Chương 1
Dưới sức nóng của mặt trời, đá cẩm thạch bị nung đến bỏng tay.Khán giả nhảy nhót trên ghế lô, vung vẩy nắm đấm. Tiếng gào thét như một cây đại thụ khổng lồ, cắm rễ từ kịch trường hình cầu, vươn cành lá xanh tốt chọc thủng tầng mây.
Heron ngồi trên đài, tay cầm một ly rượu vang. Xa xa phía đối diện là dân thường đứng chen chúc nhau như cá mòi, sau lưng là tiếng cười cợt nhã của đám quý tộc, xen lẫn trong tiếng của những thớ thịt bị xé nát.
Hắn sống lại. Một khắc trước hắn vừa tắt thở, hiện tại đã sống sờ sờ, còn ngồi trong sân đấu.
Huyệt thái dương của hắn giật thình thịch - đau nhói, lá phổi như bị phủ một lớp Dương Chi cao, hô hấp trở nên khó khăn gấp bội.
Dưới đài, một trận giác đấu vừa kết thúc.
Giác đấu sĩ quỳ trên mặt cát, dùng đoản kiếm đâm xuyên qua yết hầu đối thủ. Giáp da màu nâu đỏ trông thật tàn tạ, lớp da thuộc đã bị xé rách. Mặt y được mũ giáp bao bọc, chặt chẽ che khuất đôi mắt vằn đầy tơ máu, chỉ chừa lại một cái khe bé xíu.
Đối thủ ngã xuống, miệng vết thương trí mạng dữ tợn vắt ngang qua bụng, máu rỉ ra, đọng thành một vũng đỏ tươi trên mặt cát.
Y tháo mũ giáp, nhìn về phía khán đài. Khán giả mặt đỏ tận mang tai, điên cuồng la hét, dồn dập ra hiệu cho y mau kết liễu.
Y bi ai, đôi môi khô nứt giật giật như đang đọc thầm một lời cầu siêu. Lưỡi kiếm vung lên, y cho đối thủ một cái chết thống khoái.
Máu tươi bắn tung toé lên mặt y, y cau mày dùng tay lau đi.
"Germanic... Germanic..." Xuất thân của y được xướng lên.
Heron dùng bàn tay run rẩy nắm chặt ly rượu, hắn nhận ra người này.
Cũng nhớ tới khoảng khắc y nằm thoi thóp trên nền đất lạnh lẽo, khuôn mặt đầy máu và bùn, môi khô nứt, trắng bệch, đôi đồng tử màu lam nóng rực chăm chú nhìn hắn. Mà giờ khắc này, y vẫn còn sống, vẫn mạnh mẽ như trước đây. Y không chết, cũng không có bất kỳ dấu hiệu tử vong nào.
Sự khởi tử hoàn sinh kỳ lạ khiến Heron dường không cách nào tin được. Rượu trong ly bị đổ ra một ít do động tác kịch liệt của hắn, dây vào áo bào của hắn, ướt đẫm.
Nữ nô bên cạnh nhanh tay ngồi xổm xuống, dùng khăn lau đi vết rượu kia.
Heron giương mắt nhìn. Ả đeo một sợi dây chuyền phỉ thúy màu xanh lục, nổi bật lên giữa mái tóc vàng và làn da trắng, rất diễm lệ. Đó là phần thưởng hắn đã thưởng cho ả.
Ánh sáng xanh lục khiến mắt hắn đau nhức, một đoạn hồi ức thống khổ kéo tới...
Hắn cuộn mình trong một góc tường dơ bẩn, những sợi tóc màu xám mất đi sinh khí rơi tán loạn. Hắn như một con cá mắc cạn, thở dốc không ngừng, thanh âm khò khè như tiếng bánh răng của một cái máy đã lỗi thời. Sốt cao kéo dài khiến hắn mắt hắn nhòe nhoẹt, nước chua rỉ ra từ các khớp xương, cả người đau đến chết lặng, một con nhện bò trên người hắn nỗ lực kết tơ.
Nữ nô cầm cây đuốc đến gần hắn,
"Thì ra ngài trốn ở đây. Thật là, bệnh một trận liền xuống sức thế này đây. Chủ nhân đáng thương của tôi... Ngài có biết bây giờ trông ngài giống thứ gì không, là chuột đấy, một con chuột dơ dáy, hôi hám và ti tiện..."
Ả cười, tiếng cười như ma âm xuyên thủng màng nhĩ Heron, "Chậc chậc, có ai ngờ rằng một gã bẩn thỉu thế này lại là cựu gia chủ gia tộc Polio chứ."
Ả lột nhẫn vàng của hắn xuống, đeo vào tay mình.
Ánh sáng nhờ nhờ hắt lên ngực ả, sợi dây chuyền phỉ thúy thượng hạng lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Tầm nhìn của hắn dần mơ hồ...
Heron bỗng phát điên giật lấy dây chuyền trên cổ nữ nô đang ngồi chồm hỗm bên cạnh, quăng xuống đài. Nữ nô cả kinh hét lên, dáng vẻ trầm tĩnh ả tận lực duy trì biến mất.
"Bán ả cho khu mỏ quặng đi, ả không còn gia nô của ta nữa!" Hắn lạnh lùng ra lệnh.
Tràng nô bộc nhận lệnh tiến lên, bắt lấy hai cánh tay của ả, ả cố gắng giãy dụa, khóc lóc cầu xin. Đai an toàn vì giằng co mà trượt xuống khuỷu tay, lộ ra hơn một nửa bầu ngực trắng như tuyết. Cuối cùng ả cũng bị kéo đi.
"Tiểu Polio tâm tình có vẻ không tốt. Cho dù là dung mạo mỹ lệ động lòng người, nhưng khi giận lên cũng thật đáng sợ quá đi." Tư Lan phu nhân cầm một cây quạt nhỏ, tóc đỏ diễm lệ uốn thành từng lọn, buông xuống vai. Cơ thể nàng toát ra mùi dầu vừng quý giá của phương Đông, thơm nức mũi.
Chồng nàng có mũi ưng, tóc đen chỉnh tề ép sát trán."Đúng là hiếm thấy. Nó vốn không phải là loại người đối xử tàn nhẫn với nô lệ như thế."
"Chồng yêu, đã là người thì sẽ có lúc thay đổi, không thể nào nhất thành bất biến mãi được." Tư Lan phu nhân lắc lắc cây quạt nhỏ, cười nói.
Sau khi giác đấu kết thúc, Heron không ngồi kiệu về nhà như thường ngày. Hắn đi bộ dưới ánh mặt trời chói chang, xung quanh là bụi bặm bay tán loạn đặc trưng của đường phố La Mã. Cuối cùng hắn cũng về đến nơi trước lúc mặt trời lặn.
Vết rượu ở vạt áo ngoài bị nhiệt độ hong khô, lưu lại một vệt ố sẫm màu. Tuy mới là đầu hạ, khí trời đã khô nóng không chịu nổi. Hắn đi bộ khá lâu nên toàn thân dính đầy mồ hôi, như phủ lên người một lớp da thuộc. Hắn lau thái dương đẫm nước, lúc này mới tìm lại được một chút cảm giác của nhân gian.
Khung đỉnh nguyên do cột đá cẩm thạch chống đỡ, như khối thạch nhũ trôi nổi giữa không trung. Ánh mặt trời cuối ngày xuyên qua khung đỉnh trống rỗng, rọi xuống đất mấy vết lốm đốm. Sân nhà có đặt mấy am chứa nước mưa, trên vách tường là bích họa màu sắc rực rỡ. Tòa kiến trúc như một toà thần miếu, hạc giữa bầy gà nổi bật giữa một đám nhà tranh vách đất.
Đây là nhà hắn, nhà của gia tộc Polio.
Hắn hoảng hốt sờ sờ cột đá cẩm thạch, gấp gáp nhìn cánh cửa chính to lơcó gắn gương đồng.
Người trong gương mắt đen trầm tĩnh, da dẻ nhẵn nhụi, lọn tóc nâu nhu thuận rủ xuống vai. Hắn vẫn là hắn, tuấn mỹ xuất chúng, sống mũi cao thẳng, cổ trắng nõn tao nhã như cổ thiên nga, hai vai bằng phẳng hơi rụt lại. Hắn luôn được mọi người xưng tụng, nhưng thật lòng hắn không ưa cái vẻ ngoài nữ tính này.
Hắn nhìn kỹ bản thân trong gương, trong lòng dâng niềm vui sướng khó nói thành lời.
Thời gian không hiểu sau lại tua về nửa năm trước, hắn vẫn giàu có vẫn khỏe mạnh, khuôn mặt xinh đẹp vô số người ước ao cùng gia thế hiển hách tựa như chưa bao giờ thay đổi.
Đối với vị thần linh mà trước giờ luôn bị hắn khịt mũi xem thường, giờ khắc này hắn lại âm thầm kính nể. Nếu không có thần linh che chở, làm sao một kẻ tim đã ngừng đập như hắn có thể nghịch thiên trở lại nhân gian?