Tập 1

Đằng Giao đưa mắt xem chương trình "Chiếc nón k`y diệu", nào hay những gì xảy ra ngoài ngõ . Căn phòng được anh thuê để tìm sự yên tĩnh sau giờ làm việc mệt mỏi . Đằng Giao không thích ồn ào ở nhà do sự đùa giỡn của mấy đứa cháu anh, lại không muốn bạn bè lui tới tìm nơi ăn nhậu ì xèo . Nhờ đó, ngày tháng trôi qua với sự nhẹ nhõm vui vẻ cho anh . Bỗng nghe tiếng giày ai đó gõ mạnh ngoài sân vọng vào mỗi lúc một gần hơn:

- Ôi, trời ơi! Thật hú hồn! May là vào kịp đây!

Một cô gái với vẻ hốt hoảng, mắt liếc ra ngoài đường, tay để trên ngực như tự trấn an mình..

Đưa mắt khó chịu, anh lên tiếng:

- Ai hú hồn ?

Trong bộ đồ mô- dden sát bó lấm tấm giọt mưa chiều, nét ngố ngáo, tinh nghịch cũng hướng về anh, cô cong môi đáp không một chút ngượng ngập:

- Chẳng lẽ không là tôi, mà là anh sao ?

- Là anh ?

Đăng Giao chỉ vào người, cười nhẹ .

Cô bé cười:

- Ý anh muốn nói mình đứng tuổi chứ gì . Sao nào, muốn tôi gọi anh bằng gì ? Papa hay ông chủ đây ?

- Papa thì không dám có đứa con gaíi "trơì đất" như cô đâu.

- Tôi thế nào trong mắt anh đây?? Trời đất là sao?

Đằng Giao hơi bất ngờ nhình cô hai tay đập nhẹ vào nhau, cử chỉ không ngượng ngập chút nao.

-"Trời đất" là tự nhiên xông vào nhà người ta, không hề áy náy . Trái lại, còn hách dịch đứng đó, chống mắt lên tra gạn chủ gia. Đó không hỗn, không hồ đố là gì ?

- Chứ không phải tuổi còn trẻ lại thích đóng vai lào Ngư Đồng à ? Bộ người ta cúi đầu gọi "anh" bằng chú, bằng ông thích lắm sao? Không phải đó là "lảo" ư ? Thiệt là hết nói nổi anh à .

Cô nhìn quanh phòng, dấu môi dài ra. Anh hỏi:

- Ai ngưỡng mộ mà "bay" vào đay, giờ lý sự ?

- Dưng không, ai thèm ào vào nhà mà chi trích . Bộ phòng khách này hoàn mỹ lắm sao? Người ta bị đuổi bắt, kẹt quá mới "bay" để lánh nạn thôi mà .

- Làm gì kêu ơi ới chết đến nơi vậy ?

Hất mặt, rùn vai, cô hứ dài:

- Chứ gì nữa! Người ta run mắc chết đây nè .

- Làm gì rủn Bộ "chôm chía" bị bắt tại trận à ? Quen tay rồi, bỏ sao được . Đừng có đứng đó mà ngắm đồi tôi trang trí à ! Người ta quên, cái chôm, cái chộp đi .

Như bị động, cô bé nháy cẫng lên kêu trời:

- Ê ! Thấy tôi móc túi ai chưa mà kết luận thấy ghê vậy ? Đừng có nhìn gà hoá cuốc nhá ! Sao đánh giá người ta thấp vậy, anh tưởng tôi không có tự ái sao?

- Lương thiện, hiền lành với vẻ thục nữa, ai tự nhiên xông vào nhà người ta không hỏi một tiếng . Lịch sự cúa cô bán chợ trời từ lúc nào thì có đó .

Ngoan cố, cô hất mặt đáp:

- Từ lúc gặp khuôn mặt hắc ám của ông đó .

- Phái, hắc ám như ân cướp vậy . Còn đứng đó nói ?

Vương to mắt ngắm anh:

- Bộ tư gia có gương mặt từ bi sao mà liễu yếu đào tơ như tôi dám làm chuyện đọng trời đó giữa thanh thiên bạch nhạt chứ . Anh nhìn kỹ xem tôi có giống dán "trời đất" hay là "madam" đây, anh Hai?

Anh cười to, cười và bảo:

- Ai dám nói mình ở trong nhà của chính mình lại có hành động của kẻ ăn cướp ? Co suy ra đi ?

Cô chỉ vào người anh và gằn giọng:

- Là tôi nói nè . Anh không ăn cướp đồ vật, nhưng anh đừng nói mình chưa hề cướp lời, áp đặt tội lỗi đáng ghét ấy cho tôi nhá ?

- Rồi sao?

- Anh nghe đây . Tôi đâu có gan Tỷ Cang mà dám ? Ai muốn vào đây nhìn bộ mặt hắc ám của anh . Nếu không sợ người ta biết tôi đi nhong nhong ngoài phố, ai vắt ba chân, bốn cẳng vào nhà ông anh để tránh sự oanh tạc ấy chứ . Bộ tim không đập loạn xạ sao mà trách cứ ?

Đăng Giao nhướng mắt nhìn cô diễn tả bằng đôi tay ánh mắt vẻ tự nhiên, anh theo đà tự lúc nào không hay .

- Làm gì chạy nghe thình thịch, mồm kêu ơi ới ! Đàn bà con gái gì mà rộng mồm, rông mép không ai bằng . Làm như ở đây là chợ cá vậy .

Thờ khi nhún vai và liếc anh thật bén cô đáp:

- Thì cũng tự anh kìa . Bình thường tôi đâu cau có . Dịu dành, thanh lịch, điểm ưu nào ở tôi không có chứ .

- Có không mà nổ như pháo đó cô Hai?

Cô xoay người trước mắt anh, Hai tay dang rộng nhúng nhảy, chiếc bóp trên tay đong đưa . Môi cong lên, muĩ nhăn nhó, trông rất tự nhiên:

- Thật đó, nếu biết ông một mình hiu hắt trong này ai thèm vào .

- Bây giờ lui ra cũng chưa muộn mà .

Mắt cô nhướng cao . Cô cười thật vui:

- chắc nhà này quanh nắm "đèn khuya hắt bóng" quá há . Nên khi bổn cô nương xuất hiện là công tử giật bắn người lên như chạm phải lửa vậy .

- Nói hay lắm !

- Chứ gì nữa, tự nhiên lù lù như bóng ma vậy .

- Ai nói bóng ma ? Người ta là bóng hồng, là hoa hậu đấy, ông chủ à .

Đăng Giao bật cười trước lối diễn và đôi mắt tỏ ý mình của cô bé . Thật trẻ con với nét phụng phịu, dỗi hờn khác biệt với nhừng cô gaíi đã qua mắt anh . Cô bé đứng lại vươn to mắt nhìn anh cười:

- Ủa ! Chịu cười rồi sao ? Ngắm anh cũng trẻ chán chứ . Trẻ thì đóng vai công tử Bạc Liêu nó hợp hơn . Ai đời tự cho mình lão hoá . Bộ gần đất xa trời, vui lắm sao mà thích chứ anh Hai ?

- Ai mượn lên lớp đó chị Hai ?

- Ai thèm làm chị một ông già như anh mà gọi ?

Đằng Giao khoát tay :

- Bây giờ tóm lại, chị Hai có chịu "biến", trả lại sự yên tỉnh cho tôi hay không thì noí ?

Cô gái vô tư ấy, nhìn màn mưa trắng xoá ngoài khung cửa sổ . Gió vẫn thổi, mưa vẫn rơi . Cô rùng mình:

- Ông anh ác cũng vưà thôi nhé . Mưa bão ào ào, tôi lại quên đem theo aó mưa . Anh nói đi, ra ngoài ngay lúc này, có phải anh muốn tôi bện chết mới vui hay sao ?

Anh gầm gừ hỏi:

- Chẳng lẽ, cô Hai muốn "tịnh" ở đây luôn ?

Khoanh tay tròn vòng, cô nhún người :

- Ai thèm ! Không mưa, dù anh có mời cũng không thèm "ngự giá" nữa à . Trong cảnh này đành chịu thôi . Có đưa tay tiễn khách, khách cũng không thể nào cút xéo được . Cảm phiền đi nhá . Qua cơn mưa, tôi sẽ đi ngay .

Đăng Giao cười nhẹ giọng châm biếm:

- Chớ không phải đăng ký dài hạn sao ?

Xoay người ngắm khuôn phòng của anh, cô cười . Đăng Giao chợt hỏi:

- Quan sát xem, hàng nào có chất lượng dể lập phương án "hành sự chôm chĩa" hả

- Hứ! Còn anh, "chà đồ nhôm" hay "chôm đồ nhà" đây . Bày đặt châm tôi hả ? Ở lại đi anh Hai .

- Cô biết gì mà nói . Hay là suy bụng ta ra ý người đấy ?

Giọng thật êm pha chút buồn, cô nhìn anh đáp nhỏ :

- Những gì người ta có thể muà bằng tiền, bán bằng vàng thì có giá trị gì chứ . Đồ vật của cải đâu cần thiết tới phải thèm, phải có . Tôi chỉ cần sự quan tâm của bạn bè, nhất là của ông ấy . Nhưng .... có lẽ số của tôi không tốt, nên phải chịu một mình trong tất cả thôi .

- Cô lẻ loi lắm sao ? - Anh cũng hạ giọng hỏi .

- Ý anh muốn hỏi về mặt nào ?

- Tất cả !

Anh trầm giọng hơn . Cô lắc đầu:

- Vậy thi không . Tôi được nhiều người quan tâm, thương yêu hết mực, nhưng đối tượng đó không hợp nên tôi không nghe tâm tư ấm lại thôi .

- Còn người cô muốn, họ lại không đáp lại chứ gì ?

- Anh nghĩ kẽ đó đồng phái với anh sao ?

- Chẳng phải sao ?

- Làm gì có . Người đó là mẹ của tôi . Tiếc rằng bà trở về với cát bụi quá sớm . Biết chưa, nhiều chuyện !

Gương mặt trĩu buồn cho Đằng Giao thấy nét đẹp ở cô rất dịu dàng . Thế mà sự thay đổi thật nhanh, khuôn mặt kia tươi lại, nụ cười tinh ranh và giọng giễu cợt trở về :

- Mưa còn nhiều quá đi ... Hay là ông anh vui lòng cho tôi ngả lưng lên ghế nà một giấc đi há !

- Một giấc ? Trời đất, đủ rồi nha ! Bộ muốn tôi ...

- Anh có vợ rồi sao ?

- Chẳng lẽ tôi thế này mà chưa được thương ?

Cô bé bật cười mắt xoay vòng quanh phòng:

- Nếu có, không gian này yên tĩnh được sao ? Mà thôi, tôi không hỏi về gia chủ chuyện tư riêng và ngược lại . Giờ tôi nghỉ lưng cho khỏe đã .

Cô tự đến ghế dài ngả lưng vào thanh ghế, tay khoanh tròng, ngáp dài . Đăng Giao cau mày:

- Bộ tới cữ chưa "phê" sao ngáp dài vậy ?

Cô ngồi bật dậy hỏi:

- Cữ gì, sao tôi không hiểu ? Anh muốn nói gì ?

Anh khoát tay bảo nhanh:

- Bỏ đi . Ý tôi muốn nói sao cô ngáp mà không che "cửa khẩu" lại đó, biết chưa ?

- Cô cười giả lả:

- Ờ, quên há! Dạo này nhiều chuyện xảy ra quá, tôi vô ý . Xin lỗi nha .

Cô liếc anh cười sau cái nhún vai . Đăng Giao lắc đầu nhìn mưa đang từng đợt trút xuống .

... Chẳng biết ngủ bao lâu, chỉ biết khi ánh nắng len qua khung của vào mắt, khiến cô đưa tay che chắn . Cô dang tay ra hít thở như muốn lấy lại sự hưng phấn sau một ngày mệt mỏi vậy .

- Ủa! sao mình lại ở đây hả ? Đâu phải phòng của mình ? Ôi! Đầu lại đau nữa rồi . Còn nóng nữa !

Dưa tay lên trán xoa nhẹ, cô lẩm bẩm:

- Đau quá rồi! Làm sao đây ? Thiệt là rắc rối à .

Tờ giấy được để cạnh bàn, cô đưa tay cằm lên xem . Thì ra Đằng Giao viết cho cô . Bất chợt nhìn ra của đã khép tự bao giờ .

"Nhỏ !

Đã đến giờ anh đi làm, đành phải bỏ cô ở nhà một mình rồi . Nhỏi sốt lắm, thuốc để trên bàn đấy, ăn cháo xong rồi uống . Nếu khỏe thì cứ về . Ngược lại, nằm nghỉ nhá .

Muốn chôm gì cứ lấy, ngoại trừ bức ảnh trên bàn viết của anh . Ráng giữ gìn sức khỏe nh' . Đồ em ... phơi trong phòng tắm đấy . Xin lỗi . Em sốt quá cao, anh đành phải thay... thôi, bởi em băng mưa nên ướt . Anh không muốn đâu nha nhỏ . Xin lỗi ... không có gì cả đó ...

Tạm biệt em

Đăng Giao"

Giật mình, cô nhìn lại người . Trời đất á ! Bộ pyjama của anh ta đã khoác lên cô tự bao giờ . Chặc lưỡi, cô gãi đầu khi tưởng tượng những điều xảy ra. Nhưng đầu buốt đau càng lúc càng nhiều, cô ráng "nốc" xong tô cháo cùng liều thuốc cạnh đó và ... đôi mi khép lại sau đó .

Giọng lo lắng khe khẽ bên tai cô:

-Nhỏ à, nhỏ ! Em thức dậy giùm có được không ? Đừng có nằm ì đây mà báo đời tôi nhé .

Âm thanh trầm hơn tiếp nối:

-Mày đừng có lắc cô ấy nữa . Sốt cao, người ta mê man rồi . Có hét ra lửa đôi mi ấy đâu có mở mà gọi .

-Vậy là sao ? Mày khám thấy tình trạng cô ta như thế nào rồi ? Có cần đi bệnh viện hay ko đây ?

Nụ cười nở cho sự lo lắng trong lòng Đằng Giao phai đi phần nào . Người đó lên tiếng:

-Đằng Giao à ! Đâu có gì nghiêm trọng vậy . Đưa cô ấy vào viện cũng chính tao điều trị chứ ai mà nóng lòng . Cô ấy tên gì, ở đâu ? Bao nhiêu tuổi mày cũng ko hề biết . Nếu ai hỏi để làm bệnh án, mày sẽ khai sao đây !

Gãi đầu tỏ vẻ bực dọc . Giao cao giọng:

-Bởi vậy mới tức chết nè . Tự nhiên băng mưa cho đã đời rồi xông vào đây để báo tao.

-Ai biết báo hay là duyên phận đây. Sao phòng tao kế bên ko chạy vào, lại nhào qua mày ?

-Phong à ! Lúc này mày còn gài tao chi nữa đây. Cô ta lỡ có gì phải xui xẻo cho tao hay không ?

Bác sĩ Phong cười:

-Làm gì kêu lên thảng thốt như vậy, từ từ mà .

-Mày để từ từ ... lỡ mẹ tao sang đây bắt gặp thì biết ăn nói làm sao với bà đây ?

Đằng Giao bực dọc, Phong có dịp trêu cợt:

-Thì thưa rằng: đây là người yêu của con. Vì sợ mẹ ko vừa ý nên con lập tổ uyên ương ở chốn này cho tiện . Nay mẹ đã biết được, con xin chính thức luôn ạ .

-Ai mượn mày lập bản văn tế vậy, thằng quỷ ?

Phong nhún vai cười:

-Chẳng lẽ kể chuyện phong thần ấy mẹ mày tin ?

-Đừng tào lao nữa, mày làm ơn xem mạch ra toa cho tao nhờ đi ! Tự nhiên mắc phải oan gia, thật là bực .

-Làm gì, nhận gì đều có duyên phận xui khiến . Đâu thể muốn là được, xua đi là xong. Trông cô ta đẹp đến đấy . Mày xem, bàn tay trắng mịn và dài, đâu phải con nhà nghèo . Đó là chưa kể đến chiếc nhẫn, sợi dây chuyền cô ấy mang. Nếu xuất thân trong cảnh túng thiếu, làm gì có nữ trang đắt giá tặng con gái mình . Mày xem đi.

Đằng Giao xẵng giọng:

-Nếu thấy có cơ hội lợi dụng, thì mày tỏ ra anh hùng cứu mỹ nhân đi. Đừng gài ép cho tao, tội lắm .

-Nói phiếm thôi mà . Mày làm gì phản ứng mạnh vậy . Bộ qua một đêm chăm sóc cô ta, cảm tình có hay sao, mà khi tao chạm tới, phản pháo như chạm phải điện ko bằng à . Biết đâu mai mốt ... sự thật thì sao đây ?

Phong cười cười . Đằng Giao nhún vai:

-TẶng mày kết quả chung cuộc đó . Giờ làm ơn trở lại nhiệm vụ chính của mình đi. Xem mạch cho toa, nhớ chưa ?

-Dĩ nhiên là ko quên trách nhiệm của người thầy thuốc mà . Mày đổi tính nóng nảy hồi nào vậy thằng quỷ ?

Đằng Giao gắt hơn:

-Bác sĩ nói nhiều quá ko sợ mất hơi à ?

-Thôi được rồi, mày nghe nè ! Cô bé nhịn đói lại băng trong mưa gió nên cảm lạnh, sốt lại lên cao, cho nên ko làm sao tỉnh nổi . Giờ lấy nước đá đắp lên trán, uống thuốc mai tỉnh lại thôi. Trong lúc này, cho ăn cháo uống thuốc đúng liều, rồi sẽ khỏi ngay. Được chưa ?

Đằng Giao lo lắng:

-Có khi nào ko hết ko ?

-Làm gì khẩn trương vậy ? Chưa yêu đã lo rồi .

-Mày nói gì vậy, thằng trời đánh ?

Phong bật cười:

-Ông bạn à ! Tôi là thầy thuốc, ông lại hỏi tôi trị bệnh có hết ko. Như vậy có phải ông khi dể tôi ko ?

Đằng Giao khoát tay phân bua:

-Ông nghĩ gì vậy . Ý tôi lo lắng bởi cô ta là ai, ở đâu hoàn toàn ko biết, lỡ bệnh trở nặng, tôi làm sao đây. Ông ko thấy công việc ở nhà hàng bận rộn đến chừng nào, ai ở đây mà chăm sóc cô ta ?

-Biết rồi . Cảm thương hàn chứ đâu phải siêu vi gan B mà mày cuống quýt lên như sắp chết tới nơi vậy ?

Phong trầm tỉnh bởi kinh nghiệm nghề nghiệp . Còn Đằng Giao thì trái lại, anh cuống lên vì lo sợ bởi người khách ko mời mà đến này . Nhất là cô bé chưa biết bao nhiêu mùa xuân qua mái tóc, ko ngờ đến nằm đây để anh hồi hộp từng giờ đi qua.

-Ko chết cũng phải ngất ngư. Ba má cô ta mà biết được có nước tao vào hộp nghỉ mát rồi còn gì . Tự nhiên ở nhà hoạ cũng lụy vào thân nữa, xui xẻo quá đi, mày thấy ko ?

-Trong cái ko may mắn sẽ có sự bù đắp liền sau đó . Mày lo gì cuống lên vậy ?

-Mày ko biết đâu. Mẹ tao chọn Thiên Nga làm dâu, cô ấy ko hợp ý nên tao từ chối . Bà hỏi lý do gì chê, chắc là tao có người yêu rồi . Nhỡ gặp cô bé này, thế nào mẹ cũng cho tao một trận à .

Phong cười nhướng mắt:

-Sẵn mẹ cho một trận ấy mình tới luôn. Mày xem, tuy ngã bệnh nhưng cô bé vẫn đẹp, nét thanh thoát ko hề phai. Chứng tỏ xuất thân của cô ko bình thường rồi .

-Vậy tao bán cái cho mày đó . Ko chừng bác sĩ chăm sóc cho bệnh nhân tận tình sẽ tạo nên cơ duyên tốt thì sao ?

Đằng Giao cười hất mặt vui vui. Phong đáp:

-Tao ko có phần phước ấy đâu. Cơ duyên của ai người ấy nhận đi, có dùng thủ đoạn cũng ko hẳn thuộc về mình vĩnh viễn đâu, tao chúa ghét chuyện ấy .

-Tao bị động chứ cô bé này là ai còn chưa biết, làm gì có chuyện quen và ước hẹn chứ .

-Vào nhà này là dâng nạp rồi còn gì . Bày đặt bán cái . Mày xem gương lại đi, sự lo lắng, nôn nóng có khác gì ông chồng lo cho vợ mình đâu. Mệt, làm "nai" nhát tao hả, còn khuya à !

-Biết vẽ chữ lấp vào môi người ta lúc nào vậy quỷ . Tao yêu thì sợ gì mày mà chối . Bộ Đằng Giao này chưa hề yêu sao gặp được con bé còn hôi sữa lại nhào vô. Chắc chưa từng thấy đàn bà à ?

Phong vừa đo áp huyết vừa đáp:

-Giám đốc vừa đẹp trai lại tế nhị vui vẻ, cởi mở như mày làm gì có chuyện sô-lô. Ở đời có nhiều sự việc ngộ nghĩnh lắm, khó mà biết trước được . Duyên nợ có ắt sẽ đến thôi.

-Hy vọng đến với mày trước tao.

-Ai biết được . Giờ mày nghe đây, thuốc uống hai lần một ngày . Cô ấy có thể ngủ vùi nhưng chết thì chưa. Có lẽ cô ấy nợ mày nên ko chết được cũng nên.

-Đám cưới, sinh con cho tao mới nằm xuống chứ gì .

-Biết cả rồi . Giờ tao phải vào ca trực đây. Có gì gọi điện cho tao.

Đằng Giao bối rối:

-Rồi tao làm sao đây. Mày đi, một mình tao lo lắm .

Phong hiểu nên trấn an:

-Đâu có gì sợ, cho uống thuốc xong, mày nằm bên cạnh ngủ . Bao giờ cô bé thức dậy cho ăn, sinh hoạt xong rồi ngủ tiếp .

- Tao phải đến nhà hàng đúng giờ, làm sao đây ?

- Có gì đâu thức ăn đế trong tủ lạnh, viết giấy dặn dò . Bao giờ cô bé thức tự biết mình làm gì mà .

Đăng Giao lo lắng thật sự:

- Nhỡ cô có gì khi tao không có ở nhà phiền phức biết chừng nào . Thật là bực mình .

- Không sao đâu, qua đêm nay khỏe rồi . Chừng ấy hỏi địa chỉ, đưa đi về sum họp gia đình là xong ngay.

Dưa tay xá dài . Đằng Giao cười:

- Lạy trời được vậy à .

- Mày có thành tâm, chắc Nguyệt lão sẽ giúp thôi.

Hoài Phong vừa thu gọn dụng cụ vào cặp mình vừa trêu bạn . Đăng Giao liếc dài . Khi Hoài Phong bước đi, anh dặn với theo:

- Ngày mai mày nhớ đến khám lại nhé .

- Ừm ... biết rồi, sếp .

Hoài Phong đi rồi . Đằng Giao bắt tay vào việc, nào là giặt giũ dọn dẹp, nấu xúp cho cô bé dậy có mà ăn . Anh không ngờ mình giỏi như thế . Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ xuống bếp . Thế mà có cô bé này anh lại biết lo toan trong sinh hoạt hằng ngày, thật là lạ .

Đăng Giao không thể ngồi trông cô qua từng giờ . Anh đến nhà hàng để điều hành công việc và giao dịch . Nếu không, số thu nhận không đủ để chi dụng . Khi anh đi rồi, cô bé tỉnh dậy, lòng xúc động không sao kể . Cô không ngờ gặp được người đàn ông tốt như vậy .

Muốn gọi điện về nhà nhưng sợ ba cô nhình số điện thoại in trên máy, ông tìm tới phiền phức thêm . Cô nhất định xa ngôi nhà đã cho cô tháng ngày buồn chán ấy . Mai này khỏi lại, cô xin đi làm, tự do, tự sống . Xem không có ông, cô còn tồn tại hay không?

Những ngày sau đó cô khỏe lại . Đằng Giao vừa ý khi cô tự trang trí, sửa soạn lại phòng anh thật trang nhã tươi mát . Trên bàn cơm đêm ấy Đằng Giao gợi ý bằng lời dịu dàng:

- Em định bao giờ trả sự yên tĩnh lại cho anh đây?

Cô bé đang dùng cơm, đặt chén xuống nhìn anh:

- Anh muốn em cút xéo ngay phải không?

- Không phải cút xéo, mà là anh sợ gia đình em lo lắng và mẹ anh lên lớp thôi .

Cô gật đầu, nhỏ giọng đáp:

- Em sợ mẹ anh đến đây, bà sẽ nghi ngờ và không vui với anh. Chứ em đi rồi, nhà em se vui hơn, đâu có ai nhớ đến con bé bướng bỉnh này mà trông đợi sự trở về .

Đằng Giao cười nhẹ nhàng:

- Em nghĩ vậy ? Nhưng làm sao em hiểu tận đáy lòng cha mẹ sao không có mình chứ .

- Ý anh bảo rằng em bướng bỉnh thái quá ?

- Chứ gì nữa ?

- Chắc vậy à ?

Cô bật dậy, bước vào trong. Đằng Giao theo chân nắm tay cô hỏi:

- Em sao vậy ?

Tháo tay anh rời xa, cô quay đi tránh ánh mắt trắch cứ của anh, lạnh giọng đáp:

- Đâu có gì . Tại em no không muốn ăn nữa . Anh dùng tiếp đi, kẻo trễ giờ làm việc .

- Em rời khỏi đây chứ gì ?

- Thì phải đi rồi, vì anh đâ thể tốt mãi với em .

Đằng giao xaoy người cô lại, trừng mắt:

- Ngoài trời bão tố, mưa suốt ngày, em đi đâu ? Chiếc áo đi mưa còn không có, bộ đồ mỏng manh em khoác đây có chịu nổi không đây . Đó là chưa nói đến tiền chi dụng trong sinh hoạt . Em đừng quên cơn sốt chưa tha cho em nhá .

- Em đâu thể nhờ vả anh mãi, phải đi thôi .

- Không nhờ cũng đã nhờ rồi . Em đừng bướng nữa có được không? Tính bỏ đi để ngã quỵ ngoài phố sao?

Cô liếc anh và quay đi:

- Anh mặc kệ em đi . Ai kêu lo rồi mắng em . Có lúc nào anh thôi trách cứ, nặng nhẹ em không ?

- Không la em được sao ?

- Cho nên em đi để anh nhẹ lòng, không phải ư? Đừn quên là anh chưa biét tên va quen với em nha .

Đằng Giao đang giận cũng phải phì cười, bới ánh mắt và đôi môi khi diễn tả ý mình của cô .

- Chưa biết rồi se biết . Chuyện là em có sữa đổi tính tình đê khi ra khỏi đây được mọi người yêu thương hay không thôi .

- Chuyện em bị người ta ghét hay thương, mắc mớ gì đến anh .

- Sao lại không ?

Cô nhăn mặt quay đi sau khi đẩy anh:

- Anh có để em thay đồ đi hay không thì nói .

Xoay lưng lại cô, Đằng Giao hỏi:

- Em đi đâu mới được ?

- Hỏi làm gì . Tính sổ rồi mới đi, có phải đó là ý anh ?

Đăng Giao nghe giọng xẵng ấy của cô, anh liền gật đầu:

- Vậy thì sao ? Có ngân lượng thanh toán không đây?

- Quân tữ cho đi đâu cần đáp trả . Anh nhỏ mọn từ lúc nào vậy ? Nếu tính toán chi ly thì da mang em làm chi, giờ tính sổ .

Đằng Giao nghiêng mặt đưa tay lên bảo:

- Nghe đây . Trong xã hội không phái lúc nào em cũng gặp may . Nếu như đêm ấy, anh không là người đàn ông biê"t lý lẽ thì liệu em có còn là em như bây giờ hay không ? Con gái đâu có cơ hội làm lại từ đầu chứ, tại sao em lại liều lĩnh như vậy ?

Tưởng cô bé cúi đầu nghe anh khuyên, nào ngờ cô bước đến bá cổ, nhón người lên hôn anh và bảo:

- Nếu anh muốn gì ở em thì thực hiện đi, xem như đây là một cách đền bù vầy .

Đặt tay lên hai vai cô, anh trừng mắt:

- Em nghĩ gì vậy . Anh thuộc hạng ăn miếng trả miếng sao hả ?

Bên ngoài tiếng gõ cửa khẽ vang vang . Đăng Giao đưa mắt hướng về cánh của . Giọng dịu dàng gọi tên anh:

- Anh ơi ! Mẹ và em đến thăm anh nè .

Cô bé hốt hoảng dù đang ôm cánh tay anh, hỏi khẽ:

- Cô ấy là ai đó anh ?

- Vợ anh !

- Vợ của anh ! Chết rồi làm sao đây anh ?

Anh đáp tỉnh, nhưng cô lại rối lên . Nét hốt hoảng khi tay cô ôm lấy cánh tay anh thật chặt:

- Ai kêu xông vào nhà, giờ lại cuống lên ?

- Anh còn cười được sao. Chị ấy mắng em thì không nói gì . Chỉ sợ vợ anh giận lên, hạnh phúc hai người sẽ tan vỡ, đau lòng em lắm .

- Em áy náy chứ gì ?

Cô chặc lưỡi gật gù và buông tay anh ra thật nhanh . Cử chỉ ấy cho biết cô sợ lụy đến anh thế nào .

- Đằng Giao! Em phải làm sao, nói gì đây ? Dại em đi !

Lòng anh xao động trước ánh mắt và cử chỉ bối rối . Cô lắc tay anh khi giọng với vẻ nôn nào ngoài cửa:

- Anh à ! Chị ấy sẽ giận đó . Giờ anh nói đi, em sẽ đáp thế nào cho mẹ và vợ anh thôi phiền lòng đây ? Mau lên đi, anh nhìn gì chứ ?

Anh siết tay cô, trấn an với lời thật êm .

- Đừng quá lo lắng . Khi gặp mẹ và cô ấy, anh bảo em gì cứ gật đầu là mọi chuyện sẽ qua đi. Nhớ đó .

- Em biết, em biết rồi . Tự nhiên em lại sợ, sợ khiếp luôn. Em không muốn phiền hai người nữa . Nhà có của sau.... hay là em thoát đi nhá .

- Không cần, anh có cách . Bình tĩnh đi nhá, đừng run sợ trước giọng tra gạn của cô ấy, nhớ đó .

- Sao lại là cô ấy ? Chị ấy là vợ của anh mà .

Khoát tay, anh nhăn mặt bảo:

- Vợ hay là gì không cần biết . Anh bảo gì em nghe là được rồi . Phải ngoan ngoãng làm theo ánh mắt cúa anh, nếu em muốn an toàn nghe chưa ?

- Dạ, em nghe rồi .

- Theo anh .

Anh để tay lên vòng lưng cô, bước dần ra cửa . Trong mắt cô bé là một phu nhân, tuy lớn tuổi nhưng nét qúy phái, sang trọng ắp đẩy, vẻ uy nghi không thiếu . Bên cạnh bà, một khuôn mặt sắc sảo, trang điểm khéo léo, ánh mắt to và sâu thật nồng nàn khi hướng về Đằng Giao .

- Thưa mẹ mới đến . Chào Thiên Nga, em đi cùng mẹ anh đấy à ?

Cô gái tươi mắt trong trang phục hợp thời, nhưng khi sóng mắt ấy di chuyển sang cô gái nhỏ, thì ngỡ ngàng và ánh mắt nằm yên dành cho kẻ lạ đến với Đằng Giao . Anh đưa tay vui vẻ mời:

- Mẹ vào đây với con đi . Thiên Nga, còn em nữa .

Anh ân cần dìu bà . Thiên Nga miễn cưỡng bước theo anh, mắt liếc cô bé, khó chịu:

- Cô này là ai vậy Đằng Giao ?

Bà để tay lên thanh ghế dài hướng mắt về cô, giọng tra gạn cao cao như ghét bỏ . Anh đáp:

- Đay là người con yêu đó mẹ .

Cô bé giật mình nhìn anh . Đằng Giao cười giả lả khi bà gặng hỏi lần nữa:

- Con yêu...

- Dạ .

Anh cúi đầu khẽ đáp . Bà hỏi:

- Vậy còn Thiên Nga, gia đình đôi bên đã chính thức kết thông gia. con nói đi, mẹ nhận cô bé này được sao và sẽ ăn nói thế nào với bên nhà Thiên Nga đây ?

Đằng Giao bắt gặp ánh mắt đượm buồn của Thiên Nga. Anh giọng phân bày:

- Xin lỗi mẹ . Con và em Nga tuy học một trường, cận kề suốt thời gian ấy nhưng hai đứa không hợp nhau, dù Thiên Nga hết dạ chiều chuộng, thương yêu con. Hôn nhân là chuyện trăm năm, không thể miễn cưỡng được, mẹ à .

- Chính vì thế mà con xa lánh mẹ, trốn sự tìm kiếm của Thiên Nga là vậy đó sao ?

Đằng Giao không đáp . Bà cười nhẹ:

- Con tưởng con là ai? Trên đời này chỉ có mình con là đủ điều kiện để Thiên Nga gắn bó sao. Sở dĩ Thiên Nga lui tới thăm viếng chăm sốc mẹ vì nể trọng lời hứa cúa cha mẹ mình, chứ so hai gia đình, mình có gì hơn bên Thiên Nga ? Con nói đi !

Thở dài anh đáp:

- Xin lỗi mẹ, con biết . Tại con không hợp thôi .

- Không hợp ? Con chê Thiên Nga điểm nào cứ nói ra đừng ngại . Để mẹ xem con bé này hơn "dâu của mẹ" đến chừng nào . Mẹ sẽ giúp Thiên Nga hoàn mỹ hơn "vợ của con" .

Thiên Nga để yên mắt trên người cô bé, sự ganh tỵ, ghét bỏ không hề che giấu . Cô bé ngượng ngập ngồi nép mình bên Đăng Giao, cúi đầu lẩn tránh sự soi bói để đánh giá của mẹ anh .

- Con biết "em của con" còn quá nhỏ, học hành lại không đến đâu, tính trẻ con chưa lột rửa, đem so sánh, khó mà bằng Thiên Nga . Nhưng con và em ấy trót thương nhau rồi .

- Thương nhau ? Con đừng đem con bé này ra để từ chối, để chống lại ý mẹ muốn . Một khi mẹ đã quyết định là không bao giờ đổi ý, ngoài trừ con chết đi .

- Mẹ ... - Đằng Giao kêu lên .

- Nếu con cưới Thien Nga thì chúng ta còn là mẹ con . Ngược lại, đừng bao giờ gọi bà già này bằng mẹ nữa .

- Mẹ ! Mẹ à ! Vợ chồng phải hoà tình, hợp lý mới hạnh phúc . Thiên Nga làm sao sống bên con vui vẻ được chứ ? Mẹ đừng đẩy con vào đường cùng mà . Con đau khổ mẹ đành lòng sao ?

Quay mặt đi, thái độ ánh mắt cương quyết của bà cho anh thấy khó mà lay chuyển . Đằng Giao quay về Thiên Nga, giọng anh rằn lại:

- Còn em nữa . Bao năm qua chung lớp, em có thấy anh quen ai, gắn bó với cô bạn nào không ? Đâu phải có mình em yêu anh . Nhưng anh không thể để em nhận sự lạnh nhạt mãi được . Vợ chồng không đồng cảm, em chịu đựng được sao mà xuí mẹ ép anh .

Thiên Nga nhận ánh mắt bất mãn ấy, cô thở mạnh, gương mặt đanh lại:

- Lễ đính hôn đã tổ chức rồi . Bây giờ anh nói đi, không tổ chức đám cưới, ai xem em ra gì ? Tai tiếng ì xèo, gia đình em thích sao ? Tại sao anh đột ngột đỏi ý ?

Đằng Giao nuốt giọng đáp:

- Thiên Nga à ! Từ đầu cho đến ngày đính hôn, em thông minh sao không biết anh bị động chứ ? Ba anh lâm bệnh nặng, ông bắt anh kết hôn với em . Nếu lâm vaò hoàn cảnh như anh, em dám cãi lại ý ba không ?

- Anh có nghĩ đếnh danh dự của em không thì đúng hơn đó .

- Anh không từng phân bày cho em hiểu cảm nghĩ của anh hay sao ? Em thích điều gì là em muốn thực hiện cho bằng được, bất cần người ta có vui

vẻ hay không. Vậy có công bình với anh không ?

Thiên Nga lặng lẽ khóc:

- Anh không từng lo lắng chắm sóch cho em sao ?

- Đó là tình bạn . Đâu phải bênh vực khi em bị ức hiếp tức là anh yêu em ? Thiên Nga à ! Em thông minh tại sao không có ý nhận xét chứ . Ở

trường, anh không từng can thiệp cho Thúy Hằng, Mỹ Lan đòi lại công bình sao . Vậy là anh yêu họ chắc ?

- Mấy bạn ấy khác, còn với em khác ?

- Nếu yêu em, anh tránh mặt ở đây à ? Thật là vô lý . Em đừng đưa mẹ đê"n đây ép chế anh nữa . Bắt anh gắn bó, em nhận được gì ?

Thật dịu dàng với vẻ chịu đựng, Nga lên tiếng:

- Đằng Giao à ! Thật mà nói, lòng em rất chán ngán sự bội bạc có ở anh dành cho em . Nhưng vì danh dự gia đình, niềm vui của ba em . Thiên Nga

đành đến đây .

- Em muốn trói buộc đời nhau à ?

Cô khoát tay, mắt chớp và quay đi .

- Không cần . Em đưa mẹ đến đây là vì bà cũng là phụ nữ, nên hiểu nỗi khổ của ba mẹ em . Cho nên, em muốn anh cưới em đúng ngày đã chọn,

rồi ngày hôm sau chúng ta dứt khoát nhau .

- Em...

- Phải . Anh đóng vai chú rể như thật để họ hàng vui vẻ đến dự . Sau đó, anh có lối sóng của anh va em cũng thế, không ai nợ ai cả .

Đằng Giao nhăn mặt:

- Ý em muốn gì đây ?

- Em muốn làm vợ anh trước mặt hai họ thôi .

Còn trái tim anh thuộc về ai, sống với ai không cần biết .

- Em điên rồi sao ?

- Thà là em điên, nhưng gia đình không bị mang tai tiếng, để ba mẹ em thôi buồn và xấu hổ với bạn bè là được rồi .

Đằng Giao choàng tay sang vai vô bé đáp:

- Nhưng còn vợ anh thì sao đây ?

- Trái tim và sự chung thủy anh cho không xứng đáng hay sao . Với em đó chỉ là hình thức thôi mà . Cô bé đâu có mất anh vĩnh viễn như em mà

giận, đúng không ?

- Anh không thể đâu Thiên Nga . Chuyện tình cảm không phảI đùa được . Huống gì anh và vợ anh đã có con với nhau rồi, làm sao anh có thể khoác

áo chú rể bên em được ?

Thiên Nga và bà đều sửng sốt kêu lên:

- Có con ? Tại sao có con ? Tự bao giờ ?

Không chỉ có Thiên Nga và bà mẹ của Đằng Giao giật mình, mà chính con bé cũng kêu lên vẻ kinh hãi . Phản ứng tự nhiên của cô là đưa tay lên bụng, mắt nhìn Đằng Giao lắp bắp hỏi:

- Có con thật ư ?

Bà mẹ yêu dấu của anh cười nhẹ:

- Có con là điều hãnh diện, là sự chiến chắng, đâu phải hiểm họa đâu mà kêu thảng thốt như vậy .

ĐẰng Giao hiểu tâm trạng cô bé, anh ôm cô vào lòng, tay đặt bụng nơi đứa bé trú ẩn . Anh đỡ lời:

- Thiên Nga ! Vợ anh tuổi còn trẻ, gặp anh trong dịp tình cờ rồi gắn bó . Không ngờ con anh xuất hiện không đúng lúc nên cô ấy ngỡ ngàng, nhất là xấu hổ khi anh đem chuyện ấy kể lại ngay lúc này thôi .

- Hãnh diện thì có .

- Vợ anh hiền lành, chịu đựng lich sự không thiếu, cô ấy không biết làm người đối diện buồn đâu . Em đừng châm biếm vợ anh, tội

nghiệp !

Thiên Nga xoay sang bà:

- Mẹ à ! Mẹ có nghe mấy lời vàng ngọc đó không ?

- Mẹ biết cách xử lý rồi . Con yên tâm đi, Thiên Nga .

Bà nhìn cô bé và gằn hỏi:

- Con là vợ của thằng Giao ?

Cô đưa mắt về anh . Hiểu ý, Đằng Giao bảo:

- Mẹ hỏi em với anh có gì cứ thành thật thưa . Mẹ là mẹ của anh, bà không đành chia cắt chúng ta đâu mà sợ .

Cô cuí đầu xe lại áo pyjama của anh, thở mạnh .

Cô đáp:

- Thưa phải, xin lỗi bà .

- Tôi xin lỗi cô mới đúng . Vì cô sinh cháu mà bà già này chưa kịp cho cô đôi bông nữa, thật là điều không hay .

- Dạ, con không xứng đáng được bà tặng đôi bông qúy giá ấy đâu, thưa bà . Tất cả chuyện không vui xảy ra hôm nay đều do con mà ra . Xin lỗi, con không hề biết anh Giao đã có chị Nga . Nếu biết bà đã định, con không dám gây buồn cho bà đâu .

- Tốt vậy sao ? Mà cô tên gì có thể cho tôi biết không ?

Cô ngước nhìn anh . Đằng Giao gật đầu . Cô đáp:

- Dạ con là tên là Ngọc Hiền, thưa bà .

- Nhờ hiền nên được ở đây đúng không ? Cô không vui khi ở cạnh cha mẹ à ? Ông bà ấy ở đâu ? Có cần tôi đích thân đến gặp họ "rửa mặt" cho cô không ?

Hiền cắn môi, ngượng ngập:

`

- Xin lỗi, nới con sinh ra không sứng đáng cho ba nhọc công đến . Với lại, mẹ con mất từ lâu rồi, đâu còn ai nữa mà lễ nghĩa .

- Phải rồi . Họ mất nên đâu ai dạy dỗ, cô mới theo thằng con tôi để có maí ấm mà không cần lệ thuộc ai ?

Cô thở nhẹ, dù bàn tay Đằng Giao luôn đặt trên vai, như thầm bảo: Anh luôn ủng hộ, chia sẻ cùng cô . Hãy vũng niềm tin, bình tĩnh trả lời những

điều mẹ anh muốn biết .

Ngọc Hiền không ngờ bàn tay Đằng Giao đẩy cô lên sân khấu với vai "đào thương" ấy, khi cô chưa một ngày tập tành, học cách đi, cách diễn . Trong hoàn cảnh này, không đóng kịch cũng không được, khi đang khoác y phục của Đằng Giao, hai người lại ở chung trong phòng, ai nói không có tình ý với nhau chứ ? Hơn nữa, Đằng Giao bỏ gia đình đến ở chốn này chỉ vì từ chối Thiên Nga, trong khi hai người đã trải qua nhiều năm bên nhau trong trường lớp .

Ddằng Giao không hợp, không chấp nhận cô ta, Ngọc Hiên chỉ biết thế, bởi Ngọc Hiên chưa hề hỏi anh làm gì . Bao nhiêu điều vè nhau chẳng ai

thèm biết . Cho đến phút này, Đằng Giao chưa biết cô tên gì, bao nhiêu tuổi nữa, vậy mà vợ vợ chồng chồng . Anh còn dám bảo rằng cô đang

mang thai, đứa con đang lớn dần trong cô . Nó là của anh, do anh mà có . Thật không còn chuyện gì anh không dám dựng lên nữa .

Đưa tay lên lớp áo rộng của anh, cô khẽ cười .

Bất chợt bà hỏi:

- Đằng Giao ! Con xem cô ấy khinh mẹ không đáng để trả lời kìa ! con cũng biết chọn đối tượng quá chứ, Đằng Giao .

- Mẹ à ! Ngọc Hiền còn quá trẻ, chưa lich lãm bằng Thiên Nga . Từ từ, con sẽ dạy Ngọc Hiền cách cư xử với mẹ tốt hơn . Em ấy có điều chi không tốt, xin mẹ bỏ qua cho .

Ngọc Hiền tiếp lời:

- Thưa bà, tuy gia đình con ngheo, mẹ mất sớm, không được dạy dỗ kỹ lưỡng như chị Thiên Nga đây, nhưng con cũng biết kính trên nhường dưới

. Dù cho bà không là mẹ của ĐẰng Giao, con cũng đâu dám gây buồn phiền .

- Thật không ?

- Dạ, xin bà hiểu cho, chuyện anh Đằng Giao và Thiên Nga nếu biết, con đâu xen vào chi cho phiền . Nếu không mang đứa con này, Ngọc Hiền sẽ xa anh ấy để Đằng Giao làm tròn chữ hiếu với cha mẹ . Giờ có con rồi, con cũng không biết phải tính sao...

Giọng mẹ Đằng Giao cao hơn, gắt hơn:

- Tôi không bao giờ chấp nhận người con dâu như cô . Chẳng cho về nhà, không cho danh phận, liệu cô có còn yêu Đằng Giao không ?

Thật ấm, dù mắt cô vươn bất bình, Hiền thở dài trầm giọng:

- Cho đến bây giờ con chưa biết Đằng Giao làm gì, bao nhiêu tuổi . Tình cờ gặp va yêu nhau, anh ấy cảm thong hoàn cảnh nghiệt ngã con mang . Ngọc Hiền ngưỡng mộ lòng bao dung, cao thượng đó, nên gắn bó vơ"i anh từ ấy .

- Chứ cô không hề lợi dụng, đúng không ?

- Dạ, đúng đấy ạ . Với lại, tình vợ chồng đặt trên tiền bạc, địa vị thì đâu còn ý nghĩa gì nữa . Con không ham tiền bà cho . Chỉ cần ở bên Đằng Giao mà thôi .

Bà cười nhẹ, mắt bén như gươm tặng cho cô . Bỗng ba quay lại gằn từng lỜi với con trai:

- Đằng Giao, con nghe đây ! Cha mẹ không bao giờ dút bỏ con mình được, dù con có xem thường mẹ, chê cha, ghét bỏ anh em . Ngược lại, gia đình luôn mong con về . Hãy nhớ một điều: mẹ không chấp nhận đứa con dâu này . Nhớ đó !

Nắm tay Thiên Nga, bà ngọt ngào đến không ngờ:

- Mẹ con mình về, Thiên Nga .

- Dạ, con xin nghe lời mẹ .

- Xin lỗi con, nếu biết thằng Giao đã tự ý kết hôn, mẹ không đưa con gặp nó đâu . Mọi chuyện đĩ lỡ rồi . Có một điều mẹ muốn nói với con rằng: ngày nào mẹ còn sóng là mẹ chỉ thương yêu mỗi mình con thôi . Thiên Nga, con hiểu không ?

Thiên Nga quay sang Ngọc Hiền, lên giọng trước khi về:

- Đằng Giao yêu cô say đắm chưa đủ đâu . Khi về nhà bên ấy, chẳng ai qúy trọng, tiếp xúc với mình, lúc đó cô mơ"i thấm sự đời . Nhớ đó !

Mẹ Dằng Giao đưa tay chỉ về phía con trai mình, đôi môi bà mím lại:

- Mẹ không chấp nhận ai ngoài Thiên Nga, con liệu đó . Mẹ về đây . Khi nào con dút khoát với cô gái mồ côi này thì mẹ mới mở của đón con .

Ngược lại, con không cần vê thăm kẻ đã nuôi mình khôn lớn nữa . Nhớ không ?

Đằng Giao chưa kịp nói lên ý mình thì cánh cửa kia đã khép tự bao giờ . Ngọc Hiền đang liếc nhìn về anh .

- Ngồi đó nhìn gì ?

Ngọc Hiền xẵng giọng đáp lại:

- Nhìn để thấy anh làm đạo diễn hay, không được sao ? Tự nhiên đẩy tôi lên làm bia hà . Bộ không tự biên tự diễn anh bệnh sao ?

- Rồi sao ?

- Rồi sao ? Vậy cũng nói . Nếu mai này gặp tôi ngoài phố, bà vơ của anh cho tôi một trận để biết thế naò là lễ độ thì ai vào đây chịu đau đớn cho tôi đây ?

- Ai kêu em đi ma sợ . Mặt em đâu phải hiền ?

Ngọc Hiền lớn tiếng:

- Từ chối làm chú rể thiếu gì cách . Đưa tôi ra làm tro hề, anh coi được à ? Còn bày đật nói đứa con nằm trong bụng tôi nữa, anh đâu phải đàn bà sao nhiều chuyện quá vậy ?

Tay co xoa lên, cử chỉ giận dỗi . Đằng Giao đang buồn cũng phải bật cười:

- Cười gì ? Anh đừng tưởng chăm sốc tôi vài ngày là muốn về rồng vẽ rắn gì là tự ý nha .

- Vậy chớ cô ta đưa mẹ đến bất ngờ, ai phản pháo cho kịp . Sẵn em có mặt trong phòng, anh tới luôn . Nếu không, dễ gì thoát khỏi sự đeo bám

của Thiên Nga .

- Hơ ! Làm như có giá lắm vậy . Công bình mà xét, anh đâu có gì hơn chị ấy . Thiên Nga vừa đẹp, vừa thanh nhà vừa lịch sự . Có lẽ chị ấy thương thật lòng nên mới hạ mình đến đây . Chứ em hả ....

- Còn lâu chứ gì ?

- Còn gì nữa ! Mẹ anh đâu phải "cổ lai hy" mà không có sự chọn lựa chín chắn chứ . Bà phải chọn cô dâu đẹp, hiền lành xứng với ngôi gia nhà anh, dễ để anh tự do lựa mấy đứa con gaí bá vơ này à .

- Em đừng có đưa chị ta lên cao nhu^ vậy, không sợ đứt dây ngã xuống vũng sao ?

- Ngã là anh ngã đó ! Đưa tôi vào cuộc, anh không thấy mình xúc phạm danh dự tôi thế nào à ? Nhớ gặp tôi giữa bà con họ hàng, tôi sẽ ăn nói làm sao với người ta đây ?

Đằng Giao bật cười, nhún vai :

- Em không thích anh thật sao ?

- Thích quá còn gì ! Tôi không từng mang con anh sao ? Mệt ! Bây giờ anh nghe đây ! Anh chăm sốc cực khổ, em đóng kịch để Thiên Nga nản chí mà xa anh, vậy từ bâ đây anh cứ xem như chúng ta không còn ai nợ ai cả . Đúng không ?

- Đâu biết có kết thúc được không mà ừ !

Cô đúng lại hỏi:

- Anh nói vậy là ý gì ? Đừng nói là em thích đóng vai nữ bên gã đàn ông nhiều chuyện như anh đấy nhá .

Đằng Giao nhìn cô m'ng giỏ lên vai định bước ra của, anh bảo:

- Không phải nói không biết nhau là được một cách dễ dàng đâu . Em không thấy anh là đối tượng tốt, rất cần cho em nương tựa sao ?

- Sao không noí rằng: "Ngọc Hiền ơi, ngoài Đằng Giao hào hoa phong nhã, Ngọc Hiền không tìm ai có vòng tay ấm áp, bao dung nặng tình nữa . Tốt nhất là OK đi " .

Đang dao động vì sự xuất hiện cùng lời răn đe của mẹ, nhưng trước của chỉ trẻ con có ở Ngọc Hiền, anh bật cười không sao ngăn được .

- Em nhất định OK rồi à ? Vậy thì tốt .

- PhảI chứ . Bởi ngoài anh ra đâu có ai đẹp trai bằng . Ngọc Hiền không bắt thời cớ đúng lúc, có phải ở goá hay không . Tôi đành phai nhận công tử Bạc Liêu làm chồng thôi . Anh thỏa lòng chứ ?

Đằng Giao cười xòa:

- Đồng ý làm vợ người ta mà gương mặt như bánh bao chiều, ai thèm thương .

- Đợi anh thèm chứ . Xấu như ma, đêm ai lấy cặp kính có khác gì mù đâu mà kêu . Chị Nga điên khùng mới thương, mới khổ vì anh .

- Còn em ? Yêu hết mình chứ .

- Yêu ? Không yêu bện sao . Hứ ! Xấu mà thích đóng vai buồn là anh đó . Lấy gương thần hỏi xem có phải anh là người đàn ông đẹp nhất thế

gian này không ?

Cô xô Đằng Giao thật mạnh . Anh vẫn ôm cô bật cưỜi thành tiếng vẻ ngạo nghễ cho cô, khi anh khép nhanh cánh cũa lại với nụ cười vừa ý .

Thảo Vy vừa giũa móng tay, vừa hỏi:

-Định thoát ly thật sao Nghi ?

Tịnh Nghi nằm đong đưa trên chiếc võng cạnh đó . Đầu gối lên hai bàn tay đan lại nhau.

-Chẳng lẽ làm nhà báo cho mi hoài ?

-Có gì ! Ăn uống là chuyện nhỏ . Ý tao sợ ba mày biết được chỗ làm, ổng quậy ko tơi bời sao ?

Tịnh Nghi nhún vai cười cười:

-Tao đi là nhà vui vẻ, ko khí thôi ngột ngạt . Điều bình yên này ko phải họ yêu thích sao ?

-Họ thì thế, nhưng còn ba thương nhớ nhỏ thì sao ?

-Chắc một năm cơ hội đó một lần hiện diện trong bộ nhớ của ba à . Thảo Vy à ! Nhỏ đừng lý tưởng tình cha con của mình nữa, có được ko ? Sống trong khuôn khổ nào mình hiểu mùi vị đó ra sao mà . Nếu gia đình là tổ ấm ai thèm lang bạt ?

Thảo Vy nghiêng mắt hỏi:

-Nhỏ muốn làm gì ? Đi bụi ko đem theo bằng cấp đâu dễ gì làm thủ tục xin việc . Tính sao đây ?

-Ai kêu làm bà này, cô nọ mà khó . Chỉ cần có chỗ ở, mình phụ việc nhà cũng được .

-Tiểu thơ đi ở mướn à ?

-Phục vụ người ta đâu phải dễ dàng . Chưa vào cuộc nói nghe hay lắm, chứ một khi bị chủ nhà mắng mới hiểu kiếm được cái ăn, cái mặc ko đơn giản chút nào . Đâu phải ai cũng được hưởng giàu sang như Tịnh Nghi vậy .

Cô cười buồn dịu giọng phân bua:

-Ai nói kẻ khốn cùng mang khổ, và người giàu có được sung sướng ? Giàu hay nghèo đều có nỗi khổ riêng. Nếu bên nhà ai cũng yêu thương nhau, thông cảm giúp đỡ cho mình thì Tịnh Nghi đâu rời xa cơ ngơi đầy tiện nghi đó .

Thảo Vy cong môi:

-Sinh ra trên đời, ai chẳng có cái khổ, nhưng người giàu có khổ gì cũng đỡ hơn. Cho nên Tịnh Nghi nên bằng lòng những gì mình có . Ra đời để tìm mưu sinh ko dễ đâu. Sau này nhỏ sẽ gặp và biết thế nào là cay đắng !

-Gặp rồi .

-Chịu nổi ko ?

-Không nổi cũng phải nổi .

Thảo Vy cười:

-Vậy làm y tá cho dưỡng đường của anh rể Vy đi há .

Tịnh Nghi sáng mắt cười . Cô chồm người nôn nóng:

-Ê ! Ở đâu vậy ? Sao mình ko nghe Vy nhắc đến ?

-Là vầy . Chị Thảo Sương và anh Hoài Phong lập phòng mạch . Hai người thương bệnh nhân nghèo nên lấy căn phố cha mẹ cho làm từ thiện . Ở đây được phường và ban ngành đoàn thể hổ trợ . Nhỏ đã học qua lớp cứu thương, đến đó phụ giúp tiện lắm .

-Ừm . Mình chịu cực được mà .

Thảo Vy gật gù:

-Mai đi, mình đưa Tịnh Nghi qua đó . Còn lương thì tuỳ theo anh chị và Nghi thoả thuận với nhau nha.

-Được rồi . Mình có đem theo chút tiền ko sợ thiếu thốn . Chỉ cần có chỗ ở thôi.

Tịnh Nghi thở phào, bởi từ đây ko còn lo lắng về cuộc sống ngày mai nữa . Ngước mắt nhìn lên trần nhà, Nghi nhớ ba lắm . Sau bóng hình ba, ẩn hiện khuôn mặt kiều diễm của người đàn bà được ba Tịnh Nghi yêu thương nhất . Trong lòng ông, từ ngày có người đàn bà này xuất hiện, Tịnh Nghi bị bỏ quên. Từ ấy khoảng cách cha con càng lúc càng xa hơn.

Bất chợt bàn tay Nghi đưa lên. Mặt dây chuyền, ảnh của mẹ Nghi được lồng vào ấy . Cô thở dài lòng bồi hồi xúc động bởi hình ảnh mẹ lung linh trong mắt Nghi qua lớp sương long lanh...

Trong bộ đồng phục của ngành y, Tịnh Nghi khác hẳn . Cô đẹp bởi gương mặt sáng và hồng hào hơn. Một chút phấn, một chút son, khó ai nhìn ra Tịnh Nghi xanh xao, vàng vọt trên giường bệnh ngày nào . Thảo Sương, bác sĩ trẻ mới ra trường dáng vóc mảnh khảnh với Tịnh Nghi như hai chị em vậy .

-Tịnh Nghi ! Em học vi tính ko, chị đăng ký cho.

-Em học được một tháng rồi chị ạ .

-Vậy những đêm em trực thì sao ?

Tịnh Nghi vui vẻ đáp:

-Em nhờ chị Hồng trông chừng thay. Học xong em về trực tiếp . Với lại, bệnh nhân mà chị nhận đâu có ca nào nguy hiểm nên đêm các cô chú ấy ngủ yên, em ko lo nữa .

Thảo Sương gật đầu:

-Em ráng học chị mừng . Nghe nói gia đình em ko vui nên ở với chị luôn à ? Không về thăm nhà sao ?

-Dạ, hôm nào thi xong em về .

-Cũng phải . Em là gái, bỏ nhà đi ko tin tức gì về dù sao đi nữa cả nhà cũng lo lắng .

Như sực nhớ điều cần, Thảo Sương hỏi:

-Em có quen ai tên Đằng Giao ko ?

-Đằng Giao là ai vậy chị ? Em chưa quen tên này .

Tịnh Nghi ngỡ ngàng . Thảo Sương cười:

-Nhà chị là Hoài Phong, Đằng Giao vừa là anh em họ với nhau, vừa là bạn cùng lớp . Họ thân nhau ghê lắm .

-Sao chị nói với em điều này chị ?

Thảo Sương cười nhướng mắt:

-Là vầy, mẹ anh ấy tim suy nhược, lại ung thư giai đoạn cuối . Đằng Giao gởi cho Hoài Phong chăm sóc . Cho nên chị nhờ em ...

-Phục vụ đặc biệt chứ gì ?

-Em không thích ?

Tịnh Nghi gật đầu:

-Chị lập ra dưỡng đường từ thiện, giúp đỡ người nghèo khó . Tại sao phải đặc biệt cho bà ấy chứ . Giàu có sao ko đến trung tâm nằm, lại đây làm cao với mình .

-Làm gì ghét người ta vậy ? Bà ấy là người thân của gia đình . Đâu phải mình trọng người giàu, khinh kẻ nghèo chứ . Anh Đằng Giao đơn chiếc, lại đi công việc liên tục nên gởi chúng ta lo cho mẹ ảnh . Không chu đáo, lỡ có gì thì ăn nói sao với đồng nghiệp đây ?

-Vậy thì nhờ chị Hiền xem phòng đó đi.

-Tự nhiên kỵ, phản ứng mạnh vậy ? Bộ có quen hả ?

-Có tư cách để quen với bà ấy sao ? Tại em có ấn tượng với kẻ giàu có, kiểu cách . Cho nên, em sợ chăm sóc ko chu đáo, chị sẽ buồn .

-Làm gì có . Chỉ có em là dịu dàng, chu đáo, bệnh nhân ai cũng thích . Đêm nào em trực là họ vui mừng .

-Dễ hiểu mà . Có quà cho, vì nghèo chưa bao giờ ăn được những thứ mình mua, nên các chị em luôn vui vẻ tiếp Tịnh Nghi thôi.

-Không đâu. Bệnh nhân thương là thương tấm chân tình và sự tận tình của em dành cho họ đó . Chứ đâu có phải em cho tiền là họ vui đâu.

Tịnh Nghi hỏi vẻ khó chịu:

-Bao giờ bà ấy đến dưỡng đường ?

-Ngày mai.

-Ngày mai ? Làm gì như cấp cứu vậy ?

-Bà ấy giận con trai mình nên bệnh trở lại . Anh ấy đi công tác gọi điện về . Có lẽ người nhà sắp đưa đến .

-Giận con à ? Chắc giống ba em. Hitle tái sinh đó .

Thảo Sương cười, nét tự nhiên hơn:

-Hình xưa, cảnh cũ của mình đâu giống hoàn cảnh hiện tại của người ta, đừng so sánh rồi giận lây như vậy . Theo chị biết bác Toàn hiền lành, tốt bụng lắm . Nếu ko tin thì em hãy gặp và chăm sóc bác ấy một ngày thôi, chừng ấy sẽ biết bác là mẫu người như thế nào .

Tịnh Nghi đưa mắt ngoài khuôn cửa sổ . Nhớ lại hình ảnh, giọng chê bai của mẹ Đằng Giao lòng càng giận hơn, chán tình đời nhiều hơn. Nhưng vẫn dịu dàng:

-Chị nói cũng phải . Có dịp, em sẽ phục vụ bác ấy .

Thảo Sương cười ngọt ngào kể về bà ấy:

-Bác vốn nhân từ . Bà muốn có cô dâu xinh đẹp và có vốn sống trong lĩnh vực kinh doanh.

-Ý đó đạt được chưa ?

-Nếu được, bác ấy đâu có bệnh .

-Anh gì đó phản đối à ?

-Ừm . Con gái ông luật sư Hùng là cô Thiên Nga vừa đẹp lại học giỏi, mua bán ko thua ai, vậy mà Đằng Giao bằng mọi cách từ chối . Anh đã yêu một cô gái mồ côi, nghèo khổ . Nghe anh Phong kể là cô ta đi bụi mới chết chứ .

Tịnh Nghi gợi ý trong sự chua xót dâng cao:

-Biết đâu họ yêu chân thành thì sao ?

-Anh Phong bảo cô gái ấy khá đẹp, ngây thơ và Đằng Giao rất mực yêu thương. Họ đã có con với nhau, nên Đằng Giao nhất định chống trả sự áp đặt của gia đình .

Tịnh Nghi dọ ý:

-Theo chị, anh ta đúng hay sai ?

-Tuỳ theo ý mỗi người . Cô gái ấy có xứng đáng cho Đằng Giao thương hay ko thôi.

Sẵn cơ hội, Tịnh Nghi tìm hiểu Đằng Giao luôn:

- Anh ấy là người như thế nào mà so sánh xem xứng đáng hay không ? Biết đâu cô gái ấy có đủ những điều ắt có thì sao ?

- Dễ gì . Mồ côi, lại thoát ly gia đình đi bụi đời, làm gì có tiểu thơ giả dạng "cái bang" để chọn mặt gởi vàng chứ ? Cô ta thấy Đằng Giao có bề thế nên dựa vào anh để có cuộc sóong nhàn hạ hơn . Biết ý cô ta nên mẹ anh ấy tức phát đau luôn .

Thảo Sương cười nhẹ . Tịnh Nghi hiểu ý nghĩa sự khinh thị kẻ thấp hèn ấy qua nụ cười của chị .

- Đằng Giao công tử đó đâu phải kẻ khờ mà đi gắn bó với người con gái khốn cùng kia, để cô ta mượn vai anh gối đầu, hưởng phú qúy . Đâu có ai bỏ biệt thự nguy nga để ẩn náu trong mái tranh với hai trái tim trống rỗng chứ .

- Vậy mới bảo yêu quá trở nên mù quáng .

- Kẻ tâm thần bất an mới có tình trạng ấy . Còn Đằng Giao, con nhà kinh doanh tính toán có thừa, đâu có điên mà đem vỏ ốc trống rỗng về nhà mình . Có lẽ bà ấy quá chuộng cô dâu tiểu thơ kia, nên chối bỏ tình cảm tốt đẹp của Đằng Giao và cô gái ấy cũng nên à .

Thảo Sương trổ mắt . Tịnh Nghi hỏi:

- Chị nhìn em .. vậy là sao ?

Thảo Sương không ngại nói thật:

- Em có yêu lần nào chưa sao rành tâm lý vậy ?

- có một nữa .

Tịnh Nghi nheo mắt, Thảo Sương nhún vai hỏi:

- Sao lại một nửa ?

- Tại vi1 em yêu người ta trong âm thầm . Chưa được đáp lại, không là một nửa thì gọi sao đây ?

Thảo Sương tò mò hỏi:

- Anh ta là ai ?

- Là một nữa của em chứ ai .

- Ý chị muốn hỏi anh ta ở đâu, làm gì, tại sao không đáp lại . Gã không biết em là tiểu thơ đáng giá ngàn vàng hay sao ?

Tịnh Nghi bước nhẹ ra cửa, cô đứng lại cười:

- chị làm như em là tiên nữ, là Huỳnh Nga của Tú Uyên và Trần Minh vậy . Thảo Sương à ! Em không đáng một đồng xu nữa à .

- Không dám đâu .

- Thì không dám ! Tạm biệt . Bao giờ có mối "sộp" chị nhớ giới thiệu cho em nhá . Để thôi, em "ế" dài dài đó chị ơi !

Tịnh Nghi bước đến phòng trực trong lòng khó tả . Đời là thế . Biết rằng trái tim nó có lý lẽ của riêng nó, nhưng muốn yêu và được yêu, được chấp nhận là phải có tiền cùng ngoại hình . Ngược lại, tình sẽ bay như khói chiều lãng đãng vậy .

oOo

Đặt mâm dụng cụ cạnh bá`n, Tịnh Nghi khẽ gọi vì đến giờ đặt thủy cho bệnh nhân .

- Cháu đặt thủy cho bác trước à . Bác khỏe chứ và đêm rồi bác ngủ ngon không ?

Giọng bà Toàn thật êm:

- Buồn gia đình mãi, bác không ngủ được cháu ạ . Nếu được đúa con gái như cháu thì bác qúy biết bao !

Tịnh Nghi cười dịu dàng khi kéo drap lại cho ngay ngắn . Cô đáp nhỏ:

- Bác thương mà nói vậy, chứ cháu cũng hư la*'m bác ạ . Những chuyện gì đã qua, hay để cho nó qua đi, bác nhớ lại làm gì . Có nhiều lúc mình còn không bằng lòng với chính mình thì làm sao người khác hiểu và đáng ứng đúng điều bác mong muốn được . Bác suy gẫm lại xem .

Bà Toàn thở dài:

- Nhiều khi bác kỳ vọng về đứa con mình yêu thƯơng nhất . Đến lúc phát hiện ra trong lòng của nó không có mình, lòng đau xót thế nào, con biết không ?

Tịnh Nghi cười giọng bình thản phân bua:

- Ngày mẹ con còn sóng, bà hay phân tích cho ba con hiểu . Ông cũng như bác đây, ông cho mình là có quyền định đoạt, bắt con học theo nghề nào mình thích, bất cần tâm trạng, ý nghĩ của con mình ra sao ?

- Rồi sao đó ?

- Ông quá cố chấp, cứng rắn ... cuối cùng ông quên một điều là con trai ông đã trưởng thành . Anh ấy có mơ ước của riêng mình . Anh phấn đấu vì lý tưởng, nhất là tình yêu có trong trái tìm của anh ấy . Nhờ tình cảm riêng tư đó, anh mới vương lên nổi với cuộc đời ,

- Sao cháu biết ?

Bà trầm giọng với sự nôn nóng muống nghe:

- Bởi vì Tịnh Nghi cũng là lớp trẻ mới lớn, có ước mơ, tự trả và ý chí tự lập . Không thích nương tựa ai, kể cả cha mẹ . Thanh niên, phụ nữ, yêu ai, người ta có lý lẽ riêng của mình, không bao giờ chịu lệ thuộc sự khống chế, áp đặt của người lớn .

- Và con đã gặp ?

- Dạ phải . Con không thích ngửa tay xin tiền cha mẹ, cũng không cần hào quang của ông bà chiếu sáng đời con . Nhất là hôn nhân phải do trái tim, tâm hồn hoài hợp chứ không phải do cha mẹ định đoạt .

- Tại sao ? Vậy là chữ hiếu không có trong lòng tuổi trẻ chúng con rồi .

- Hiếu để không phải là cúi đầu cho mẹ cha thích đâu rồi chấp nhận đó . Hôn nhân phải có sự thương yêu thật lòng, bởi vì người ấy sống với tuị con suốt đời . Còn cha mẹ không phải là chồng, là vợ tại sao phải lấy quyền uy mà ép chế tuổi trẻ chúng con chứ .

Bà Toàn lặng lẽ nhìn cô . Tịnh nghi cười, cô khoát tay giả là:

- Bỏ đi, bỏ đi ! Đó là ý của riêng con, không phải là con trai của bác . Sao tự nhiên con lại nhiều chuyện như vậy chứ . Bác à ! Xem như con chưa từng nói gì với bác hết nha . Vì mỗi gia đình đều có một cách sống khác nhau, và tụi con cũng có quan niệm riêng mà . Đâu phải con bác có ý nghĩ như thế, bác đừng lo nhá .

Tịnh Nghi rời phòng thì Thiên Nga bước vào . Cô ngả đầu chào, bên tai nghe bà Toàn bảo :

- Thiên Nga! Tịnh Nghi là y tá đặc biệt để săn sóc mẹ đấy . Tịnh Nghi ! Thiên Nga là dâu của bác .

- Dạ chào chị, con biết rồi . Chị ở lại trò chuyện với bác nhá . Tôi còn sang phòng bên này . Tạm biệt .

Thiên Nga gật đầu trong theo Tịnh Nghi ... Mẹ à! Cô ấy quen với mẹ sao ?

- ừm . Cả tuần nay chăm sóc mẹ tốt lắm .

- Con thấy ánh mắt quen quen . Sao mang khẩu trang vậy mẹ ? Bộ ở đây bắt buộc à ? Chứ mẹ đâu có bệnh gì nguy hiểm phải không ?

Bà Toàn gật đầu cười:

- Người ta kỹ lưỡng cho mình và cả bệnh nhân nằm ở đây nữa con à . Tịnh Nghi năm tháng ở suốt trong dưỡng đường này, đâu có ra ngoài mà quen biết con .

Quay lại nắm tay bà, Thiên Nga hỏi nhỏ:

- Mẹ khỏe không ? Con vừa nghe ở nhà báo nên đến ngay .

- Ồ! Rất khỏe . Mẹ biết con đang dự họp boá do đài truyền hình tổ chức mà, nên đâu có trách . Sao, con họp các nhà doanh nghiệp trẻ lại có triển khai điều gì mới hay không . Có thằng Đằng Giao dự bên con không ?

Thiên Nga vừa soạn trái cay trong gỉo ra vưà đáp:

- Dạ có . Đằng Giao thăm các đại lý ở miền Tây về vừa kịp lúc . Anh ấy được khen là công ty có óc sáng tạo .

- Còn nhà hàng nó giao cho ai vậy ?

- Tấn Giao thay anh ấy cả tuần nay .

Bà nhìn cô dọ dẫm:

- Nó đi thăm các đại lý theo con bé ấy ? Mẹ mượn ông Lý theo dõi thằng Giao, con có hỏi ông Lý không ?

Thiên Nga thở dài:

- Ảnh trả phòng ấy, thuê ở đâu cũng không biết . Bác ấy không thấy bóng cô ta, cũng chẳng thấy Đằng Giao đi với ai, đến đâu ngoài công việc cần đến .

Bà Toàn trầm ngầm:

- Vậy con bé ấy mang con đi đâu ? Sinh chưa ? Trai hay gái ? Còn liên lạc với thằng Giao hay không ?

- Con cũng nhờ bạn bè theo dỗi, họ chẳng thấy gì cả .

- Thằng Giao có vui vẻ với con không ? Chuyện đám cưới nó có nói gì không ?

Thiên Nga trao cho bà ly sữa và đáp:

- Tan họp, con quá giang xe ảnh về nhà . Trò chuyện với con vui vẻ như không có việc giận hờn . Nhưng nhắc đến ngày cưới ảnh lắc đầu .

- Là sao ?

- Ảnh bảo trách nhiệm làm chồng, làm cha không thể quên được, con lựa lời báo cho gia đình hay thế nào thì tùy . Nhưng ba con rất trọng sĩ diện, biết làm sao đây ? Con rối trí lắm mẹ à .

Bà Toàn xúc động trước khuôn mặt đau khổ ấy . Bà cũng tự trách mình . Nếu lúc trước bà không làm căng thì lễ đính hôn ấy đâu có xảy ra . Giờ Đằng Giao sắp làm cha, đâu thể tổ chức đám cưới với Thiên Nga được . Bên nhà Thiên Nga trách cứ, bà biết nói làm sao đây ?

- Mẹ cũng không biết phải làm sao nữa . Để Đằng Giao vào thăm mẹ tùy cô tính kế mới xong được .

- Mẹ cố gắng gíup con . Tuần sau lễ cười dù muốn dù không cũng p hải cử hành . Ba con bệnh nhiều lắm, sợ không chịu nỗi cú sốc này mẹ ạ .

Chắt lưỡi, bà Toàn gật đầu trong tiếng thở dài:

- Để mẹ tìm cách đã . Con yên tâm đi . Càng nôn nóng mình càng rối lên, không ích gì đâu .

Lặng lẽ bên nhau, mỗi người một ý nghĩ .

oOo

Thảo Vy cùng Tịnh Nghi lang thang trên phố . Tay đánh võng, mắt xoay vòng ngắm phố phường như từ lâu lắm không được tự do vậy .

- Mình vào siêu thị mua chút đồ đi Tịnh Nghi .

- Có tiền không mà dám xông vào nơi sang trọng vậy chị ?

- Đừng khi dể bổ cô nương nha.

Tịnh Nghi ngước mắt nhìn:

- Mới lãnh lương thôi mà . Ba đồng ấy có bao nhiêu chứ . Coi chừng đi không khéo nhằm đồ mỹ phẩm mà đụng phải, có nước ngồi đồng luôn đó, chị Hai à .

- Biết rồi .

- Ừm, định mua gì vậy ?

- Áo cưới ?

- Ma ca rồng cưới, cần gì mua soa rẻ, cứ quẩn xà rông là được rồi .

- Dành ưu tiên đó cho nhỏ đi .

Tịnh Nghi bật cười nhún vai:

- Nếu có ai đó cưới mình cũng chấp nhận nữa .

Thảo Vy vừa ngắm hàng ở quầy vừa cười:

- Không ngờ nhỏ muốn chồng thành trời vậy . Đâu phải nửa chừng xuân, chưa được mảnh tình vắt vai mà nôn nao quá vậy . Ở một mình đâu có chết ngộp chứ Tịnh Nghi ?

Người xoay vòng tha hồ ngấm nghía hàng tiêu dùng được trưng bày đẹp mát, Tịnh Nghi vui vẻ .

- Chắc đâu đó à

- Vậy xem quầy nữ trang nào đó chọn đôi bông đi . Nay mai, Thảo Vy xem ai đó gãy gánh hai năm sẽ đưa về tác hợp cho nhỏ, để ở một mình bệnh không ai lo .

Tịnh Nghi bật cười thành tiếng:

- Phải, phải . Ở một mình buồn chết được .

- Muốn thành đôi vậy saỏ

- Chứ gì nữa ? Tiếc rằng chưa được gặp được đối tượng thôi .

Thảo Vy nhướng mắt khi bắt gặp khuôn mặt quen thuột:

- Ê, Tịnh Nghi! Có rồi kià .

- có gì vậy ?

- Chồng của nhỏ đó .

Tịnh Nghi kêu lên:

- Trơì đất! Ở đâu mà kiếm mau vậy ? Nói nghe ham .

Thảo Vy đưa tay về phía trước:

- Kià! anh ta đang chọn bông tai cho nhỏ đó . Mau lên, để anh ấy cho người khác uổng lắm! Dịp may không đến hai lần đâu . Mau lên đi Tịnh Nghi .

- Đủ rồi! Bộ Thảo Vy làm mai thật sao ?

- Thật chứ . Có sản phẩm đáp ứng ngay cho người tiêu dùng mà .

- Lảng chưa từng thấy à . Thảo Vy! Chạy lại phu quân của Vy đi . Mình về .

Thảo Vy vừa kéo tay Tịnh Nghi vừa bảo:

- Đâu có được . Quân tử bất hí ngôn mà .

- Nhưng Thảo Vy đâu phải vua .

- Vợ của vua cũng phải giữ lời chứ .

- Ai thèm lấy chồng, để Vy nhận thêm "Lao Aí" đi nha . Tịnh Nghi thích làm y tá hơn hà . Tạm biệt nhá .

Thảo Vy cười, tay vẫn siết nhau kéo Nghi theo cùng . Trong mắt Tịnh Nghi và Đằng Giao, Đằng Giao đang ngắm dây nữ trang trong quầy đang trưng bày một cách say sưa . Có lẽ anh đang chọn cho Thiên Nga, vợ sắp cưới của mình đôi bông thật xinh, cũng nên . Tịnh Nghi buông tay Vy ra .

- Đằng Giao!

Anh quay lại thật nhanh . Bất gặp Thảo Vy, anh cười vui vẻ . Trong khi Nghi lấy nón che mặt mình:

- Thảo Vy! Là em sao ? Mua sắm gì đó ?

- Anh chọn bông hay nhẫn cho vợ à ?

- Ủa! Sao em biết ?

Tịnh Nghi quay đi tránh anh bằng cách ngắm quầy đồng hồ, để cho anh và Thảo Vy tự nhiên hơn .

Thảo Vy líu lo:

- Anh chọn xong chưa, em góp ý cho ?

Đằng Giao cười chỉ vào đôi nhẫn:

- Anh muốn chọn cho bạn gái mình . Em xem mẫu mã này đẹp không ?

- Bạn gái chứ không phải Thiên Nga vợ sắp cưới của anh sao ?

- Sắp cưới ? Ai nói với em vậy ?

- Bác gái .

Đằng Giao lắc đầu:

- Ừm . Mẹ anh thích Thiên Nga lắm . Còn anh thì kỵ rơ .

- Vậy sao in thiệp cưới ?

- Tại kẹt

- Kẹt gì ?

Thảo Vy thắc mắc hỏi, Đằng Giao uể oải giải thích:

- Mẹ anh bị ung thư thời kỳ cuối rồi, bác sĩ Hùng ở bện viện ung bướu vô hóa chất . Em không thấy tóc mẹ anh bắt đầu rụng sao ?

- Chị Thảo Sương biết không ?

- Dĩ nhiên là biết rồi . Anh nhờ chị em chăm sóc hộ . Anh sợ để bà nằm ở Trung tâm Ung bướu, người nói qua, kẻ nói lại đến tai bà . Tâm lý xao động, tim mẹ anh tái lại sẽ khổ .

- Vậy là anh đi cưới chị Thiên Nga thật sao ?

- Đành chịu thôi . Anh mà phải đối, bà có bề gì sau này hối hận không kịp .

- Còn bạn gái anh, chị ấy biết anh sắp làm chú rể chưa ?

Đằng Giao cười buồn:

- Chưa . Nhưng thời gian sẽ biết thôi .

- Chị ấy là ai ở đâu vậy ?

- Anh cũng tình cờ biết và thương cô bé ấy thôi . Từ lúc cô ấy bỏ đi đến nay anh không gặp lại .

- Vậy mua nhẫn làm gì ?

Đằng Giao đáp tỉnh:

- Mỗi lần anh được khoản tiền lãi là anh đi mua cho Ngọc Hiền .

- Ngọc Hiền là tên của chị ấy à ?

Đằng Giao gật đầu . Anh đưa chiếc nhẫn vào tay:

- Phải . Cô bé anh yêu vừa đẹp vừa vô tư và dễ thương lắm .

- Sao không đem vê giới thiệu với tụi em ? Tính giấu hả ?

- Tại chưa có dịp thôi, chứ giấu làm gì . Bây giờ thì cô ấy như bóng chim tắm cá biết đâu mà tìm . Còn anh lại phải kết hôm với Thiên Nga . Thật không có gì chua xót hơn .

- Vậy còn mua sắm nữ trang cho cô ấy làm gì ?

Đằng Giao cười buồn:

- Mua, anh cứ mua, bao giờ anh gặp anh sẽ tặng cho . Vì cô ấy mồ côi lại nghèo, đâu có nơi nương tựa tốt như các em . Đêm đêm, anh vừa nhớ lại vưà lo cho cuộc sóng hiện tại của cô ấy . Chẳng biết Ngọc Hiền bây giờ ra sao nữa .

- Thương quá sao không đi tìm ?

- Sao em biết không tìm . Anh bảo là đi công tác nhưng thực chất là anh đến các nơi để tìm, mong gặp lại cô gái đáng yêu ấy dù chỉ một lần thôi .

Thảo Vy nhìn quanh quất . Đằng Giao hỏi:

- Em tìm gì vậy ?

- Bạn của em . Ai đâu ?

- Tịnh Nghi đó . Đang đi cùng em, thấy anh mừng quá em quên mất cô ta . Giờ chắc Tịnh Nghi sang quầy khác rồi .

- Để anh em mình đi tìm cô ấy .

Thảo Vy xoay người, đưa mắt tìm Tịnh Nghi . Thảo Vy lẩm bẳm:

- Nhỏ Nghi thật là dị à! Anh đi đi nhá, mai chiều gặp lại . Giờ em phải tìm, vì bạn của em không đem tiền theo, khi về nhà chẳng biết làm sao .

Đằng Giao chia tay với Thảo Vy . Anh chậm bước vào dãy tơ lụa ... Bắt ngờ gặp lại Ngọc Hiền, dù cô đưa tay lên che má quay lưng tránh sự tìm kiếm của anh .

- Ê, Ngọc Hiền!

Cô giật mình quay lại bởi bàn tay đặt lên mình:

- Ơ.. ơ, ông ... ông là ai, sao tự nhiên nắm tay tôi ?

- Ngọc Hiền, là anh đây . Đằng Giao đây mà .

Đằng Giao gỡ đôi kính xuống, ánh mắt anh sáng lên cho cô biết nỗi sung sướng xúc động của anh cao đến chừng nào .

- Anh là ai . Tôi đâu có quen, tự nhiên lôi kéo là sao ?

- Ngọc Hiền! Đừng làm mặt lạ với anh mà . Đừng nói là chưa quen anh nhá em!

Đằng Giao kéo cô theo mình rời khỏi siêu thị . Cô cố gắng kéo ghì lại .

- Anh làm gì vậy ?

- Em theo anh rồi biết .

Bao nhiêu cặp mắt nhìn hai người . Anh phân bua:

- Đâu có gì mà nhìn . Vợ chồng ai chẳng có lúc giận hờn nhau, đúng không ?

Vẻ thương yêu, anh đưa cô vào xe rồi khép nhanh của . Anh thở phào vừa cho xe đi, vừa liếc cô cười:

- Gặp lại em thật là may mắng . Anh tưởng mình không có dịp chứ . Giờ em làm gì, ở đâu, sao không điện cho anh ?

Cô cau mày nhìn vê phía trước yên lặng:

- Anh đi tìm em vất vả biết bao nhiêu, không ngờ em ở cạnh mình . Em sao vậy, gặp lại anh không mừng à ?

Ánh mắt cô liếc ngang tỏ vẻ bất mãn:

- Anh đưa em đi đâu đây ?

- Về nhà mình, em quên rồi sao ?

- Nha mình ? Làm gi có . Ngừng xe, để em xuống đi .

Đằng Giao một tay vịn vô lăng, tay còn lại ôm vai cô âu yếm, nụ cười trên môi anh rạng rỡ . Nghiêng người cô tránh né . Anh cười:

- Đừng mà, anh nhớ em lắm . Em có biết rằng anh sung sướng lắm không ?

- Ai cần biết . Anh đừng nói với em là Thiên Nga với anh đã dứt khoát rồi nha .

Đằng Giao sung sướng gởi trên sóng mắt:

- Em biết về anh đâu có ít, phải không ?

- Không có sao ?

- Thì có . Nhưng vì gia đình, anh mới gắng bó với cô ấy . Thật lòng mà nói là thương yêu có trong anh chỉ dành cho mình em thôi . Thật mà, không tin sao ?

- Môi mỏng nói dối hay, môi trơn biết cách nịnh hót đàn bà đấy ?

- Dù không la vợ chồng chính thức nhưng sống bên nhau gần hai tuần, em không biết tính anh sao ?

Vào căn phòng ngày nào giúp Ngọc Hiên trốn lánh sự theo dổi của ba mình, lòng cô bố`i hồi khó tả . Đằng Giao dìu cô lại chiếc ghế dài, giọng anh đầy xúc động, ánh mất cho cô nồng ấm . Cô gỡ nhẹ tay anh cho rời khỏi vai mình:

- Anh... anh ngồi xa một chút, có được không ?

Anh cười khì, càng kéo cô vào người mình:

- Em khó với anh chi vậy ? Không thấy niềm vui tột cùng của anh khi gập lại em sao ?

- Gặp em hay Thiên Nga ? Anh đừng nói là tuần sau lễ cưới của anh và cô ấy không được cử hành đó .

- Sao em biết ?

- Dĩ nhiên là biết rồi . Cho nên anh đừng có kéo em vào cuộc, vì càng thân thiết với em càng rắc rối hơn . Vả lại, em chưa yêu anh mà .

Đằng Giao trổ mắt nhìn cô gằn lại:

- Chưa yêu ? Thật sao ?

Ánh mắt cô liếc ngang, vụt đứng dậy:

- Em dối anh làm gì ?

- Em nhìn vào mắt anh đã .

Cô quay mặt, giọng xẳng:

- Để làm gì . Tóm lại, anh sắp cưới Thiên Nga rồi, dù miễn cưỡng hay tự nguyện cũng là chồng vợ trước mặt hai họ và trên pháp lý . Với em, có thương thế nào cũng vậy thôi .

- Nhưng anh thương em .

- Rồi sẽ tới đâu ? Kết thúc thế nào đây ? Thà là cắt dứt quan hệ không tốt hơn sao ?

Đằng Giao bước lại khép cửa và dặt chiếc hộp nhỏ trên tay cô, khe khẽ bảo:

- Anh nhớ em, lo cho em hơn bản thân mình . Càng không có cơ hội gần em, anh càng thương em hơn . Ngọc Hiền! Anh biết em cảm nhận được điều đó mà .

- Vậy thì sao . Anh đem số nữ trang này để thu phục tình cảm của em đó sao ?

Đằng Giao lắc đầu, ôm cô vào lòng mình:

- Nếu em là hạng người ham tiền, anh đâu nhớ nhung, đau khổ . Ngọc Hiên à! Anh thương em hơn tất cả những người chồng yêu vợ mình . Tiếc rằng, anh không có may mắn được sống bên em trong tình vợ chồng thật sự .

Trái tim anh từng nhịp áp vào tai cô, cho biết Đằng Giao yêu cô thế nào .

- Giờ em ở đâu ?

- Để làm gì ? Bụi đời đâu có nơi nào nhất định mà báo cho anh biết . Thà là đừng biết nhau có phải tốt hơn không . Tuần sau, anh là người của Thiên Nga rồi . Dễ gì chị ấy để tự do có trong anh .

- Thiên Nga biết trái tim anh thuộc về ai mà, có ghen tức cũng không làm anh thay đổi đâu . Em hãy tin anh .

- Về điều gì ? Lén lút vợ để sống bên em à ? Anh nghĩ rằng em chấp nhận mối tìn bất chính này ư ?

Đằng Giao thở dài trầm giọng:

- Anh rất thương em, dù không biết em là ai, ở đâu và có gia đình như thế nào . Khi biết lòng mình yêu thương em, anh lo cho tương lai cuộc tình này lắm . Nhưng hoàn cảnh này biết sao hơn .

Cô lặng lẽ, áp đầu vào ngực anh nghe tim mình hoào nhịp . Đằng Giao nghiêng mặt cho hương tóc luồn vào hơi thở ấm êm ấy .

- Cho dù không được cùng em chung sống suốt đời, nhưng gặp được em, đó là ước mơ lơn nhất trong anh rồi . Mai này em làm vợ ai cũng được, chỉ cần anh ấy thương em thật lòng là đủ . Còn vật chất, anh sẽ tìm cách lo cho em . Nhớ em, anh sẽ tìm và đứng ở xa, được nhìn thấy em ... là lòng anh mãn nguyện rồi .

cô không sao đè nén được tình cảm trong trái tìm mình . Nhưng ngày đêm bên nhau, cô biết anh trân trọng cô thế nào, lo lắng ra sao . Xa anh cô vẫ nhớ . Có lúc tình cảm cho anh dâng trào, cô tìm đến cảnh cũ, nhưng anh đã khóa cửa tự lúc nào rồi !

- Anh đừng có nói nữa, em không muốn nghe!

- Em sợ anh biết trái tim em se thắt phải không ?

- Phải thì sao . Yêu em mà không thế gắn bó thì yêu làm gì . sao anh không để tình ấy bay xa đi, còn trói buộc em chi nữa ? Anh muốn em nhìn hạnh phúc của anh mà đau khổ sao ?

Giọng của cô mỗi lúc nghẹn ngào, Đằng Giao càng tê tái lòng hơn . Vòng tay ấy càng khép kín, nước mắt mặn môi nhau . Nụ hôn san sẻ những cay đắng trong tình yêu của họ không sao ngăng được .

Tưng nụ hôn, sự đồi trao theo thời gian dì vào đêm dâng cao, đâng cao, dù thắm thiết đêm nay rồi ngày mai ra sao chẳng cần, chẳng biết, họ cứ mặc cho yêu thương cuốn nhau thôi !

o0o

Bà Toàn nhìn khuôn mặt Tịnh Nghi khi cô cúi thấp để đo áp huyết . Nét ưu tư, sầu muộn của cô xui lòng bà xao động . Dù qua khẩu trang, bà vẫn thấy đôi mắt to và đen lay láy, hun hút sâu đượm buồn ấy .

- Tịnh Nghi! Áp huyết của bác có hạ chưa con ?

- Dạ cũng có xuống, nhưng chưa được bình thường bác ạ . Ngày mai, dùng cơm đừng ăn vị mặn nhiều nữa, bác nhớ nhá .

Bà ngập ngừng chợt hỏi:

- Chúng ta ở bên nhau cũng khá lâu, bác chưa biết mặt thật của con . Có nhiều lúc bác không biết Tịnh Nghi ra sao, chắc là đẹp lắm !

Tịnh Nghi cười nhỏ:

- Con gái nhà giàu như Thiên Nga, cô dâu của bác mới đẹp, mới lịch sự . Còn nghèo như Tịnh Nghi, di phục dịch trong dưỡng đường này mới có sống từng ngày, đẹp sao nổi .

- Đẹp hay xấu là do tạo hóa ban cho, đâu có phân biệt giàu hay nghèo mà tạo hình chứ Tịnh Nghi .

Bà dịu dàng như an ủi, như cho cô thấy sự công bình có trong cuộc đời quanh mình vậy:

- Bác nhân hậu mà nói vậy, chứ thực tế thì khác . Xấu tính xấu cả ngoại hình cũng được tiền và vàng giúp người ta xóa đi tất cả . Nghèo như con dù có dịu dàng, chịu đựng và có yêu người ta thật lòng đi nữa cũng bị gia đình họ từ chối, bác à .

- Tại sao lại hẹp hòi như thế ?

- Bởi vì người ta còn một cô dâu có gia thế, bản thân và nghề nghiệp thích hợp với gia đình mình . Còn con họ và cô dâu ấy có yêu thật lòng hay không chẳng cần thiết . Điều mẹ chồng cần là dâu ngoan, biết chiều sở thích của bà ở bất cứ phương diện nào là đủ rồi ...

Thở dài cô cười tiếp ý:

- Còn cảm nhận của trái tim con trai mình, họ biết làm gì . Cho nên tình yêu không thành vấn đề . Không hay có, những bậc cha mẹ nào cần, cứ làm thỏa ý mình đã .

Bà Toàn chăm chú nhìn Tịnh Nghi dù cô đã quay lưng . Bà lên tiếng:

- Con đã yêu và được yêu ?

- Phải . Con được yêu và được gia dình anh ta "chê nghèo" không cưới .

Ngạc nhiên, bà tiếp:

- Họ có tiếp xúc với con lần nào chưa ?

- Họ đâu cần tìm hiểu con tốt hay xấu .

- Tại sao vậy ?

- Dễ hiểu thôi . Bởi vì gia đình bà muốn làm thông gia môn đăng hộ đối để hãnh diện . Còn Tịnh Nghi, mồ côi, tay trắng có gì cho bà ấy vui vẻ khi nhắc đến chứ . Tóm lại, con yêu và làm mẹ trong bống tối thôi .

Bà ngạc nhiên kêu lên:

- Con đã mang thai ?

- Phải . Chưa làm vợ đã có con, chưa làm dâu đã bị người ta bỏ rới rồi phải sống một mình, nuôi con trong âm thầm!

- Con hận bà ấy ?

Tịnh Nghi hỏi lại:

- Bà nào ạ ?

- Thì má chông con đó .

Tịnh Nghi cười nhẹ lắc đầu đáp:

- Không . Con tội nghiệp, bởi sự mù quáng vây kín mắt bà . Một ngày không xa, bà ấy sẽ hối hận . Sự đau khổ giày vò suốt một đời còn lại . So với con, ba mẹ của anh ta khổ nhiều hơn . Tội gì con phải giận nữa .

Bà vẫn nhìn cô . Tịnh Nghi cười buồn:

- Giờ con không nghĩ gì hết, ráng giữ gìn sức khỏe để nuôi con, bởi đứa bé này không được ai thương ngoài mẹ nó . Bao giờ thằng bé lớn lên, con sẻ kể cho nó nghe về sự độc đoán của bà và sự nhu nhược, có hiếu một cách mù quáng của cha nó, để sau này nó sống đúng nghĩa hơn .

Bà lặng lẽ đưa ly sữa lên môi . Tịnh Nghi cười:

- Ôi! Con lại nhiều chuyện nữa rồi . Sao mỗi lân bác gợi ý, là y như có bao nhiều phiền muộn con đều tuôn ra không sót một tiểu tiết nào . Thật là kỳ, làm phiền b'ac phải suy nghĩ, xin lỗi bác .

- Đâu có gì . Trong lòng cưu mang mãi đâu có chịu nổi . Có trút ẩn cho ai đó, mình mới với đi .

- Cũng tùy bác ạ . Có lúc tâm sự không đúng đối tượng thì bí mật của mình sẽ nổ tung lên, càng xấu hổ, đau khổ vì tai tiếng hén .

Bà Toàn bất ngờ hỏi:

- Sao con lại phơi bày, không sợ bác à ?

Thẳng thắn, Tịnh Nghi đáp không do dự:

- Tại vì bác đang va sẽ là bà mẹ chồng . Con muốn bác hiểu tâm trạng của đứa con gái đã trao thân cho người mình yêu, lòng không nuối tiếc . Vì một khi đã yêu là không tính toán, chỉ biết cho đi mà không cân nhận điều gì . Thế mà ...

Tịnh Nghi lau nước mắt và tiếy ý mình:

- Thế mà bà ấy chê va nhục mạ, bởi trong mắt bà, Tịnh Nghi là đứa con cái mồ côi không tài sản ... Cho nên nghèo thì phải chịu thôi .

Tịnh Nghi ôm chồng bệnh án quay ra của, khi giọng nghẹn ngào vẵn chưa với . Bà Toàn nhìn theo trong nỗi chua xót dâng cao . Chẳng biết tại sao bà luôn nghĩ đến Tịnh Nghi vậy .

Tịnh Nghi nhìn lên trần nhà, mặc cho lệ tuôn mau . Trong phòng trực chỉ có một mình, đối diện với đêm đen, cô cứ để tim mình thồn thức . Có như thế, nỗi ngậm ngùi kia mới phôi pha . Đưa tay lên bụng, cô muôn hủy đi đứa con này . Có lúc lại muốn giọt máu của Đằng Giao phải hưởng phần nào những gì anh có . Không thể để anh lãng quên bổn phận của mình . Nhất định .

Rồi cũng có lúc cô giận dỗi không thèm cần đến anh, bởi sự rạn vỡ do anh đem tặng cho mình .

Muốn quay về mái nhà có hình ảnh của mẹ thấp thoáng, nhưng khuôn mặt của bà vợ sau này của ba để lại lòng cô sự chua cay khó tả . Tịnh Nghi lắc đầu, thương cho số phận của mình . Khuôn phòng bé nhỏ này sẽ là nới che chấn hai mẹ con Tinh Nghi suốt tháng ngày còn lại chăng ?

... Bên tai Tịnh Nghi nghe giọng Đằng Giao trầm ấm khi anh đến thăm mẹ mình:

- Thiên Nga đâu, sao không đi cùng con, Đằng Giao ?

- Con chẳng biết nữa, mẹ muốn gặp cô ấy à ?

- Mẹ sinh ra con mà, ghét sao phải . Nhưng con bất mãn sự áp dặt mà mẹ buộc con phải nhận . Mẹ quên rằng con đã nửa đời người rồi . Đâu phải là trẻ con nữa . Cho nên, Thiên Nga không bao giờ là vợ trong trái tim, cuộc đời con, mẹ hiểu không ?

- Con nói gì vậy . Chẳng lẽ vợ chông không tha thứ, cảm thông được sao ?

- Ngày từ đầu, con đã thưa với mẹ là Thiên Nga chỉ thích hợp với vai tình nhân mà thôi . Cô ấy không chăm sóc mẹ được đâu .

- Con bé ấy quá bận rộn với công việc ở phòng tư vấn . Vất vả quá nên quên cả hạnh phúc và sức khỏe của mẹ và của chính mình nưã . Đáng ly con phải thông cảm và thương yêu vợ mình, chứ có đâu lại trách như thế .

Đằng Giao cười vừa xoa chân cho bà, vừa đáp:

- Yêu mới có sự đồng cảm mẹ à . Con cưới Thiên Nga là vì mẹ, vì danh dự gia định, chứ con đâu cô thích .

- Sao lại nói vậy . Giờ ván đã đóng thuyền rồi, con muốn gì nữa chứ con ?

Đằng Giao cười cười:

- Ván chưa, chắc chắn chưa bao giờ con để mẹ đóng thuyên . Vì con đã yêu và sống với Ngọc Hiền . Con không thể quên người con gái ngây ngô, trong sáng đã cho con cả cuộc đời mình, không đòi hỏi điều gì cả .

- Cô ta ?

- Ngọc Hiền của con sao mẹ gọi "cô ta" ? Giờ con đã cưới Thiên Nga của mẹ rồi, con ghét em ấy vậy sao . Người ta thiệt thòi biết bao nhiêu, mẹ biết mà .

Nhớ mấy lời của Tịnh Nghi than thở, bà thở dài:

- Mẹ biết . Nhưng tất cả đã qua rồi, hối tiếc được gì đâu .

- Trong trái tim con tình cho cô ấy đong đầy . Chỉ bấy nhiêu dành cho em thôi, còn tự do đến với nhau, con đã đánh mất rồi .

Bà nghe giọng buồn buồn ấy tim se thắt:

- Hãy quên nó đi . Nhớ chỉ làm mình đau khổ thôi .

- Đã muốn quên để lòng con với đi . Nhưng đâu phảI quên là dễ mẹ . Phải có thời gian chứ . Mà thôi, sau này mẹ con mình gặp, dứt khoát mẹ không nên nhắc đến Ngọc Hiền nữa . Hãy nói chuyện gì vui vẻ hơn nha .

- Con sao vậy Đằng Giao ?

- Không có gì . Tại con sợ Thiên Nga buồn khi biết lòng chồng mình luôn nhớ đến người mình yêu . Cô ấy sẽ trách mẹ, con không thích . Con muốn mẹ vui khi gần gũi cô ấy .

Bà gật nhẹ . Đằng Giao cười:

- Ở đây, Thảo Sương chăm sóc mẹ tốt, không khí thoải mái hơn . Con vui lắm . Ngày mai, con đi công tác vài hôm mới về, mẹ đừng có trông nhá .

- Mẹ biết rồi . Ở đây có Tịnh Nghi đối với mẹ tốt lắm .

- Tịnh Nghi nghe tên cũng hay quá mẹ nhỉ ?

- Ừm . Cô bé ấy dịu dàng, dễ thương lắm .

- Vậy là mẹ có người bầu bạn rồi . Con đi cũng yên tâm, cho dù Thiên Nga không đến, mẹ cũng không buồn vì cô độc .

Đằng Giao đứng lên . Bà Toàn hỏi:

- Ngọc Hiền ở đâu, con biết không ?

Thở dài nhìn bà, Đằng Giao lắc đầu:

- Nếu Ngọc Hiền có ở cạnh bên, mẹ cũng đâu cho em ấy một chút thiện cảm, một cơ hội tái hợp với con . Vậy mẹ hỏi làm gì khi trong mắt mẹ, tài sắc vẹn toàn chỉ có ở Thiên Nga mà thôi .

Bà thở dài, Đằng Giao đổi giọng:

- Bỏ đi mẹ! Tâm tư của con chưa ổn định nên ăn nói lộn xộn, mẹ đừng buồn . Thà con xa Ngọc Hiền để mẹ vui, bởi vì không có ai giống mẹ, thay thế mẹ trong đời con được . Còn người yêu hay người vợ không người này thì có người khác, đâu có thiếu .

Bà xúc động . Đằng Giao nắm bàn tay bà đưa lên môi hôn . Anh khe khẽ:

- Mẹ ráng bảo trọng nhá . Con đi, tuần sau mới về được .

- Con đi nhớ cẩn thận đó .

- Dạ con biết . Tịnh Nghi gì đó, con nhớ ơn cô ấy, sẽ có quà tặng sau . Nhớ chuyển lời giùm con, mẹ nhé .

Đằng Giao lách mình sau cánh của mất hút .

oOo

Tiếng giày gõ mạnh trên gạch và dừng lại . Nghi lắng tai nghe:

- Mẹ! Có phải anh Giao vừa ghé đây thăm mẹ không ?

Bà Toàn cười vui vẻ:

- Phải . Mẹ hỏi sao con không đến, thằng Giao bảo con bận rộn lắm, có lẽ đến sau, vì "vợ con" thương mẹ lắm .

- Ảnh nói vậy hả mẹ ?

- Phải . Con gặp thằng Giao à ?

- Dạ không . Con thấy xe ảnh chạy ngược chiều, nên nghĩ rằng anh â"y ghé thăm mẹ .

Bà gật đầu . Thiên Nga thở dài:

- Con giận thằng Giao à ?

- Dạ không . Có lẽ anh ấy bận quá nhiều công việc nên không cùng con đi Đà Lạt nghỉ ngơi được . Ảnh viết thư để lại, tỏ ý xin lỗi con và hẹn tháng sau về đưa con đi .

- Vậy sao ? Mẹ mừng khi hai đứa thương nhau .

- Dạ, ảnh đối vơ"i cha mẹ con tốt lắm . Bấy nhiêu đó cũng đủ rồi mẹ ạ .

- Cha mẹ con hài lòng không ?

- Dạ, ba con luôn miệng khen . Con cũng không ngờ anh ấy hồi tâm như vậy đó mẹ . Hy vọng Đằng Giao và con được nhiều hạnh phúc .

Bà ngọt ngào hơn:

- Mẹ cũng mong vậy . Từ lúc hai con cưới nhau, mẹ rất lo lắng . Nay hai đứa hiểu và yêu thương, chiều chuộng nhau, mẹ vui và yên tâm lắm . Thiên Nga, mẹ mừng cho con .

- Cảm ơn mẹ . Cũng nhờ mẹ hết lòng khuyên anh ấy . Nếu không có sự hỗ trợ của mẹ dễ gì con được Đằng Giao cưới . Tất cả những xa lạ, rắc rối của hai đứa tin rằng thời gian sẽ giúp con thu nhận tình yêu của chồng trọn vẹn hơn .

- Con dịu dàng, chịu đựng, me tin rằng Đằng Giao sẽ hiểu .

THiên Nga vui vẻ cười :

- Con hy vọng lắm mẹ ạ .

Tịnh Nghi nghe giọng ngọt ngào, âm điệu êm dịu của mẹ con họ, lòng se thất . Trên báo chí, sách vở biết bao người đàn bà nhẹ dạ như cô . Nếu không cô nhi viện làm gì có những đứa con vô thừa nhận ấy . Anh nói ngọt ngào nghe đậm tình nghĩa, vậy mà với vợ anh vẫn là ngưỜi chồng tốt . Còn cô chỉ là chiếc quán bên đường, khi mệt anh nghỉ chân và cho chút tiền để bù đắp . Mãi mãi anh ngả lưng trong ngôi nhà có người vợ hiền thân mến ấy thôi .

"Vòng tay một thoáng cho em,

Nụ hôn chiều ấy êm đềm trao nhau .

Em về ôm mộng trầu cau .

Nào hay anh đã qua cầu cùng ai ?"

oOo

Tịnh Nghi đau mắt, cô phải mang kính đen để che chắn bụi cát . Bà Toàn ngất đi vì mệt, Thảo SưƠng nhờ Tịnh Nghi theo dõi mạch khi truyễn dịch cho bà .

Không ngờ nhờ ngồi cạnh đó, Tịnh Nghi mới nghe trọn vẹn câu chuyện của bà Toàn và người đàn bà mà ba Tịnh Nghi yêu say đắm .

- Chị tìm cách liên lạc với Hoàng thay em, được không ?

Giọng bà Toàn ngạc nhiên:

- Gia Tịnh thương em tha thiết vậy, em còn tìm cách liên lạc với thằng Hoàng làm gì nữa . Nếu thương em, hắn đâu có chịu xuất cảnh chứ . Xuân Yến à! Em nghĩ lại đi .

- Chị không biết đâu . Ngoài con đường đó, anh ấy đâu còn cách nào nữa .

- Đã có chồng đàng hoàng, em còn vọng tưởng gì chứ . Cho em hay nha, ông Tịnh là người co đạo đức lại giàu có . Con riêng của người ta, nói gì, dạy gì ngoan ngoãn nghe theo . Có ai được sung sướng, hạnh phúc như em không hở ?

- Chị Hai à! Có yêu thật sự mới thấy hạnh phúc . Còn với ông ấy, em chỉ biết có tiền, có phương tiện sống . Thật sự, em có khác gì con chim bị nhốt trong lỒng vàng đâu .

- Tự em vui vẻ chui vào giờ trách ai ?

- HOàn cảnh lúc ấy phải chịu thôi . Giờ em chán lắm . Chị liên hệ với anh Hoàng để em báo tin .

- Tin gì, nói chị nghe xem có nên báo hay không, Xuân Yến ?

Xuân Yến nhỏ nhẹ:

- Anh Hoàng thương em lắm . Hoàn cảnh nghiệt ngã nên tụi em mới xa nhau . Nay anh ấy đã có cuộc sống ổ định rồi, em muốn anh Hoàng rước Tịnh Văn theo cùng .

- Sao lại đi ? Và chị thắc mắc đây là con trai của em, thằng bé ở đây đâu có thiếu thốn gì mà cần xuất cảnh .

- Em muốn nó xuất cảnh theo anh Hoàng . Ở đó có tương lại hơn . Thời gian sau, thằng Văn sẽ rưỚc em đi cùng . Mẹ con có nhau, hạnh phúc sẽ tốt hơn .

- Bỏ Gia Tịnh lại đành sao ? Ông ấy thương em thật mà .

- Giá trị lợi dụng không còn nữa ở làm gì . Với lại, anh Hoàng thương em ... dù gì Tịnh Văn cũng là cốt nhục của anh ây ...

Bà Toàn giật bẳn người kêu lên:

- Tịnh Văn là con của anh ta sao ? Trời đất!

- Phải . Tịnh Văn là máu thịt của Vũ Hoàng . Khi tụu em yêu nhau, ba mẹ mình vạn lần cấm cản . Lén lút gặp nhau ... đến khi có Tịnh văn, hoàn cảnh bắt buộc, em ... phải núp bóng Gia Tịnh để con em ra đời có vòng tay che chở .

Bà Toàn gật đầu:

- Ông Tịnh hết lòng yêu em, vì em . Ông đã cho em cả sản nghiệp, nửa quãng đời con lại, vậy mà em đành lòng khoác áo ra đi . Tình nghĩa của người ta em bỏ đi đâu ? Biết Vũ Hoàng bên ấy thế nào mà dám bỏ gia đình theo anh ta ?

- Em yêu anh ấy . Sống được với người mình yêu, khổ thế nào cũng vui lòng . Còn với ông ấy, hai thế hệ quá cách xa khó mà hòa hợp . Trong mắt ông ta, em là đứa trẻ không biết gì ... lúc nào cũng áp đặt dạy dỗ, nghiêm khắc .

Xuân Yến kể lể, bà Toàn cười:

- Em nói quá đáng lắm không . Mình Tịnh thương em, ông ấy lớn tuổi nên có kinh nghiệm sống . Em nông nổi, muốn làm, muốn nói điều gì cứ nói, không sợ ai buồn, ai tự ái . Ông ấy khôn ngoan nên không muốn người xung quanh phiền lòng, ắt phải rầy, phải xây dựng em lại rồi .

- Em ghét anh ta .

- Nhưng ông Tịnh là chồng của em . Đừng có đứng núi này trông núi nọ, sẽ nhận thất bại, kết quả phũ phàng . Em nghĩ lại đi, Xuân Yến à .

Giọng buồn pha nước mắt:

- Bộ chị tưởng em vui lắm sao . Biết thự đó dẹp sang trọng không ai bằng . Vật chất em không thiếu, nhưng không khí ở đó ngột ngạt, lạnh lùng đến chừng nào . Bàn thờ của Phương Nghi vợ của ông ấy lúc nào cũng khối hương nghi ngút . Bà vú luôn cầu nguyề.n . Đêm đêm tỉnh giấc là em thấy ông ấy ngồi cạnh đó hút thuốc, kể lể như ngày vợ ổng còn sống vậy .

- Phương Nghi mất lâu rồi mà .

- Vậy mà anh ấy luôn nghĩ đến . Chuyện không vui gặp phải là anh ngồi đó than thở với chị ta . Còn em, chưa bao giờ ông ta kể chuyện làm ăn cho nghe . Với em, toàn là ra lệnh, em phải mặc áo này, đến đâu, ăn nói phải cẩn thận, vân vân và vân vân ... làm như em như con của ông ấy không bằng vậy .

Bà Toàn cười giả lả:

- Tại em còn trẻ, kinh nghiệm giao tế chưa lịch lắm . Ông Tịnh dặn dò, sợ em trơn môi làm phiền lòng người khách . Trong kinh doanh, người ta sợ nhất là sự ghét bỏ của đồng nghiệp . Em háo thắng, làm sao chịu nhường ai, Chị còn sợ cách ăn, cách nói của em nữa là nói gì ông ấy .

Xuân Yến "hứ" dài:

- Còn cô con gái cưng của ông ta nữa . Su Su bỏ đi, ngày nào ông cũng lên lớp em .

- Su Su đi đâu ?

- Bụi đời chứ đâu ? Nhỏ hơn em mười tuổi thôi mà sống như bà cụ non vậy, tối ngày không nói đến ai, không nhốt trong phòng thì đi rong ngaòi phố . Về nhà là ăn cơm, vào phòng, có khi nào nhìn đến em đâu .

- Kỵ "rơ" à ?

- Cô ta thưƠng mẹ, trách cứ ông ấy thương em mù quáng, khiến mẹ cô ta ghen tuông, giận dỗi uất ức đến chết . Ánh mắt cô bé như dao cắt em vậy . Cho nên, cô ta không hề nhìn, nói hay nhắc đến em . Giận trong lòng, em....

- Em thích cho cha con người đối nghịch nhau chứ gì .

- Ai ác vậy . Tại anh ấy thương em, thấy em buồn, ông hỏi bà vú . Ông kêu Su Su làm một trận tới tả . Con bé cũng không vừa, hai cha con đấu khẩu không ai nhường ai .

Bà Toàn lắc đầu bởi gương mặt Xuân Yến lộ rõ nét vừa trẻ con vừa đanh đá .

- Ông Tịnh giận nên đuổi con bé đi để tạo nụ cười cho em, vậy em cười được bao lâu rồi ?

Xuân Yến cảm nhận được sự châm biếm ở chị mình . Bà xuống giọng:

- Ai biết con bé đi đâu mà đón về . Ông ấy nhắn tin, máy Su Su tắt, lên mạng chẳng có kết quả gì . Ông nhớ con, nhờ truyền hình tìm giúp, boá chí đăng tin, vậy mà con bé không về .

Bà Toàn nhìn em mình trách cứ:

- Em không đàng hoàng trước khi về làm vợ ông ấy . Tính háo thắng, nông nổi lại chưa chắt, lúc nào cũng xem mình là trọng, bắt người ta phục dịch riêng mình, em thật quá đáng . Sau này Tịnh Vân sẽ khổ .

- Tại sao khổ ? Vật chất đầy đủ, đị vị, sản nghiệp của ông ta và của Vũ Hoàng sao ? Tịnh Vân là ông hoàng con thì có đó .

Bà Toàn nghe Xuân Yến biện hộ, bà cười buồn:

- Em nhìn lại ba mình ở nhà đó . Lương tình, gạt của người ta, lợi dụng tình yêu chân thành của phụ nữ để tạo sự nghiệp, vinh hoa phú qúy đâu không thấy, chỉ thấy ông nằm một chổ để có thời gian suy gẫm cuộc đời . Để thấu chị em mình bị đàn ông gạt lừa như ông ngày xưa từng lừa gạt người ta vậy . Đó không phải là cái giá phải trả sao ?

- Em đâu có gạt, tự ông ấy dâng tặng thôi mà .

Bà Toàn chắt lưỡi trước sự cố chấp của em mình . Bà ngọt ngào hơn:

- Xuân Yến à! Em đừng có tham lam và ích kỷ như thế . Em đùng quên tài sản ấy là do mẹ của Su Su một tay, một khổi óc tạo nên . Vì em, bà ấy mất chồng, mất cả cuộc sống, để lại đứa con gái tội nghiệp ấy ...

Nén hơi, cố dịu giọng, bà tiếp:

- Em hưởng tất cả, người mẹ tội nghiệp của Su Su lại mất tất cả . Vậy mà em không hề cảm động, không hề ngưỡng mộ người đàn bà thương yêu, hy sinh và lo lắng cho chồng, quên cả sự sống của mình . Trái lại, em cố tình chia rẽ cha con họ, để con gái đi hoang, lương tâm em có cắn rứt không ?

Xuân Yến cau mày gắt giọng:

- Sao chị lại bênh Su su ? Đứa con gái ngang bướng này có thương em không . Lúc nào cũng cho em ánh mắt hận thù . Nó không nói, nhưng ánh mắt đó nói lên tất cả .

- Nếu em ở cương vị của Su su, em có ngọt ngào không . Tuy chị không ở cạnh em, nhưng chuyện bên ấy đều hay . Con bé ấy tuy ghét thái độ kênh kiệu, hách dịch nhất là cách phung phí tiền bạc của em, nhưng nghe lời cha, không bao giờ lên tiếng . Vậy em còn đòi hỏi gì nữa chứ ?

Xuân Yến ngỡ ngàng . Bà Toàn phẩy tay:

- Em về đi! Chị không bao giờ làm cầu nối cho em với gã sở khanh đó đâu . Nếu em là người biết lý lẽ hãy lo sửa mình, chung thủy và đảm đang với chồng mình đi . Đừng mơ mộng hão huyền nữa!

- Chị cấm em yêu Vũ Hoàng sao ?

- Em ngày xưa đẹp biết bao, vậy mà gã còn bỏ rơi để đi tìm tình yêu và tài sản của Hao thắm . Giờ bên đó hắn nhớ đến em được sao ? Xuân Yến à ! Em điên rồi chắc ?

Bà đưa cánh tay còn lại ôm ngực, vuốt ngực cho tim bớt đớn đau .

- Em về đi ! Chị không muốn gặp em nữa .

- Chị giận em ?

- Chán ngán tâm hồn và ước muốn của em thì đúng hơn . Nếu em biết lòng vơ"i Gia Tịnh chị sẽ vui vẽ tiếp . Ngược lại thì đừng đến đây, chi không cần em quan tâm . Hãy để thời gian, ý tưởng đó cho Su Su đi!

Xuân Yến quày quả rời bà với ánh mắt liếc dài . Bà Toàn thở ra . Tịnh Nghi lặng người bởi tâm tư dao động . Cô trầm ẩm khuyên lơn:

- Xong rồi bác, con về phòng . Bác nằm nghỉ nhá . Chuyện gì đã qua hây để cho nó qua, đừng suy nghĩ, tức giận rồi buồn . Bởi mỗi ngườì một số kiếp, không ai thoát khỏi được, bác ạ . Cho dù bác khuyên can thế nào, em gái bác cũng vậy thôi .

Bà Toàn gật gù, Tịnh Nghi ngọt hơn:

- Biết đâu cô Su Su ấy bước ra ngoài sẽ học được nhiều kinh nghiệm, đồng thời cô bé được người yêu chân thật thì sao . Nếu biết Su Su là tiểu thơ con của ông chủ lớn như thế, liệu mấy chàng kia có yêu tài sản kếch xù ấy qua hình ảnh của cô tiểu thư ấy không ?

Bà Toàn chớp mắt, Tịnh Nghi cười:

- Trong sự thay đổi nào cũng có niềm vui và nỗi buồn xen lẫn nhau . Bác đừng bận tâm . Cô Su Su ấy sẽ bình yên và gặp nhiều may mắn nhờ sự công bình của bác mà .

Tịnh Nghi vuốt nhẹ tay của bà trước khi ra đi . Về phòng gặp Thảo Vy, ánh mắt cô ngắm Tịnh Nghi chăm chú . Tự ái, Tịnh Nghi quay lại gằn hỏi:

- Ê! Định điều tra phạm nhân sao sử dụng ánh mắt hình sự vậy chị Hai ?

Mắt vẫn để trên gương mặt của Tịnh Nghi, Vy hỏi:

- Nhỏ đi đâu vào khon sản của bệnh viện đa khoa sáng nay . Ê! Đừng có nói là Tịnh Nghi không đến đấy nhá .

Nhép môi, mắt nhướng cao Tịnh Nghi hỏi:

- Có, rồi sao ?

- Lý do ?

- Khám thai, được chưa ?

Thảo Vy ngồi bật dậy trố mắt, môi lắp bắp:

- Khám thai ?

- Ừm . Ngạc nhiên hay ghê tởm đây chị Vy ?

Thảo Vy sựng lại khi Tịnh Nghi tỉnh tuồng:

- Nhỏ nói gì vậy Tịnh Nghi ? Mình là bạn bè với nhau mà . Chỉ tại Thảo Vy ngỡ ngàng chút thôi, chứ mình thương Tịnh Nghi lắm .

Tịnh Nghi thở dài . Thảo Vy gợi ý:

- Tịnh Nghi không gạt mình chứ ?

- Nói dối làm gì . Ngày tháng tới, Nghi không nhớ Vy Sao ?

Thảo Vy chồm người nóng nảy hỏi:

- Hắn là ai vậy ?

- Hỏi rồi có giải quyết được gì không . Thảo Vy cứ xem mình mang con hoang đi .

- Thà là không có khả năng quật ngã hắn . Còn bề thế của mình có, tại sao không cho hắn một bài học chứ ?

Thay chiếc áo blouse ra, Tịnh Nghi nhép môi:

- Bỏ đi . Nói cũng đã vậy rồi, có thay đổi được gì đâu .

- Vậy là nhỏ yêu gã hơn bản thân mình ?

Thảo Vy lắc vai bạn . Tịnh Nghi thở nhẹ:

- Phải . Mình yêu anh ta, dù mình hận thái độ nhu nhược khi đặt chữ hiếu không đúng chỗ đó của anh .

- Anh ta nghe lời mẹ chia tay với Nghi à ?

- Ừm

- Thì cho một trận tơi bời cho hắn biết, sở khanh tội ấy cao chừng nào .

- Ảnh đâu có muốn, tại bà nội muốn ảnh cưới cô kia . Thương mình nên anh quyết liệt, nhưng cuối cùng cũng buông tay cho đời cuốn theo chiều gió luôn .

- Sao cà chớn vậy ?

- Đã bảo bà anh ấy bệnh, nên thời gian không còng bao lâu nữa . Ảnh muốn đành tình thương vui vẻ tất cả cho bà nội mình . Bao giờ bà đi hãy tính .

Thảo Vy cự nự:

- Bao giờ là bao giờ ? Ngày mai ai biết thế nào . Còn bây giờ đây nè, đứa con nhỏ phải cưu mang, vất vả đau xót và bơ vơ, ai vào đây chia sẽ nói đi ?

- Không xa thì cũng đã xa rồi . Có oán trách là trách mình không giữ thân, để lụy cho con trẻ thôi . Tự mình yêu, mình thương anh ấy mà .

- Nhỏ à! Ba đặt tên Tịnh Nghi, là "Nghi" chứ đâu phải "Tịnh" mà im hơi lặng tiếng chứ . Thiệt thòi ở gia đình đó chưa đủ sao, ngu muội gì ác vậy, bà Nghi ơi!

Khoát tay, Tịnh Nghi bảo:

- Ngủ đi, ở đó mà lải nhải hoài . Nuôi đứa trẻ thơ có gì cực khổ mà kêu ca chứ . Biết đâu nó lại là cái phao giúp cho mình sức sống . Nếu không có con, mình sẽ buông xuôi, có thể gió mưa đẩy mình ngã xuống thì sao ?

Thảo Vy lắc đầu thở dài .

oOo

Bà Toàn dạo này khá hơn trước, mặt hồng hào, vui vẻ bởi căn bệnh tiến triển, đem lại niềm tin trong cuộc sống . Tình cảm của bà dành cho Tịnh Nghi cũng thân thiết, nồng ấm hơn . Điều này bà vui, nhưng với Tịnh Nghi là niềm chua xót không quên .

Đưa tay xoa qua lớp áo của Tịnh Nghi, khi cô tiêm thuốc cho bà . Nụ cười ngọt ngào bà hỏi:

- Dạo này, bé by còn hành con không ?

Cô nhìn năm ngón tay âu yếm của bà dành cho con mình . Tịnh Nghi vui vui lắc đầu:

- Dạ, qua tháng thứ tư rồi, bé by không làm cho con biếng ăn nữa bác ạ . Có lẽ nó biết con một mình trong tất cả, nên không làm khó con nữa . Bác xem bé by ngoan không ?

- Ngoan chứ . Từ dạo đó nay, con có gặp anh ta không ?

Tịnh Nghi mắt nhìn kim chích và đáp:

- Gặp thì không, nhưng thấy thì có .

Ngạc nhiên bà hỏi:

- Con nói vậy là sao, bác không hiểu ?

Tịnh Nghi đo áp huyết xong, cô ngồi bên bà, mắt nhìn ra cửa sổ buồn bã:

- Anh ấy vì chư hiếu, sợ bà nội buồn, mẹ không vui nên cưới vợ . Giờ đâu ra đó rồi, có gặp nhau cũng đâu xoay trở tình huống đã rồi đó được . Cho nên con không muốn anh ấy thấy mình .

Bà Toàn hiểu ý và hỏi:

- Và con lén nhìn cậu ta ?

- Dạ phải . Có lúc nhớ quá, con tìm cách nhìn anh ấy khi qua phố . Như vậy, vợ anh không buồn, mẹ anh không hay . Hạnh phúc của anh sẽ trọn vẹn hơn .

- Còn con ?

- Họ đã không cưới, không thèm chấp nhận con, hạnh phúc đã mất đã mất từ đó rồi, có muốn cũng không được .

Bà Toàn bất ngờ nắm tay Tịnh Nghi:

- Thiệt thòi cho con quá phải không ?

Tịnh Nghi cười buồn:

- Đã yêu anh ấy bằng trái tim, con đâu đòi lại sự đáp trả . Nếu anh ấy hạnh phúc bên vợ, vui vẻ mẹ con ấm êm, thì sự thiệt thòi của con không thành vấn đề .

- Cậu ấy xứng đáng như vậy sao ?

- Dĩ nhiên rồi, dù không được sống bên nhau trọn tháng ngày còn lại . NhƯng tình con cho, làm sao anh ấy quên được . Cũng như bé by, luôn nhắc nhở con là của anh ấy trọn đời này vậy .

Tò mò, bà Toàn hỏi:

- Cậu ta biết con đợi chờ trông thấy cho đỡ nhớ không ?

Cô liếc bà cười, nhún vai đáp:

- Làm gì biết . Nếu để anh ấy thấy con thì xa nhau sao nổi . Hậu quả không thể nào ngờ khi ảnh biết mình sắp làm cha . Và cô vợ đó lại không phải là người mình chọn mình yêu . Liệu bà nội, cả mẹ của ảnh sẽ ra sao khi anh quyết định sống bên con ?

Bà Toàn nghi và bảo theo cảm tín của mình:

- Dù sao đứa bé cũng cần có cha của nó nữa mà .

- Ai chẳng muốn mình có mẹ, có cha đàng hoàng để hãnh diện với xã hội . Nhưng con không muốn anh ấy bị ray rứt bởi tình và hiểu .

Bà gật đầu:

- Con nói cũng phải .

- Bác nghĩ xem . Mẹ anh ấy sẽ đau lòng, tức giận biết bao khi thấy con mình yêu vợ nó hơn là tôn trọng mình . Với lại, có kéo anh ấy về với con vì bổn phận cũng không vui vẻ gì .

- Tại sao vậy ? Có vợ có chồng không tốt hơn sao ?

- Hạnh phúc làm sao được khi lòng anh ấy luôn áy náy . Bởi vì tâm tư lo lắng, nhớ nhung về mẹ và người vợ bất đắc dĩ đó .

Bà Toàn thở dài . Tịnh Nghi tiếp:

- Thà mình con chịu thiệt thồi mà trong trái tim anh ấy luôn có con . Như vậy xét cho kỹ, con được hạnh phúc trong nhóm . Bác nghĩ lại có đúng không ?

- Phải phải .

Tịnh Nghi cười nhướng mắt:

- Bầy giờ con về phòng trực nhá . Có gì lạ bác nhắn chuông, con sẽ đến ngay .

Bà Toàn vui vẻ lạ thường với nụ cười để nghị:

- Tịnh Nghi ... hay là ... chúng ta là mẹ con đi .

Cô lắc đầu vẻ ngượng ngập:

- Không được đâu .

- Sao vậy - Bà ngạc nhiên hỏi .

Tịnh Nghi cười cười, ngọt ngào đáp:

- Không xa thì cũng đã xa rồi . Có oán trách là trách mình không giữ thân, để lụy cho con trẻ thôi . Tự mình yêu, mình thương anh ấy mà .

- Nhỏ à! Ba đặt tên Tịnh Nghi, là "Nghi" chứ đâu phải "Tịnh" mà im hơi lặng tiếng chứ . Thiệt thòi ở gia đình đó chưa đủ sao, ngu muội gì ác vậy, bà Nghi ơi!

Khoát tay, Tịnh Nghi bảo:

- Ngủ đi, ở đó mà lải nhải hoài . Nuôi đứa trẻ thơ có gì cực khổ mà kêu ca chứ . Biết đâu nó lại là cái phao giúp cho mình sức sống . Nếu không có con, mình sẽ buông xuôi, có thể gió mưa đẩy mình ngã xuống thì sao ?

Thảo Vy lắc đầu thở dài .

oOo

Bà Toàn dạo này khá hơn trước, mặt hồng hào, vui vẻ bởi căn bệnh tiến triển, đem lại niềm tin trong cuộc sống . Tình cảm của bà dành cho Tịnh Nghi cũng thân thiết, nồng ấm hơn . Điều này bà vui, nhưng với Tịnh Nghi là niềm chua xót không quên .

Đưa tay xoa qua lớp áo của Tịnh Nghi, khi cô tiêm thuốc cho bà . Nụ cười ngọt ngào bà hỏi:

- Dạo này, bé by còn hành con không ?

Cô nhìn năm ngón tay âu yếm của bà dành cho con mình . Tịnh Nghi vui vui lắc đầu:

- Dạ, qua tháng thứ tư rồi, bé by không làm cho con biếng ăn nữa bác ạ . Có lẽ nó biết con một mình trong tất cả, nên không làm khó con nữa . Bác xem bé by ngoan không ?

- Ngoan chứ . Từ dạo đó nay, con có gặp anh ta không ?

Tịnh Nghi mắt nhìn kim chích và đáp:

- Gặp thì không, nhưng thấy thì có .

Ngạc nhiên bà hỏi:

- Con nói vậy là sao, bác không hiểu ?

Tịnh Nghi đo áp huyết xong, cô ngồi bên bà, mắt nhìn ra cửa sổ buồn bã:

- Anh ấy vì chư hiếu, sợ bà nội buồn, mẹ không vui nên cưới vợ . Giờ đâu ra đó rồi, có gặp nhau cũng đâu xoay trở tình huống đã rồi đó được . Cho nên con không muốn anh ấy thấy mình .

Bà Toàn hiểu ý và hỏi:

- Và con lén nhìn cậu ta ?

- Dạ phải . Có lúc nhớ quá, con tìm cách nhìn anh ấy khi qua phố . Như vậy, vợ anh không buồn, mẹ anh không hay . Hạnh phúc của anh sẽ trọn vẹn hơn .

- Còn con ?

- Họ đã không cưới, không thèm chấp nhận con, hạnh phúc đã mất đã mất từ đó rồi, có muốn cũng không được .

Bà Toàn bất ngờ nắm tay Tịnh Nghi:

- Thiệt thòi cho con quá phải không ?

Tịnh Nghi cười buồn:

- Đã yêu anh ấy bằng trái tim, con đâu đòi lại sự đáp trả . Nếu anh ấy hạnh phúc bên vợ, vui vẻ mẹ con ấm êm, thì sự thiệt thòi của con không thành vấn đề .

- Cậu ấy xứng đáng như vậy sao ?

- Dĩ nhiên rồi, dù không được sống bên nhau trọn tháng ngày còn lại . NhƯng tình con cho, làm sao anh ấy quên được . Cũng như bé by, luôn nhắc nhở con là của anh ấy trọn đời này vậy .

Tò mò, bà Toàn hỏi:

- Cậu ta biết con đợi chờ trông thấy cho đỡ nhớ không ?

Cô liếc bà cười, nhún vai đáp:

- Làm gì biết . Nếu để anh ấy thấy con thì xa nhau sao nổi . Hậu quả không thể nào ngờ khi ảnh biết mình sắp làm cha . Và cô vợ đó lại không phải là người mình chọn mình yêu . Liệu bà nội, cả mẹ của ảnh sẽ ra sao khi anh quyết định sống bên con ?

Bà Toàn nghi và bảo theo cảm tín của mình:

- Dù sao đứa bé cũng cần có cha của nó nữa mà .

- Ai chẳng muốn mình có mẹ, có cha đàng hoàng để hãnh diện với xã hội . Nhưng con không muốn anh ấy bị ray rứt bởi tình và hiểu .

Bà gật đầu:

- Con nói cũng phải .

- Bác nghĩ xem . Mẹ anh ấy sẽ đau lòng, tức giận biết bao khi thấy con mình yêu vợ nó hơn là tôn trọng mình . Với lại, có kéo anh ấy về với con vì bổn phận cũng không vui vẻ gì .

- Tại sao vậy ? Có vợ có chồng không tốt hơn sao ?

- Hạnh phúc làm sao được khi lòng anh ấy luôn áy náy . Bởi vì tâm tư lo lắng, nhớ nhung về mẹ và người vợ bất đắc dĩ đó .

Bà Toàn thở dài . Tịnh Nghi tiếp:

- Thà mình con chịu thiệt thồi mà trong trái tim anh ấy luôn có con . Như vậy xét cho kỹ, con được hạnh phúc trong nhóm . Bác nghĩ lại có đúng không ?

- Phải phải .

Tịnh Nghi cười nhướng mắt:

- Bầy giờ con về phòng trực nhá . Có gì lạ bác nhắn chuông, con sẽ đến ngay .

Bà Toàn vui vẻ lạ thường với nụ cười để nghị:

- Tịnh Nghi ... hay là ... chúng ta là mẹ con đi .

Cô lắc đầu vẻ ngượng ngập:

- Không được đâu .

- Sao vậy - Bà ngạc nhiên hỏi .

Tịnh Nghi cười cười, ngọt ngào đáp:

- Bác không bao giờ yêu thương con bằng trái tim của một người mẹ

- Sao con nghĩ vậy ? Bác thương con thật sự mà

- Làm gì có . Bác cho qúy tử một nữa cô dâu bác chọn một nữa . Chỗ đâu dành cho con .

Bà càng dịu dàn hơn như hiểu tâm trạng ấy:

- Tình thương đâu phải như tiền bạc, mà hết với còn chứ con ?

- Con không vui khi bác "tội nghiệp" con . Thà là, vui vẻ trong quan hệ bình thường . Với lại ...

- Sao Tịnh Nghi ?

- Con không thích cô Thiên Nga của bác .

- Lý do ?

- Mỗi người một tính . Con cảm nhận được sự đối nghịch trong bản chất của nhau . Thà là xa lạ, gặp nhau lịch sự ngả đầu chaò, vậy là vui vẻ rồi . Còn chị em hả, khó chịu lắm, không bền đâu .

Bà Toàn gật gù như thầm so sánh hai mẫu người con gái . Bà tuy thích Thiên Nga và gia đình lẫn sản nghiệp bên nhà cô ấy . Nhưng tính tình, ý chí lẩn cách giao tiếp có ở Tịnh Nghi rất đáng trân trọng . Bà tiếc rằng tất cả đã rồi . Ván đã đóng thuyền, muốn dứt bỏ cũng không phải dễ .

Tịnh Nghi rời phòng bà, để lại sự phân vân ưu tư trong lòng người mẹ từng cố chấp, độc đoán và ép chế con trai mình .

Tiếng thở dài lặg lẽ, chằm chậm thoát ra từ ba .. Mắt bà sáng lên như ý nghĩ quan trọng, hay sự phát hiện nào đó có trong tư tưởng mình . Bà lẩm bẩm:

- Tịnh Nghi kể hoàn cảnh của mình sao giống thằng Đằng Giao với con bé Ngọc Hiền gì đó . Tịnh Nghi có phải là đứa con gái tên Ngọc Hiền được con trai bà yêu thương không ? Nếu phải thì sao, bà sẽ đối thế nào với Tịnh Nghi tội nghiệp này đây ? Bà Toàn lòng xổn xang . Để giải tỏa nỗi bâng khuâng trong hồn mình, bà xua tay:

- Không đâu . Ngọc Hiền là Ngọc Hiền . Chẳng lẽ Đằng Giao quen và yêu cô gái nhỏ ấy lại không biết Ngọc Nhiền có tên là Tịnh Nghi nữaa chứ .

Cho nên bà lắc đầu đầy ý nghĩ đó ra khỏi tâm tư mình .

oOo

Tiếng chuông điện thoại reo thật lâu . Bên này sự đợi chờ bởi không ai bắt máy . Một lần, hai lần rồi cũng có người để tại nghe, giọng thật êm khẽ hỏi:

- AlÔ . Xin lỗi ai đầu đây đó ?

- Là tôi đây .

- Ba hả .

- Ô! Con là Su Su đấy phải không ?

- Dạ là con đây . Ba khỏe không ?

Vẻ nôn nóng lo lắng lẫn thương yêu:

- Khỏe, ba rất khỏe . Còn con ? Su Su! Con ở đâu . Ba muốn gặp mặt con . Ba rất nhớ con, Su Su .

Cô nghẹn ngào:

- Con cũng nhớ ba, lo lắng cho sức khỏe của ba, nhưng hoàn cảnh không cho con về nhà . Xin lỗi ba .

Giọng ông Tịnh cau có hơn:

- Hòan cảnh gì chứ ? Con có biết ba nhớ con lắm không ?

- Dạ, con biết .

- Biết sao không về . Dù con có giận ba thế nào, ông già này có ra sao, chúng ta cũng là cha con mà . Su Su! Ba nhớ con . Nhà vắng và buồn biết bao nhiêu .

Thật xúc động, cô đáp nhỏ:

- Con biết, nhưng con không thể về nhà ngay lúc này được . Con đang làm việc ... có thể năm tháng nữa con mới về bên ba được . Có điều con luôn quan tâm đến công ty may mặc của ba . Trong bóng tối, con dê dàng phát hiện những điều bất lợi cho ba .

- Công ty có vấn đề a ?

- Dạ có chứ . Tại ba chủ quan quá đi thôi .

Giọng ông hối thúc .

- Su Su à! Con nói đi chứ . Ba đang nóng lòng đây .

Ngọt ngào hơn, cô đáp nhỏ:

- Ba à! Trước la bảo vệ sức khỏe của mình tốt hơn . Sau là để ý hàng xuất kho số lượng và giá cả . Tiền bạc phải trực tiếp liên hệ và nhận, không tin ở bất cứ ai, kể cả vợ của ba .

- Xuân Yến .. có vấn đề sao ?

- Mấu chốt là từ vợ của ba ... Có nhiều điều không thể nói cho ba nghe về sự kém thành ý của bà ấy . Chỉ dám nói với ba rằng: ngoài mẹ con ra không có người đàn bà nào tốt với ba, tạo dựng và bảo vệ sự nghiệp cho ba . Vì ba như mẹ của riêng con vậy .

- Su Su ! Con về nhá . Ba cần gạp con .

- Nhưng con không thể về lúc này được . Chỉ theo đôi và giúp ba khi cần tìm ra chi tiết thôi . Ba hãy để tâm về tiền bạc nhá . Tạm biệt . Tuần sau, con sẽ gọi lại .

Cô để nhẹ điện thoại xuống thật êm . Đưa tay xoa bụng, cô thở dài . Giá mà không có đứa con này, cô đã về bên ba rồi . Biết Xuân Yến sống bên ba mình mà hồn nghĩ đến cố nhân, lòng Su Su xót xa lắm . Nhưng cô về lúc này có khác gì bom nổ: Xấu xa cho ba, tai tiếng trong giới kinh doanh làm sao ông đứng vững được . Su Su thở dài, thương cho mình gặp cuộc tình không may này, thương cho ba có người vợ lẵng lơ, xem ba là công cụ ra tiền cung phụng cho bà sống sung sướng cả tháng ngày . Vậy mà bà chưa vừa ý nữa, còn muốn ôm cả sự sản của ông để bay theo nhân tình . May là cô biết được ý đồ . Nếu không, ba cô thương yêu chiều chuộng mái có ngày ôm hận thôi .

Những tuần sau đó, Su Su gọi điện cho ba mình, bảo từng chi tiết về sinh hoạt cũng như diễn biến của bà Yến . Nhớ đó, ba của Su Su thấy từng ngày tình cảm bà dành cho óng thay đổi thế nào . Khi biết được sự gắn bó với ông do tiền tài danh vọng réo gọi bà, lòng ba Su Su đau đớn và bắt đầu thay đổi cách cư xử với bà trong tế nhị để tránh sự đánh giá nhạy bén của vợ mình . Và nhờ Su Su vạch điều không hay xảy đến cho công ty và cá nhân ông, nên ông củng cổ kinh tế để ngày một tốt hơn .

oOo

- Mấy hôm nay con đi đâu không thấy đến phòng khám cho bác vậy Tịnh Nghi ?

Đó là câu đầu tiên bà Toàn đón Tịnh Nghi khi cô đến đặt thủy cho bà tại phòng .

Tịnh Nghi biết bà quan tâm đến mình thật lòng, liền ngọt ngào đáp:

- Con có mấy người bạn thân, họ rước con về Vũng Tàu chơi vài ngày . Đang buồn nên con nghỉ phép đi cho vui .

- Đi vui không Tịnh Nghi ?

- Vui mà buồn .

- Sao vậy ?

Cô thở dài, ánh mắt buồn thăm thẳm:

- Bạn con thoải mái vui vẻ . Vừa giàu có, vừa được chồng thương, gia đình người ta lo lắng . Nhìn lại mình, con chán và tự trách mình nhiều hơn .

- Bỏ đi, chuyện đã qua rồi, có buồn cũng vậy thôi, giờ con ráng giữ gìn sức khỏe để khi sanh nở có sức chịu đựng .

Tịnh Nghi vươn mắt hỏi:

- Bộ sinh đau lắm hả bác ?

- Ừm, đau đớn lắm . Nếu bác khỏe dẽ lo cho con . Chỉ sợ lúc con sinh, bác không có dịp được gặp chứ .

Tịnh Nghi biết bệnh bà tiến triển lòng lo lắng sợ không con dịp gần gũi con cái . Hình như ngày tháng gần đây bà chỉ vui vẻ bên Tịnh Nghi thôi . Thiên Nga thỉnh thoảng mới đến thăm . Đằng Giao chiều nào cũng ở bên mẹ trò chuyện . Mỗi lần anh đến là Tịnh Nghi tìm cách đi phố để tránh gập . Bởi trong cô vẫn còn oán hận thái độ nhu nhược của anh . Nhất là anh biết mình không thoát khỏi sự áp đặt của mẹ, thế mà vẫn cuốn cô vào đời mình . Để giờ Tịnh Nghi mang đứa con trong âm thằm phải trốn lánh người quen .

- Bác yên tâm đi . Bác sẽ khỏe mạnh và con trai của Tịnh Nghi phải nhờ bác giữ chứ .

- Giá mà được vậy!

- Phải vậy chứ . Còn cháu nội bác nữa chi . Vợ anh gì đó cũng cần có bác để châm sóc cháu kia mà .

Bà thở dài, trút ẩn lòng mình:

- Thiên Nga và thằng con của bác chưa hề có tuần trăng mật . Chúng nó cũng chưa hề ngồi bên nhau trò chuyện, chia sẻ nỗi khó khăn trong cuộc sống .

Tịnh Nghi định nói ra9`ng: cô dâu này bà thích, bà chọn chứ đâu phải con trai bà yêu bằng trái tim, mà giờ than thở vơ"i ưu phiền . Nhưng cô cũng giả vờ hỏi:

- Sao bác biết ?

- Thiên Nga lúc nào đến chẳng than thái độ hững hờ của thằng con đáng giận của bác . Thiên Nga càng bị lạnh lùng càng căm tức cô gái mồ côi ấy hơn .

Tịnh Nghi cười ngọt ngào phân bua:

- Con dâu của bác có gặp kẻ được chồng mình yêu không ? Nhưng nhận xét cho kỹ, đâu phải Thiên Nga và Đằng Giao yêu nhau thiết tha trước khi cô gái ấy được con trai bác đeo mang . Họ yêu, tại bác không chấp nhận thôi mà .

- Sao con biết rành quá vậy ?

- Bác không kể cho con nghe thì ai vào đây . Ngồi bên phòng trực hết nghe Thiên Nga báo cáo thì đến con trai bác .

Tịnh Nghi nhún vai, xòe hai tay cười khì:

- Rồi đến bà Xuân Yến gì đó, không nghe cũng phải nghe . Cuối cùng, không có chi tiết nào về bác mà con không biết . Nhiều lúc con nghĩ mình là một thành viên trong gia đình bác vậy .

- Còn hơn thế nữa, từ ngày có con, bác cảm thấy vui vẻ . Ddược chăm sóc chu đáo, an uỉ lòng bác ấm lại . Muốn sống bên con hơn là về gia đình đó .

- Bác thương mà nói vậy, chứ Tịnh Nghi là Tịnh Nghi, làm sao thành con dâu, con gái bác được . Nói nghe ham à .

Bà thở dài:

- Cho nên khi Thiên Nga hay bất cứ ai đến thăm, con đều lánh mặt, có phải không ?

- Tự con không thích họ thương hại kẻ nghèo như con .

- Tiền bạc đâu thành vấn đề chứ . Quan trọng là con có đôí xử tốt với bác hay không thôi .

Tịnh Nghi lắc đầu, giọng cô trầm lại:

- Ngày đó, mẹ của anh ấy lên lớp không chấp nhận cũng vì cái nghèo có ở con . Nếu ai củng trọng tình thì đâu có những đứa con hoang đầy ắp trong cô nhi viện . Bác gẫm lại xem có đúng không ?

- Bác đâu có thế .

- Tại bác đã có cô dâu với gia thế lắm tiền nhiều của, là một luật sư trong xã hội, bác không hãnh diện ư ?

Bà nhỏ nhẹ trong tiếng thở buồn:

- Đó là điều sai lằm của bác . Giờ Thiên Nga lấy danh phận là dâu của bác, không thể tiền bạc ...

- Cô ấy đâu có nghèo, cần gì chiếm cứ tiền bạc bên chồng .

Ánh mắt bà trũng xuống:

- Thiên Nga học luật mà, biết cách chia tài sản khi vợ chồng lỳ dị . Con nhỏ không được chồng thương yêu, cưới mình là do mẹ chồng ép buộc, nên từ đó ngấm ngầm bất mãn . Thiên Nga trả ân oán bằng cách chuyển tiền vào số tiết kiệm của mình .

- Ý muốn cơ ngơi của bác bị khủng hoảng tiền tệ .

- Ừm . Có như vậy, thằng con trai của bác mới hạ mình gần với vợ, để Thiên Nga giúp vốn .

Tịnh Nghi nghe lòng mình sự thỏa mãn len lỏi vào . Nhưng nhìn giọt lệ lăn nhẹ trên đôi má của bà hằn sâu nét khắc khổ, ánh mắt áy náy, thương tâm chiếm lấy cô .

- Khi yêu nhau, người ta mới qúy thời gian bên nhau, bác ạ . Cưới vì bổn phận thì làm sao mà vui vẻ được .

- Cũng phải . Cho nên mong một đứa cháu nội không dễ gì có . Thời gian kết thúc gần kề mà điều mơ ước duy nhất cũng chẳng có được, có lẽ bác bị trời phạt đấy!

Tịnh Nghi bắt gặp mắt bà ngước cao, lệ đông đầy, trông đau xót làm sao ấy .

- Không đâu . Bác ăn ở hiền lành, chẳng lẽ lòng thành ở bác không được ơn trên hiểu thấu hay sao ?

Bà Toàn xoa hai bên thái dương thở daì:

- Thằng Giao đến thăm cho có đến vậy thôi, chứ trong ánh mắt đó buồn bác đâu có ít .

- Sao bác nghĩ vậy ?

- Vì bác hỏi ông Tám tài xế, Đằng Giao hay uống rượu một mình lắm . Nhiều lúc kêu bác chạy long nhong ngoài phố, mắt ngơ ngác tìm bóng cô gái từng được lòng nó thương yêu . Mong gặp một lần để trút ẩn nỗi lòng thương nhớ của nó, nhưng suốt ngày tháng qua có gặp được đâu .

Tịnh Nghi nhướng mắt cười nhẹ:

- Ngày xưa không dám phấn đấu, gặp nhau làm gì . Biết đâu cô Ngọc Hiền gì đó hận anh ta quá rồi lấy chồng còn đâu .

- Đôi lúc bác cũng nghĩ vậy .

- Cho dù không có chồng cũng không thèm nhìn nữa là .

Bà đưa tay xoa bụng Tịnh Nghi, cười:

- Biết đâu cô đó gióng tính con thì sao ? Nhớ quá đứng đợi góc phố nhìn thằng Giao đi qua cho lòng vơi đi sự thương yêu cũng nên .

Tịnh Nghi cười nhún vai . Hai tay xoè ra:

- Con là độc nhất vô nhị, dễ gì chuyện đó có ở người yêu của con trai bác chứ . Đó là cái giá Đằng Giao phải trả thôi . Phụ tình thì tình phụ, không thể trốn tránh được .

- Con không tội nghiệp nó sao ? Vì chữ hiếu thôi mà .

Bà Toàn bất chợt nói lên tâm tư của mình . Tịnh Nghi cong môi đáp:

- Con ghét đàn ông bạc nhược ấy lắm . Nếu là con ... con cũng không thèm nhìn nữa à .

- Sao tự nhiên cáu lên vậy ?

- Tại con ghét . Thôi, mình nói chuyện khác đi .

- Con ghét bác ?

Tịnh Nghi soạn đồ vào khay inox quay đi .

- Dĩ nhiên là con ghét tư tưởng phân biệt sang hèn của bác . Nhất là lợi dụng tình mẹ con để bắt người ta xa nhau . Bác có biết yêu nhau tha thiết mà phải xa nhau đớn đau đến đường nào không ?

Nuốt giọng, cô tiếp:

- Một kẻ nằm bên vợ nhớ cố nhân . Người gối đầu trên tay chồng mà nghe chua xót, nhớ nhung se thắt lòng về hình ảnh của quá khú . Rồi bác được gì: lặng lẽ, cô đơn . Bác nghĩ đi!

Cô thoát ra ngoài, lòng nhẹ nhàng như vưà trút đi gánh nặng đãôm ấp từ lâu lắm vậy . Trong khi ấy, bà Toàn nằm yên mà nghe lòng trăn trở .

"Một cuộc tình một nỗi đau để lại

Không trách anh, em biết trách ai đây ?

Đêm xuống thấp cho lòng em tê tái

Ngày đi qua cho hối tiếc thêm dài"

oOo

- Đằng Giao! Có phải anh đó không ?

Đang mơ màng, nghe điện thoại bàn reo lên, anh ngái ngủ, chẳng buồn đưa tay nhấc ống nghe lên . Nhưng chuông đổ ... cứ reo mãi, không muôn nghe cũng phải nghe . Nếu không, dễ gì ai đó để yên cho anh đêm này .

Uể oải đưa máy lên tai, giọng quen thuộc ấy khiến anh giật minh . Ngồi bật dậy, Đằng Giao lắp bắp:

- Là em .. là em ? Ôi, Ngọc Hiền! Anh mừng quá đi .

- Phải, là Ngọc Hiền đây, Nhưng em bị lừa nhiều vố qúa nên giờ không còn hiền nữa . Em rất dữ đó .

Run giọng, hai tay ôm điện thoại, anh đáp:

- Anh biết, anh biết anh không phải với em . Ngọc Hiền! Giờ em ở đâu vậy ?

- Địa phủ, anh dám tìm em không ?

- Em cho phép anh sẽ đi .

Giọng chua chua của cô:

- Đi đến nhà hàng Hoàng Đế làm chú rể à ?

- Em ...

- Anh cũng biết chọn nơi đi và chiếc áo khoác quá đi chứ! Em xin chúc phúc cho anh đó . Vui vẻ nha!

- Em ơi! Em đang ởi đâu đó ? Anh muốn gặp em . Ngọc Hiền à! Anh van em . Anh ngàn lần muốn gặp em kia mà . xin cho anh biết đi, em ơi!

- Anh không sợ Thiên Nga, vợ "chính thức" ấy buồn sao ?

- Không, anh không sợ ai cả . Anh muốn gặp em thôi .

Ngọc Hiền cười buồn:

- Còn em thì không thể gặp anh khi Thiên Nga còn nằm bên anh đó . Cô ấy sẽ không vui đâu . chồng tốt đâu thể để vợ mình buồn chứ anh yêu .

- Hiền à! Anh van em . Anh muốn gặp một lần thôi . Đừng phụ lòng kỳ vọng của anh, em ạ .

- Em trao anh cả cuộc đời, kỳ vọng của em có phải là được sống chung bên anh không ? Vậy anh có cho em toại ý đâu .

Đằng Giao đau đớn, anh chậc lưỡi . Cô tiếp:

- Em luôn nhớ anh, nhìn anh từng chiều qua phố . Màu xanh anh mặc đầu tuần đó là do em mua tặng . Em biết tất cả những gì về anh . Em biết anh không hạnh phúc bên cô luật sư kiêu căng, hách dịch ấy . Đó là cái giá mà anh phải trả thôi . Đâu có oan ức gì, đúng không ?

- Đúng đúng . Anh sai ... anh quá sai lầm khi cuốn đời em vào mình . Giờ anh xin bù đắp cho em cả cuộc đơì còn lại ... Ngọc Hiền à ! Anh xin lỗi em .

- Em ghét tính thụ động của anh, chứ không hề thôi nhớ anh . Dù sao chúng ta đã từng sống bên nhau mà .

Đằng Giao vừa trò truyện, vừa nhìn số điện thoại in trên máy . Anh vội lấy giấy ghi . Khi Ngọc Hiền buông máy là anh vội vàng khoát áo chạy như bay ra ngoài ...

- Ông hỏi người vừa gọi máy phòng số hai ấy à ?

Cô nhân viên bưu điện vưà hỏi, vừa soạn xem tên người vừa nhờ cô gọi, khi Đằng Giao hỏi đến .

- Tôi không nhớ rõ chị ấy, chỉ nhớ khách hàng đó tóc dài, khuôn mặt trăng tắng, tên là Ngọc Hiền .

Đằng Giao cảm ơn, nhưng nỗi thất vọng không sao đè nén được . Anh ra về mà lòng chán nản .

Thiên Nga vẫn ngồi ngoài bặc tam cấp chờ anh, dù sương khuya rơi thấm ướt vai mềm . Đằng Giao sựng lại khi anh bước lên nha ...

- Em ! Là em sao ?

Thiên Nga ôm gối chăn bằng vòng tay tròn của mình, đầu ngả lên đó mắt nhìn sự bối rối của anh .

- Anh khó chịu khi ngượi đợi anh là em, phải không ?

Đằng Giao lấy lại bình tĩnh sau phút ngượng ngùng ấy . Anh thở nhẹ đáp thật êm:

- Anh cũng có chút bất ngờ . Tại sao em đã bỏ thời gian chờ anh về . Bình thường, em đâu quan tâm anh tốt như vậy .

- Là vợ, dĩ nhiên là em muốn biết sinh hoạt, quan hệ của anh với bất cứ ai rồi . Có điều ngày thường anh khéo léo che chắn không cho em biết gì về cô ấy . Đêm nay, dù không muốn nghe cũng phải nghe . Đã thu âm rồi, ức quá phải ngồi đây chờ .

- Để làm gì ?

- Nhìn khuôn mặt thất vọng của anh xem đẹp ra sao thôi .

- Và em đã nhìn thấy ?

Thiên Nga cười buồn:

- Thấy, nên lòng em đang so sánh xem anh và em, gương mặt cùng nét thay đổi có giống nhau không ?

- Làm sao giống được .

- Anh nói vậy là sao ? Chúng ta trên đường cùng chiều mà .

Đằng Giao không gặp Ngọc Hiền, lòng bực dọc rồi, giờ gặp Thiên Nga lên tiếng châm biếm, cang cáu hơn:

- Tuy cùng một chiều, anh đi trước em bước theo, nhưng tâm trạng và hoàn cảnh lẫn sư nhung nhớ đâu giống nhau .

- Sao anh biết không giống nhau ? Anh thương cô ta bao nhiêu, em vừa thương, vừa tức anh bấy nhiêu .

- Em tức anh vì thương sợ mất anh thật ư ?

- Chẳng lẽ không thương mà chịu làm vợ anh ?

Đằng Giao nhún vai cười:

- Anh làm chồng, em nhận làm vợ, cuộc hôn nhân này không do yêu thương mà có . Mà là thể diện, hiếu thuận tạo thành hôn lễ . Em nghĩ lại đi!

- Anh nghĩ vậy, chứ lòng em luôn yêu anh . Em ghét, em không thèm gần gũi là do trái tim anh luôn trăn trớ nhớ nhung về cô ấy . Làm vợ, ai không đau khổ chứ .

Thiên nga trầm buồn, nét mặt đau khổ . Mưa bắt đầu rơi tí tách . Chiếc áo ngủ mong manh không đủ ấm khiến Thiên Nga khẽ rùng mình, khi gió uà qua hành lang thênh thang ấy .

- Vào phòng muốn gì hẳng nói . Mưa bắt đầu to rồi .

- Mưa ngoài trời làm sao bằng trong lòng baõ lớn . Có cái lạnh nào bằng nằm một mình suốt năm tháng trong căn phòng tân hôn đó không ? Anh nghĩ lại đi !

Ánh mắt cô chùng thấp, giọng mỗi lúc nghẹn ngào thêm . Đằng Giao tuy không yêu, nhưng anh cảm thông được nỗi cô đơn và hoàn cảnh sống của Thiên Nga . Cô cũng như anh sống bên chồng do chữ hiếu đưa đẩy . Thiên Nga tuy yêu Đằng Giao, nhưng biết anh không yêu mình, cô vẫn chịu, vẫn khoác áo cô dâu, đâu đau đớn ngậm ngùi nào bằng .

- Điều này anh đã baó cho em biết ngay từ đầu rồi mà . Tự em ép anh thôi . Em không từng lấy lòng mẹ anh để được làm cô dâu sao ? Giờ em trách anh, còn anh trách ai đây ?

Thiên Nga thở dài . Đằng Giao nắm tay cô kéo đi . Thiên Nga lắc đầu khoát tay xua đi:

- Anh vào để bệnh không có sức chờ điện thoại à . Em có lạnh hay mất đi, đó cũng là điều tốt cho anh mà . Đừng giả vờ lo lắng . Em chán lắm .

- Thiên Nga à! Em giận anh cũng đúng chứ không phải vô cớ . Nhưng em nghĩ lại đi . Nếu anh sống thực thụ với em, có phải em và anh càng thêm khổ không ?

Thiên Nga liếc anh hỏi gặn:

- Tại sao khổ ? Em không là cô dâu, là vơ của anh sao ?

Đằng Giao ngọt ngào giải thích:

- Thiên Nga! Em nghe anh nói đi . Giờ anh đã gắn bó vơ"i Ngọc Hiền rồi . Chẳng biết cô ấy có con với anh hay không, dù anh có linh cảm rằng ngày tháng sóng bên nhau đầm ấm ấy, tụi anh sẽ có con . Nếu điều đó có thật, giờ anh lại kéo em vào đời mình nữa ....

Chậc lưỡi, anh tiếp:

- Lỡ có thêm đứa con nữa, gây rắc rối thể nào đây . Em thiệt thòi càng nhiều hơn đúng không ?

- Nhưng em là vợ chính thức của anh mà .

- Quan trọng là anh yêu ai, hợp với ai, có thể đem hạnh phúc cho ai đây . Còn vợ hay người yêu, trong tình cảm đâu có phân biệt . Em hiểu mà .

Thiên Nga được anh ân cần dìu vào nhà . Lòng cô ấm lại . Bên tai Đằng Giao ngọt ngào khuyên:

- Anh biết em không bằng lòng với cuộc sóng hiện tại . Ddôi lúc anh muốn sóng với em như vợ chồng đúng nghĩa . Nhưng ... em như hoa chưa nở, trắng trong đáng được trận trọng . Anh đâu thể bốc đồng làm hại em thêm nữa .

Anh thở dài nhỏ giọng:

- Sao này em có quen với ai, yêu ai, cuộc sóng vợ chồng cũng trọn vẹn hơn.

- Anh nghĩ em có thể được người ta cưới một lần nữa sao?

- Sao lại không. Cuộc hôn nhân của chúng ta, trong giới kinh doanh ai không biết, đó là bài bản của cha mẹ áp đặt . Chúng ta vì có hiếu một cách mù quáng, vì thể diện của gia đình, sợ tai tiếng làm ảnh hưởng vấn đề kinh doanh nên cúi đầu chấp nhận .

Đằng Giao dìu Thiên Nga lên từng bậc thang nhẹ nhàng . Anh nghiêng mặt giải thích thật ngọt ngào . Nếu ai đó tình cờ đi ngang qua chắc chắn rằng hình ảnh âu yếm ấy sẽ làm người ta ganh tỵ .

- Em rất đẹp va sang trọng . Ăn nói lưu loát, trong nghề nghiệp, em, không hề thua ai. Tất cả những điều ắt có và đủ ở em cho anh sự hãnh diện của một người chồng . Nhưng tình yêu đó khó mà giải thích khi mình phụ một người đủ yếu tố l.ai đi yêu một cô gái chẳng biết ở đâu làm gì .

- Anh không biết thật sao?

Thiên Nga ngạc nhiên hỏi . Đằng Giao cười:

- Nếu biết thì anh đã có cách giải quyết rồi .

- Ý anh định làm gì ?

Đằng Giao thành thật đáp:

- Nếu cô ấy có con với anh, thì dù thế nào anh cũng phải lo đời sống của họ cho tốt hơn . Ngược lại, không có gì .. anh sẽ hỏi ...

- Cô ấy còn thương anh hay không à ?

- Phải . Nếu còn yêu thì anh sẽ gắn bó . Vì lòng anh cũng yêu cô ấy . Ngược lại, cô đã chuyển biến, thì anh sẽ quên và làm lại từ đầu .

Thiên Nga dừng lại hỏi, ánh mắt ngời sáng:

- Với em ư ?

- Có thể !

- Tại sao phải có thể mà không là nhất định ?

Đằng Giao nhìn cô cười, ngọt ngào đáp:

- Tại vì Phi Vũ yêu em, lúc nào anh ấy cũng chiều chuộng em . Phi Vũ rất xứng đáng sống bên em hơn anh . Ấn tượng về anh khó phai trong lòng em, muốn xóa đi không phải dễ, cho nên mình khó có hạnh phúc lắm .

- Nhưng em yêu anh... Với Phi Vũ, em đi phố, picnic chỉ để khuây khỏa thôi. Anh không lấy hình ảnh đó để cắt đứt quan hệ giữa chúng ta chứ ?

- Không, không hề . Chỉ tại lòng anh không muôn yêu va sóng một cách miễn cưỡng thôi . Cho nên, anh khuyên em đừng kỳ vọng vào anh nữa . Thật sự anh không tốt với em và cả cô ấy .

- Tại sao vậy ?

- Vì anh chưa va sẽ không tặng cho cô ây một lễ cưới như những người chông khác . Nếu sau này có sóng chung, khi giận cô vợ này trách cứ ai chịu nổi .

Thiên Nga cười:

- Chỉ có em là không đủ tư cách để cằn nhằn anh phải không ?

Đằng Giao vuốt ngọt:

- Có quyền, càng có quyền chứ . Tự em có trình độ và tế nhị để anh tự do sóng theo ý mình . Nếu em kém đạo đúc dễ gì em để anh được yên .

Thiên Nga đẩy tay anh sa bờ vai mình vẻ giận dỗi:

- Mai mốt em sẽ quậy cho anh ngủ không yên, sống không nổi, chứ đừng nói là ngủ một mình trong phòng để tự do nhớ ai, mạc cho em nằm cạnh phòng bên buồn à .

- Em nói vậy, chứ người biết lý lẽ đâu ép chế ai .

- Em đã khổ quá nhiều vì anh rồi . Giờ em bắt đầu "quậy" xem anh làm gì em cho biết .

Đằng Giao nhún vai khi giơ tay chào cô:

- Thì anh quậy chàng "Phi Vũ" của em lại . Ê! Đừng nói với anh là em đi nghĩ mát ở Vũng Tàu, hai người không ở chung phòng nhá .

- Ai nói với anh? Đặt chuyện vừa thôi .

Đằng Giao nhăn mũi:

- Anh không hề giấu giếm điều gì với em, dù chuyện anh yêu người khiến em buồn . Nhưng em thì sao, nếu mình muốn người ta đừng biết, tốt nhứt đừng làm . Một khi vào khách sạn, giấy tờ điều phải có . Đừng quên quản lý người ta lam hồ sơ lưu nhá em .

- Lưu trong lòng anh thì có đó .

Ánh mắt mắt liếc dài của cô cho nụ cươi trên môi anh tròn hơn .

- Bởi vậy . Anh mới nói với em đó . Một khi yêu ai là anh không thể quyên được . Cho nên tiếp nhận em nữa có khác gì khinh thị em thêm không ? Thà là bị trách cứ một lần, bị ghét một lần rồi em hiể ra thành ý của anh .

- Càng ghét thêm thì co đó .

- Ghét rồi thông cảm, sẽ phôi phai ngay thôi . Từ đó, tình bạn của mình mới khá hơn . Lừa gạt nhau đâu phải là cách đúng không ?

Đằng Giao bước vào phòng sau khi nheo mắt chào cô . Thiên Nga trong theo anh, lòng vương chút bối rối lo âu. Cô tự hỏi:

"Sao Đằng Giao lại biết chuyện đêm ấy của mình chứ . Anh mừng lắm khi phát hiện Phi Vũ xen vào đời sóng tình cảm của mình . Đằng Gia ơi là Đằng Giao! Hận anh trong lòng em đầy ă'p đây. Rồi có ngày anh phải trả giá thôi . Hãy chờ đi!"

oOo

Tịnh Nghi sắp cho con chào đời, thì Thiên Nga dâu của bà cũng mang thai được năm tháng rồi . Bà Toàn vừa lo cho Tịnh Nghi, vừa bị Thiên Nga trach móc: Bà không quang tâm đến con dâu với bào thai đang hành hạ từng ngày thật mệt mỏi .

Thiên Nga đến thăm bà lần nào cũng than van, ôm bào thai kể lể, đó là chưa kể đến khi cô cáu lên . Tịnh Nghi cười khi nghe Thiên Nga cao giọng:

- Tịnh Nghi luôn được mẹ tôi lo lắng, dạy bảo . Quan hệ bình thường, vậy mà cô có phần phước hơn tôi .

Bà Toàn thở dài lặng im nghe cô dâu của mình vừa xoa bụng vừa giận hờn . Tịnh Nghi đáp:

- Chị còn có chồng, có bác đây để mà than thở . Còn tôi, con có hành cũng tự chịu đựng . Tiền không có sắm đồ chuẩn bị sinh nở cũng im lặng lo một mình . Nhà của, danh dự, tất cả ở chị đều tốt đẹp . Tự chị cảm thấy ...

- Caí "tôi" quá lớn chứ gì .

- Ý tôi không phải vậy . Mà cũng gần như thế, bác Toàn bệnh, chị không chăm sóc .

- Có thuê Tịnh Nghi phục dịch rồi còn gì .

- Y tá, là y tá không pha/i là con, là máu thịt trong gia đình . Tôi đến với bác Toàn bằng số lương mỗi tháng . Thật ra, tôi chưa hề thương bác Toàn như đứa con yêu người mẹ như Đằng Giao, như chị vậy .

- Đằng Giao ?

- Cô nhìn tôi là ý gì ? - Tịnh Nghi cau mày hỏi lại - Là cô gọi anh ấy bằng "Đằng Giao" một cách tự nhiên, ngọt ngào như thế ngườ vợ, người yêu vậy .

Tịnh Nghi bật cười qua phút ngẩn ngơ:

- Thiên Nga à! Là bác Toàn đấy . Ngày nào, bác cũng kể chuyện về Đằng Giao va Thiên Nga .. Tôi nghe tên hai người quen tai, gọi quen miệng, chứ làm gí có phần phước được vai vế như chị vưà kể vậy .

Thiên Nga liếc dài . Tịnh Nghi tiếp:

- Bác luôn yêu thương chị . Nếu không, dễ gì cưới cho con trai mình, khi bà thừa biết Đằng Giao chưa yêu chị kia mà . Thì tại sao Thiên Nga mang cháu nội của mình mà bà không thương là thế nào đây ?

- Cô làm sao biết nỗi ấm ức trong lòng tôi .

- Vậy chị cũng nên để lòng nghĩ đến sức khỏe và tâm trạng của người sắp ra đi chứ, đừng quá hẹp hòi nữa .

Thiên Nga giật mình, trố mắt nhìn Tịnh Nghi . Tịnh Nghi quay lưng bỏ đi . Thật lâu, Thiên Nga quay lại nắm chặt tay bà Toàn, run giọng hỏi:

- Mẹ à ... thật không ?

Bà Toàn buồn bã lắc đầu . Sự thật là bà muốn nói: làm gì có . Nhưng thái độ và tấm chân tình của Thiên Nga đối với mẹ con bà, xui lòng bà mẹ này chán nản .

- Sao mẹ không cho con biết ?

Tịnh Nghi phóng lao, bà đành theo lao vậy .

- Để làm gì ? Chuyện gì tới sẽ tới thôi, có lo thế nào cũng vậy . Với lại, con có mẹ hay không cũng đâu thành vấn đề, bên nhà vẫn lo cho con chu đáo mà .

- Nhưng con muốn có mẹ, mẹ lo như đã chăm sóc Tịnh Nghi vậy .

Thiên Nga phụng phịu . Ba Toàn thở nhẹ:

- Con bé ấy mồ côi, nghèo lắm, không được bộ đồ đẹp, tình tình vui vẻ, nhân hậu . Mẹ thương là vì cô y tá quá tốt bụng với mẹ, trong những ngày trở bệnh . Còn đối với con, mẹ bệnh hoạn, yếu đuối làm sao chăm sóc, dìu đỡ con được mà so bì .

- Con ghét cô ta .

- Thì cô ta cũng đâu có nể vì con . Ở đời mà, mình thương ngươì ta ắt sẽ được người qúy mến lại thôi .

Thiên Nga cao giọng:

- Sao con nói gì mẹ cũng bênh vực cho Tịnh Nghi vậy ? Con và cô y tá đó, ai nặng tình với mẹ hơn ?

Bà Toàn càng lúc, càng thấy Thiên Nga lộ ra tính ích kỷ, nhỏ mọn hơn . Bà hối tiếc về quyết định ngày xưa của mình, giờ tất cả đã lỡ rồi

...Nhớ Đằng Giao đêm ấy vừa xoa bóp chân cho bà đỡ nhức mỏi, anh vừa than thở:

- Mẹ à! Thật sự, từ ngày cưới cho đến khi Thiên Nga mang thai, con chưa bao giờ tự ý gần gủi cô ấy . Đến khi Thiên Nga bảo có thai với con ... Lòng con ngỡ ngàng . Con không thể ngờ mẹ à .

Bà Toàn còn ngỡ ngàng hơn Đằng Giao gấp bội . Bà bắp hỏi:

- Con không gần gũi vợ mình thật sao ?

- Dạ, con không muốn thêm một người đàn bà khổ vì con nữa . Tình con cho Ngọc Hiền thôi, chia sẻ chỉ làm khổ thêm, cả ba cùng khổ ích gì .

- Chẳng lẽ không chăn gối mà Thiên Nga mang thai ?

- Bởi vậy con mới tức nè .

- Con suy nghĩ gì vậy ?

Đằng Giao chậc lưỡi phân bua:

- Trái tim con không muốn Ngọc Hiền thất vọng khi gặp lại nhau . Nhưng Thiên Nga bảo rằng: dự lễ cưỚi Thiên Hương em cô ấy về nhà, hai đước ở chung phòng và đứa con thoát thai từ đấy .

- Chung phòng ?

Hiểu ý bà, Đằng Giao giải thích:

- Từ ngày cưới đến giờ mẹ nằm dưỡng ở đây nên con không tiện báo . Con nghỉ ở phòng khách . Thiên Nga ngủ ở phòng mẹ dành cho hai đứa, cho nên sự ngăn cách rõ ràng . Nay cô ấy mang thai bảo rằng: cốt nhục của con tính sao giờ, con cũng không biết nữa .

- Con có gặp Ngọc Hiền chưa ?

- Cô ấy nghĩ và muốn con có hành phúc bên vợ mình, nên đâu có gặp hay báo chồ ở mà biết . Nhớ đến cô ấy con muốn khóc vậy, mẹ ạ !

Bà Toàn thở dài:

- Cũng có phần lỗi của mẹ . Đâu ngờ con quyết tâm như vậy . Giờ lỡ dở rồi, mẹ biết làm sao đây ?

- Tất cả đã xảy ra rồi . Nếu con và Ngọc Hiền có duyên nợ, thì định mệnh xui mình gặp nhau . Ngược lại, số con hẩm hiu thì chịu thôi mẹ ạ ...

Bên tai bà, giọng hối thúc của Thiên Nga và bàn tay cô lay mạnh, khiến bà giật mình trở lại với thực tại .

- Mẹ à ! Mẹ sao vậy, co nghe con nói không ?

- Ờ ... Con nói gì vậy ? Mẹ không hiểu .

Thiên Nga càng lớn tiếng:

- Mẹ à! Sao con nói Đằng Giao điều gì mẹ cũng biện hộ hết vậy . Tình cảm với con dâu, mẹ không hề cho bằng Tịnh Nghi . Có phải mẹ không thích con không ?

Bà Toàn không muốn ì xèo nên ngọt ng`o hơn:

- Thiên Nga à ! Mẹ ở đây để dưỡng bệnh, Tịnh Nghi lo cho mẹ vì bổn phận của một y tác yêu nghề . Cảm động với tình nồng nhiệt ấy, dĩ nhiên là mẹ phải đáp lại rồi .

- Mẹ tốt quá vậy ?

- Không tốt cũng phải tốt . Vì mẹ nằm dưỡng dài hạn . Bởi con không có thời gian lui tới thăm viếng chứ đừng nói đên chuyện chăm sóc , Ở đây một mình, mẹ có ai đâu ? Tịnh Nghi không là người duy nhất gần gũi mẹ hay sao ?

- Nhưng cô ta chỉ là một y tá . Mãi mãi là thế, làm sao Tịnh Nghi thay thế Thiên Nga được . Mẹ nghĩ lại đi .

Bà Toàn chống chế:

- Mồi tình cảm đều có ý nghĩa riêng của nó, không thể bảo rằng: tôi thương cô này và cô kia bằng nhau, hay không có mặt cô này, có cô kia thay thế được . Con hiểu không .

Thiên Nga giận dỗi, tay để lên đưa con chưa chào đời của mình:

- Tóm lại, mẹ thương Tịnh Nghi hơn con ?

- Sao con không hiểu vậy . Tịnh Nghi và mẹ cũng như mẹ và con, tình cảm có ý nghĩa và sự sâu sắc riêng của nó, làm sao hơn được mà gắn ép .

Thiên Nga máng giỏ lên vai đi ra về .

Bà tiếp:

- Thiên Nga! Về mà suy nghĩ lại . Hãy mở rộng lòng nhân, tình người để thương yêu và đón nhận . Đừng cố chấp và ích kỷ nữa .

- Để mẹ tự do đem trái tim dâng hiến cho cô Tịnh Nghi đó đi, đừng bao giờ nhớ đến Thiên Nga . Con dâu ích kỷ của mẹ không xứng đáng được thương đâu . Con tự lo cho con, không nhờ vào mẹ và Đằng Giao nữa .

Thiên Nga vội vàng bước ra cửa, thái độ giận dỗi . Bà Toàn định đưa tay gọi Thiên Nga, nhưng bà buông tay khẽ lắc đầu .

Hết Tập 1