Chương 1 - Cô gái kì lạ

Thứ hai, 5.30 A.M

- Oaa....................- Kiệt thức dậy với một khuôn mặt ngái ngủ, nhìn đồng hồ Kiệt cất tiếng nói:

- Mới có 5 giờ rưỡi, sao hom nay mình dậy sớm thế nhỉ? Thôi, đi tập thể dục vậy

Tiến lại gần tủ quần áo, Kiệt lấy ra một bộ đồ thể thao rồi bước vào wc

- Cạch- 5' sau Kiệt bước ra với vẻ cực kì handsome

Sau khi bước ra ngoài và khởi động Kiệt bắt đầu chạy quanh khu phố

- Tin..tin- đang chạy thì Kiệt nghe thấy tiếng còi xe vang lên

Ngoảnh mặt lại, anh thấy một cô gái có khuôn mặt rất dễ thương khiến tim anh đập nhanh hơn mức bình thường. Cô đạp một chiếc xe đạp khá cũ, sau lưng còn có một chồng báo to

"Chắc cô ấy là người giao báo"- Kiệt nghĩ thầm

Đúng như những gì Kiệt nghĩ, cô gái đó đúng là ngươi giao báo. Cô dừng xe lại trước cửa nhà của một người đầu ngỏ, cầm trên tay chồng báo, cô gái bước tới cổng từng nhà, đặt tờ bào gọn gàng sang một bên cổng rồi bước đi tiếp

"Cô ấy quả là một người rất có trách nhiệm trong công việc"- Kiệt thầm nghĩ vì theo anh biết, những người giao báo trước đây k bao giờ tỉ mỉ như cô ấy, họ ngồi trên xe và ném tờ báo vào cổng mỗi nhà mà k cần biết tờ báo đó bay đi đâu

Nhận ra mình có hơi vô duyên khi tự nhiên đứng nhìn cô gái như vậy, Kiệt khẽ cốc đầu mình rồi tiêp tục chạy tiếp

Nhìn đồng hồ, thấy đã 6.30', Kiệt chạy về nhà chuẩn bị đi học

- - - - - - - - - - - - - - -

Cùng lúc đó, sau khi giao báo xong, Tiểu Ngọc về nhà chuẩn bị quần áo, đây là ngày đầu tiên Tiểu Ngọc đi học ở trường mới nên cô k muốn trễ

Sau khi mặc quần áo, cột lại mái tóc, mang cặp vào..xong xuôi, cô nhìn mình trong gương lần cuối và nói:

- Mẹ ơi, ước nguyện của mẹ cuối cùng con cũng thực hiện được rồi, con sẽ cố gắng học tập thật tốt mẹ ạ

Hít một hơi thật sâu để k còn hồi hộp nửa, Tiểu Ngọc mở cửa bước ra ngoài

Khuôn măt giờ đây mang một vẻ lạnh lùng khó tả, cô cất bước tới trường mà nói đúng hơn là cô đang chạy mới đúng, cô chạy nhanh tới mức ngươi ta chi kịp thấy một cái bóng vừa mới vụt qua

- - - - - - - - - - - -

Trên đường cũng chả khá gì hơn ở vỉa hè, nếu trên vỉa hè có Tiểu Ngọc ngự trị về tốc độ thì trên đường ông vua tốc độ chính là Bảo Kiệt nhà ta

5' sau, Tiểu Ngọc tới trường, cô k khỏi bàng hoàng trước sự lộng lẫy của ngôi trường quí tộc này. Bước vào cổng trường, nó lạnh lùng k wan tâm đến những ánh mắt xung quanh

- Ai vậy ta? Xinh quá nhỉ?- boy 1

- Ừ, đúng là xinh thật, xứng đáng làm bồ của tao- boy2

- xí! mày k xứng, Em ơi , lam BF của anh ne- boy3

- Mấy ông cứ nói quá, nó làm sao đẹp bằng tui- girl 1

- Nhìn cũng bình thường thôi mà- girl 2

..................................

Mặc kệ những lời nói của những bà 8 nhiều chuyện, nó lặng lẽ bước vceef phòng Hiệu Trưởng

- Cốc, cốc, cốc- Tiểu Ngọc gõ cửa

- Vào đi- một giọng nói vang lên

- em chào thầy ạ!- nó lễ phép trả lời

- Chào em, em ngồi xuống đây, em là hs mới phải k?- thầy HT hỏi

- Vâng ạ. Em là Lâm Tuyết Tiểu Ngọc- nó trả lời rất lễ phép

- ừm! Thầy đã xem hồ sơ của em, em có thành tích học tập rất tốt- thầy hiêu trưởng nói với vẻ rất hài lòng

- Em cảm ơn thầy, em thấy mình vẫn còn rất nhiều thiếu sót- Nó khiêm tốn trả lời

- Bây giờ em sẽ học ở lớp 10A1, đây là lớp giỏi của trường đấy. Bây giờ em theo thầy lên nhận lớp- thầy HT nói

- Vâng- Nó đáp

Thầy HT là một người đàn ông đã đứng tuổi( khoang tầm 60t), nó cảm thấy ông là một người rất tốt, hiền hậu và nhân từ

- - - - - - - - - - - - - - - - -

Tại lớp 10A1

- Nè, mấy người kia, tại sao lại dám bỏ rơi tui ma đi vậy hả?- Kiệt tức giận

- Tại vì bửa nay anh nổi hứng giậy sớm rồi còn đi bộ nữa chứ, tụi em đợi mãi k thấy anh về nên mới đi trước chứ bộ- Trinh cãi lại

- Mấy người ác lắm, bửa nay tui tạm tha cho mấy người đó- Kiệt tuy rất tức nhưng k cãi lại được nên cũng đánh chịu thua

Vừa lúc đó

- Các em trật tự, hôm nay lớp chúng ta có một bạn mới- tiếng thầy HT vang lên đầy uy lực nhưng cũng rất ấm áp

- Ai vậy ta? boy 1

- k biết có phai là em xinh xinh hồi sánh k nhỉ? boy 2

- Mấy ông thấy gái là mắt cứ sáng lên- girl 1

- Theo tui, đó là một anh chàng cực kì handsome- girl 2

Trật tự nào các em- Thầy hiệu trưởng vỗ tay, ra hiệu cho cả lớp im lặng

Lời nói của thầy thật có uy, lập tức mọi người đều im lặng

- Vào đi em- thầy quay về phía cửa lớp, giọng dịu dàng kêu nó vào trong

Khi nó bước vào thì bọn con trai ồ lên thích thú vì lớp mình vừa có thêm một hot girl và mình đã đoán đúng. Còn phe con gái thì hơi đỏ mặt vì mình bị hố, một số khác thì thì hơi ghen tức vì mình k đẹp bằng nó nhưng tất cả mọi người đều phải công nhận một điều là nó rất đẹp

Còn ở dãy bàn cuối- nơi các công chúa và hoàng tử của chúng ta ngự trị thì:

- Ôi !!!!! Bạn mới của chúng ta thiệt là dễ xương- Phương vừa nói vừa làm mặt mơ mộng

- Xì, bà thầy gái đẹp là cứ tươm tướp, tui hơi nghi ngờ về giới tính của bà đó nha- Vũ nói với vẻ giễu cợt

- Nè cái thằng đầu nhím kia, ngày nào ông k chọc tui, ông ăn cơm k thấy ngon hả?- Trinh gắt lên

- Nè cái bà kia, bà nói tui sao cũng được nhưng bà k được động vào niềm kiêu hãnh của tui nghe chưa?- Kiệt vừa nói vừa chỉ vào đầu mình

(Chả là như thế này, Vủ có một mái tóc rât chi là......là gì ấy nhi? t/g quên mất tiêu rồi, nhưng nói chung là tóc Kiệt được nhuộm màu đỏ rực, vuốt keo dựng đứng trông thật cá tính- . Đó chính là niềm kiêu hãnh của Vũ bấy lâu nay. Thế nhưng đối với Phương thì nó trông chả khác gì là mấy con nhím ngu ngốc lúc nào cũng xù bộ lông của mình ra khoe khoang cả)

- Vậy ông nói tui như vậy là có ý gì? hả?- Phương cũng chả kém cuộc cãi vã bắt đầu diễn ra

- Trời ơi! Kiểu này chắc tụi nó đánh nhau quá- Trinh lo lắng nói rồi bay vô cản Phương lại trong khi Phương còn đang xăn tay áo

- Phong ơi! Giúp mình với- Trinh chỉ có thể khống chế một mình Phương trong khi Vũ thì vẫn cứ xông vào tấn công Phương nên k còn cách nào khác là phải nhờ đến Phong

Phong túm cổ áo của Vũ lôi về chỗ ngồi và ngồi khuyên giải mặc dù biết trước kết quả vẫn luôn là con số 0.

Còn bên phía Trinh và Phương cũng chả khá hơn là bao khi Trinh thì cố gắng khuyên giải còn Phương thì ngồi đấu mắt với Vũ ( thật hết biết 2 ông bà này mà)

- Anh 2, anh nói gì đi chứ? Sao anh im lăng hoài vậy?- Trinh quay sang Kiệt nhờ sự giúp đỡ

- .................- im lặng

- Anh 2!!- Trinh hét lên

- .......- vẫn là sự im lặng

Tinh đâu hay nãy giờ Kiệt đang mãi mê nhìn cô bạn mới với dòng suy nghĩ của riêng mình nên k nghe thấy cô nói

" Chính là cô ấy- cô gái giao báo lúc sáng nay, tại sao cô ấy vào được trường này nhỉ? Tuy mái tóc có thay đổi( vì sáng nay Ngọc xõa tóc còn bây giờ thì thắt bím 2 bên, trông như mọt sách) nhưng khuôn mặt đó thì k thể nhầm lẫn được, vẫn là khuôn mặt bầu bĩnh đó, cái miêng nhỏ xinh xinh phơn phớt màu hồng thắm, nước da trắng ngần như con suối trong veo, và điều đặc biệt nhất chính là đôi mắt: đôi mắt to tròn, đen láy nhưng chứa đưng trong đó là sự lạnh lùng và một nỗi buồn vô hạng"- Kiệt suy nghĩ

- anh 222222 !! - tới lúc này thì Trinh đã k chịu dược nữa nên ghé sát vào tai Kiệt và hét lớn

- ơ.. hả?- Như đã bừng tỉnh, Kiệt lắp bắp trả lời

- Anh làm sao thế?- Trinh hỏi

- Nè, ông đừng nói với tui là ông để ý con bé mới tới nha- Vũ ranh ma hỏi

- Đâu ..đâu có- bị trúng tim đen, Kiệt chối

- Trời, nhin ổng như vậy là đúng rồi đó- Phương xen vô

( Lưu ý nha: Tuy Phương và Vũ hay cãi nhau nhưng lại rất thân nhau, luôn luôn cùng nhau hợp tác để chọc phá mọi người nên họ được cả trường gọi bằng cái tên:" Bộ đôi siêu quậy", hix! Bó tay)

- Haizzz! Bộ đôi siêu quậy lại băt đầu rồi- Trinh thở dài ngao ngán

- Thôi, kệ họ đi- Phong thản nhiên trả lời vì đây được xem là chuyện thường ngày ở huyện mà

Chỉ tội cho Kiệt, bị tụi nó dồn vào phía đường cùng, k có lối thoát thì may sao có 1 giọng nói cất lên:

- Chào các cậu - người đó cất tiếng nói

Tụi nó ngước mặt lên và cùng đồng thanh

- Chào cậu!

- Mình là Tiểu Ngọc, từ nay mình sẽ ngồi ở dây, mong các bạn giúp đỡ- Thì ra người đó chính là Tiểu Ngọc

- Ừ! Tất nhiên rồi- đồng thanh tập 2

Tiểu Ngọc kéo ghế và ngồi xuống bàn của kiệt

( Chú ý nè: Tụi nó ngối 3 bàn, mỗi bàn 2 người

Trinh và Phương- 1 bàn

Tiểu Ngọc và Kiệt- 1 bàn

Phong và Vũ- 1 bàn

Đó là thứ tự bàn từ trên xuống dưới )

- Hôm nay Thầy có cuộc họp gấp, các em nhớ giữ trật tự cho đến tiết sau- thầy giáo chủ nhiệm

- Vâng a!- all

Sau khi thầy đi

- Chào bạn, mình là Bảo Trinh- Trinh

- Còn mình là Phương- Phương

- Còn mình là Vũ- Vũ bon chen

- Mình là Phong - Phong

- Còn mình là Kiệt- anh trai của Trinh, có gì khó khăn cậu cứ nói- Kiệt

Câu nói của Kiệt đả vô tình lọt vào tai Phương va Vũ- Những con ma siêu quậy của trường Green Dream và trở thành trỏ đùa của họ

- Có gì khó khăn cậu cứ nói- Vũ và Phương nhại lại tiếng của Kiệt

- Nè, mấy người quá lắm rồi nha- Kiệt bị chọc quê đến quá độ

- Thôi, đừng giỡn nữa- Trinh can

- Mà cậu nói cậu là anh của Trinh- Tiểu Ngoc hỏi Kiệt

- Ừ!- Kiệt hồn nhiên trả lời

- Vậy là cậu bị ở lại lớp- Tiểu Ngọc cũng hồn nhiên k kém

Nhưng sự hồn nhiên đó lại làm cho Kiệt xem té xỉu

- Nè, cậu coi thường tui quá nha, tụi tui là anh em sinh đôi mà? - Kiệt vừa nói vừa kéo Trinh lại gần mình

- Sao chẳng giống nhau gì hết vậy? - Tiểu Ngọc nói

- Tui thấy giống mà- Kiệt nói

- K giống, Trinh dễ thương, xinh đẹp còn cậu thì.....- Tiểu Ngọc đáp

- Thì sao?- Kiệt cướp lời Ngọc

- Umh..dưới mức trung bình- Ngọc thản nhiên đáp

Tụi nó bắt đầu cười phá lên, Kiệt mất 5s bất động sau đó cũng hiểu ra là mình bị chơi xỏ

- Á! Cậu dám chơi xỏ tôi à ?- Kiệt nói

- Tôi k có chơi xỏ gì cậu hết, tôi chỉ nói ra những gì tôi suy nghĩ thôi- Ngọc vẫn thản nhiên như k

- Cậu..cậu..- Kiệt tức đến đỏ mặt

- Hahaha, lần đầu tiên có người dám chê " Sun Prince" của chúng ta đấy- Vũ nói mà k nhịn được cười

- Đúng, đúng- Phương hùa theo

- Từ nay anh 2 hết tự kiêu nha- Trinh

- Cuối cùng thì chúng ta cũng tìm được người có thể chữa bệnh tự kỉ cho Kiệt rồi- Phong cất tiếng

- Mấy người hùa theo cô ta ăn hiếp tui- Kiệt bức xúc lên tiếng còn tụi nó thì vẫn lăn ra cười

Nhìn thấy mọi người vui vẻ, Ngọc cũng khẽ mỉn cười, tuy nụ cười rất nhẹ và vẫn mang hơi lạnh của băng tuyết nhưng nó lại làm cho tim ai xao xuyến và loạn nhịp( Kiệt đó)

- Thôi, k giỡn nữa, vô tiết rồi- Kiệt đánh trống lãng khi thấy chuông báo hiệu vào tiết 2 vang lên

Tiết thứ 2 trôi qua trong im lặng, duy chỉ có một người cứ ngồi học bài mà thỉnh thoảng lại lén nhìn cô bạn cùng bàn của mình( ai thì chắc mọi người cũng biết mà ha ^- ^)

Reng....reng.....reng..

Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi đã đến, mọi người ùa ra khỏi lớp như bầy ong vỡ tổ, nhưng nói đúng hơn là ùa về phía 3 dãy bàn cuối( là bàn của tụi nó đó)

- Oaaa, mệt quá- Trinh khẽ vươn vai

- Xuống căn- tin thôi, tui đói lắm rồi- Phương

- Đúng là heo, suốt ngày chỉ biết ăn với uống- Vũ lại bắt đầu chọc Phương

- Ông..ông..- Phương tức mún ói máu mà k làm gì được

Nhìn thầy vẻ mặt tức giận của Phương, Vũ đắc trí cười đầy kiêu hãnh, Nhưng ông trời quả là k chiều lòng người khi đang tận hưởng niềm vui chiến thắng thì bụng của Vũ lại...... kêu lên:" ọc..ọc.." vì đói bụng

- Ha! Mình cũng vậy mà bày đặt nói người ta- Phương trêu

- Tại..tại..- Vũ ngượng chín cả mặt mà k biết giải thích như thế nào cho đỡ quê thì Trinh lên tiếng giải vây

- Thôi, đừng giỡn nữa, mọi người ai cũng đói cả mà, xuống căn- tin thôi

Mọi người cùng nhau bước ra cửa( nãy giờ k có Ngọc nhà ta nha mí bạn, Ngọc đã ra ngoài từ nãy giờ rồi)

- Thanks bà nhá- Vũ nói thầm vào tai Trinh

- Ưm, k có gì, chẳng qua tui k mún lại phải làm sứ giả hòa bình cho ông và Phương thôi- Trinh vui vẻ đáp

2 người cứ vui vẻ như vậy mà k biết có 2 đang cảm thấy khó chịu trong lòng( là Phương và Phong đó ạ)

Ra đến cửa lớp thì tụi nó thấy một khung cảnh cực kì thú vị. Một đám nam sinh đang bu quanh một đứa con gái và đứa con gái đó k ai khác chính là Ngọc

- Em ơi, làm bạn gái của anh nhé- boy 1

- K, làm BF của anh nè- boy 2

- Đừng, làm girl friend của anh nè- boy 3

- Cút- đáp lại những tình cảm k biết là thật hay giả kia là sự lạnh lùng cùng một câu nói chỉ vỏn vẹn có 1 từ, 3 chữ

Một số khi nghe thấy câu nói lạnh còn hơn băng ở Bắc Cực của nó đã bỏ chạy mất dép nhưng vẫn còn khoang 5 tên vẫn còn ở lại

- Em ơi, xin em hãy nhận lấy tấm chân tình của anh - bóy nói

- k, đừng nhận thứ chân tình giả dối đó của nó, hãy nhận lấy tấm lòng thành tâm của anh- boy 2

- Tụi mày toàn là lũ ba xạo, em ơi, anh mới là thật lòng với em nè- boy 3

- K, anh mới thật lòng với em, tấm lòng của anh sáng như trăng đêm rằm- boy 4

K, đừng tin những lời hắn ta nói, tấm lòng của anh sáng tựa ngàn sao, anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh yêu ánh mắt, nụ cười( ông này xạo, hồi nãy tới giờ nó có cười đâu, chỉ cười nhẹ với tụi nó thôi mà), yêu cái d...- boy 5

- Cút, tao nói là cút, lũ dog tụi mày có nghe rõ k hả?- Ngọc

k để thằng kia nói hết câu, nó lên tiếng vì nếu để thằng đó nói thêm 1 từ nào nữa chắc nó sẽ xỉu ngay tại đây vì những lời nói con nhão hơn cháo đó. Tụi kia thấy k khí xung quanh mình như giảm đi mấy chục độ, lạnh- đó là từ ngữ duy nhất để có thể miêu tả cảm giác lúc này của tụi kia dù bây giờ mới vào tháng 7( vì đây là ngôi trường quí tộc nên đi học sớm hơn những ngôi trường khác)

Sau câu nói đó, bọn kia đã chạy hết, nó toan bước đi thì thấy tay mình như bị ai níu lại,nó đưa ánh nhìn có thể giết người đó cho thủ phạm, thì ra chính là thằng boy 5- thằng sến nhất trong tụi nam sinh lúc nãy

Bắt gặp cái nhìn sắc hơn dao của nó, thằng kia khẽ rùng mình nhưng vì đại nghĩa cua gái của mình, thằng kia nhất quyết k chịu bỏ tay ra

- Tao đã nói đến thế mà mày vẫn k chịu buông thì tao chỉ còn có cách này thôi, đừng trách tao k nói trước- nó nói giọng thương hại pha lẫn với băng tuyết. Và đi đôi với lời nói chính là một cú xoay người vô cùng ngoạn mục, đôi chân dài vô tận của nó vung lên trong k trung và đích đến cuối cùng chính là...mặt của thằng kia

Bị tấncông bất ngờ và mãnh liệt( câu này giống như trong môn lịch sử khi người ta kể lại cách cuộc kháng chiến chống quân xâm lược quá), thằng kia k kịp kháng cự( mà cho dù có kháng cự cũng chả làm được gì đâu cưng), máu từ miệng và lỗ mũi bắt đầu phun ra như núi lửa phun trào

- Games over- nó lạnh lùng nói rồi bỏ đi

Tụi nó đứng trong lớp đã chứng kiến hết tất cả và mỗi người một suy nghĩ

Phương: Hu hu, bạn ấy như vậy thì còn cần gì mình bảo vệ nữa? Tủi thân ghê

Trinh: waaaaa, bạn ấy còn dữ hơn cả Phương nữa( đương nhiên rồi, nó tinh thông hết tất cả các môn võ học, còn Phương thì tuy dữ vậy thôi chứ thật ra có biết tí võ nào đâu)

Vũ: trời, nhìn xinh vậy tưởng hiền lắm, tính cua nhỏ làm bạn gái để chọc... tức chơi, ai dè...thôi, đành từ bỏ giấc mơ xa vời đó vậy, k khéo nó đánh mình mềm xương

Phong: cậu ta mang một vẻ đẹp lạnh lùng nhưng lại có mọt nỗi buồn giấu kín. Rốt cuộc, nỗi buồn đó là gì, ta nhất định sẽ tìm ra( đừng ngạc nhiên và vì sao Phong biết nó có nỗi buồn nha, vì Phong có khả năng biết được tính cách của người khác ngay từ lần gặp đầu tiên)

Kiệt: cậu càng ngày càng khiến cho tôi tò mò nhiều hơn về cậu đó- Ngọc à! Một cô gái lạnh lùng nhưng đầy thú vị.

- Thôi, chung ta xuông că- tin đi- Phương lên tiếng

- Ừ! ?Đi thôi- Trinh

- Mọi người đi đi, mình xuống gặp ông một lát- Kiệt nói rồi tạm biệt mọi người

- Cái thằng này bữa nay kì ghê- Phong nói

- Chắc ổng kết Ngọc rồi- Vũ phát biểu

- Đúng, đúng. Ông có cùng ý kiến với tôi đó- Phương xen vô

- Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ...v.v- Vũ bắt đầu công cuộc quậy phá của mình

- Cuối cùng thì các cậu ấy cũng có thể hòa đồng rồi- Trinh hớn hở

- Vậy sao? Còn mình thì k nghĩ vậy đâu- Phong nói và hướng ánh mắt vào 2 người đi phía trước mình

Trinh nhìn theo ánh mắt của Phong và thở dài thườn thượt khi thấy Phương và Vũ đang cãi nhau nảy lửa.

- Tại sao lúc nào họ cũng vậy nhỉ? K bao giờ hòa bình được quá 5'- Trinh than phiền.

Cùng lúc đó, tại phòng hiệu trưởng

- Cốc, cốc, cốc!- tiếng gõ cửa vang lên

- Vào đi- tiếng nói trầm ấm và đầy uy lực của thầy hiệu trưởng vang lên

- Cháu chào ông- Kiệt mở cửa bước vào trong

- Chà, hôm nay có chuyện gì mà đứa cháu bất trị kia lại tìm tới lão già này vậy?- Thầy hiệu trưởng nói giọng trêu chọc và có phần.. hờn dỗi( hix, k biết cái ông này có phải là con nít k nữa???)

- Ông à! Sao ông nói vậy, con thương ông nhất mà- Kiệt làm nũng

- Thôi, cho ta xin! Nhìn cháu như vậy là ta biết cháu có chuyện cần cầu xin ta rồi đúng k?- Ông nói với vẻ hiểu biết

- Hì, ông đúng là hiểu cháu nhất mà!- Kiệt nịnh ông

- Để ta đoán thử nhé! Có phải vì cô bé mới tới k?- Ông

- Vâng ạ! Cô ấy là con của tập đoàn nào vậy ạ?- Kiệt hỏi

- Hoàn toàn sai cháu ạ! Con bé k phải là tiểu thư đài cát gì đâu mà là..- Ông bỏ lửng câu rồi đưa cho cậu tập hồ sơ

Nét mặt Kiệt bỗng nhiên thay đổi sau khi xem những gì trong đó viết- Đó là sự ngạc nhiên

- Cô ấy đạt được học bổng ạ? - Kiệt hỏi

- Uk- Ông nói

- Nhưng nếu như vậy thì cô ấy phải đạt được điểm tuyệt đối 100/100 ạ?- Kiệt hỏi như k tin

- Uk, bất ngờ phải k? K hiểu sao ta lại rất quí con bé- Ông đáp

- Tại sao ông lại quí cô ấy?- Kiệt hơi ngạc nhiên vì ông cậu tuy có vẻ phúc hậu nhưng muốn được ông quí k phải là chuyện dễ mà nó thì lại quá lạnh lùng - Um, ta thấy ở con bé toát lên một sự nhân hậu và cao sang của một bậc quyền quí, nó cư xử rất lịch sự và vô cùng khiêm tốn, nhìn nó k khác nào một vị tiểu thư chứ k phải là một cô gái nghèo như những gì trong đó viết. Hơn nữa, nhìn nó rát giống với một người..- Ông nói

- Giống ai ạ?- Kiệt tò mò

- Một cô bé ta coi giống như con ruột của mình, nhưng..- Ông lại tiếp tục bỏ lửng câu nói

- Nhưng làm sao ạ?- Kiệt thật sự rất muốn biết

- K có gì, rồi sau này cháu sẽ biết- Ông có vẻ k muốn nói cho Kiệt biết thì phải

- Vậy thì thôi ạ- Thấy ông khó xử, Kiệt cũng k hỏi nữa

- Mà ta thấy cháu có vẻ quan tâm tới con bé nhỉ?- Ông lại trở về với vẻ thường ngày

- Làm...làm gì có ạ, ông đùa hơi quá đó- Kiệt ấp úng vì bị nói trúng tim đen

- Ta không tin, cháu thích nó phải không?- Ông gian xảo

- K, k có.Ông toàn nói linh tinh k à. Thôi cháu chào ông- Kiệt nói rồi vẫy tay chào ông vì nếu như kiệt còn ở đó thì sẽ còn bị chọc

Kiệt đi để lại một mình ông trong căn phòng trống, ông khi mỉn cười và nghĩ

"Cháu ơi là cháu, cháu k thể qua mắt lão già này được đâu.Từ nay, trái tim cháu có lẽ sẽ k được yên rồi, tội nghiệp cháu ta"

Kiệt bước đi mà cứ nghĩ về những gì ông nói, cậu k tin những gì ông nói là sự thật nhưng cũng k dám phủ định chúng. cậu thả hôn mình trong suy nghĩ mặc cho đôi chân mình bước đi trong vô thức. Bỗng, cậu va phải ai đó

- Tôi xin lỗi- Kiệt lên tiếng trước

- K sao đâu, tôi cũng k để ý mà- Người đó lên tiếng

"Giọng nói này sao mà quen qua!" Khiệt suy nghĩ rối ngước mặt lên thì thấy nó đang đứng đậy phủi quần áo

- Thì ra là cậu- Kiệt nói và khẽ mỉn cười

Nhìn thấy nụ cười hút hồn đó, Ngọc cảm thấy hơi bối rối và tim thì đập nhanh hơn. Gạt những cảm xúc nhất thời qua một bên, nó lấy lại sự lạnh lùng thường ngày- Sao cậu còn ngội đó?Sắp vào lớp rồi kìa, nào- Nó nói và đưa tay ra

Kiệt thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng nắm lấy tay nó và đứng dậy

Khi 2 bàn tay chạm vào nhau, có cảm giác như vừa có dòng điện chạy qua người nó và cả Kiệt nữa

Khi Kiệt đã đứng lên, nó vội vàng buông tay Kiệt ra.Đơn giản vì nó sợ, nó sợ cảm giác vừa rồi, sợ cái vỏ bọc lạnh lùng mà nó cố tạo ra 4 năm nay nó có gắng tạo ra sẽ bị phá vỡ trong tay người con trai trước mặt kia, đưng trước hắn, nó k thể tỏ ra lạnh lùng được. Rồi nó bỏ đi

Khi bóng nó đã khuất sau hành lang, Kiệt mới hoàn hồn. Lần đầu tiên có người dám chọc hắn, có người bị miễn nhiễm với nụ cười hút hồn mà k cô gái nào khi nhìn thấy mà k xịt máu mũi( hix, người ta cũng có đỏ mặt đó cha nội)

và đây cũng là lần đầu tiên có người làm cho trái tim hắn loạn nhịp. Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ giải lao như làm cho hắn bừng tỉnh, nếu nhớ k lầm thì trong ngày hôm nay, cái chuông mà hắn đã từng rất ghét đó đã cứu hắn đến 2 lần.

Bước vào lớp, hắn thấy nó đã ngồi ngay ngắn trên bàn, tay cầm cuốn sách của môn tiếp theo ra học. Khi hắn bước về chỗ ngồi cũng là lúc thầy dạy Toán vào lớp.Bài hôm nay lopws nó phải học tương đối khó nếu như k phải nói là ông thầy độc ác này cho toàn toán nâng cao. Dù cho cái lớp này được coi là cái lớp giỏi của khối 10 nhưng xét cho cùng đây cũng chỉ toàn bọn con cháu nhà giàu nên chất lượng ở đây cũng chỉ bằng 1 lớp khá ở những ngôi trường bình dân khác. Nhìn sơ bộ của cái lớp này thì biết, chăng ai hiểu những gì ông thầy đang ghi trên bảng kia là như thế nào, trừ nó, hắn(Kiệt), Phương, Trinh, Phong, Vũ .

Quét mắt một lượt quanh cái lớp được coi là giỏi này, đôi mắt ông thầy hắc ám dừng lại ở bàn nó và Kiệt.

- Em! Lên giải bài này cho tôi- Ông thầy chỉ vào nó, có lẽ ông ta thấy nó là học sinh mới nên muốn thách thức nó chăng?

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nó, thương hại có, lo lắng có, đồng cảm có và hả hê cũng có. Bỏ qua những ánh mắt của lũ bạn và ánh mắt tự đắc của ông thầy, nó bình thản bước lên bục giảng.

Lướt nhìn bài toán được ghi trên bảng, nó khẽ thở dài và lắc đầu. Hành động đó của nó được ông thầy và 35 học sinh trong lớp cho là bỏ cuộc

- Cố mà làm đi, bài này khó lắm đấy, tôi phải mất tới 1 tiếng đồng hồ mới làm ra đấy- Ông thầy tự đắc(sao ông nội này lại thích hành hạ người khác thế nhỉ?)

Cầm viên phấn trên tay, nó bắt đầu viết với tốc đọ kinh người

15' sau.........

- Tại ..tại sao..- Ông thaayf lắp bắp như k tin vào mắt mình nữa, một bài giải thật hoàn hảo

- Thưa thầy, theo em bài này quá dễ, k cần mất tới 1 tiếng đồng hồ đâu- Bỏ lại cho ông thầy một cục tức nó bước về chỗ trong sự ngạc nhiên của 35 học sinh trong lớp,kể cả Kiệt- người đã biết nó nhờ trí thông minh mà vào được trường này

- Cậu làm bọn mình ngạc nhiên đấy- phong nói

- Theo mình, chuyện đó cũng bình thường thôi- Nó nhún vai đáp lại

Những giờ sau đó trôi qua trong im lặng

Reng....reng.....reng...........

Tiếng chuông ra về vang lên, mọi người thu dọn sách vở ra về và nó cũng k phải ngoại lệ

- Kiệt ơi, về thôi- Vũ gọi

- Mọi người về trước đi, mình có việc phải đi 1 chút- Kiệt cười trừ

- Sao?Đi chơi mà k rủ bạn bè hả?- Phong trêu

- làm gì có, chuyện riêng thôi mà- Kiệt thanh minh

- Thôi, về đi.Ổng lại đi với em nào nửa rồi chứ gì?- Phương ra vẻ hiểu biết

- Anh 2 nhớ về sớm nha.Hôm nay ông nội (thầy hiệu trưởng) cũng tới ăn cơm đó- Trinh nhắc nhở

- Ừ, anh biết rồi mà.Thôi, pp- Kiệt nói rồi chạy như bay

- Pó tay thằng này luôn- Vũ thở dài

...............

Việc bận của Kiệt k có gì khác đó là....đi theo chị Ngọc nhà ta

Kiệt thấy nó bước vào 1 quán nước dành cho teen, tò mò Kiệt theo vào luôn. Chọn một vị trí khuất ở góc phòng nhưng lại có thể quan sát được xung quanh, Kiệt ngồi xuống

Bỗng, Kiệt thấy nó trong bộ đồng phục của quán, thì ra nó làm phục vụ ở đây. Thấy nó đang cấm tờ menu tiến về phía mình, Kiệt kéo mũ sát xuống và cúi mặt

- Anh dùng gì ạ?- Tiếng Ngọc vang lên

- À.à..cho tôi một tách cà phê sữa nóng- Kiệt ngập ngừng lên tiếng

- Vâng, xin anh chờ cho 1 lát- Ngọc nói rồi bỏ đi

- Phuùuuu- tới lúc này thì Kiệt mới thở phào nhẹ nhõm

...............

8h tối nó bắt đầu làm xong việc và ra về, Kiệt cũng thanh toán tiền và đi theo

Nó đi, đi mãi...rồi dừng lại trước cổng 1 ngôi nhà màu trắng sữa rồi bước vào

" Thì ra đó là nhà của cậu"- Kiệt nghĩ thầm rồi bước về nhà

Tại nhà họ Hoàng...

- Kiệt, con đi đâu mà giờ này mới về?- papa Kiệt hỏi

- Dạ...con có việc bận một chút ý mà- Kiệt bịa đại một lí do

- Thôi, k sao đâu, cháu lên phòng đi- Ông nói rồi nháy mắt với Kiệt

Dù k hiểu cái nháy mắt đó của ông Kiệt cũng cho qua và lên phòng

- Ba à, sao ba chiều nó quá vậy, nhỡ đó hư thì sao?- mama Kiệt thắc mắc

- Ta thì k nghĩ như vậy bởi vì sắp có người có thể quản lí được nó rồi- Ông mỉn cười

- Người đó là ai vậy ba?- papa Kiệt thắc mắc

- Tạm thời thì ta chưa thể nói được- Ông để lại cho 2 người con 1 dấu ? to đùng rồi bước đi

- ta về đây, cũng khá muộn rồi

- Vâng, ba về- pama Kiệt đồng thanh

Cuộc nói chuyện vứa rồi Trinh k hề hay biết vì nàng đã lên phòng học bài rồi(học sinh gương mẫu phải như vậy chớ)

*Xin lưu ý với các bạn đọc là ngôi trường Green Dream do 5 nhà bỏ vốn xây dựng đó là:Hoàng gia, Lâm gia, Nguyễn gia, Trịnh gia và Lê gia

Vì ước mong thời trẻ của ông Kiệt là trở thành giáo viên nhưng vì hoàn cảnh gia đình nên ông phải về tiếp quản việc kinh doanh của gia đình vì ông là con 1. Khi về già, ông muốn thực hiện ược muốn đó nên đã trở thành Hiệu trưởng của trường Green Dream

&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&

Sáng hôm sau tại trường Green Dream...

cả trường đang rộn lên về thông tin của Ngọc- Hot girl lạnh lùng của trường, vì quá lạnh lùng nên Ngọc đã được các học sinh trong trường gán cho cái biệt danh là" Snow Princess"( Công chúa tuyết)

Bước vào cổng trường nó đã k được yên thân vì một đám ruồi nhặng(theo nó là như vậy) bu quanh

- Snow Princess! I love you- boy 1

- Cậu là thiên thần của lòng mình- boy 2

- ...........

Vô số những lời ngọt ngào vang lên với tần số tăng dần mà theo nó thì là '' Mật ngọt chết ruồi", nhưng nó k phải là ruồi nên nó được coi là miễn nhiễm