Chương 1

Gọi lại sau x Ellie Haworth cuối cùng cũng tìm thấy đám bạn sau khi len lỏi qua đám đông trong quán bar. Cô thả túi xách xuống dưới chân rồi đặt điện thoại lên bàn. Cả đám đã ngà ngà say – cách họ lên giọng khi nói, những cánh tay ôm đầy bạo dạn, những tiếng cười to và những chai rượu đã nốc cạn trên bàn tố cáo điều ấy.

‘Lại muộn.’ Nicky giơ đồng hồ lên, chỉ một ngón tay về phía cô. ‘Đừng có nói với chúng tớ kiểu ‘Tớ còn một bài phải viết cho xong.’’ ‘Xin lỗi mọi người. Tớ phải phỏng vấn bà phu nhân của ngài Thủ tướng. Cho số báo ngày mai,’ cô nói, lướt đến ngồi trên một chiếc ghế còn trống và rót cho mình một chút rượu cặn còn lại trong chai.

Cô đẩy chiếc điện thoại về phía hội bạn. ‘Được rồi. Chủ đề bàn luận cho tối nay, một từ khó hiểu: “Gọi lại sau”.’ ‘Gọi lại sau?’ ‘Chỉ là một hình thức hoãn binh. Nó nghĩa là ngày mai, hay là một lát nữa trong ngày hôm nay? Hay chỉ là cách nói bắt chước lũ choai choai bây giờ, mà thực chất chả có nghĩa gì cả?’ Nicky liếc màn hình đang nhấp nháy.

‘”Gọi lại sau” lại còn kèm thêm “X”. Giống như thể “Chúc ngủ ngon”. Tớ nghĩ là ngày mai.’ ‘Chắc chắn là ngày mai,’ Corinne khẳng định. ‘Gọi lại sau luôn có nghĩa là ngày mai.’ Cô dừng lại một chút. ‘Hoặc cũng có thể là sau ngày mai.’ ‘Từ này cũng bình thường mà.’ ‘Bình thường?’ ‘Thì cậu cũng có thể nói thế với người đưa thư vậy.’ ‘Thế cậu có gửi cả nụ hôn tới người đưa thư không?’ Nicky ngoác miệng cười.

‘Sao không. Anh chàng đó thật tuyệt vời.’ Corinne xăm xoi tin nhắn lần nữa. ‘Tớ nghĩ nói thế cũng oan cho anh ta. Cũng có thể anh ấy đang vội làm gì đó.’ ‘Cũng có thể. Đang bận với vợ anh ta chẳng hạn.’ Ellie lườm nguýt nhìn Douglas. ‘Gì vậy?’ cậu ta thản nhiên. ‘Tớ chỉ nói thế thôi, cậu không thấy là quan hệ của cậu và anh ta đã qua cái thời kỳ nói chuyện bằng những tin nhắn khó hiểu à?’ Ellie tợp một ngụm rượu, ngả người về phía trước.

‘Được rồi. Tớ cần một ly nữa để chuẩn bị nghe giảng đạo.’ ‘Nếu cậu thân mật với ai đó tới mức có thể quan hệ với họ ngay trong phòng làm việc của anh ta, tớ nghĩ chẳng có lý gì cậu không thể gọi điện hỏi lúc nào các cậu có thể gặp nhau ở một quán cà phê nào đó.’ ‘Cho bọn tớ xem toàn bộ tin nhắn đi.

Đừng nói với tớ là điều ấy chẳng dính dáng gì tới việc quan hệ với nhau trong phòng làm việc của anh ta nhé.’ Ellie cầm điện thoại lên và kéo xuống dòng tin nhắn dưới. “’Mạo hiểm khi gọi điện từ nhà. Dublin tuần sau nhưng chưa có kế hoạch chắc chắn. Gọi lại sau x.’” ‘Anh ta để ngỏ rất nhiều lựa chọn cho bản thân,’ Douglas nói.

‘Có thể anh ấy… cậu biết đấy… không chắc chắn về kế hoạch của mình.’ ‘Thế thì anh ta sẽ nhắn “Sẽ gọi cho em từ Dublin.” Hay thậm chí “Anh sẽ mua vé cho em bay tới Dublin.” ‘Anh ta có mang vợ theo không?’ ‘Không bao giờ. Trong những chuyến công tác.’ ‘Có thể anh ta mang theo người khác,’ Douglas lẩm bẩm với cốc bia trên miệng.

Nicky lắc đầu trầm tư. ‘Lạy Chúa, chẳng phải cuộc sống sẽ dễ dàng hơn bao nhiêu nếu anh ta chỉ cần nhấc điện thoại lên và gọi cho cậu? Khi đó ít nhất cậu cũng phán đoán được mức độ lưỡng lự của anh ta qua giọng nói.’ ‘Đúng vậy.’ Corinne chế giễu. ‘Trong khi cậu ngồi hàng giờ ở nhà, bên cạnh cái điện thoại chỉ để chờ họ gọi tới.’ ‘Ồ, có những đêm tớ -' ‘- kiểm tra đường dây điện thoại có thông suốt không - ’ ‘- và lại đặt điện thoại xuống để nhỡ anh ta có gọi cậu ngay lúc đó.’ Ellie nghe tiếng lũ bạn cười, cay đắng nhận ra sự thật ẩn chứa trong tràng cười châm chọc ấy.

Rõ ràng ở một nơi nào đó trong cô vẫn luôn chờ ánh sáng lóe lên trên màn hình nhỏ của chiếc điện thoại báo hiệu một cuộc điện thoại gọi tới. Một cuộc điện thoại không bao giờ xảy ra. Douglas đưa cô về nhà. Cậu chàng là người duy nhất trong số bốn người hiện sống cùng bồ, một cô gái tên là Lena, làm khá to cho một công ty quảng cáo công nghệ và thường xuyên ở văn phòng tới mười, mười một giờ đêm.

Lena chẳng bao giờ lấy làm phiền lòng khi thấy cậu thường xuyên đi chơi với những cô bạn cũ – thực ra cô ta cũng đã đi cùng cậu một vài lần nhưng cô ấy thấy khó có thể hòa hợp với những câu chuyện đùa cũ rích liên quan tới những kỷ niệm từ cả thập kỷ trước đây. Vì vậy phần lớn là cô để cậu đi một mình.

‘Thế cuộc sống của cậu thì sao, cậu bé to đầu?’ Ellie kéo nhẹ tay cậu khi họ suýt va phải xe đẩy hàng ai đó để ngay trên vỉa hè. ‘Ở trong quán rượu, cậu không nói gì về bản thân cậu cả. Hoặc có thể cậu nói lúc tớ chưa tới.’ ‘Cũng chẳng có gì mới,’ anh nói hơi chút ngập ngừng.

Anh thọc cả hai tay vào túi áo. ‘Mà cũng không hẳn thế. Ừm… Lena muốn có con.’ Ellie nhìn sang anh. ‘Ồ!’ ‘Và tớ cũng muốn,’ anh vội nói thêm. ‘Chúng tớ đã bàn về chuyện đó cả thế kỷ rồi, và chúng tớ quyết định là sẽ chẳng bao giờ có thời điểm nào gọi là thích hợp cả nên tốt nhất cứ tiến hành luôn đi.’ ‘Các cậu thật lãng mạn theo kiểu cổ hủ.’ ‘Tớ… tớ không biết nữa… tớ thấy khá vui.

Thật đấy. Lena vẫn sẽ làm công việc của cô ấy, còn tớ sẽ ở nhà trông em bé. Cậu biết đấy, miễn là mọi thứ diễn ra đúng như dự tính…’ Ellie cố gắng giữ giọng bình tĩnh. ‘Đó có phải là điều cậu thực sự muốn?’ ‘Đúng vậy, đằng nào tớ cũng không thích công việc đang làm.

Còn cô ấy có một công việc rất tốt và làm ra nhiều tiền. Tớ nghĩ được chơi đùa với một đứa trẻ cả ngày cũng thú vị đấy chứ.’ ‘Có đứa con không chỉ đơn thuần là chơi đùa với chúng –’ cô nói. ‘Tớ biết. Cẩn thận… đi lên vỉa hè đi.’Anh nhẹ nhàng kéo cô tránh sang một bên.

‘Nhưng tớ sẵn lòng chấp nhận. Tớ không muốn tối nào cũng chui vào mấy quán rượu. Tớ muốn bước sang một trang mới. Điều đó không có nghĩa là tớ không thích ra ngoài chơi với các cậu, mà chỉ là… đôi khi tớ tự hỏi chẳng lẽ tất cả chúng ta… cậu biết đấy… vẫn chưa trưởng thành ư?’ ‘Ồ, không!’ Ellie siết chặt cánh tay anh.

‘Cậu đã bước qua nửa kia đen tối của cuộc đời.’ ‘Ồ, tớ không quá nặng nề chuyện công việc như cậu. Với cậu, sự nghiệp là tất cả, đúng không?’ ‘Gần như là tất cả,’ cô thú nhận. Họ lặng im bước bên nhau qua một vài con phố nữa, lắng nghe tiếng còi vọng lại từ xa, tiếng đóng cửa xe ô tô và những âm thanh hỗn độn khác.

Ellie luôn thích khoảnh khắc vào lúc tối muộn như thế này, khi cô được đùa giỡn cùng với những người bạn thân thiết, tạm để sang một bên những lo toan trong cuộc sống. Cô đã có một buổi tối tuyệt vời trong quán rượu cùng những người bạn, cô đang trở về căn phòng ấm cúng của cô.

Cô khỏe mạnh. Cô có một tài khoản tín dụng với khá nhiều tiền chưa dùng tới và cô đang lên kế hoạch sẽ làm gì với số tiền đó vào cuối tuần này. Cô là đứa duy nhất trong lũ bạn chưa bị ràng buộc với một anh chàng tóc hoa râm chưa vợ nào đó. Cuộc sống chẳng thể tuyệt vời hơn.

‘Cậu đã bao giờ nghĩ về cô ấy chưa?’ Douglas hỏi. ‘Ai cơ?’ ‘Vợ của John. Cậu có nghĩ là cô ấy biết?’ Câu hỏi của anh phủ một bóng mây lên niềm hạnh phúc của cô. ‘Tớ không biết.’ Cô nói tiếp khi thấy Douglas không nói gì, ‘Nếu tớ là cô ấy, chắc chắn tớ sẽ biết.

Anh ấy bảo vợ anh ấy quan tâm tới mấy đứa con hơn là chồng. Đôi khi tớ tụ nhủ có lẽ cô ấy còn thích thú khi không phải quan tâm lo lắng cho chồng nữa. Ý tớ là làm cho chồng thỏa mãn.’ ‘Đó chỉ là một ý nghĩ chủ quan của cậu.’ ‘Có thể. Nhưng nếu phải nói thật lòng thì không, tớ chẳng nghĩ về cô ta và tớ cũng chẳng thấy có lỗi gì.

Vì tớ nghĩ những chuyện này sẽ không xảy ra nếu họ sống hạnh phúc.’ ‘Đàn bà các cậu có một cách nhìn cực kỳ sai lệch về đàn ông.’ ‘Cậu nghĩ anh ấy vẫn sống hạnh phúc với vợ mình?’ cô nghiên cứu nét mặt anh. ‘Tớ không biết anh ta có đang sống hạnh phúc hay không.

Tớ chỉ biết rằng một người đàn ông ngoại tình không có nghĩa là anh ta đang có gì đó bất ổn với vợ anh ta.’ Cô thấy tâm trạng lẫn lộn và buông tay cậu bạn, sửa lại chiếc khăn trên cổ. ‘Cậu nghĩ tớ là một người tồi tệ. Hoặc anh ấy là một người tồi tệ?’ Nói hẳn ra như thế còn hơn.

Cái sự thật mà Douglas vừa nhắc tới, những lời chỉ trích bóng gió của những người bạn tại quán rượu, khiến cô đau lòng. ‘Tớ không nghĩ ai là người tồi tệ ở đây cả. Tớ nghĩ về Lena. Cô ấy sinh cho tớ một đứa con và chỉ vì cô ấy quan tâm nhiều tới đứa con của tớ hơn là quan tâm tới tớ mà tớ lại đi lăng nhăng ở ngoài…’ ‘Có nghĩa là cậu nghĩ anh ta là người tồi tệ.’ Douglas lắc đầu.

‘Tớ chỉ…’ Anh dừng lại, nhìn một lúc lên bầu trời sâu thẳm trước khi nói điều anh suy nghĩ. ‘Tớ nghĩ cậu phải rất cẩn thận Ellie à. Cái việc cứ suốt ngày phải dò đoán ý anh ta là gì, anh ta muốn gì là chuyện nhảm nhí nhất tớ từng thấy. Cậu đang phí phạm thời gian của cậu.

Trong quan niệm của tớ, mọi chuyện đơn giản hơn nhiều. Một người nào đó thích cậu, cậu thích một ai đó, cả hai người sẽ phải hy sinh vì nhau.’ ‘Cậu sống trong một thế giới quá hoàn hảo, Doug. Đáng tiếc đó không phải là một cuộc đời thật.’ ‘Được rồi, chúng ta nên chuyển sang đề tài khác.

Thật chẳng hay ho gì khi nốc rượu vào.’ ‘Không đúng.’ Giọng cô đanh lại. ‘Rượu là cha đẻ của sự thật. Có gì đâu. Ít nhất tớ cũng biết cậu nghĩ gì. Kể cả bây giờ tớ sẽ ổn thôi. Chào Lena giùm tớ.’ Cô chạy ngang qua hai con đường nữa mới về tới nhà, không hề ngoái lại nhìn người bạn cũ.

Nguồn ebooks: Tờ Nation chất đầy các loại thùng đựng đồ để chuẩn bị dọn sang tòa nhà mới được lát kính sáng loáng ngay bên khi cầu cảng phía đông thành phố. Tòa soạn chuyển dần từng bộ phận một; nơi trước đây là những chồng thông cáo báo chí, tài liệu và các bài báo lưu trữ thì nay chỉ là những chiếc bàn để không với bề mặt sáng bóng một cách bất ngờ.

Những món quà kỉ niệm của những sự kiện đáng nhớ được khui lên, từ phần thưởng của một chuyến đi khảo cổ, cho đến lá cờ kỷ niệm của hoàng gia, những chiếc mũ trắng kim loại từ thời chiến tranh và những chứng chỉ được đóng khung của những giải thưởng đã bị quên lãng.

Một đống dây nhợ nằm ngổn ngang, thảm trải sàn đã được dỡ đi, trần nhà lộ ra những lỗ hổng gớm ghiếc. Bộ phận Quảng cáo và Ban chuyên đề Thể thao đã chuyển tới Compass Quay. Tờ Tạp chí Thứ bảy, Ban Kinh tế và Tài chính Cá nhân cũng sẽ chuyển sang đó trong vài tuần tới. Riêng Ban Phóng sự của Ellie sẽ chuyển tới sau cùng, cùng với Ban Tin tức, và sẽ phải chuyển từ từ rất cẩn trọng để số báo ra ngày thứ Bảy xuất bản từ địa chỉ cũ trên phố Turner, nhưng số báo ngày thứ hai sẽ phải được xuất bản từ địa chỉ mới.

Tòa nhà, vốn là trụ sở của tờ báo trong một trăm năm qua, giờ không còn là một nơi thích hợp nữa. Theo ban điều hành, tòa nhà không đáp ứng được bản chất năng động của một tờ báo hiện đại, thường xuyên phải cập nhật tin tức. Nó có quá nhiều ngóc ngách. ‘Chúng ta phải ăn mừng sự kiện này,’ Melissa, trưởng Ban phóng sự, nói vọng ra từ văn phòng gần như trống rỗng của bà.

Bà mặc một chiếc váy lụa dài màu vang đỏ. Nếu Ellie vận chiếc váy đó, trông cô sẽ chẳng khác gì bà ngoại mặc váy ngủ đi làm, vậy mà khi nó được Melissa khoác lên người – trông bộ trang phục thật sang trọng. ‘Việc chuyển văn phòng á?’ Ellie vẫn không rời mắt khỏi chiếc điện thoại di động, vẫn im phăng phắc ở bên cô từ nãy đến giờ.

Xung quanh cô, những phóng viên Ban Phóng sự im lặng không nói gì, máy tính, di động để trên đầu gối. ‘Đúng vậy. Tôi nói chuyện với một trong những người trông coi thư viện tối hôm nọ. Ông ấy nói có rất nhiều tài liệu cũ ở trong kho chẳng được ai ngó ngàng tới cả mấy năm nay.

Tôi đang muốn viết một phóng sự gì đó về cuộc sống của người phụ nữ năm mươi năm trước đây. So với thời đó, người phụ nữ thời nay đã thay đổi như thế nào, về trang phục, về những lo toan và về quan điểm trong cuộc sống. Tôi muốn có những trường hợp thực tế để so sánh, thời đó và thời nay.’ Melissa mở tập tài liệu và lấy ra một vài trang photo khổ A3.

Bà đọc với giọng đầy tự tin của một người biết rằng mình luôn được những người khác nghe chăm chú. ‘Ví dụ, trên mục Thắc mắc của một tờ báo cũ có một mẩu thư như thế này: “Làm thế nào tôi có thể khiến vợ tôi ăn mặc đẹp hơn và trông quyến rũ hơn. Mỗi năm tôi kiếm được 1.

500 bảng Anh và con đường sự nghiệp của tôi đang rất thuận lợi. Tôi thường được khách hàng mời tới các sự kiện, nhưng dạo này tôi buộc phải tìm cách thoái thác vì thú thực là vợ tôi ăn mặc rất luộm thuộm.”’ Có tiếng cười khúc khích trong phòng. ‘”Tôi đã thử góp ý khéo với cô ấy, nhưng cô ấy nói cô ấy không quan tâm tới thời trang, trang sức hay trang điểm.

Nhìn cô ấy thật chẳng giống vợ của một người đàn ông thành đạt, điều tôi luôn mong muốn ở cô ấy.”’ Có lần John nói với Ellie rằng, sau khi có con, vợ anh hoàn toàn chẳng quan tâm gì đến vẻ bề ngoài nữa. Rồi anh nhanh chóng chuyển sang đề tài khác, và sau đó không bao giờ nhắc về điều đó nữa, như thể việc phê phán vợ như vậy là hành động phản bội hơn cả việc anh ngủ với người đàn bà khác.

Ellie thấy bực dọc trước biểu hiện ấy dù cô ít nhiều thông cảm với anh. Nhưng những gì anh nói đã ghim sâu trong tưởng tượng của cô. Cô tự vẽ ra hình ảnh vợ anh: lôi thôi trong bộ quần áo ngủ ố vàng, tay bế con, miệng càm ràm chuyện tiền nong chi tiêu. Cô muốn nói với anh là cô sẽ không bao giờ là người như thế.

‘Lẽ ra nên để vào mục Tâm sự.’ Rupert, biên tập chuyên trang Thứ Bảy, ngả về phía trước nhìn vào tờ photo. ‘Tôi không nghĩ họ cần làm thế. Nghe câu trả lời này: “Có thể vợ anh nghĩ rằng giờ cô ấy không nhất thiết phải là một phần bộ mặt của anh nữa. Cô ấy chắc chắn tự nhủ rằng mình đã lấy chồng, hạnh phúc và ổn định, vì sao mình còn phải quan tâm đến điều đó?”’ ‘Thế đó,’ Rupert kết luận.

‘”Kết quả hạnh phúc của một cuộc hôn nhân là thế đó”.’ ‘’Tôi thường xuyên chứng kiến cảnh một cô gái vừa chạm ngõ vào tình yêu nhanh chóng biến thành một bà già thơ thẩn sống với cuộc hôn nhân cũ kỹ. Đã có lúc họ đẹp và tươi trẻ như một bức họa mới vẽ, với vòng eo lý tưởng và mùi nước hoa thoang thoảng.

Rồi một người đàn ông tới và nói, ‘Anh yêu em’, thế là chỉ một thời gian sau, cô gái rạng rỡ đó biến thành một bà già luộm thuộm. Một bà già luộm thuộm nhưng hạnh phúc.”’ Căn phòng rộ lên những tràng cười khúc khích. ‘Nếu là các cô thì các cô sẽ chọn thế nào? Tìm mọi cách giữ eo thon hay là làm một mẹ sề hạnh phúc?’ ‘Tôi nhớ hình như đã xem một bộ phim tựa đề như thế không lâu trước đây,’ Rupert nói.

Nụ cười của anh chàng tắt ngóm khi nhận thấy căn phòng bỗng im bặt tiếng cười. ‘Có rất nhiều điều chúng ta có thể khai thác về đề tài này.’ Melissa khoát tay chỉ về phía tập tài liệu. ‘Ellie, cô có thể tìm thêm tự liệu trong chiều nay không? Để xem có gì hay ho không. Chúng ta chỉ quay lại thời kỳ cách đây bốn mươi, năm mươi năm thôi.

Khoảng cách một thế kỷ có thể là quá xa. Ban biên tập đồng ý để chúng ta tự quyết định đề tài miễn là làm sao lôi kéo được độc giả.’ ‘Chị muốn tôi phải chui đầu vào kho tài liệu ý hả?’ ‘Có gì vướng mắc à?’ Tất nhiên là không với người nào thích ngồi trong bốn bức tường tối với mùi giấy mốc ẩm và bị ông già lập dị canh thư viện tròng trọc theo dõi như tội phạm.

Ông già đó chắc phải tới ba mươi năm chưa nhìn thấy mặt trời. ‘Ồ, không có gì,’ cô nói một cách vui vẻ. ‘Tôi chắc chắn sẽ tìm ra một thứ gì đó thú vị.’ ‘Nếu muốn cô có thể mang theo một vài người trợ giúp. Tôi nghe nói có một vài bí mật ẩn giấu dưới đó.’ Ellie không nhận ra sự vui thích một cách ác ý của trưởng ban khi bà cố tình áp đặt kiểu tư duy của “bà đầm thép về thời trang” Anna Wintour vào trong cái tòa soạn này.

Cô đang bận suy nghĩ. Tiêu rồi. Ở dưới đó không có sóng điện thoại. ‘Mà này Ellie, cô đi đâu cả buổi sáng nay?’ ‘Gì cơ ạ?’ ‘Sáng nay tôi muốn cô viết một tin về những đứa trẻ bị lạc người thân. Đúng vậy không? Không ai biết cô ở đâu.’ ‘Tôi đi phỏng vấn.’ ‘Phỏng vấn ai?’ Bất kỳ ai cũng sẽ nhận ra ngay lập tức nụ cười mỉa mai của Melissa thực ra là một tiếng gầm gừ.

‘Một luật sư. Người có công tố giác. Tôi hy vọng có gì đó để viết bài về sự phân biệt đối xử phía sau cánh cửa phòng ngủ.’ Cô bật ra trước khi kịp nghĩ mình sẽ nói gì. ‘Phân biệt đối xử. Có vẻ không có gì độc đáo lắm. Ngày mai cô nhớ tới văn phòng đúng giờ.

Những cuộc phỏng vấn tự biện ấy cô nên tiến hành ngoài giờ làm việc. Rõ chứ?’ ‘Rõ.’ ‘Tốt. Tôi muốn một bài phóng sự hai trang cho số báo đầu tiên xuất bản từ địa chỉ mới. Một cái gì đó đánh dấu sự thay đổi.’ Bà viết nguệch ngoạc lên cuốn sổ bìa sa. ‘Những thiên kiến, quảng cáo, vấn đề nổi cộm… Chiều nay cho tôi xem cô tìm được gì và chúng ta sẽ bàn tiếp.’ ‘Chắc chắn rồi,’ Ellie nở nụ cười rạng rỡ và chuyên nghiệp, bước theo mọi người ra khỏi văn phòng.

Cả ngày phải chui đầu trong cái hầm chết tiệt đó để chuộc tội, cô vừa gõ vào màn hình vừa nhấp một ngụm rượu nhỏ. Phòng lưu trữ thông tin. Anh phải thấy mình may mắn khi không bị như thế. Anh gửi lại thư cho cô từ hòm thư cá nhân. Anh tự gọi mình là Gã văn thư, họ hay trêu chọc nhau như thế.

Cô co chân lên ghế và đợi tín hiệu trả lời từ phía anh. ‘Em là một kẻ ngoại đạo tồi tệ. Anh thích tất cả những gì được lưu trữ, màn hình trả lời lại cô. Nhớ nhắc anh một ngày đẹp trời nào đó đưa em tới Thư viện Báo chí Anh quốc.’ Cô cười ngoác miệng. Anh thật biết cách đem lại niềm vui cho một cô gái nhỏ.

Em đã làm hết sức Ông già thủ thư duy nhất ở đó vứt cho em một đống giấy lộn. Chắc cũng chả có gì hay ho để đọc trước khi đi ngủ. Rồi cô cho thêm đằng sau tin nhắn ấy một hình mặt cười vì sợ anh sẽ nghĩ cô đang tìm cách châm biếm. Nhưng rồi ngay lập tức cô nguyền rủa mình khi nhớ ra có lần anh viết một tiểu luận trên tờ Literary Review nói về việc những chiếc mặt cười chính là sản phẩm của việc truyền thông hiện đại đi sai hướng.

Đó là một cái mặt cười mỉa mai, cô gõ thêm vầ để tay lên che miệng. Đợi chút, có điện thoại. Màn hình đứng yên. Điện thoại. Từ vợ anh ấy? Anh đang ở một khách sạn ở Dublin. Cửa sổ phòng anh nhìn ra hồ nước, anh bảo cô thế. Em hẳn sẽ thích nó. Cô cần phải trả lời anh thế nào đây? Vậy lần sau anh đưa em tới đó nhé? Quá đòi hỏi.

Em chắc chắn là em sẽ thích? Nghe có vẻ hơi châm biếm. Vâng, cuối cùng cô trả lời chỉ một câu ngắn gọn và buông tiếng thở dài khẽ. Tất cả là lỗi tại cô, bọn bạn cô vẫn bảo thế. Kể cũng kỳ lạ, cô phải công nhận điều đó. Cô gặp anh tại một hội chợ sách ở Suffolk.

Cô được yêu cầu phỏng vấn nhà văn chuyên viết tiểu thuyết ly kỳ, người đã có một đống tài sản kếch xù. Tên anh là John Armour, nhân vật trong tiểu thuyết của anh, Dan Hobson, là một nhân vật nửa hoạt hình nửa người cổ xưa. Cô phỏng vấn anh trong bữa ăn trưa, chờ đợi anh sẽ đưa ra những lý lẽ rẻ tiền để bảo vệ cho loại hình tiểu thuyết này, có thể thêm một vài phàn nàn về nền công nghiệp xuất bản – cô thấy mấy ông nhà văn chả bao giờ hứng thú với việc bị phỏng vấn.

Cô chờ đợi gặp một ông nhà văn bụng phệ, tầm tuổi trung niên, lờ đờ sau nhiều năm ngồi bàn giấy. Thế nhưng người đàn ông đến bắt tay chào cô lại là một người cao ráo, da rám nắng và lốm đốm tàn nhang, mang dáng vẻ của một người nông dân Nam Phi dày dạn nắng gió. Anh ấy thật vui tính, duyên dáng, quan tâm tới cô và thích tự chế giễu mình.

Hóa ra anh lại là người phỏng vấn lại cô, hỏi về công việc của cô, rồi anh kể cho cô thuyết về nguồn gốc ngôn ngữ và vì sao anh luôn tin truyền thông đang bị biến thái sang một kiểu ủy mị và xấu xa. Khi cà phê được mang tới, cô giật mình nhận ra chưa ghi được một chút gì vào sổ tay trong suốt bốn mươi phút.

‘Anh không thích âm điệu của chúng à?’ Cô hỏi khi họ cùng bước ra khỏi nhà hàng và quay trở lại hội chợ sách. Đó là thời điểm cuối năm và những tia nắng mùa đông đã khuất từ lâu sau dãy nhà thấp tầng trên con phố yên tĩnh. Cô đã uống rất nhiều rượu, tới mức cô không còn thể điều khiển những lời cô định nói ra như cô muốn.

Cô vẫn chưa muốn rời nhà hàng kia mà. ‘Cái gì cơ?’ ‘Tiếng Tây Ban Nha đó. Và cả tiếng Ý. Chắc hẳn vì thế mà tôi thích nghe opera bằng tiếng Ý và không thể chịu nổi tiếng Đức. Một ngôn ngữ thô kệch và khô cứng.’ Sự im lặng của anh khiến cô mất nhuệ khí. Cô bắt đầu nói lắp: ‘Tôi biết có thể mình không hợp thời, nhưng tôi rất thích Puccini.

Tôi yêu những bản nhạc cao vút ấy. Tôi thích cách uốn lưỡi khi phát âm chữ r, cách ngắt từ…’ Cô ấp úng khi tự thấy giọng điệu đầy vẻ khoe khoang của mình. Anh dừng lại tại bậc thềm, nhìn nhanh về phía con đường họ vừa đi, rồi quay về phía cô. ‘Tôi không thích opera.’ Anh nhìn xoáy vào cô khi nói.

Như thể anh đang cố tình thách thức cô. Cô cảm thấy tim mình thắt lại. Ôi, Lạy Chúa. ‘Ellie,’ Anh hắng giọng khi họ đứng đó phải tới một phút. Đó cũng là lần đầu tiên anh gọi cô bằng tên. ‘Ellie, tôi phải chạy về khách sạn lấy vài món đồ trước khi quay trở lại hội chợ.

Cô có muốn đi cùng tôi không?’ Anh chỉ vừa kịp đóng cửa phòng khách sạn sau lưng, họ đã nằm trên nhau, hai cơ thể quấn lấy nhau, hôn nhau ngấu nghiến trong khi tay họ vội vàng điên cuồng cởi áo của nhau. Sau này cô đã hồi tưởng lại hành xử của cô lúc ấy và luôn tự hỏi về giây phút lạc lối này.

Cô đã quay thước phim đó hàng trăm lần và cô nhớ rất rõ từng chi tiết, chứ không phải cái cảm xúc cực phấn khích lúc đó. Quần áo lót của cô, như mọi khi, chẳng hề ăn nhập với nhau, bị vứt sang một bên; sau khi làm tình xong họ nằm trên sàn nhà, nhìn nhau cười khúc khích một cách điên rồ.

Cả cái khoảnh khắc anh duyên dáng đưa trả lại chìa khóa cho quầy lễ tân vào cuối buổi chiều hôm đó. Anh gọi lại cho cô hai ngày sau, và niềm phấn khích của cô dần chuyển sang một cảm giác thất vọng. ‘Em biết là anh đã có vợ,’ anh nói. ‘Chắc hẳn em đã đọc tiểu sử của anh chứ.’ ‘Em đã tìm trên mạng mọi thông tin liên quan đến anh,’ cô nói với anh trong im lặng.

‘Anh chưa bao giờ… phản bội vợ. Anh giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.’ ‘Em nghĩ chắc tại bánh trứng,’ cô nói một cách ngượng nghịu. ‘Em khiến anh lạc lối, Ellie Haworth. Anh đã không thể viết nổi một từ trong bốn mươi tám tiếng vừa qua. Em khiến anh quên mình định nói gì.’ Vậy em là người có lỗi ư, cô nghĩ.

Ngay khi cô cảm nhận toàn bộ cơ thể anh đè lên mình, môi anh tìm tới môi cô, cô đã hiểu – mặc cho những gì cô nói với đám bạn về hội đàn ông đã có vợ, tất cả những gì cô tin tưởng trước đây – rằng cô chỉ cần biết anh thực sự nghĩ gì. Một năm sau đó, cô vẫn chưa muốn bắt đầu tìm một lối ra khỏi bế tắc này.

Anh xuất hiện lại trên mạng bốn lăm phút sau đó. Lúc này cô đã rời màn hình, kiếm cho mình một ly rượu nữa trong khi đi lại vô định trong phòng, ngắm nghía mình qua tấm gương trong phòng tắm. Rồi cô thu gom đống tất và vứt vào giỏ đồ giặt. Cô nghe tiếng pip của tin nhắn và vội sà xuống ghế.

Xin lỗi. Anh không định để em đợi lâu thế. Ngày mai nói chuyện tiếp nhé. Không được gọi điện thoại di động, anh đã nói với cô thế. Hóa đơn điện thoại hiển thị chi tiết từng cuộc gọi. Anh có đang ở trong khách sạn không? Cô vội đánh trả lời. Em có thể gọi vào phòng anh.

Những lời cô vừa nói ra thật xa xỉ và hiếm hoi. Nhưng lạy Chúa, cô chỉ muốn được nghe giọng nói của anh. Anh phải đi ăn bây giờ, em yêu. Xin lỗi – anh muộn rồi. Nói chuyện sau x Và anh đi. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình bất động. Anh đang tiến xuống dưới sảnh, cười duyên dáng với nhân viên quầy tiếp tân, bước vào chiếc xe hội chợ đã chuẩn bị sẵn cho anh.

Tối nay anh có bài nói chuyện thú vị với những vị khách dùng bữa tiệc tối và anh sẽ khiến bất kỳ ai có may mắn được ngồi cùng bàn với anh cảm thấy thú vị với những câu chuyện hài hước. Anh sẽ tới đó, sống hết mình ở đó, trong khi cô đang ngồi tại một nơi rất buồn chán.

Cô đang làm cái quái quỷ gì thế này? ‘Mình đang làm cái quái quỷ gì thế này?’ cô nói to một mình và bấm vào nút tắt máy tính. Cô trút nỗi thất vọng lên trần nhà và thả mình xuống chiếc giường lạnh lẽo trống trải. Cô không thể gọi điện cho bạn cô lúc này: họ đã quá quen với những câu chuyện của cô, và cô cũng thừa biết họ sẽ nói gì – họ chỉ nói duy nhất điều đó.

Những gì Doug đã nói với cô nghe thật đau đớn. Nhưng cô cũng sẽ nói y chang như thế với người khác nếu cô ở vào địa vị của họ. Cô ngả người trên ghế sofa, bật vô tuyến lên. Rồi cô liếc sang đống tài liệu để bên cạnh và với tay lấy để lên trên đùi, vừa lật vừa nguyền rủa Melissa.

Một đống giấy tờ linh tinh, anh chàng thủ thư nói với cô, những mảnh vụn cắt ra từ những tờ báo không có ngày tháng và thư mục – ‘Tôi không có thời gian đọc hết chúng. Chúng tôi nhận được rất nhiều những tài liệu kiểu như thế này hàng ngày.’ Đây là anh chàng thủ thư duy nhất ở đây chưa tới 50 tuổi.

Cô tự hỏi vì sao trước đây cô không hề biết anh. ‘Cô thử xem có thể dùng được chúng không.’ Anh chàng ngả người về phía trước một cách bí ẩn. ‘Những gì cô thấy không cần dùng đến thì cô vứt luôn đi, nhưng đừng nói gì với sếp tôi. Chúng tôi giờ ngập đầu với các loại tài liệu giấy tờ nên không thể có thời gian mà quản lý hết chúng được.’ Cô nhanh chóng hiểu vì sao anh ta nói thế khi lật nhanh chồng tài liệu: một vài bài phân tích sân khấu, một danh sách dài những hành khách tham dự hành trình trên con tàu thủy, một vài thực đơn trong những bữa tiệc tối.

Cô vừa xem vừa liếc mắt nhìn vô tuyến. Mớ giấy lộn này chẳng có nổi một mẩu chuyện thú vị để làm hài lòng Melissa. Rồi cô lật tới một tập giấy nhìn như thể hồ sơ khám bệnh. Toàn các bệnh về phổi, cô nhận thấy ngay lập tức. Rồi một vài giấy tờ liên quan tới khai khoáng.

Cô vừa định quẳng chúng sang một bên thì một góc giấy màu xanh nhạt đập vào mắt cô. Cô nhẹ nhàng dùng ngón tay trỏ và tay cái lôi ra được một chiếc phong bì với đề thư viết bằng tay. Chiếc phong bì đã được ai đó mở, bên trong có một bức thư đề ngày 4 tháng Mười 1960. Tình yêu duy nhất đời anh, Anh nói đúng như những gì anh nghĩ.

Cuối cùng anh cũng đi tới quyết định rằng cách duy nhất để giải thoát cho hai chúng ta là một trong hai phải đưa ra quyết định táo bạo. Anh không phải là người mạnh mẽ như em. Khi anh lần đầu gặp em, anh nghĩ em là một người thật mong manh dễ vỡ, một người anh cần che chở bảo vệ.

Giờ thì anh nhận ra anh thật sai lầm. Em là người mạnh mẽ, một người có thể chịu đựng một cuộc sống với một tình yêu như thế, với một thực tế là chúng ta sẽ không bao giờ được phép làm thế. Xin em đừng phán xét sự yếu đuối của anh. Cách duy nhất anh có thể làm là tới một nơi anh sẽ không bao giờ gặp lại em nữa, và cũng sẽ không bị ám ảnh bởi khả năng có thể nhìn thấy em cùng với anh ta.

Anh cần tới một nơi nào đó mà anh không còn thời gian để nghĩ về em, hàng giờ, hàng phút. Ở thành phố này thì anh không thể làm thế. Anh sẽ nhận công việc này. Anh sẽ ở Sân ga số 4, Paddington, 7h15 tối Thứ Sáu, và không có gì trên đời này làm anh hạnh phúc hơn nếu em đủ can đảm đi cùng anh.

Nếu em không tới, anh biết những tình cảm chúng ta dành cho nhau chắc hẳn chưa đủ mạnh. Anh sẽ không trách em, em yêu. Anh biết em đã phải trải qua những giây phút khó khăn thế nào trong những tuần vừa rồi và bản thân anh cũng thấy rất nặng nề vì việc đó. Anh không thể chịu nổi cái ý nghĩ vì anh mà em buồn.

Anh sẽ đợi em trên sân ga từ bảy giờ kém mười lăm. Em có biết em nắm giữ trái tim anh, niềm hy vọng của anh, trong tay em. Người yêu của em, B Ellie đọc lại bức thư lần nữa và không hiểu sao mắt cô bỗng nhòe lệ. Cô không thể rời mắt khỏi những dòng chữ viết tay nghiêng ngả, những từ ngữ như nhảy múa trước mắt cô sau bốn mươi năm bị chôn vùi.

Cô lật lại phong bì xem kỹ hơn. Nó được gửi tới hòm thư số 13, bưu điện Luân Đôn. Có thể gửi cho một người đàn ông hoặc một người đàn bà. Mình phải làm gì, hòm thư số 13? Cô tự hỏi. Rồi cô đứng dậy, cẩn thận đút lại bức thư vào phong bì và bước về bàn máy tính. Cô mở hòm thư điện tử và bấm nút ‘nhận thư’.

Không có tin nhắn nào mới gửi cho cô kể từ cái cuối cùng lúc bảy giờ bốn lăm phút. Anh phải đi ăn bây giờ, em yêu. Xin lỗi – anh muộn rồi. Nói chuyện sau x Phần 1. Cách duy nhất anh có thể làm là tới một nơi anh sẽ không bao giờ gặp lại em nữa, và cũng không bị ám ảnh bởi khả năng có thể nhìn thấy em cùng với anh ta.

Anh cần tới một nơi nào đó mà anh không còn thời gian để nghĩ về em, hàng giờ, hàng phút. Ở thành phố này thì anh không thể làm thế. Anh sẽ nhận công việc này. Anh sẽ ở sân ga số 4, Paddington, 7h15 tối Thứ Sáu, và không có gì trên đời này làm anh hạnh phúc hơn nếu em đủ can đảm đi cùng anh.