Chương 1

Lật tới lật lui chiếc phong thư màu vàng sậm mà bên trong chắc chắn là một thiệp cưới, Sơn cố đoán vẫn không biết của ai.

Bạn bè anh ở thành phố này đã đứa nào nói chuyện tới lập gia đình đâu? Nếu có chúng nó cũng loan tin, thông báo trước chớ cô đâu mà ... đùng một cái, phát thiệp như vậy.

Sơn khẽ lắc đầu cười. Có khi nào là thiệp mời của người yêu không nhỉ?

Nhìn dấu bưu điện Nha Trang, Khánh Hòa đóng trên con tem, Sơn không đủ kiên nhẫn chơi trò phỏng đoán nữa, vơ cây kéo trên bàn, anh cẩn thận cát sát mép phong bì.

Hối hả kéo thiệp ra rồi hối hả đọc, trán Sơn vã mồ hôi khi thấy tên cô dâu chú rể. Thật là điên rồ! Đây không phải là trò đùa chớ?

Sơn căng mắt lên nhìn thật kỹ. Tấm thiệp không phải rẻ tiền được in sẵn mà người ta chỉ cần điền tên, địa chỉ hai họ, ngày cưới ...vào rồi gởi đi. Đây là loại thiệp in như vàng thật đẹp. Giấy mùi trầm thơm phức với tên chú rể, cô dâu, địa chỉ nhà, ngày làm lễ rồi địa chỉ nhà hàng nơi đãi tiệc hẳn hoi. Những con chữ còn lấp lánh kim tuyến nữa kìa. Đây không thể nào là trò đùa. Vậy thì là trò gì nhỉ?

Sơn ngồi thừ ra. Phòng máy lạnh mà người anh đẫm mồ hôi. Anh thật sự hẫng khi không hay, không biết gì về chuyện cưới xin này. Mà có phải anh là người dưng nước lã đâu?

Nhà chỉ có hai chị em. Chị Xu thật đáng trách khi giấu anh để tự sắp xếp đời mình. Tự ái làm Sơn nóng mặt. Anh liếc mắt vào tên chú rể lần nữa. Thằng này Sơn còn lạ gì. Nó từng là đối thủ của anh. Vậy mà ...

Nuốt tiếng thở dài, Sơn đưa tay nhấp chuột. Công việc ngập lút đầu nhưng anh chả còn tâm trí để giải quyết. Anh nhìn vào điện thoại. Có nên gọi về nhà không? Anh sẽ nói gì với mẹ và nói gì với chị Xu đầy khi tốt cả vấn đề chỉ còn là thời gian. Sơn chống cằm nhớ về ngôi nhà ở khu Mã Vòng của gia đình mình.

Cái khu luôn nghe tiếng còi tàu mỗi lúc ra vào ga, cái khu buổi tối bán bao nhiêu là món ăn. Sơn đã lớn lên ở thành phố biển đầy nắng và gió ấy. Với anh Nha Trang là cả một phần đời đẹp nhất mà cho dù đi đâu, anh vẫn không nguôi hoài nhớ.

Tháng sáu là mùa của biển. Sơn đã đầm mình dưới biển xanh, nó đùa dọc bờ cát trắng bao nhiêu tháng sáu ở Nha Trang nhỉ? Chưa khi nào anh làm một tổng kết. Anh lớn lên vô tâm như mọi thằng con trai khác, cho đến khi con bé hàng xóm thường ngày luôn bị Sơn bắt nạt nhẹ nhàng bước ra khỏi cuộc sống của anh ...

Năm tháng trôi qua, anh chưa lần nào gặp lại cô bé ấy, nhưng hình ảnh của Ngọc Lan luôn gắn liền với tuổi thơ của Sơn. Nó khiến anh cứ nuôi hy vọng vào một điều gì như sự bất ngờ chẳng hạn ... Sơn hy vọng ngày nào đó, anh bất ngờ gặp lại Ngọc Lan. Và anh cứ lắng lặng đợi chờ y như điều đó sắp xảy ra vậy.

Sơn bật dậy, anh cảm thấy ngột ngạt trong căn phòng máy lạnh chạy rù rù.

Hồi ức như một đoạn phim chiếu chậm bỗng lũ lượt kéo về ...

􀃋 􀃋 􀃋 – Anh Ty!

Ty quay lại sững sờ:

– Đồ vô duyên! Làm người ta mất hồn!

Con bé đó có đôi mắt đen tròn, tóe ngắn kiểu Maca đứng bên ngoài cửa sổ phòng Ty, xụ mặt:

– Gọi có một tiếng mà nghe mắng ba tiếng.

Anh hàng tôm, hàng cá vừa vừa thôi.

Ty quê độ. Cậu dịu giọng:

– Nhưng chuyện gì?

Con bé chớp mi:

– Anh trang trí tờ báo tường giùm Na nha?

Ty cười khẩy:

– Đi mà nhờ thằng Đốm, nó khéo tay lắm. Đây không rảnh!

Na hơi nhõng nhẽo một chút:

– Anh Đốm đâu khéo bằng anh. Em thích nét vẽ của anh hơn.

Ty khoanh tay:

Nhưng anh lại không thích vẽ. Mau ...biến đi cho người ta nhờ. Đang quạu vì làm bài chưa xong đây.

Na nài nĩ:

– Em đâu có hối! Anh giúp Na đi, em lỡ ...nổ với mấy nhỏ bạn là anh Ty vẽ rất oách rồi. Làm bài xong hãy qua phụ em, nếu không ...thì thì ...

Thấy nhỏ Na ngập ngừng, Ty gắt:

– Nếu không thì sao?

Na liếm môi:

– Em đành nhờ anh Đốm. Điều đó cũng có nghĩa anh Ty là hàng dỏm, trong mắt mấy nhỏ bạn em, anh chỉ là cái bóng mờ xếp sau anh Đốm.

Liếc Ty một cái, Na nói tiếp:

– Điều đó cũng có nghĩa thật sự anh chả có tài gì. Ai biểu em nổ với bạn em, giờ thì ráng chịu.

Ty nóng mặt:

Vớ vẩn! Định khích tướng à?Anh chẳng quan tâm đâu! Na muốn nhờ ai ...

tùy.

Na cười cười:

Dĩ nhiên em chỉ muốn nhờ anh ... Nha! Vẽ giùm em nha! Em sẽ đãi anh bún bò, Đề Bô.

Ty nuốt nước bọt:

– Ai thèm bún bò mà dụ dỗ.

Na lém lỉnh:

– Em nài nỉ chớ đâu đủ sức dụ dỗ anh.

Hơi lâu rồi mình không ăn bún bò, em thấy thèm.

Ty lầu bầu:

Mồm mép lúc nào cũng trơn tuột. Không biết vẽ thì thôi đi, bày đặt tài khôn nhận làm báo tường rồi về đổ cho người khác. Anh đâu mắc nợ em, sao chuyện gì của em cũng đẩy vào anh hết vậy?

Na ngọt sớt:

– Anh là người tài hoa, mà người tài hoa thường rất đa đoan. Em xung phong làm cái đa đoan để anh phát triển tài hoa cho tụi bạn em phải tâm phục khẩu phục đến mức ... té luôn ...

Nói tới đó, Na khúc khích cười. Ty lừ mắt:

– Đúng là vô duyên!

Bên nhà Na vang lên giọng phụ nữ:

– Na! Mày mắc dịch mắc gió đâu rồi!

Le lưỡi, Na chạy về phía hàng rào, leo sang nhà mình. Ty nhìn theo cô bé, cậu chợt thấy lo lo vì giọng rít lại đầy giận dữ của bà Huệ, thím của Na.

Bước ra sân, Ty đi về phía rào, đứng bên đây, cậu nhón chân nghe ngóng.

Giọng bà Huệ rít giữa hai hàm răng mà Ty nhớ là khít rịt:

– Đồ ngựa Thượng Tứ! Cứ hở một chút là mày sang đó. Tao nuôi mày đâu phải để mày ... đi ngựa. Nói mãi không nghe, tao đánh cho mày nhớ đời.

Ty nhói tim khi nghe tiếng "thịch thịch" vang lên lẫn với tiếng bà Huệ rủa:

– Đánh cho chừa.! Không thì mày cũng theo trai như mẹ mày thôi. Đồ hư thúi!

– Trời ơi! Na là con gái, bị đánh như thế da thịt nào chịu thấu. Trước đây, thỉnh thoảng Ty cũng thấy người Na cô vài chỗ bị bầm, cậu hỏi, lúc nào con bé cũng trả lời trót lọt. Nào là bị đụng đầu, vấp tế, thậm chí con bé còn bảo là bị mèo chó cắn. Giờ thì Ty biết con ma độc ác ấy là ai rồi.

Bà Huệ thở hổn hển:

– Mày đi học làm gì nữa ở nhà tao kiếm việc cho làm.

Nãy giờ Na không rên rỉ van xin dù một tiếng, Ty chợt nghe tiếng con bé nức nở:

– Thím đừng bắt con nghỉ học. Con xin thím mà.

– Hừ! Dạo này trong nhà thế nào, mày biết rồi đó. Tiền đâu mà nuôi mày hoài? Chú mày chỉ giỏi nhậu nhẹt, cờ bạc. Không khéo ổng bán luôn cái nhà này bây giờ.

Bà Huệ gằn từng tiếng:

– Đầu tháng này, mày đi làm ở quán mụ Sáu Mập. Thay vì ở nhà để rù rì với thằng Ty.

Na bướng bỉnh:

– Đợi chú Lĩnh về, con sẽ nói với chú ...

Ty nghe một cái ''bốp" rồi rồi tiếng vật gì ngã xuống đất rất nặng. Quên cả sợ, cậu nhảy đại sang nhà Na. Căn nhà đóng kín cửa, Ty chả thấy gì.

Chạy đến cửa sổ, Ty nhìn vào gọi to:

– Na! Na ơi!

Bên trong im phăng phắc. Có lẽ Na và bà Huệ ở dưới bếp Ty chạy đọc hiên bên hông nhà ra phía sau:

Cửa vào bếp cũng đóng, Ty bồn chồn gọi tên Na liên tục.

Cửa bếp bật mở, bà Huệ bước ra mặt sưng sỉa:

– Mày gọi con Na chi vậy? Tao nói cho mà biết, nhà tao mới mất mấy chỉ vàng. Tao nghi con Na lấy. Mày xúi nó phải không?

Ty khựng lại. Cậu hoàn toàn bất ngờ vì đòn phủ đầu độc đáo của bà Huệ.

Cậu ấp úng:

– Làm gì có ... có chuyện đó ạ:.. Bà Huệ cười gằn:

– Vậy thì xéo đi. Tao cảnh báo mày đừng dây vào con Na, không có gì tốt đầu. Mẹ mày không thích và tao cũng vậy.

– Nhưng Na đâu rồi? Cháu muốn gặp Na có chút việc ạ?

Bà Huệ hất hàm:

– Việc gì cơ chứ? Chưa nứt mắt đã bày đặt hẹn hò hả? Mày leo rào vào nhà tao bằng ngõ sau bao nhiêu lần rồi Ty? Mày ra chưa?

Không, tao la làng lên cho mang nhục đó. Ty đành ấm ức nhảy trở về. Cậu nấn ná lên hàng rào chớ chưa vô nhà. Không nghe tiếng bà Huệ, cũng không nghe tiếng Na. Bị đánh như vậy, liệu con bé có làm sao không nhỉ?

Ty lo quá nhưng không tìm ra cách để xem con bé có việc gì không. Bụng dạ Ty nóng như có lửa. Là con trai, cậu chưa bao giờ biết rủa ai, ấy vậy mà lúc này Ty không ngớt lầm bầm rủa bà Huệ. Bà ta đúng là ác, ác hơn cả Tào Thị Nhỏ Na thật bất hạnh khi phải sống chung với bà ta.

Ty chợt nghe có người gọi ơi ới ngoài đường:

– Chị Huệ ơi! .... Bà Tư Sang chờ kìa. Chị đi không?

Giọng bà Huệ hối hả:

– Đi ...đi chớ ... Tui qua liền.

Ty mừng khấp khởi. Các bà tới nhà bà Tư Sang chỉ để gây sòng đánh Xâm hường, Tứ sắc. Bà Huệ mà đi cầu đến khuya lơ khuya lắc mới về. Bà nói chú Lĩnh bài bạc, chớ thực sự bà mới đích thực là bác gái thằng Bần:

Thấy bà Huệ te te cắp nón đi la, Ty thở phào. Cậu đợi bà khuất bóng là nhảy ngay qua rào. Chạy ào ra sau bếp, Ty gọi Na rối rít. Lâu lắm cậu mới nghe giọng Na nghẹn ngào:

– Tìm em chi vậy? Em sẽ nhờ anh Đốm ...

Anh Ty về học bài đi.

Ty bực dọc:

– Em ra đây coi.

Na ngập ngừng:

– Em không ra được ...

Ty quát như thường ngày cậu vẫn quát lây uy với Na:

– Tại sao vậy? Thím Huệ đánh em trúng đâu? Ra đây anh xem. Nhanh lên!

Bên trong lặng thinh. Ty nổi cáu:

– Không ra anh đập bể cửa đó.

Na kêu lên:

– Đừng làm như vậy.

Dứt lời, Na đẩy mạnh cửa bếp, Ty bước vào. Cậu thấy Na đứng tựa vách tường, trán dính máu.

Ty thảng thốt:

– Trời ơi! Bà Huệ định giết em chắc.

Na lí nhí:

– Tại em đụng đầu vào cạnh bếp chớ không phải tại thím Huệ ....

Ty hậm hực:

– Chết tới nơi rồi còn bênh bà.

Vừa nói, cậu vừa lôi Na ra ngồi xuống ghế:

– Bông, băng để ở đâu?

– Nhà này làm gì cô những thứ đó.

Ty lại kêu trời. Cậu nhảy tót về nhà lôi qua bông gòn, oxy già, thuốc đỏ, băng keo. Khi Ty quay sang, Na đã lau hết máu trên trán nhưng vết thương vẫn chưa khô.

Ty mím môi:

– Na ráng chịu đau một chút nghen.

Cô gật đầu với vẻ cam chịu. Ty đổ oxy già lên vết thương rồi lấy bông gòn lau. Cậu xót xa:

– Thế nào cũng có sẹo. May là ở sát chân tóc, không thì thành dân " mặt rỗ " rồi. Bà Huệ ác thật. Bữa nay bà không thua cháy túi mới kỳ đó. Anh rủa bả Tào Thị vô lương tâm ấy ...

Na mím môi làm thinh nhưng nước mắt lại ràn rụa khiến Ty thôi không nói nữa. Lòng cậu nhói đau. Từ bé đến giờ, ngoài những lần đánh nhau với bạn bè, Ty chưa bao giờ bị đòn, dù chỉ một roi. Ba mẹ cậu chủ trương dạy dỗ con cái bằng lời nói. Ty chưa từng trải qua nỗi đau thể xác. Nhìn Na cố đừng khóc, cậu nghe cay sống mũi.

Ty hỏi:

– Còn đau ở đâu nữa?

Na lắc đầu:

– Hết rồi!

Ty gằn:

– Nói dối! Anh đứng bên rào nghe hết trơn. Anh ghét bà Huệ quá sức.

Na nhìn Ty:

Dẫu sao thím Huệ cũng nuôi em lâu nay. Anh đừng ghét thím nha?

Ty cộc lốc:

– Anh ghét! Bả đâu phải thím anh.

Giọng dịu xuống, Ty lại hỏi câu vừa hỏi:

– Còn đau ở đâu nữa?

Na gắt:

– Em nói hết rồi mà.

Dứt lời, con nhỏ đứng dậy bước đi. Ty nắm vai Na kéo lại:

– Ngồi xuống đó.

Na ré lên:

– Ai da ...

Ty thấy Na nhăn mặt, ôm vai, cậu cuống quýt:

– Vậy mà nói hết. Đưa đây xem!

Na lắc đầu. Ty nuốt nước bọt:

– Mắc cỡ quái gì:

Lỡ bị gãy xương vai thì sao?

Na nhắm mắt lại thút thít. Ty không biết phải làm gì. Giá như có chị Xu ở nhà thì đỡ rồi.

Cậu ấp úng:

– Đau ... lắm hả?

Na gật đầu Ty.

– Bả đánh Na bằng gì vậy?

Chỉ cây dầu vuông để gài cửa dựng góc nhà, Na nói:

– Đó! Bằng cái đó!

Ty liếm môi:

– Còn trúng chỗ nào nữa?

Na bật khóc:

– Sau lưng! Không biết mấy cái mà kể.

Nhưng cái trúng ngay vai là đau nhất.

– Tại sao lại chảy máu đầu?

– Thím xô em ngã vào khung bếp. Đầu em đập vào đó mới chảy máu.

Ty hậm hực:

– Vậy mà định giấu. Ngốc vừa vừa thôi.

Bà Huệ đánh toàn chỗ hiểm. Không khéo gãy xương, dập phổi thì chết.

Na mếu máo:

– Chớ em đâu biết làm sao.

Ty nghiêm mặt:

– Đưa vai anh coi!

Na ré lên:

– Không được!

Ty chống nạnh:

– Con nhỏ này ngộ à! Anh là người xấu nết nên em sợ phải không?

Na lí nhí:

– Không phải!

Tay run run Na cởi nút áo cổ rồi trệch vai ra. Ty thấy vai Na bầm đỏ và sưng to lên.

Ty phán một câu chắc nịch:

– Phải bôi dầu thuốc và xoa bóp cho tan máu bầm. Chờ anh một chút!

Na ngồi im nhìn Ty chạy vội về nhà. Cô nghĩ đến viễn cảnh phải nghỉ học để làm việc ở quán bà Sáu Mập mà nước mắt cứ thi nhau rơi. Cô lạ gì cái quán sặc mùi rượu đó. Tới đó phụ chạy bàn cho các bợm nhậu, thà chết còn hơn.

Na tức tưởi khóc khi Ty bước vào. Cậu thảng thốt:

– Đau lắm hả?

Na lắc đầu. Ty cau mày giận dỗi:

– Sao lại khóc? Anh chẳng thèm nhìn vào người em đâu. Tự em bôi dầu rồi xoa bóp cho mình đi. Anh về đây!

Na nhìn Ty:

– Anh dừng về! Em khóc vì chuyện khác.

Ty liếm môi:

– Chuyện gì?

Na nấc lên:

– Em không muốn làm việc ở quán bà Sáu Mập, em muốn được đi học.

Ty dỗ dành:

– Anh biết rồi. Chuyện đó từ từ hẳng tính. Bây giờ lo bôi dầu đã.

Ty lắc chai rượu thuốc "An Triệu" rồi đùng tay thoa nhẹ lên chỗ bầm đỏ trên vai Na. Người cậu nóng bừng khi chạm phải làn da mịn màng của Na. Bất chợt Ty đỏ mặt quay đi, rồi lại ngần ngừ nhìn vết bầm trên vai cô.

Ty xót xa:

– Đau không?

Na gật đầu. Ty tức tối:

– Sau thím Huệ lại ác vậy chứ? Chỉ vì lý do không muốn em qua nhà anh mà đánh em trối chết. Lúc nãy bả còn chơi đòn phủ đầu vu cho anh là xúi em ăn cắp vàng của bả. Thím Huệ giỏi vu khống thật. Nhưng sao thím lại cấm anh và Na?

Tụi mình có làm gì sai đâu? Na chớp mi không trả lời. Ty cũng làm thinh, trong hậm hực:

Để chai thuốc rượu lên bàn, Ty căn dặn:

– Em nhớ bôi dầu đó? Anh về đây ...

Ngần ngừ, cậu nói:

– Đưa tờ báo tường, anh vẽ cho.

Na gượng gạo:

– Có cần không, vì đằng nào em cũng phải nghĩ học. Mai em sẽ mang vào lớp giao lại cho tụi bạn.

Mặt Ty đanh lại:

– Không có chuyện đó đâu. Anh sẽ nói với mẹ. Bà Huệ không ưa ba mẹ anh nhưng có vẻ nể. Hy vọng mẹ sẽ can thiệp để Na được tiếp tục đi học. Rồi còn chú Lĩnh nữa, chắc gì chú đồng ý để Na đi làm..:

Cứ nói với thím là chờ chú Lĩnh về đã ...

Mặt Na tươi tỉnh hơn một chút:

– Mong là cô Diệu nói thím em sẽ nghe.

Ty ngập ngừng:

– Lâu nay em có gặp mẹ mình không?

Na gật đầu:

– Em có gặp hồi Noel năm rồi, nhưng em giấu nên chú thím không biết. Mẹ ra đây cả một tuần, bà hẹn em ngoài biển, gần Đài Liệt sĩ.

Mắt Na mơ màng:

– Mẹ đẹp và sang trọng lắm. Gặp em mẹ chỉ khóc làm em cũng khóc theo.

Em còn nhớ Noel năm rồi trời rất lạnh, biển mùa đông xám xịt, sóng rất lớn như muốn tràn cả lên đường Trần Phú:

Mẹ đưa em vào khách sạn, chỗ mẹ ở, rồi dẫn em đi ăn. Mẹ bảo muốn mua quần áo đẹp cho em, nhưng sợ thím Huệ biết nên thôi. Trước khi về bà có cho em mấy chỉ vàng ...

Ty có vẻ thờ ơ:

– Vậy à!

Na lại nói:

– Em cất kỹ lắm! Mẹ dặn không cho ai biết về mấy chỉ vàng ấy ... Mẹ bảo để phòng thân.

Ty nheo mắt:

– Sao em lại nói với anh?

Na nhìn Ty:

– Tại anh là người tốt!

Ty nghe giọng mình lạ hoắc:

– Chỉ vậy thôi sao.

Na ngẫm nghĩ:

– Anh hay nạt nộ, hay ăn hiếp Na nhưng em biết, anh thương chớ không ghét em.

Ty nuốt nước bọt:

– Thằng Đốm cũng tốt với em vậy?

Na nhìn Ty:

– Nhưng ... Anh Đốm đâu phải là anh.

Ty ậm ự:

– Vậy không nói tới nữa. Anh hứa sẽ giữ kín bí mật này.

Na ngượng ngùng:

– Kể cả chuyện anh bôi dầu, bóp vai cho em nữa nha. Dị thấy mồ!

Ty bật cười:

– Ờ! Anh hứa! Mình ngoéo tay nè!

Na chớp mi. Bỗng đưng Ty thấy mắt nhỏ Na long lanh thật đẹp. Con bé chìa ngón tay út ra, Ty móc ngoéo. Ngay lúc đó, tự nhiên cậu thấy mình quan trọng, ít nhất trong cái nhìn của nhỏ Na.

Ty thì thầm:

– Sau này lớn lên, đi làm có tiền anh sẽ lo cho Na. Anh không để bà Huệ hành hạ em nữa.

Na buồn bã:

– Biết chừng nào mới tới sau này hả anh Ty? Em thấy sợ nếu phải, nghỉ học nay mai. Ty vội trấn an:

– Tối nay anh sẽ nói với mẹ. Em đừng lo.

Na gật đầu. Cô luôn tin tưởng vào Ty, lúc này cũng vậy. Cô tin Ty lúc nào cũng ở cạnh để lo lắng cho mình. Trong mắt cô bé, Ty chính là chàng hiệp sĩ võ nghệ cao cường xuất hiện đúng lúc để giúp người cô thế như mình. Với Na, Ty là số một.

􀃋 􀃋 􀃋 Bà Diệu khoanh tay im lặng. Lâu lắm Ty mới nghe bà nói:

– Mẹ không thích đụng vào bà Huệ, không thích một chút nào. Đây là chuyện riêng của gia đình họ, khó can thiệp lắm.

Ty cố thuyết phục:

– Mẹ phải nghĩ tới nhỏ Na. Mẹ không thấy tội nghiệp Na sao? Mới lớp mười một đã phải nghĩ học. Rồi sau này con nhỏ sẽ làm gì để sống?

Bà Diệu nhìn Ty:

– Mỗi người đều có số phận riêng. Con không thể buộc mẹ có trách nhiệm với việc con Na được học tiếp, hay phải nghỉ học để tới phụ quán bà Sáu Mập.

Mẹ chỉ có bổn phặn và trách nhiệm với chị em con thôi.

Ty bất bình ra mặt:

– Đây không phải là cách sống mẹ từng dạy con và chị Xu. Mẹ thường bảo tụi con cần có lòng trắc ẩn với cuộc đời. Vậy lúc này lòng trắc ẩn của mẹ đâu rồi?

Đang ngồi giũa móng tay, Xu lên tiếng:

– Sao em lại nói với mẹ bằng cái giọng gắt gọng như vậy? Chị nghĩ lòng trắc ẩn cũng phải đặt đúng chỗ.

Ty xụ mặt:

– Nói như chị nghĩa là nhỏ Na không đáng để mình quan tâm giúp đỡ à?

Xu khinh khỉnh:

– Chị không nói vậy. Nhưng chị ngạc nhiên khi thấy em quan tâm tới nhỏ Na hơi bị nhiều.

Ty hơi đỏ mặt:

– Na không có cha mẹ, em xem nó như đứa em ...hổng được sao?

Xu gật gù:

– A! Đó cũng là một dạng của lòng trắc ẩn. Được! Rất được nữa là khác!

Ty nổi cáu:

– Thôi đi! Kiểu móc ngoéo của chị nghe thấy ghét quá. Cứ thử nghĩ nếu rơi vào trường hợp của Na, chị sẽ khổ như thế nào?

Xu cười nhạt:

– Chị không thể rơi vào hoàn cảnh như nó được. Bất hạnh của con Na xuất phát từ mẹ nó. Gia đình mình và gia đình bên đó khác xa một trời một vực. Khó có hoàn cảnh khốn khó nào rơi vào gia đình mình lắm.

Bà Diệu lên tiếng:

– Hai đứa không cãi nhau nữa. Chuyện con Na mẹ sẽ tìm cách ...

Nhìn Ty, bà nói tiếp:

Nhưng con phải hứa với mẹ một điều.

Ty ngoan ngoãn:

– Mẹ cứ nói ạ!

Bà Diệu nghiêm nghị:

– Năm nay thi, con phải dốc toàn tâm toàn lực vào việc học. Mẹ không muốn con bị chi phối bởi những chuyện như vậy.

Hạ giọng, bà bảo:

– Mẹ nghĩ rằng, con nên bớt gặp gỡ, trò chuyện với Na, bà Huệ không thích đâu.

Ty suýt buột miệng:

"Bà Huệ cũng nói như vậy" nhưng cậu đã kịp im lại.

Lúc này đây cần phải dễ bảo để mẹ còn giúp Na được tiếp tục học.

Ty gãi ót:

Lâu rồi, con có gặp ga, chuyện trò với nhỏ Na đâu! Con nhỏ đó chán phèo.!

Xu bắt bẻ:

– Vậy sao em biết nó phải nghỉ học?

Ty phân bua:

– Hồi chiếu bà Huệ vừa đánh vừa mắng Na, em nghe nên ...nên ...mới chạy qua can. Xu châm chọc:

– Chà! Anh hùng dữ ta!

Bà Diệu nhấn mạnh:

– Mẹ dặn rồi đó! Không to nhỏ kiểu bên này rào nói qua bên kia rào, thậm chí đứa này nhảy qua đứa kia nhảy lại, khó coi lắm.

Ty nóng mặt. Cậu nhớ tới những lời của bà Huệ hồi chiều ... Sao người lớn toàn nghĩ xấu về bọn trẻ con như cậu và Na nhỉ. Cái hàng rào ấy có tự đời nào, hai đứa vẫn nhảy rào bao nhiêu năm, bây giờ bỗng dưng người lớn lại thấy khó coi.

Ty giận dỗi:

– Con lớn rồi, đâu cần mẹ dặn nhiều như vậy.

Bà Diệu nhỏ nhẹ:

– Chính vì con lớn, mẹ mới dặn ...

Ty ngắt lời bà:

– Con hiểu rồi!

Ty trở ra bàn học. Cậu làm tiếp phần bài tập dở dang. Xu ôm điện thoại để đầu láo với một bà trong đám bạn cùng thi trượt mấy năm đại học, cùng vô công rỗi nghề giống mình.

Buổi tối chậm chạp trôi theo tiếng còi tàu hỏa. Tiếng còi tàu như giục giã lòng người.

Bà Diệu nhìn ra cổng, chép miệng:

– Giờ này vẫn chưa chịu về. Công việc gì lắm thế không biết. Thật khổ thân cho ba các con.

Ty nhìn mẹ ái ngại. Dạo này ba đi công trường ở Bắc Phú Khánh nhiều khi không về nhà. Kỹ sư cầu đường rất vất vả. Mẹ lo rồi trách ba cũng đúng.

Xu gác điện thoại, đến bên bà Diệu, giọng hí hững:

– Mẹ! Con đi với Kim Ngà một chút nha!

Bà Diệu khẽ cau mày:

– Đi đâu mới được chứ?

Xu ậm ự:

– Đi vòng vòng rồi vào quán chè chứ đi đâu cho khỏi thành phố này hả mẹ.

Ở nhà hoài con chán muốn chết.

Ty chõ mồm vào:

– Bà đi lấy chồng được rồi đó!

Xu bĩu môi:

– Chẳng tên nào ra hồn để tao ưng. Cứ đi chơi cho sướng đã. Chồng con chi ở tuổi này cho khổ.

Bà Diệu nói:

– Đi thì liệu giờ mà về. Mẹ phải kiếm việc cho con thôi. Nhất quá tam ba bận. Năm nay là lần thứ ba, chắc gì con đậu đại học mà mơ.

Xu tỉnh bơ:

– Thì mẹ cứ tìm, nhưng đúng việc thích hợp, lương cao con mới làm.

Bà Diệu cười nhạt:

– Không chuyên môn, không bằng cấp mà đòi hỏi quá, mẹ cho con ra chợ ngồi bán bây giờ.

Xu nhún vai:

Mẹ bảo nhà mình tri thức ba đời, sao mẹ lại bắt con nhà tri thức ra chợ làm con buôn nhỉ?

Ty lại xía vào:

– Con buôn thì đã sao? Vẫn hơn "con ăn bám gấp mấy chục lần”.

Xu sừng lên:

Thằng này hỗn, tao cho cái tát bây giờ.

Bà Diệu gắt:

– Có thôi hay chưa? Chị em gì cứ như chó với mèo. Con Xu đi đâu thì đi rồi còn về sớm.

Xu xoa hai tay vào nhau:

– Mẹ cho con ít tiến dằn túi với.

Bà Diệu bực mình:

– Tiền đâu mà xin hoài vậy?

Xu gân cổ lên:

– Cả tuần nay mẹ có cho con đồng nào đâu?

Bà Diệu lạnh lùng:

– Mẹ hết tiền rồi.

Xu tỏ vẻ bất cần:

– Vậy con không xin nữa, nhưng mẹ đừng hỏi con tiền ở đâu ra mà xài nha:

Bà Diệu nhìn Xu trân trối:

– Ai dạy con ăn nói kiểu đó vậy?

Xu cụp mắt xuống rồi làm thinh dắt xe đi. Bà Diệu thở dài:

– Coi như đường học hành của chị Xu tới đây là đứt. Nó còn ôn tập, luyện thi cỡ nào cũng vậy thôi. Ba mẹ chĩ còn kỳ vọng vào con.

Ty nhìn bà:

– Con sẽ cố, mẹ đừng lo. Tốt nhất mẹ nên tìm cho chị Xu một công việc:

Bà Diệu gật đầu. Tới chỗ để điện thoại bà nhấn số.

Ty nghe và biết bà đang hỏi để xin việc cho chị Xu. Ba mẹ rất nuông chiều chị. Theo mẹ kể, hồi bé chị Xu ốm yếu bệnh hoạn luôn, bởi vậy ai cũng cưng.

Tới lớn, Xu tự xem mình là người được mọi người ưu tiên, ưu đãi, học thì lười, ba mẹ nói tới thì bỏ ăn, mất ngủ, sụt cân, suy dinh dưỡng. Dù biết chị Xu đóng kịch để làm nư nhưng ba mẹ xót con nên cứ cho qua, được nước Xu ngày càng lần tới, chị luôn làm theo ý mình. Xem ra ba mẹ đành bó tay thôi.

Ty chợt nghe mẹ nhắc tới Na. Điều này làm cậu ngạc nhiên. Mẹ tìm việc làm cho cả Na sao? Bà có hiểu lầm ý cậu không nhỉ? Mẹ khiến Ty thấy khó hiểu quá. Cậu rụt rè hỏi khi bà Diệu gác máy:

– Sao mẹ lại tìm việc cho nhỏ Na?

Bà Diệu thong thả đáp:

Mẹ định tìm cho nó một công việc bán thời gian. Nó sẽ đi học một buổi, làm một buổi. Chỉ có cách đó may ra bà Huệ mới để con bé tiếp tục đi học.

Ty ngần ngừ:

Chỉ sợ Na không đủ sức vừa học vừa làm.

Bà Diệu chép miệng:

– Cũng đâu còn cách nào. Phận không cha mẹ phải chịu cảnh thiệt thòi hơn người khác. Tiệm bán đồ mỹ nghệ ngoài biển đã đồng ý rồi. Ngày mai mẹ sẽ nói với bà Huệ để nó làm.

Ty dặn dò:

Mẹ nhớ nói khéo khéo nha. Bà Diệu lườm Ty:

– Khéo như thế nào. Con dám dặn dò cả mẹ nữa đấy à.

Ty vội nói:

– Con chỉ ngại bà Huệ nghĩ con kể với mẹ chuyện bầ bắt con nhỏ Na thôi học thì kỳ ...

Bà Diệu khoát tay:

– Mẹ phải có cách nói, con khỏi lo:

Chuyện của con là chuyên tâm học chớ không phải chuyện đàn bà, con gái nhỏ nhặt, tầm thường này.

Ty làm thinh. Cậu không nghĩ như mẹ, với Ty chuyện của Na không thể là chuyện nhỏ nhặt tầm thường, giữa hai đứa đã có bí mật riêng cơ mà.

Tạm thời Ty cứ lắng nghe chứ không cãi mẹ. Chỉ hy vọng mẹ giúp được Na tiếp tục đi học:

Được như thế Ty đã mừng lắm rồi.

Lòng nhẹ nhõm, Ty cầm bút lên. Cậu sẽ nghiêm túc chuyên tâm học cho mẹ vui, và cả Na nữa. Con bé đã lỡ ...nổ với đám bạn là Ty rất ...oách, cậu đâu thể làm Na thất vọng. Ty muốn mình là ...người hùng trong mắt nhìn của Na và của đám bạn con bé.