CHƯƠNG 1

ai nạn, hệt như tình yêu, luôn đánh úp những kẻ không mảy may nghi ngờ, thường là theo một cách rất dữ dội.

Đó là ngày thứ Sáu Tuần Thánh(1) , và các ngôi sao vừa bắt đầu tan vào ánh bình minh. Theo thói quen, vừa lái xe tôi vừa chà vào vết sẹo trên ngực. Mí mắt nặng trĩu và tôi không tài nào tập trung nổi, cũng chẳng có gì ngạc nhiên vì tôi đã dành cả đêm cúi gập người trước gương hít hàng thanh bột trắng vốn khiến khuôn mặt tôi như bị mắc kẹt trong gương. Tôi cứ đinh ninh như thế sẽ làm tăng phản xạ của mình. Tôi đã lầm.

Phía bên kia con đường uốn lượn ngoằn ngoèo là bờ vách dốc đứng chạy xuống sườn núi, phía bên này là cánh rừng âm u. Tôi cố tập trung nhìn về phía trước nhưng lại có cảm giác mãnh liệt rằng có thứ gì đó, có lẽ là một nhóm lính đánh thuê, đang đợi để đánh úp mình từ sau hàng cây. Dĩ nhiên đấy chỉ là ảo giác do ma túy gây ra. Tim đập thình thịch, tôi nắm thật chặt tay lái, mồ hôi cổ đổ ra như tắm.

Tôi đã kẹp sẵn một chai whiskey ngô giữa hai đùi và định lôi ra để làm thêm hớp nữa. Cái chai tuột khỏi tay, rơi vào lòng tôi, đổ rượu tung tóe khắp nơi rồi lăn xuống sàn xe. Tôi kịp cúi xuống nhặt trước khi rượu tràn ra hết, và khi ngước mắt lên, một ảo giác chào đón tôi, một ảo giác kỳ dị làm tất cả mọi thứ như đang chuyển động. Tôi nhìn thấy hằng hà sa số mũi tên lửa từ rừng rậm bắn thẳng vào xe. Theo bản năng, tôi bẻ tay lái, rời khỏi khu rừng có những kẻ thù vô hình. Rõ chẳng phải ý hay vì hành động đó khiến xe tôi văng lại phía cột rào dây thép gai ngăn cách tôi với bờ dốc. Tiếng rít của kim loại va chạm nhau, tiếng cửa xe phía ghế phụ qua hàng dây cáp căng và hàng tá tiếng huỵch khi xe tôi đập vào cột gỗ, mỗi cú đập đều giống như dòng điện xẹt qua máy khử rung tim.

Tôi cố lấy lại thăng bằng và đảo bánh lái quay trở lại với dòng xe cộ đang lao đến, suýt va vào một chiếc xe chở hàng. Xoay ngược bánh lái lại quá mạnh, tôi một lần nữa đập vào rào chắn. Dây cáp đứt phựt và ngay lập tức bay tứ tung như những cái vòi vùng vẫy của con bạch tuộc mắc lao. Một sợi cáp đập vào kính chắn gió và tôi nhớ mình đang nhẹ nhõm đến thế nào vì không bị đập vào thì chiếc xe tuột khỏi vòng tay của con quái thú đang lồng lộn.

Trong một thoáng, tôi cảm nhận được tình trạng phi trọng lượng: một điểm cân bằng giữa không trung và mặt đất, giữa nhân gian và thiên đường. Thật kỳ lạ, tôi nghĩ, vì nó giống biết bao giây phút thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ khi tất cả đều đẹp một cách phi thực, không chút trần thế. Giống biết bao cảm giác trôi về với sự hoàn thiện. Nhưng như vẫn thường xảy ra tại thời điểm vừa tồn tại trong thế giới thực vừa dần chìm vào giấc mơ, cái thời khắc vượt sang phía bên kia hàng rào này kết thúc bằng một cú giật phũ phàng kéo tôi trở về thực tại.

Một vụ tai nạn xe hơi dường như kéo dài vô tận và luôn có một thời khắc bạn nghĩ mình có thể sửa chữa sai lầm. Phải, bạn nghĩ. Đúng là mình đang rơi xuống vách núi trong chiếc xe nặng hơn một tấn. Đúng là đáy vực sâu tới hơn ba mươi mét. Nhưng mình dám chắc chỉ cần bẻ mạnh tay lái sang bên là sẽ không có vấn đề gì hết.

Khi đã bẻ tay lái đủ kiểu mà vẫn chẳng thay đổi được tình thế, bạn sẽ có một suy nghĩ rõ ràng, rành rọt thế này: Ôi, mẹ kiếp. Trong một khoảnh khắc huy hoàng, bạn đạt đến trạng thái khổ hạnh mà các nhà triết học Đông phương đã dành cả đời theo đuổi. Nhưng theo sau khoảnh khắc siêu nghiệm ấy, trí óc bạn trở thành siêu máy tính có khả năng tính toán chuyển động quay của chiếc xe, nhân với vận tốc rơi tính trên góc rơi, vận dụng định luật chuyển động của Newton và ngay tức thì, bạn rút ra được một kết luận hãi hùng rằng đây sẽ là một tai nạn thảm khốc.

Xe của bạn lao xuống bờ dốc, nẩy bật lên. Giả thiết của bạn nhanh chóng được chứng minh là chính xác: quả thật đau khủng khiếp. Não bạn phân loại các cảm giác khác nhau. Nào là lật hết bên này sang bên kia, xoay vòng vô định và tiếng xe rít lên khi nó thực hành bài tập yoga kinh hồn của mình. Nào là kim loại vỡ, nghiến vào xương sườn bạn. Còn có cả mùi vị trò chơi khăm của quỷ, cây đinh ba đâm vào mông và mùi lưu huỳnh ngập trong miệng bạn. Không nghi ngờ gì nữa, đúng là bạn đang ở trong tình trạng nguy kịch thật rồi.

Tôi nhớ ánh bạc nóng bỏng lóe lên khi cả năm ngón chân trái bị sàn xe cứa đứt. Tôi nhớ cái trục dẫn động sượt qua vai. Tôi nhớ hình như xung quanh mình kính vỡ tung tóe. Khi cái xe rốt cuộc cũng chịu dừng lại, tôi bị treo lộn ngược, vẫn đang thắt dây an toàn. Tôi có thể nghe tiếng xì xì của đủ loại hơi ga thoát ra từ động cơ, tiếng bánh xe quay tít bên ngoài ngay phía trên mình, và tiếng cạch khô khốc của kim loại khi cái xe ngừng rung chuyển, một con rùa đáng thương bị lật ngửa.

Ngay khi tôi bắt đầu trôi vào trạng thái hôn mê thì vụ nổ xảy ra. Không phải vụ nổ trong phim ảnh mà là vụ nổ ngoài đời thật, giống như sự bùng cháy của một cái lò bất mãn chạy bằng hơi đốt vốn chất chứa nỗi hằn học với chủ nhân mình. Một ngọn lửa xanh liếm qua nóc xe đang nằm nghiêng dưới thân thể treo lủng lẳng của tôi. Một giọt máu rỉ ra từ mũi tôi, rơi thẳng vào ngọn lửa hừng hực đang nhảy múa cuồng dại phía dưới. Tôi có thể cảm thấy tóc mình đã bén lửa, rồi tôi ngửi thấy mùi khét. Thịt da tôi bắt đầu cháy sém như thể tôi chỉ là một mẩu thịt vừa bị ném vào lò nướng ngoài trời, rồi tôi nghe tiếng thịt cháy xèo xèo khi lửa liếm vào da. Tôi không thể với tay lên đầu để dập lửa trên mái tóc đang cháy rừng rực. Tay tôi không chịu nghe lệnh tôi.

Độc giả thân mến, tôi nghĩ các bạn hẳn đã có vài trải nghiệm với sức nóng. Có lẽ các bạn đã có lần rót ấm nước sôi không đúng cách làm hơi nóng bốc lên tay áo; hoặc, với sự liều lĩnh của tuổi trẻ, bạn cố giữ que diêm càng lâu càng tốt. Chẳng phải tất cả mọi người đều ít nhất một lần trong đời đổ đầy nước nóng vào bồn tắm rồi quên nhúng một ngón chân vào thử trước khi đặt cả bàn chân vào hay sao? Nếu bạn mới chỉ bị những tai nạn lặt vặt này, tôi muốn các bạn thử tưởng tượng cái gì đó mới mẻ hơn. Tưởng tượng rằng bạn bật bếp lên - ví dụ loại bếp điện có búi dây màu đen ở phía trên chẳng hạn. Đừng đặt bình nước lên trên bếp vì nước hấp thụ hơi nóng để sôi. Có lẽ vài làn khói xoắn mỏng manh sẽ cuộn lên từ giọt nước tràn ra trước đó trên dây may so. Một tia màu tím sẽ lóe lên, náu trong những cái vòng đen, và rồi trên dây may so bắt đầu xuất hiện những ánh đỏ tía như quả mâm xôi còn xanh. Nó chuyển dần sang màu cam và cuối cùng - cuối cùng! - là một màu đỏ rực cháy. Đẹp thật, phải không? Nào giờ hãy hạ thấp đầu sao cho mắt bạn ngang với mặt bếp và bạn có thể liếc qua những làn khói lung linh cứ cuộn dần lên. Nghĩ về những bộ phim cũ có cảnh nhân vật chính nhìn khắp sa mạc và bất ngờ thấy một ốc đảo xanh tươi. Hãy thử lướt những ngón tay trái trên lòng bàn tay phải, cảm nhận cách da bạn phản ứng với những va chạm dù là nhỏ nhất. Nếu người khác làm thế với bạn, hẳn bạn sẽ cảm thấy rạo rực. Nào, giờ hãy đập thẳng bàn tay tinh tế và nhạy cảm ấy lên cái bếp đang nóng hừng hực kia xem.

Và giữ nó ở đấy. Giữ nó ở đấy khi cái bếp in dấu chín vòng tròn địa ngục của Dante lên lòng bàn tay bạn, cho bạn cơ hội mãi mãi nắm chặt Địa ngục trong tay. Hãy để sức nóng khắc sâu vào da, vào cơ, gân và âm ỉ cháy tới tận xương tủy bạn. Hãy để cho sức nóng ngấm sâu vào bạn đến mức bạn không biết liệu mình có thể buông cuộn dây đó ra được không. Chẳng mấy chốc, mùi da thịt khét lẹt của chính bạn sẽ bốc lên, xoắn chặt lấy lông mũi bạn không chịu rời và bạn ngửi thấy mùi cơ thể mình đang bốc cháy.

Cứ giữ chặt tay bạn ở đó, đếm thật chậm đến sáu mươi. Không được chơi ăn gian đâu đấy. Một Mis-sis-sip-pi, hai Mis-sis-sip-pi, ba Mis-sis-sip-pi… Đến sáu mươi Mis-sis-sip-pi, tay bạn sẽ tan chảy, bao quanh dây may so và hợp thành một phần của nó. Giờ bạn cứ việc thoải mái róc thịt mình ra!!!

Tôi có nhiệm vụ khác cho các bạn đây: cúi xuống, nghiêng đầu sang một bên và đập má vào đúng cái bếp ấy. Bạn thích chọn bên má nào cũng được. Lại đếm sáu mươi lần Mississippi nữa nhé; không được ăn gian đâu đấy. Điều thuận tiện ở đây là tai bạn có thể thoải mái cảm nhận tiếng lép bép, lắc rắc, lốp bốp của thịt da mình.

Giờ bạn hẳn tưởng tượng được những gì tôi đã phải chịu đựng khi bị mắc kẹt trong cái xe đó, không thể thoát khỏi lưỡi lửa, đủ tỉnh táo để phân loại từng trải nghiệm cho tới khi rơi vào trạng thái sốc. Có những giây phút hạnh phúc ngắn ngủi tôi có thể nghe, ngửi và suy nghĩ, đưa ra được dẫn chứng cho tất cả mọi thứ nhưng chẳng cảm thấy gì cả. Sao lại không đau nữa? Tôi nhớ mình đã nhắm mắt lại, cầu mong bóng tối hoàn toàn, bóng tối đẹp đẽ. Tôi nhớ đã ước gì mình là người ăn chay.

Và rồi chiếc xe chuyển động thêm lần nữa, chới với lật nghiêng xuống suối. Như một con rùa đã lật được mai lại và hớt ha hớt hải tìm đến nguồn nước gần nhất.

Sự kiện này - việc chiếc xe rơi xuống suối - đã cứu mạng tôi, nó đã dập tắt lửa và làm nguội thân thể vừa bị nướng cháy của tôi.

Tai nạn, hệt như tình yêu, luôn đánh úp những kẻ không mảy may nghi ngờ, thường là theo một cách rất dữ dội.

Tôi cũng chẳng biết liệu bắt đầu câu chuyện bằng vụ tai nạn của mình có phải là một quyết định đúng đắn hay không vì tôi đã viết sách bao giờ đâu. Nói thật nhé, tôi bắt đầu bằng vụ đâm xe chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của các bạn và kéo các bạn vào câu chuyện của tôi thôi. Các bạn vẫn đang theo dõi, nó có vẻ có tác dụng thật.

Trong chuyện viết lách, tôi phát hiện ra, điều khó khăn nhất không phải là việc đặt câu. Mà là cho cái gì vào, cho vào đâu, và bỏ cái gì đi. Tôi vẫn luôn tự hỏi mình. Tôi đã chọn vụ tai nạn, nhưng tôi có thể dễ dàng bắt đầu bằng bất cứ thời điểm nào trong ba lăm năm cuộc đời tôi trước đó. Sao lại không bắt đầu bằng: “Tôi sinh năm 19..., ở thành phố...”?

Còn nữa, sao tôi lại hạn chế phần mở đầu trong khung thời gian của đời tôi? Có lẽ tôi nên bắt đầu ở Nürnberg, đầu thế kỷ mười ba, nơi một phụ nữ có cái tên bất hạnh nhất trần đời Adelheit Rotter đã xa lánh cuộc sống mà cô cho là đầy tội lỗi để trở thành một Beguine - những người phụ nữ dù không có liên hệ chính thức với nhà thờ nhưng được cảm hóa noi gương Chúa Jesus sống đời khổ hạnh. Qua năm tháng, Rotter kêu gọi được rất nhiều môn đồ và, vào năm 1240, họ rời tới một trại sản xuất bơ sữa tại Engelschalksdolf gần Swinach, nơi một nhà hảo tâm có tên là Ulrich II Vol Konigstein đã cho phép họ tá túc với điều kiện họ giúp ông việc nhà. Họ dựng một khu nhà vào năm 1243, năm tiếp theo lập một tu viện và bầu nữ tu viện trưởng đầu tiên.

Do không có con trai nối dõi nên khi chết, Ulrich đã để lại toàn bộ gia sản cho các Beguine. Đổi lại, ông yêu cầu tu viện cung cấp chỗ mai táng cho họ hàng ông và vĩnh viễn cầu nguyện cho gia tộc Konigstein. Và để thể hiện sự khôn ngoan của mình, ông đổi tên gia trang thành Engelthal, hay “Thung lũng thiên thần” thay vì Swinach - “Chuồng lợn”. Nhưng điều khoản cuối cùng của Ulrich là điều tác động lớn nhất đến cuộc đời tôi: ông đã ra lệnh xây một phòng viết trong tu viện.

Tôi mở mắt trong luồng ánh sáng xanh đỏ quay cuồng. Một cuộc tấn công chớp nhoáng của giọng nói xen lẫn tiếng ồn. Một thanh kim loại đâm xuyên qua sườn xe, xẻ nó làm đôi. Những bộ đồng phục. Chúa ơi. Con đang ở dưới Địa ngục và người ở đó mặc đồng phục. Tiếng một người đàn ông quát lên. Một người khác cất giọng dịu dàng: “Chúng tôi sẽ kéo anh ra. Đừng lo.” Người này đeo quân hàm. “Anh sẽ sớm ổn thôi,” anh ta hứa qua bộ ria mép. “Tên anh là gì?” Không thể nhớ nổi. Một nhân viên cấp cứu khác thét gọi một người tôi không thấy mặt. Anh ta giật lùi lại khi trông thấy tôi. Họ có phải làm thế không? Bóng tối.

Mở mắt. Tôi được nẹp vào một cái cáng dành cho người bị tổn thương xương sống. Một giọng nói cất lên: “Một, hai, ba, nâng!” Cả bầu trời phóng vụt về phía tôi rồi lại trôi đi mất hút. “Vào,” giọng nói đó lại cất lên. Tiếng kim loại lách cách khi cái cáng ổn định vị trí. Quan tài à, sao lại không có nắp? Quá nhiều chất khử trùng đối với Địa ngục, và liệu vòm trời có thể nào thực sự được tạo nên bằng kim loại xám không? Bóng tối.

Mở mắt. Lại không trọng lượng. Người lái đò bến Mê(2) mặc áo sợi tổng hợp pha cotton màu xanh dương. Tiếng còi cấp cứu dội trên bến phà Acheron bê tông cốt thép. Một chiếc chăn chống cháy đắp lên người tôi. Một mũi kim truyền dịch chọc vào cơ thể tôi - khắp mọi chỗ? Ướt, ướt. Bóng tối.

Mở mắt. Tiếng bánh xe nện thình thịch như tiếng xe đẩy trong cửa hàng gõ trên nền bê tông. Tiếng nói chết tiệt lại cất lên: “Đi nào!” Bầu trời chế nhạo tôi, lướt qua tôi, rồi một trần nhà trát vữa trắng hiện ra. Những cánh cửa đôi trượt mở. “Phòng phẫu thuật số bốn!” Bóng tối.

Mở mắt. Cái miệng há ngoác của một con rắn bổ về phía tôi, cười nói: TA ĐANG TỚI ĐÂY… Con mãng xà cố nuốt lấy đầu tôi… Không, không phải con mãng xà mà là mặt nạ ôxy. VÀ NGƯƠI CHẲNG THỂ CẢN ĐƯỢC ĐÂU… Tôi ngã ra sau, chìm vào bóng tối của tấm mặt nạ.

Hé mắt. Tay bốc cháy, chân bốc cháy, lửa ở khắp mọi nơi, nhưng tôi lại đang mắc kẹt giữa một cơn bão tuyết khủng khiếp. Một cánh rừng ở nước Đức, một dòng sông gần kề. Một người phụ nữ cầm nỏ đứng trên đỉnh núi. Ngực tôi có cảm giác như bị đấm. Tôi nghe thấy tiếng rít khi trái tim mình dần kiệt lực. Tôi cố kêu lên nhưng chỉ thốt ra được những tiếng rên rỉ, một nữ y tá khuyên tôi nên nghỉ ngơi, rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Bóng tối.

Một giọng nói lơ lửng phía trên đầu tôi: “Ngủ đi, cứ ngủ đi!”

Sau vụ tai nạn, người tôi phồng lên như một cái xúc xích Đức mới nướng, da rạn nứt, nhường chỗ cho phần thịt đang trồi lên. Các bác sĩ, với con dao mổ đầy thèm khát, đẩy nhanh tiến trình bằng vài nhát cắt nhanh gọn. Quá trình này được gọi là lột da, giúp những mô tế bào phồng rộp được tự do giãn nở. Nó phần nào giống như sự nổi dậy của cái tôi thầm kín của bạn, cuối cùng đã được phép cào xuyên qua bề mặt. Các bác sĩ nghĩ rằng họ mổ phanh tôi ra để khởi động quy trình hồi phục nhưng thực ra họ chỉ đang cố giải phóng một con quái vật - một sinh vật với thịt da ứ máu và ngập tràn dịch.

Trong khi một vết bỏng nhỏ sinh ra một vết phồng rộp chứa đầy huyết tương thì những vết bỏng như của tôi gây nên sự thiếu nước trầm trọng. Trong hai mươi tư tiếng đồng hồ đầu tiên ở bệnh viện, tôi được các bác sĩ truyền hơn hai mươi lít nước vào người để bù nước cho cơ thể. Tôi tắm trong dòng chất lỏng khi nó chảy ra khỏi cơ thể cháy sém của tôi nhanh không kém gì lúc được bơm vào, và tôi thấy mình như sa mạc khô hạn trong cơn lũ chớp nhoáng.

Sự trao đổi nước quá nhanh này làm mất cân bằng các thành phần hóa học trong máu, hệ miễn dịch yếu đi do làm việc quá sức, một vấn đề sẽ còn trầm trọng hơn trong những tuần sắp tới khi hiểm họa chết chóc chính đến từ sự nhiễm trùng máu. Ngay cả với một bệnh nhân bỏng có vẻ đã phục hồi được một thời gian dài sau tai nạn, nhiễm trùng vẫn có thể ném anh ta ra khỏi cuộc chơi chỉ trong tích tắc. Hệ thống phòng thủ của cơ thể chỉ hoạt động cầm chừng đúng lúc người ta cần nó nhất.

Lớp da bên ngoài bị cắt rạch của tôi giờ phủ đầy những tàn tích đẫm máu của mô tế bào cháy đen mà người ta thường gọi là lớp vảy sừng, thành phố Hiroshima trên cơ thể người. Cũng giống như không thể gọi một đống bê tông đổ nát là “tòa nhà” sau trận bom phá hủy, bạn không thể gọi cái lớp bên ngoài của tôi là “da” sau vụ tai nạn được. Bản thân tôi đang ở trong tình trạng nguy kịch, ion bạc và kem sulfadiazine phủ khắp phần cơ thể còn lại. Trên đó, những miếng gạc được đặt lên đống hoang tàn.

Tôi không có chút ý thức nào về điều này, đây đều do bác sĩ nói lại với tôi sau đó. Tại thời điểm ấy, tôi nằm bất tỉnh với cái máy điểm từng nhịp tim chậm chạp của tôi. Chất dịch, chất điện phân, chất kháng khuẩn và morphine được truyền qua một loạt ống dẫn (ống truyền dung dịch, ống thông hỗng tràng, ống đặt trong khí quản, ống thông từ mũi vào dạ dày, ống tiết niệu, đúng là trường hợp nào cũng đều có một cái ống!) Một tấm chắn nhiệt giữ cho cơ thể tôi đủ ấm để duy trì sự sống, một cái quạt thông gió giúp tôi dễ thở, và lượng máu tôi được truyền đủ để làm hổ thẹn cả Keith Richards(3) .

Các bác sĩ loại bỏ lớp thượng bì cằn cỗi của tôi bằng cách cắt bỏ mô hoại tử, cạo đi phần thịt bị cháy. Họ mang vào hàng thùng nitơ lỏng ngâm những tấm da vừa được lột khỏi tử thi. Da được rã đông trong các khay nước, rồi được đặt cẩn thận lên lưng tôi, ghép vào đúng vị trí. Cứ thế, như thể đang đắp từng dải cỏ lên khoảnh đất phía sau căn nhà gỗ mùa hè, họ phủ lên mình tôi tấm da người chết. Tôi được vệ sinh thường xuyên nhưng cơ thể tôi lại thải loại những tấm da tử thi này, tôi không tài nào thích ứng được với da của người khác. Thế là tôi cứ phải ghép da người chết hết lần này đến lần khác.

Tôi nằm đó, khoác tấm da của người quá cố như chiếc áo giáp chống lại tử thần.

Sáu năm đầu đời của tôi.

Cha tôi mất trước khi tôi chào đời. Ông là một tay chơi đích thực, đến cũng nhanh mà ra đi cũng chóng. Bị gã Sở Khanh vô danh này bỏ rơi, mẹ tôi mất trong lúc sinh nở khi tôi trôi giữa dòng máu của mẹ để vào với thế giới này. Cô y tá nhận nhiệm vụ ôm chặt cơ thể mới sinh nhớp nhúa của tôi đã trượt ngã vào vũng máu khi cố rời phòng hộ sinh, hay theo tôi nghe kể là vậy. Bà tôi thấy tôi lần đầu khi tôi được bế lướt qua bà trong vòng tay một y tá phụ trách bài trắc nghiệm nhân cách Rorschach(4) .

Sự chào đời của tôi cũng chẳng suôn sẻ gì. Tôi chẳng bao giờ được nghe kể chính xác chuyện gì đã xảy ra nhưng vì lý do nào đó cơ thể tôi bị mổ từ bụng lên tới ngực, để lại một cái sẹo dài - có lẽ đó là dấu ấn của một vết mổ không chuẩn khi người ta cố cứu sống mẹ tôi. Tôi hoàn toàn không biết gì. Lớn lên, vết sẹo vẫn giữ nguyên kích cỡ cho tới khi cuối cùng nó chỉ còn là một vết tích dài độ vài phân, tụ trên ngực trái nơi một kẻ lãng mạn có lẽ sẽ vẽ nên một trái tim.

Tôi sống với bà ngoại đến khi lên sáu. Sự cay nghiệt của bà dành cho tôi, kẻ gây nên cái chết của con gái bà, là quá hiển nhiên. Theo tôi bà không phải người xấu mà đúng hơn là người không bao giờ có thể nghĩ rằng cô con gái lại là kẻ ra đi trước, cũng như không bao giờ tính đến chuyện giờ đây, ở tuổi xế bóng, bà lại phải gánh trách nhiệm chăm sóc thêm một đứa trẻ khác.

Bà không đánh mắng tôi; bà nuôi dưỡng tôi tử tế; thu xếp đầy đủ các buổi tiêm vắc xin cần thiết cho tôi. Bà chỉ không yêu quý tôi thôi. Bà mất vào một trong những ngày hiếm hoi hai bà cháu thực sự vui đùa với nhau, trong khi đang đẩy xích đu cho tôi trên sân chơi. Tôi bay cao vào không trung, duỗi dài đôi chân về phía mặt trời. Tôi quay trở lại mặt đất, trông chờ bà sẽ giơ tay ra đón. Thay vào đó, tôi lướt qua thân thể cúi gập của bà. Khi tôi đu lướt qua bà lần nữa theo quán tính, bà đã khuỵu khuỷu tay xuống. Rồi bà ngã sấp xuống nền đất của sân chơi. Tôi chạy tới một căn nhà gần đó gọi người lớn, rồi ngồi trên xà ngang chờ chiếc xe cấp cứu muộn màng. Khi các nhân viên y tế nâng bà lên, hai cánh tay mập mạp của bà vung qua lại như những cánh dơi bị vắt kiệt sức sống.

Từ giây phút nhập viện, tôi đã không còn là con người nữa mà một đồ thị tính toán bảo hiểm. Sau khi cân tôi, các bác sĩ lôi máy tính ra xét độ bỏng và tính toán khả năng sống sót. Không nhiều.

Họ làm tất cả những điều này bằng cách nào? Như trong bất kỳ câu chuyện thần tiên điển hình nào, sẽ luôn luôn có một công thức diệu kỳ, và trong trường hợp này là Quy tắc Số Chín. Tỷ lệ bỏng được xác định và đánh dấu trên một đồ thị không khác gì một bản đồ tà thuật trên cơ thể người, được chia thành từng phần theo bội số của chín. Hai cánh tay “đáng giá” chín phần trăm diện tích bề mặt của toàn bộ cơ thể; đầu đáng giá chín phần trăm; mỗi chân đáng mười tám phần trăm; và phần ngực, trước và sau, đáng giá ba sáu phần trăm. Thế nên mới gọi là Quy tắc Số Chín.

Dĩ nhiên có những yếu tố xem xét khác khi đánh giá một vết bỏng. Tuổi tác, ví dụ thế. Người già và trẻ nhỏ có rất ít cơ hội sống sót, nhưng nếu thanh niên sống sót được, họ sẽ có khả năng hồi phục mạnh hơn rất nhiều. Thế đấy, họ có những lợi thế của mình. Thật tốt. Ta cũng phải xét đến dạng bỏng: những vết bỏng do chất lỏng sôi; bỏng điện do dây điện hở, hoặc là bỏng do hóa chất, có thể là acid hay kiềm. Tôi thì chỉ bị dính mỗi món bỏng nhiệt trên thực đơn thôi, cái món trăm phần trăm được chế biến qua lửa ấy.

Bạn có thể băn khoăn, trên thực tế, chuyện gì sẽ xảy đến với cơ thể sống của chúng ta trong đám cháy? Tế bào chứa phần lớn là nước, nước sẽ sôi lên và làm màng tế bào nổ tung. Chẳng hay chút nào. Ở viễn cảnh thứ hai, protein trong tế bào được rán lên như một quả trứng trong chảo, chuyển từ trạng thái chất lỏng mỏng manh sang một thứ gì đó trắng và nhớt. Nếu điều này xảy ra, toàn bộ quá trình trao đổi chất của tế bào sẽ ngừng lại. Vì thế dù cho sức nóng không đủ để giết chết tế bào một cách triệt để thì sự mất khả năng lưu chuyển ôxy cũng đảm bảo các mô tế bào sẽ chết nhanh chóng. Điểm khác biệt ở đây là sự suy kiệt dần dần thay vì chết ngay lập tức.

Sau khi bà mất, tôi tới sống cùng Debi và Dwayne Michael Grace - dì chú, hai kẻ rác rưởi khó chịu với tôi ngay từ giây phút tôi xuất hiện. Tuy nhiên, họ lại rất cảm kích khoản tiền chính phủ trợ cấp để nuôi dưỡng tôi. Nó giúp cho việc mua ma túy dễ dàng hơn hẳn.

Hồi ở với gia đình Grace trơ tráo, tôi phải chuyển hết từ khu nhà lưu động này sang khu nhà lưu động khác cho tới khi những người giám hộ của tôi tìm đến một bữa tiệc thâu đêm mà sau đó phát triển lên thành lễ hội đá(5) kéo dài ba năm. Họ rõ là đi trước thời đại: thời đó loại ma túy tổng hợp này không phổ biến như bây giờ. Nếu không có sẵn ống điếu để hút thì họ sẽ sử dụng bóng đèn bị rút ruột, và có những lúc chẳng còn lại cái bóng đèn nào đến nỗi chúng tôi hoàn toàn sống trong bóng tối. Dù vậy, ma túy dường như chẳng bao giờ cạn. Nhà Grace, với nụ cười lấp lóa như những bàn phím bị đập nát, sẽ cung phụng từng xu một cho bọn cò thuốc.

Một hàng xóm của tôi đã bán đứa con gái nhỏ hơn tôi vài tuổi để đổi lấy lượng thuốc tương ứng. Nếu bạn muốn biết thì giá ngoài chợ của một đứa bé tám tuổi là 35 đô, hay ít nhất lúc tôi còn bé là thế. Khi bà mẹ trở nên hung dữ và bỏ bê nó, con bé thường chạy tới khóc lóc sợ hãi trong căn phòng nhỏ tí của tôi, lường trước được cuộc mua bán đang treo lơ lửng trên đầu. Theo tin tức mới nhất tôi nhận được, bà mẹ đã tỉnh ngộ, cai nghiện và tìm đến với Chúa. Theo tin tức mới nhất tôi nhận được, con bé (giờ đã lớn) là một bà bầu nghiện heroin.

Phần lớn quãng đời thơ ấu của tôi chẳng đẹp đẽ gì, nhưng tôi chưa bao giờ thành món hàng đấu giá tình dục để những người giám hộ có tiền chơi ma túy. Tuy nhiên, người ta lẽ ra có thể nói nhiều điều tốt đẹp hơn về quá khứ của mình.

Cách duy nhất giúp tôi sống sót trong cái thế giới chết tiệt ấy là tưởng tượng ra những thế giới tốt đẹp hơn, vì vậy tôi cố đọc tất cả những gì mình vớ được. Những năm niên thiếu, tôi dành nhiều thời gian trong thư viện đến nỗi các cô thủ thư phải đem những phần bánh sandwich đặc biệt cho tôi. Tôi có bao kỷ niệm ngọt ngào về những người phụ nữ này, những người sẵn sàng giới thiệu sách rồi ngồi nói chuyện hàng giờ với tôi về những gì tôi học được.

Phải rất lâu tôi mới khám phá ra nỗi khát khao dành cho các chất kích thích rồi sẽ ám ảnh tôi suốt thời thanh niên, một thứ bản năng tự nhiên đã buộc phải hình thành sẵn trong tôi. Niềm đam mê đầu tiên và lâu dài nhất của tôi luôn là sự say sưa học hỏi tất cả những vấn đề khơi gợi trí tò mò trong tôi.

Tuy nhiên tôi không đến trường thường xuyên, không phải vì tôi coi việc học hành là mục tiêu thấp kém. Ngược lại là khác: vấn đề của tôi là trường học luôn gây trở ngại cho việc nghiên cứu những đề tài hấp dẫn hơn. Các môn học được trù tính để giảng dạy những thông tin thiết thực nhưng vì thấu hiểu vấn đề cốt lõi quá nhanh nên tôi chẳng thấy hứng thú gì với chúng nữa. Tôi luôn bị sao nhãng bởi những vấn đề bí ẩn xuất hiện ở phần ghi chú trong sách giáo khoa hay một lời nhận xét ngoài lề của giáo viên. Ví dụ: nếu giáo viên hình học của tôi đề cập đến việc Galileo giảng bài về cấu trúc vật lý của Địa ngục, tôi sẽ chẳng còn hứng tập trung lắng nghe khi thầy quay lại giảng về các cạnh của hình bình hành. Tôi sẽ bỏ vài tiết học tiếp theo để lên thư viện, đọc tất cả những gì có thể về Galileo, rồi khi quay trở lại trường tôi sẽ trượt bài kiểm tra toán kế tiếp vì nó chả có câu hỏi nào liên quan đến tòa án dị giáo cả.

Niềm say mê tự học vẫn còn nguyên vẹn, thể hiện rõ trong việc miêu tả quá trình điều trị bỏng của tôi. Chủ đề liên quan mật thiết đến tôi tới mức tôi không thể không gắng hết sức tìm hiểu. Sự nghiệp nghiên cứu của tôi không dừng lại ở đây: quá trình nghiên cứu về tu viện Engelthal, vì nhiều lý do rồi sẽ trở thành rất hiển nhiên, cũng chiếm rất nhiều thời gian của tôi.

Trong khi ngoài thư viện quả thật tôi đã và đang sống một cuộc đời trụy lạc, thì ở bên trong tôi luôn toàn tâm toàn ý vì tri thức như một vị thánh toàn tâm toàn ý với cuốn Kinh Thánh của mình vậy.

Các vết bỏng, theo tôi biết, cũng được phân loại theo độ sâu thương tổn của da. Bỏng bề mặt (bỏng độ một) chỉ ảnh hưởng tới lớp biểu bì, lớp ngoài cùng. Bỏng cục bộ (bỏng độ hai) ảnh hưởng tới phần biểu bì và lớp thứ hai, lớp mô mạch liên kết. Rồi đến bỏng toàn phần (bỏng độ ba), ảnh hưởng tới tất cả các lớp da và để lại sẹo vĩnh viễn.

Những ca nặng - như của tôi - thường là sự kết hợp của các vết bỏng ở nhiều mức độ khác nhau, vì chẳng có ai xoay cái xiên để đảm bảo thịt được nướng đều cả. Ví dụ, tay phải tôi hoàn toàn không bị thương tổn gì. Nó chỉ bị bỏng bề mặt và liệu pháp điều trị duy nhất là dùng loại kem thoa tay thông thường.

Những vết bỏng cục bộ của tôi tập trung chủ yếu tại khoeo chân và xung quanh vùng mông. Da tại đó nhăn lại như những tờ giấy cháy dở, và phải mất vài tháng mới lành. Giờ đây vùng da đó không hoàn hảo chút nào, nhưng mẹ kiếp, nó cũng không quá tệ. Khi ngồi xuống tôi vẫn có thể cảm nhận được mông mình.

Những vết bỏng toàn phần giống như miếng thịt nướng ông già nhà bạn để quên trên lò nướng ngoài trời lúc say rượu. Bỏng loại này phá hủy hoàn toàn; các mô không thể lành lại được. Vết sẹo có thể trắng, đen hay đỏ. Nó là một vết thương khô cứng, mãi mãi không mọc được lông vì các nang lông đã bị đốt sạch. Thật kỳ lạ là chẳng hề đau chút nào, vì các đầu dây thần kinh đã cháy hết rồi còn đâu.

Những vết bỏng ở tay, đầu, cổ, ngực, tai, mặt, chân và vùng đáy chậu đòi hỏi sự quan tâm đặc biệt. Những vùng này chiếm tỷ lệ cao nhất trong Quy tắc Số Chín. Vết bỏng hai phân rưỡi ở đầu nguy hiểm hơn nhiều so với vết bỏng hai phân rưỡi ở lưng. Bất hạnh thay, đây là nơi các vết bỏng độ ba của tôi tập trung nhiều nhất, tôi đã gieo phải đôi súc sắc mắt rắn(6) .

Có vài cuộc tranh luận trong giới y học về việc liệu có bỏng độ bốn thực hay không, nhưng với tôi đây đơn thuần chỉ là một đống bác sĩ khỏe mạnh ngồi trong phòng họp tranh biện về ngữ nghĩa học. Những vết bỏng độ bốn này, nếu ta chấp nhận cái thuật ngữ khoa học ấy, ăn sâu xuống tận xương và gân. Tôi cũng phải chịu cả những vết bỏng ấy nữa; như thể việc cái sàn xe cứa hết các ngón chân trái của tôi vẫn còn chưa đủ nghiêm trọng, những vết bỏng được gọi là bỏng độ bốn này cướp mất của tôi ba ngón chân phải, một ngón rưỡi bàn tay trái. Và, Chúa ơi, còn thêm một phần cơ thể nữa.

Bạn nên nhớ là tôi đã làm rớt rượu bourbon lên quần ngay trước vụ tai nạn, một thời điểm đúng là không thể nào tệ hơn được. Hậu quả là đây, đùi tôi thấm đẫm chất dẫn cháy đến nỗi cả vùng bị bỏng nghiêm trọng. Dương vật của tôi như một cây nến trồi ra ngoài cơ thể và cùng bị thiêu chín trong lửa, để cái bấc nến cháy khô ở lại nơi từng là niềm tự hào đàn ông của tôi. Không thể cứu vãn, nó đã bị cắt bỏ ngay sau khi tôi nhập viện trong một quy trình được gọi là phẫu thuật cắt bỏ dương vật.

Khi tôi hỏi người ta đã làm gì với phần còn lại của cái ấy, cô y tá thông báo cho tôi rằng nó đã bị thải loại với tư cách là rác y tế. Như để an ủi, cô giải thích thêm là các bác sĩ vẫn để bìu và hòn của tôi được nguyên vẹn. Lấy đi tất cả thì quá đáng quá, có lẽ sẽ có người nghĩ thế, cả gốc lẫn ngọn.

Nhà Grace chết trong vụ nổ phòng pha chế đá, chín năm sau lần đầu tôi tới nhà xe lưu động của họ. Chẳng có gì ngạc nhiên: còn ý tưởng nào tồi tệ hơn việc lũ nghiện chế thuốc trong không gian kín, với nguyên liệu bao gồm cả dầu đèn, sơn pha loãng và cồn tẩy rửa?

Tôi chẳng cảm thấy hụt hẫng chút nào. Vào lễ tang của họ, tôi đến nói chuyện với các thủ thư về cuốn tiểu sử của Galileo Galilei mà tôi đang đọc dở - vì quả thực, thầy giáo hình học đã khơi gợi niềm hứng thú với các nhà khoa học trong tôi.

Mặc dù bất kỳ học sinh nào cũng có thể kể về việc Galileo bị ngược đãi dưới tay tòa án dị giáo, nhưng cuộc đời thật của ông phức tạp hơn nhiều. Ông chưa bao giờ có ý định làm con chiên “ghẻ”, và khi bị cấm rao giảng học thuyết Vũ trụ Nhật tâm, trong nhiều năm ông đã ngoan ngoãn tuân theo. Con gái Virginia của ông gia nhập tu viện nữ dưới cái tên đáng yêu, xơ Maria Celeste, trong khi cô con gái Livia cũng khoác lên mình chiếc áo tu hành dưới cái tên không kém phần thoát tục là Arcangela. Chuyện này có nét gì đó tương hợp một cách nên thơ vì - dù cho bây giờ tên ông được dùng như cách nói tắt khi đề cập tới việc khoa học bị tôn giáo đàn áp - cuộc đời Galileo đã gắn kết tôn giáo và khoa học với nhau. Người ta nói rằng khi Tommasco Caccini, một cha xứ trẻ dòng Dominic, trở thành người đầu tiên công khai chỉ trích kịch liệt việc Galileo ủng hộ học thuyết Copernic, ông ta đã kết thúc bài rao giảng của mình bằng một câu trích trong Tông đồ công vụ: Hỡi những người con đất Galilee, sao các ngươi lại đứng ngước nhìn lên Thiên đường? Tuy nhiên, điều Caccini không ngờ tới là nếu Galileo có ngước mắt nhìn lên bầu trời, thì khả năng ông đang cầu nguyện cũng cao ngang khả năng ông đang vẽ biểu đồ chuyển động của các thiên thể.

Vào năm hai tư tuổi, Galileo dự tuyển vào vị trí giảng dạy tại trường đại học với hai bài thuyết trình về cấu trúc vật chất trong Địa ngục của Dante. Hầu hết các nhà tư tưởng hiện đại coi đây là việc hết sức kỳ dị, nhưng vào thời Galileo, nghiên cứu vũ trụ theo quan điểm của Dante là một vấn đề vô cùng nóng hổi. (Chẳng phải ngẫu nhiên mà các buổi thuyết trình đều diễn ra ở học viện Firenze tại thành phố quê hương của nhà thơ.) Bài thuyết trình thành công vang dội và giúp Galileo có được chỗ đứng vững chắc với tư cách Giáo sư Toán học tại đại học Pisa.

Mãi về sau này Galileo mới nhận ra rằng quan điểm ông bảo vệ trong bài thuyết trình là không chính xác và luận điểm cho rằng cấu trúc hình nón của Địa ngục có tỷ lệ bất biến, nghĩa là nó có thể tăng về kích thước mà không mất đi tính nguyên vẹn hay sức mạnh, là không đúng. Nếu Địa ngục thực sự tồn tại bên trong Trái đất, thì cái hố khổng lồ đó sẽ khiến lớp phủ Trái đất (quyển manti) gãy vụn trừ phi thành Địa ngục dày hơn nhiều so với mức ông tranh luận ban đầu. Vì vậy Galileo bắt tay vào nghiên cứu bản chất định luật tỷ lệ và, vào cuối đời, công bố những phát hiện của ông trong cuốn sách Two New Sciences (Hai ngành khoa học mới) với những nguyên lý góp phần hình thành nên vật lý hiện đại - một bộ môn khoa học giờ được chia thành từng phân ngành nhỏ vì Galileo đã nhận ra sai lầm của mình khi áp dụng các định luật tự nhiên cho một địa điểm siêu nhiên.

Nhưng nếu Địa ngục là nơi có thực, thì tôi cũng chẳng mấy nghi ngờ việc Debi và Dwayne Michael Grace giờ này đang ở đó.

Tôi bất tỉnh trong gần bảy tuần, được bọc trong túi da người chết. Tình trạng hôn mê của tôi phát sinh từ cú sốc nhưng rồi các bác sĩ quyết định cứ để tôi bất động thế để trị liệu trong khi quá trình phục hồi diễn ra.

Tôi không cần phải có ý thức khắc phục sự suy sụp của hệ tuần hoàn, tôi cũng không cần phải quan tâm đến những thương tổn vùng thận. Tôi không biết ruột mình đã ngừng hoạt động. Tôi chẳng biết gì về những vết lở loét làm tôi nôn ra máu hay việc các y tá tất tả giữ cho tôi khỏi chết ngạt mỗi khi chuyện này xảy ra. Tôi không cần phải chau mày lo lắng về nguy cơ viêm nhiễm sau mỗi ca phẫu thuật cấp cứu hay ghép da. Tôi cũng chẳng được thông báo gì về việc các nang tóc đã cháy ra tro hay tuyến mồ hôi bị phá hủy. Tôi không biết gì khi họ hút bồ hóng ra khỏi phổi - quy trình trị liệu, tiện đây nói luôn, được gọi là biện pháp vệ sinh phổi.

Dây thanh quản của tôi thương tổn nặng nề do hít quá nhiều khói, và thủ thuật mở khí quản đã được thực hiện để thanh quản có thể tự liền mà không phải lắp một cái ống đè lên gây khó chịu. Chẳng làm được gì hơn. Một phần khác của cơ thể tôi cũng ít được quan tâm trong giai đoạn đầu là cái chân phải, bị gãy nát. Các bác sĩ phải chờ cho tình trạng của tôi ổn định rồi mới bắt đầu phẫu thuật nối lại phần xương đùi giập gãy và đầu gối nát tươm. Giữ lại mạng sống cho tôi quan trọng hơn là giữ một giọng nói êm tai và dáng đi không quặt quẹo.

Trong suốt thời gian hôn mê, teo cơ là điều không thể tránh khỏi. Thiếu vận động và mất đi phần lớn da trên người, cơ thể tôi tiến hành việc ăn chính nó. Nó tiêu thụ chất đạm bên trong, tiêu hao một lượng lớn năng lượng chỉ để giữ nhiệt độ ổn định. Tấm chắn nhiệt không cáng đáng được hết, vì thế cơ thể tôi ngưng vận chuyển máu đến các chi. Mối quan tâm của cơ thể là cơ quan trung tâm, vùng ngoại vi bị bỏ mặc, rồi tôi ngừng thải nước tiểu và bị ngộ độc. Khi cơ thể co thắt, tim tôi nở ra; không phải vì tình yêu, mà vì căng thẳng.

Tôi bị dòi bọ phủ kín, một liệu pháp vốn được áp dụng thường xuyên hơn trong quá khứ nhưng gần đây đã phổ biến trở lại trong lĩnh vực y khoa. Các con bọ ăn phần thịt chết, trở nên béo ú trên vùng da thịt thối rữa của tôi, trong khi giữ lại nguyên vẹn phần thịt lành. Các bác sĩ khâu mí mắt tôi lại để bảo vệ mắt và tất cả những gì tôi cần là một người đặt lên đó hai đồng xu tiễn biệt tôi sang thế giới bên kia. Rồi thì, tôi sẽ trở nên hoàn thiện.

Tôi có một ký ức hạnh phúc thời sống với nhà Grace: hạnh phúc, nhưng được đánh dấu bởi một sự kiện hết sức lạ lùng.

Buổi biểu diễn tàu lượn diễn ra vào một ngày nóng nực giữa tháng Tám tại sân bay gần đó. Mấy cái máy bay không làm tôi thích thú - nhưng những người nhảy dù, với chiếc dù bật mở tới tận thiên đường và dải khói đầy màu sắc kéo dài phía sau thì có! Cú rơi từ bầu trời xuống mặt đất, cú bổ nhào của thần thợ rèn Hephaestous chậm lại ngay chỉ bằng một động tác bung những mảnh vải lụa, không khác gì một phép màu. Những người nhảy dù điều khiển cái đòn bẩy kỳ diệu của họ, lượn quanh những hồng tâm lớn màu trắng in nổi trên mặt đất, luôn nhắm trúng đích, vào đúng tâm. Đó là điều đáng ngạc nhiên nhất tôi từng được chứng kiến.

Không biết từ khi nào, một người phụ nữ châu Á đã tiến lại ngay phía sau tôi. Tôi cảm thấy bà trước khi nhìn thấy bà; như thể da tôi nổi gai ốc trước sự xuất hiện của bà vậy. Khi tôi quay lại thì bà đã đứng đó, khẽ mỉm cười. Tôi vẫn còn nhỏ và không biết bà là người Trung Quốc, Nhật Bản hay Việt Nam; bà có làn da cùng đôi mắt của người châu Á và chỉ cao ngang tôi thôi, dù tôi lúc đó mới mười tuổi. Bà mặc một chiếc áo choàng đen đơn giản khiến tôi nghĩ bà hẳn phải thuộc một giáo phái nào đó. Trang phục của bà không bình thường chút nào nhưng dường như chẳng ai trong đám đông nhận ra cả, và đầu bà thì trọc lóc.

Tôi muốn hướng sự chú ý trở về với các vận động viên nhảy dù nhưng không thể. Không thể khi bà vẫn cứ hiện diện sau lưng. Vài phút trôi qua, tôi cố gắng không nhìn bà, nhưng rồi không thể kìm được nữa. Tất cả những người khác đều ngước mắt lên bầu trời còn bà thì nhìn thẳng vào tôi.

“Bà cần gì ạ?” tôi bình tĩnh hỏi; tôi chỉ cần một câu trả lời. Bà không nói gì mà chỉ tiếp tục cười với tôi.

“Bà không nói được ạ?” tôi hỏi. Bà lắc đầu, rồi đưa ra một mảnh giấy. Tôi do dự một chút trước khi cầm lấy nó.

Trên đó viết: Cháu chưa bao giờ băn khoăn vết sẹo của mình thực sự từ đâu mà có ư?

Khi tôi nhìn lại, bà đã biến mất. Trước mắt tôi chỉ có đám đông đang ngẩng hết mặt lên trời.

Tôi đọc lại mảnh giấy lần nữa, không tin nổi bà có thể biết được dị tật trên cơ thể mình. Nó ở trên ngực tôi, bị giấu sau lớp áo, và tôi chắc chắn mình chưa từng gặp người phụ nữ này bao giờ. Nhưng ngay cả khi tôi có vì lý do này khác mà lỡ quên mất cuộc hội ngộ với một người phụ nữ châu Á trọc đầu mặc áo choàng, thì cũng chẳng có cớ gì khiến tôi chỉ cho bà vết sẹo của mình.

Tôi lách qua đám đông, tìm kiếm mọi dấu vết của bà - cái áo choàng dài lướt qua những toán người, phần sau cái đầu trọc - nhưng chẳng có gì cả.

Tôi bỏ mảnh giấy vào túi áo, và từ lúc đó cho đến hết ngày còn lấy ra vài lần để chắc rằng nó có thực. Dwayne Michael Grace hẳn thấy mình rất hào phóng vì đã mua cho tôi chiếc kẹo bông ở gian hàng bánh kẹo. Rồi Debi ôm tôi, và chúng tôi gần như là một gia đình vậy. Sau buổi biểu diễn tàu lượn, chúng tôi tham dự hội thả đèn lồng giấy trên con sông gần đó, một quang cảnh tuyệt đẹp và không hề giống với tất cả những gì tôi nhìn thấy từ trước tới nay.

Khi tôi trở về nhà vào tối hôm đó, mảnh giấy đã biến mất khỏi túi áo dù tôi giữ gìn rất cẩn thận.

Tôi mơ hết giấc mơ này đến giấc mơ khác trong suốt thời gian hôn mê. Những hình ảnh lẫn lộn cứ đan xen vào nhau, cạnh tranh quyết liệt để giành chỗ đứng trên trung tâm sân khấu trong rạp xiếc.

Tôi mơ thấy một phụ nữ nông thôn đang đun nước tắm. Tôi mơ thấy máu từ tử cung mẹ tôi trào ra. Tôi mơ thấy đôi cánh tay mềm nhũn của người bà đang hấp hối, đẩy xích đu cho tôi bay cao mãi vào bầu trời xanh thăm thẳm. Tôi mơ thấy những ngôi chùa Phật giáo gần những dòng sông mát lành trong trẻo cuộn chảy. Tôi mơ thấy cô nhóc bị mẹ đem bán lấy tiền mua ma túy tổng hợp. Tôi mơ thấy cái lò nung bị biến dạng là chiếc ô tô của tôi. Tôi mơ thấy con tàu chiến của người Viking. Tôi mơ thấy cái đe của người thợ rèn. Tôi mơ thấy đôi bàn tay của người thợ điêu khắc chạm trổ những nét mạnh mẽ lên đá. Tôi mơ thấy những mũi tên bốc cháy vọt ra từ bầu trời, tôi mơ thấy những đám lửa đổ xuống như mưa. Tôi mơ thấy kính vỡ khắp nơi. Tôi mơ thấy một thiên thần hoảng loạn bị đóng băng dưới nước.

Nhưng trên tất cả, tôi mơ thấy những gargoyle(7) đang chờ được sinh ra.

Sau sự kiện ở trường bay, tôi cứ quen tay chà vào vết sẹo bẩm sinh trên ngực. Tôi chẳng bao giờ để ý là mình đang chà, nhưng người khác thì có. Dwayne ghét chuyện đó, ông ta vừa hất tay tôi ra khỏi ngực vừa nẹt tôi “dừng cái trò tự sướng ấy ngay”. Rồi ông ta lại hít thêm thuốc, khiến người khác thấy khó mà coi trọng những lời chỉ trích đó được.

Khi Dwayne và Debi chết, tôi mất luôn những người họ hàng duy nhất còn sót lại - họ ngoại, dĩ nhiên; họ nội của tôi chẳng là gì ngoài một dấu chấm hỏi. Tôi được đưa vào trại trẻ Cơ Hội Thứ Hai, điều này chỉ làm tôi thêm băn khoăn là mình đã có cơ hội đầu tiên khi nào vậy. Chính ở trại trẻ Cơ Hội Thứ Hai này tôi được theo học hầu hết các chương trình giáo dục do chính phủ tài trợ. Thời trung học tôi đến lớp khá đều đặn, dù thấy chán ngấy, và học được những kiến thức cơ bản về toán và các môn khoa học. Toàn bộ thời gian tôi dành cho thư viện hoàn toàn không hề lãng phí. Tôi đã mày mò tự học từ lâu trước khi ai đó cố dạy cho tôi thứ gì.

Với sự giúp đỡ của những đứa trẻ ở Cơ Hội Thứ Hai, tôi nhanh chóng phát hiện ra đủ loại chất kích thích để thử nghiệm. Trong khi rất ghê loại đá, tôi lại khá hứng thú với cần sa và thuốc lá hasit. Trên thực tế, tôi đã sớm nhận được sự khuyến khích từ dì chú, những người vốn không nhận ra rằng người ta vẫn có thể sống sót mà không cần hóa chất hỗ trợ nên đã cố gắng tránh cho tôi không dùng bất kỳ thứ nào nặng hơn.

Tôi cũng khám phá ra sở thích thứ ba đi kèm với thư viện và chất kích thích: sự diệu kỳ trong chuyện chăn gối. Bắt đầu bằng việc khẩu dâm mang tính chất thăm dò với thằng bạn thân mới quen, Eddie. Đây là trò các cậu trai tuổi teen hay làm: chúng thách một thằng hôn cái ấy và khi thằng kia làm rồi thì gọi nó là thằng ái. Đêm tiếp theo, chuyện tương tự diễn ra. Tôi thích quan hệ tình dục nhưng chẳng khoái gì đồng tính, vì thế tôi nhanh chóng làm chuyện đó với vài cô bé ở trại trẻ - đặc biệt là một cô tên Chastity, trinh bạch, ơn Chúa là cô ta chẳng có khái niệm gì về ý nghĩa cái tên của mình cả. Thực ra mà nói, cô ta không có khái niệm về nhiều thứ lắm. Lần đầu tiên nghe thấy cụm từ “khẩu dâm” cô còn tưởng nó liên quan gì đó đến tai(8) . Quan hệ tình dục qua đường tai, bạn có thể liên tưởng thế.

Mười bảy tuổi, tôi tiếp tục thỏa mãn những tò mò giới tính của mình với một bà cố vấn trẻ vị thành niên. Được chính phủ bảo trợ không phải là không có lợi. Sarah là người phụ nữ đầy phiền muộn, nếu trên đời này thực sự tồn tại một kẻ như thế: một bà vợ ba lăm tuổi nghiện rượu với một ông chồng gian dối và phải trải qua giai đoạn đầu khủng hoảng tuổi trung niên. Tôi đem lại sự khuây khỏa và vui thú cho bà ta còn bà ta cho tôi tình dục. Cũng chẳng thiệt hại gì khi tôi trổ mã, không còn là cậu nhóc dễ thương với khuôn mặt bầu bĩnh nữa. Má tôi trở nên góc cạnh hút hồn, tóc tôi gợn sóng cuốn hút, và cơ thể tôi nở nang với cơ bắp thật quyến rũ.

Đến năm mười tám tuổi, khi không còn chịu sự quản lý của ai nữa, tôi đã thành thạo hai biệt tài. Một là hút hít, hai là quan hệ với bà cố vấn, và tôi thấy cần phải biến một trong hai biệt tài này thành cần câu cơm. Có vẻ hút hít không phải một nghề hậu hĩnh, nhưng có thể dễ dàng kiếm được năm mươi đô la nhờ chụp ảnh khỏa thân, trong thời buổi thế giới chả thiếu gì những gã đàn ông trung niên sẵn sàng trả tiền để ngắm các cậu bé đứng trần trụi trong phòng khách nhà mình. Tôi không phê phán gì chuyện đó; tôi còn bận tính xem năm mươi đô có thể mua được bao nhiêu cái bánh hamburger. Rồi chẳng mấy chốc cát sê nhảy vọt lên một trăm năm mươi đô la cho những bức ảnh chụp cảnh chăn gối và - dù sao thì vì bạn đã chụp ảnh rồi - cũng chẳng có gì khó hiểu khi thu nhập tăng gấp đôi gấp ba nhờ đóng phim video. Hơn nữa, ai lại không muốn làm ngôi sao điện ảnh chứ? Mỗi thước phim mất nhiều nhất là vài ngày; nhưng thường chỉ mất vài giờ. Đó là một khoản hậu hĩ đối với một thằng nhóc mười tám tuổi chẳng có kỹ năng gì, và đơn giản như thế đấy, sự nghiệp đóng phim khiêu dâm của tôi bắt đầu.

Chú thích

(1) Lễ kỷ niệm ngày Chúa Jesus bị đóng đinh trên thập tự giá, rơi vào ngày thứ Sáu trước lễ Phục sinh hằng năm (khoảng từ 20/3 đến 23/4).

(2) Nguyên văn: Charon. Nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, người lái đò chuyên đưa linh hồn người chết qua sông.

(3)Keith Richards: ca sĩ, nhạc sĩ người Anh, thành viên sáng lập ban nhạc The Rolling Stones. Ông đã từng phải thay máu để cai nghiện ma túy.

(4) Trắc nghiệm nhân cách do nhà tâm thần học Thụy Sĩ Hermann Rorschach sáng tạo năm 1917, bằng cách sử dụng một tập hợp mười giọt mực đối xứng để tìm hiểu xem người ta nhìn thấy những gì, qua đó làm công cụ chẩn đoán các bệnh tâm thần.

(5) Methamphetamine, một loại ma túy tổng hợp. Trên thị trường, chất ma túy này có thể được bán dưới dạng bột hoặc viên nhộng. Người chơi methamphetamine có thể hít, hút, tiêm hoặc nuốt. Khi vào cơ thể, chất này sẽ làm tăng huyết áp, gây tổn thương não, làm thay đổi tính tình.

(6) Trong trò Craps (một trò chơi sử dụng súc sắc), “mắt rắn” là từ lóng chỉ việc gieo cùng lúc ra hai con nhót. Dấu chấm duy nhất trên hai con súc sắc làm người ta liên tưởng đến cặp mắt nhỏ tí của con rắn, và vì là số nhỏ nhất, đồng nghĩa với khả năng thua cao nên người ta thường gắn nó với điềm gở.

(7) Loài sinh vật bay trong truyền thuyết có cánh dơi, tai của loài gặm nhấm, móng vuốt nhọn hoắt và hàm răng sắc bén. Từ gargoyle thường được dùng để chỉ những bức tượng đá nối với một ống máng được thiết kế để tiêu thoát nước khỏi mái nhà, nhưng nó chủ yếu được dùng với mục đích nghệ thuật và nhằm xua đuổi ma quỷ ra ngoài nhà.

(8) Trong tiếng Anh, từ oral (miệng) phát âm giống với aural (tai).