng Long

- Bà làm tui hết hồn, sợ bà có chuyện gì thì khổ cho tui…

- Sao lại khổ?…Tui sợ qua ông ơi….huhuhuhu. - Nói rồi tui thản nhiên ôm lấy cổ thằng bạn thân khóc rưng rức.

- Thôi không sao rồi, có thằng Long ở đây, đố ai dám bắt nạt Thụy Lâm TỈ TỈ.

Long vừa nói vừa xoa xoa đầu tui. ???? Tui mà bị bắt nạt sao??? Nhưng lần đầu tiên tui được làm một đứa con gái yếu đuối thực sự nằm gọn trong vòng tay ôm của…thằng bạn thân. Tui khẽ cười…ấm áp

…Một lúc sau, ba quay lại chổ tuj với Long, vẻ mặt lo lắng.

- Thằng đó mất máu nhiều, con gái ạ!!! Nó cùng nhóm máu với ba , ba cũng cho máu nó rồi, nhưng vẫn chưa đủ.

- Sao giờ ba? Nó có chết không hả ba?

- Con gái của ba mạnh mẽ lắm đúng không? Con không sợ đau đúng không?- Ba nhìn tuj ái ngạj.

- Đương nhiên ru`j ba! Trước giờ con đâu có sợ đau. Nhưng sao ba lại hỏi con thế?- tuj hỏi ngớ ngẩn..

- Bác nghĩ có cần thiết phải như thế không ạ? Thụy Lâm tỉ tỉ là con gái, yếu ớt lắm- Long lo lắng.

- Yếu ớt gì chứ!- Tuj gạt lời Long, quay sang nhìn ba gật đầu đồng tình ý muốn nói rằng “Ba ơi con hiểu rùj”

***

Thế là tuj theo ba vào xét nghiệm máu. Đúng là nhóm máu của tuj cũng trùng với tên ấy. Bởi vì tuj là con gái rượu của ba màk. Hehehe. Vậy là tuj và cả ba nữa đã cứu sống hắn. Rốt cuộc thì cũng thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, hìhì, may là hắn không bị chấn động gì ở cái đầu cả. Kể cũng lạ, tự nhiên tuj lại phải gánh một cục nợ lạ hoắc từ trên trời rơi xuống. Vì đó là cục nợ tuj mang về nên cả nhà quyết định để tuj và Long ở lại với tên ấy. Haiza!!!

- Long…tuj nhờ ông cái này…

Long nhìn vào mắt tuj ruj` làm như đã hiểu ra điều gì đó, thằng ấy lại cười, nụ cười mới quen thuộc, tinh nghịch và đáng yêu làm sao.

- Biết ruj` TỈ TỈ, tuj zj`a lấy ngay vào cho tỉ…hjhj

- Ơ sao cho tuj…phải nói là cho cục nợ…Tuj nhăn nhó ruj` cười nhạt.

- Uk bít ruj` Thụy Lâm TỈ…Hjhjhj

Nói ruj` thằng ấy chạy vèo, thoắt cái là mất bóng. Đúng là trên đời này ngoài gia đình thì chỉ mỗi thằng Long là hiểu tuj thuj.

…. Nữa giờ sau, Long lại vào, tay chìa cái giỏ có bộ quần áo đưa tuj.

- Nek`!! Bà làm j` thj` làm yk!!! Keke

Tuj biết rõ thằng nhãi muốn chọc mình nên lườm nó một cái.

- Sao đưa tuj, ông vào giải quyết cho nó đi- Mặt tuj hơi đỏ

- Bà sợ gì chứ? Thụy Lâm TỈ TỈ mà cũng sợ hả?

- Thuj không giỡn à nha! Vào thay đồ cho nó nhanh đi.!!!- Tuj giục..

- Uk, xong ngay ấy mà!!!

Lát sau thj` Long đã giải quyết xong, bộ quần áo bẩn của tên ấy tuj lại cho vào giỏ định bụng sẽ đem về giặt giũ cho sạch để hắn ta còn có cái mà thay, không để mặc đồ của thằng Long nhà tuj mãj. À ờ thj` thằng Long vốn là Long nhà tuj mà. Hjhj. Tuj lấy cái khăn, vắt nước ấm ruj` nhẹ nhàng lau sạch những vết máu lẫn vết bẩn trên khuôn mặt cục nợ. Long phải về để còn đưa bé Nhiếm đi học. Tuj không quên dặn Long vụ chiếc xe của cục nợ, phải đem đi sửa. Chỉ còn mình tuj ở lại trạm xá với tên…cục nợ. Mà khi lau sạch sẽ khuôn mặt tên ấy thì tuj mới để ý. Nhìn hắn rất trẻ, chắc là bằng tuổi tuj hoặc hơn vài tuổi j` đó. Vậy mà đã dám chạy xe phân khối lớn. Gan thật, còn gan hơn cả tuj. Trông hắn khá điển trai dù trên mặt đã bị trầy xước tùm lum nhưng mà… tuj cảm thấy mặt hắn pun` ghê lắm. Trùj ạ!!! Đó có phải là cảm nhận từ giác quan thứ 6 j`j` đó của con gái mà nhỏ An bạn tuj vẫn thường nói. Tuj mà cũng có cái giác quan đó ư? Đang nghj vu vơ thì tay hắn động đậy, miệng ú ớ gì đó tuj nghe không rõ. Tuj cố ghé taj mình sát vào hắn để có thể nghe rõ hơn, ra là hắn khát nước. Tuj toan dứng dậy đi rót nước cho hắn thj` bổng nhiên hắn nắm chặt tay tuj. Nóng ran mặt, tuj định quay lại thụj hắn một cú thj` thấy mắt hắn vẫn cón nhắm, nhưng trên đôi mắt ấy có thứ j` đang tuôn ra, chính xác là nước mắt. Miệng hắn lẩm bẩm:

- Đừng đi, đừng để tôi lại một mình, tôi sợ lắm!

Sợ á? Sợ j` nhỉ? Tuj chỉ đi rót nước thuj mà cũng sợ, nhát thế. Thấy hắn tội tội, tuj ngồi xuống khẻ đứa bàn tay rắn rỏi của mình nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai hắn (Không giống tuj chút nào br/>

- Uk, không đi không đi nữa, tuj ở đây với..à…ừ…với ông.

Truj` ạ!! Tự nhiên tuj không còn được là chính mình nữa, cứ phải dịu dàng như cô bảo mẫu với cái người lạ hoắc đáng thương này….Hix..hi..x.

*******************************************************************

Sáng hôm sau thì cục nợ tỉnh hẳn nhưng vẻ mặt vẫn còn nhợt nhạt lắm, hắn nhìn tuj đầy nghi vấn

- Đây là đâu zậy pé?- Hắn hỏi tỉnh queo nhưng kèm chút j` đó ngạo nghễ.

- Pé á? Pé nào ở đây? Vớ vẫn- Mặc dù hắn vẫn mệt mõi lắm nhưng tự nhiên tuj ghét hắn chứ không còn thấy tội nghiệp nữa.

- Thì pé chứ ai vào đây nữa? Mà đây là đâu? Hỏi sao không trả lời?- Hắn hỏi yếu ớt nhưng lại nham nhỡ vô cùng.

- Trạm xá- Tuj trả lời cụt ngũn ruj` quay mặt định bước ra khỏi phòng, bất giác hắn lại nắm chặt tay tuj nhưng…không giống khi nãy nữa. Lẽ ra tuj phải quay lại thụj hắn một cái mới đúng, đằng này tuj lại cứng đơ. Cũng may lúc đó thằng Long mở toang cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng ấy, mặt thằng Long sầm lại

- Buông tay Thụy Lâm ra! Mày làm gì thế hả?

- Thụy Lâm á? Tên pé hay nhỉ? Thằng đó là pồ của pé hả?- Hắn nhìn thằng Long nhưng vẫn giữ khư khư tay tuj.

- Uk, phải thì đã sao?- Tuj chưa kịp nói j` thj` câu trả lời của thằng Long làm tuj đỏ mặt.

Bản tính của một thằng con trai lại trổi dậy mỗi khi tuj cảm thấy mình bị ăn hiếp. Tuj phùng mang, quát lớn

- Long im ngay! Bồ bịch j` chứ hả?- Ruj` tuj quay sang cục nợ vẫn còn đang nắm tay tuj- Còn thằng kia, mày buông ra chưa?

Thấy vẻ mặt sừng sộ của tuj, cả 2 tên con trai một đáng ghét, một đáng thương tự nhiên ỉu xìu, ngoan ngoản làm theo lời tuj. Nhưng mà tuj vẫn chưa trút được cơn giận, lại không nở trút giận lên thằng bạn thân, vì nó giải vây cho tuj mà. Thế là tuj quay sang thằng người lạ mắng té tát:

- Tỉ cứu mày đấy nhé! Máu của tỉ đang chảy trong người mày đấy! Dỡ hơi là liệu hồn với tỉ nhé!!!

Nếu là mấy thằng trong xóm thj` bọn chúng đã cụp đuôi bỏ chạy, vậy mà thằng cục nợ lại khoái chí cười hô hố như vừa mới phát hiện là điều gì đó hay ho lắm

- Pé Thụy Lâm Tỉ Tỉ dữ tợn thiệt!!! Khakha..

Nhìn mặt tên ấy tuj ước gì mình chưa bao giờ cứu hắn, mặc cho hắn chết ngoài đường thì tuj đã không phải tức anh ách như bj gjờ. Tuj kéo tay thằng Long ra khỏi phòng mặc cho thằng điên ấy cứ cười kiểu cà trớn

- Chắc chấn thương sọ não ruj`. Kêu bác sĩ mới được.- Tuj thì thào với Long.