Chương 1.1

Chương 1.1

Edit: Khôi Nguyên

Beta: A Tử

Thân là thai song sinh vì sinh ra sớm một phút nên làm tỷ tỷ, Hạ Tiểu Tiệp vẫn đều thực hâm mộ muội muội Hạ Tiểu Dư.

Hâm mộ cá tính của cô, hâm mộ cô có nhiều bạn bè; hâm mộ cô cẩu thả, không phiền não; hâm mộ cô ý nghĩ linh mẫn, phản ứng rất nhanh; hâm mộ thân thể của cô khỏe mạnh, vui vẻ.

Tóm lại, cô thường thường cảm thấy chính mình hâm mộ Tiểu Dư, nhất là nhìn bên người cô luôn có một đám người.

Từ  nhỏ đến lớn, Tiểu Dư nhân duyên luôn so với cô tốt hơn, mặc kệ đi đến chỗ nào, đều có thể rất nhanh liền có thể có được bạn bè, vô luận nam nữ, già trẻ lớn bé, không có người không thích cô, một cô gái hoạt bát,

 cá tính cùng nụ cười sáng lạn.

Cô luôn dễ dàng có thể cùng người lần đầu tiên gặp mặt làm quen, cùng các nam sinh hoà mình, lại không cảm thấy ngượng ngùng, cũng không để ý người khác nhìn mình, cứ như vậy tự nhiên ở  cùng bọn họ xưng huynh gọi đệ, hưởng thụ cuộc sống.

Cô thật sự rất hâm mộ muội muội, rất hy vọng chính mình cũng có thể giống Tiểu Dư như vậy hào phóng, không cần khi không được tự nhiên liền xoay đi, gặp người xa lạ hoặc nam sinh có điểm thích liền nghiêm túc, thẹn thùng nói không ra lời.

Cô thật sự, thật sự thực chán ghét tính tình của chính mình! Cố tình giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

9giờ rưỡi, Tiểu Dư lại bên ngoài vui chơi đến quên cả trời đất.

Đêm nay cô cùng một đám bạn bè cùng nhau chơi nhạc, đám bạn đó là ai? Bạn học thời quốc trung? Bạn học thời trung học ? hay là bạn học đại học? Nếu là bạn học đại học, Tiêu Kì có hay không ở trong nhóm người đó? Nhất định là có.

Tiêu Kì là trong trường học là người nổi tiếng, nhập học không bao lâu đã nghe thấy hắn đại danh của hắn, nghe nói hắn không chỉ có bộ dạng suất, gia cảnh lại giàu có, văn võ toàn tài, hơn nữa công thành danh toại là nhân vật truyền kỳ là mẫu người lí tưởng của các cô gái.

Tuy rằng hắn học ở  đại học đã năm năm, nên tốt nghiệp lại không tốt nghiệp, nhưng lại luôn luôn chuyển từ khoa này sang khoa khác, nên đã làm sinh viên năm thứ hai nhiều lần.

Nhưng là nên nói như thế nào đâu? Cho dù hắn là trên đường sáp nhập, cho dù hắn thường thường vắng họp, cho dù hắn công việc rất nhiều, trong chốc lát tham gia trận đấu  bóng rổ trong trường, trong chốc lát đại biểu trường học tham gia trận đấu mỹ thuật tạo hình, trong chốc lát vừa muốn tham gia hoạt động của trường…… Nhưng thành tích của hắn vẫn như cũ có thể cầm cờ đi trước, cũng bởi vậy hắn ở trong trường mới có thể không người không biết, không người không hay.

Chỉ cần là người, đều sẽ hiếu kỳ.

Đối với Tiêu Kì một người cực kì nổi tiếng này, ngay từ đầu cô cũng là tràn ngập tò mò, rất muốn biết người này rốt cuộc là danh phù kỳ thực hoặc là hữu danh vô thực?

Chính là cô nghĩ như thế nào cũng tưởng không đến, hắn nhưng lại thành bạn cùng khoa với Tiểu Dư, nhưng lại cùng Tiểu Dư đấu khẩu, hai người thường xuyên cãi nhau ầm ĩ, kề vai sát cánh.

Nhìn thấy người thật, Tiêu Kì xác thực danh phù kỳ thực bộ dạng lại cao lại suất, các kỹ năng mọi thứ tinh thông, nhưng làm cho cô  không tự giác sinh hảo cảm, nhưng là hắn cùng Tiểu Dư cùng một chỗ khi sẽ toát ra nụ cười sáng lạn, cùng với không tự giác bày ra ôn nhu cùng săn sóc.

Mỗi lần nhìn bộ dáng hắn cùng Tiểu Dư cùng một chỗ, nàng rất là  hâm mộ, rất muốn cùng Tiểu Dư trao đổi thân phận, tưởng biến thành Tiểu Dư đứng ở bên người hắn, cùng hắn cùng nhau đùa giỡn vui cười thật tình cảm.

Cái loại cảm giác hâm mộ này, nàng nguyên bản tưởng là tình yêu, cho nên khi Tiêu Kì hướng nàng thông báo, nàng vui mừng vui vẻ nhận, làm bộ không biết Tiểu Dư kỳ thật cũng thích Tiêu Kì, hại Tiểu Dư thương tâm rời khỏi Đài Loan đi xa.

Cô là nử nhân ích kỉ đáng khinh bỉ, nhu thuận chính là mặt ngoài, không ai biết con người thật của cô ngay cả ba mẹ cũng không biết.

Ngày đó Tiểu Dư xuất ngoại, nàng còn cùng Tiêu Kì ước hội, giả bộ cái gì cũng không biết, nhưng vài ngày sau liền bị quả báo bị Tiêu Kì knockhôngut.

Tiêu Kì nói với cô:” Ngươi có thể mắng ta, đánh ta, nhưng ta không nghĩ lừa gạt ngươi, ta người trong lòng kỳ thật là Tiểu Dư, không phải ngươi.”

Hắn nói:” Ngay từ đầu ta thật là thích ngươi, ít nhất ta là từng nghĩ như vậy, nhưng là sau khi cùng ngươi kết giao, ta mới biết được Tiểu Dư từ lâu đã ở sâu trong long ta, có thể làm cho ta cười, cùng  tràn ngập khoái lạc cùng thỏa mãn.”

Hắn nói:” Thực xin lỗi, là ta sai, thế nhưng ngay cả người trong lòng chân chính của chính mình là ai cũng không biết.”

Hắn nói:” Có rất nhiều người thích ngươi, cho nên…… Thực xin lỗi, chúng ta chia tay đi.”

Đối mặt như vậy kết quả, cô thật sự  thực thương tâm, tuy rằng cô sớm phát hiện Tiêu Kì cùng cô ở cùng một chỗ, không bằng cùng Tiểu Dư ở cùng một chỗ, hơn nữa sở thích của cô cùng Tiêu Kì thực sự rất khác nhau, mà có lẽ cách nói chính xác hẳn là, cô thích là thích hắn cùng Tiểu Dư hai người cùng ở một chỗ, khi đó bầu không khí xung quanh bọn họ rất khoái lạc vui vẻ.

Nàng muốn kỳ thật là cái loại cảm giác này, mà không phải Tiêu Kì.

Nhưng mà cho dù hiểu được điểm này, khi Tiêu Kì đối mặt trực tiếp hướng nàng thẳng thắn thành khẩn nói người trong lòng hắn là Tiểu Dư, cô vẫn là cảm thấy đau và thực bị thương.

Vì sao mọi người đều nói cô nhu thuận, lúc còn nhỏ, nói cô xinh đẹp, nói cô tốt, kết quả cuối cùng mọi người thích đều là Tiểu Dư, lựa chọn cũng đều là Tiểu Dư mà không phải cô?

Cô thật sự cảm thấy thực bị thương.

Cô lập tức không khóc, cũng không có hỏi vì sao, bởi vì có khí chất, tính tình lại tốt Hạ Tiểu Tiệp là sẽ không khống chế được mà khóc nháo, cô chỉ biết thành thục lý trí nhận hết thảy, bình tĩnh nói:” Không quan hệ, ta đã biết.” Sau đó gật gật đầu, xoay người rời đi, thành toàn yêu cầu chia tay của đối phương.

Roi lệ, sẽ chỉ ở chổ không người nhìn thấy.

Tỷ như, ở tiểu góc công viên không người.

Nàng cũng không phải bởi vì cùng Tiêu Kì chia tay cảm thấy thương tâm mới khóc, mà là cảm thấy thực ủy khuất, nên rất muốn khóc……

Cô không biết, nước mắt chính là không ngừng mà theo trong mắt toát ra đến, sau đó thảng xuống dưới.

Không biết ở đâu nghe qua một câu như vậy: “ Khi muốn khóc, chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên trời, nước mắt sẽ không chảy xuống mà chảy vào trong long”.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời xanh thẳm một mảnh, rất đẹp, nhưng cô vẩn không cầm được mà rơi nước mắt–

” Khách tra!” (tiếng bấm máy ảnh)

Một tiếng vang thình lình vang lên làm Hạ Tiểu Tiệp giật mình, nàng nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy chung quanh công viên vốn không có người nào, không biết từ  khi nào xuất hiện một người xa lạ, nhưng lại phi thường vô lễ cầm máy ảnh hướng cô mà bấm máy.

Hắn…… Vừa rồi là ở chụp cô sao?

” Ngươi ở đó chụp cái gì?” tiếng rống giận dữ đột nhiên ở chỗ sâu trong yết hầu của cô vọt ra, làm cô cảm thấy rất xa lạ, lại có loại cảm xúc khoái cảm phát tiết.

Đối mặt với cô lại thình lình nghe tiếng rống giận dữ, người xa lạ tựa hồ giật mình sửng sốt một chút, lập tức áy náy mở miệng giải thích,” Thực xin lỗi, bởi vì vừa rồi hình ảnh rất có cảm giác, cho nên ta–”

” Ta hỏi ngươi ở chụp cái gì? Ở chụp ta sao? Ngươi có chụp ta sao?” Cô tức giận hỏi hắn, đem nước mắt trên mặt lau đi, theo ghế công viên đứng lên, bừng bừng khí thế hướng đối phương đi đến.

Cô chưa bao giờ từng như thế khí thế đối với người khác, tức giận đến tận trời lớn tiếng nói chuyện với người khác, cho nên mọi người đều nói nàng tính tình rất tốt.

Trên thực tế của cô tính tình thật sự tốt không? Chỉ có cô biết, cô chính là bởi vì mọi người đều nói cô nhu thuận nghe lời, nói cô lúc còn nhỏ thành thục, mới bất tri bất giác dấu đi bản tính chân thật của chính mình.