Thuở xưa, có một thiếu nữ tên là Tây Thi rất xinh đẹp. Tây Thi có bệnh đau bụng. Mỗi lần gặp cơn đau, nàng ôm mặt rên rỉ... nhan sắc càng yêu kiều khiến ai thấy cũng tấm tắc mủi lòng. Cùng làng có Đông Thi, một thiếu nữ xấu xí, nghe dân chúng trầm trồ về sắc đẹp diễm lệ của Tây Thi trong những cơn đau bụng. Muốn được mọi người chú ý và khen ngợi như Tây Thi, Đông Thi cũng giả vờ đau bụng và ôm mặt nhăn nhó rên la... Nào ngờ đâu, dân chúng tưởng đâu quỷ hiện hình nên gọi nhau bồng con, cõng vợ chạy trốn cả...

Lời Bàn

Em thân mến,

Như một người đẹp thì có nhăn nhó ho hen tằng hắng gì người ta cũng chiêm ngưỡng cả. Một bậc đã giác ngộ thì nhất tay, cất bước, đều là hành vi giác ngộ. Nếu chúng ta chưa phải là Tây Thi thì chớ có biểu diễn sắc đẹp, chưa phải là thiền sư Đơn Hà thì hãy khoan đốt tượng, chưởi Phật, mắng Tổ... đó nghen.

Trích: Vô Minh Từ Đâu Ra của Như Thủy, WP: Trí Đạt