Chương 1

Quán cà phê Thiên Hương hôm nay vắng khách hơn mọi ngày vì trời cứ đổ mưa. Cơn mưa bụi lất phất từ sáng đến giờ khiến bà Thu đâm chán. Bà giao quán lại cho cháu gái Bạch Hồng trông coi, còn mình thì về nhà để lo chuyện khác.

Quán lúc bấy giờ chỉ có vài người khách. Bạch Hồng ngồi ở quầy, lơ đãng nhìn những hạt mưa bay nhè nhẹ mà hồi tưởng đến tuổi học trò đầy thơ mộng đã qua.

Ngày còn cắp sách đến trường, Bạch Hồng rất thích đi bộ dưới những cơn mưa như thế này. Còn khi ngồi trong lớp, Bạch Hồng thường nhìn mưa mà dệt nên những vần thơ thật lãng mạn của tuổi học trò.

Rồi có một mùa hè...

Tang tóc đau thương đã đến với Bạch Hồng , khiến nàng phải dở dang đời học sinh.

Cha mẹ Bạch Hồng bị tử nạn trong chuyến bay đi công tác ở Nha Trang. Máy bay gặp sự cố đã bị rơi và toàn bộ số hành khách trên đó không một ai thoát chết.

Bạch Hồng là đứa con duy nhất trong gia đình. Nàng đã quấn lên đầu mảnh khăn tang tóc tiễn đưa hai người thân yêu nhất của đời mình vĩnh viễn ra đi.

Từ đó, Bạch Hồng phải nghĩ học và về sống với bà Linh Thu - chị của mẹ nàng. Bà Linh Thu có ba con, hai gái một trai, bây giờ thêm Bạch Hồng nữa là bốn. Chồng bà đã qua đời, các con đều có việc làm, chỉ mình Bạch Hồng là thất nghiệp phải phụ bán với bà...

Người khách quen dừng lại trước quán, tóc và vai áo ông ta bị ướt mưa. Dựng chiếc Honda bên cạnh gốc bàng, ông ta điềm nhiên bước tới chiếc bàn quen thuộc và ngồi xuống.

- Cho bác một cái "đen" đi con!

Bạch Hồng pha một ly cà phê thật đậm theo ý người kah''ch quen. Khi nàng mang cà phê đến, ông khách mỉm cười hỏi:

- Chị Linh Thu đâu rồi, Hồng ?

Bạch Hồng lễ phép đáp:

- Dạ, trời mưa quán vắng, nên dì Thu đã vào nhà. Bác Bảy có muốn gặp dì thì để cháu đi mời dì ra.

Ông Bảy Luân - tên người khách quen - lắc đầu:

- Thôi khỏi, cháu ạ. Tại bác thấy vắng nên hỏi thăm, chứ thật ra không có chuyện gì quan trọng.

Bạch Hồng định trở về quầy hàng, nhưng ông Bảy đã vẫy tay ra hiệu cho nàng ngồi xuống. Bạch Hồng kéo ghế, ngồi đối diện ông với vẻ khép nép.

Nàng hỏi thật nhỏ:

- Bác có chuyện muốn noí với cháu ư ?

Ông Bảy gật đầu:

- Phải. Có lẽ dì Thu cháu chưa nói gì với cháu, phải chăng ?

- Dạ...

- Bạch Hồng ! Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi ?

- Dạ thưa bác, cháu được hai mươi.

Ông Luân cười:

- Hai mươi tuổi là đã trưởng thành rồi đó. Bác xin lỗi khi hỏi câu này nhé: Cháu có bạn trai chưa ?

Bạch Hồng lắc đầu:

- Dạ chưa. Cháu còn trẻ, chưa từng nghĩ đến chuyện làm bạn với ai cả. Vả lại, cháu còn là kẻ trắng tay, chưa có việc làm nên không mơ tưởng chuyện đó, bác à.

- Ồ! Sao cháu lại nghĩ như vậy. Cháu là phận gái, chỉ cần công - dung - ngôn - hạnh vẹn toàn là được rồi. Sau này cháu lấy chồng thì chồng của cháu phải lo lắng về kinh tế chứ, cháu sợ gì hai chữ trắng tay ?

- Dạ. Theo ý cháu, tuy rằng người đàn ông lãnh vai trò chính yếu trong cuộc sống gia đình, nhưng người vợ cũng phải có một nghề gì đó có thể làm ra tiền phụ giúp chồng, chứ không nên ỷ lại vào chồng mình. Nếu cả hai đều có viêc. làm để bảo đảm kinh tế gia đình thì đời sống vợ chồng mới hạnh phúc được.

Ông Luân gật đầu khen Hồng:

- Cháu còn trẻ mà có ý nghĩ như vậy thì thật tốt. Người thanh niên nào diễm phúc lắm mới có được người vợ biết suy nghĩ như cháu. Nói thật với cháu, bác có một thằng con trai năm nay hai mươi sáu tuổi, nên nó là Huỳnh. Gia đình bác theo nghề kim hoàn đã bao năm, song con trai bác còn ham vui lắm. Ý bác muốn cưới vợ cho nó để nó an phận mà lo làm ăn. Bác thấy cháu xinh đẹp hiền lành nên đã ngỏ lời với dì của cháu. Nay bác nói thật cho cháu biết: cháu có bằng lòng làm con dâu của bác hay không ?

Bạch Hồng rất đỗi ngạc nhiên, nét mặt nàng ửng hồng vì e thẹn. Nàng không ngờ một người đàn ông giàu có, có địa vị như ông Bảy Luân lại có ý chọn vợ cho con là một cô gái mồ côi như nàng. Cách nói chuyện của ông Luân hoàn toàn thành thật, không có gì đáng nghi ngờ.

Bạch Hồng cúi mặt đáp nhỏ:

- Thưa bác, cháu là con nhà nghèo, thật không dám nghĩ đến chuyện làm con dâu của bác. Hơn nữa, biết con trai bác có chấp nhận cháu hay không mà cháu dám nhận lời. Còn ý kiến của dì Thu nữa, cháu không dám một mình quyết định đâu.

- Về phía con trai bác thì cháu khỏi lo. Huỳnh là đứa con hiếu thảo, nó không dám nghịch ý bác đâu. Vậy nếu dì của cháu bằng lòng, thì cháu sẽ không từ chối chứ ?

Bạch Hồng yên lặng không đáp. Nàng thật không thể tưởng tượng nổi là mình sẽ lấy chồng trong lúc này. Nhìn vẻ mặt chờ đợi của ông Luân, Bạch Hồng đànhd dáp xuôi:

- Dạ, bác chờ cháu hỏi lại ý của dì Thu. Dì ấy quyết định ra sao thì cháu cũng xin nghe theo.

Ông Luân uống nốt ngụm cà phê còn lại, gật đầu nói với Bạch Hồng :

- Vậy là chỉ còn chờ ý của dì Thu thôi chứ gì ?Bác cũng an tâm phần nào, chỉ sợ cháu chối từ, chứ dì Linh Thu không đến nỗi khó khăn đâu.

Nói xong, ông bảo Hồng tính tiền cà phê rồi từ giã nàng ra về.

Ngoài trời, cơn mưa đã tạnh dần. Bạch Hồng ngồi chống tay lên cằm suy nghĩ về chuyện ông Luân vừa nói với nàng. Lấy chồng ư ?Bạch Hồng không biết với cái tuổi hai mươi của nàng có là quá sớm hay không ?

Thật ra, nàng vẫn còn yêu thích một cuộc đời tự do thơ ngây. Ngoàinhững công việc hàng ngày, nàng không phải lệ thuộc ai cả. Nhưng có chồng thì khác rồi, không còn tự do nữa.

Bạch Hồng , không muốn lập gia đình sớm là như vậy. Nhưng nàng thực sự cảm thấy cô đơn và có những nỗi buồn mà không biết tâm sự cùng ai. Có thể chồng nàng sau này sẽ là người cùng chia sẻ những buồn vui đó với nàng.

Gia đình bà Linh Thu tuy có hai cô gái là Linh Huệ và Linh Hương, nhhưng không ai gần gũi với Bạch Hồng. Nhất là Linh Huệ, cô ta hay để ý soi mói và tranh chấp với Bạch Hồng từng chút. Còn Linh Hương thì đa tình hết chỗ nói. Mới mười tám tuổi đời nhưng cô nàng đã qua mấy lần yêu.

Có một lần Linh Hương đã giành luôn bạn trai của Bạch Hồng. Anh chàng đó tên Trường, quen với Bạch Hồng qua những lần ghé quán Thiên Hương uống cà phê. Dù Bạch Hồng tỏ ý không muốn Trường ghé qua nhà, nhưng Trường cứ nằng nặc đòi đến chơi cho biết nhà. ChỈ mới hai lần ghé nhà bà Linh Thu, Trường đã choáng ngợp trước sự tươi trẻ và nét đẹp quyến rũ của Linh Hương. Còn Linh Hương, tuy biết rằng Trường là bạn trai của Bạch Hồng , song thấy Trường say mê mình, Hương cũng không ngần ngại gì khi đến với chàng. Họ sớm trở thành một đôi tình nhân và Bạch Hồng trong lúc đó không còn ý nghĩa gì trong tầm mắt của Trường nữa.

Mất Trường, Bạch Hồng không cảm thấy hối tiếc mà chỉ thấy hối hận, nàng hối hận vì đã quen lầm một người con trai háo sắc như Trường. Từ đó, Bạch Hồng thường tự nhủ với lòng mình phải cẩn thận trong chuyện tình cảm. Nàng đã không còn mẹ Ở một bên để dạy dỗ khuyên răng nàng, nên nàng phải tự lo cho mình.

Dì Linh Thu tuy thương yêu đùm bọc Bạch Hồng , nhưng dì cũng nghĩ đến con gái của dì nhiều hơn và Bạch Hồng phải chấp nhận sự thua thiệt. Bạch Hồng cảm thấy sự cô độc, nàng sống khép kín, ngoài công việc nhà, Bạch Hồng ít khi tâm sự với ai kể cả dì Linh Thu - người mẹ thứ hai của nàng. Chỉ có những ai lâm vào hoàn cảnh như Bạch Hồng thì mới có thể hiểu được nỗi lòng nàng, biết thế nào là sự cô đơn.

Tối nay, Bạch Hồng dọn quán nghỉ sớm hơn thường ngày. Khi nàng đóng cửa quán, kim đồng hồ mới chỉ tám giờ tối.

Trên đường về, Bạch Hồng gặp Trường. Nàng chỉ gât. đầu chào rồi thản nhiên cất bước, nhưng Trường nhanh chân theo sát một bên.

- Hôm nay sao về sớm vậy Hồng ?

Bạch Hồng miễn cưỡng đáp:

- Trời mưa, quán vắng khách nên nghỉ sớm. Anh Trường đi đâu giờ này ?

Trường cười:

- Anh định ghé quán em uống một tách cà phê, nhưng em về sớm nên anh đành quay lại.

Bạch Hồng nhếch môi:

- Anh muốn uống cà phê thì còn nhiều nơn bán lắm mà, đâu phải chỉ quán em mới có ?

- Đành vậy, nhưng anh chỉ thích uống cà phê ở quán Thiên Hương thôi. Em có biệt tài pha cà phê uống ghiền luôn đó.

Hồng biết Trường đang nịnh đầm đê lấy lại tình cảm với nàng, vì Trường đã bị Linh Hương bỏ rơi, cho nên nàng không có chút cảm động nào về lời khen của Trường. Nàng nói mỉa:

- Vậy sao ?Nếu em pha cà phê ngon như vậy thì anh đâu có đến nỗi bỏ quán Thiên Hương cả mấy tháng liền mà không ghé qua ?

Câu nói thẳng của Bạch Hồng làm Trường ngượng ngùng đỏ mặt. Trường hiểu ý Hồng muốn ám chỉ chuyện trước đây chàng đã si mê Linh Hương.

Lúc đó, Trường mắc cỡ với Bạch Hồng nên không ghé lại quán của nàng. Thường những lúc Hồng bận phụ với dù Thu ở ngoài quán, Trường đến nhà rủ Linh Hương đi chơi. Họ đã có một thời gian dài yêu nhau. Sau đó, Linh Hương đã tìm được một bạn trai khác khá hơn Trường và nàng đã không ngần ngại nói lời chia tay với Trường.

Bị Linh Hương bỏ rơi, Trường thấy hối hận và thấy mình có lỗi với Bạch Hồng. Chàng muốn gặp Bạch Hồng để xin lỗi nhưng cảm thấy ngại ngùng nên đành phải nén lòng chờ đợi thời gian.

Đến nay, thấy mọi chuyện gần như đã lui dần vào quá khứ nên Trường đánh bạo gặp Bạch Hồng để mong nối lại tình xưa. Chàng đâu hiểu rằng trước kia Bạch Hồng chưa kịp yêu chàng thì chàng đã đem lòng thay đổi, và giờ đây đới với Trường, nàng chỉ có sự coi thường thôi.

Trường hạ giọng năn nỉ:

- Bạch Hồng ! Anh biết... trước đây anh có lỗi với em... Anh đã ân hận lắm Hồng ạ. Cũng không phải hoàn toàn do nơi anh đâu, Linh Hương chủ động đến với anh đó...

Hồng nhăn mặt:

- Thôi, anh giải thích với em làm gì những chuyện vô ích đó chứ ?Anh và Linh Hương, ai đến với ai trước hay sau gì cũng không dính đến em. Nhưng anh nên nhớ một điều, Linh Hương là chị họ của em và em không muốn nghe ai nói xấu chị ấy trước mặt em cả. Anh hiểu chưa ?

- Bạch Hồng à! Anh...

- Thôi, anh làm ơn đừng nhắc chuyện cũ với em nữa. Em mệt mỏi lắm rồi, muốn về nghỉ ngơi sớm. Anh vui lòng đừng đi theo em nữa, có được không ?

Câu noí thẳng thừng của Bạch Hồng làm cho Trường ngượng chín người. Biết có nói gì thêm lúc này cũng vô ích nên chàng đành miễn cưỡng tạm biệt nàng.

- Được rồi! Được rồi! Chúng ta còn nhiều dịp khác mà. Nếu em mệt thì cứ về nghỉ sớm. Một ngày nào đó, hy vọng mình sẽ hiểu nhau hơn.

Bạch Hồng không nói gì, lòng thầm nghĩ: "Tôi đã quá hiểu anh rồi, mình không nên gặp lại nữa thì tốt hơn".

Để mặc cho Trường quay lưng đi hướng khác, Bạch Hồng tiếp tục đi trên đoạn đường quen thuộc của mình. Có tiếng Honda chạy đến gần nàng và dừng lại. Bạch Hồng nghe tiếng gọi của Linh Hương :

- Bạch Hồng ! Lên xe đi, tao chở về.

Bạch Hồng nhìn qua, nàng thấy Linh Hương ăn mặc rất đẹp. Bộ đồ Viêt. kiều bằng vải "siêu" nền trắng kẻ sọc hồng ôm sát lấy thân hình đều đặn của an`ng. Mùi nước hoa thơm lừng phả vào mũi Bạch Hồng.

Linh Hương vai chị nên vẫn quen xưng hô với Hồng là "mày, tao". Nhiều lần Bạch Hồng đề nghị Linh Hương gọi mình bằng tên và xưng chị, nhưng Linh Hương gạt phăng: "Thôi, bày đặt làm gì, xưng hô mày tao cho nó thân". Lúc đầu Bạch Hồng hơi khó chịu nhưng nghe riết rồi cũng quen.

Bạch Hồng lên ngồi phiá sau xe Honda. Linh Hương rú ga vọt đi. Nàng vừa giữ tay ga vừa hỏi vọng về phía sau:

- Lúc nãy tao thấy hình như mày nói chuyện với anh Trường phải không ?

- Phải. Chị Ở đâu mà thấy hay vậy ?

Linh Hương bật cười:

- Tao ư ?Lúc đó tao đang ngồi trong quán phở với anh Khôi. Tao nhìn thấy mày với anh Trường đi qua, tại vì có măt. anh Khôi nên tao không tiện gọi đấy thôi. Hồng à! Anh Trường với mày có chuyện gì vậy ?

- Đâu có gì! Em trên đường về, tình cờ gặp ảnh thôi.

- Hai người đi với nhau như vậy chắc là có nhiều chuyện để nói lắm. Cho tao biết đi, có phải anh Trường đặt lại vấn đề tình cảm với mày không ?

Bạch Hồng lắc đầu:

- Không có đâu.

- Ừ, nếu không có thì tốt, chớ tao khuyên mày đừng nên quen với những người như vậy. Trường coi vậy mà cù lần lắm đó Hồng, đi chơi với ảnh quê thấy mồ. Tao đã chê rồi thì mày đừng có nhào vô nữa, biết không ?

Bạch Hồng cảm thấy rất khó chịu với lối nói chuyện xấc xược của Linh Hương , nhưng phận làm em, nàng không biết nói sao nên chỉ hỏi:

- Nếu anh Trường tệ như vậy sao chị còn đi chơi nhiều lần với ảnh chứ ?

- Mày ngu quá! Lúc đầu thì làm sao biết ngay được, phải đợi thời gian mới có thể đánh giá được. Mà thôi, nếu mày thấy tiếc thì cứ quen ảnh đi, tao không thèm noí nữa.

Bạch Hồng bât'' mãn ra mặt:

- Chị này thiệt... Em có nuối tiếc gì anh ấy đâu mà chị mai mỉa. Em biết thân biết phận lắm mà, cái gì không phải dành cho em thì em không có rớ tới đâu.

Từ đó, trên cuối đoạn đường về, Bạch Hồng mang một nỗi buồn sầu nặng trong lòng. Đối với hai chị em Linh Hương và Linh Huệ, lúc nào Bạch Hồng cũng phải chịu thua. Vì nếu nàng làm mất lòng hai chị thì chắc là sẽ không ở yên. Đối với dì Linh Thu, tình cảm dì ch áu làm sao bằng tình cảm mẹ con. Dì rất cưng chiều hai cô con gái, tốt nhất là Bạch Hồng biết mình nên giữ phận là hơn.

Hai chị em về đến nhà thì Linh Huệ và Út Vinh đã ngủ, chỉ còn bà Linh Thu đang ngồi tính sổ. Linh Hương dắt xe vào nhà, thay quần áo rồi đi thẳng lên phòng mở nhạc để thưởng thức.

Bà Linh Thu nói với Bạch Hồng :

- Dì có để sẵn phần cơm cho con ở nhà bếp, con ăn đi rồi dọn rửa hộ dì nhé.

Bạch Hồng vâng lời, nàng ăn cơmxong và thu dọn hết bát đĩa rửa sạch sẽ. Mười lăm phút sau, Bạch Hồng mới đi tắm để nghỉ ngơi. Thường thì những lúc trời mưa, quán vắng, Bạch Hồng được về nghỉ sớm, nàng cảm thấy thoải mái lắm.

Trong lúc Bạch Hồng đang cải tóc, bà Linh Thu đến bên nàng, dịu dàng hỏi:

- Quán tối nay có gì lạ không con ?

- Dạ, cũng bình thường thôi dì.

Bạch Hồng chợt nhớ đến ông Luân và câu chuyện ông nói với nàng, nàng liền kể lại cho dì Thu nghe. Bà Linh Thu lắng nghe với vẻ chăm chú. Bà biết rất rõ về ông Lê Thành Luân. Vợ chồng ông là chủ tiệm kim hoàn, có đến sáu người con, năm gái, một trai. Ba người con gái lớn của ông định cư ở Úc, cô con gái kế mới lấy chồng năm rồi, chỉ còn lại hai anh em Lê Huỳnh. Tuy giàu có, nhưng ông Bảy Luân là người nhân hậu, sống hòa đồng với hầu hết mọi người. Nếu Bạch Hồng được về làm dâu nhà ông thì thật là đại phúc.

Về chuyện hôn nhân, ông Luân đã có gợi ý với bà Linh Thu rằng ông muốn hỏi Bạch Hồng cho con trai, nhưng bà Linh Thu chưa trả lời, cũng chưa nói cho cháu gái biết vì trong đầu óc của bà đang có sự suy tính đắn đo. Bà tự hỏi: tại sao ông Bảy Luân không chọn một trong hai đứa con gái của bà để cưới cho Lê Huỳnh, mà lại chọn Bạch Hồng ?Ông thừa biết cả hai đứa con gái của bà đều xinh đẹp và có nghề nghiệp hẳn hoi, gia thế nhà bà cũng đâu thua kém ai. Tại sao ông lại chọn dâu mồ côi như vậy ?

Bà Linh Thu không ghét bỏ gì Bạch Hồng , nhưng bà lo cho tương lai hai đứa con gái, muốn gả con vào chốn giàu sang mà cha mẹ chồng là người dễ dãi hiền đức như vợ chồng nhà họ Lê.

Bà Linh Thu dọ ý Bạch Hồng :

- Con đã hứa gì với bác Bảy hay chưa ?

Bạch Hồng lắc đầu:

- Dạ, con đâu dám tự mình quyết định chuyện quan trọng như vậy. Con muốn chờ ý kiến của dì.

- nếu dì bằng lòng ?

- Thì... con cũng xin vâng. Vì con chưa có người yêu nên chuyện đó cũng dễ tính.

- Thế... chuyện của con với Trường tới đâu rồi ?

Bạch Hồng ngạc nhiên nhìn người dì của mình. Nàng không hiểu vì sao bà Linh Thu thừa biết nàng đã lánh xa Trường kể từ khi Trường đến với Linh Hương , mà bà vẫn cố ý hỏi nàng câu đó ?

Suy nghĩ khá lâu để cân nhắc câu trả lời, cuối cùng, Bạch Hồng đáp:

- Anh Trường quen với con, nhưng sau này anh ấy trở thành bạn của chị Hương rồi. Dì không hỏi chị mà lại hỏi con làm sao con biết. Anh Trường đối với con ra sao dì cũng rõ rồi mà.

Câu trả lời của Bạch Hồng làm cho bà Linh Thu hơi ngượng với nàng. Bà nghe như trong giọng nói của đứa cháu gái có đượm một vẻ gì chua xót. Có lẽ Bạch Hồng đang mang mặc cảm về thân phận của mình.

Mẹ Bạch Hồng và bà Linh Thu là hai chị em cùng mẹ khác cha, nhưng lúc còn sống mẹ của Hồng luôn thương yêu tôn kính bà. Hai chị em sống hòa thuận, nên bây gờ, bà nghĩ mình cũng phải thương yêu lại cô cháu gái này, để vong linh của Trúc Xuân - em gái bà - Ở suối vàng được mãn nguyện.

Bà Linh Thu thân mật vỗ vai Bạch Hồng :

- Dì chỉ sợ con vướng chuyện tình cảm riêng tư, còn nếu khôn thì cũng dễ. Để dì tính lại rồi sẽ trả lời với ông Luân. Con nhất định vâng theo ý của dì chứ ?

Bạch Hồng gật đầu. Bà Linh Thu mỉm cười:

- Vậy thì tốt lắm. Thôi, con đi ngủ đi , mọi chuyện để dì lo liệu, Hồng nhé.

Đêm đã khuya rồi mà Bạch Hồng vẫn còn thao thức. Tiếng mưa rơi tí tách nửa đêm gợi cho nàng một cảm giác buồn bã, cô đơn đến lạ lùng.

Rời khỏi giường, Bạch Hồng đến bật công tắc đèn trong phòng mình rồi mở cửa sổ đứng nhìn mưa rơi. Tiếng mưa đêm nghe buồn quá làm Bạch Hồng thấy lòng nao nao nhớ đến những kỷ niệm bên mái ấm gia đình.

Ngày cha mẹ còn sống, nếu có những cơn mưa thế này, ba mẹ nàng thường ngồi bên nhau tâm sự đến khuya. Còn Bạch Hồng thì chọn một góc trống nào đó ngồi làm thơ trên trang vở học trò.

Khi vào giường, nàng sung sướng được kề cận trong vòng tay người mẹ. Bà Trúc Xuân rất yêu chiều đứa con duy nhất của mình.

Những ngày tháng ấy nay còn đâu nữa. Tai nạn bất ngờ đã cướp đi của Bạch Hồng tình phụ mẫu thiêng liêng nhất đời nàng. Còn lại một mình giữa cuộc đời, Bạch Hồng mới thật sự thấu hiểu thế nào là nỗi đau mất mẹ, mất cha và cả sự cô đơn cùng tận trong tâm hồn. Trong căn nhà này, đâu có ai hiểu được lòng nàng ?Bà Linh Thu chỉ có thể giúp đỡ nàng, nhưng đâu có thể thay thế được mẹ nàng để mà cùng sớt chia tâm sự, hoặc đối xử với nàng bằng tất cả sự thương yêu ?Ngay cả trong chuyện tình cảm riêng tư, bà cũng đều muốn dành phần tốt đẹp cho hai cô con gái của mình.

Bạch Hồng hiểu rõ điều ấy nên nàng sống thật là an phận, sẵn sàng đón nhận những gì mà định mệnh mang lại cho mình bất luận là rủi hay may. Làm thân con gái ví như hạt mưa sa, đâu ai biết được mình sẽ rơi vào một chỗ nào, may mắn hay bất hạnh...

Cơn mưa đêm nay thật buồn, thỉnh thoảng có những cơn gió thổi ào ạt qua kẽ lá, làm tê tái lòng người con gái cô đơn. Khung cảnh buồn bã này làm Bạch Hồng chợt nhớ đến một đoạn thơ mà nàng rất yêu thích trong những ngày còn đi học:

Mưa bụi chiều nay bay lả ta?

Hoa sim tím nhạt rụng rơi đầy

Con đò lặng lẽ theo dòng nước

Bến văng nằm nghe tiếng gió bay

Rất tiếc đây là một trận mưa đêm, trời tối mù mịt khiến người ta không nhìn ngắm được cảnh vật ở quanh mình, để biết có cánh hoa nào rơi rụng ở trong đêm.

Bạch Hồng đưa tay khép cửa sổ lại, đến bên giường buông người xuống suy nghĩ. Có lẽ nàng cũng nên lập gia đình để có một đời sống tự lập riêng tư, không làm phiền đến dì nữa. Nhưng nơi mà Bạch Hồng sắp bước vào đời làm vợ, không biết đó là bến đục hay trong ?Người chồng đó sẽ tốt hay xấu ?Bạch Hồng chịu, không đoán được vận mệnh đời mình.

Nàng nhắm mắt cố dỗ giấc ngủ với hy vọng rằng những gì của ngày mai sẽ hoàn toàn tươi đẹp.

Sáng sớm hôm sau, khi Bạch Hồng đã làm xong bữa ăn sáng và mang theo phần ăn của mình ra quán thì bà Linh Thu cũng đánh thức hai cô con gái dậy. Trừ út Vinh bà để cho cậu ngủ thoải mái, vì Vinh đi học vào buổi chiều và đêm qua cậu đã thức ôn bài quá khuya.

Bữa điểm tâm được Linh Huệ dọn lên bàn. Khi ba mẹ con cùng ngồi quây quần bên nhau, bà Linh Thu hỏi hai cô con gái:

- Huệ và Hương, trong hai đứa có đứa nào muốn lập gia đình năm nay không ?

Linh Huệ ngạc nhiên nhìn mẹ:

- Ồ! Sao tự dưng hôm nay mẹ lại hỏi tụi con như vậy ?Bộ... có đám nào muốn làm sui gia với mẹ à ?

Linh Hương đang ăn cũng dừng đũa, nheo mắt với chị mình:

- Chị Hai à! Nếu có ai muốn kết tình thông gia với mẹ thì chẳng qua là họ lưu ý đến em thôi, chớ chị thì dường như là "quá đát" rồi đó, đừng có mà ham.

Linh Huệ bĩu môi:

- Còn lâu à! Mày đừng tưởng chị mày mất giá như vậy, lầm to đấy cưng ơi. Ở xí nghiệp của tao có hai người đàn ông đang mê mệt tao nhưng tao đâu có đóai hoài tới. Chị Hai mày đã có bạn trai rồi, hổng chừng vài bữa nữa tao đưa về giới thiệu với mẹ đấy. Lúc đó cho mày sáng mắt ra. Bạn trai tao làm bên công ty xuất nhập khẩu rất là giàu đó.

Bà Linh Thu lên tiếng:

- Huệ! Con đã có bạn trai rồi à ?Thế còn Hương thì sao ?Có chịu chỗ này không thì mẹ gả cho, người ta là con trai nhà giàu đó.

Linh Hương lắc đầu:

- Thôi mẹ Ơi! Con gái mẹ đây thiếu gì người đăng ký, cần gì phải lấy chồng sớm như vậy. Mẹ muốn có rể nhà giàu thì khỏi lo, sau này mẹ sẽ được toại nguyện mà... Người mẹ cần lo là Bạch Hồng đấy. Ngoài viêc. buôn bán, nó suốt ngày ru rú ở nhà không chịu đi đâu cả, có người bạn trai mà cũng giữ không được, để cho anh ta chạy theo con để rồi bị con cho rơi đài. Mẹ không lo gả chồng cho nó, coi chừng nó ở giá suốt đời đó.

Bà Linh Thu thấy hai cô con gái của mình, người nào cũng có vẻ tự cao và coi thường cô em bạn dì thì trong lòng bà cảm thấy ái ngại. Đã vậy thì phải lo cho Bạch Hồng thôi. Bà Linh Thu chép miệng:

- Bạch Hồng không ở giá đâu con, các con đừng nói vậy, nó nghe được sẽ buồn. Vừa rồi, ông Thành Luân chủ tiệm kim hoàn muốn hỏi cưới Bạch Hồng cho con trai ổng đó. Mẹ thấy chỗ này đứng đắn lại giàu sang nên muốn chọn cho một trong hai con. Bây giờ mà tụi con không chịu thì sau này đừng có hối hận đó.

Linh Huệ buông một chuỗi cười giòn tan:

- Mẹ thật khéo lo xa. Con người ta , ai cũng có số hết mà, đâu phải muốn là được. Ông Luân đã coi mắt Bạch Hồng làm dâu, mẹ thế tụi con chưa chắc ông ấy bằng lòng. Vả lại, chị em con có ế ẩm gì mà sợ. Mẹ cứ để tụi con chọn lựa tự do, sau này chắc chắn mẹ sẽ có rể giàu sang phú quý. Con nghĩ... mẹ gả Bạch Hồng đi là hợp lý rồi.

Linh Hương góp ý thêm vào:

- Chị Hai nói phải đó mẹ, Bạch Hồng coi bộ khờ khạo quá, mẹ liệu gả chồng sớm cho nó đi. Kẻo nó bị người ta gạt gẫm thì khổ.

Bà Linh Thu cau mày:

- Thôi được, nếu tụi con không thuận thì mẹ sẽ tính cho Bạch Hồng. Nhưng hai đứa phải tự liệu lấy thân, đừng tự tin quá có ngày ân hận đấy nhé.

Ba mẹ con đã đi đến thỏa thuận cho cuôc. hôn nhân của Bạch Hồng. Bà Linh Thu chỉ còn có việc trả lời với ông Bảy Luân là mọi chuyện coi như đã quyết định xong...