Chương 1


"Thương cảm đêm ngày đầu tháng ba, sương tự trân châu, nguyệt tự cung."

Đêm nay là đêm đầu tháng chín, nhưng lại chẳng thấy vầng trăng tỏa sáng, cũng không có những giọt sương long lanh, chỉ có một căn phòng sáng đèn trang trí tao nhã, cùng một người bất giải phong tình.

Treo trên tường là một bức 《 Khô Mộc Quái Thạch Đồ *》,bút pháp thong dong, miêu tả đan xen phức tạp, nhưng tựa như đều gắn kết với nhau. Quái thạch chiếm giữ một phần lớn bức tranh, bên phải là một thân cây uốn cong, quả là kì lạ phối kì quái, có một loại cảm giác lộng lẫy cùng xinh đẹp hòa quyện vào nhau.
[* Còn gọi là Mộc Thạch đồ, được cho là tác phẩm của Tô Thức(Tô Đông Pha) thời nhà Tống, bức tranh là quan niệm nhân sinh của ông, chi tiết miêu ta tảng đá to lớn mạnh mẽ được đặt bên 1 thân cây uốn lượn, ý chỉ sức mạnh sinh tồn của sinh mệnh. - nguồn Baike]

Chủ nhân nơi đây không thích mai lan cúc trúc, không thích những thứ tầm thường, một căn phòng lớn chỉ có một bức Mộc Thạch Đồ, không gây cảm giác quỷ dị kì là mà ngược lại còn bộc lộ rõ nét độc đáo của chủ nhân.

Trên một án thư ngăn nắp sạch sẽ, đang bày một bức Mỹ Nhân đồ chưa hoàn chỉnh. Họa sĩ tinh tế đến mức tỉ mỉ chăm chút từng hoa văn nhỏ nhất, mỗi một nét bút vẫn thoang thoảng hương mực.

Mỹ nhân trong tranh tóc đen như mây, làn da nõn nà. Tóc mượt mà vấn hoa, đôi mắt ánh lên xuân thủy ẩn hàm tình ý minh diễm không gì sánh được, chứa đựng một loại hơi thở thông tuệ dịu dàng, kẻ đã thấy liền khó quên, ngàn lần mong gặp lại.

Người vẽ tranh cầm bút, đối diện là mỹ nhân đồ, trầm ngâm nửa canh giờ vẫn chưa hạ bút.

Người vẽ tranh đó chính là chủ nhân nơi này. Nhìn nàng bất quá cũng chỉ hai mươi, nhưng khí phái toát ra rất thiên thành lỗi lạc. Thân không tạp sức, chỉ dùng một cây bạch ngọc trâm đem tóc dài vấn lên giản dị, thân áo bạch y tao nhã.

Vẫn còn cầm bút trầm ngâm, bạch y nữ tử như là vẫn không cảm thấy xung quanh mình có dị động, đứng đó suy nghĩ, bỗng song cửa sổ bị phá nát 'soàn soạt' một tiếng, liền có một hắc y nhân vọt vào, quang ảnh trong tay loáng cái đã kề lưỡi kiếm vào cổ bạch y nữ tử.

Đột ngột xảy ra như vậy, nếu là kẻ tầm thường nhất định đã hồn siêu phách lạc, mà nữ tử này lại không chút nào hoang mang, thần thái tự nhiên thong dong, thậm chí cũng không chớp mắt, nhìn kĩ nàng hơn, chiếc bút trên tay nàng cầm vẫn vững vàng dừng lại trên không, một chút xao động cũng không có.

"Đem Kim Sang Dược* tốt nhất giao ra đây."


Vị khách không mời mà đến nói ra yêu cầu, nghe ra là một nữ nhân, chất giọng tựa như chuông vàng reo vang dịu dàng, nếu từ nàng ta nói là những điều tốt đẹp, chắc chắn sẽ rất dễ nghe. Đáng tiếc, lúc này lại mang theo nồng đậm đe dọa, lời nói lại khiến kẻ khác thêm phần sợ hãi.

"Ngươi vốn là giai nhân, thế mà là kẻ trộm." Bạch y nữ tử nghe giọng nàng ta, tỏ ra mười phần tiếc hận mà cười: "Ta xem các hạ bị thương không nhẹ, không bằng buông kiếm xuống, thứ đó sát khí quá nặng ta bây giờ thực không thích."

Kỳ thực lúc vị khách này tiến vào, bạch y nữ tử đã sớm nhận ra. Chỉ là bức mỹ nhân đồ đối với nàng vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể phân tâm, không nghĩ tới người nọ đã bị thương mà còn không biết sợ, tự mình đưa lên cửa.

Hắc y nhân cầm kiếm trong tay tăng thêm lực đạo, cắn răng nói: "Ít nói nhảm, mau lấy ra cho ta."

Bạch y nữ tử vì bị lưỡi kiếm áp bách trên cổ mà nhíu nhíu mày. Nàng từ lúc nhập giang hồ tới nay, chưa bao giờ bị ai đe dọa như vậy. Người bình thường nếu vừa nghe thấy danh hào hãi hùng của nàng, đã sớm e sợ tránh đi còn không kịp. Mà dù có kẻ không có mắt, tự xưng chính nghĩa phạm đến nàng, chưa cần nàng động thủ, thì thứ thủ đoạn ngu ngốc của hắn cũng đã mang đến cho hắn một kết quả đáng sợ, đến khi hắn phải hối hận vì được sinh ra trên tời này.

Đêm dần tàn, thanh âm vắng lặng. Chỉ còn vài tiếng ve cố kéo dài hơi tàn mà 'thê thê' kêu.

Mùa thu dần kết thúc, các loại thảo mộc cây cối đã dần tàn lụi, chỉ còn tiếng ve kêu mãi. Tiếng ve không chỉ làm ta cảm thấy huyên náo, mà khi chúng kêu, còn làm người ta nhận ra sự quyến luyến, một tiếng lại mang một chút bi ai, thẳng đến trái tim cũng trở nên yếu đuối.

Ngọn đèn dầu chập chờn, ánh lên tấm mành lụa trắng mỏng manh bóng người lay động...

Hắc y nhân vẫn cứ cố chấp, kiếm trong tay chưa hề thả lỏng qua, giống như đang dồn lực chuẩn bị tướt đầu bạch y nữ tử. Nhưng định thần nhìn lại sẽ nhận ra hắc y nhân đã hô hấp hỗn loạn, hai mắt vô thần, tựa hồ thân thể chẳng còn sức lực. Một tay nàng áp bụng, từ kẽ tay ra ra máu khiến kẻ khác nhìn mà đau thay nàng.

Bạch y nữ tử cau mũi, nàng ngửi thấy mùi máu tươi, gương mặt vốn hờ hững cũng bất giác hiện ra chút ít không kiên nhẫn.

Lập tức nàng khẽ búng một ngón tay, một chút ít bột phấn được giấu kỹ trong tay lặng lẽ phiêu tán.

Hắc y nhân vẫn chưa phát giác ra động tác của nàng, vẫn đang muốn uy hiếp.

Bạch y nữ tử đột nhiên mở miệng, thấp giọng đếm: "Một, hai, ba..."

"Ba" còn chưa đếm xong chợt nghe "Ầm", hắc y nhân phía sau nháy mắt quỵ xuống, kiếm trong tay nàng ta vì mất đi lực mà rơi xuống đất phát ra âm thanh đinh tai.

Mà bạch y nữ tử vẫn không thèm quay người lại, tiếp tục nhìn bức tranh một lần nữa. Nhất thời không gian trong phòng trở nên yên ắng như rằng chuyện lúc nãy không hề tồn tại.

Vừa trải qua một hồi suy nghĩ, chiếc bút trên tay rốt cuộc hạ xuống nét mực, tại gương mặt tuyệt mĩ của mỹ nhân trong tranh, nét mực hạ xuống cực nhẹ một điểm nhỏ trên má.

Vẻ đẹp của mỹ nhân, có đậm có nhạt, dài ngắn hợp nhất, tất cả đều hoàn mỹ, không một chút lỗi nhỏ. Chỉ là sự hoàn mỹ lúc này lại khiến nàng cảm thấy còn thiếu một thứ gì đó. Thế gian chính là như vậy, càng là điều hoàn mỹ lại càng bất hảo.

Điểm nhỏ hạ xuống kéo vào mỹ nhân một linh hồn, nhìn thần sắc trên mặt có điều bí mật, như buồn như vui, có giận có hận, cũng rất phong tình.

Bức tranh như vậy mới được gọi là đã hoàn thành.

Chẳng biết bao lâu, bạch y nữ tử mới chợt nhớ ra mình còn một vị 'khách'.

Gác bút xuống, nhìn một thân y phục dạ hành, mang theo một cái khăn che mặt. Trên y phục còn lưu lại rất nhiều vết tích rõ ràng, hẳn là cùng đường mới vào nhầm nơi đây.

Vừa lúc nãy nghe giọng người này là một nữ tử, mà nhìn xuyên thấu qua trang phục nàng ta mặc cũng mơ hồ nhận ra thân hình đặc trưng nữ tính.

Bạch y nữ tử có chút suy nghĩ mà thu hồi ánh mắt, đầu tiên lục soát toàn thân nàng ta, không có gì cả. Sau lại mở ra y phục của nàng, kiểm tra vết thương còn đang xuất huyết.

Ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái, hắc y nhân đang hôn mê đau đớn phát ra tiếng rên, mi mắt hơi run run.

"Đã trọng thương như vậy, thêm vào độc dược của ta mà còn chưa chết." Bạch y nữ tử không khỏi lẩm bẩm. Dễ dàng kéo xuống khăn che mặt chướng mắt, lộ ra trước mặt nàng là một gương mặt tái nhợt không chút máu, bạch y nữ tử bỗng giật mình.

Có thể khiến nàng giật mình thì gương mặt này chỉ có hai loại, một loại cực đẹp, loại cuối cực xấu, khi khăn che mặt của nàng ta hạ xuống để nhìn rõ dung nhan, lại ngoài ý muốn, nàng nhận ra hắc y nhân này so với mỹ nhân trong tranh của mình có năm phần tương tự.

Đồng dạng mi lá liễu, mắt xếch, hàm chứa mị ý. Đôi môi mỏng khẽ nhếch, nếu cười rộ lên không biết mị hoặc bao nhiêu trái tim, còn thiếu lúc nàng mở mắt, nét đẹp này còn phong tình cỡ nào nữa đây?

Điều kỳ diệu nhất chính là trên má người này cũng có một nốt ruồi nhỏ, so với mỹ nhân trong tranh nàng vừa vẽ xong là cùng một chỗ, không chút sai lệch.

Tâm trạng kì lạ, vốn muốn tỉ mỉ tìm hiểu một phen, lại nghe thấy xa xa một vài động tĩnh bất thường, chắc là lại có kẻ nào đó đột nhập vào nơi này nữa rồi.

"Xem ra tối nay khách đến thật không ít." Bạch y nữ tử nhíu mày, đứng dậy nhìn về phía ngoài cửa sổ. "Thực sự là thời buổi rối loạn."


~o0o~