Chương 1

3 tuần sau Chủ đề: Chào Chào. 10 giây sau Trả lời: CHÚ Ý. THAY ĐỔI ĐỊA CHỈ E-MAIL. NGƯỜI NHẬN KHÔNG NHẬN THƯ QUA ĐỊA CHỈ NÀY NỮA. CÁC E-MAIL GỬI VÀO HỘP THƯ SẼ TỰ ĐỘNG BỊ XÓA. KHI CẦN HỖ TRỢ, ĐỀ NGHỊ LIÊN HỆ VỚI NHÀ QUẢN TRỊ MẠNG. Nửa năm sau Chủ đề: Chào! 10 giây sau Trả lời: CHÚ Ý.

THAY ĐỔI ĐỊA CHỈ E-MAIL. NGƯỜI NHẬN KHÔNG NHẬN THƯ QUA ĐỊA CHỈ NÀY NỮA. CÁC E-MAIL GỬI VÀO HỘP THƯ SẼ TỰ ĐỘNG BỊ XÓA. KHI CẦN HỖ TRỢ, ĐỀ NGHỊ LIÊN HỆ VỚI NHÀ QUẢN TRỊ MẠNG. 30 giây sau Trả lời: Đùa gì mà dai quá thế? 10 giây sau Trả lời: CHÚ Ý. THAY ĐỔI ĐỊA CHỈ E-MAIL.

NGƯỜI NHẬN KHÔNG NHẬN THƯ QUA ĐỊA CHỈ NÀY NỮA. CÁC E-MAIL GỬI VÀO HỘP THƯ SẼ TỰ ĐỘNG BỊ XÓA. KHI CẦN HỖ TRỢ, ĐỀ NGHỊ LIÊN HỆ VỚI NHÀ QUẢN TRỊ MẠNG. 3 ngày sau Chủ đề: Xin thông tin Kính chào nhà quản trị mạng. Ông có khỏe không? Tháng Ba lạnh quá, phải không? Nhưng sau một mùa đông ấm áp thì ta không được phép phàn nàn, tôi nghĩ thế.

À, nhân dịp này tôi muốn hỏi xin một thông tin. Chúng ta có cùng một người quen. Anh ấy tên là Leo Leike. Tiếc là tôi bị mất địa chỉ e-mail mới của anh ấy. Xin ông thông cảm, và nếu được… Cám ơn. Xin gửi lời chào thân mật tới thế giới ảo. Emmi Rothner. 10 giây sau Trả lời: CHÚ Ý.

THAY ĐỔI ĐỊA CHỈ E-MAIL. NGƯỜI NHẬN KHÔNG NHẬN THƯ QUA ĐỊA CHỈ NÀY NỮA. CÁC E-MAIL GỬI VÀO HỘP THƯ SẼ TỰ ĐỘNG BỊ XÓA. KHI CẦN HỖ TRỢ, ĐỀ NGHỊ LIÊN HỆ VỚI NHÀ QUẢN TRỊ MẠNG. 30 giây sau Trả lời: Cho phép tôi được phê phán một cách nhẹ nhàng nhé? Ông cứ lặp đi lặp lại mãi vở cũ.

Chúc ông một buổi trực đêm dễ chịu. Emmi Rothner. 10 giây sau Trả lời: CHÚ Ý. THAY ĐỔI ĐỊA CHỈ E-MAIL. NGƯỜI NHẬN KHÔNG NHẬN THƯ QUA ĐỊA CHỈ NÀY NỮA. CÁC E-MAIL GỬI VÀO HỘP THƯ SẼ TỰ ĐỘNG BỊ XÓA. KHI CẦN HỖ TRỢ, ĐỀ NGHỊ LIÊN HỆ VỚI NHÀ QUẢN TRỊ MẠNG. 4 ngày sau Chủ đề: Xin hỏi ba câu thôi Thưa nhà quản trị mạng, nói thẳng nhé: tôi đang trong hoạn nạn.

Tôi cần địa chỉ hiện tại của “người sử dụng” Leo Leike, tôi cần thực sự! Tôi có ba câu hỏi cấp thiết gửi đến anh ấy: 1) anh ấy còn sống không? 2) anh ấy còn sống ở Boston không? 3) anh ấy đã có mối quan hệ e-mail nào mới chưa? Nếu 1) đúng thì tôi sẽ châm chước cho 2). Nhưng 3) thì tôi không bao giờ có thể tha lỗi cho anh ta được.

Trong nửa năm qua anh ấy được phép thử nối lại thêm 15 lần với Marlene, mỗi ngày một lần gọi cô ấy bay đến Boston. Được phép đêm nào cũng vạ vật tại các quán bar bọc gấm hạ cấp, sáng nào cũng tỉnh dậy giữa hai bầu vú cứng như bê tông của một nàng ca ve quê mùa đã được dao kéo trợ giúp cho giống Barbie.

Được phép thành hôn ba lần và mỗi lần vớ được một lũ sinh ba loại ba trứng. Duy chỉ một điều cấm kỵ: KHÔNG ĐƯỢC MÊ MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ NÀO KHÁC QUA THƯ TỪ MÀ CHƯA BAO GIỜ THẤY MẶT. Tuyệt đối cấm! Sự kiện này chỉ được diễn ra một lần thôi. Tôi cần được biết chắc để tương đối gọi là có thể ăn ngon ngủ yên.

Ở đây dạo này liên tục có gió bấc. Nhà quản trị mạng thân mến, tôi có thể sơ sơ hình dung ra câu trả lời của ông. Dù vậy tôi vẫn muốn xin ông hãy cố nhảy qua được bóng mình và chuyển hộ tôi cho Leo Leike thông điệp này, vì nhất định ông có liên lạc chặt chẽ với anh ấy. Và nhờ ông nói với anh ấy là nên trả lời một câu đi.

Được không ạ! Sau đó ông sẽ thanh thản hơn đấy. Thế nhé, bây giờ cho ông đọc tiếp bài cầu kinh. Thân ái, Emmi Rothner. 10 giây sau Trả lời: CHÚ Ý. THAY ĐỔI ĐỊA CHỈ E-MAIL. NGƯỜI NHẬN KHÔNG NHẬN THƯ QUA ĐỊA CHỈ NÀY NỮA. CÁC E-MAIL GỬI VÀO HỘP THƯ SẼ TỰ ĐỘNG BỊ XÓA. KHI CẦN HỖ TRỢ, ĐỀ NGHỊ LIÊN HỆ VỚI NHÀ QUẢN TRỊ MẠNG.

3 tháng rưỡi sau Chủ đề: Đề nghị chuyển tiếp Chào Leo, anh mới có người thuê nhà ở tầng thượng 15 hả? Em cảnh báo anh, nếu anh hiện ở Boston. Đừng ngạc nhiên khi đọc biên lai tiền điện nhé. Người ta để đèn sáng suốt đêm. Chúc anh một ngày đẹp. Chúc anh sống khỏe. Emmi.

2 phút sau Chủ đề: Có ai ở nhà không? 1 phút sau Chủ đề: Cốc cốc, ông quản trị mạng ơi, ông đâu rồi? 1 phút sau Chủ đề: Liệu tôi đã phải lo sợ, hay vẫn được phép hy vọng đây? 11 tiếng sau Chủ đề: Từ Boston quay về Emmi thân mến, linh cảm của em đáng kinh ngạc.

Anh về đây chưa được một tuần. Về chuyện tiền điện, chính anh dùng đấy. Emmi, anh chúc em, hừm, chúc em gì đây sau một thời gian lâu như vậy? Nói gì cũng sáo mòn lắm. Tối nhất là, kể cả khi bị sớm mất 5 tháng: chúc một lễ Giáng Sinh vui vẻ và Năm Mới tốt lành. Anh hy vọng là em khỏe, ít nhất là khỏe gấp đôi anh.

Tạm biệt, Leo. Hôm sau Chủ đề: Ơ hay! Cái gì thế? Cái gì thế? Và nếu có gì xảy ra, bất kể đó là gì, thì cái gì đó lại đã qua rồi sao? Không thể tin nổi. E. Hôm sau Chủ đề: Không hiểu nổi Leo, Leo, anh đã thành một người khác rồi sao? Boston đã hóa anh thành cái gì vậy? E.

Hôm sau Chủ đề: Chấm hết Leo thân mến, cảm giác anh tồn tại từ năm ngày nay đối với em còn tệ hại hơn mọi cảm giác mà anh từng đưa lại cho em, nhờ anh mà em mới biết cảm giác tệ hại có thể tệ hại đến mức nào (và cả cảm giác tuyệt vời có thể tuyệt vời đến mức nào).

Nhưng cảm giác này thì em chưa biết: em đã làm anh ngán. Anh từ Boston quay về, kích hoạt Outlook, tận hưởng cảnh tái chiếm quê hương bằng thư từ. Vậy mà đã có mấy e-mail rách việc của các cô gái cắt báo nhầm địa chỉ lọt vào. Cơ sở cho những cuộc phiêu lưu tinh thần mới với các cô gái ẩn danh, biết đâu cả một cô đã có chồng trong số đó.

Và thế là: trời ạ, một cô Emmi Rothner cũng viết. Cái tên này anh thấy khá quen quen. Có phải đó là cô nàng mà anh đã từng có lần suýt thành công khi dùng nghệ thuật viết lách của một tay mẹ mìn có học trong thế giới ảo để dụ được lên giường, và nàng đã lấy đà nhảy vào vòng tay anh rồi không nhỉ? Vậy mà trong phản xạ cuối cùng của lý trí, nàng đã lui lại một bước định mệnh để vượt khỏi tay anh, để tránh anh, để loạng choạng sượt qua cách người anh đúng một sợi tóc.

Giờ thì, sau khi chín tháng rưỡi trôi qua, anh đã quên bẵng cả cô nàng này lẫn nỗi giận hờn nọ. Đúng lúc ấy thì nàng đột ngột xuất đầu lộ diện trong hộp thư của anh. Anh chúc nàng – anh vui tính quá, ôi Leo, hệt những quãng thời gian phong độ nhất của anh – giữa những ngày hè nóng như thiêu, anh chúc nàng một lễ Giáng Sinh vui vẻ và Năm Mới tốt lành.

Rồi vẫy tay từ biệt! Nàng đã được ban một dịp may. Giờ thì đến lượt các nàng khác. Nàng chỉ nhũng nhiễu, chỉ quấy rầy mà thôi. Tốt nhất là lờ đi, đúng không, Leo? Nàng sẽ tự chấm dứt thôi. Nàng chấm dứt rồi đấy. Nàng chấm dứt rồi, xin hứa! TB: Anh hy vọng “ít nhất là em khỏe gấp đôi anh”? Leo, tiếc thay, em không rõ anh khỏe đến mức nào, tuy nhiên để mong ít nhất được khỏe gấp đôi anh thì em yếu ít nhất gấp mười.

Nhưng đó không phải điều để anh bận tâm. Emmi. TB 2: Cám ơn anh đã lắng nghe em một lần nữa. Bây giờ anh lại đẩy nhà quản trị mạng dễ thương ra tiếp em được rồi. Ít nhất thì cũng có thể thoải mái hàn huyên với ông ta về thời tiết. 1 tiếng sau Trả lời: Emmi thân mến, lẽ ra anh không nên viết trả lời mới phải.

Giờ thì (lại một lần nữa) anh làm em đau, đó là điều anh không hề muốn. ANH KHÔNG BAO GIỜ NGÁN EM. Em thừa biết. Mà chính anh phải ngán anh, vì em là một phần trong anh. Anh luôn luôn mang em trong người, xuyên suốt mọi lục địa và thế giới cảm xúc, như một hình hài mơ ước, như ảo tưởng của sự hoàn hảo, như khái niệm cao cả nhất về tình yêu.

Vì thế em đã bên anh gần mười tháng ở Boston, và vì thế em đã cùng anh quay về nhà. Nhưng, Emmi, cuộc sống ngoài đời thực của anh đã tiến xa thêm trong thời gian ấy, nó phải tiến xa thêm. Hiện tại anh đang có một kế hoạch riêng. Ở Boston anh đã làm quen một người. Còn quá sớm để nói về, em biết ý anh rồi đấy, nói về chuyện ấy.

Nhưng bọn anh muốn thử với nhau. Người ta hứa tạo cho cô ấy một công việc ở đây, có thể cô ấy sẽ chuyển về đây sống. Trong cái đêm kinh hoàng, khi “cuộc gặp mặt đầu tiên và cuối cùng” của chúng ta bất thành một các thảm hại ấy, anh đã chấn dứt quan hệ ảo của chúng ta một cách tàn bạo.

Em đã, ngay cả khi cho đến phút cuối cùng em vẫn không chịu nhận ra sự thật, em đã hạ một quyết định, còn anh thì hỗ trợ em thực thi quyết định đó. Anh không rõ tình hình giữa em và Bernhard, giữa em và gia đình ra sao. Anh cũng không hề muốn biết, vì chuyện đó không liên quan gì đến hai chúng mình.

Đối với anh, quãng lặng dài dằng dặc ấy rất cần thiết. (Chính ra anh không bao giờ được phép chấm dứt mới phải). Nó cần thiết để giữ trọn trải nghiệm độc nhất vô nhị của hai chúng mình, để bảo tồn cuộc không-gặp-mặt thắm thiết, tin cẩn và sâu nặng của chúng ta đến tận cuối đời.

Anh và em đã đẩy nó lên cao trào. Tiếp nữa thì hết đường rồi. Không có sự kết nối, cũng không thể có và càng không thể có sau gần mười tháng trời. Anh xin em hãy nhìn sự việc đúng như thế, Emmi! Ta hãy trân trọng những gì từng xảy ra. Và hãy giữ nguyên nó như vậy, nếu không muốn hủy hoại đi.

Leo của em. 10 phút sau Trả lời: Leo, một tác phẩm hoành tráng, một đại tiệc tưng bừng, anh chỉ cần vài bước lấy đà để đạt phong độ tối đa! – “Emmi, em là ảo tưởng của sự hoàn hảo, nhưng anh không muốn dây dưa với em làm gì nữa”. Hiểu rồi. Hiểu rồi. Mai tiếp nhé.

Xin lỗi là em không tránh cho anh điều đó được. Chúc anh ngủ ngon. A.t.c.s.h.h. của anh. Hôm sau Chủ đề: Kết thúc xứng tầm Được mà, em trân trọng những gì từng xảy ra. Em giữ nguyên nó như vậy. Em không hủy hoại gì cả. Em tôn trọng lập trường của anh, hỡi Leo người bạn viết thư ngày xưa thân mến, Leo Leike “tiếp-nữa-thì-hết-đường-rồi”.

Em chấp nhận hài lòng rằng anh muốn giữ em và “chuyện giữa chúng ta” trong hồi ức đẹp. Để được là một “ảo tưởng của sự hoàn hảo” thì em cảm thấy mình còn tương đối kém hoàn hảo và bị vắt kiệt mọi ảo tưởng, nhưng chả gì thì em cũng được là “khái niệm cao cả nhất về tình yêu” của anh, dù rõ ràng là thuộc về một hành tinh khác.

Vì với Cindy người Boston – chắc chắn cô đó tên là Cindy, em hình dung rõ cô ấy trước mắt, nghe cô ấy thì thào vào tai anh “I’m Cindy”, hi hi, “but you can call me Cinderella”, hi hi, hi hi – ý em là với Cindy có thể khó tìm ra khái niệm cao cả vô song về tình yêu, bù lại thì đó sẽ là khái niệm hiển hiện trước mắt.

Anh sẽ tìm thấy và nhất là sẽ trải nghiệm được khái niệm đó. Để lập sự cân bằng tự nhiên giữa thể xác và tinh thần, anh mang em theo người “như một hình hài mơ ước”, và dĩ nhiên là em hoàn toàn thông cảm là anh phải chú ý để em không quá nặng cho anh, kẻo anh sụn lưng vì cái hình hài mơ ước ấy thì chết.

Được thôi, Leo, em sẽ không gây nặng nề cho “chúng ta”, không gây nặng nề cho anh, em sẽ tự bớt nặng đi, em chấm dứt đây, em rút chân khỏi cuộc đời anh. (Sắp tới!) em sẽ không viết e-mail nào cho anh nữa. Em xin hứa. “Hình hài mơ ước” của anh có được phép nói ra một ước nguyện cuối cùng, thực sự cuối cùng không? CHỈ MỘT TIẾNG ĐỒNG HỒ THÔI, một tiếng đồng hồ mặt đối mặt.

Hãy tin em, không có phương tiện bảo tồn nào tốt hơn cho trải nghiệm chung của chúng ta từ xưa đến nay đâu. Vì kết thúc hợp lẽ duy nhất của cuộc-không-gặp-mặt thắm thiết là một cuộc-gặp-mặt. Em không đòi hỏi gì ở anh, em không mong đợi gì từ phía anh. Em chỉ cần một lần trong đời nhìn mặt anh, nói với anh và ngửi thấy anh.

Em chỉ cần một lần quan sát đôi môi anh tạo ra âm thanh “Emmi” thôi. Em chỉ cần một lần ngắm hàng mi của anh cúi chào em khi màn từ từ hạ. Leo thân mến, anh nói đúng, chuyện chúng ta không có kết nối đúng nghĩa. Nhưng nó nên có một kết thúc xứng tầm. Em xin anh, em chỉ xin anh làm thế! “Ảo ảnh của sự hoàn hảo” của anh.

3 tiếng sau Trả lời: Pamela. 1 phút sau Trả lời: ??? 30 giây sau Trả lời: Cô ấy không phải Cindy, mà tên là Pamela. Anh biết, nghe khá tệ. Khi người bố luôn giành được quyền chọn tên cho con gái thì nguy thật. Nhưng cô ấy trông khác hẳn, thật đấy. Chúc ngủ ngon, Emmi.