Giới thiệu

Trăng treo đầu liễu, tay nắm chặt tay, cùng quay nhìn lại, năm tháng cô quạnh. Tự hỏi kiếp sau sẽ thế nào?

Vì người si mê ngốc nghếch, đành trả lại người một khúc cầm ca.

“Làm sao bây giờ, không ngờ người ta thích lại là hắn.”

“Không sao.” Hắn xoa xoa đầu nàng, “Không sao hết, nàng thật sự không trách hắn ư?”

“Nếu đã tạo dựng có thể nào lại không bảo vệ, ta không trách hắn.”

Tự mình sáng tạo ra thế giới, tự tay tạo nên cơ hội, vì bảo vệ người lại tự tay đẩy người mình bảo bọc vào bước đường cùng.

Định trước điểm kết thúc của vận mệnh.

Có lẽ, ngay từ đầu hắn không nên lựa chọn bước trên con đường đầy cô độc này….

***

Bóng đêm bao trùm sân vườn, đèn đuốc chiếu rọi khắp nơi, thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba nha hoàn qua lại, một cặp vợ chồng trang phục đẹp đẽ ngồi trước cửa sổ.

“Lão gia, người xem con biết gọi mẹ rồi!” Người phụ nữ vừa chơi đùa với cậu bé con trắng trẻo đang ngồi trong lòng mình vừa cười nói.

“Tiểu công tử thông minh như thế, ngày sau nhất định sẽ đỗ trạng nguyên.” Nha hoàn nịnh hót.

Gần bốn mươi tuổi mới có được một mụn con trai, người đàn ông tự đắc vuốt râu, cất tiếng: “Làm sao biết trước được tương lai chứ, chúng ta phải từ từ dạy bảo nó biết tri thức hiểu lễ nghĩa mới là quan trọng nhất.”

“Lão gia nói phải.” Người phụ nữ cười, ngoài cửa đột ngột vọng vào tiếng khóc, bà bất đắc dĩ quay đầu lại: “Chà, Liễu Sao nhi sao nữa vậy?”

Một cô bé con khoảng bốn năm tuổi khóc mếu máo chạy vào, cô bé mặc trang phục tiểu thư, đeo chiếc vòng bằng vàng, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng khuôn mặt đã ẩn hiện những đường nét xinh đẹp sau này.

Đám nha hoàn và nhũ mẫu vội vàng chạy theo cô bé vào phòng, họ trông thấy người phụ nữ thì lập tức cúi đầu: “Phu nhân.”

“Mẹ, con muốn đuổi nàng ta!” Cô bé con chỉ nha hoàn.

“Được, được rồi, tại sao muốn đuổi?”

Người đàn ông lại giận dữ quát: “Con nói đi, con đã đuổi mấy nha hoàn và bà vú rồi?”

Tiếng quát nghiêm khắc khiến cậu bé con giật mình bật khóc. Người phụ nữ quở trách: “Lão gia! Cảnh nhi mới vừa ăn xong, chàng dọa con rồi!”

Người đàn ông lập tức im lặng.

“Con cứ không thèm nàng ta đó.” Cô bé càng quấy dữ hơn: “Con ghét nàng ta! Đuổi nàng ta đi!”

“Được, được, được, không cần nàng ta nữa.” Người phụ nữ sợ ồn ào tiếp sẽ ảnh hưởng đến con trai bèn trấn an con gái mình: “Con không thích Thanh Trì hầu hạ thì đổi người khác tốt hơn, Thanh Trì ngươi lui xuống trước, đổi Bích Thảo qua đó.”

Nha hoàn tên Thanh Trì như trút được gánh nặng, đáp vâng.

Cô bé con vẫn còn bất mãn, bé ngoảnh mặt đi bắt gặp mảnh ngọc như ý ở bên cạnh: “Con muốn cái này.”

“Thật phiền phức, đây, cho con chơi, con không được gây rối nữa!” Người phụ nữ lắc đầu đưa miếng ngọc như ý cho cô bé rồi dặn nhũ mẫu: “Ôm con bé về phòng đi.”

Cô bé con nhìn cậu bé trong lòng người phụ nữ mà vẫn tỏ vẻ không vui, nhưng bất đắc dĩ đành để bà vú ôm mình đi.

Trong hoa viên, ánh đèn lồng rất mờ ảo, con đường lát đá xuyên qua rừng trúc.

Gió lay cành trúc trông lạ kỳ như móng vuốt động vật.

Nhũ mẫu bất giác rùng mình, thấy cô bé đã ngủ gục trên vai bà, bà nhỏ giọng oán giận đôi câu, chân bước nhanh hơn. Đột nhiên, chân bà vấp phải một vật mềm mềm, suýt tí nữa làm bà ngã sấp.

“Kẻ nào không có mắt…”

Cúi đầu trông rõ thứ đó, nhũ mẫu hồn phi phách tán!

“Có ai không! Có ác quỷ ăn tim người!” Nhũ mẫu thét thất thanh.