Chương 1

Một tháng Sau, Thiên Hương đến tìm Diễm Trinh. Thì được biết cô ấy đã đi ra ngoài.Thiên Hương đành phải quay về:

Thiên Hương!

Thiên Hương quay lại, cô kêu lên:

– Ôi, Sĩ Bằng! Anh về nước rồi ứ?

Sĩ Bằng nhìn Thiên Hương từ đầu đến chân rồi đưa ra nhận xét:

– Thiên Hương vẫn như ngày nào. Xinh đẹp và dễ thương.

Thiên Hương vốn không thích ưa nịnh bợ nhự vây nên nói:

– Vẫn thường thôi. . .

Các bạn mình vẫn khỏe cả chư Thiên Hương.

– Vẫn khỏe!

– Lúc này Thiên Hương làm gì?

– Vẫn còn làm \"nhà báo\" thôi.

Sĩ Bằng lại nói:

Mình vào quán uống,ly nước nghe Thiên Hương. Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm nên cô gật đầu nhận lời:

– Vâng, nể tình anh đó thôi.

Sĩ Bằng vui vẻ:

– Thiên Hương vẫn vui vẻ như ngày nào?

– Vậy còn Sĩ Bằng ra nước ngoài ngần ấy năm có gì tiến triển không Sĩ Bằng nhún vai:

Tôi thì vẫn vạy thôi, tính trời ban làm sao thay đổi được.

– Thiên Hương gật gù:

– Anh nói thì cũng phải. Nhưng mà kể ra anh cũng có thay đơi nhiều lắm.

Sĩ Bằng cười cười:

– Hương thấy vậy hả?

Sĩ Bằng khuấy đều ly nước cho Thiên Hương, anh lịch sự nói:

Hương uống nướe đi?

Thiên Hương vừa cầm ly nước lên, cô vừa hỏi.

☺ – Cưới vợ là phải lo đủ thứ sao? Có khi người ta lo ngược lại bạn thì sao?

Bật cười, Sĩ Bằng xua tay:

– Nam nhi mà để vợ lo như vậy coi làm sao được.

Thiên Hương có điện thoại, cô xin phép ra ngoài để nghe:

– Xin lỗi.

– Cứ tự nhiên!

– Alo, Thiên Hương đây!

Diễm Trinh cằn nhằn:

– Mi đang ở đâu vậy.

– Quán nước Mimosa.

– Với ai?

– Một người quen:

Sĩ Bằng!

Diễm Trinh kêu lên:

– Là sĩ Bằng ư! Anh ta về nước khi nào?

Nghe nói mới đây thôi.

– Anh ấy có nhắc đến ta không?

– Dĩ nhiên là có rồi. Mi có muốn nói chuyệnvới anh ấy không?

Diễm Trinh do dự:

– Như vậy có tiện lắm không.

– Có gì mà không tiện. Chỉ là bạn bè thôi mà.

Diễm Trinh bảo:

– Mi cho ta gặp anh ấy đi. - Sĩ Bằng nghe đây.

Tiếng Diễm Trinh mừng rở:

– Anh về mà không cho em hay.

Bằng giữ giọng đều đều:

– Về nước anh còn nhiều việc để làm lắm!

Diễm Trinh trách móc:

Anh về mà anh cũng chẳng chịu tìm em.

– Đừng trách! Anh được biết em chuẩn bị lấy chồng rồi còn gì.

Chuyện dài lắm. Em muốn anh có cái hẹn với em cơ.

– Như vậy có tiện không?

Diểm Trinh chu môi:

– Em vẫn như ngày nào, vẫn bướng bỉnh và thích làm theo ý của mình.

– Vậy sao? Được rồi em nói đi.

Tối mai, tạ quán đó được không?

– OK!

– Vậy thôi nghe!

Diễm Trinh tắt máy, Sĩ Bằng trả máy lại cho Thiên Hương:

– Cám ơn Thiên Hương!

Sĩ Bằng muốn kết thúc câu chuyện nên nhìn đồng hồ:

– Mình có hẹn, nên xin phép về. Hẹn lần sau gặp lại:

Thiên Hương cũng đứng lên:

– Tôi cũng phải về thôi!.

Sĩ Bằng nhìn Thiên Hương hứa hẹn.

– Mình sẽ gặp lại nhau mà.

Thiên Hương gật đầu rồi bỏ đi. . . .

Suốt đêm, Sĩ Bằng ngồi nghe Thy Bình kể lại câu chuyện buồn của cô. Anh cảm thấy giận Diễm Trinh vô cung. Anh không ngờ Diễm Trinh lại là người như vậy. Anh càng thương cho Thy Bình:

– Chị đừng lo, nhất định em sẽ có cách giúp chi thôi.

Thy Bình đứng lên,cô thở dài lắc đầu:

– Chuyện đã qua em đừng khơi dậy làm gì?

Chị hiền quá nên người ta ăn hiếp đó thôi.Thy Bình nói một câu như an phận:

– Có lẽ cái số của chị nó 1ong đong như vậy rồi.

Sĩ Bằng trấn an:

– Em về đây là để thành lập công ty. Em nhờ chị hỗ trợ đấy!

Thy Bình mỉm cười:

– Liệu chị có giúp gì được cho em không?

– Chị là người có tài. Thiên Bình có cái nhìn thiển cận quá đó thôi.

– Đừng đưa chị lên cao quá nghe em!

Sĩ Bằng nói lại:

– Em rất cần sự hỗ trợ của chị đấy:

Thy Bình gật gù:

– Chị đang bị thất nghiệp. Em chiếu cố vậy làm sao mà chị từ chối được.

Sĩ Bằng tươi cười:

– Như vậy xem như chị đã nhận lời em rồi nha!

Thy Bình chợt hỏi:

– Trước đây em và Diễm Trinh tình cảm lắm mà.

Sĩ Bằng ngần ngừ.

– Cô ấy có lẽ đã thay đổi rồi:

– Xem ra em vẫn còn lưu luyên cô ấy.

– Tình đầu bao giờ cũng nên thơ và đẹp cả chị ạ!

– Và khó quên nưa phải không em?

– Có thể nói là như vậy:

Thy Bình khuyên:

– Đừng nên ủy mị về tình yêu ma ảnh hưởng đến công việc.

Sĩ Bằng gật đầu rồi nói:

– So với trước kia, chị bây giờ già dặn nhiều.

– Cuộc sống bon chen nó đã tạo cho chị như vậy đó.

Sĩ Bằng lại hỏi:

– Dì hai và chị út đâu em không thấy, – Mẹ chị đi nghỉ rồi còn Mỹ Bình đến trường:

Sĩ Bằng nói luôn:

– Sau này em sẽ kéo chị út vào công ty của em làm luôn. Có hai chị em càng đỡ lo hơn. Dù sao cũng người một nhà.

Đến tận khuya mà Mỹ Bình vẫn chưa về,Thy Bình lo lắng:

– Nhỏ Mỹ Bình này sao tới giờ vẫn chưa về.

Sĩ Bằng đứng lên:

– Em về đây, chị ngủ đi. Em thấy chị gầy và xanh xan lắm đó.

Thy Bình tiễn Sĩ Bằng ra tận cổng. Chờ cho Sĩ Bằng đi khuất cô mới đi vào.

Có lẽ chuyến đi Đà Lạt phảl tạm dừng. Cô nhất định giúp Sĩ Bằng, bằng mọi giá ...

Ngồi bên nhau gần mợt tiếng đồng hồ mà chắng ai nói với ai lời nào cả. Sĩ Bằng đành phải lên tiếng:

– Em nói gì đi chứ?

Diễm Trinh cho hai bàn tay đang vào nhau.Cô tần ngần nhìn anh:

– Em cứ ngỡ anh sẽ không bao giờ trơ lại Việt Nam nữa, Sĩ Bằng lắc đầu:

– Đâu bằng quê hương của mình chứ em?

– Vậy mà ngần ấy năm anh chắng thèm gởi cho em một lá thư. Thậm chí một cuộc điện thoại nào cả.

Sĩ Bằng diện lí do:

– Anh muốn dành cho em một bất ngờ thôi.

Dìễm Trinh hờn trách:

– Anh có biết là lúc đầu anh vừa đi em khổ như thế nào không?

– Anh hiểu.

– Vậy mà anh có thể bỏ mặc em thương nhớ đợi chờ.

– Nhưng bây giờ anh đã quay về tìm em.

– Nhưng đã quá muộn rồi!

– Em nói vậy nghĩa là ...

– Vâng, em sắp làm đám cưới rồi.

Sĩ Bằng thẩn thờ giây lát rồi nói:

– Người may mắn đó là ai vậy em?

– Là giám đốc công ty Hoàng Tiến.

Sĩ Bằng cười hóm hỉnh:

– Sau này có thể chúng ta sẽ hợp tác làm ăn.

Diễm Trinh ngỡ ngàng:

– Anh định thành lập công ty ở thành phố.

– Anh sẽ có ba công ty. Chính là ở thành phố này.Hai chi nhánh phụ ở Huế và Đà Lạt.

Diễm Trinh kêu lên:

– Anh giàu nhưvậy sao?

– Cũng thường thôi. Nhưng cũng có thể bóp nghẹt thở công ty Hoàng Tiến đấy.

Diễm Trinh nhìn Sĩ Bằng đăm đăm:

– Anh giàu có đến vậy à?

– Cũng thường thôi!

Diễm Trinh lại hỏi:

– Anh có vợ con rồi chứ.

Sĩ Bằng xua tay:

– Làm gì có. Anh định khi thành công thì trở về Việt Nam để tìm em. Nhưng bây giờ thì không còn hi vọng nữa.

Diễm Trinh cảm thấy hối hận vô cùng.Nhưng cô không để lộ ra ngoài:

– Thật ra tình cảm của anh và em không hề thay đổi. Nhưng do hoàn cảnh bắt buộc mà thôi.

Sĩ Bằng chua chát nói:

– Anh rất muốn được dự đám cưới của em.

Nghe hối hận trong lòng, Diễm Trinh thở dài:

– Em sợ mình về không hạnh phúc như ước muốn .

– Tại sao?

– Vì Thiên Bình vẫn chưa thể yêu em.

– Ý em muốn nói đến ai?

– Chồng sắp cưới của em.

– Anh ta như thế nào?

Diễm Trinh nói mà không hề giấu giếm:

– Là Thiên Bình, anh ruột của Thiên Hương.

– Em lấy anh ta vì cái gì mà không được thương em cũng lấy.

– Do tính tự ái.

Nếu làm như vậy em làm cho cả bốn người đều đau khổ. Em, anh, Thiện Bình và người yêu của anh ấy.

Nhưng em muốn cho cô ta phải khổ.

– Tại sao?

Và em không muốn bất cứ ai thương Thiên Bình cả.

– Em thật là điên rồ.

Diễm Trinh vẫn bướng bỉnh:

– Em muốn cho anh ta phải khổ đau, như người thân của em từng đau khổ Sĩ Bằng lắc đầu, anh cố khuyên ngăn:

– Đừng làm như vậy mà Diễm Trinh. Em sẽ được gì đây chứ. Người ta đau khổ thì em cũng tan nát cuộc đời.

Mắt long lên và hận thù, Diễm Trinh cay đắng!

– Nhưng anh đâu thể hiểu được những day dứt trong em. Em thật sự khổ tâm lắm.

Diễm Trinh bật khóc, Sĩ Bằng cảm thấy tim mình se thắt. Anh hiểu tâm trạng của cô hiện giờ.Nhưng bằng mọi cách gì anh phải giúp cô thấy được tác hại của nó.

– Oan oan tương báo biết chừng nào mới xong. Em nên cởi mở một chút đi Diễm Trinh. Em sẽ thấy lòng thanh thản hơn.

Vẫn lắc đầu, Diễm Trinh ngồi nhìn Sĩ Bằng giọng cô ước lệ:

– Hãy tha thứ cho em. Em không thể lùi lại nữa rồi.

Sĩ Bằng đi chiêu cuối cùng:

– Vậy còn Thiên Hương thì sao hả? Dù sao cô ấy cũng là bạn thân của em kia mà.

– Em cũng có nghĩ đến diều đó. Nhưng việc em làm sẽ không ảnh hưởng gì đến nó cả.

– Em nghĩ đơn giản vậy sao?

Diễm Trinh gật gù, cô nói một cách dứt khoát:

– Mà dù có hi sinh tình bạn em cũng sẽ chấp nhận.

Chào thua, Sĩ Bằng thở dài.

Nếu vậy thì tùy em, anh cũng đã hết lời khuyên rồi. Nhưng em nên nhớ một điều là Thy Bình là chị gái của anh đó.

Diễm Trinh cười nhạt:

– Bản thân em mà ,em còn chưa nghĩ tới huống chi là người khác.

– Vậy thì tùy em.

Sĩ Bằng bỏ đi. Diễm Trinh điện cho Thiên Bình đến rướt mình:

Lát sau, Thiên Bình tới, anh hỏi ngay khi gặp cô:

– Sao em lại đến đây Thiên Hương đâu?

Diễm Trinh phụng phịu:

– Em đi cớ một mình thôi. Thiên Hương đang ở nhà đó.

– Anh bận lắm, em lên xe nhanh lên.

Diễm Trinh phụng phịu:

– Anh không uống vớí em ly nước à?

Thiên Bình từ chối:

– Anh không khát!

Tỏ ý không vui Diễm Trinh bước lên xe:

– Vậy thì mình về!

– Em giận à?

– Không có. Em muốn về nhà em.

Thiên Bình không nói thêm nữa. Trong lòng anh trăm mối tơ vò.

Diễm Trinh thúc làm, đám cưới. Còn anh thì không muốn bao giờ:

– Sao anh không nói gì hết vậy?

Thiên Bình lên tiếng:

– Anh đang suy nghĩ xem nên nói với em thế nào đây?

Lại chuyện gì thế anh?

Thiên Bình nói nhanh:

Anh muốn tụi mình không nên vội làm đám cưới.

Diễm Trinh lo lắng:

– Sao vậy hả anh?

Thiên Bình đều đều giọng:

– Anh muốn mình phải có thời gian, thành lập công ty riêng rồi mới tổ chức cưới. Em thấy thế nào?

Hai tay ôm eo anh, Diễm Trinh xiết mạnh:

– Không, em không chịư vậy đâu. Em muốn em ở ngay bên anh thôi hà.

Thiên Bình lái một tay, tay còn lại nắm lấy bàn tay cô, anh bóp nhẹ:

– Em đừng có trẻ con nữa được không? Là của nhau thì lâu mau gì cũng thế thôi mà.

Diễm Trinh chợt nói:

– Anh có còn nhớ Sĩ Bằng bạn của em và Thiên Hương không?

– Dĩ nhiên là anh nhớ rồi. Nhưng nghe đâu cậu ấy đi học ở nước ngoài.

– Vâng! Đã tốt nghiệp vừa về Việt Nam thành lập công ty gì đó.

Thiên Bình thật khó hiểu.

Diễm Trinh nói vậy là có mục đích gì. Họ là bồ của nhau hơn mấy năm về trước. Vậy mà ...

Thiên bình lựa lời hỏi:

– Em gặp Sĩ Bằng rồi à?

– Không, em chỉ nghe tụi bạn nói lại thôi:

– Em không còn ...

Diễm Trinh véo nhẹ mông anh.

– Chuyện quá khứ, em quên mất rồi. Em chỉ yêu mình anh thôi.

– Em có thể quên mối tình đầu nhanh và dễ dàng vậy sao?

Đó thuộc về tuổi trẻ bồng bột thôi anh ạ!

Thiên Bình thật ra anh chẳng hiểu tí gì về Diễm Trịnh cả.

– Anh đang nghĩ gì vậy?

– Không, à chẳng lẽ Sĩ Bằng không gọi đến em sao?

Diễm Trinh gạt ngang:

– Thôi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa.

Thiên Bình không nhắc. Nhưng anh lại đeo đuổi một suy nghĩ khác. Anh chợt thở dài ...

Buổi tối, Thy Bình ngồi suy tư thật lâu. Cô nhớ về Thiên Bình thật nhiều.

Mặc dù lòng dặn lòng hay cố mà quên. Muốn quên đi một người sao mà khó quá!

Mỹ Bình đứng sau lưng tự bao giờ. Mỹ Bình thấy đau nhói con tim. Cô thương chị mà nước mắt tuôn dài:

Chị Hai ...

Thy Bình giật mình quay lại.

– Mỹ Bình, em ra đây từ bao giờ?

Mỹ Bình ôm chị .Chị Hai, chị buồn lắm phải không?

Lau vội nước mắt, Thy Bình khẩn trương:

– Không đâu.

Mỹ Bình lắc đầu, cô than:

– Chị còn giấu em được hay sao? Chị chưa thể quên được anh ấy.

Mỹ Bình hít hít mũi, cô tỏ vẻ rất bí mật:

– Thích thì mời vậy thôi.

Nhưng mà ...

– Chị đừng có lo, có em đi cùng chị mà.

Vẫn thấy ngại, Thy Bình tìm cách từ chối:

– Em đi một mình, chị không đi được.

Mỹ Bình phụng phịu:

– Chị không đi là em giận chị luôn đó.

Thy Bình vuết ve mái tóc của em, cô dịu dàng bảo:

– Đừng vậy mà em, chị không thích đến nhưng nơi đông người đâu.

Mỹ Bình quyết tâm đưa chị đi cho bằng được nên cô giở trò:

– Nếu chị không đi. Vậy em cũng không đi luôn.

Thy Bình gượng cười:

– Trông em còn con nít lắm dó. Em có biết không?

Mỹ Bình chu môi:

– Kệ em!

Thở dài, Thy Bình gật đầu chấp nhận, vì cô không muốn làm cho cô em mình phải buồn:

– Em lo cả phần quà cho chị luôn nghe.

Mỹ Bình vui ra mặt, cô đáp lí nhí:

– Chị đừng lo, em sẽ chu đáo tất cả.

Nhìn thấy em vui, Thy Bình cũng cảm thấy vui lây.

Tối hôm sau, Thy Bình đành phải sửa soạn để Mỹ Bình đưa chị dự sinh nhật của Đào. Thy Bình vận chiếc áo thun màu nhu với chiếc quần jean bó trong cô thật mảnh mai.

Mỹ Bình kêu lên:

– Trời ơi! Đêm nay chị sẽ đẹp nhất thiên hạ Thy Bình cốc nhẹ lên đầu em:

– Em chỉ giỏi nói ngoa thôi.

– Em nói thật!

Hai chị em cùng bước ra ngoài. Đến nơi Mỹ Bình theo sát chị không rời nửa bước.

Mọi người đã đến đông đủ. Thấy chị em Thy Bình. Đào vui vẻ chào đón:

Em thật vui khi được đón tiếp chị đó. Vào Mỹ Bình phụng phịu:

– Còn ta mi bỏ ở đâu?

Đào lườm bạn:

– Mi còn khách sáo với ta nữa hả?

Mỹ Bình cười xòa:

– Đùa thôi mà!

Đào để hai chị em ngồi vào bàn với các bạn chung với Mỹ Bình. Tiếng Kim Xuyến vang lên:

– Nhỏ Mỹ Bình hôm nay đẹp lạ lùng.

Mỹ Bình háy bạn một cái:

– Ta đẹp lâu lồi.

– Ối, lại chảnh nữa rời?

– Chị Thy Bình có cô em đẹp quá!

Mỹ Bình thọt lét cô bạn vừa chọc mình.

– Ối, ối ...

Mi chừa chưa vậy.

– Ê xin tì, mình chịu thua rồi.

Tiếng cười nói vui vẻ, và buổi tiệc bắt đầu.

Trời xin đất khiến làm sao, Thy Bình lại ngồi lối diện với một anh chàng xa lạ. Nhưng cứ nhìn vô chằm chằm. Thy Bình dánh trống lảng như không để ý.

Cô gắp thức ăn cho mọi người cùng bàn. Bỗng Mỹ Bình bấm nhẹ vào chân chị: